“Ảnh Trạch…… Ngươi…… chờ một chút……”
Đầu lưỡi bị hút đau đớn, Long Nhược Đình nhịn không được nhíu mày.
“Còn chưa nói xong……”
“Không được…… Ta chờ không nổi nữa……”
Dùng một chút sức, Ngô Ảnh Trạch đè y lên giường, khó nhịn nói: “Có gì ngày mai nói sau……”
“Ảnh Trạch…… A……”
Nụ hôn nóng bỏng dừng trên chiếc cổ trắng nõn, Ngô Ảnh Trạch xé rách y phục của Long Nhược Đình, động tác gần như thô bạo.
Hơi thở cuồng loạn, kể ra giờ phút này dục vọng có bao nhiêu mãnh liệt.
Long Nhược Đình híp mắt, thất thần nhìn đôi con ngươi thâm thúy đến mức gần như có thể cắn nuốt hết thảy của đối phương. Trong đôi mắt kia, chỉ chiếu rọi thân ảnh của một mình y.
“Roẹt” một tiếng, vùng ngực tuyết trắng mà đơn bạc bại lộ trong không khí. Ngô Ảnh Trạch vùi đầu cắn duyện, lưu lại một xuyến hồng ngân.
“Ngươi đúng là……”
Long Nhược Đình thở dài bất đắc dĩ.
“Nhược Đình……” Ngô Ảnh Trạch vuốt ve điểm nổi lên trước ngực y, lại dùng đầu lưỡi dây dưa lần nữa.
“Ưm……”
Tất cả, giống như đang nằm mơ.
Vội vàng trút đi y phục lẫn nhau, da thịt trần trụi nhất nhất tiếp hợp, sinh ra cảm giác run rẩy không thể nào tả xiết.
Thật lâu thật lâu không được chạm vào đối phương …… Rốt cuộc đã mấy năm? Nếu cứ tiếp tục dây dưa như thế, người ta có thể bị bức điên hay không?
Bàn tay tham lam vói vào hạ thể nóng rực của đối phương, Ngô Ảnh Trạch cầm lấy, vuốt ve, mãi đến khi đối phương phát ra tiếng rên rỉ nức nở.
Hắn lẩm bẩm: “Nhược Đình…… Thực xin lỗi……”
“Ngươi nói…… cái gì?” Mở ra hai mắt mê man, Long Nhược Đình thở hào hển hỏi.
“Ta sợ sẽ làm ngươi bị thương…… Nhưng mà, ta dừng không được……”
Long Nhược Đình lập tức nhận ra Ngô Ảnh Trạch đã tách hai chân y ra, ngón tay thon dài dần trượt xuống, xâm nhập vào nơi riêng tư của mình.
“A……”
Bộ vị nhiều năm không bị người khai phá dấy lên cảm giác đau đớn, nội vách mẫn cảm như kháng cự dị vật mà co rút lại, siết chặt ngón tay người kia.
Dù sao thì Ngô Ảnh Trạch vẫn rất biết đúng mực …… Nếu không, hắn cũng sẽ không dùng ngón tay làm chuẩn bị……
“Nhược Đình……”
Thanh âm trầm thấp tràn ngập *** như đang nhắc nhở đối phương hãy sẵn sàng. Sau đó…… theo ngón tay bị rút ra, vật thể nóng rực lớn hơn mấy lần được đưa đến, gần như thô lỗ mà xỏ xuyên vào.
“Ưm……”
Đã mấy năm không làm…… đau đớn là khó tránh khỏi. Long Nhược Đình tận lực điều chỉnh hô hấp, thả lỏng phần eo, cố gắng bắt nhịp.
“Đau sao……”
Dù Ngô Ảnh Trạch dịu dàng hỏi như thế, nhưng thân thể lại không hề có ý định buông tha y.
“Ngươi……”
Long Nhược Đình đang muốn mở miệng nói gì đó, lại bị những va chạm truyền đến từ hạ thể làm cho thất thần.
Theo những lần ra vào mãnh liệt, nội vách yếu ớt mẫn cảm bị va chạm, đau đớn hòa với khoái cảm, khiến lí trí hoàn toàn bị triệt tiêu.
“Ưm…… A……”
Tiếng rên rỉ mê người, tăng kích thích gấp bội lên thần kinh con người.
Lại tiến vào nơi sâu nhất, ngoại trừ cảm nhận sâu sắc bên trong, dần dần, còn tạo ra cảm giác tê dại khiến người ta phát cuồng.
“Ta sẽ không ngừng lại……”
Mồ hôi từ trên trán Ngô Ảnh Trạch chảy dọc xuống, đọng lại trên mi Long Nhược Đình.
“Vậy…… thì đừng dừng lại……”
Thanh âm đứt quãng, môi khẽ run rẩy, mắt phượng thon dài đầy mị sắc, không thể nghi ngờ……đây là một loại dụ hoặc trí mạng.
“Nhược Đình…… Ta yêu ngươi……”
Một đêm này, bọn họ không phải quân thần, bọn họ chính là một đôi tình nhau từng trải qua đau khổ.
Một đêm này, bọn họ – những kẻ từng bị vận mệnh không ngừng trêu cợt, rốt cục có thể đạt tới mức độ thể xác và tinh thần hòa thành một thể.
*********************
Ngô Ảnh Trạch chưa bao giờ cảm thấy, ánh nắng sáng sớm lại đẹp đến như vậy.
Ái nhân mệt mỏi nằm yên trong lòng mình, trên da thịt trắng nõn lưu lại những ấn ký chỉ thuộc về riêng mình.
