Editor: Nguyễn
“Ngươi đi chuẩn bị máy bay, còn nữa, lập tức phái người đến chỗ của Tiểu Tuyết, lấy giấy tờ tùy thân của Tiểu Tuyết đến đây, ta muốn lập tức bay đi nước C!”
“Dạ.” Tuy rằng trong lòng Nghê Tuấn nghi hoặc, nhưng lại dứt khoát đáp ứng đi xử lý.
Nhạc Tuyết Vi khó hiểu nhìn Hàn Thừa Nghị, trong đầu càng ngày càng hồ đồ, sao anh lại đi nước C? Anh muốn làm gì? Lại còn sai Nghê Tuấn đi lấy giấy tờ tùy thân của cô, là muốn cô đi cùng sao? Cô không muốn đi cùng anh! Người này, thật sự muốn dây dưa với nàng sao?
“Hàn Thừa Nghị, anh muốn mang tôi đi nước C?” Nhạc Tuyết Vi hỏi.
Hàn Thừa Nghị quay đầu nhìn cô, ánh mắt nhìn không ra vui buồn, chỉ nhàn nhạt nói một chữ: “Ừ!”
“Ặc!” Nhạc Tuyết Vi nóng nảy, đẩy anh, “Tôi không đi! Vì sao tôi phải đi theo anh? Tôi không đi, tôi sẽ đi tới nước A không gặp anh nữa, anh buông tha tôi đi? Nha?”
“Hừ!” Hàn Thừa Nghị cong khóe môi, phun ra mấy chữ, “Buông tha em? Không, bao giờ!”
……
Máy bay hạ xuống đúng chỗ Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi bị Hàn Thừa Nghị mạnh mẽ bế lên máy bay.
Ấn người cô vào vị trí ghế ngồi, cô giãy giụa. “Thả tôi ra! Sao anh dã man thế? Anh muốn làm gì? Mang tôi đi nước C làm gì? Tôi không đi, không đi, không đi!”
Đột nhiên, biểu tình trên mặt Hàn Thừa Nghị thay đổi, từ vẻ mặt đờ đẫn, biến thành không hề sợ hãi, thậm chí là vẻ mặt xem kịch vui.
Nhạc Tuyết Vi nghi hoặc trừng mắt nhìn anh, anh không sao chứ?
“Đi đi! Bây giờ em có thể đi rồi!” Hàn Thừa Nghị nằm trên giường, nhắm mắt, nằm xuống, ngáp nói, “Thật đó, anh nói được thì làm được. Chỉ cần em có thể đi được…… Anh nhắc nhở em, máy bay đã bay lên, bây giờ em không có cửa xuống đâu. Mệt quá, anh ngủ một lát……”
Nhạc Tuyết Vi lời anh nói làm tức giận, anh dựa vào cái gì mà khi dễ cô chứ! Càng nghĩ càng khổ sở, Nhạc Tuyết Vi khóc, ban đầu âm thanh rất nhỏ, về sau thanh âm càng lúc càng lớn.
Hàn Thừa Nghị ở một bên lại làm như không thấy, hình như đã ngủ.
Nhạc Tuyết Vi khóc mệt, không có cách nào khác, đành phải đi một bước tính một bước! Dứt khoát nằm xuống, đắp chăn ngủ, cái gì cũng không nghĩ, dù sao không có gì thể so sánh với tình huống trước mắt.
Chờ cô ngủ, Hàn Thừa Nghị mở mắt ra, nhìn về phía tiểu nha đầu nằm đối diện, khóe miệng không tự giác nhếch lên.
“Tam thiếu……”
Nghê Tuấn đi vào, đè thấp thanh âm nói vào tai Hàn Thừa Nghị.
“Liên hệ tốt rồi?” Hàn Thừa Nghị hỏi.
“Dạ, phu nhân đã biết, rất vui vẻ, nói sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ, chờ tam thiếu ngài trở về.”
Hàn Thừa Nghị gật đầu, nghe thấy như thế, khóe miệng ấm áp ý cười. “Ừ, chờ tới nơi, ta sẽ tự gọi điện thoại cho mẹ, ngươi đi đi!”
“Tam thiếu, có báo cho người trong lâu đài?” Nghê Tuấn có chút băn khoăn, tam thiếu đột nhiên có quyết định lớn như vậy, nói thật, làm Nghê Tuấn kinh hãi vô cùng, nếu người trong lâu đài biết, không biết sẽ có phản ứng gì.
Cái gọi là lâu đài, là biệt thự của Hàn gia ở nước C. Trong lâu đài chỉ có người của Hàn gia.
Hàn Thừa Nghị nhíu mày, trầm ngâm một lát lắc đầu: “Tạm thời chỉ để mẹ ta biết, đừng nói cho những người khác.”
