Editor: Chi Misaki
"Tiểu Tuyết, anh..." Hàn Thừa Nghị nắm chặt di động, do dự nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi.
"Không được tiếp!" Nhạc Tuyết Vi không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Hàn Thừa Nghị nhanh chóng để điện thoại xuống, nhấc tay làm động tác thỏa hiệp:"Không tiếp, không tiếp, em nói không tiếp liền không tiếp."
Trong khi điện thoại vẫn còn đang réo trong túi Hàn Thừa Nghị, Nhạc Tuyết Vi đã bực mình xoay người đi về phía trước. Hàn Thừa Nghị theo sát sau lưng cô, vội đến sứt đầu mẻ trán.
Mắt thấy đã đến nhà bà ngoại, Nhạc Tuyết Vi liền đứng ở cửa nhấn chuông.
"Ai đấy?"
"Bà ngoại, là con, Tuyết Vi." Nhạc Tuyết Vi dán sát lại bộ đàm trước mặt nói, Hàn Thừa Nghị cũng tới gần theo: "Bà ngoại, còn có con, Thừa Nghị."
Nhạc Tuyết Vi trừng mắt nhìn Hàn Thừa Nghị, hừ một tiếng nói: " "Bà ngoại", "Bà ngoại", gọi cũng thật trôi chảy nha!"
Hàn Thừa Nghị nghe thấy giọng cô đã mềm xuống, thừa thế liền giữ chặt tay cô, Nhạc Tuyết Vi cũng không tránh, đây coi như là đã làm lành, cô đẩy cửa sắt khắc hoa văn ra, hai người chuẩn bị cùng nhau bước vào.
"Tam Thiếu!"
Hàn Thừa Nghị vừa bước được một chân vào bên trong cửa, Nghê Tuấn lại tiến lên, vội vàng gọi anh lại.
"Chuyện gì?" Hàn Thừa Nghị nhíu mi, Nghê Tuấn khẩn cấp gọi anh chắc hẳn lại có chuyện gì phiền toái rồi.
Nghê Tuấn do dự nhìn Nhạc Tuyết Vi, đến gần hai bước đứng sát bên người Hàn Thừa Nghị đè thấp giọng nói: "Tam Thiếu, bệnh viện bên kia gọi điện thoại tới, nói là bệnh tình của Kiều tiểu thư có chút phức tạp, đã có kết quả kiểm tra của hai ngày trước, tựa hồ là không tốt lắm."
Hàn Thừa Nghị vừa nghe thấy liền không dấu nổi kinh ngạc: "Không phải vết thương ngoài da thôi sao? Hôm nay miệng vết thương có chút rách ra, nhưng cái này cũng không tính là chuyện gì lớn."
Nghê Tuấn lắc đầu nói: "Cụ thể không rõ ràng lắm, ngài xem, hiện tại có muốn qua xem không?"
"Này..." Hàn Thừa Nghị còn chưa nói xong, tay Nhạc Tuyết Vi đã rút khỏi tay anh.
Nhạc Tuyết Vi mở to hai mắt tức giận nhìn Hàn Thừa Nghị, bao trùm đáy mắt là nỗi thê lương tuyệt vọng: "Hàn Thừa Nghị, bây giờ anh đi theo em vào nhà bà ngoại hay là qua nhìn Kiều Vũ Vi?”
"Anh..." Hàn Thừa Nghị bị làm khó, hai lựa chọn này căn bản là không nên đưa ra để chọn lựa, giờ phút này trong lòng anh liền có chút mâu thuẫn. Hàn Thừa Nghị thử đi thuyết phục Nhạc Tuyết Vi: "Tiểu Tuyết, trước anh cùng em vào thăm bà ngoại, nhưng anh không thể ở lâu, bệnh viện bên kia..."
