Editor: Bạch Nguyệt
"Cái gì?" Hàn Thừa Nghị kinh ngạc, ánh mắt chợt tối, vội vàng theo Nghê Tuấn đến bệnh viện.
Tình trạng hiện tại của Kiều Vũ Vi hiện vẫn còn chưa xác định rõ ràng. Lúc ấy cô đang lái xe, bị một chiếc xe khác đâm trực diện vào nhau, chủ chiếc xe thấy đã xảy ra chuyện thì liền bỏ chạy, mà Kiều Vũ Vi liền lâm vào hôn mê, bây giờ vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu, chưa qua khỏi nguy hiểm.
"Người đâm vào cô ấy đâu?" Đôi mắt hoa đào dài hẹp của Hàn Thừa Nghị bắn ra một tia sát ý.
"Tam thiếu, tên đó sau khi xảy ra chuyện liền bỏ chạy."
"Hừ... Đụng vào người ta rồi bỏ chạy?" Hàn Thừa Nghị cười lạnh một tiếng, khinh thường. "Nghê Tuấn, thông báo cho thủ hạ phía dưới, nhất định phải tìm được tên này, cho dù đào ba thước tất cũng phải tìm ra cho ta, mặc kệ còn sống hay đã chết!"
"Vâng"
Vợ chồng Kiều Vạn Đông vội vàng chạy tới, cả hai đều là bộ dáng lo lắng sốt ruột, đặc biệt là Khang Tuệ Trân, bà ta cứ đứng khóc rống lên trước cửa phòng phẫu thuật.
"Vũ Vi, Vũ Vi, con ta... Thừa Nghị! Con nhất định phải tìm cách cứu lấy Vũ Vi a!" Khang Tuệ Trân không để ý đến hình tượng giữ chặt lấy Hàn Thừa Nghị, gương mặt mang theo nước mắt lộ vẻ hung ác, "Cái tên đâm xe kia, ngàn vạn lần phải bắt được hắn, không thể tha thứ cho hắn ta."
"Được rồi, trước mắt không nên quan tâm đến những thứ đó, hiện tại con gái khỏe mạnh mới là quan trọng nhất." Kiều Vạn Đông nhíu mày, vẻ mặt lo lắng, vừa khuyên bảo vừa kéo bà ta về.
Khang Tuệ Trân không từ bỏ, mắng: "Ông thì biết cái gì? Cái loại người như này thì nên thiên đao vạn quả(*) mới đúng!"
(*)Thiên đao vạn quả: một loại tra tấn tàn khốc - nạn nhân bị cắt từng lớp thịt một, cho đến khi đau đớn hoặc mất máu mà chết.
Hàn Thừa Nghị cau mày, đối với lời nói của Khang Tuệ Trân không thể không cảm thấy phiền chán. Nếu như bà ta không phải là mẹ của Kiều Vũ Vi, anh thật sự không muốn cùng bà ta nói mấy câu vô nghĩa như vậy. Người đàn bà này thô tục, ích kỉ, xảo quyệt, thật sự không thể lọt vừa mắt hắn.
"Bác yên tâm, ta sẽ."
Hàn Thừa Nghị chịu đựng không vui ở trong lòng, không dấu vết đẩy Khang Tuệ Trân ra.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Kiều Vũ Vi được đẩy từ bên trong ra ngoài. Vì công dụng của thuốc gây tê vẫn còn nên Kiều Vũ Vi hiện đang ngủ. Bác sĩ nói, tình trạng của Kiều Vũ Vi mặc dù nhìn nguy hiểm, nhưng kỳ thật không bị thương tổn những chỗ yếu hại, không cần phải chuyển đến phòng giám sát đặc biệt, cứ trực tiếp chuyển qua phòng bệnh là được.
