Editor: Chi Misaki
"Không thể vào đi?"
Hàn Thừa Nghị cao giọng hỏi lại, trong đầu tự nhiên nhớ tới ảnh chụp tên "" tiểu bạch kiểm "" Thẩm Tĩnh An, cười khẩy nói: "Không phải bên trong còn dấu đàn ông chứ?"
"A..."
Nhạc Tuyết Vi giật mình, nhất thời nhịn không được mà hô ra tiếng, điều này trong mắt hàn Thừa Nghị chính là cô không đánh đã khai!
"Tốt, tốt, cho em ra nước ngoài học, em không chăm chỉ đọc sách, lại đi học người ta ở chung với đàn ông?” Khuôn mặt đẹp trai của Hàn Thừa Nghị đen xì, trong lòng tựa như cuồng bạo, hai tay anh đẩy Nhac Tuyết Vi ra, hiện tại trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ, đi vào trong giết chết tên"" tiểu bạch kiểm "" kia, sau đó sẽ quay trở lại giáo huấn tiểu nha dầu không nghe lời dám đứng núi này trông núi nọ.
"Tránh ra!"
"Không cho!" Nhạc Tuyết Vi che trước cửa, kiên quyết không cho anh vào. Nếu để cho anh vào, Sevin bị anh phát hiện phải làm sao bây giờ? Cảnh sát vẫn đang đuổi bắt anh ta khắp nơi!
"Nhạc, Tuyết, Vi." Hàn Thừa Nghị cắn răng, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, nhẫn nại đã đến cực hạn. Hôm nay nếu anh không xe nát tên"" tiểu bạch kiểm "" bên trong kia, anh còn là đàn ông sao?"Tránh ra!"
Hàn Thừa Nghị hạ quyết tâm, mở cửa, một tay ôm lấy Nhạc Tuyết Vi, ôm lấy thân thể nhỏ xinh của cô lách người tiến vào trong.
Nhạc Tuyết Vi sợ Sevin bị Hàn Thừa Nghị phát hiện, nên dọc theo đường đi cô đều la to: "Buông, anh buông! Thả tôi xuống, anh đây là tự ý xông vào nhà người khác có biết không? Lưu manh, trộm cướp, thả tôi xuống!"
Hành động của cô lớn như vậy, Sevin ở bên trong sớm đã phát hiện, ngay lúc Hàn Thừa Nghị cùng Nhạc Tuyết Vi bước vào anh đã nhảy ra khỏi cửa sổ.
Hàn Thừa Nghị vẫn duy trì tư thế ôm lấy Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi vẫn chưa hết lo lắng, nhanh chóng đánh giá xung quanh, nghĩ thầm không biết Sevin đã trốn thoát chưa?
Ánh mắt cô nhìn xung quang, làm sao có thể thoát khỏi tầm mắt của Hàn Thừa Nghị?
"Nhìn cái gì? Hừ! Nhìn xem gian phu đã chạy chưa sao?" Hàn Thừa Nghị không chút nào che dấu ghen tuông, với anh mà nói, Nhạc Tuyết Vi là của anh, từ đầu cho tới giờ, ngay tại một giây kia khi cô lôi kéo hôn anh ở sân bay, anh đã định đời này cô chỉ có thể là của anh!
Nhạc Tuyết Vi bị người mặt dày không biết xấu hổ nào đó nói cho không biết nên khóc hay nên cười, trừng mắt nhìn anh: "Gian phu? Anh không nhầm chứ? Tôi là một cô gái độc thân, tôi có quyền yêu đương đi? Có bạn trai thì đã làm sao? Có cản trở anh làm chuyện gì sao?"
Lời nói của cô tương đương với việc cô thừa nhận mình có người đàn ông khác, Hàn Thừa Nghị quả thực là bị chọc cho giận đến sôi máu!
Ngay tại lúc này, túi xách trong tay Nhạc Tuyết Vi liền rơi xuống, khiến cho vài thứ bên trong bị văng ra: Là quần áo cô mua cho Sevin đổi hàng ngày, bên trong thậm chí còn có hai cái quàn lót của đàn ông!
