Editor: Chi Misaki
Mở mắt ra là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ.
Tối qua uống hơi nhiều cocktail, Nhạc Tuyết Vi cảm thấy đầu óc hỗn loạn, còn có một chút đau, ôm huyệt thái dương ngồi dậy, cô quan sát xung quanh một chút: trong phòng mọi thứ đều được thiết kế cực kỳ xa hoa, nhưng cô ở bên cạnh Hàn Thừa Nghị đã lâu, đối những thứ này cũng đã sớm không còn cảm giác gì.
Chẳng lẽ là ở Biên gia? Không tốt, cô còn nhớ rõ mình ở Biên gia uống rượu. Trong đầu Nhạc Tuyết Vi có chút hoảng, cố gắng muốn để cho bản thân thanh tỉnh một chút.
"Dậy rồi?"
Cửa phòng bị đẩy ra, Hàn Thừa Nghị chỉ mặc một thân áo ngủ đi tới, da thịt trước ngực màu bánh mật như ẩn như hiện.
Nhìn thấy anh mặc như vậy, lúc đầu Nhạc Tuyết Vi theo phản xạ nuốt một ngụm nước miếng, sau đó mới thấy cả kinh, nhanh chóng nhìn lại ơ thể mình... Vừa thấy, này thật sự xong rồi! Trên người cô vì sao cũng mặc áo ngủ? Lễ phục của cô đâu? Trong lúc giãy chết, cô còn đang suy nghĩ mình vì sao lại ở cùng một chỗ với anh?
Chẳng lẽ đêm qua, bọn họ lại cái kia rồi? Tình huống trước mắt không thể không khiến cho Nhạc Tuyết Vi nghĩ như vậy.
Trong lòng cô nghĩ cái gì, tất cả đều viết lên trên mặt. Hàn Thừa Nghị thu hết lại những biểu tình biến hóa sinh động trên mặt cô.
"Nghĩ cái gì thế?" Hàn Thừa Nghị đi qua, ngồi xuống bên giường, tự nhiên đỡ lấy cái gáy của cô, cúi đầu muốn hôn cô.
"Đợi một chút!" Nhạc Tuyết Vi nhanh tay bụm miệng lại, thân người hơi ngửa ra sau: " Đây là đâu? Vì sao tôi lại ở cùng anh? Chúng ta đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Tiểu nha đầu vừa tỉnh đã hỏi nhiều vấn đề như vậy... Hàn Thừa Nghị nhìn chằm chằm vào cô, càng nhìn lại càng thấy đáng yêu, càng nhìn lại càng không nỡ buông tay.
" Em hỏi nhiều chuyện thế là muốn tôi trả lời vấn đề nào trước?"
Một tay Hàn Thừa Nghị vỗ về đôi má của Nhạc Tuyết Vi, không có trả lời câu hỏi của cô, trong đầu đương nhiên là bị cảm xúc mềm mại trên tay hấp dẫn.
"Anh, anh..." Nhạc Tuyết Vi tức giận đẩy Hàn Thừa Nghị ra: "Anh làm gì? Có phải tối qua anh đã đối với tôi... Anh lại ép buộc tôi?"
Nhạc Tuyết Vi không nhắc tới chuyện tối hôm qua liền thôi, vừa nhắc tới, đôi mắt Hàn Thừa Nghị liền nghiêm túc lại, vốn còn đang lo lắng cô sẽ sợ hãi, không muốn nhắc tới việc này với cô, hiện tại xem ra, tiểu nha đầu không bị giáo huấn là không được! Còn dám nói chuyện tôi hôm qua anh ép buộc cô?
Hàn Thừa Nghị dời tay đi, thu lại ý cười, vẻ mặt nghiêm nghị.
" Muốn nói chuyện tối qua với tôi phải không? Được, tôi liền nhắc lại cho em nhớ! Nói một chút đi, ai cho em lá gan lớn như vậy? Rõ ràng là một giọt rượu cũng không thể uống, vì sao tối qua Phong Túc đưa cho em cái gì em cũng dám uống? Giỏi lắm, lần đầu tiên uống rượu đã xảy ra tình một đêm với tôi, như vậy tối hôm qua là định với ai?"
Hàn Thừa Nghị nói liên tiếp không ngừng thực dọa Nhạc Tuyết Vi nhảy dựng lên!
Nhạc Tuyết Vi nhớ tới, ngày hôm qua hình như cô có uống vào ly đồ uống Phong Túc đưa cho, sau đó cảm thấy đồ uống kia có chút không đúng lắm. Thì ra đó là rượu sao?
" Nhớ sao?" Hàn Thừa Nghị thấy cô như thế liền biết cô còn mơ hồ chưa rõ chuyện lúc trước. Vì thế càng nghĩ lại càng giận, tính cảnh giác của tiểu nha đầu thật kém! Cũng không phải là chưa ăn qua thiệt thòi sao vẫn còn không cẩn thận như vậy.
"Uh`m..." Nhạc Tuyết Vi cúi thấp đầu, lo lắng không thôi. Tật xấu dính chút rượu đã say này là có từ trong bụng mẹ cô.
Thấy cô như thế, Hàn Thừa Nghị vừa mới quyết tâm răn dạy cô một trận liền thôi... Dù sao cũng đã chiều hư cô, về sau lại giám sát chặt chẽ một chút là được.
"Được rồi, không có việc gì, chuyện gì cũng chưa xảy ra, may là tôi tới kịp, bằng không, hậu quả thật không tưởng tượng nổi, về sau không được tùy tiện tin tưởng người khác, biết chưa?" Hàn Thừa Nghị vừa muốn giơ tay xoa đầu Nhạc Tuyết Vi, lại bị cô tránh được.
