Editor: Chi Misaki
Đến bệnh viện, theo sự chỉ dẫn của y tá, Nhạc Tuyết Vi rất nhanh tìm được số phòng bệnh tại khu VIP của Kiều Vũ Vi, còn chưa đi tới cửa, tim liền như bị bóp chặt, vì cô nhìn thấy Nghê Tuấn!
Nơi nào có Nghê Tuấn, nơi đó nhất định có Hàn Thừa Nghị! Nhưng rõ ràng vừa rồi trong điện thoại anh nói anh đang ở công ty!
Nghê Tuấn mới vừa cùng Hàn Hàn Thừa Nghị thương lượng xong công việc đi ra, không nghĩ tới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi, biểu tình hốt hoảng giật mình trên mặt không kịp che dấu. Trong lòng Nhạc Tuyết Vi liền nguội lạnh, cái gì cũng không hỏi, xem Nghê Tuấn như vậy cũng thừa biết Hàn Thừa Nghị đang ở bên trong rồi.
"Tam, Tam Thiếu nãi*..."(* Là Tam Thiếu phu nhân đấy ạ!)
"..." Nhạc Tuyết Vi giơ tay lên, ngăn lại tiếng gọi của Nghê Tuấn. Khuôn mặt vốn trắng mịn tinh tế giờ phút này không chút huyết sắc, tay chỉ cửa phòng bệnh, hỏi Nghê Tuấn: "Anh ấy ở bên trong sao?"
Nghê Tuấn nhíu mày, cũng không nói là không phải. Bộ dáng anh khó xử đã nói lên tất cả.
Nhạc Tuyết Vi chưa từ bỏ ý định vẫn muốn xác thực lại đáp án lần nữa. Cô nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của Nghê Tuấn, giọng nói nghe qua thì cực kỳ bình tĩnh, nhưng lại lạnh băng khác thường: " Có phải anh ấy ở bên trong không?"
Nghê Tuấn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể gật đầu: "Tam thiếu phu nhân, ngài hãy nghe Nghê Tuấn giải thích..."
"Không!" Nhạc Tuyết Vi giơ tay lên, lắc đầu: "Không cần, tôi không cần giải thích gì cả, anh đừng nói cho anh ấy là tôi đã tới!"
Nói xong, cô lập tức xoay người, không nói thêm gì nữa mà nhấc chân chạy thẳng, tốc độ rất nhanh, Nghê Tuấn liền có chút sửng sốt, đến lúc muốn đuổi theo thì cô cũng đã chạy xa rồi.
Nhạc Tuyết Vi vừa chạy ra ngoài, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống... Anh lại có thể lừa cô! Rõ ràng là trông chừng bên người Kiều Vũ Vi, nhưng miệng lại nói là ở công ty!
Nếu không phải trong lòng có ý nghĩ khác thì tại sao lại phải lừa cô? Cô không nghĩ ra, thực sự không nghĩ ra, nếu đã không bỏ được Kiều Vũ Vi, vì sao lại còn muốn kết hôn với cô?
Mà trong bệnh viện, Nghê Tuấn không đuổi theo kịp Nhạc Tuyết Vi nên liền nói chuyện này với Hàn Thừa Nghị.
Đôi lông mày Hàn Thừa Nghị cau lại, mây đen(tức giận) kéo đến, lạnh lùng quát: " Sao cậu lại để chuyện này xảy ra? Tiểu Tuyết trở về sao cậu cũng không có bất cứ tin tức gì? Lại còn để cho cô ấy chạy đi ngay dưới mí mắt cậu? Cô ấy rất hay suy nghĩ miên man, còn không mau đi tìm?"
"Vâng!" Nghê Tuấn cúi đầu, một chữ cũng không dám phản bác.
"Không được, tôi phải tự mình đi tìm!" Hàn Thừa Nghị ngẫm lại lại thấy lo lắng, với tính tình ngang ngược kia của Tiểu Tuyết, người khác có tìm được cô cũng vô dụng.
"Nhưng Tam Thiếu, Kiều tiểu thư bên này, tỉnh lại nhất định phải nhìn thấy anh..." Nghê Tuấn khó xử nhắc nhở Hàn Thừa Nghị, vị Kiều Vũ Vi này là người phụ nữ mọi mặt đều kém cỏi nhất trong số những người phụ nữ của Tam Thiếu, chỉ có bản lãnh làm nũng là đứng đầu, ngoài Tam Thiếu ra, không ai có biện pháp đối với cô ta.
Hàn Thừa Nghị lắc đầu, cầm lấy áo khoác mặc vào đi ra ngoài: "Chờ cô ấy tỉnh lại rồi nói, bây giờ tìm Tiểu Tuyết quan trọng hơn."
“Vâng ạ!”
Nơi Nhạc Tuyết Vi đến chỉ có hai chỗ, một là trường học, hai là nhà bà ngoại. Nhưng hai nơi này Nghê Tuấn cho người đi tìm đều nói là không thấy cô ấy quay về đấy. Nói cách khác, tâm trạng Nhạc Tuyết Vi không tốt, hiện tại khẳng định là đang mơ hồ lang thang ở một nơi nào đấy.
" Định vị điện thoại đâu?"
Hàn Thừa Nghị nôn nóng tháo cà- vạt, mi tâm nhíu chặt.
"Tắt điện thoại." Nghê Tuấn lắc đầu, rõ ràng là muốn trốn tránh Tam Thiếu thì làm sao có thể mở máy?
Hàn Thừa Nghị không ngừng thở dài, khép mắt lại. Bây giờ tìm Nhạc Tuyết Vi chẳng khác nào như mò kim đáy bể, thành phố T lớn như vậy, muốn tìm cho ra một người cũng không phải dễ!
