Editor: Nguyễn
Bị chất vấn, Kiều Vũ Vi hoảng loạn lắc đầu, vô tội nói: “Chị thật sự không biết, từ hôm qua chị chưa gặp mẹ……”
“Kiều Vũ Vi!” Nhạc Tuyết Vi lạnh giọng chặt đứt Kiều Vũ Vi, “Đủ rồi! Tôi không muốn nghe cô nói lời vô nghĩa, làm người đừng quá tham lam, ba đang chờ tiền cứu mạng đấy!”
“Chị……” Kiều Vũ Vi ngã xuống giường, mờ mịt kéo Hàn Thừa Nghị, lắc đầu nói nhỏ, “Thừa Nghị, em thật sự không biết mẹ em ở đâu.”
Hàn Thừa Nghị vỗ tay, gật đầu trấn an cô ta: “Được, anh biết rồi.”
“Hừ!” Nhạc Tuyết Vi không quen nhìn bộ dáng hai người như thế, cười lạnh một tiếng, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
“Tam thiếu phu nhân!” Vệ sĩ nhìn thấy cô đi ra, cung kính tránh đường.
Nhạc Tuyết Vi đột nhiên dừng chân, quay đầu lại nhìn về phía vệ sĩ, gầm nhẹ: “Đừng gọi tôi là Tam thiếu phu nhân, ai là Tam thiếu phu nhân của các người?”
Đang nói, Hàn Thừa Nghị kéo cửa đi ra, trên khuôn mặt tuấn mỹ nhíu chặt mày, mây đen giăng đầy.
“Tam thiếu.”
Hàn Thừa Nghị đi đến bên người Nhạc Tuyết Vi, cưỡng chế trong lòng, duỗi tay kéo cô. Nhạc Tuyết Vi nhanh chóng né tránh anh, liếc xéo anh một cái, cười lạnh, lười nói với anh, đi thẳng về phía trước. Hàn Thừa Nghị thở phào một hơi, yên lặng đi sau cô.
Nhạc Tuyết Vi ra khỏi bệnh viện, đi đến trường học, cầm sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng đi tới ngân hàng, rút hết ra, cho vào phong bì, chuẩn bị đóng tiền viện phí cho Kiều Vạn Đông. Trong túi cô còn có tiền Hàn Thừa Nghị đưa, nhưng cô không muốn dùng!
Vừa ra khỏi cửa ngân hàng, đã bị Hàn Thừa Nghị ngăn cản.
Hàn Thừa Nghị đi theo cô, rốt cuộc không nhìn được. Cô muốn dùng tiền, lại không nói với anh? Cầm tay Nhạc Tuyết Vi, kéo lên xe.
Nhạc Tuyết Vi cũng không giãy giụa, cùng anh lên xe, trong ngực ôm phong bì tiền, nghĩ tới cha nổi danh là học giả vinh quang cả đời, không nghĩ tới đến lúc này, ngay cả tiền chữa bệnh cũng không có.
Hàn Thừa Nghị tức giận, lúc này thấy cô không lên tiếng, cắn răng rớt nước mắt, lại cảm thấy đau lòng.
Thở dài, bàn tay hướng về phía Nhạc Tuyết Vi, lau nước mắt cho cô.
“Đừng khóc, bên kia bệnh viện anh sẽ bảo Nghê Tuấn sắp xếp, sẽ không có người giục đóng tiền. Sao em lại như vậy? Không phải bảo em có việc thì nói cho anh sao? Trong nhà xảy ra chuyện, nếu không có viện phí, sao em không nói với anh?”
Nhạc Tuyết Vi nghe vậy, ngừng nước mắt, xoay mặt nhìn anh, hỏi: “Tìm anh? Anh ở đâu? Tôi tìm anh ở đâu?”
Hàn Thừa Nghị cứng lại, biết vừa rồi anh ở phòng bệnh Kiều Vũ Vi kia lại làm cô hiểu lầm.
“Tiểu Tuyết, chuyện không phải như em thấy. Không phải anh luôn ở bên người Vũ Vi, bởi vì bác sĩ nói muốn tìm anh nói một chút……”
Nhạc Tuyết Vi giơ tay, ngăn cản anh, nói: “Đừng nói nữa, tôi mệt quá, không muốn nghe.” Nói xong cô nhắm mắt lại, dựa vào ghế sau lưng, bộ dáng mỏi mệt.
Hàn Thừa Nghị thấy mắt cô thâm quầng, biết cô mấy ngày liền không nghỉ ngơi tốt, vì thế thuận theo, không hề làm phiền cô. Chỉ mở hai tay, ôm cô vào ngực. Cả người Nhạc Tuyết Vi cứng đờ, theo bản năng muốn giãy giụa.
“Đừng cử động, ngủ đi! Anh ôm em, nhé?”
Ngữ khí mềm nhẹ, như vừa dỗ cô, lại như muốn vỗ về cô. Nhạc Tuyết Vi khép mắt, ngừng giãy giụa.