Hàn Thừa Nghị lườm cô một cái, nhất thời đôi con ngươi co rút lại, nhặt vài thứ từ trên đất đưa đến trước mặt Nhạc Tuyết Vi, trầm giọng chất vấn: "Đây là cái gì? Vì sao lại có mấy cái này? Em đã xảy ra quan hệ cùng với anh ta?"
Ánh mắt Hàn Thừa Nghị sâu không thấy đáy, sắc bén cùng điên cuồng thẳng tắp bắn về phía ngực Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi theo bản năng che ngực, cảm giác ở ngực là một trận co rút đau đớn... Cô biết Hàn Thừa Nghị thực sự tức giận.
"Không, không phải, anh nghe tôi nói..."
Nhạc Tuyết Vi trở nên lắp bắp, mỗi lần chỉ cần Hàn Thừa Nghị như vậy, cô liền đặc biệt sợ hãi.
"Nói? Nói cái gì? Tôi không nghĩ nhanh như vậy mà em đã có người đàn ông khác!" Trong mắt Hàn Thừa Nghị không ngừng lóe ra những tia sáng điên cuồng, mấy ngày liên tiếp nghi ngờ cùng hiện thực khiến anh không cách nào có thể khống chế được ghen tuông trong lòng:"Theo tôi qua đây!"
Hàn Thừa Nghị chặn ngang ôm lấy Nhạc Tuyết Vi, trực tiếp khiêng người lên lầu hai, một cước đá văng cửa phòng ngủ, không chút thương tiếc ném cô lên giường, thân thể cao lớn theo đó liền phủ xuống.
"Hàn Thừa Nghị, Hàn Thừa Nghị..."
"Thừa Nghị, Thừa Nghị..."
Hàn Thừa Nghị điên rồi, anh điên rồi! Nhạc Tuyết Vi sợ hãi lùi về phía sau, lời nói hết sức dịu dàng gọi tên anh, nhưng kể cả có như vậy giờ phút này cô đã không thể ngăn cản nổi lý trí đã sụp đổ của Hàn Thừa Nghị!
Không giống trong quá khứ, bây giờ Hàn Thừa Nghị điên cuồng mà thô bạo, động tác của anh tràn ngập bạo lực, xé rách quần áo của cô chỉ giống như một khúc nhạc dạo, sau đó anh gắt gao trói lấy tay chân cô, cho dù cô có kêu to như thế nào anh cũng làm như không thấy.
"Anh ta có đối xử với em như vậy không?"
Lòng bàn tay hơi chai sạn của Hàn Thừa Nghị nóng bỏng vuốt ve cái cổ nhẵn nhụi khiến anh yêu thích không buông của cô, anh hiểu rất rõ Nhạc Tuyết Vi, anh là người đã khai phá mảnh đất này! Rất dễ dàng khiến cho Nhạc Tuyết Vi không thể chống đỡ được.
"Không, không có... Anh đừng như vậy!"
Sống trong ảo giác cơ thể như bị thiêu đốt, Nhạc Tuyết Vi nén lệ cầu xin anh, bọn họ làm sao lại biến thành thế này? Cứ cho là ra nước ngoài, mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng bây giờ vì cái gì anh lại đối xử với cô như vậy?
Nhưng Hàn Thừa Nghị đều giống như không nhe thấy, anh chỉ biết đoạt lấy, điên cuồng đến không thể cứu vãn nổi, căn bản dừng không được! Tất cả chỉ để chứng minh tiểu nha đầu vẫn hoàn chỉnh thuộc về anh...
Nhạc Tuyết Vi từ từ nhắm mắt lại, giọt nước mắt đọng lại trên mi. Cô không ngủ, chỉ là không muốn mở mắt, cơ thể nhỏ bé bị Hàn Thừa Nghị ôm vào trong ngực, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng nức nở.
Hàn Thừa Nghị vén những sợi tóc hỗn độn trên mặt cô, ôm cô càng chặt hơn, cúi đầu cắn một cái lên lỗ tai trơn bóng như ngọc kia, ôm cô sau một trận điên cuồng, sự tàn bạo trên khuôn mặt đẹp trai gần như đã biến mất, chỉ còn xót lại sự thỏa mãn cũng vui vẻ sau khi đã công thành đoạt đất.