Hàn Thừa Nghị cùng với vợ chồng Kiều Vạn Đông lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Rạng sáng hôm sau, Hàn Thừa Nghị nhận được điện thoại của Nhạc Tuyết Vi. Hàn Thừa Nghị cầm di động ra ban công, nhìn hai chữ "Tiểu Tuyết" trên màn hình, tất cả mệt mỏi tựa như tiêu tan hết.
"Này, anh đang làm gì vậy? Em bây giờ chuẩn bị đi học, còn anh? Anh đã dậy chưa? A..." Nhạc Tuyết Vi ở bên kia chậm rãi nói, đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng, ão não, "Em quên mất, anh ở bên kia so với em chậm hơn vài tiếng đồng hồ, hiện tại bên em đang là 9 giờ, vậy bên anh, đang là rạng sáng?
"Ừ, thông minh." Hàn Thừa Nghị mỉm cười, tiếp lời.
"Làm sao đây? Phiền đến anh ngủ rồi!" Nhạc Tuyết Vy nói xong, cười xấu xa một tiếng, "Hì hì... Vậy anh cứ tiếp tục ngủ đi! Em đi học."
"Cứ như vậy liền đi?" Hàn Thừa Nghị vừa buồn cười vừa tức giận. Con nhóc này gọi tới, chưa nói được một câu đúng đắn đã muốn cúp máy.
"Ngựa gỗ!" Nhạc Tuyết Vi cực kì tự giác cho Hàn Thừa Nghị một cái hôn, "Như vậy đã được chưa?"
Một cái hôn đơn giản, thành công gợi lên nội tâm xôn xao của Hàn Thừa Nghị, thật muốn ngay lập tức chạy tới trước mặt cô mà hung hăng khi dễ! Hàn Thừa Nghị cố gắng nhịn cái cảm giác ngứa ngáy khó chịu ở trong lòng, lại không thể, đành phải cắn răng hừ nói: "Con nhóc hư, xem khi trở về anh như thế nào giáo huấn em!"
"Ha ha, em chờ a~!"
Nhạc Tuyết Vi cười lớn ngắt điện thoại, nói thầm, chờ, em sẽ trở lại!
"Cái gì?" Hàn Thừa Nghị kinh ngạc, ánh mắt chợt tối, vội vàng theo Nghê Tuấn đến bệnh viện.
Tình trạng hiện tại của Kiều Vũ Vi hiện vẫn còn chưa xác định rõ ràng. Lúc ấy cô đang lái xe, bị một chiếc xe khác đâm trực diện vào nhau, chủ chiếc xe thấy đã xảy ra chuyện thì liền bỏ chạy, mà Kiều Vũ Vi liền lâm vào hôn mê, bây giờ vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu, chưa qua khỏi nguy hiểm.
"Người đâm vào cô ấy đâu?" Đôi mắt hoa đào dài hẹp của Hàn Thừa Nghị bắn ra một tia sát ý.
"Tam thiếu, tên đó sau khi xảy ra chuyện liền bỏ chạy."
"Hừ... Đụng vào người ta rồi bỏ chạy?" Hàn Thừa Nghị cười lạnh một tiếng, khinh thường. "Nghê Tuấn, thông báo cho thủ hạ phía dưới, nhất định phải tìm được tên này, cho dù đào ba thước tất cũng phải tìm ra cho ta, mặc kệ còn sống hay đã chết!"
"Vâng"
Vợ chồng Kiều Vạn Đông vội vàng chạy tới, cả hai đều là bộ dáng lo lắng sốt ruột, đặc biệt là Khang Tuệ Trân, bà ta cứ đứng khóc rống lên trước cửa phòng phẫu thuật.
"Vũ Vi, Vũ Vi, con ta... Thừa Nghị! Con nhất định phải tìm cách cứu lấy Vũ Vi a!" Khang Tuệ Trân không để ý đến hình tượng giữ chặt lấy Hàn Thừa Nghị, gương mặt mang theo nước mắt lộ vẻ hung ác, "Cái tên đâm xe kia, ngàn vạn lần phải bắt được hắn, không thể tha thứ cho hắn ta."
