Editor: Chi Misaki
Vừa dứt lời, một nòng súng lạnh như băng đã nhắm ngay vào huyệt thái dương của Phong Túc.
"Ông có tin ngay lúc này tôi sẽ bóp cò, một phát lấy mạng ông không?" Trong tay Hàn Thừa Nghị cầm súng, dưới ánh đèn bóng dáng anh linh hoạt quả quyết, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Phong Túc một chút cũng không nghi ngờ Hàn Thừa Nghị thực sự muốn lấy mạng ông ta! Lúc này đã biết là mình chơi đùa quá trớn rồi! Hàn gia ở nước C, có chỗ nào lại không khiến cho người ta kính sợ ba phần? Người người không ai dám đắc tội với Hàn Thừa Nghị.
Nhưng Phong Túc làm sao cũng không nghĩ đến, chỉ vì một người phụ nữ... Hàn Thừa Nghị cậu ta đổi phụ nữ còn ít sao? Lần này còn thực sự tức giận?
"Đừng đừng... Tam Thiếu, có chuyện gì từ từ nói, cậu cẩn thận cây súng a, sẽ cướp cò đấy!"
"Hừ! Từ từ nói? Lúc ông động vào người phụ nữ của tôi, có thể từ từ nói sao?" Trên tay Hàn Thừa Nghị dùng lực, họng súng lại chĩa về Phong Túc gần thêm một chút.
"Đừng a... Tam Thiếu Tam Thiếu! Tôi không biết, thật không biết, cô gái kia nói, các người đã chia tay rồi! Hơn nữa tôi cũng nghe nói Tam Thiếu cậu đã có đối tượng đính hôn... Chuyện này, tôi từ đầu cũng không biết cậu chưa thực sự chia tay với cô ta!" Phong Túc bị dọa đến phải xuống nước cầu xin.
“ Bớt nói nhảm đi, ông đã đụng vào cô ấy chưa? Chạm vào chỗ nào của cô ấy rồi?" Hàn Thừa Nghị căn bản không muốn nói lời vô nghĩa với Phong Túc, giờ phút này anh chính là có thù tất báo, có oán phải giận.
"Không không không, vẫn chưa kịp! Tam Thiếu tốc độ của cậu cũng quá nhanh rồi!"
"Hừ!" Hàn Thừa Nghị cười lạnh một tiếng, rút súng lại, buông Phong túc ra đứng dậy.
Đang lúc Phong Túc thở phào nhẹ nhõm, Hàn Thừa Nghị lại giơ súng lên!
"A! Tam Thiếu!"
Theo tiếng Phong Túc hét thảm một tiếng, Hàn Thừa Nghĩ đã lên nòng súng, cũng không phải lấy mạng của ông ta, mà là bắn vào hai tay của ông ta. Hàn Thừa Nghị giơ súng, tư thế bất động, môi khẽ nhếch thành nụ cười lạnh: "Đổ vương Phong Túc? Nghe nói ông dựa vào hai tay mà làm nên sự nghiệp?”
Phong Túc ăn đau quỳ rạp trên mặt đất, không rõ Hàn Thừa Nghị hỏi như vậy là có ý gì.
Hàn Thừa Nghị không nhanh không chậm cất súng vào bao bên hông, đi về phía giường, vừa đi vừa nói: "Yên tâm, hai phát này không lấy mạng ông, cũng sẽ không khiến cho ông tàn phế, chỉ là... Phong gia, nếu ông còn muốn sử dụng "Đổ thuật"( Thuật đánh bài) trên người người khác, thì tuyệt đối không có khả năng, hai cánh tay này của ông, về sau nếu muốn hoạt động với biên độ lớn chỉ sợ là phải gặp khó khăn rồi!"
Phong Túc nghe thấy vậy, cả người liền vô lực ngã nhào trên mặt đất.
Hàn Thừa Nghị làm như không thấy, tiếp tục nói: "Còn có, tôi đã nói rồi, nếu ông lại dám đắc tội với tôi lần nữa, Hàn gia ở nước C tất sẽ đối địch cùng ông. Ông nên nhớ kỹ, sau này phàm là những nơi có Hàn Thừa Nghị tôi, tôi liền nhất định sẽ khiến cho sòng bạc của ông không mở được!"
Nói xong, người cũng đã đến bên giường.
Hàn Thừa Nghị nhìn Nhạc Tuyết Vi vẫn còn mê man trên giường, lễ phục mặc dù có chút rối, nhưng vẫn hoàn chỉnh mặc ở trên người. Hàn Thừa Nghị thở hắt ra, khom lưng bế người lên, thật cẩn thận dịu dàng che chở.
"Tam Thiếu." Nghê Tuấn cùng đội vệ sĩ của anh canh giữ ở cửa đã lâu.
"Xe đã chuẩn bị xong?"
"Vâng, đến khách sạn, hay là về nhà của Nhạc tiểu thư?"
"Đến khách sạn Renas, dặn dò phòng bếp nấu canh giải rượu."
Hàn Thừa Nghị ôm Nhạc Tuyết Vi lên xe, một đường về đến khách sạn vẫn không quên dặn dò cho người đi nấu canh giải rượu. Nha đầu này một giọt rượu cũng không thể dính, bây giờ trên người toàn mùi rượu, hẳn là đã uống không ít, khẩu vị lớn như vậy? Giờ xem ra vẫn còn mê man chưa tỉnh.
Càng nghĩ lại càng thấy sợ, nếu không phải đúng lúc anh tới... Hàn Thừa Nghị thật không dám nghĩ, chỉ là ôm chặt người trong lòng hơn, Tiểu Tuyết của anh, tiểu bảo bối của anh!