"Tiểu Tuyết, theo tôi trở về, được không?"
Nụ hôn của Hàn Thừa Nghị rơi xuống dọc theo sườn mặt cô, một đường đi tới sau tai cô. ” Chuyện ở đây liền thôi đi, tôi để em đi. Nhưng về sau đừng để tôi tức giận như thế nữa được không?"
Anh tự động quyết định, Nhạc Tuyết Vi rốt cục cũng không nhịn được, nhanh chóng ngồi dậy, mạnh mẽ đẩy anh ra, mặc lại quần áo, một bên nhặt lại quần áo trong cùng quần tây trên mặt đất ném cho anh: "Đứng dậy, mặc quần áo!"
Hàn Thừa Nghị mới vừa "Ăn no" nên rất dễ nói chuyện, anh chỉ nhíu mày, nghe theo lời Nhạc Tuyết Vi.
"Mặc rồi, hiện tại có thể đi theo tôi chứ?" Hàn Thừa Nghị từ phía sau ôm lấy Nhạc Tuyết Vi, thái độ vô cùng thân thiết.
Nhạc Tuyết Vi cứng ngắc giật giật khóe miệng, không có phản kháng, mà quay người lại lôi anh đi ra ngoài.
“Kéo tôi đến chỗ nào?" Hàn Thừa Nghị buồn cười nhìn cô, bàn tay to được bàn tay nhỏ nắm lại, trong lòng đều là mềm mại: “Tôi để Nghê Tuấn đi tìm thử, chúng ta ra ngoài ăn một chút gì có được không? Thời gian cũng không còn sớm."
Nhạc Tuyết Vi vẫn như cũ không nói một lời, lôi anh ra ngoài.
Hàn Thừa Nghị bị bộ dáng này của cô làm cho ngứa ngáy, trong lúc này cũng chẳng để ý cái gì cả. Đợi cho đến khi anh bị một cước đạp ra khỏi cửa, mới phản ứng kịp.
"Anh cút ra ngoài cho tôi!" Nhạc Tuyết Vi hung ác trừng anh, mạnh mẽ đẩy anh ra, vừa xô vừa đẩy sau đó nhốt anh ở ngoài cửa lớn!
"..." Hàn Thừa Nghị bỗng ngây ngẩn cả người, cửa lớn trước mắt anh ‘Rầm’ một tiếng liền đóng lại, lúc này anh mới chậm chạp phát hiện ra: Anh đây là bị đuổi ra khỏi nhà?
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết!"
Hàn Thừa Nghị bất đắc dĩ nở nụ cười thoáng hiện lên chút cưng chiều, dơ tay gõ cửa: "Mở cửa, đừng náo loạn, không phải mới vừa rồi còn rất tốt sao?"
"Tôi khinh! Người nào cùng với anh rất tốt?" Nhạc Tuyết Vi cách một cánh cửa chửi ầm lên: "Là anh ép tôi! Anh đừng tưởng rằng vừa rồi như vậy thì chúng ta có thể quay lại! Cứ coi như tôi vừa rồi xuân phong nhất độ* (*làm tình) đi, anh cút cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết?"
Hàn Thừa Nghị lại gõ cửa, bên trong đã không còn phản ứng gì.
"Tam Thiếu, có muốn mở cửa không?" Nghê Tuấn cất giọng, người giống như xuất quỷ nhập thần đứng ở phía sau Hàn Thừa Nghị, hỏi. Loại khóa cửa này, đối với đệ nhất sát thủ ở nước C mà nói, coi như là chơi bời thôi.
"A." Hàn Thừa Nghị nhếch môi cười khẽ, ngón tay thon dài day day mi tâm, lắc đầu: "Thôi, bây giờ cô ấy đang tức giận, đi vào cũng sẽ không cho tôi sắc mặt vui vẻ gì. Đi thôi! Cho người trông chừng cô ấy, 24/24 giờ."
Nếu anh cũng đã đến đây, cô còn có thể chạy sao?
“Vâng ạ!”
...
