Edtor: Chi Misaki
Khách sạn Renas.
Hàn Thừa Nghị tắm rửa xong, khoác áo tắm đi ra.
Nghê Tuấn liền chuyển tới trên tay anh một ly rượu đỏ, Hàn Thừa Nghị nhận lấy nhâp một ngụm.
"Tam Thiếu, Tuyên Thiếu biết ngài đã tới liền cho người đưa thiệp mời đến." Nghê Tuấn lập tức lấy một tấm thiệp vàng mở ra đưa tới trước mặt Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị không nhận, chỉ rũ mắt nhìn thoáng qua: "Tên nhãi Tuyên Kiêu này biết cũng thực nhanh, vừa mới tiến vào địa bàn của cậu ta lúc nãy, thiệp mời cũng đã tới cửa rồi? Cậu ta định giở trò gì? Năm nào, lúc nào cũng mời khách lên du thuyền?"
"Nghe nói là sinh nhật người phụ nữ của ngài ấy." Nghê Tuấn nói sự thật mà anh biết.
"Hử?"Mày rậm Hàn Thừa Nghị khẽ nhíu lại, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên: "Thằng nhãi này cũng có lúc tốn tâm tư cùng thời gian vì phụ nữ sao? Cậu ta ngay cả sinh nhật mình cũng cho qua, cư nhiên có thể tổ chức sinh nhật cho một người phụ nữ?"
"Tam Thiếu, đi không ạ?"
Hàn Thừa Nghị nhấp một ngụm rượu, sờ cằm: " Đương nhiên là phải nể mặt mũi Tuyên Kiêu rồi."
Thay quần áo, Hàn Thừa Nghị đi ra khỏi khách sạn Renas, vừa mới ngồi vào xe liền có bảo tiêu tới bên người Nghê Tuấn, ghé sát vào lỗ tai anh nói vài câu, Nghê Tuấn vừa nghe thấy, sắc mặt khẽ đổi.
"Làm sao thế?" Hàn Thừa Nghị nhạy cảm nheo lại mắt, ngón tay đặt trên đầu gối khẽ gõ nhịp.
Nghê Tuấn không dám giấu diếm, thành thật khai báo: "Tam Thiếu, người bên chúng ta nói... Vừa rồi Nhạc tiểu thư cùng một thiếu niên trắng trẻo đến bờ biển, lên một chiếc du thuyền có tên là ‘Vivian’. Nghe nói, cử chỉ cực kỳ thân mật..."
Vivian? Hàn thừa Nghị lập tức mở mắt, hai chân giẫm trên mặt đất, bộ dáng vô cùng căng thẳng: "Cái gì? Vivian? Không phải là du thuyền đãi khách của Tuyên Kiêu hôm nay sao?"
"Vâng." Nghê Tuấn gật đầu đáp.
Hàn Thừa Nghị nhếch môi cười lạnh, hàm răng trắng bóng làm nổi bật nước da màu bánh mật, khiến cho người ta không rét mà run. Lá gan cô gái nhỏ càng lúc càng lớn rồi! Cái tên bạn trai’ tiểu bạch kiểm’ kia của cô cư nhiên còn có quan hệ cùng với người của Tuyên Kiêu?
Lúc trước đã quên để cho người đi điều tra thêm về bối cảnh của tên " tiểu bạch kiểm " này, có thể tham dự party tư nhân của Tuyên Kiêu, xem ra thân phận cũng không tầm thường, cô gái nhỏ đúng là gặp rắc rối rồi!
" Nhanh lái xe!"
Trong lòng Hàn Thừa Nghị nóng như lửa đốt, giờ phút này có hối hận cũng không còn kịp, vừa nãy thật không nên rời khỏi nha đầu kia, cho dù muốn đi cũng phải đóng gói mang cô đi cùng.
Chỉ trong nháy mắt cô đã kiếm thêm phiền toái cho anh... Thật đúng là một giây rời khỏi mí mắt anh liền không bớt lo, thật không biết anh suy nghĩ lộn xộn thế nào lại để cho cô ra nước ngoài?
