Editor: Nghiên Hy
Bởi bì thời gian của Hàn Thừa Nghị không nhiều, anh vì Nhạc Tuyết Vi đã làm trễ nãi không ít thời gian. Cho nên, sau khi hai người làm xong các thủ tục công chứng, Hàn Thừa Nghị nhất quyết muốn đem Nhạc Tuyết Vi đi.
Hàn phu nhân bận bịu chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng tất cả đều là cho Nhạc Tuyết Vi.
"Mẹ, chỗ này nhiều quá, con sợ mang không được..." Nhạc Tuyết Vi khổ sở nhìn bà, bây giờ cô mới biết thế nào là giàu có chân chính. Chỉ tính riêng châu báu, đồ trang sức đã ước chừng mấy chục bộ, còn chưa kể mấy rương lớn lễ phục đắt tiền có hạn trên thế giới.
Hàn Thừa Nghị ở một bên cũng nói giúp một câu: "Mẹ, những thứ này quả thực bọn con không mang theo được, trước tiên cứ để lại đây, chờ khi nào bọn con trở lại sẽ dùng tới."
Nhạc Tuyết Vi trừng Hàn Thừa Nghị một cái, làm sao có thể nói như vậy được? Phải nói không cần chứ.
Hàn Thừa Nghị hiểu tâm tư cô, nhún vai không nhanh không chậm nói: "Không sao, những thứ này sớm muộn em cũng phải dùng thôi, đây là còn ít đó, khẳng định mẹ anh còn giấu đi rất nhiều. Bảo bối em sau này ngoan một chút, biểu hiện cũng tốt một chút, chắc chắn cả Hàn gia sẽ là của em."
"Thừa Nghị." Nhạc Tuyết Vi gấp gáp lắc đầu nhìn về phía Hàn Thừa Nghị.
Hai cái miệng nhỏ như vậy, Hàn phu nhân bật cười.
Bà cười to, lắc đầu nói: "Không sao, lời của tiểu Tam nói là sự thật... những thứ này, à không, không chỉ những thứ này, sau này tất cả đều thuộc về con. Được rồi, trước tiên cứ để lại đây, mẹ bảo quản thay các con."
Hàn phu nhân cũng không phải người bình thường, trong những ngày qua, bà cũng có điều tra chi tiết mọi chuyện của Nhạc Tuyết Vi, sau khi có kết quả, bà đối với cô con dâu này hiển nhiên rất hài lòng. Nếu không phải thời gian quá gấp, bà thực sự không muốn để Nhạc Tuyết Vi rời đi.
"Qua bên kia thì nhớ chiếu cố cho bản thân thật tốt, đọc sách gì, tùy tiện một chút là được, phụ nữ của Hàn gia chúng ta, không muốn dựa vào việc đọc sách để kiếm cơm, bằng không, đàn ông Hàn gia để làm gì?" Trên đường tiễn Nhạc Tuyết Vi, Hàn phu nhân kéo tay cô nói lải nhải không ngừng, cho đến khi Nhạc Tuyết Vi lên xe, mới miễn cưỡng buông tay để cô đi.
"Vâng!" Nhạc Tuyết Vi ôm lấy bà, khéo léo gật đầu một cái.
Hàn phu nhân thừa cơ kéo cô, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp: "Nếu có thể, con cứ sinh cho mẹ thật nhiều cháu nha! Hàn gia chúng ta cái chỉ cũng có, chỉ mỗi người là không có, mình bà già ta cô đơn sắp chết rồi. Đừng lo lắng dáng người, chờ con sinh song, mẹ sẽ tìm một bác sĩ chuyên nghiệp nhất không phục giúp con, bao nhiêu đứa cũng không thành vấn đề, nghe chưa?"
Đề tài đột nhiên chuyển đến vấn đề sinh con, Nhạc Tuyết Vi ngượng ngùng mặt đỏ bừng, liếc mắt nhìn Hàn Thừa Nghị một bên đang dửng dưng không có chuyện gì, cắn môi dưới, không biết nên trả lời thế nào.
"Con đứa nhỏ này, nói chuyện với con, con nhìn nó làm cái gì? Loại chuyện như này, thật sự vất vả cho con!"
Hàn phu nhân sửa lại một chút tóc mai của Nhạc Tuyết Vi, trong mắt tràn đầy từ ái.
Nhạc Tuyết Vi trong lòng ấm áp, cuối cùng mới gật đầu một cái đáp ứng: "Vâng, con biết."
"Mẹ, giao Tiểu Tuyết cho con được chưa vậy?"
Hàn Thừa Nghị chớp mắt, nhìn về phía Hàn phu nhân đòi người.
Nhìn tình huống này có thể thấy, mẹ thực sự rất thích Tiểu Tuyết, giữa hai người vừa gặp đã thân quen như ruột thịt, điều này đã khiến anh thở phào nhẹ nhõm.
"Đi thôi, đi thôi!"
Trong sương mù buổi sớm, Nhạc Tuyết Vi bước lên xe, quay đầu hướng Nhạc phu nhân phất tay một cái.