Sau khi Hàn Thừa Nghị rời đi, Nhạc Tuyết Vi liền thu dọn trong nhà một chút, khăn trải giường cùng vỏ chăn đều mang đi đổi! Một bên đổi, một bên nước mắt không ngừng rơi xuống, làm sao chạy đến đây rồi còn không trốn thoát nổi tên hỗn đản kia?
Thời điểm thu dọn này nọ, cô liền phát hiện ra một cái bao tay lạ. Nhạc Tuyết Vi cầm ở trong tay xem xét, nhíu mày suy nghĩ, cá này hẳn là của Sevin... Nói đến đây lại nhớ, vừa rồi Sevin chạy đi, cũng không biết anh ta chạy đến đâu rồi? Cảnh sát còn đang đuổi bắt anh ta, anh ta cứ thế chạy ra quả thực là quá nguy hiểm.
Đều do Hàn Thừa Nghị, anh đột nhiên chạy tới đây làm gì?
Nhạc Tuyết Vi giữ lại cái bao tay kia, nếu có một ngày gặp lại Sevin, cô sẽ trả lại cho anh ta.
Sau đó, cô phát hiện, bên trong bao tay còn dùng chỉ thêu thêu tên Sevin? Nhạc Tuyết Vi dừng lại một chút, suy đoán, thân phận của Seven nhất định là không tầm thường, giống như bao tay này, mọi thứ đều là đặc chế, không phú cũng quý.
Chỉ là, Sevin là tên tật của anh ta sao? Nhạc Tuyết Vi cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Nhìn đồng hồ, cũng sắp 6 giờ rồi, bụng cô đang biểu tình.
Dọn dẹp đơn giản lại một lần nữa, đang chuẩn bị ra ngoài ăn cái gì đó thì chuông điện thoại bỗng vang lên, là Thẩm Tĩnh An gọi tới.
"Ừhm? Gần đây cậ chết ở chỗ nào vậy? Mỗi lần hẹn cậu, cậu đều nói không rảnh, có phải đã tìm được niềm vui mới rồi không? Đại gia vẫn còn chưa làm cho cưng thỏa mãn sao?" Thẩm Tĩnh An tùy tiện tiếng nói vài câu khiến cho người ta nghe xong tâm tình liền tốt hơn.
"Coi cậu nói chuyện kìa! Hiện tại tớ đang rảnh, chuẩn bị ra ngoài kiếm cái gì đó ăn, cùng đi đi?"
Nhạc Tuyết Vi vừa nói vừa đi ra ngoài.
"Được, tớ đạp xe tới, cậu chờ tớ, tớ lập tức đến chỗ cậu!" Thẩm Tĩnh An nói xong liền cúp điện thoại.
Nhạc Tuyết Vi đành phải ngồi trong phòng khách chờ cô ấy tới, Thẩm Tĩnh An tới cũng thật nhanh.
Cô ấy vẫn trang hóa trang thành một tên nhóc con, ngồi trên xe đạp, một chân giẫm lên đất, trên cổ còn đeo một cái tai nghe, đứng trước của nhà Nhạc Tuyết Vi, hét vào bên trong: "Honny, ra đây đi! Gia mang cưng đi tiêu hồn thực cốt!"
Nhạc Tuyết Vi nhảy bước giống như con thỏ nhỏ chạy ra, ngồi xuống sau xe cô, không khách khí vỗ vỗ bờ vai cô nói: "Đi thôi!"
Thẩm Tĩnh An bất mãn khẽ trừng mắt: " Cứ như vậy đi sao? Nhiều ngày chưa gặp nhau cậu không nên bày tỏ cái gì à?"
Nhạc Tuyết Vi sửng sốt, lập tức nở nụ cười, ôm lấy cổ Thẩm Tĩnh An, hôn ‘chụt’ một cái lên cái má trắng nõn hồng hào của cô: "Hì hì, Honny, như vậy đã vừa ý cậu chưa?"
Thẩm Tĩnh An bĩu môi, nén cười: "Miễn cưỡng được đi! Cũng không thực vừa lòng, lần sau nhiệt tình chút, gia muốn ****!"
"Ha ha... Biết rồi!"
Nhạc Tuyết Vi không chút do dự gật đầu một cái, ôm chặt lấy eo Thẩm Tĩnh An, tựa vào trên lưng cô một đường thẳng tiến...
