Editor: Nguyễn
Nhạc Tuyết Vi hít mũi, không biết tốt xấu nói: “Tôi biết rồi, nhưng tôi cảm thấy giữa chúng ta không có quan hệ gì cả, cũng không có hậu quả gì…… Chuyện tôi làm, tự tôi sẽ chịu trách nhiệm, không cần anh phải lo, càng không cần anh tới dạy dỗ tôi.”
Nói rồi xốc chăn lên muốn đứng lên, tìm quần áo: “Quần áo của tôi đâu? Tôi muốn thay quần áo ……”
Hàn Thừa Nghị nhíu mi, không kiên nhẫn trấn an cô, duỗi tay chế ngự cổ tay cô, thở dài nheo mắt, “Nhạc Tuyết Vi, em đùa đủ chưa? Em muốn anh tốn bao nhiêu tâm tư nữa thì em mới chịu ngoan ngoãn ở bên người anh?”
“Hả?” Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc, không để ý đến lời anh, thậm chí bởi vì tức giận, ngực kịch liệt phập phồng, “Anh có tư cách nói những lời này với tôi? Tôi không phiền anh quan tâm, từ đầu tới cuối tôi cũng không muốn ở bên cạnh anh, bên cạnh anh không phải có Kiều Vũ Vi sao? Anh là anh, tôi là tôi, giữa chúng ta không có quan hệ gì cả, đúng không?”
Nói, dùng sức tránh tay anh ra, “Buông ra! Tôi bảo anh buông ra!”
“Nhạc Tuyết Vi!”
Hàn Thừa Nghị bùng nổ gầm lên giận dữ, trong đôi mắt hừng hực lửa giận, hắn chịu đựng đủ rồi, không thể chịu đựng thêm được nữa!
“Em muốn gì! Em nói rõ ràng cho anh, em muốn như thế nào mới chịu bằng lòng theo anh.’
Anh tức giận, Nhạc Tuyết Vi còn muốn tức giận hơn. Cô thật không hiểu, anh có tư cách gì mà tức giận với cô chứ!
Nhạc Tuyết Vi mỉa mai lắc đầu, cười: “Được, tôi cho anh hai lựa chọn, một, thả tôi đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa! Hai, cưới tôi, ngay lập tức! Như vậy, tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, đến chết cũng sẽ không rời anh nửa bước! Chết cũng chết ở bên cạnh anh. Anh rõ rồi chứ?”
Lúc cô nói vậy, trong lòng đã có đáp án, Hàn Thừa Nghị không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể buông tha cô! Anh đã có Kiều Vũ Vi, căn bản không thể cưới cô. Bọn họ còn dây dưa, còn không phải bởi vì có Kiều Vũ Vi ở bên trong?
Nhưng nói ra những lời như vậy, trong lòng thoải mái hơn hẳn, anh nói anh không chịu nổi, sao cô có thể chịu đựng cứ dây dưa với anh mãi không rõ chứ?
Hàn Thừa Nghị bị cô nói như vậy, lôi kéo tay cô, sau một lúc lâu không có phản ứng gì. Hắn rũ mi mắt, không thấy sóng mắt lưu chuyển, tâm tư thâm trầm, giờ phút này càng làm người ta đoán không ra anh suy nghĩ cái gì.
Yên tĩnh, yên tĩnh tuyệt đối.
Nhạc Tuyết Vi nhìn đồng hồ: “Tôi có thể đi chưa?”
Nhạc Tuyết Vi tránh cánh tay anh, muốn thoát ra khỏi tay anh.
Nhưng Hàn Thừa Nghị ngây người không đến một giây, lòng bàn tay bỗng dưng nắm chặt, đột nhiên đứng lên, lôi kéo Nhạc Tuyết Vi đến phòng thay quần áo.
“Anh làm gì vậy?”
Nhạc Tuyết Vi không theo kịp suy nghĩ của anh, hoàn toàn không biết anh có tính toán gì.
Hàn Thừa Nghị không trả lời, ném quần áo trên người, lạnh giọng nói: “Thay quần áo!”
Nhạc Tuyết Vi không có cách nào khác, đành phải tiếp nhận quần áo, ngoan ngoãn thay, thắt nút thắt cuối cùng, lại bị Hàn Thừa Nghị bắt lấy.
“Đi!”
“Đi đâu?” Nhạc Tuyết Vi bị anh kéo đi, hỏi anh anh đều không nói.
