Editor: Chi Misaki
Vừa lúc ở trong khoang thuyền nơi vốn bị ngăn cách bởi một cánh cửa.
"Ôi, nhẹ chút! Cậu có thể nhẹ chút không? Đau muốn chết, mặc vậy không thở được!"
"Hư, không được kêu, đai lưng không chặt, mặc vào làm sao có thể đẹp?"
Nhạc Tuyết Vi cùng Thẩm Tĩnh An đang ở bên trong đổi lễ phục, lúc lên thuyền Nhạc Tuyết Vi mới biết được, thì ra hôm nay là sinh nhật của Thẩm Tĩnh An, mà buổi party sắp tiến hành trong này là cái vị Tuyên Thiếu kia tổ chức cho cô ấy. Vị Tuyên Thiếu kia cũng là nhân vật lớn của nước A, mời đến đều là đại gia.
Lần đầu gặp Thẩm Tĩnh An mặc váy, Nhạc Tuyết Vi thực phải kinh diễm một phen.
"Oa!" Nhạc Tuyết Vi khoa trương đỡ cằm, liên tục dựng ngón tay cái lên với cô ấy, "Không thể tưởng được cậu biến thành phụ nữ lại xinh đẹp như thế! Xinh thế này sao cứ phải biến mình thành con trai làm gì?"
Thẩm Tĩnh An vuốt vuốt mái tóc ngắn, cực kỳ lên mặt nói: "Chị đây đương nhiên có thể dùng khuôn mặt để kiếm cơm ăn, nhưng mà chị lại cứ thích dùng tài hoa... khà khà..."
"Phốc ha ha..."
Hai cô gái nhỏ ở bên trong cười thành đoàn, hoàn toàn không biết ở bên ngoài vì hai cô mà trở thành một mớ hỗn độn, tình hình đã đạt đến trình độ có thể phải dùng đến vũ trang để giải quyết.
"A, chậm đã, thanh âm gì vậy?"
Thẩm Tĩnh An là người đầu tiên phát hiện ra điểm không thích hợp, dựng lỗ tai nghe ngóng, hướng Nhạc Tuyết Vi làm động tác im lặng.
"Xuỵt..."
Tất cả liền an tĩnh lại, Nhạc Tuyết Vi cũng nhận ra điều không thích hợp, quả thực là có âm thanh kỳ lạ.
"Ở bên ngoài!"
Phản ứng kịp hai người đồng thời nhấc váy chạy ra bên ngoài khoang thuyền, cửa khoang thuyền bị đẩy ra, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về đây, tranh chấp cùng chiến đấu, tất cả đều ngừng lại.
Tuyên Kiêu vừa quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Tĩnh An, Hàn Thừa Nghị vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi, hai người cùng lúc quát lên: "Đi vào!"
Tất cả cũng vì sợ tình hình hỗn loạn bên ngoài làm tổn thương đến người trong lòng họ.
"Aizzz, sao lại thế này?"
Thẩm Tĩnh An cùng Nhạc Tuyết Vi đưa mắt nhìn nhau, thật không rõ vì sao mấy người này lại đánh nhau trước cửa phòng các cô. Nhạc Tuyết Vi nhìn Hàn Thừa Nghị, lại chỉ vào Tuyên Kiêu nói: " Kia là tên "Lưu manh" nhà cậu?"
Thẩm Tĩnh An cũng không yếu thế, nói: "Hừ, chị đây đoán không sai... Tên kia là của nhà cậu?”
"Tôi sẽ không nhường An An cho cậu!"
" Cậu nên chết tâm đi, Tiểu Tuyết là của tôi!"
Hàn Thừa Nghị: "..."
Tuyên Kiêu: "..."
An An, Tiểu Tuyết? Người mà bọn họ nói không phải là cùng một người? Hai người đàn ông cực phẩm một giây trước còn xoắn xuýt đánh nhau thành một đoàn, đột nhiên cứng người lại, ánh mắt hai người giao nhau, sau đó hai đôi mắt đều chuyển tầm nhìn về phía hai cô gái nhỏ vẫn còn đang đứng ở cửa khoang thuyền.
Tuyên Kiêu níu chặt lấy áo Hàn Thừa Nghị, hất cằm chỉ Nhạc Tuyết Vi: "Tiểu Tuyết… Của cậu?"
Hàn Thừa Nghị nắm lấy cái cà- vạt của Tuyên Kiêu, cằm hất về phía Thẩm Tĩnh An: " An An… Của cậu?"
"Ha ha..."
"Ha ha..."
Hai người đàn ông đột nhiên cùng buông lỏng tay ra, hai tay nắm chặt, đồng thời bật người nhảy lên, vững vàng đứng trên mặt đất, tuy đều có chút chật vật, nhưng vẫn khó có thể che dấu được khí chất của bậc vương giả.
Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn Thẩm Tĩnh An, khóe miệng nhếch lên mang theo nụ cười ngọt ngào, nhỏ giọng nói: "Bọn họ có phải bị ngốc không?"
Khóe miệng Thẩm Tĩnh An co rút, trấn định gật đầu: "Hai tên bệnh thần kinh, không để ý tới bọn họ nữa, chúng ta đi. Nói cho cậu biết, đêm nay trên du thuyền đều là nam sĩ, thân sĩ tinh anh trong giới, tùy tiện lôi ra một người phân thân cũng có thể đánh chết hai tên đằng sau!"
Hàn Thừa Nghị cùng Tuyên Kiêu liếc nhau, đồng thời ngửi thấy được mùi vị của kẻ thù, con mẹ nó, thật muốn nhìn xem, có bọn họ ở đây, động vật giống đực nào dám đến gần?
"Tiểu Tuyết..."