Tốc độ xe đã đạt đến cấp độ gió bão, nhóm người Hàn Thừa Nghị rất nhanh liền đến bờ biển, lên chiếc du thuyền có tên ‘ Vivian’.
"Nghê Tuấn, không cần gây ra hành động gì lớn, dùng định vị, xác định xem Tiểu Tuyết đang ở đâu?"
Vừa lên du thuyền, Hàn Thừa Nghị liền thấp giọng dặn dò Nghê Tuấn, Nghê Tuấn gật đầu lập tức an bài cho người phía dưới đi làm.
"A! Tam Thiếu... Hạ cố đến thăm, kẻ hèn này hết sức vinh hạnh."
Thời điểm xe của Hàn Thừa Nghị đến bờ biển, trên du thuyền lập tức có người đi thông báo với chủ nhân của buổi party là Tuyên Kiêu. Tuyên Kiêu nghe thấy liền lập tức bỏ xuống mọi việc, tự mình đi nghênh đón, giờ phút này chính là đang vội hướng về phía Hàn Thừa Nghị, một tay chắp sau lưng, một tay vươn tới trước mặt Hàn Thừa Nghị.
"Hừ!"
Hàn Thừa Nghị liền tặng cậu ta một cái liếc mắt, nhìn như thật không kiên nhẫn vươn tay bắt lấy tay cậu ta, tay hai người vừa nắm liền nắm chặt không buông, mượn lực kéo lại gần, ngực đập ngực một cái mới rời đi.
“ Mặt mũi kẻ hèn này cũng thật lớn, như thế nào? Tam Thiếu một ngày kiếm tiền tỷ... Nghe nói cậu đang theo đuổi người trong lòng ở thành phố T, như thế nào lại rảnh rỗi đến chỗ tôi?" Tuyên Kiêu cười lớn, tay đập một cái lên vai Hàn Thừa Nghị, trêu chọc nói.
Hàn Thừa Nghị liếc mắt nhìn cậu ta, giọng nói có chút bất đắc dĩ, ánh mắt lại như có như không quét một vòng trên du thuyền, nói: "Chạy."
Khách sạn Renas.
Hàn Thừa Nghị tắm rửa xong, khoác áo tắm đi ra.
Nghê Tuấn liền chuyển tới trên tay anh một ly rượu đỏ, Hàn Thừa Nghị nhận lấy nhâp một ngụm.
"Tam Thiếu, Tuyên Thiếu biết ngài đã tới liền cho người đưa thiệp mời đến." Nghê Tuấn lập tức lấy một tấm thiệp vàng mở ra đưa tới trước mặt Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị không nhận, chỉ rũ mắt nhìn thoáng qua: "Tên nhãi Tuyên Kiêu này biết cũng thực nhanh, vừa mới tiến vào địa bàn của cậu ta lúc nãy, thiệp mời cũng đã tới cửa rồi? Cậu ta định giở trò gì? Năm nào, lúc nào cũng mời khách lên du thuyền?"
"Nghe nói là sinh nhật người phụ nữ của ngài ấy." Nghê Tuấn nói sự thật mà anh biết.
"Hử?"Mày rậm Hàn Thừa Nghị khẽ nhíu lại, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên: "Thằng nhãi này cũng có lúc tốn tâm tư cùng thời gian vì phụ nữ sao? Cậu ta ngay cả sinh nhật mình cũng cho qua, cư nhiên có thể tổ chức sinh nhật cho một người phụ nữ?"
"Tam Thiếu, đi không ạ?"
Hàn Thừa Nghị nhấp một ngụm rượu, sờ cằm: " Đương nhiên là phải nể mặt mũi Tuyên Kiêu rồi."
Thay quần áo, Hàn Thừa Nghị đi ra khỏi khách sạn Renas, vừa mới ngồi vào xe liền có bảo tiêu tới bên người Nghê Tuấn, ghé sát vào lỗ tai anh nói vài câu, Nghê Tuấn vừa nghe thấy, sắc mặt khẽ đổi.
"Làm sao thế?" Hàn Thừa Nghị nhạy cảm nheo lại mắt, ngón tay đặt trên đầu gối khẽ gõ nhịp.