Đến bệnh viện, theo sự chỉ dẫn của y tá, Nhạc Tuyết Vi rất nhanh tìm được số phòng bệnh tại khu VIP của Kiều Vũ Vi, còn chưa đi tới cửa, tim liền như bị bóp chặt, vì cô nhìn thấy Nghê Tuấn!
Nơi nào có Nghê Tuấn, nơi đó nhất định có Hàn Thừa Nghị! Nhưng rõ ràng vừa rồi trong điện thoại anh nói anh đang ở công ty!
Nghê Tuấn mới vừa cùng Hàn Hàn Thừa Nghị thương lượng xong công việc đi ra, không nghĩ tới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi, biểu tình hốt hoảng giật mình trên mặt không kịp che dấu. Trong lòng Nhạc Tuyết Vi liền nguội lạnh, cái gì cũng không hỏi, xem Nghê Tuấn như vậy cũng thừa biết Hàn Thừa Nghị đang ở bên trong rồi.
"Tam, Tam Thiếu nãi*..."(* Là Tam Thiếu phu nhân đấy ạ!)
"..." Nhạc Tuyết Vi giơ tay lên, ngăn lại tiếng gọi của Nghê Tuấn. Khuôn mặt vốn trắng mịn tinh tế giờ phút này không chút huyết sắc, tay chỉ cửa phòng bệnh, hỏi Nghê Tuấn: "Anh ấy ở bên trong sao?"
Nghê Tuấn nhíu mày, cũng không nói là không phải. Bộ dáng anh khó xử đã nói lên tất cả.
Nhạc Tuyết Vi chưa từ bỏ ý định vẫn muốn xác thực lại đáp án lần nữa. Cô nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của Nghê Tuấn, giọng nói nghe qua thì cực kỳ bình tĩnh, nhưng lại lạnh băng khác thường: " Có phải anh ấy ở bên trong không?"
Nghê Tuấn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể gật đầu: "Tam thiếu phu nhân, ngài hãy nghe Nghê Tuấn giải thích..."
"Không!" Nhạc Tuyết Vi giơ tay lên, lắc đầu: "Không cần, tôi không cần giải thích gì cả, anh đừng nói cho anh ấy là tôi đã tới!"
Nói xong, cô lập tức xoay người, không nói thêm gì nữa mà nhấc chân chạy thẳng, tốc độ rất nhanh, Nghê Tuấn liền có chút sửng sốt, đến lúc muốn đuổi theo thì cô cũng đã chạy xa rồi.
Nhạc Tuyết Vi vừa chạy ra ngoài, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống... Anh lại có thể lừa cô! Rõ ràng là trông chừng bên người Kiều Vũ Vi, nhưng miệng lại nói là ở công ty!
Nếu không phải trong lòng có ý nghĩ khác thì tại sao lại phải lừa cô? Cô không nghĩ ra, thực sự không nghĩ ra, nếu đã không bỏ được Kiều Vũ Vi, vì sao lại còn muốn kết hôn với cô?
Mà trong bệnh viện, Nghê Tuấn không đuổi theo kịp Nhạc Tuyết Vi nên liền nói chuyện này với Hàn Thừa Nghị.
Đôi lông mày Hàn Thừa Nghị cau lại, mây đen(tức giận) kéo đến, lạnh lùng quát: " Sao cậu lại để chuyện này xảy ra? Tiểu Tuyết trở về sao cậu cũng không có bất cứ tin tức gì? Lại còn để cho cô ấy chạy đi ngay dưới mí mắt cậu? Cô ấy rất hay suy nghĩ miên man, còn không mau đi tìm?"
"Vâng!" Nghê Tuấn cúi đầu, một chữ cũng không dám phản bác.
"Không được, tôi phải tự mình đi tìm!" Hàn Thừa Nghị ngẫm lại lại thấy lo lắng, với tính tình ngang ngược kia của Tiểu Tuyết, người khác có tìm được cô cũng vô dụng.
"Nhưng Tam Thiếu, Kiều tiểu thư bên này, tỉnh lại nhất định phải nhìn thấy anh..." Nghê Tuấn khó xử nhắc nhở Hàn Thừa Nghị, vị Kiều Vũ Vi này là người phụ nữ mọi mặt đều kém cỏi nhất trong số những người phụ nữ của Tam Thiếu, chỉ có bản lãnh làm nũng là đứng đầu, ngoài Tam Thiếu ra, không ai có biện pháp đối với cô ta.
Hàn Thừa Nghị lắc đầu, cầm lấy áo khoác mặc vào đi ra ngoài: "Chờ cô ấy tỉnh lại rồi nói, bây giờ tìm Tiểu Tuyết quan trọng hơn."
“Vâng ạ!”
Nơi Nhạc Tuyết Vi đến chỉ có hai chỗ, một là trường học, hai là nhà bà ngoại. Nhưng hai nơi này Nghê Tuấn cho người đi tìm đều nói là không thấy cô ấy quay về đấy. Nói cách khác, tâm trạng Nhạc Tuyết Vi không tốt, hiện tại khẳng định là đang mơ hồ lang thang ở một nơi nào đấy.
" Định vị điện thoại đâu?"
Hàn Thừa Nghị nôn nóng tháo cà- vạt, mi tâm nhíu chặt.
"Tắt điện thoại." Nghê Tuấn lắc đầu, rõ ràng là muốn trốn tránh Tam Thiếu thì làm sao có thể mở máy?
Hàn Thừa Nghị không ngừng thở dài, khép mắt lại. Bây giờ tìm Nhạc Tuyết Vi chẳng khác nào như mò kim đáy bể, thành phố T lớn như vậy, muốn tìm cho ra một người cũng không phải dễ!