Vừa dứt lời, một nòng súng lạnh như băng đã nhắm ngay vào huyệt thái dương của Phong Túc.
"Ông có tin ngay lúc này tôi sẽ bóp cò, một phát lấy mạng ông không?" Trong tay Hàn Thừa Nghị cầm súng, dưới ánh đèn bóng dáng anh linh hoạt quả quyết, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Phong Túc một chút cũng không nghi ngờ Hàn Thừa Nghị thực sự muốn lấy mạng ông ta! Lúc này đã biết là mình chơi đùa quá trớn rồi! Hàn gia ở nước C, có chỗ nào lại không khiến cho người ta kính sợ ba phần? Người người không ai dám đắc tội với Hàn Thừa Nghị.
Nhưng Phong Túc làm sao cũng không nghĩ đến, chỉ vì một người phụ nữ... Hàn Thừa Nghị cậu ta đổi phụ nữ còn ít sao? Lần này còn thực sự tức giận?
"Đừng đừng... Tam Thiếu, có chuyện gì từ từ nói, cậu cẩn thận cây súng a, sẽ cướp cò đấy!"
"Hừ! Từ từ nói? Lúc ông động vào người phụ nữ của tôi, có thể từ từ nói sao?" Trên tay Hàn Thừa Nghị dùng lực, họng súng lại chĩa về Phong Túc gần thêm một chút.
"Đừng a... Tam Thiếu Tam Thiếu! Tôi không biết, thật không biết, cô gái kia nói, các người đã chia tay rồi! Hơn nữa tôi cũng nghe nói Tam Thiếu cậu đã có đối tượng đính hôn... Chuyện này, tôi từ đầu cũng không biết cậu chưa thực sự chia tay với cô ta!" Phong Túc bị dọa đến phải xuống nước cầu xin.
“ Bớt nói nhảm đi, ông đã đụng vào cô ấy chưa? Chạm vào chỗ nào của cô ấy rồi?" Hàn Thừa Nghị căn bản không muốn nói lời vô nghĩa với Phong Túc, giờ phút này anh chính là có thù tất báo, có oán phải giận.
"Không không không, vẫn chưa kịp! Tam Thiếu tốc độ của cậu cũng quá nhanh rồi!"
"Hừ!" Hàn Thừa Nghị cười lạnh một tiếng, rút súng lại, buông Phong túc ra đứng dậy.
Đang lúc Phong Túc thở phào nhẹ nhõm, Hàn Thừa Nghị lại giơ súng lên!
"A! Tam Thiếu!"
Theo tiếng Phong Túc hét thảm một tiếng, Hàn Thừa Nghĩ đã lên nòng súng, cũng không phải lấy mạng của ông ta, mà là bắn vào hai tay của ông ta. Hàn Thừa Nghị giơ súng, tư thế bất động, môi khẽ nhếch thành nụ cười lạnh: "Đổ vương Phong Túc? Nghe nói ông dựa vào hai tay mà làm nên sự nghiệp?”
Phong Túc ăn đau quỳ rạp trên mặt đất, không rõ Hàn Thừa Nghị hỏi như vậy là có ý gì.
Hàn Thừa Nghị không nhanh không chậm cất súng vào bao bên hông, đi về phía giường, vừa đi vừa nói: "Yên tâm, hai phát này không lấy mạng ông, cũng sẽ không khiến cho ông tàn phế, chỉ là... Phong gia, nếu ông còn muốn sử dụng "Đổ thuật"( Thuật đánh bài) trên người người khác, thì tuyệt đối không có khả năng, hai cánh tay này của ông, về sau nếu muốn hoạt động với biên độ lớn chỉ sợ là phải gặp khó khăn rồi!"
Phong Túc nghe thấy vậy, cả người liền vô lực ngã nhào trên mặt đất.
Hàn Thừa Nghị làm như không thấy, tiếp tục nói: "Còn có, tôi đã nói rồi, nếu ông lại dám đắc tội với tôi lần nữa, Hàn gia ở nước C tất sẽ đối địch cùng ông. Ông nên nhớ kỹ, sau này phàm là những nơi có Hàn Thừa Nghị tôi, tôi liền nhất định sẽ khiến cho sòng bạc của ông không mở được!"
Nói xong, người cũng đã đến bên giường.
Hàn Thừa Nghị nhìn Nhạc Tuyết Vi vẫn còn mê man trên giường, lễ phục mặc dù có chút rối, nhưng vẫn hoàn chỉnh mặc ở trên người. Hàn Thừa Nghị thở hắt ra, khom lưng bế người lên, thật cẩn thận dịu dàng che chở.
"Tam Thiếu." Nghê Tuấn cùng đội vệ sĩ của anh canh giữ ở cửa đã lâu.
"Xe đã chuẩn bị xong?"
"Vâng, đến khách sạn, hay là về nhà của Nhạc tiểu thư?"
"Đến khách sạn Renas, dặn dò phòng bếp nấu canh giải rượu."
Hàn Thừa Nghị ôm Nhạc Tuyết Vi lên xe, một đường về đến khách sạn vẫn không quên dặn dò cho người đi nấu canh giải rượu. Nha đầu này một giọt rượu cũng không thể dính, bây giờ trên người toàn mùi rượu, hẳn là đã uống không ít, khẩu vị lớn như vậy? Giờ xem ra vẫn còn mê man chưa tỉnh.
Càng nghĩ lại càng thấy sợ, nếu không phải đúng lúc anh tới... Hàn Thừa Nghị thật không dám nghĩ, chỉ là ôm chặt người trong lòng hơn, Tiểu Tuyết của anh, tiểu bảo bối của anh!