Editor: Nguyễn Nguyễn
“Thừa Nghị, em cầu xin anh, anh đừng vứt bỏ em… Em không có gì cả, chỉ có mỗi anh, em chỉ có mỗi anh!”
Kiều Vũ Vi ôm chặt eo Hàn Thừa Nghị, giống như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng, không chịu buông tay.
Nghĩ lại thật đáng thương, tuổi còn trẻ đã bị bệnh này, trong nhà lại xảy ra chuyện. Xuất phát từ đạo nghĩa cùng trách nhiệm, Hàn Thừa Nghị không thể đẩy Kiều Vũ Vi ra.
Anh duỗi tay nhẹ vỗ về đầu Kiều Vũ Vi, trấn an: “Đừng suy nghĩ bậy bạ, nghỉ ngơi cho tốt.”
“Thừa Nghị, em bị bệnh gì?” Kiều Vũ Vi ngẩng đầu nhìn Hàn Thừa Nghị.
Ban đầu Kiều Vũ Vi cho rằng mình chỉ bị tai nạn xe cộ, nhưng ở bệnh viện ở lâu như vậy, tuy rằng bác sĩ y tá đều giữ kín như bưng, nói năng thận trọng, nhưng Kiều Vũ Vi mơ hồ cảm thấy, dường như mình không đơn giản chỉ bị tai nạn xe cộ, thấy tư thế bác sĩ kiểm tra mỗi ngày, giống như Kiều Vũ Vi bị bệnh gì rất nặng.
Hàn Thừa Nghị không muốn giấu Kiều Vũ Vi, về sau trị liệu còn cần Kiều Vũ Vi phối hợp, giấu cũng không giấu được, không bằng nhân cơ hội này nói cho Kiều Vũ Vi.
Chần chừ mãi, Hàn Thừa Nghị mới nói bệnh tình cho Kiều Vũ Vi biết.
Kiều Vũ Vi vừa nghe, cả người như chui vào hầm băng, mắt choáng váng… Bệnh gan bẩm sinh? Di truyền trong gia tộc? Sao có thể? Chẳng lẽ không phải tính sai rồi sao? Sao mình có thể bị loại bệnh này? Chưa từng nghe nói trong nhà có ai bị bệnh này cả?
“Vũ Vi, em đừng sợ, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em, em phải ngoan ngoãn nghe lời, phối hợp trị liệu, được không?”
Hàn Thừa Nghị sợ Kiều Vũ Vi không tiếp nhận được sự thật này, mở miệng trấn an, trên thực tế, anh nói được sẽ làm được, không tiếc tất cả để cứu tính mạng Kiều Vũ Vi.
Đối với Hàn Thừa Nghị mà nói, cứu Kiều Vũ Vi là cách báo đáp tốt nhất, một mạng đổi một mạng, như vậy về sau anh và Tiểu Tuyết ở bên nhau, sẽ không cảm thấy áy náy.
Kiều Vũ Vi suy sụp nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, không xác định hỏi: “Thật vậy sao? Anh sẽ chăm sóc em, không để em chết?”
“Ừm, anh sẽ chăm sóc em, em sẽ không sao đâu!” Hàn Thừa Nghị liên tục gật đầu, kiên định hứa hẹn.
Sau khi Hàn Thừa Nghị đi rồi, Kiều Vũ Vi lặng lẽ giấu ảnh chụp Hàn Thừa Nghị cùng Nhạc Tuyết Vi kia đi.
Trong lòng Kiều Vũ Vi đã ở bắt đầu nổi lên suy nghĩ, ông trời đối với Kiều Vũ Vi quá không công bằng. Cũng là con gái Kiều Vạn Đông, Kiều Vũ Vi từ nhỏ đến lớn luôn chèn ép Nhạc Tuyết Vi, nhưng vì sao mọi thứ của Nhạc Tuyết Vi đều xuất sắc hơn Kiều Vũ Vi?
Nhạc Tuyết Vi thông minh, xinh đẹp hơn, trong mắt Kiều Vạn Đông vĩnh viễn cũng chỉ có đứa con gái này. Hiện tại, cô ta thậm chí có được Hàn Thừa Nghị! Mà mình thì sao? Hao phí tâm cơ, kết quả là không thu hoạch được gì, còn bị loại bệnh này!
Kiều Vũ Vi không cam lòng, không cam lòng! Kiều Vũ Vi sẽ dùng mọi biện pháp, không tiếc tất cả, không từ thủ đoạn mà chia rẽ Hàn Thừa Nghị và Nhạc Tuyết Vi! Hàn Thừa Nghị là của mình, là anh nói sẽ cưới mình!Mình không thể để anh đổi ý, chỉ cần mình chịu nghĩ cách, tất cả đều có thể!
Kiều Vũ Vi nắm chặt tay, trong mắt lóng lánh tham lam cùng máu tanh, nếu nói từ trước Kiều Vũ Vi chỉ chán ghét Nhạc Tuyết Vi, ghen ghét Nhạc Tuyết Vi, thì bây giờ, vận mệnh ‘bất công’ đã làm tâm linh Kiều Vũ Vi hoàn toàn vặn vẹo, cô ta hận hình dáng này không bằng Nhạc Tuyết Vi, hận không thể làm Nhạc Tuyết Vi lập tức biến mất trên thế giới này!
“Nhạc Tuyết Vi, hãy chờ đấy, tao sẽ không làm mày được yên, tuyệt đối sẽ không!”