Nghê Tuấn không dám giấu diếm, thành thật khai báo: "Tam Thiếu, người bên chúng ta nói... Vừa rồi Nhạc tiểu thư cùng một thiếu niên trắng trẻo đến bờ biển, lên một chiếc du thuyền có tên là ‘Vivian’. Nghe nói, cử chỉ cực kỳ thân mật..."
Vivian? Hàn thừa Nghị lập tức mở mắt, hai chân giẫm trên mặt đất, bộ dáng vô cùng căng thẳng: "Cái gì? Vivian? Không phải là du thuyền đãi khách của Tuyên Kiêu hôm nay sao?"
"Vâng." Nghê Tuấn gật đầu đáp.
Hàn Thừa Nghị nhếch môi cười lạnh, hàm răng trắng bóng làm nổi bật nước da màu bánh mật, khiến cho người ta không rét mà run. Lá gan cô gái nhỏ càng lúc càng lớn rồi! Cái tên bạn trai’ tiểu bạch kiểm’ kia của cô cư nhiên còn có quan hệ cùng với người của Tuyên Kiêu?
Lúc trước đã quên để cho người đi điều tra thêm về bối cảnh của tên " tiểu bạch kiểm " này, có thể tham dự party tư nhân của Tuyên Kiêu, xem ra thân phận cũng không tầm thường, cô gái nhỏ đúng là gặp rắc rối rồi!
" Nhanh lái xe!"
Trong lòng Hàn Thừa Nghị nóng như lửa đốt, giờ phút này có hối hận cũng không còn kịp, vừa nãy thật không nên rời khỏi nha đầu kia, cho dù muốn đi cũng phải đóng gói mang cô đi cùng.
Chỉ trong nháy mắt cô đã kiếm thêm phiền toái cho anh... Thật đúng là một giây rời khỏi mí mắt anh liền không bớt lo, thật không biết anh suy nghĩ lộn xộn thế nào lại để cho cô ra nước ngoài?
Tốc độ xe đã đạt đến cấp độ gió bão, nhóm người Hàn Thừa Nghị rất nhanh liền đến bờ biển, lên chiếc du thuyền có tên ‘ Vivian’.
"Nghê Tuấn, không cần gây ra hành động gì lớn, dùng định vị, xác định xem Tiểu Tuyết đang ở đâu?"
Vừa lên du thuyền, Hàn Thừa Nghị liền thấp giọng dặn dò Nghê Tuấn, Nghê Tuấn gật đầu lập tức an bài cho người phía dưới đi làm.
"A! Tam Thiếu... Hạ cố đến thăm, kẻ hèn này hết sức vinh hạnh."
Thời điểm xe của Hàn Thừa Nghị đến bờ biển, trên du thuyền lập tức có người đi thông báo với chủ nhân của buổi party là Tuyên Kiêu. Tuyên Kiêu nghe thấy liền lập tức bỏ xuống mọi việc, tự mình đi nghênh đón, giờ phút này chính là đang vội hướng về phía Hàn Thừa Nghị, một tay chắp sau lưng, một tay vươn tới trước mặt Hàn Thừa Nghị.
"Hừ!"
Hàn Thừa Nghị liền tặng cậu ta một cái liếc mắt, nhìn như thật không kiên nhẫn vươn tay bắt lấy tay cậu ta, tay hai người vừa nắm liền nắm chặt không buông, mượn lực kéo lại gần, ngực đập ngực một cái mới rời đi.
“ Mặt mũi kẻ hèn này cũng thật lớn, như thế nào? Tam Thiếu một ngày kiếm tiền tỷ... Nghe nói cậu đang theo đuổi người trong lòng ở thành phố T, như thế nào lại rảnh rỗi đến chỗ tôi?" Tuyên Kiêu cười lớn, tay đập một cái lên vai Hàn Thừa Nghị, trêu chọc nói.
Hàn Thừa Nghị liếc mắt nhìn cậu ta, giọng nói có chút bất đắc dĩ, ánh mắt lại như có như không quét một vòng trên du thuyền, nói: "Chạy."