"An An..."
Vừa lúc ở trong khoang thuyền nơi vốn bị ngăn cách bởi một cánh cửa.
"Ôi, nhẹ chút! Cậu có thể nhẹ chút không? Đau muốn chết, mặc vậy không thở được!"
"Hư, không được kêu, đai lưng không chặt, mặc vào làm sao có thể đẹp?"
Nhạc Tuyết Vi cùng Thẩm Tĩnh An đang ở bên trong đổi lễ phục, lúc lên thuyền Nhạc Tuyết Vi mới biết được, thì ra hôm nay là sinh nhật của Thẩm Tĩnh An, mà buổi party sắp tiến hành trong này là cái vị Tuyên Thiếu kia tổ chức cho cô ấy. Vị Tuyên Thiếu kia cũng là nhân vật lớn của nước A, mời đến đều là đại gia.
Lần đầu gặp Thẩm Tĩnh An mặc váy, Nhạc Tuyết Vi thực phải kinh diễm một phen.
"Oa!" Nhạc Tuyết Vi khoa trương đỡ cằm, liên tục dựng ngón tay cái lên với cô ấy, "Không thể tưởng được cậu biến thành phụ nữ lại xinh đẹp như thế! Xinh thế này sao cứ phải biến mình thành con trai làm gì?"
Thẩm Tĩnh An vuốt vuốt mái tóc ngắn, cực kỳ lên mặt nói: "Chị đây đương nhiên có thể dùng khuôn mặt để kiếm cơm ăn, nhưng mà chị lại cứ thích dùng tài hoa... khà khà..."
"Phốc ha ha..."
Hai cô gái nhỏ ở bên trong cười thành đoàn, hoàn toàn không biết ở bên ngoài vì hai cô mà trở thành một mớ hỗn độn, tình hình đã đạt đến trình độ có thể phải dùng đến vũ trang để giải quyết.
"A, chậm đã, thanh âm gì vậy?"
Thẩm Tĩnh An là người đầu tiên phát hiện ra điểm không thích hợp, dựng lỗ tai nghe ngóng, hướng Nhạc Tuyết Vi làm động tác im lặng.
"Xuỵt..."
Tất cả liền an tĩnh lại, Nhạc Tuyết Vi cũng nhận ra điều không thích hợp, quả thực là có âm thanh kỳ lạ.
"Ở bên ngoài!"
Phản ứng kịp hai người đồng thời nhấc váy chạy ra bên ngoài khoang thuyền, cửa khoang thuyền bị đẩy ra, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về đây, tranh chấp cùng chiến đấu, tất cả đều ngừng lại.
Tuyên Kiêu vừa quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Tĩnh An, Hàn Thừa Nghị vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi, hai người cùng lúc quát lên: "Đi vào!"
Tất cả cũng vì sợ tình hình hỗn loạn bên ngoài làm tổn thương đến người trong lòng họ.
"Aizzz, sao lại thế này?"
Thẩm Tĩnh An cùng Nhạc Tuyết Vi đưa mắt nhìn nhau, thật không rõ vì sao mấy người này lại đánh nhau trước cửa phòng các cô. Nhạc Tuyết Vi nhìn Hàn Thừa Nghị, lại chỉ vào Tuyên Kiêu nói: " Kia là tên "Lưu manh" nhà cậu?"
Thẩm Tĩnh An cũng không yếu thế, nói: "Hừ, chị đây đoán không sai... Tên kia là của nhà cậu?”
"Tôi sẽ không nhường An An cho cậu!"
" Cậu nên chết tâm đi, Tiểu Tuyết là của tôi!"
Hàn Thừa Nghị: "..."
Tuyên Kiêu: "..."
An An, Tiểu Tuyết? Người mà bọn họ nói không phải là cùng một người? Hai người đàn ông cực phẩm một giây trước còn xoắn xuýt đánh nhau thành một đoàn, đột nhiên cứng người lại, ánh mắt hai người giao nhau, sau đó hai đôi mắt đều chuyển tầm nhìn về phía hai cô gái nhỏ vẫn còn đang đứng ở cửa khoang thuyền.
Tuyên Kiêu níu chặt lấy áo Hàn Thừa Nghị, hất cằm chỉ Nhạc Tuyết Vi: "Tiểu Tuyết… Của cậu?"
Hàn Thừa Nghị nắm lấy cái cà- vạt của Tuyên Kiêu, cằm hất về phía Thẩm Tĩnh An: " An An… Của cậu?"
"Ha ha..."
"Ha ha..."
Hai người đàn ông đột nhiên cùng buông lỏng tay ra, hai tay nắm chặt, đồng thời bật người nhảy lên, vững vàng đứng trên mặt đất, tuy đều có chút chật vật, nhưng vẫn khó có thể che dấu được khí chất của bậc vương giả.
Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn Thẩm Tĩnh An, khóe miệng nhếch lên mang theo nụ cười ngọt ngào, nhỏ giọng nói: "Bọn họ có phải bị ngốc không?"
Khóe miệng Thẩm Tĩnh An co rút, trấn định gật đầu: "Hai tên bệnh thần kinh, không để ý tới bọn họ nữa, chúng ta đi. Nói cho cậu biết, đêm nay trên du thuyền đều là nam sĩ, thân sĩ tinh anh trong giới, tùy tiện lôi ra một người phân thân cũng có thể đánh chết hai tên đằng sau!"
Hàn Thừa Nghị cùng Tuyên Kiêu liếc nhau, đồng thời ngửi thấy được mùi vị của kẻ thù, con mẹ nó, thật muốn nhìn xem, có bọn họ ở đây, động vật giống đực nào dám đến gần?
"Tiểu Tuyết..."
"An An..."