Editor: Nguyễn
Khang Tuệ Trân đã sớm cảm giác được Hàn Thừa Nghị đối với Nhạc Tuyết Vi có ý tứ kia, hơn nữa Kiều Vũ Vi giả mạo Nhạc Tuyết Vi làm ân nhân cứu mạng Hàn Thừa Nghị, trong lòng bà ta vẫn luôn có quỷ, cho nên bây giờ Khang Tuệ Trân nhìn Hàn Thừa Nghị Nhạc Tuyết Vi như vậy, càng kinh sợ vạn phần.
“Ngươi, các ngươi……”
Khang Tuệ Trân không trêu chọc Nhạc Tuyết Vi, chỉ vào Hàn Thừa Nghị hừ lạnh nói: “Hàn Thừa Nghị, con cùng tiểu tiện nhân này có quan hệ gì? Con đừng quên, Vũ Vi còn nằm ở bệnh viện!”
Hàn Thừa Nghị đỡ Nhạc Tuyết Vi, nghe vậy, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt nhấc mắt, ẩn nhẫn nói: “Bác gái, nể mặt bác là mẹ của Vũ Vi, lần này tôi không so đo với bác! Nhớ kỹ, lần sau, đừng để tôi nghe được bà vũ nhục Tiểu Tuyết! Cũng đừng đụng vào Tiểu Tuyết!”
Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Khang Tuệ Trân, cánh tay để trên bả vai và chân Nhạc Tuyết Vi, ôm cô lên, xoay người rời đi.
Phòng nghỉ khách VIP.
Nhạc Tuyết Vi cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất.
Hàn Thừa Nghị ngồi xổm bên người nàng, trên bàn trà để hòm thuốc, anh thay cô xử lý vết thương trên mặt cùng cánh tay. Tiểu nha đầu tuổi còn trẻ, thoạt nhìn yếu ớt, nhưng bây giờ…… Thật đúng là bạo lực.
“A!”
Thuốc khử trùng chạm vào miệng vết thương, Nhạc Tuyết Vi có phản ứng, nhíu mày.
Hàn Thừa Nghị nhẹ tay, nhíu mày quan tâm: “Đau không? Cồn có hơi đau, chịu khó một chút.”
Nhạc Tuyết Vi lúc này mới ý thức được, trước mắt là Hàn Thừa Nghị. Tầm mắt dừng ở trên người, Hàn Thừa Nghị ánh mắt đen láy nhìn thật kỹ, sắc bén bức người. “Anh…… Sao anh lại ở đây?”
Hàn Thừa Nghị không trả lời, tiếp tục trên tay động tác.
“Vũ Vi còn ở nằm viện, cho nên không tiện đây đây, hiệu trưởng Kiều xảy ra chuyện, anh liền……”
“Ha?” Anh còn chưa nói xong, Nhạc Tuyết Vi cười lớn đánh gãy lời anh, “Ha ha…… Kiều Vũ Vi không tiện, anh thay cô ta đến? Hàn Thừa Nghị, anh thật buồn cười!”
Hàn Thừa Nghị nhíu mi, muốn giải thích.
“Tiểu Tuyết, em đừng như vậy. Anh tới gặp Kiều Vũ Vi là muốn nói rõ ràng với cô ấy, nhưng buổi tối hôm đó, cô ấy có chuyện. Hơn nữa, em đột nhiên trở về…… Không phải anh muốn lừa em, anh chỉ không muốn em hiểu lầm.”
“Được rồi!” Nhạc Tuyết Vi không kiên nhẫn ngắt lời, lắc đầu nói, “Tôi không muốn nghe lời này, ba tôi còn đang cấp cứu. Chuyện của anh và Kiều Vũ Vi, tôi không có hứng thú nghe!”
Nói đến Kiều Vũ Vi, Hàn Thừa Nghị đứng lên, ngồi xuống bên người Nhạc Tuyết Vi, đôi tay nắm lấy tay cô. “Tiểu Tuyết, em cùng Kiều hiệu trưởng là cha con?”
Trải qua chuyện vừa rồi, Nhạc Tuyết Vi rõ ràng, quan hệ cô cùng Kiều Vũ Vi không giấu được. Tuy rằng thật sự cô không muốn thừa nhận, cô và Kiều gia có quan hê, nhưng hiện tại, cô chỉ có thể gật đầu thừa nhận.
“Đúng, tôi là con gái của Kiều Vạn Đông nhưng tôi không do ba nuôi lớn. Mẹ tôi vừa chết, ba đã mang theo Khang Tuệ Trân cùng Kiều Vũ Vi vào cửa.”
Nhạc Tuyết Vi nói, nghiêng mặt nhìn Hàn Thừa Nghị, đau khổ cười: “Rất buồn cười? Mẹ tôi là vợ cả của Kiều Vạn Đông nhưng Kiều Vũ Vi lại lớn tuổi hơn tôi! Ha hả a…… Tôi không phải không thể tiếp nhận ba cưới mẹ kế, chỉ là tôi không thể tiếp nhận được ba đã phản bội mẹ lúc còn sống!”
Nghĩ đến mẹ đã qua đời, Nhạc Tuyết Vi duỗi tay che mặt, nước mắt từ khe hở ngón tay tràn ra.