"Anh đi đi!" Nhạc Tuyết Vi không nghe anh nói xong, cánh tay đã chỉ ra ngoài: "Hiện tại anh liền đi! Tôi cũng không cần anh tới thăm bà ngoại, bà ngoại cũng không cần anh tới thăm! Nếu đi, hiện tại liền đi cho tôi!"
"Tiểu Tuyết!" Hàn Thừa Nghị thật sự nóng nảy, môi mỏng mím chặt, gân xanh trên trán vì kích động mà có chút gằn lên: "Em đừng có không hiểu chuyện như vậy, Kiều Vũ Vi tốt xấu gì cũng là chị gái em, cô ấy bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện, trên người còn có vết thương..."
Lời này đã triệt để kích thích Nhạc Tuyết Vi.
Thân thể đơn bạc của Nhạc Tuyết Vi giờ phút này giống như giây cung bị kéo căng, gầy, mảnh nhưng lại tản mát ra một loại trấn định cùng lạnh nhạt.
Cô không chút hoang mang, kéo cửa ra đi vào, thuận tiện nhốt Hàn Thừa Nghị ở bên ngoài cửa lớn. Cách một cánh cửa, Nhạc Tuyết Vi nhìn chằm chằm Hàn Thừa Nghị cười lạnh, nói: "Anh nói sai rồi, tôi không phải không hiểu chuyện mà là tôi chưa từng coi Kiều Vũ Vi là chị mình, mẹ con Kiều Vũ Vi cùng tôi mãi mãi đứng về hai phía đối lập nhau. Nếu anh lựa chọn cô ta, đó chính là cùng tôi đối nghịch, tôi nói vậy đã đủ hiểu rồi chứ?"
Nói xong, Nhạc Tuyết Vi liền quay người đi vào bên trong.
Hàn Thừa Nghị đứng sững sờ ở ngoài cửa, khuôn mặt anh tuấn đầy kinh ngạc cùng bất đắc dĩ.
"Tam Thiếu..." Nghê Tuấn còn đứng sau lưng anh, chờ anh ra chỉ thị.
"Tiểu Tuyết, anh..." Hàn Thừa Nghị nắm chặt di động, do dự nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi.
"Không được tiếp!" Nhạc Tuyết Vi không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Hàn Thừa Nghị nhanh chóng để điện thoại xuống, nhấc tay làm động tác thỏa hiệp:"Không tiếp, không tiếp, em nói không tiếp liền không tiếp."
Trong khi điện thoại vẫn còn đang réo trong túi Hàn Thừa Nghị, Nhạc Tuyết Vi đã bực mình xoay người đi về phía trước. Hàn Thừa Nghị theo sát sau lưng cô, vội đến sứt đầu mẻ trán.
Mắt thấy đã đến nhà bà ngoại, Nhạc Tuyết Vi liền đứng ở cửa nhấn chuông.
"Ai đấy?"
"Bà ngoại, là con, Tuyết Vi." Nhạc Tuyết Vi dán sát lại bộ đàm trước mặt nói, Hàn Thừa Nghị cũng tới gần theo: "Bà ngoại, còn có con, Thừa Nghị."
Nhạc Tuyết Vi trừng mắt nhìn Hàn Thừa Nghị, hừ một tiếng nói: " "Bà ngoại", "Bà ngoại", gọi cũng thật trôi chảy nha!"
Hàn Thừa Nghị nghe thấy giọng cô đã mềm xuống, thừa thế liền giữ chặt tay cô, Nhạc Tuyết Vi cũng không tránh, đây coi như là đã làm lành, cô đẩy cửa sắt khắc hoa văn ra, hai người chuẩn bị cùng nhau bước vào.
"Tam Thiếu!"
Hàn Thừa Nghị vừa bước được một chân vào bên trong cửa, Nghê Tuấn lại tiến lên, vội vàng gọi anh lại.
"Chuyện gì?" Hàn Thừa Nghị nhíu mi, Nghê Tuấn khẩn cấp gọi anh chắc hẳn lại có chuyện gì phiền toái rồi.
