Editor: Nguyễn Nguyễn
“Nằm lên đây! Vén áo lên.”
Nữ bác sĩ đeo găng tay, chỉ vào cái giường.
Nhạc Tuyết Vi gật đầu, nằm trên giường, vén áo lên, lộ ra cái bụng nhỏ. Thuốc lạnh như băng xoa lên da, Nhạc Tuyết Vi khẩn trương nắm chặt đôi tay.
Nữ bác sĩ vừa nhìn bụng cô, vừa quan sát màn hình, rất nhanh đưa ra kết luận. “Ừ, không sai, cô mang thai. Căn vào túi thai, được ba tuần rồi……”
“……” Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc nói không nên lời, tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng thật sự nghe được bác sĩ nói như vậy, cảm giác giống như sét đánh giữa trời quang! Cô mang thai! Thật sự mang thai! Ngay lúc này!
Nữ bác sĩ thấy phản ứng của cô, lắc đầu cười: “Sao thế? Không muốn có à? Có thể hiểu được, cô còn như vậy tuổi trẻ. Nhưng tuổi trẻ cũng có chỗ tốt, sinh con dễ khôi phục. Trước mắt, mang thai chưa đến ba tháng phải đặc biệt chú ý, thai nhi vẫn chưa ổn định. Như vậy, cô về thương lượng với chồng cô, đương nhiên làm bác sĩ tự nhiên là khuyên cô giữ đứa bé lại.”
“Cám ơn bác sĩ.”
Nói cảm ơn bác sĩ, Nhạc Tuyết Vi cầm sổ khám thai, mờ mịt đi ra phòng khám bệnh khoa phụ sản.
Đứng ở trước cửa bệnh viện, mặt trời chói chang trên cao chiếu xuống, Nhạc Tuyết Vi đang đổ mồ hôi lại cảm thấy rét run, bàn tay bình thản xoa bụng nhỏ, một dòng nước ấm ở trong cơ thể nhanh chóng len lỏi, ở đây, có một sinh mệnh nhỏ, của cô và Hàn Thừa Nghị.
Nhưng nên làm gì bây giờ? Cô và Hàn Thừa Nghị đến tình trạng này, thật sự có thể sinh đứa bé này sao? Nếu sinh ra, sẽ không có cha. Không có cha… Nhạc Tuyết Vi hiểu rõ hơn ai hết cái cảm giác không có cha.
Xoá sạch? Cô luyến tiếc. Đây là cốt nhục của cô, Nhạc Tuyết Vi không thể tàn nhẫn như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nhạc Tuyết Vi gọi điện thoại cho Hàn Thừa Nghị. Nhận được điện thoại của Nhạc Tuyết Vi, Hàn Thừa Nghị đang từ văn phòng đi ra, chuẩn bị đi ăn liên hoan bên ngoài. Vừa thấy hai chữ ‘Tiểu Tuyết’, Hàn Thừa Nghị dừng bước, ra hiệu cho Nghê Tuấn, xoay người nhận điện thoại.
“Tiểu Tuyết.”
“Anh… anh ở đâu?” Lần trước không từ mà biệt, mấy ngày này lại không nhận điện thoại của Hàn Thựa Nghị, trong lúc nhất thời Nhạc Tuyết Vi không biết nên nói chuyện như nào với anh.
“Ở công ty, đang chuẩn bị đi ra ngoài.” Hàn Thừa Nghị nhìn đồng hồ, bây giờ, không biết Tiểu Tuyết đã ăn cơm chưa. “Em ở đâu? Đã ăn cơm chưa?”
“Chưa, chưa ăn.” Nhạc Tuyết Vi nói chậm lại, siết chặt sổ khám bệnh trong tay.
Hàn Thừa Nghị vội nói: “Chưa ăn thì đi ăn chút gì đi, không ăn cái gì sao được? Để anh đến ăn với em nhé? Có muốn ăn gì không, muốn ăn ở nhà hay ở ngoài?”
Nhạc Tuyết Vi nghĩ, ăn cái gì cũng không phải chuyện lớn, chủ yếu là cùng anh nói chuyện giữa bọn họ, đương nhiên còn có đứa bé trong bụng cô.
“Về nhà đi, dạ dày em không quá thoải mái, ăn ít đồ thanh đạm là được.”
“Được, em ở đâu? Anh tới đón em.”
“Không cần, tự em trở về là được, anh đỡ phải chạy qua chạy lại.”
“Được, anh về nhà chờ em.”
Nhạc Tuyết Vi cúp điện thoại, vuốt bụng nhỏ, âm thầm nghĩ, hay là nên cho Hàn Thừa Nghị một cơ hội, cũng cho chính cô một cơ hội, cũng cho đứa bé của bọn họ một cơ hội.