“Thừa Nghị, em cầu xin anh, anh đừng vứt bỏ em… Em không có gì cả, chỉ có mỗi anh, em chỉ có mỗi anh!”
Kiều Vũ Vi ôm chặt eo Hàn Thừa Nghị, giống như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng, không chịu buông tay.
Nghĩ lại thật đáng thương, tuổi còn trẻ đã bị bệnh này, trong nhà lại xảy ra chuyện. Xuất phát từ đạo nghĩa cùng trách nhiệm, Hàn Thừa Nghị không thể đẩy Kiều Vũ Vi ra.
Anh duỗi tay nhẹ vỗ về đầu Kiều Vũ Vi, trấn an: “Đừng suy nghĩ bậy bạ, nghỉ ngơi cho tốt.”
“Thừa Nghị, em bị bệnh gì?” Kiều Vũ Vi ngẩng đầu nhìn Hàn Thừa Nghị.
Ban đầu Kiều Vũ Vi cho rằng mình chỉ bị tai nạn xe cộ, nhưng ở bệnh viện ở lâu như vậy, tuy rằng bác sĩ y tá đều giữ kín như bưng, nói năng thận trọng, nhưng Kiều Vũ Vi mơ hồ cảm thấy, dường như mình không đơn giản chỉ bị tai nạn xe cộ, thấy tư thế bác sĩ kiểm tra mỗi ngày, giống như Kiều Vũ Vi bị bệnh gì rất nặng.
Hàn Thừa Nghị không muốn giấu Kiều Vũ Vi, về sau trị liệu còn cần Kiều Vũ Vi phối hợp, giấu cũng không giấu được, không bằng nhân cơ hội này nói cho Kiều Vũ Vi.
Chần chừ mãi, Hàn Thừa Nghị mới nói bệnh tình cho Kiều Vũ Vi biết.
Kiều Vũ Vi vừa nghe, cả người như chui vào hầm băng, mắt choáng váng… Bệnh gan bẩm sinh? Di truyền trong gia tộc? Sao có thể? Chẳng lẽ không phải tính sai rồi sao? Sao mình có thể bị loại bệnh này? Chưa từng nghe nói trong nhà có ai bị bệnh này cả?
“Vũ Vi, em đừng sợ, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em, em phải ngoan ngoãn nghe lời, phối hợp trị liệu, được không?”
Hàn Thừa Nghị sợ Kiều Vũ Vi không tiếp nhận được sự thật này, mở miệng trấn an, trên thực tế, anh nói được sẽ làm được, không tiếc tất cả để cứu tính mạng Kiều Vũ Vi.
Đối với Hàn Thừa Nghị mà nói, cứu Kiều Vũ Vi là cách báo đáp tốt nhất, một mạng đổi một mạng, như vậy về sau anh và Tiểu Tuyết ở bên nhau, sẽ không cảm thấy áy náy.
Kiều Vũ Vi suy sụp nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, không xác định hỏi: “Thật vậy sao? Anh sẽ chăm sóc em, không để em chết?”
“Ừm, anh sẽ chăm sóc em, em sẽ không sao đâu!” Hàn Thừa Nghị liên tục gật đầu, kiên định hứa hẹn.
Sau khi Hàn Thừa Nghị đi rồi, Kiều Vũ Vi lặng lẽ giấu ảnh chụp Hàn Thừa Nghị cùng Nhạc Tuyết Vi kia đi.
Trong lòng Kiều Vũ Vi đã ở bắt đầu nổi lên suy nghĩ, ông trời đối với Kiều Vũ Vi quá không công bằng. Cũng là con gái Kiều Vạn Đông, Kiều Vũ Vi từ nhỏ đến lớn luôn chèn ép Nhạc Tuyết Vi, nhưng vì sao mọi thứ của Nhạc Tuyết Vi đều xuất sắc hơn Kiều Vũ Vi?
Nhạc Tuyết Vi thông minh, xinh đẹp hơn, trong mắt Kiều Vạn Đông vĩnh viễn cũng chỉ có đứa con gái này. Hiện tại, cô ta thậm chí có được Hàn Thừa Nghị! Mà mình thì sao? Hao phí tâm cơ, kết quả là không thu hoạch được gì, còn bị loại bệnh này!
Kiều Vũ Vi không cam lòng, không cam lòng! Kiều Vũ Vi sẽ dùng mọi biện pháp, không tiếc tất cả, không từ thủ đoạn mà chia rẽ Hàn Thừa Nghị và Nhạc Tuyết Vi! Hàn Thừa Nghị là của mình, là anh nói sẽ cưới mình!Mình không thể để anh đổi ý, chỉ cần mình chịu nghĩ cách, tất cả đều có thể!
Kiều Vũ Vi nắm chặt tay, trong mắt lóng lánh tham lam cùng máu tanh, nếu nói từ trước Kiều Vũ Vi chỉ chán ghét Nhạc Tuyết Vi, ghen ghét Nhạc Tuyết Vi, thì bây giờ, vận mệnh ‘bất công’ đã làm tâm linh Kiều Vũ Vi hoàn toàn vặn vẹo, cô ta hận hình dáng này không bằng Nhạc Tuyết Vi, hận không thể làm Nhạc Tuyết Vi lập tức biến mất trên thế giới này!
“Nhạc Tuyết Vi, hãy chờ đấy, tao sẽ không làm mày được yên, tuyệt đối sẽ không!”