Editor: Bạch Nguyệt
Chiều hôm đó, ánh đèn rực rỡ vừa được bật sáng lên tại khách sạn Agoda — nhà hàng đồ Tây hàng đầu thế giới.
Một chiếc Rolls-Royce với vẻ ngoài sang trọng dừng ở cửa khách sạn. Hàn Thừa Nghị vui vẻ mở cửa xe cho Nhạc Tuyết Vi, đỡ cô xuống xe, cùng nhau đi về phía bàn ăn.
Chưa được hai bước, Nhạc Tuyết Vi đột nhiên cảm thấy một trận ánh sáng chói mắt chiếu đến.
“A!” Nhạc Tuyết Vi đưa tay che mắt.
“Làm sao vậy?” Hàn Thừa Nghị vội dừng lại, che chắn ở trước mắt cô, “Đôi mắt bị làm sao vậy?”
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, nhìn bốn phía, nói: “Vừa rồi hình như có ánh sáng gì đó chiếu vào mắt... Cảm giác giống đèn flash vậy.”
Đèn flash? Hàn Thừa Nghị khóe mắt híp lại, nhìn về Nghê Tuấn ở phía sau.
“Tam thiếu, hẳn là phóng viên. Tam thiếu, tam thiếu phu nhân yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý, không để cho báo chí đăng loạn.” Nghê Tuấn nói, sau đó sai người phía dưới đi xử lý.
Hàn Thừa Nghị duỗi tay ôm Nhạc Tuyết Vi tiếp tục đi vào bên trong, Nhạc Tuyết Vi bởi vì vụ việc của phóng viên kia nên tâm tình không được tốt lắm, mãi đến lúc tới bàn ăn vẫn còn rầu rĩ không vui. Cô không hiểu, Hàn Thừa Nghị tại sao lại sợ phóng viên đăng tin tức bọn họ, bọn họ không phải đã thành vợ chồng rồi không phải sao?
Thấy cô buồn rầu, bộ dáng không có nhiều cảm xúc, Hàn Thừa Nghị còn tưởng là bởi vì sự việc hai ngày nay.
“Hàn tổng, hiện tại có thể mang thức ăn lên được chưa ạ?”
Giám đốc khách sạn tự mình đến tiếp đãi Hàn Thừa Nghị, thái độ cung kính như nhân viên tạp vụ bình thường.
Hàn Thừa Nghị nhìn Nhạc Tuyết Vi, hỏi: “Đói bụng sao? Uống trước một chút đồ uống hay hiện tại liền mang thức ăn lên?”
Nhạc Tuyết Vi cầm lấy ly nước chanh trên bàn uống một ngụm, không hứng thú nói: “Mang thức ăn lên đi! Mệt mỏi, ăn xong rồi trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vậy mang thức ăn lên đi!” Hàn Thừa Nghị phân phó giám đốc, Tiểu Tuyết nói như thế nào thì như thế đó.
Thức ăn rất nhanh được mang lên, khai vị là rượu Kir, mặc dù Nhạc Tuyết Vi không thể uống, nhưng vẫn cầm lên nhấm nháp một chút. Các món khai vị khác tương đối thanh đạm: một phần tôm sốt bơ, một đĩa trứng luộc phủ sốt mayonnaise cùng với một phần salad thịt nguội. Món chính là bò hầm rượu vang đỏ Burgundy, súp cá Bouillabaisse và một phần ốc sên kiểu Pháp. (Nghe mà thèm!!! >. <)
Hàn Thừa Nghị nhờ giám đốc khui một chai Médoc2004, nói là cho mình uống.
Sau khi giám đốc ra ngoài, Nhạc Tuyết Vi mới bắt đầu phàn nàn Hàn Thừa Nghị: “Anh sao lại rót cho em? Em không thể uống rượu, anh không phải không biết...”
Hàn Thừa Nghị lắc đầu, môi mỏng vô thức giương lên, cười: “Đó là trước mắt người ngoài không thể uống, ở trước mặt anh thì sợ cái gì? Bị say đến mơ màng hồ đồ thì thế nào? Em không biết bộ dạng em say đáng yêu đến như thế nào đâu.”
“Ách...” Nhạc Tuyết Vi cứng lưỡi, tại sao lại cảm thấy Hàn Thừa Nghị có mùi “xấu xa” ở trên người thế nhỉ? Bất quá, anh ấy nói không phải không có đạo lý.
Hàn Thừa Nghị đưa ly rượu lên trên tay cô, dỗ dành: “Tới, uống một chút, say anh ôm em về.”
Nhạc Tuyết Vi do dự tiếp nhận ly rượu, nhấp nhấp hai cái: “Chờ một lát rồi uống! Em còn chưa có ăn gì, lỡ như say thức ăn cũng ăn không hết.”
“Được.” Hàn Thừa Nghị đồng ý, cầm lấy dao nĩa, tinh tế đem đĩa thịt bò đối diện Nhạc Tuyết Vi cắt thành từng khối vuông nhỏ, sau đó mới đưa đến trước mặt cô, “Ăn đi, thuận tiện nói một chút, thịt bò này là dùng rượu vang đỏ hầm.”
“Hả?” Nhạc Tuyết Vi nghi hoặc ăn một miếng, không ngửi được mùi rượu nào cả, chỉ có hương thơm nồng đậm mê người, liền để ý không chút nào.
