Editor: Chi Misaki
Đáp án này hiển nhiên không được hoàn hảo cho lắm.
Chuyên gia khó xử lắc đầu: "Cha mẹ cũng không phải không có khả năng, nhưng tốt nhất là có anh chị em ruột, như vậy tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều, thôi trước cứ tiếp tục tiến hành trị liệu đã, sau đó lại đi tìm gan phù hợp!"
Lời bác sĩ nói lại khiến cho Hàn Thừa Nghị khó xử. Cha của Kiều Vũ Vi- Kiều Vạn Đông hiện tại còn đang hôn mê nằm trên giường bệnh, mà mẹ của Kiều Vũ Vi- Khang Tuệ Trân thì lại không rõ tung tích, như vậy, người có lá gan phù hợp cũng chỉ có... Hàn Thừa Nghị nhắm mắt lại, tay không tự chủ được liền nắm thành quyền đặt lên mi tâm.
Mọi chuyện sao lại đi theo chiều hướng này?
Để cho Tiểu Tuyết cấy ghép tế bào cho Kiều Vũ Vi, bọn họ là chị em, xác xuất thành công sẽ rất cao, nhưng lấy quan hệ của Kiều Vũ Vi cùng Nhạc Tuyết Vi, cô ấy sẽ đồng ý sao? Chưa kể đến những thứ này, chỉ nghĩ đến Tiểu Tuyết sẽ phải cắt một phần gan của mình, trái tim mạnh mẽ của Hàn Thừa Nghị giống như bị đâm một nhát, đau không chịu được.
"Cái kia, cấy ghép gan, đối với cơ thể người hiến có xảy ra thương tổn gì không?" Hàn Thừa Nghị đã bắt đầu lo lắng đến vấn đề này.
Chuyên gia sửng sốt một phen, phản ứng kịp mới biết là Hàn Thừa Nghị là đang nói đến người hiến, không hiểu vì sao người Hàn Tam Thiếu lo lắng lại không phải là Kiều Vũ Vi mà lại là người hiến tặng, bèn lắc đầu giải thích: "Hẳn là không, lá gan sinh trưởng rất nhanh, cắt một khối đối với thân thể không có bắt cứ ảnh hưởng gì."
Nhận được đáp án này, mi tâm vốn luôn cau chặt của Hàn Thừa Nghị khẽ thả lỏng, nếu người kia là Tiểu Tuyết, anh thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, anh không nỡ, không thể để cho nha đầu ngốc kia biết được.
"Được, vậy trước cứ trị liệu đi!" Hàn Thừa Nghị nói như thế, đích thực là không hề đề cập tới Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi bị bệnh, hơn nữa bệnh còn có chút nghiêm trọng.
Từ khi rời khỏi bệnh viện vào buổi sáng hôm đó cô đều nôn mửa, liên tiếp hai ngày, cứ sáng sớm khi Nhạc Tuyết Vi rời giường sẽ đều cảm thấy buồn nôn. Cô cảm thấy trong lòng rầu rĩ, bụng rõ ràng rất đói, nhưng ăn cái gì cũng không có khẩu vị.
Nhạc Tuyết Vi nghĩ có lẽ cô mắc phải bệnh tâm lý, chẳng lẽ thật bị mối quan hệ giữa ba người cô, Hàn Thừa Nghị và Kiều Vũ Vi làm cho chán ghét đến mắc ói? Mặc kệ có phải hay không, cô cùng Hàn Thừa Nghị cũng không thể nào nữa rồi, thừa dịp bà ngoại còn chưa biết, Nhạc Tuyết Vi nghĩ muốn sớm chấm dứt chuyện này.
Cô muốn ly hôn với Hàn Thừa Nghị.
Giấy thỏa thuận ly hôn cô cũng đã tải trên mạng xuống, nội dung rất đơn giản, cô cùng Hàn Thừa Nghị không có con, cô cũng không cần tiền bạc của anh, cho nên cô chỉ cần giải thích mình tự nguyện muốn giải trừ mối quan hệ hôn nhân này là được.
