Editor: Chi Misaki
Đêm khuya, Kiều Vũ Vi uống xong thuốc liền ngủ.
Hàn Thừa Nghị đi ra phòng ngoài, nhìn Nghê Tuấn, mở miệng liền hỏi: "Tìm được chưa?"
Nghê Tuấn lắc đầu: "Tam Thiếu, không có. Điện thoại vẫn không mở máy, khách sạn cùng nhà hàng đều không có tin tức."
Nghe Nghê Tuấn nói, mi tâm Hàn Thừa Nghị càng cau chặt hơn, giữa trán đều hiện rõ sự nôn nóng bất an. Dơ tay nhìn đồng hồ, đã gần rạng sáng, Tiểu Tuyết không trở về trường học lại không về nhà bà ngoại, cô còn có thể đi đâu? Ngẫm lại trước kia cũng từng xảy ra tình huống này nhưng lại không giống, khi đó quan hệ giữa bọn họ còn chưa sáng tỏ, hiện tại bọn họ đã kết hôn rồi!
Thật là tính tình trẻ con, không vui liền mất tích, đợi đến khi tìm được nhất định phải gắn thiết bị định vị lên người cô!
"Tìm tiếp!"
“Vâng ạ.”
Nghĩ lại vẫn thấy không quá yên tâm, Hàn Thừa Nghị cầm áo khoác đi ra ngoài, mặc kệ là có tìm được hay không, anh cũng không cách nào có thể an tầm ngồi trong này, Tiểu Tuyết hẳn là rất tức giận đi. Chưa quản đó có phải là hiểu lầm hay không, khiến cô tức giận thì cũng là lỗi của anh.
"Tam Thiếu, anh định đi ra sao?"
"Uh`m." Hàn Thừa Nghị gật đầu: "Tôi ra ngoài tìm xem."
Kết quả, đương nhiên là không công mà về.
Mà trong thời gian ngắn anh rời đi, một bóng đen liền lần mò tiến vào phòng Kiều Vũ Vi...
Kiều Vũ Vi đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy cần cổ lạnh ngắt, không những lạnh mà còn cảm thấy sắc nhọn đau đớn!
Kiều Vũ Vi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy một người đứng ở trước giường, đầu tóc hỗn độn, râu ria xồm xoàm, toàn thân chật vật không chịu nổi. Người này không phải Trần Tấn Văn thì còn là ai. Cơn buồn ngủ của Kiều Vũ Vi trong khoảng khắc liền biến mất, kinh hoảng mở to hai mắt ngồi dậy từ trên giường!
"A... Ưm!"
Còn chưa kịp hô ra tiếng, trên mặt đã ăn phải một cái tát của Trần Tấn Văn.
"Không được kêu!" Trên mặt Trần Tấn Văn lộ vẻ hung ác trừng mắt nhìn Kiều Vũ Vi, con dao trong tay lại cứa sâu thêm vào cổ cô ta vài phần.
"Anh, anh... Anh vào bằng cách nào?" Kiều Vũ Vi đã sớm bị dọa cho mất bình tĩnh, gương mặt vốn đã trắng bệch nay bị dọa liền mặt cắt không còn một giọt máu.
"Hừ... Hàn Thừa Nghị cũng thật yêu cô nha! Vệ sĩ đứng canh cửa, tôi làm sao có thể vào? Ông đây là trèo tường bò vào cửa sổ!" Trần Tấn Văn nghiến răng nghiến lợi giống như một con thú đang bị vây khốn căm tức nhìn Kiều Vũ Vi, chửi ầm lên: " Có gì đặc biệt chứ, mày cái loại đàn bà thối tha! Lại còn dám lái xe đâm tao? Đã đâm tao lại còn lật ngược phải trái trắng đen, nói ông đây đâm vào mày? Mày có biết là mày hại tao bị người của Hàn Thừa Nghị đuổi giết hay không!"
Kiều Vũ Vi liều mạng lắc đầu phủ nhận: "Tôi không có nói là anh đâm phải tôi! Là Hàn Thừa Nghị, chính anh ta tự cho là như vậy!"
"Hừ!" Trần Tấn Văn cười khinh miệt, tay giơ lên, một cái tát nữa lại rơi vào trên mặt Kiều Vũ Vi: "Thúi lắm! Mày còn dám nói là mày không cố ý gợi mở cho anh ta? Đồ đàn bà thối tha, tâm địa thật ác độc, dám nghĩ đến việc lái xe đâm chết tao? Nếu không phải mạng của bố mày lớn, phản ứng nhanh, hiện tại đã sớm bị mày đâm chết rồi! Bây giờ tao liền tiễn mày về Tây thiên!"
"Anh đừng có xằng bậy, bên ngoài có vệ sĩ, tôi chỉ cần kêu lên, bọn họ sẽ xông tới!" Cơ thể Kiều Vũ Vi run như cầy sấy, cô ta rất sợ sẽ phải chết.
Vốn bởi vì Trấn Tấn Văn cứ quấn lấy cô ta, Khang Tuệ Trân liền đưa ra chủ ý này. Để cho Kiều Vũ Vi hẹn Trần Tấn Văn ra ngoài, sau đó lái xe đâm chết anh ta, tạo hiện trường tai nạn giả. Thế nhưng lại không nghĩ tới kết quả, Trần Tấn Văn chẳng những không có việc gì, trái lại Kiều Vũ Vi còn bị thương.
Trần Tấn Văn làm sao có thể không nhận ra ý đồ của Kiều Vũ Vi? Hai ngày này anh ta vẫn luôn bị Hàn Thừa Nghị đuổi giết, hận không thể lôi Kiều Vũ Vi ra để lóc từng miếng thịt!