"Không thể vào đi?"
Hàn Thừa Nghị cao giọng hỏi lại, trong đầu tự nhiên nhớ tới ảnh chụp tên "" tiểu bạch kiểm "" Thẩm Tĩnh An, cười khẩy nói: "Không phải bên trong còn dấu đàn ông chứ?"
"A..."
Nhạc Tuyết Vi giật mình, nhất thời nhịn không được mà hô ra tiếng, điều này trong mắt hàn Thừa Nghị chính là cô không đánh đã khai!
"Tốt, tốt, cho em ra nước ngoài học, em không chăm chỉ đọc sách, lại đi học người ta ở chung với đàn ông?” Khuôn mặt đẹp trai của Hàn Thừa Nghị đen xì, trong lòng tựa như cuồng bạo, hai tay anh đẩy Nhac Tuyết Vi ra, hiện tại trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ, đi vào trong giết chết tên"" tiểu bạch kiểm "" kia, sau đó sẽ quay trở lại giáo huấn tiểu nha dầu không nghe lời dám đứng núi này trông núi nọ.
"Tránh ra!"
"Không cho!" Nhạc Tuyết Vi che trước cửa, kiên quyết không cho anh vào. Nếu để cho anh vào, Sevin bị anh phát hiện phải làm sao bây giờ? Cảnh sát vẫn đang đuổi bắt anh ta khắp nơi!
"Nhạc, Tuyết, Vi." Hàn Thừa Nghị cắn răng, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, nhẫn nại đã đến cực hạn. Hôm nay nếu anh không xe nát tên"" tiểu bạch kiểm "" bên trong kia, anh còn là đàn ông sao?"Tránh ra!"
Hàn Thừa Nghị hạ quyết tâm, mở cửa, một tay ôm lấy Nhạc Tuyết Vi, ôm lấy thân thể nhỏ xinh của cô lách người tiến vào trong.
Nhạc Tuyết Vi sợ Sevin bị Hàn Thừa Nghị phát hiện, nên dọc theo đường đi cô đều la to: "Buông, anh buông! Thả tôi xuống, anh đây là tự ý xông vào nhà người khác có biết không? Lưu manh, trộm cướp, thả tôi xuống!"
Hành động của cô lớn như vậy, Sevin ở bên trong sớm đã phát hiện, ngay lúc Hàn Thừa Nghị cùng Nhạc Tuyết Vi bước vào anh đã nhảy ra khỏi cửa sổ.
Hàn Thừa Nghị vẫn duy trì tư thế ôm lấy Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi vẫn chưa hết lo lắng, nhanh chóng đánh giá xung quanh, nghĩ thầm không biết Sevin đã trốn thoát chưa?
Ánh mắt cô nhìn xung quang, làm sao có thể thoát khỏi tầm mắt của Hàn Thừa Nghị?
"Nhìn cái gì? Hừ! Nhìn xem gian phu đã chạy chưa sao?" Hàn Thừa Nghị không chút nào che dấu ghen tuông, với anh mà nói, Nhạc Tuyết Vi là của anh, từ đầu cho tới giờ, ngay tại một giây kia khi cô lôi kéo hôn anh ở sân bay, anh đã định đời này cô chỉ có thể là của anh!
Nhạc Tuyết Vi bị người mặt dày không biết xấu hổ nào đó nói cho không biết nên khóc hay nên cười, trừng mắt nhìn anh: "Gian phu? Anh không nhầm chứ? Tôi là một cô gái độc thân, tôi có quyền yêu đương đi? Có bạn trai thì đã làm sao? Có cản trở anh làm chuyện gì sao?"
Lời nói của cô tương đương với việc cô thừa nhận mình có người đàn ông khác, Hàn Thừa Nghị quả thực là bị chọc cho giận đến sôi máu!
Ngay tại lúc này, túi xách trong tay Nhạc Tuyết Vi liền rơi xuống, khiến cho vài thứ bên trong bị văng ra: Là quần áo cô mua cho Sevin đổi hàng ngày, bên trong thậm chí còn có hai cái quàn lót của đàn ông!