“Dạ.”
“Ngươi đi chuẩn bị máy bay, còn nữa, lập tức phái người đến chỗ của Tiểu Tuyết, lấy giấy tờ tùy thân của Tiểu Tuyết đến đây, ta muốn lập tức bay đi nước C!”
“Dạ.” Tuy rằng trong lòng Nghê Tuấn nghi hoặc, nhưng lại dứt khoát đáp ứng đi xử lý.
Nhạc Tuyết Vi khó hiểu nhìn Hàn Thừa Nghị, trong đầu càng ngày càng hồ đồ, sao anh lại đi nước C? Anh muốn làm gì? Lại còn sai Nghê Tuấn đi lấy giấy tờ tùy thân của cô, là muốn cô đi cùng sao? Cô không muốn đi cùng anh! Người này, thật sự muốn dây dưa với nàng sao?
“Hàn Thừa Nghị, anh muốn mang tôi đi nước C?” Nhạc Tuyết Vi hỏi.
Hàn Thừa Nghị quay đầu nhìn cô, ánh mắt nhìn không ra vui buồn, chỉ nhàn nhạt nói một chữ: “Ừ!”
“Ặc!” Nhạc Tuyết Vi nóng nảy, đẩy anh, “Tôi không đi! Vì sao tôi phải đi theo anh? Tôi không đi, tôi sẽ đi tới nước A không gặp anh nữa, anh buông tha tôi đi? Nha?”
“Hừ!” Hàn Thừa Nghị cong khóe môi, phun ra mấy chữ, “Buông tha em? Không, bao giờ!”
……
Máy bay hạ xuống đúng chỗ Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi bị Hàn Thừa Nghị mạnh mẽ bế lên máy bay.
Ấn người cô vào vị trí ghế ngồi, cô giãy giụa. “Thả tôi ra! Sao anh dã man thế? Anh muốn làm gì? Mang tôi đi nước C làm gì? Tôi không đi, không đi, không đi!”
Đột nhiên, biểu tình trên mặt Hàn Thừa Nghị thay đổi, từ vẻ mặt đờ đẫn, biến thành không hề sợ hãi, thậm chí là vẻ mặt xem kịch vui.
Nhạc Tuyết Vi nghi hoặc trừng mắt nhìn anh, anh không sao chứ?
“Đi đi! Bây giờ em có thể đi rồi!” Hàn Thừa Nghị nằm trên giường, nhắm mắt, nằm xuống, ngáp nói, “Thật đó, anh nói được thì làm được. Chỉ cần em có thể đi được…… Anh nhắc nhở em, máy bay đã bay lên, bây giờ em không có cửa xuống đâu. Mệt quá, anh ngủ một lát……”
Nhạc Tuyết Vi lời anh nói làm tức giận, anh dựa vào cái gì mà khi dễ cô chứ! Càng nghĩ càng khổ sở, Nhạc Tuyết Vi khóc, ban đầu âm thanh rất nhỏ, về sau thanh âm càng lúc càng lớn.
Hàn Thừa Nghị ở một bên lại làm như không thấy, hình như đã ngủ.
Nhạc Tuyết Vi khóc mệt, không có cách nào khác, đành phải đi một bước tính một bước! Dứt khoát nằm xuống, đắp chăn ngủ, cái gì cũng không nghĩ, dù sao không có gì thể so sánh với tình huống trước mắt.
Chờ cô ngủ, Hàn Thừa Nghị mở mắt ra, nhìn về phía tiểu nha đầu nằm đối diện, khóe miệng không tự giác nhếch lên.
“Tam thiếu……”
Nghê Tuấn đi vào, đè thấp thanh âm nói vào tai Hàn Thừa Nghị.
“Liên hệ tốt rồi?” Hàn Thừa Nghị hỏi.
“Dạ, phu nhân đã biết, rất vui vẻ, nói sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ, chờ tam thiếu ngài trở về.”
Hàn Thừa Nghị gật đầu, nghe thấy như thế, khóe miệng ấm áp ý cười. “Ừ, chờ tới nơi, ta sẽ tự gọi điện thoại cho mẹ, ngươi đi đi!”
“Tam thiếu, có báo cho người trong lâu đài?” Nghê Tuấn có chút băn khoăn, tam thiếu đột nhiên có quyết định lớn như vậy, nói thật, làm Nghê Tuấn kinh hãi vô cùng, nếu người trong lâu đài biết, không biết sẽ có phản ứng gì.
Cái gọi là lâu đài, là biệt thự của Hàn gia ở nước C. Trong lâu đài chỉ có người của Hàn gia.
Hàn Thừa Nghị nhíu mày, trầm ngâm một lát lắc đầu: “Tạm thời chỉ để mẹ ta biết, đừng nói cho những người khác.”
“Dạ.”