Bị chất vấn, Kiều Vũ Vi hoảng loạn lắc đầu, vô tội nói: “Chị thật sự không biết, từ hôm qua chị chưa gặp mẹ……”
“Kiều Vũ Vi!” Nhạc Tuyết Vi lạnh giọng chặt đứt Kiều Vũ Vi, “Đủ rồi! Tôi không muốn nghe cô nói lời vô nghĩa, làm người đừng quá tham lam, ba đang chờ tiền cứu mạng đấy!”
“Chị……” Kiều Vũ Vi ngã xuống giường, mờ mịt kéo Hàn Thừa Nghị, lắc đầu nói nhỏ, “Thừa Nghị, em thật sự không biết mẹ em ở đâu.”
Hàn Thừa Nghị vỗ tay, gật đầu trấn an cô ta: “Được, anh biết rồi.”
“Hừ!” Nhạc Tuyết Vi không quen nhìn bộ dáng hai người như thế, cười lạnh một tiếng, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
“Tam thiếu phu nhân!” Vệ sĩ nhìn thấy cô đi ra, cung kính tránh đường.
Nhạc Tuyết Vi đột nhiên dừng chân, quay đầu lại nhìn về phía vệ sĩ, gầm nhẹ: “Đừng gọi tôi là Tam thiếu phu nhân, ai là Tam thiếu phu nhân của các người?”
Đang nói, Hàn Thừa Nghị kéo cửa đi ra, trên khuôn mặt tuấn mỹ nhíu chặt mày, mây đen giăng đầy.
“Tam thiếu.”
Hàn Thừa Nghị đi đến bên người Nhạc Tuyết Vi, cưỡng chế trong lòng, duỗi tay kéo cô. Nhạc Tuyết Vi nhanh chóng né tránh anh, liếc xéo anh một cái, cười lạnh, lười nói với anh, đi thẳng về phía trước. Hàn Thừa Nghị thở phào một hơi, yên lặng đi sau cô.
Nhạc Tuyết Vi ra khỏi bệnh viện, đi đến trường học, cầm sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng đi tới ngân hàng, rút hết ra, cho vào phong bì, chuẩn bị đóng tiền viện phí cho Kiều Vạn Đông. Trong túi cô còn có tiền Hàn Thừa Nghị đưa, nhưng cô không muốn dùng!
Vừa ra khỏi cửa ngân hàng, đã bị Hàn Thừa Nghị ngăn cản.
Hàn Thừa Nghị đi theo cô, rốt cuộc không nhìn được. Cô muốn dùng tiền, lại không nói với anh? Cầm tay Nhạc Tuyết Vi, kéo lên xe.
Nhạc Tuyết Vi cũng không giãy giụa, cùng anh lên xe, trong ngực ôm phong bì tiền, nghĩ tới cha nổi danh là học giả vinh quang cả đời, không nghĩ tới đến lúc này, ngay cả tiền chữa bệnh cũng không có.
Hàn Thừa Nghị tức giận, lúc này thấy cô không lên tiếng, cắn răng rớt nước mắt, lại cảm thấy đau lòng.
Thở dài, bàn tay hướng về phía Nhạc Tuyết Vi, lau nước mắt cho cô.
“Đừng khóc, bên kia bệnh viện anh sẽ bảo Nghê Tuấn sắp xếp, sẽ không có người giục đóng tiền. Sao em lại như vậy? Không phải bảo em có việc thì nói cho anh sao? Trong nhà xảy ra chuyện, nếu không có viện phí, sao em không nói với anh?”
Nhạc Tuyết Vi nghe vậy, ngừng nước mắt, xoay mặt nhìn anh, hỏi: “Tìm anh? Anh ở đâu? Tôi tìm anh ở đâu?”
Hàn Thừa Nghị cứng lại, biết vừa rồi anh ở phòng bệnh Kiều Vũ Vi kia lại làm cô hiểu lầm.
“Tiểu Tuyết, chuyện không phải như em thấy. Không phải anh luôn ở bên người Vũ Vi, bởi vì bác sĩ nói muốn tìm anh nói một chút……”
Nhạc Tuyết Vi giơ tay, ngăn cản anh, nói: “Đừng nói nữa, tôi mệt quá, không muốn nghe.” Nói xong cô nhắm mắt lại, dựa vào ghế sau lưng, bộ dáng mỏi mệt.
Hàn Thừa Nghị thấy mắt cô thâm quầng, biết cô mấy ngày liền không nghỉ ngơi tốt, vì thế thuận theo, không hề làm phiền cô. Chỉ mở hai tay, ôm cô vào ngực. Cả người Nhạc Tuyết Vi cứng đờ, theo bản năng muốn giãy giụa.
“Đừng cử động, ngủ đi! Anh ôm em, nhé?”
Ngữ khí mềm nhẹ, như vừa dỗ cô, lại như muốn vỗ về cô. Nhạc Tuyết Vi khép mắt, ngừng giãy giụa.