Hàn Thừa Nghị lườm cô một cái, nhất thời đôi con ngươi co rút lại, nhặt vài thứ từ trên đất đưa đến trước mặt Nhạc Tuyết Vi, trầm giọng chất vấn: "Đây là cái gì? Vì sao lại có mấy cái này? Em đã xảy ra quan hệ cùng với anh ta?"
Ánh mắt Hàn Thừa Nghị sâu không thấy đáy, sắc bén cùng điên cuồng thẳng tắp bắn về phía ngực Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi theo bản năng che ngực, cảm giác ở ngực là một trận co rút đau đớn... Cô biết Hàn Thừa Nghị thực sự tức giận.
"Không, không phải, anh nghe tôi nói..."
Nhạc Tuyết Vi trở nên lắp bắp, mỗi lần chỉ cần Hàn Thừa Nghị như vậy, cô liền đặc biệt sợ hãi.
"Nói? Nói cái gì? Tôi không nghĩ nhanh như vậy mà em đã có người đàn ông khác!" Trong mắt Hàn Thừa Nghị không ngừng lóe ra những tia sáng điên cuồng, mấy ngày liên tiếp nghi ngờ cùng hiện thực khiến anh không cách nào có thể khống chế được ghen tuông trong lòng:"Theo tôi qua đây!"
Hàn Thừa Nghị chặn ngang ôm lấy Nhạc Tuyết Vi, trực tiếp khiêng người lên lầu hai, một cước đá văng cửa phòng ngủ, không chút thương tiếc ném cô lên giường, thân thể cao lớn theo đó liền phủ xuống.
"Hàn Thừa Nghị, Hàn Thừa Nghị..."
"Thừa Nghị, Thừa Nghị..."
Hàn Thừa Nghị điên rồi, anh điên rồi! Nhạc Tuyết Vi sợ hãi lùi về phía sau, lời nói hết sức dịu dàng gọi tên anh, nhưng kể cả có như vậy giờ phút này cô đã không thể ngăn cản nổi lý trí đã sụp đổ của Hàn Thừa Nghị!
Không giống trong quá khứ, bây giờ Hàn Thừa Nghị điên cuồng mà thô bạo, động tác của anh tràn ngập bạo lực, xé rách quần áo của cô chỉ giống như một khúc nhạc dạo, sau đó anh gắt gao trói lấy tay chân cô, cho dù cô có kêu to như thế nào anh cũng làm như không thấy.
"Anh ta có đối xử với em như vậy không?"
Lòng bàn tay hơi chai sạn của Hàn Thừa Nghị nóng bỏng vuốt ve cái cổ nhẵn nhụi khiến anh yêu thích không buông của cô, anh hiểu rất rõ Nhạc Tuyết Vi, anh là người đã khai phá mảnh đất này! Rất dễ dàng khiến cho Nhạc Tuyết Vi không thể chống đỡ được.
"Không, không có... Anh đừng như vậy!"
Sống trong ảo giác cơ thể như bị thiêu đốt, Nhạc Tuyết Vi nén lệ cầu xin anh, bọn họ làm sao lại biến thành thế này? Cứ cho là ra nước ngoài, mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng bây giờ vì cái gì anh lại đối xử với cô như vậy?
Nhưng Hàn Thừa Nghị đều giống như không nhe thấy, anh chỉ biết đoạt lấy, điên cuồng đến không thể cứu vãn nổi, căn bản dừng không được! Tất cả chỉ để chứng minh tiểu nha đầu vẫn hoàn chỉnh thuộc về anh...
Nhạc Tuyết Vi từ từ nhắm mắt lại, giọt nước mắt đọng lại trên mi. Cô không ngủ, chỉ là không muốn mở mắt, cơ thể nhỏ bé bị Hàn Thừa Nghị ôm vào trong ngực, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng nức nở.
Hàn Thừa Nghị vén những sợi tóc hỗn độn trên mặt cô, ôm cô càng chặt hơn, cúi đầu cắn một cái lên lỗ tai trơn bóng như ngọc kia, ôm cô sau một trận điên cuồng, sự tàn bạo trên khuôn mặt đẹp trai gần như đã biến mất, chỉ còn xót lại sự thỏa mãn cũng vui vẻ sau khi đã công thành đoạt đất.