Khang Tuệ Trân đã sớm cảm giác được Hàn Thừa Nghị đối với Nhạc Tuyết Vi có ý tứ kia, hơn nữa Kiều Vũ Vi giả mạo Nhạc Tuyết Vi làm ân nhân cứu mạng Hàn Thừa Nghị, trong lòng bà ta vẫn luôn có quỷ, cho nên bây giờ Khang Tuệ Trân nhìn Hàn Thừa Nghị Nhạc Tuyết Vi như vậy, càng kinh sợ vạn phần.
“Ngươi, các ngươi……”
Khang Tuệ Trân không trêu chọc Nhạc Tuyết Vi, chỉ vào Hàn Thừa Nghị hừ lạnh nói: “Hàn Thừa Nghị, con cùng tiểu tiện nhân này có quan hệ gì? Con đừng quên, Vũ Vi còn nằm ở bệnh viện!”
Hàn Thừa Nghị đỡ Nhạc Tuyết Vi, nghe vậy, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt nhấc mắt, ẩn nhẫn nói: “Bác gái, nể mặt bác là mẹ của Vũ Vi, lần này tôi không so đo với bác! Nhớ kỹ, lần sau, đừng để tôi nghe được bà vũ nhục Tiểu Tuyết! Cũng đừng đụng vào Tiểu Tuyết!”
Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Khang Tuệ Trân, cánh tay để trên bả vai và chân Nhạc Tuyết Vi, ôm cô lên, xoay người rời đi.
Phòng nghỉ khách VIP.
Nhạc Tuyết Vi cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất.
Hàn Thừa Nghị ngồi xổm bên người nàng, trên bàn trà để hòm thuốc, anh thay cô xử lý vết thương trên mặt cùng cánh tay. Tiểu nha đầu tuổi còn trẻ, thoạt nhìn yếu ớt, nhưng bây giờ…… Thật đúng là bạo lực.
“A!”
Thuốc khử trùng chạm vào miệng vết thương, Nhạc Tuyết Vi có phản ứng, nhíu mày.
Hàn Thừa Nghị nhẹ tay, nhíu mày quan tâm: “Đau không? Cồn có hơi đau, chịu khó một chút.”
Nhạc Tuyết Vi lúc này mới ý thức được, trước mắt là Hàn Thừa Nghị. Tầm mắt dừng ở trên người, Hàn Thừa Nghị ánh mắt đen láy nhìn thật kỹ, sắc bén bức người. “Anh…… Sao anh lại ở đây?”
Hàn Thừa Nghị không trả lời, tiếp tục trên tay động tác.
“Vũ Vi còn ở nằm viện, cho nên không tiện đây đây, hiệu trưởng Kiều xảy ra chuyện, anh liền……”
“Ha?” Anh còn chưa nói xong, Nhạc Tuyết Vi cười lớn đánh gãy lời anh, “Ha ha…… Kiều Vũ Vi không tiện, anh thay cô ta đến? Hàn Thừa Nghị, anh thật buồn cười!”
Hàn Thừa Nghị nhíu mi, muốn giải thích.
“Tiểu Tuyết, em đừng như vậy. Anh tới gặp Kiều Vũ Vi là muốn nói rõ ràng với cô ấy, nhưng buổi tối hôm đó, cô ấy có chuyện. Hơn nữa, em đột nhiên trở về…… Không phải anh muốn lừa em, anh chỉ không muốn em hiểu lầm.”
“Được rồi!” Nhạc Tuyết Vi không kiên nhẫn ngắt lời, lắc đầu nói, “Tôi không muốn nghe lời này, ba tôi còn đang cấp cứu. Chuyện của anh và Kiều Vũ Vi, tôi không có hứng thú nghe!”
Nói đến Kiều Vũ Vi, Hàn Thừa Nghị đứng lên, ngồi xuống bên người Nhạc Tuyết Vi, đôi tay nắm lấy tay cô. “Tiểu Tuyết, em cùng Kiều hiệu trưởng là cha con?”
Trải qua chuyện vừa rồi, Nhạc Tuyết Vi rõ ràng, quan hệ cô cùng Kiều Vũ Vi không giấu được. Tuy rằng thật sự cô không muốn thừa nhận, cô và Kiều gia có quan hê, nhưng hiện tại, cô chỉ có thể gật đầu thừa nhận.
“Đúng, tôi là con gái của Kiều Vạn Đông nhưng tôi không do ba nuôi lớn. Mẹ tôi vừa chết, ba đã mang theo Khang Tuệ Trân cùng Kiều Vũ Vi vào cửa.”
Nhạc Tuyết Vi nói, nghiêng mặt nhìn Hàn Thừa Nghị, đau khổ cười: “Rất buồn cười? Mẹ tôi là vợ cả của Kiều Vạn Đông nhưng Kiều Vũ Vi lại lớn tuổi hơn tôi! Ha hả a…… Tôi không phải không thể tiếp nhận ba cưới mẹ kế, chỉ là tôi không thể tiếp nhận được ba đã phản bội mẹ lúc còn sống!”
Nghĩ đến mẹ đã qua đời, Nhạc Tuyết Vi duỗi tay che mặt, nước mắt từ khe hở ngón tay tràn ra.