Đêm khuya, Kiều Vũ Vi uống xong thuốc liền ngủ.
Hàn Thừa Nghị đi ra phòng ngoài, nhìn Nghê Tuấn, mở miệng liền hỏi: "Tìm được chưa?"
Nghê Tuấn lắc đầu: "Tam Thiếu, không có. Điện thoại vẫn không mở máy, khách sạn cùng nhà hàng đều không có tin tức."
Nghe Nghê Tuấn nói, mi tâm Hàn Thừa Nghị càng cau chặt hơn, giữa trán đều hiện rõ sự nôn nóng bất an. Dơ tay nhìn đồng hồ, đã gần rạng sáng, Tiểu Tuyết không trở về trường học lại không về nhà bà ngoại, cô còn có thể đi đâu? Ngẫm lại trước kia cũng từng xảy ra tình huống này nhưng lại không giống, khi đó quan hệ giữa bọn họ còn chưa sáng tỏ, hiện tại bọn họ đã kết hôn rồi!
Thật là tính tình trẻ con, không vui liền mất tích, đợi đến khi tìm được nhất định phải gắn thiết bị định vị lên người cô!
"Tìm tiếp!"
“Vâng ạ.”
Nghĩ lại vẫn thấy không quá yên tâm, Hàn Thừa Nghị cầm áo khoác đi ra ngoài, mặc kệ là có tìm được hay không, anh cũng không cách nào có thể an tầm ngồi trong này, Tiểu Tuyết hẳn là rất tức giận đi. Chưa quản đó có phải là hiểu lầm hay không, khiến cô tức giận thì cũng là lỗi của anh.
"Tam Thiếu, anh định đi ra sao?"
"Uh`m." Hàn Thừa Nghị gật đầu: "Tôi ra ngoài tìm xem."
Kết quả, đương nhiên là không công mà về.
Mà trong thời gian ngắn anh rời đi, một bóng đen liền lần mò tiến vào phòng Kiều Vũ Vi...
Kiều Vũ Vi đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy cần cổ lạnh ngắt, không những lạnh mà còn cảm thấy sắc nhọn đau đớn!
Kiều Vũ Vi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy một người đứng ở trước giường, đầu tóc hỗn độn, râu ria xồm xoàm, toàn thân chật vật không chịu nổi. Người này không phải Trần Tấn Văn thì còn là ai. Cơn buồn ngủ của Kiều Vũ Vi trong khoảng khắc liền biến mất, kinh hoảng mở to hai mắt ngồi dậy từ trên giường!
"A... Ưm!"
Còn chưa kịp hô ra tiếng, trên mặt đã ăn phải một cái tát của Trần Tấn Văn.
"Không được kêu!" Trên mặt Trần Tấn Văn lộ vẻ hung ác trừng mắt nhìn Kiều Vũ Vi, con dao trong tay lại cứa sâu thêm vào cổ cô ta vài phần.
"Anh, anh... Anh vào bằng cách nào?" Kiều Vũ Vi đã sớm bị dọa cho mất bình tĩnh, gương mặt vốn đã trắng bệch nay bị dọa liền mặt cắt không còn một giọt máu.
"Hừ... Hàn Thừa Nghị cũng thật yêu cô nha! Vệ sĩ đứng canh cửa, tôi làm sao có thể vào? Ông đây là trèo tường bò vào cửa sổ!" Trần Tấn Văn nghiến răng nghiến lợi giống như một con thú đang bị vây khốn căm tức nhìn Kiều Vũ Vi, chửi ầm lên: " Có gì đặc biệt chứ, mày cái loại đàn bà thối tha! Lại còn dám lái xe đâm tao? Đã đâm tao lại còn lật ngược phải trái trắng đen, nói ông đây đâm vào mày? Mày có biết là mày hại tao bị người của Hàn Thừa Nghị đuổi giết hay không!"
Kiều Vũ Vi liều mạng lắc đầu phủ nhận: "Tôi không có nói là anh đâm phải tôi! Là Hàn Thừa Nghị, chính anh ta tự cho là như vậy!"
"Hừ!" Trần Tấn Văn cười khinh miệt, tay giơ lên, một cái tát nữa lại rơi vào trên mặt Kiều Vũ Vi: "Thúi lắm! Mày còn dám nói là mày không cố ý gợi mở cho anh ta? Đồ đàn bà thối tha, tâm địa thật ác độc, dám nghĩ đến việc lái xe đâm chết tao? Nếu không phải mạng của bố mày lớn, phản ứng nhanh, hiện tại đã sớm bị mày đâm chết rồi! Bây giờ tao liền tiễn mày về Tây thiên!"
"Anh đừng có xằng bậy, bên ngoài có vệ sĩ, tôi chỉ cần kêu lên, bọn họ sẽ xông tới!" Cơ thể Kiều Vũ Vi run như cầy sấy, cô ta rất sợ sẽ phải chết.
Vốn bởi vì Trấn Tấn Văn cứ quấn lấy cô ta, Khang Tuệ Trân liền đưa ra chủ ý này. Để cho Kiều Vũ Vi hẹn Trần Tấn Văn ra ngoài, sau đó lái xe đâm chết anh ta, tạo hiện trường tai nạn giả. Thế nhưng lại không nghĩ tới kết quả, Trần Tấn Văn chẳng những không có việc gì, trái lại Kiều Vũ Vi còn bị thương.
Trần Tấn Văn làm sao có thể không nhận ra ý đồ của Kiều Vũ Vi? Hai ngày này anh ta vẫn luôn bị Hàn Thừa Nghị đuổi giết, hận không thể lôi Kiều Vũ Vi ra để lóc từng miếng thịt!