"Tiểu Tuyết, theo tôi trở về, được không?"
Nụ hôn của Hàn Thừa Nghị rơi xuống dọc theo sườn mặt cô, một đường đi tới sau tai cô. ” Chuyện ở đây liền thôi đi, tôi để em đi. Nhưng về sau đừng để tôi tức giận như thế nữa được không?"
Anh tự động quyết định, Nhạc Tuyết Vi rốt cục cũng không nhịn được, nhanh chóng ngồi dậy, mạnh mẽ đẩy anh ra, mặc lại quần áo, một bên nhặt lại quần áo trong cùng quần tây trên mặt đất ném cho anh: "Đứng dậy, mặc quần áo!"
Hàn Thừa Nghị mới vừa "Ăn no" nên rất dễ nói chuyện, anh chỉ nhíu mày, nghe theo lời Nhạc Tuyết Vi.
"Mặc rồi, hiện tại có thể đi theo tôi chứ?" Hàn Thừa Nghị từ phía sau ôm lấy Nhạc Tuyết Vi, thái độ vô cùng thân thiết.
Nhạc Tuyết Vi cứng ngắc giật giật khóe miệng, không có phản kháng, mà quay người lại lôi anh đi ra ngoài.
“Kéo tôi đến chỗ nào?" Hàn Thừa Nghị buồn cười nhìn cô, bàn tay to được bàn tay nhỏ nắm lại, trong lòng đều là mềm mại: “Tôi để Nghê Tuấn đi tìm thử, chúng ta ra ngoài ăn một chút gì có được không? Thời gian cũng không còn sớm."
Nhạc Tuyết Vi vẫn như cũ không nói một lời, lôi anh ra ngoài.
Hàn Thừa Nghị bị bộ dáng này của cô làm cho ngứa ngáy, trong lúc này cũng chẳng để ý cái gì cả. Đợi cho đến khi anh bị một cước đạp ra khỏi cửa, mới phản ứng kịp.
"Anh cút ra ngoài cho tôi!" Nhạc Tuyết Vi hung ác trừng anh, mạnh mẽ đẩy anh ra, vừa xô vừa đẩy sau đó nhốt anh ở ngoài cửa lớn!
"..." Hàn Thừa Nghị bỗng ngây ngẩn cả người, cửa lớn trước mắt anh ‘Rầm’ một tiếng liền đóng lại, lúc này anh mới chậm chạp phát hiện ra: Anh đây là bị đuổi ra khỏi nhà?
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết!"
Hàn Thừa Nghị bất đắc dĩ nở nụ cười thoáng hiện lên chút cưng chiều, dơ tay gõ cửa: "Mở cửa, đừng náo loạn, không phải mới vừa rồi còn rất tốt sao?"
"Tôi khinh! Người nào cùng với anh rất tốt?" Nhạc Tuyết Vi cách một cánh cửa chửi ầm lên: "Là anh ép tôi! Anh đừng tưởng rằng vừa rồi như vậy thì chúng ta có thể quay lại! Cứ coi như tôi vừa rồi xuân phong nhất độ* (*làm tình) đi, anh cút cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết?"
Hàn Thừa Nghị lại gõ cửa, bên trong đã không còn phản ứng gì.
"Tam Thiếu, có muốn mở cửa không?" Nghê Tuấn cất giọng, người giống như xuất quỷ nhập thần đứng ở phía sau Hàn Thừa Nghị, hỏi. Loại khóa cửa này, đối với đệ nhất sát thủ ở nước C mà nói, coi như là chơi bời thôi.
"A." Hàn Thừa Nghị nhếch môi cười khẽ, ngón tay thon dài day day mi tâm, lắc đầu: "Thôi, bây giờ cô ấy đang tức giận, đi vào cũng sẽ không cho tôi sắc mặt vui vẻ gì. Đi thôi! Cho người trông chừng cô ấy, 24/24 giờ."
Nếu anh cũng đã đến đây, cô còn có thể chạy sao?
“Vâng ạ!”
...