Nhạc Tuyết Vi đóng dấu vào ba bản ly hôn sau đó cất cẩn thận vào trong ba lô, đi ra khỏi nhà, lái xe đến tập đoàn D•S. Hôm nay là thứ ba, thời gian này bình thường là lúc làm việc, Hàn Thừa Nghị chắc chắn có mặt tại công ty.
Đến dưới công ty, Nhạc Tuyết Vi gọi điện thoại cho Hàn Thừa Nghị.
Mà giờ này, Hàn Thừa Nghị đang ở trong phòng họp hội nghị. Hơn nữa, anh còn đang răn dạy cấp dưới nào đó nghe điện thoại trong giờ họp.
"Lúc đang họp, ai cho cậu nghe điện thoại? Hành vi này của cậu làm chậm trễ thời gian của mọi người, cực kỳ bất lịch sự, biết không?" Hàn Thừa Nghị thâm trầm, vẻ mặt cực kỳ không vui. Bộ dáng anh vốn đã lạnh lùng, tức giận lại càng khiến cho người ta thêm sợ hãi.
Trong phòng hội nghị là một mảnh lạnh ngắt như tờ, mọi người đều câm như hến, đến hít thở cũng phải thật cẩn thận.
Chính trong lúc này, di động của Hàn Thừa Nghị đặt trên bàn đột nhiên rung lên. Hàn Thừa Nghị liếc một cái, sắc mặt đột nhiên thay đổi, đáy mắt hiện ra vẻ kinh hỉ dưới con mắt không thể tin được của toàn bộ nhân viên trong phòng họp.
Càng làm cho mọi người há hốc mồm chính là, Hàn Thừa Nghị lại cầm lấy điện thoại, tiếp cuộc gọi này, giọng nói cực kỳ nhu hòa, cùng với tổng giám đốc trong ngày thường mà bọn họ biết quả thực như hai người khác nhau.
"Ừhm, Tiểu Tuyết."
Hàn Thừa Nghị nắm di động, xoay người đi đến cửa sổ nghe điện thoại.
Đáp án này hiển nhiên không được hoàn hảo cho lắm.
Chuyên gia khó xử lắc đầu: "Cha mẹ cũng không phải không có khả năng, nhưng tốt nhất là có anh chị em ruột, như vậy tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều, thôi trước cứ tiếp tục tiến hành trị liệu đã, sau đó lại đi tìm gan phù hợp!"
Lời bác sĩ nói lại khiến cho Hàn Thừa Nghị khó xử. Cha của Kiều Vũ Vi- Kiều Vạn Đông hiện tại còn đang hôn mê nằm trên giường bệnh, mà mẹ của Kiều Vũ Vi- Khang Tuệ Trân thì lại không rõ tung tích, như vậy, người có lá gan phù hợp cũng chỉ có... Hàn Thừa Nghị nhắm mắt lại, tay không tự chủ được liền nắm thành quyền đặt lên mi tâm.
Mọi chuyện sao lại đi theo chiều hướng này?
Để cho Tiểu Tuyết cấy ghép tế bào cho Kiều Vũ Vi, bọn họ là chị em, xác xuất thành công sẽ rất cao, nhưng lấy quan hệ của Kiều Vũ Vi cùng Nhạc Tuyết Vi, cô ấy sẽ đồng ý sao? Chưa kể đến những thứ này, chỉ nghĩ đến Tiểu Tuyết sẽ phải cắt một phần gan của mình, trái tim mạnh mẽ của Hàn Thừa Nghị giống như bị đâm một nhát, đau không chịu được.
"Cái kia, cấy ghép gan, đối với cơ thể người hiến có xảy ra thương tổn gì không?" Hàn Thừa Nghị đã bắt đầu lo lắng đến vấn đề này.
Chuyên gia sửng sốt một phen, phản ứng kịp mới biết là Hàn Thừa Nghị là đang nói đến người hiến, không hiểu vì sao người Hàn Tam Thiếu lo lắng lại không phải là Kiều Vũ Vi mà lại là người hiến tặng, bèn lắc đầu giải thích: "Hẳn là không, lá gan sinh trưởng rất nhanh, cắt một khối đối với thân thể không có bắt cứ ảnh hưởng gì."