“Nằm lên đây! Vén áo lên.”
Nữ bác sĩ đeo găng tay, chỉ vào cái giường.
Nhạc Tuyết Vi gật đầu, nằm trên giường, vén áo lên, lộ ra cái bụng nhỏ. Thuốc lạnh như băng xoa lên da, Nhạc Tuyết Vi khẩn trương nắm chặt đôi tay.
Nữ bác sĩ vừa nhìn bụng cô, vừa quan sát màn hình, rất nhanh đưa ra kết luận. “Ừ, không sai, cô mang thai. Căn vào túi thai, được ba tuần rồi……”
“……” Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc nói không nên lời, tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng thật sự nghe được bác sĩ nói như vậy, cảm giác giống như sét đánh giữa trời quang! Cô mang thai! Thật sự mang thai! Ngay lúc này!
Nữ bác sĩ thấy phản ứng của cô, lắc đầu cười: “Sao thế? Không muốn có à? Có thể hiểu được, cô còn như vậy tuổi trẻ. Nhưng tuổi trẻ cũng có chỗ tốt, sinh con dễ khôi phục. Trước mắt, mang thai chưa đến ba tháng phải đặc biệt chú ý, thai nhi vẫn chưa ổn định. Như vậy, cô về thương lượng với chồng cô, đương nhiên làm bác sĩ tự nhiên là khuyên cô giữ đứa bé lại.”
“Cám ơn bác sĩ.”
Nói cảm ơn bác sĩ, Nhạc Tuyết Vi cầm sổ khám thai, mờ mịt đi ra phòng khám bệnh khoa phụ sản.
Đứng ở trước cửa bệnh viện, mặt trời chói chang trên cao chiếu xuống, Nhạc Tuyết Vi đang đổ mồ hôi lại cảm thấy rét run, bàn tay bình thản xoa bụng nhỏ, một dòng nước ấm ở trong cơ thể nhanh chóng len lỏi, ở đây, có một sinh mệnh nhỏ, của cô và Hàn Thừa Nghị.
Nhưng nên làm gì bây giờ? Cô và Hàn Thừa Nghị đến tình trạng này, thật sự có thể sinh đứa bé này sao? Nếu sinh ra, sẽ không có cha. Không có cha… Nhạc Tuyết Vi hiểu rõ hơn ai hết cái cảm giác không có cha.
Xoá sạch? Cô luyến tiếc. Đây là cốt nhục của cô, Nhạc Tuyết Vi không thể tàn nhẫn như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nhạc Tuyết Vi gọi điện thoại cho Hàn Thừa Nghị. Nhận được điện thoại của Nhạc Tuyết Vi, Hàn Thừa Nghị đang từ văn phòng đi ra, chuẩn bị đi ăn liên hoan bên ngoài. Vừa thấy hai chữ ‘Tiểu Tuyết’, Hàn Thừa Nghị dừng bước, ra hiệu cho Nghê Tuấn, xoay người nhận điện thoại.
“Tiểu Tuyết.”
“Anh… anh ở đâu?” Lần trước không từ mà biệt, mấy ngày này lại không nhận điện thoại của Hàn Thựa Nghị, trong lúc nhất thời Nhạc Tuyết Vi không biết nên nói chuyện như nào với anh.
“Ở công ty, đang chuẩn bị đi ra ngoài.” Hàn Thừa Nghị nhìn đồng hồ, bây giờ, không biết Tiểu Tuyết đã ăn cơm chưa. “Em ở đâu? Đã ăn cơm chưa?”
“Chưa, chưa ăn.” Nhạc Tuyết Vi nói chậm lại, siết chặt sổ khám bệnh trong tay.
Hàn Thừa Nghị vội nói: “Chưa ăn thì đi ăn chút gì đi, không ăn cái gì sao được? Để anh đến ăn với em nhé? Có muốn ăn gì không, muốn ăn ở nhà hay ở ngoài?”
Nhạc Tuyết Vi nghĩ, ăn cái gì cũng không phải chuyện lớn, chủ yếu là cùng anh nói chuyện giữa bọn họ, đương nhiên còn có đứa bé trong bụng cô.
“Về nhà đi, dạ dày em không quá thoải mái, ăn ít đồ thanh đạm là được.”
“Được, em ở đâu? Anh tới đón em.”
“Không cần, tự em trở về là được, anh đỡ phải chạy qua chạy lại.”
“Được, anh về nhà chờ em.”
Nhạc Tuyết Vi cúp điện thoại, vuốt bụng nhỏ, âm thầm nghĩ, hay là nên cho Hàn Thừa Nghị một cơ hội, cũng cho chính cô một cơ hội, cũng cho đứa bé của bọn họ một cơ hội.