Sau khi Hàn Thừa Nghị rời đi, Nhạc Tuyết Vi liền thu dọn trong nhà một chút, khăn trải giường cùng vỏ chăn đều mang đi đổi! Một bên đổi, một bên nước mắt không ngừng rơi xuống, làm sao chạy đến đây rồi còn không trốn thoát nổi tên hỗn đản kia?
Thời điểm thu dọn này nọ, cô liền phát hiện ra một cái bao tay lạ. Nhạc Tuyết Vi cầm ở trong tay xem xét, nhíu mày suy nghĩ, cá này hẳn là của Sevin... Nói đến đây lại nhớ, vừa rồi Sevin chạy đi, cũng không biết anh ta chạy đến đâu rồi? Cảnh sát còn đang đuổi bắt anh ta, anh ta cứ thế chạy ra quả thực là quá nguy hiểm.
Đều do Hàn Thừa Nghị, anh đột nhiên chạy tới đây làm gì?
Nhạc Tuyết Vi giữ lại cái bao tay kia, nếu có một ngày gặp lại Sevin, cô sẽ trả lại cho anh ta.
Sau đó, cô phát hiện, bên trong bao tay còn dùng chỉ thêu thêu tên Sevin? Nhạc Tuyết Vi dừng lại một chút, suy đoán, thân phận của Seven nhất định là không tầm thường, giống như bao tay này, mọi thứ đều là đặc chế, không phú cũng quý.
Chỉ là, Sevin là tên tật của anh ta sao? Nhạc Tuyết Vi cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Nhìn đồng hồ, cũng sắp 6 giờ rồi, bụng cô đang biểu tình.
Dọn dẹp đơn giản lại một lần nữa, đang chuẩn bị ra ngoài ăn cái gì đó thì chuông điện thoại bỗng vang lên, là Thẩm Tĩnh An gọi tới.
"Ừhm? Gần đây cậ chết ở chỗ nào vậy? Mỗi lần hẹn cậu, cậu đều nói không rảnh, có phải đã tìm được niềm vui mới rồi không? Đại gia vẫn còn chưa làm cho cưng thỏa mãn sao?" Thẩm Tĩnh An tùy tiện tiếng nói vài câu khiến cho người ta nghe xong tâm tình liền tốt hơn.
"Coi cậu nói chuyện kìa! Hiện tại tớ đang rảnh, chuẩn bị ra ngoài kiếm cái gì đó ăn, cùng đi đi?"
Nhạc Tuyết Vi vừa nói vừa đi ra ngoài.
"Được, tớ đạp xe tới, cậu chờ tớ, tớ lập tức đến chỗ cậu!" Thẩm Tĩnh An nói xong liền cúp điện thoại.
Nhạc Tuyết Vi đành phải ngồi trong phòng khách chờ cô ấy tới, Thẩm Tĩnh An tới cũng thật nhanh.
Cô ấy vẫn trang hóa trang thành một tên nhóc con, ngồi trên xe đạp, một chân giẫm lên đất, trên cổ còn đeo một cái tai nghe, đứng trước của nhà Nhạc Tuyết Vi, hét vào bên trong: "Honny, ra đây đi! Gia mang cưng đi tiêu hồn thực cốt!"
Nhạc Tuyết Vi nhảy bước giống như con thỏ nhỏ chạy ra, ngồi xuống sau xe cô, không khách khí vỗ vỗ bờ vai cô nói: "Đi thôi!"
Thẩm Tĩnh An bất mãn khẽ trừng mắt: " Cứ như vậy đi sao? Nhiều ngày chưa gặp nhau cậu không nên bày tỏ cái gì à?"
Nhạc Tuyết Vi sửng sốt, lập tức nở nụ cười, ôm lấy cổ Thẩm Tĩnh An, hôn ‘chụt’ một cái lên cái má trắng nõn hồng hào của cô: "Hì hì, Honny, như vậy đã vừa ý cậu chưa?"
Thẩm Tĩnh An bĩu môi, nén cười: "Miễn cưỡng được đi! Cũng không thực vừa lòng, lần sau nhiệt tình chút, gia muốn ****!"
"Ha ha... Biết rồi!"
Nhạc Tuyết Vi không chút do dự gật đầu một cái, ôm chặt lấy eo Thẩm Tĩnh An, tựa vào trên lưng cô một đường thẳng tiến...