Mở mắt ra là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ.
Tối qua uống hơi nhiều cocktail, Nhạc Tuyết Vi cảm thấy đầu óc hỗn loạn, còn có một chút đau, ôm huyệt thái dương ngồi dậy, cô quan sát xung quanh một chút: trong phòng mọi thứ đều được thiết kế cực kỳ xa hoa, nhưng cô ở bên cạnh Hàn Thừa Nghị đã lâu, đối những thứ này cũng đã sớm không còn cảm giác gì.
Chẳng lẽ là ở Biên gia? Không tốt, cô còn nhớ rõ mình ở Biên gia uống rượu. Trong đầu Nhạc Tuyết Vi có chút hoảng, cố gắng muốn để cho bản thân thanh tỉnh một chút.
"Dậy rồi?"
Cửa phòng bị đẩy ra, Hàn Thừa Nghị chỉ mặc một thân áo ngủ đi tới, da thịt trước ngực màu bánh mật như ẩn như hiện.
Nhìn thấy anh mặc như vậy, lúc đầu Nhạc Tuyết Vi theo phản xạ nuốt một ngụm nước miếng, sau đó mới thấy cả kinh, nhanh chóng nhìn lại ơ thể mình... Vừa thấy, này thật sự xong rồi! Trên người cô vì sao cũng mặc áo ngủ? Lễ phục của cô đâu? Trong lúc giãy chết, cô còn đang suy nghĩ mình vì sao lại ở cùng một chỗ với anh?
Chẳng lẽ đêm qua, bọn họ lại cái kia rồi? Tình huống trước mắt không thể không khiến cho Nhạc Tuyết Vi nghĩ như vậy.
Trong lòng cô nghĩ cái gì, tất cả đều viết lên trên mặt. Hàn Thừa Nghị thu hết lại những biểu tình biến hóa sinh động trên mặt cô.
"Nghĩ cái gì thế?" Hàn Thừa Nghị đi qua, ngồi xuống bên giường, tự nhiên đỡ lấy cái gáy của cô, cúi đầu muốn hôn cô.
"Đợi một chút!" Nhạc Tuyết Vi nhanh tay bụm miệng lại, thân người hơi ngửa ra sau: " Đây là đâu? Vì sao tôi lại ở cùng anh? Chúng ta đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Tiểu nha đầu vừa tỉnh đã hỏi nhiều vấn đề như vậy... Hàn Thừa Nghị nhìn chằm chằm vào cô, càng nhìn lại càng thấy đáng yêu, càng nhìn lại càng không nỡ buông tay.
" Em hỏi nhiều chuyện thế là muốn tôi trả lời vấn đề nào trước?"
Một tay Hàn Thừa Nghị vỗ về đôi má của Nhạc Tuyết Vi, không có trả lời câu hỏi của cô, trong đầu đương nhiên là bị cảm xúc mềm mại trên tay hấp dẫn.
"Anh, anh..." Nhạc Tuyết Vi tức giận đẩy Hàn Thừa Nghị ra: "Anh làm gì? Có phải tối qua anh đã đối với tôi... Anh lại ép buộc tôi?"
Nhạc Tuyết Vi không nhắc tới chuyện tối hôm qua liền thôi, vừa nhắc tới, đôi mắt Hàn Thừa Nghị liền nghiêm túc lại, vốn còn đang lo lắng cô sẽ sợ hãi, không muốn nhắc tới việc này với cô, hiện tại xem ra, tiểu nha đầu không bị giáo huấn là không được! Còn dám nói chuyện tôi hôm qua anh ép buộc cô?
Hàn Thừa Nghị dời tay đi, thu lại ý cười, vẻ mặt nghiêm nghị.
" Muốn nói chuyện tối qua với tôi phải không? Được, tôi liền nhắc lại cho em nhớ! Nói một chút đi, ai cho em lá gan lớn như vậy? Rõ ràng là một giọt rượu cũng không thể uống, vì sao tối qua Phong Túc đưa cho em cái gì em cũng dám uống? Giỏi lắm, lần đầu tiên uống rượu đã xảy ra tình một đêm với tôi, như vậy tối hôm qua là định với ai?"
Hàn Thừa Nghị nói liên tiếp không ngừng thực dọa Nhạc Tuyết Vi nhảy dựng lên!
Nhạc Tuyết Vi nhớ tới, ngày hôm qua hình như cô có uống vào ly đồ uống Phong Túc đưa cho, sau đó cảm thấy đồ uống kia có chút không đúng lắm. Thì ra đó là rượu sao?
" Nhớ sao?" Hàn Thừa Nghị thấy cô như thế liền biết cô còn mơ hồ chưa rõ chuyện lúc trước. Vì thế càng nghĩ lại càng giận, tính cảnh giác của tiểu nha đầu thật kém! Cũng không phải là chưa ăn qua thiệt thòi sao vẫn còn không cẩn thận như vậy.
"Uh`m..." Nhạc Tuyết Vi cúi thấp đầu, lo lắng không thôi. Tật xấu dính chút rượu đã say này là có từ trong bụng mẹ cô.
Thấy cô như thế, Hàn Thừa Nghị vừa mới quyết tâm răn dạy cô một trận liền thôi... Dù sao cũng đã chiều hư cô, về sau lại giám sát chặt chẽ một chút là được.
"Được rồi, không có việc gì, chuyện gì cũng chưa xảy ra, may là tôi tới kịp, bằng không, hậu quả thật không tưởng tượng nổi, về sau không được tùy tiện tin tưởng người khác, biết chưa?" Hàn Thừa Nghị vừa muốn giơ tay xoa đầu Nhạc Tuyết Vi, lại bị cô tránh được.