Nhận được đáp án này, mi tâm vốn luôn cau chặt của Hàn Thừa Nghị khẽ thả lỏng, nếu người kia là Tiểu Tuyết, anh thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, anh không nỡ, không thể để cho nha đầu ngốc kia biết được.
"Được, vậy trước cứ trị liệu đi!" Hàn Thừa Nghị nói như thế, đích thực là không hề đề cập tới Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi bị bệnh, hơn nữa bệnh còn có chút nghiêm trọng.
Từ khi rời khỏi bệnh viện vào buổi sáng hôm đó cô đều nôn mửa, liên tiếp hai ngày, cứ sáng sớm khi Nhạc Tuyết Vi rời giường sẽ đều cảm thấy buồn nôn. Cô cảm thấy trong lòng rầu rĩ, bụng rõ ràng rất đói, nhưng ăn cái gì cũng không có khẩu vị.
Nhạc Tuyết Vi nghĩ có lẽ cô mắc phải bệnh tâm lý, chẳng lẽ thật bị mối quan hệ giữa ba người cô, Hàn Thừa Nghị và Kiều Vũ Vi làm cho chán ghét đến mắc ói? Mặc kệ có phải hay không, cô cùng Hàn Thừa Nghị cũng không thể nào nữa rồi, thừa dịp bà ngoại còn chưa biết, Nhạc Tuyết Vi nghĩ muốn sớm chấm dứt chuyện này.
Cô muốn ly hôn với Hàn Thừa Nghị.
Giấy thỏa thuận ly hôn cô cũng đã tải trên mạng xuống, nội dung rất đơn giản, cô cùng Hàn Thừa Nghị không có con, cô cũng không cần tiền bạc của anh, cho nên cô chỉ cần giải thích mình tự nguyện muốn giải trừ mối quan hệ hôn nhân này là được.
Nhạc Tuyết Vi đóng dấu vào ba bản ly hôn sau đó cất cẩn thận vào trong ba lô, đi ra khỏi nhà, lái xe đến tập đoàn D•S. Hôm nay là thứ ba, thời gian này bình thường là lúc làm việc, Hàn Thừa Nghị chắc chắn có mặt tại công ty.
Đến dưới công ty, Nhạc Tuyết Vi gọi điện thoại cho Hàn Thừa Nghị.
Mà giờ này, Hàn Thừa Nghị đang ở trong phòng họp hội nghị. Hơn nữa, anh còn đang răn dạy cấp dưới nào đó nghe điện thoại trong giờ họp.
"Lúc đang họp, ai cho cậu nghe điện thoại? Hành vi này của cậu làm chậm trễ thời gian của mọi người, cực kỳ bất lịch sự, biết không?" Hàn Thừa Nghị thâm trầm, vẻ mặt cực kỳ không vui. Bộ dáng anh vốn đã lạnh lùng, tức giận lại càng khiến cho người ta thêm sợ hãi.
Trong phòng hội nghị là một mảnh lạnh ngắt như tờ, mọi người đều câm như hến, đến hít thở cũng phải thật cẩn thận.
Chính trong lúc này, di động của Hàn Thừa Nghị đặt trên bàn đột nhiên rung lên. Hàn Thừa Nghị liếc một cái, sắc mặt đột nhiên thay đổi, đáy mắt hiện ra vẻ kinh hỉ dưới con mắt không thể tin được của toàn bộ nhân viên trong phòng họp.
Càng làm cho mọi người há hốc mồm chính là, Hàn Thừa Nghị lại cầm lấy điện thoại, tiếp cuộc gọi này, giọng nói cực kỳ nhu hòa, cùng với tổng giám đốc trong ngày thường mà bọn họ biết quả thực như hai người khác nhau.
"Ừhm, Tiểu Tuyết."
Hàn Thừa Nghị nắm di động, xoay người đi đến cửa sổ nghe điện thoại.