Editor: Nguyễn
Máy bay bay hơn mười tiếng đồng hồ mới đến nước C.
Đường bay dài, Nhạc Tuyết Vi mệt mỏi, lúc đến vẫn mơ mơ màng màng ngủ, bị Hàn Thừa Nghị ôm xuống máy bay, lên xe, xe đi lắc lư mới làm cô tỉnh lại, thấy cô vẫn nằm trong ngực Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị một tay ôm lấy cô, một tay hơi cứng nhắc, bộ dáng rất bận rộn.
Nhạc Tuyết Vi trợn tròn mắt nhìn chằm chằm cằm anh một lúc lâu, nhìn đến say mê, Hàn Thừa Nghị quá mức chuyên chú nên cũng không chú ý tới.
Chờ một tay anh buông ra, cúi đầu nhìn về phía người trong lòng ngực, Nhạc Tuyết Vi lập tức nhắm mắt lại, ngực đập thình thịch, thầm nghĩ, vừa rồi sẽ không bị anh nhìn thấy đi? Xong rồi xong rồi, ngủ không ngủ, lại si mê nhìn anh như vậy.
Tâm tư của cô, sao có thể giấu được Hàn Thừa Nghị? Chẳng qua, anh cũng hưởng thụ người trong ngực, không muốn vạch trần cô thôi. Bây giờ chủ ý đã định, không phiền não gì, giải quyết tốt của tiểu nha đầu, anh liền an tâm. Chuyện sau này, đều là chuyện của anh, không cần tiểu nha đầu nhọc lòng.
Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, Hàn Thừa Nghị hơi kích động. Anh đã rất lâu rồi không kích động như vậy, hình như chỉ có một lần kích động như vậy, là lúc tốt nghiệp thành tích đứng đầu trường quân đội quốc tế.
Mà lần này, không phải vì tiền đồ, không phải vì Hàn gia, chỉ là vì bảo bối trong lòng …… Đôi mắt Hàn Thừa Nghị nhìn chăm chú vào Nhạc Tuyết Vi, ôn nhu như nước, chỉ tiếc Nhạc Tuyết Vi nhắm hai mắt, không nhìn thấy.
Xe lảo đảo lắc lư, rốt cuộc cũng dừng lại. Nhạc Tuyết Vi không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được, đây là một nơi rất yên tĩnh, trừ tiếng chim kêu, hình như không còn âm thanh khác.
Nhạc Tuyết Vi đang do dự không biết nên mở mắt ra không, trên môi đột nhiên ướt át, là Hàn Thừa Nghị cúi xuống hôn nàng, động tác quen thuộc mà tự nhiên như nước chảy thành sông, giống như từ nhỏ bọn họ đã có quan hệ này, vô cùng quen thuộc.
“Tỉnh rồi?” Thanh âm Hàn Thừa Nghị mang theo ý cười, tâm tình thực sung sướng.
“Ừ.”Nhạc Tuyết Vi ngượng ngùng mở mắt ra, làm bộ cái gì cũng không biết, chuyện gì cũng chưa xảy ra.
“Xuống dưới đi!”
Hàn Thừa Nghị nhẹ cử động, xuống xe trước, rồi quay người đưa tay đỡ cô xuống xe.
Lúc này bọn họ đang ở một đỉnh núi yên tĩnh, đúng lúc chập tối, hoàng hôn trên sườn núi, nghiêng nghiêng như một tầng sa mỏng bị che, toàn bộ đỉnh núi tràn ngập sắc thái mộng ảo. Nhạc Tuyết Vi nhìn xung quanh, thấy được phía trước cách đó không xa có một biệt thự.
Nằm trên đỉnh núi cao ngất, kiến trúc cổ xưa, cửa sắt khắc hoa, vách tường rêu xanh.
Nhạc Tuyết Vi lôi kéo Hàn Thừa Nghị hỏi: “Đây là chỗ nào? Là nước C sao?Nơi này thật nên thơ! Không nghĩ tới, anh cũng rất biết thưởng thức!”
Hàn Thừa Nghị cúi đầu nhìn tiểu nha đầu vui sướng, cười nhạt nói: “Những lời này, lát nữa em nói với chủ nhân khu biệt thự này, người đó nhất định sẽ rất vui.”
“A?”
“Đi thôi!”
Nhạc Tuyết Vi nghi vấn không hỏi, đã bị Hàn Thừa Nghị kéo vào cửa sắt khắc hoa.
“Tam thiếu, tam thiếu……”
“Tam thiếu.”
……
Bên trong một đám người cung kính hành lễ với Hàn Thừa Nghị, Nhạc Tuyết Vi méo miệng, đúng là bộ dáng nhà tư bản! Hừ! Đưa lưng về phía Hàn Thừa Nghị, Nhạc Tuyết Vi giơ nắm tay nhỏ, yên lặng vẫy.
Hàn Thừa Nghị vừa lúc xoay người lại, duỗi tay cô: “Làm gì thế? Đi thôi!”
Nhạc Tuyết Vi không được tự nhiên sờ cổ, có chút chột dạ.