"Được rồi, trước mắt không nên quan tâm đến những thứ đó, hiện tại con gái khỏe mạnh mới là quan trọng nhất." Kiều Vạn Đông nhíu mày, vẻ mặt lo lắng, vừa khuyên bảo vừa kéo bà ta về.
Khang Tuệ Trân không từ bỏ, mắng: "Ông thì biết cái gì? Cái loại người như này thì nên thiên đao vạn quả(*) mới đúng!"
(*)Thiên đao vạn quả: một loại tra tấn tàn khốc - nạn nhân bị cắt từng lớp thịt một, cho đến khi đau đớn hoặc mất máu mà chết.
Hàn Thừa Nghị cau mày, đối với lời nói của Khang Tuệ Trân không thể không cảm thấy phiền chán. Nếu như bà ta không phải là mẹ của Kiều Vũ Vi, anh thật sự không muốn cùng bà ta nói mấy câu vô nghĩa như vậy. Người đàn bà này thô tục, ích kỉ, xảo quyệt, thật sự không thể lọt vừa mắt hắn.
"Bác yên tâm, ta sẽ."
Hàn Thừa Nghị chịu đựng không vui ở trong lòng, không dấu vết đẩy Khang Tuệ Trân ra.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Kiều Vũ Vi được đẩy từ bên trong ra ngoài. Vì công dụng của thuốc gây tê vẫn còn nên Kiều Vũ Vi hiện đang ngủ. Bác sĩ nói, tình trạng của Kiều Vũ Vi mặc dù nhìn nguy hiểm, nhưng kỳ thật không bị thương tổn những chỗ yếu hại, không cần phải chuyển đến phòng giám sát đặc biệt, cứ trực tiếp chuyển qua phòng bệnh là được.
Hàn Thừa Nghị cùng với vợ chồng Kiều Vạn Đông lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Rạng sáng hôm sau, Hàn Thừa Nghị nhận được điện thoại của Nhạc Tuyết Vi. Hàn Thừa Nghị cầm di động ra ban công, nhìn hai chữ "Tiểu Tuyết" trên màn hình, tất cả mệt mỏi tựa như tiêu tan hết.
"Này, anh đang làm gì vậy? Em bây giờ chuẩn bị đi học, còn anh? Anh đã dậy chưa? A..." Nhạc Tuyết Vi ở bên kia chậm rãi nói, đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng, ão não, "Em quên mất, anh ở bên kia so với em chậm hơn vài tiếng đồng hồ, hiện tại bên em đang là 9 giờ, vậy bên anh, đang là rạng sáng?
"Ừ, thông minh." Hàn Thừa Nghị mỉm cười, tiếp lời.
"Làm sao đây? Phiền đến anh ngủ rồi!" Nhạc Tuyết Vy nói xong, cười xấu xa một tiếng, "Hì hì... Vậy anh cứ tiếp tục ngủ đi! Em đi học."
"Cứ như vậy liền đi?" Hàn Thừa Nghị vừa buồn cười vừa tức giận. Con nhóc này gọi tới, chưa nói được một câu đúng đắn đã muốn cúp máy.
"Ngựa gỗ!" Nhạc Tuyết Vi cực kì tự giác cho Hàn Thừa Nghị một cái hôn, "Như vậy đã được chưa?"
Một cái hôn đơn giản, thành công gợi lên nội tâm xôn xao của Hàn Thừa Nghị, thật muốn ngay lập tức chạy tới trước mặt cô mà hung hăng khi dễ! Hàn Thừa Nghị cố gắng nhịn cái cảm giác ngứa ngáy khó chịu ở trong lòng, lại không thể, đành phải cắn răng hừ nói: "Con nhóc hư, xem khi trở về anh như thế nào giáo huấn em!"
"Ha ha, em chờ a~!"
Nhạc Tuyết Vi cười lớn ngắt điện thoại, nói thầm, chờ, em sẽ trở lại!