Hàn Thừa Nghị lôi kéo Nhạc Tuyết Vi đi ra ngoài, ra cửa phòng, Nghê Tuấn đứng ở cửa, nhìn thấy hai người như vậy vội vã đi ra, xưa nay Nghê Tuấn không có gì biểu tình gì trên mặt bây giờ lại nghi hoặc, ngay sau đó hỏi đến: “Tam thiếu, đây là……”
Nhạc Tuyết Vi hít mũi, không biết tốt xấu nói: “Tôi biết rồi, nhưng tôi cảm thấy giữa chúng ta không có quan hệ gì cả, cũng không có hậu quả gì…… Chuyện tôi làm, tự tôi sẽ chịu trách nhiệm, không cần anh phải lo, càng không cần anh tới dạy dỗ tôi.”
Nói rồi xốc chăn lên muốn đứng lên, tìm quần áo: “Quần áo của tôi đâu? Tôi muốn thay quần áo ……”
Hàn Thừa Nghị nhíu mi, không kiên nhẫn trấn an cô, duỗi tay chế ngự cổ tay cô, thở dài nheo mắt, “Nhạc Tuyết Vi, em đùa đủ chưa? Em muốn anh tốn bao nhiêu tâm tư nữa thì em mới chịu ngoan ngoãn ở bên người anh?”
“Hả?” Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc, không để ý đến lời anh, thậm chí bởi vì tức giận, ngực kịch liệt phập phồng, “Anh có tư cách nói những lời này với tôi? Tôi không phiền anh quan tâm, từ đầu tới cuối tôi cũng không muốn ở bên cạnh anh, bên cạnh anh không phải có Kiều Vũ Vi sao? Anh là anh, tôi là tôi, giữa chúng ta không có quan hệ gì cả, đúng không?”
Nói, dùng sức tránh tay anh ra, “Buông ra! Tôi bảo anh buông ra!”
“Nhạc Tuyết Vi!”
Hàn Thừa Nghị bùng nổ gầm lên giận dữ, trong đôi mắt hừng hực lửa giận, hắn chịu đựng đủ rồi, không thể chịu đựng thêm được nữa!
“Em muốn gì! Em nói rõ ràng cho anh, em muốn như thế nào mới chịu bằng lòng theo anh.’
Anh tức giận, Nhạc Tuyết Vi còn muốn tức giận hơn. Cô thật không hiểu, anh có tư cách gì mà tức giận với cô chứ!
Nhạc Tuyết Vi mỉa mai lắc đầu, cười: “Được, tôi cho anh hai lựa chọn, một, thả tôi đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa! Hai, cưới tôi, ngay lập tức! Như vậy, tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, đến chết cũng sẽ không rời anh nửa bước! Chết cũng chết ở bên cạnh anh. Anh rõ rồi chứ?”
Lúc cô nói vậy, trong lòng đã có đáp án, Hàn Thừa Nghị không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể buông tha cô! Anh đã có Kiều Vũ Vi, căn bản không thể cưới cô. Bọn họ còn dây dưa, còn không phải bởi vì có Kiều Vũ Vi ở bên trong?
Nhưng nói ra những lời như vậy, trong lòng thoải mái hơn hẳn, anh nói anh không chịu nổi, sao cô có thể chịu đựng cứ dây dưa với anh mãi không rõ chứ?
Hàn Thừa Nghị bị cô nói như vậy, lôi kéo tay cô, sau một lúc lâu không có phản ứng gì. Hắn rũ mi mắt, không thấy sóng mắt lưu chuyển, tâm tư thâm trầm, giờ phút này càng làm người ta đoán không ra anh suy nghĩ cái gì.
Yên tĩnh, yên tĩnh tuyệt đối.
Nhạc Tuyết Vi nhìn đồng hồ: “Tôi có thể đi chưa?”
Nhạc Tuyết Vi tránh cánh tay anh, muốn thoát ra khỏi tay anh.
Nhưng Hàn Thừa Nghị ngây người không đến một giây, lòng bàn tay bỗng dưng nắm chặt, đột nhiên đứng lên, lôi kéo Nhạc Tuyết Vi đến phòng thay quần áo.
“Anh làm gì vậy?”
Nhạc Tuyết Vi không theo kịp suy nghĩ của anh, hoàn toàn không biết anh có tính toán gì.
Hàn Thừa Nghị không trả lời, ném quần áo trên người, lạnh giọng nói: “Thay quần áo!”
Nhạc Tuyết Vi không có cách nào khác, đành phải tiếp nhận quần áo, ngoan ngoãn thay, thắt nút thắt cuối cùng, lại bị Hàn Thừa Nghị bắt lấy.
“Đi!”
“Đi đâu?” Nhạc Tuyết Vi bị anh kéo đi, hỏi anh anh đều không nói.
Hàn Thừa Nghị lôi kéo Nhạc Tuyết Vi đi ra ngoài, ra cửa phòng, Nghê Tuấn đứng ở cửa, nhìn thấy hai người như vậy vội vã đi ra, xưa nay Nghê Tuấn không có gì biểu tình gì trên mặt bây giờ lại nghi hoặc, ngay sau đó hỏi đến: “Tam thiếu, đây là……”