Máy bay bay hơn mười tiếng đồng hồ mới đến nước C.
Đường bay dài, Nhạc Tuyết Vi mệt mỏi, lúc đến vẫn mơ mơ màng màng ngủ, bị Hàn Thừa Nghị ôm xuống máy bay, lên xe, xe đi lắc lư mới làm cô tỉnh lại, thấy cô vẫn nằm trong ngực Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị một tay ôm lấy cô, một tay hơi cứng nhắc, bộ dáng rất bận rộn.
Nhạc Tuyết Vi trợn tròn mắt nhìn chằm chằm cằm anh một lúc lâu, nhìn đến say mê, Hàn Thừa Nghị quá mức chuyên chú nên cũng không chú ý tới.
Chờ một tay anh buông ra, cúi đầu nhìn về phía người trong lòng ngực, Nhạc Tuyết Vi lập tức nhắm mắt lại, ngực đập thình thịch, thầm nghĩ, vừa rồi sẽ không bị anh nhìn thấy đi? Xong rồi xong rồi, ngủ không ngủ, lại si mê nhìn anh như vậy.
Tâm tư của cô, sao có thể giấu được Hàn Thừa Nghị? Chẳng qua, anh cũng hưởng thụ người trong ngực, không muốn vạch trần cô thôi. Bây giờ chủ ý đã định, không phiền não gì, giải quyết tốt của tiểu nha đầu, anh liền an tâm. Chuyện sau này, đều là chuyện của anh, không cần tiểu nha đầu nhọc lòng.
Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, Hàn Thừa Nghị hơi kích động. Anh đã rất lâu rồi không kích động như vậy, hình như chỉ có một lần kích động như vậy, là lúc tốt nghiệp thành tích đứng đầu trường quân đội quốc tế.
Mà lần này, không phải vì tiền đồ, không phải vì Hàn gia, chỉ là vì bảo bối trong lòng …… Đôi mắt Hàn Thừa Nghị nhìn chăm chú vào Nhạc Tuyết Vi, ôn nhu như nước, chỉ tiếc Nhạc Tuyết Vi nhắm hai mắt, không nhìn thấy.
Xe lảo đảo lắc lư, rốt cuộc cũng dừng lại. Nhạc Tuyết Vi không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được, đây là một nơi rất yên tĩnh, trừ tiếng chim kêu, hình như không còn âm thanh khác.
Nhạc Tuyết Vi đang do dự không biết nên mở mắt ra không, trên môi đột nhiên ướt át, là Hàn Thừa Nghị cúi xuống hôn nàng, động tác quen thuộc mà tự nhiên như nước chảy thành sông, giống như từ nhỏ bọn họ đã có quan hệ này, vô cùng quen thuộc.
“Tỉnh rồi?” Thanh âm Hàn Thừa Nghị mang theo ý cười, tâm tình thực sung sướng.
“Ừ.”Nhạc Tuyết Vi ngượng ngùng mở mắt ra, làm bộ cái gì cũng không biết, chuyện gì cũng chưa xảy ra.
“Xuống dưới đi!”
Hàn Thừa Nghị nhẹ cử động, xuống xe trước, rồi quay người đưa tay đỡ cô xuống xe.
Lúc này bọn họ đang ở một đỉnh núi yên tĩnh, đúng lúc chập tối, hoàng hôn trên sườn núi, nghiêng nghiêng như một tầng sa mỏng bị che, toàn bộ đỉnh núi tràn ngập sắc thái mộng ảo. Nhạc Tuyết Vi nhìn xung quanh, thấy được phía trước cách đó không xa có một biệt thự.
Nằm trên đỉnh núi cao ngất, kiến trúc cổ xưa, cửa sắt khắc hoa, vách tường rêu xanh.
Nhạc Tuyết Vi lôi kéo Hàn Thừa Nghị hỏi: “Đây là chỗ nào? Là nước C sao?Nơi này thật nên thơ! Không nghĩ tới, anh cũng rất biết thưởng thức!”
Hàn Thừa Nghị cúi đầu nhìn tiểu nha đầu vui sướng, cười nhạt nói: “Những lời này, lát nữa em nói với chủ nhân khu biệt thự này, người đó nhất định sẽ rất vui.”
“A?”
“Đi thôi!”
Nhạc Tuyết Vi nghi vấn không hỏi, đã bị Hàn Thừa Nghị kéo vào cửa sắt khắc hoa.
“Tam thiếu, tam thiếu……”
“Tam thiếu.”
……
Bên trong một đám người cung kính hành lễ với Hàn Thừa Nghị, Nhạc Tuyết Vi méo miệng, đúng là bộ dáng nhà tư bản! Hừ! Đưa lưng về phía Hàn Thừa Nghị, Nhạc Tuyết Vi giơ nắm tay nhỏ, yên lặng vẫy.
Hàn Thừa Nghị vừa lúc xoay người lại, duỗi tay cô: “Làm gì thế? Đi thôi!”
Nhạc Tuyết Vi không được tự nhiên sờ cổ, có chút chột dạ.