Chiều hôm đó, ánh đèn rực rỡ vừa được bật sáng lên tại khách sạn Agoda — nhà hàng đồ Tây hàng đầu thế giới.
Một chiếc Rolls-Royce với vẻ ngoài sang trọng dừng ở cửa khách sạn. Hàn Thừa Nghị vui vẻ mở cửa xe cho Nhạc Tuyết Vi, đỡ cô xuống xe, cùng nhau đi về phía bàn ăn.
Chưa được hai bước, Nhạc Tuyết Vi đột nhiên cảm thấy một trận ánh sáng chói mắt chiếu đến.
“A!” Nhạc Tuyết Vi đưa tay che mắt.
“Làm sao vậy?” Hàn Thừa Nghị vội dừng lại, che chắn ở trước mắt cô, “Đôi mắt bị làm sao vậy?”
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, nhìn bốn phía, nói: “Vừa rồi hình như có ánh sáng gì đó chiếu vào mắt... Cảm giác giống đèn flash vậy.”
Đèn flash? Hàn Thừa Nghị khóe mắt híp lại, nhìn về Nghê Tuấn ở phía sau.
“Tam thiếu, hẳn là phóng viên. Tam thiếu, tam thiếu phu nhân yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý, không để cho báo chí đăng loạn.” Nghê Tuấn nói, sau đó sai người phía dưới đi xử lý.
Hàn Thừa Nghị duỗi tay ôm Nhạc Tuyết Vi tiếp tục đi vào bên trong, Nhạc Tuyết Vi bởi vì vụ việc của phóng viên kia nên tâm tình không được tốt lắm, mãi đến lúc tới bàn ăn vẫn còn rầu rĩ không vui. Cô không hiểu, Hàn Thừa Nghị tại sao lại sợ phóng viên đăng tin tức bọn họ, bọn họ không phải đã thành vợ chồng rồi không phải sao?
Thấy cô buồn rầu, bộ dáng không có nhiều cảm xúc, Hàn Thừa Nghị còn tưởng là bởi vì sự việc hai ngày nay.
“Hàn tổng, hiện tại có thể mang thức ăn lên được chưa ạ?”
Giám đốc khách sạn tự mình đến tiếp đãi Hàn Thừa Nghị, thái độ cung kính như nhân viên tạp vụ bình thường.
Hàn Thừa Nghị nhìn Nhạc Tuyết Vi, hỏi: “Đói bụng sao? Uống trước một chút đồ uống hay hiện tại liền mang thức ăn lên?”
Nhạc Tuyết Vi cầm lấy ly nước chanh trên bàn uống một ngụm, không hứng thú nói: “Mang thức ăn lên đi! Mệt mỏi, ăn xong rồi trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vậy mang thức ăn lên đi!” Hàn Thừa Nghị phân phó giám đốc, Tiểu Tuyết nói như thế nào thì như thế đó.
Thức ăn rất nhanh được mang lên, khai vị là rượu Kir, mặc dù Nhạc Tuyết Vi không thể uống, nhưng vẫn cầm lên nhấm nháp một chút. Các món khai vị khác tương đối thanh đạm: một phần tôm sốt bơ, một đĩa trứng luộc phủ sốt mayonnaise cùng với một phần salad thịt nguội. Món chính là bò hầm rượu vang đỏ Burgundy, súp cá Bouillabaisse và một phần ốc sên kiểu Pháp. (Nghe mà thèm!!! >. <)
Hàn Thừa Nghị nhờ giám đốc khui một chai Médoc2004, nói là cho mình uống.
Sau khi giám đốc ra ngoài, Nhạc Tuyết Vi mới bắt đầu phàn nàn Hàn Thừa Nghị: “Anh sao lại rót cho em? Em không thể uống rượu, anh không phải không biết...”
Hàn Thừa Nghị lắc đầu, môi mỏng vô thức giương lên, cười: “Đó là trước mắt người ngoài không thể uống, ở trước mặt anh thì sợ cái gì? Bị say đến mơ màng hồ đồ thì thế nào? Em không biết bộ dạng em say đáng yêu đến như thế nào đâu.”
“Ách...” Nhạc Tuyết Vi cứng lưỡi, tại sao lại cảm thấy Hàn Thừa Nghị có mùi “xấu xa” ở trên người thế nhỉ? Bất quá, anh ấy nói không phải không có đạo lý.
Hàn Thừa Nghị đưa ly rượu lên trên tay cô, dỗ dành: “Tới, uống một chút, say anh ôm em về.”
Nhạc Tuyết Vi do dự tiếp nhận ly rượu, nhấp nhấp hai cái: “Chờ một lát rồi uống! Em còn chưa có ăn gì, lỡ như say thức ăn cũng ăn không hết.”
“Được.” Hàn Thừa Nghị đồng ý, cầm lấy dao nĩa, tinh tế đem đĩa thịt bò đối diện Nhạc Tuyết Vi cắt thành từng khối vuông nhỏ, sau đó mới đưa đến trước mặt cô, “Ăn đi, thuận tiện nói một chút, thịt bò này là dùng rượu vang đỏ hầm.”
“Hả?” Nhạc Tuyết Vi nghi hoặc ăn một miếng, không ngửi được mùi rượu nào cả, chỉ có hương thơm nồng đậm mê người, liền để ý không chút nào.