Nghê Tuấn do dự nhìn Nhạc Tuyết Vi, đến gần hai bước đứng sát bên người Hàn Thừa Nghị đè thấp giọng nói: "Tam Thiếu, bệnh viện bên kia gọi điện thoại tới, nói là bệnh tình của Kiều tiểu thư có chút phức tạp, đã có kết quả kiểm tra của hai ngày trước, tựa hồ là không tốt lắm."
Hàn Thừa Nghị vừa nghe thấy liền không dấu nổi kinh ngạc: "Không phải vết thương ngoài da thôi sao? Hôm nay miệng vết thương có chút rách ra, nhưng cái này cũng không tính là chuyện gì lớn."
Nghê Tuấn lắc đầu nói: "Cụ thể không rõ ràng lắm, ngài xem, hiện tại có muốn qua xem không?"
"Này..." Hàn Thừa Nghị còn chưa nói xong, tay Nhạc Tuyết Vi đã rút khỏi tay anh.
Nhạc Tuyết Vi mở to hai mắt tức giận nhìn Hàn Thừa Nghị, bao trùm đáy mắt là nỗi thê lương tuyệt vọng: "Hàn Thừa Nghị, bây giờ anh đi theo em vào nhà bà ngoại hay là qua nhìn Kiều Vũ Vi?”
"Anh..." Hàn Thừa Nghị bị làm khó, hai lựa chọn này căn bản là không nên đưa ra để chọn lựa, giờ phút này trong lòng anh liền có chút mâu thuẫn. Hàn Thừa Nghị thử đi thuyết phục Nhạc Tuyết Vi: "Tiểu Tuyết, trước anh cùng em vào thăm bà ngoại, nhưng anh không thể ở lâu, bệnh viện bên kia..."
"Anh đi đi!" Nhạc Tuyết Vi không nghe anh nói xong, cánh tay đã chỉ ra ngoài: "Hiện tại anh liền đi! Tôi cũng không cần anh tới thăm bà ngoại, bà ngoại cũng không cần anh tới thăm! Nếu đi, hiện tại liền đi cho tôi!"
"Tiểu Tuyết!" Hàn Thừa Nghị thật sự nóng nảy, môi mỏng mím chặt, gân xanh trên trán vì kích động mà có chút gằn lên: "Em đừng có không hiểu chuyện như vậy, Kiều Vũ Vi tốt xấu gì cũng là chị gái em, cô ấy bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện, trên người còn có vết thương..."
Lời này đã triệt để kích thích Nhạc Tuyết Vi.
Thân thể đơn bạc của Nhạc Tuyết Vi giờ phút này giống như giây cung bị kéo căng, gầy, mảnh nhưng lại tản mát ra một loại trấn định cùng lạnh nhạt.
Cô không chút hoang mang, kéo cửa ra đi vào, thuận tiện nhốt Hàn Thừa Nghị ở bên ngoài cửa lớn. Cách một cánh cửa, Nhạc Tuyết Vi nhìn chằm chằm Hàn Thừa Nghị cười lạnh, nói: "Anh nói sai rồi, tôi không phải không hiểu chuyện mà là tôi chưa từng coi Kiều Vũ Vi là chị mình, mẹ con Kiều Vũ Vi cùng tôi mãi mãi đứng về hai phía đối lập nhau. Nếu anh lựa chọn cô ta, đó chính là cùng tôi đối nghịch, tôi nói vậy đã đủ hiểu rồi chứ?"
Nói xong, Nhạc Tuyết Vi liền quay người đi vào bên trong.
Hàn Thừa Nghị đứng sững sờ ở ngoài cửa, khuôn mặt anh tuấn đầy kinh ngạc cùng bất đắc dĩ.
"Tam Thiếu..." Nghê Tuấn còn đứng sau lưng anh, chờ anh ra chỉ thị.