Bởi bì thời gian của Hàn Thừa Nghị không nhiều, anh vì Nhạc Tuyết Vi đã làm trễ nãi không ít thời gian. Cho nên, sau khi hai người làm xong các thủ tục công chứng, Hàn Thừa Nghị nhất quyết muốn đem Nhạc Tuyết Vi đi.
Hàn phu nhân bận bịu chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng tất cả đều là cho Nhạc Tuyết Vi.
"Mẹ, chỗ này nhiều quá, con sợ mang không được..." Nhạc Tuyết Vi khổ sở nhìn bà, bây giờ cô mới biết thế nào là giàu có chân chính. Chỉ tính riêng châu báu, đồ trang sức đã ước chừng mấy chục bộ, còn chưa kể mấy rương lớn lễ phục đắt tiền có hạn trên thế giới.
Hàn Thừa Nghị ở một bên cũng nói giúp một câu: "Mẹ, những thứ này quả thực bọn con không mang theo được, trước tiên cứ để lại đây, chờ khi nào bọn con trở lại sẽ dùng tới."
Nhạc Tuyết Vi trừng Hàn Thừa Nghị một cái, làm sao có thể nói như vậy được? Phải nói không cần chứ.
Hàn Thừa Nghị hiểu tâm tư cô, nhún vai không nhanh không chậm nói: "Không sao, những thứ này sớm muộn em cũng phải dùng thôi, đây là còn ít đó, khẳng định mẹ anh còn giấu đi rất nhiều. Bảo bối em sau này ngoan một chút, biểu hiện cũng tốt một chút, chắc chắn cả Hàn gia sẽ là của em."
"Thừa Nghị." Nhạc Tuyết Vi gấp gáp lắc đầu nhìn về phía Hàn Thừa Nghị.
Hai cái miệng nhỏ như vậy, Hàn phu nhân bật cười.
Bà cười to, lắc đầu nói: "Không sao, lời của tiểu Tam nói là sự thật... những thứ này, à không, không chỉ những thứ này, sau này tất cả đều thuộc về con. Được rồi, trước tiên cứ để lại đây, mẹ bảo quản thay các con."
Hàn phu nhân cũng không phải người bình thường, trong những ngày qua, bà cũng có điều tra chi tiết mọi chuyện của Nhạc Tuyết Vi, sau khi có kết quả, bà đối với cô con dâu này hiển nhiên rất hài lòng. Nếu không phải thời gian quá gấp, bà thực sự không muốn để Nhạc Tuyết Vi rời đi.
"Qua bên kia thì nhớ chiếu cố cho bản thân thật tốt, đọc sách gì, tùy tiện một chút là được, phụ nữ của Hàn gia chúng ta, không muốn dựa vào việc đọc sách để kiếm cơm, bằng không, đàn ông Hàn gia để làm gì?" Trên đường tiễn Nhạc Tuyết Vi, Hàn phu nhân kéo tay cô nói lải nhải không ngừng, cho đến khi Nhạc Tuyết Vi lên xe, mới miễn cưỡng buông tay để cô đi.
"Vâng!" Nhạc Tuyết Vi ôm lấy bà, khéo léo gật đầu một cái.
Hàn phu nhân thừa cơ kéo cô, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp: "Nếu có thể, con cứ sinh cho mẹ thật nhiều cháu nha! Hàn gia chúng ta cái chỉ cũng có, chỉ mỗi người là không có, mình bà già ta cô đơn sắp chết rồi. Đừng lo lắng dáng người, chờ con sinh song, mẹ sẽ tìm một bác sĩ chuyên nghiệp nhất không phục giúp con, bao nhiêu đứa cũng không thành vấn đề, nghe chưa?"
Đề tài đột nhiên chuyển đến vấn đề sinh con, Nhạc Tuyết Vi ngượng ngùng mặt đỏ bừng, liếc mắt nhìn Hàn Thừa Nghị một bên đang dửng dưng không có chuyện gì, cắn môi dưới, không biết nên trả lời thế nào.
"Con đứa nhỏ này, nói chuyện với con, con nhìn nó làm cái gì? Loại chuyện như này, thật sự vất vả cho con!"
Hàn phu nhân sửa lại một chút tóc mai của Nhạc Tuyết Vi, trong mắt tràn đầy từ ái.
Nhạc Tuyết Vi trong lòng ấm áp, cuối cùng mới gật đầu một cái đáp ứng: "Vâng, con biết."
"Mẹ, giao Tiểu Tuyết cho con được chưa vậy?"
Hàn Thừa Nghị chớp mắt, nhìn về phía Hàn phu nhân đòi người.
Nhìn tình huống này có thể thấy, mẹ thực sự rất thích Tiểu Tuyết, giữa hai người vừa gặp đã thân quen như ruột thịt, điều này đã khiến anh thở phào nhẹ nhõm.
"Đi thôi, đi thôi!"
Trong sương mù buổi sớm, Nhạc Tuyết Vi bước lên xe, quay đầu hướng Nhạc phu nhân phất tay một cái.