Ngô Ảnh Trạch cười khẽ, nhẹ nhàng dán môi lên những sợi tóc rối của đối phương.
Long Nhược Đình giật mình, chậm rãi mở mắt.
“Ngươi thức rồi sao? Ngủ nhiều thêm chút đi……” Ngô Ảnh Trạch choàng tay ôm lấy thắt lưng quang lỏa kia, dịu dàng nói.
“Không ngủ ……” Long Nhược Đình nhẹ nhàng nói: “Ngủ lâu, sẽ cảm thấy chuyện tối hôm qua kỳ thật chỉ là một giấc mộng.”
“Đương nhiên không phải mộng…… Ta ở ngay đây, ôm ngươi.”
“Ảnh Trạch…… Ta muốn nói với ngươi chuyện của Tư Ảnh.”
“Ừ.”
“Chờ ta đăng cơ, về sau, nó chính là Thái tử ……” Long Nhược Đình như có chút băn khoăn nói: “Ta không biết điều này với nó mà nói, là tốt hay không tốt.”
“Bây giờ nó còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không hiểu được.” Ngô Ảnh Trạch thờ dài, lại dịu dàng nói: “Đợi nó lớn thêm chút nữa, chúng ta sẽ nói hết cho nó biết…… Đến lúc đó, cũng là lúc nên để nó tự quyết định.”
“Ta sợ…… Tư Ảnh sẽ hận ta gạt nó lâu như vậy.”
“Ta càng sợ……” Ngô Ảnh Trạch cười khổ. “Dù sao, ta mới là kẻ không hoàn thành trách nhiệm phụ thân……”
Hai người nằm ở trên giường, duy trì tư thế ôm nhau hàn huyên hồi lâu. Mãi đến gần giữa trưa, Ngô Ảnh Trạch mới rời giường mặc y phục.
“Ta về trước, phỏng chừng không bao lâu nữa là có thể gặp lại trong cung.”
“Ừ.”
Long Nhược Đình hơi ngẩng đầu, nhận lấy nụ hôn triền miên thay cho lời từ biệt.
Ngô Ảnh Trạch ở cửa Vương phủ, đi lướt qua Tô Nguyên vừa mới trở về. Lúc ấy, trong mắt lẫn nhau đều có một chút dao động, nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời.
Ngô Ảnh Trạch không có lời nào để nói, Tô Nguyên cái gì cũng không muốn nói.
Tô Nguyên mơ hồ đón được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Trong lòng bắt đầu sinh ra cảm giác bị phản bội…… chồng chất hận ý.
Chỉ là Tô Nguyên vĩnh viễn cũng không biết, loại cảm giác bị phản bội này, rốt cuộc là vì tỷ tỷ, hay là…… vì chính mình.
**********************
Hai tháng sau, Long Nhược Đình đăng cơ trước sự xúc động của Trấn Nam Vương và biết bao nhiêu thần tử, sửa niên hiệu thành Hi Chiếu. Nhóm lão thần trung thành và tận tâm với Long Nhược Hồng trong triều đều bị lấy cớ vì Tân hoàng đăng cơ mà bị đổi sạch.
Vua nào triều thần nấy. Trong lúc thay triều đổi đại này, địa vị được củng cố nhất, chỉ có người thân là Tể tướng hai triều – Ngô Ảnh Trạch.
Vì thế, trong triều, Ngô Ảnh Trạch lại bị nhiều người soi mói, ngay cả lời đồn về Tô Tình vốn đã phủ đầy bụi cũng bị người người khai quật lên.
“Đã có tin tức của Tiểu Việt.”
Long Nhược Đình vừa nghe thấy tin này, lập tức tuyên Ngô Ảnh Trạch vào điện.
“Hắn ở đâu?”
“Triệu gia ở Tô Châu. Nghe nói đó là nhà của đương kim võ lâm Minh chủ.”
“Hắn thật sự quyết tâm gia nhập giang hồ đó……” Ngô Ảnh Trạch cười. “Nhược Đình, ngươi định làm sao đây?”
“Tiểu hỗn đản vô tâm vô phế này, coi như ta chưa từng biết hắn.”
“Nhược Đình……” Ngô Ảnh Trạch cười nói: “Kỳ thật ngươi rất lo cho hắn đúng không …… Đã lâu không gặp, chẳng lẽ ngươi không muốn đi thăm hắn?”
“Cho dù ta có muốn cũng không thể đi được……” Long Nhược Đình quay đầu đi, như nghĩ đến gì đó mà chợt cười rộ lên. “Không bằng ngươi thay ta đi thăm hỏi hắn đi, được không?”
“Ý của ngươi là……”
“Bắt đầu từ ngày mai, ngươi hạ chức tới Tô Châu làm tay mắt cho ta. Chưa nhận được điều lệnh thì không được trở về.”
“Ngài đang trừng phạt thần sao?” Ngô Ảnh Trạch từ sau lưng ôm lấy Long Nhược Đình, cọ cọ cần cổ trắng nõn của y. “Bệ hạ thân ái……”
“Ngươi như vậy còn là bệ hạ với thần tử sao?” Long Nhược Đình liếc hắn.
Ngô Ảnh Trạch cười ha ha, qua một hồi, mới lẩm ba lẩm bẩm:
“Ta biết ngươi vì tốt cho ta…… Nhưng cứ như vậy, không biết bao giờ mới được gặp lại.”
“Ta sẽ nhanh chóng xử lí ổn thỏa chuyện ở đây……” Long Nhược Đình khẽ thở dài: “Về phần Tiểu Việt, còn phải nhờ hết vào ngươi.”
“Ta biết.” Ngô Ảnh Trạch gật đầu.