Editor: Bạch Nguyệt
Ra khỏi bệnh viện, Nhạc Tuyết Vi liền gọi cho Hàn Thừa Nghị. Nhưng lại không có người tiếp máy.
Có thể lý giải tâm tình lúc này của Hàn Thừa Nghị, tuy rằng trong lòng cũng rất bức xúc, nhưng Nhạc Tuyết Vi không đuổi theo như cũ mà trực tiếp quay về Bán Hạ Sơn Trang.
Cả đỉnh núi này là của Hàn gia, chỉ có duy nhất Bán Hạ Sơn Trang. Không phải xe Hàn gia thì không thể lên, chỉ có thể dừng ở chân núi, Nhạc Tuyết Vi đành phải đi bộ lên.
Nhưng Nhạc Tuyết Vi quá mệt mỏi, đêm qua vốn dĩ không ngủ ngon, lại còn bị kích thích lớn như vậy, giờ phút này thật sự đã lao lực quá độ, hơn nữa còn có thai. Chưa đi đến sơn trang cả người đã mỏi mệt. Càng không xong chính là, trong bụng chợt quặn đau, đau đến ứa cả mồ hôi.
"Ách!"
Nhạc Tuyết Vi che bụng lại, khó chịu ngồi xổm ở ven đường. Không được, đau quá! Tại sao bụng lại đau như vậy? Chẳng lẽ... đứa bé? Đáy mắt cô hiện lên hoảng sợ, phản ứng đầu tiên của Nhạc Tuyết Vi là lấy điện thoại di động ra gọi cho Hàn Thừa Nghị.
Nhưng vừa lấy điện thoại ra, cô lập tức dừng lại. Không thể gọi cho anh ta, anh ta vốn dĩ không muốn đứa bé này.
Nhưng hiện tại phải làm sao bây giờ? Cô ngồi xổm ở chân núi, trước sau đều không có một ai, thật sự là nửa điểm biện pháp cubgx không có.
Nhạc Tuyết Vi không còn cách nào khác, cố gắng đứng dậy, lại hướng chân núi đi xuống, chỉ cần có thể tới chân núi là có thể lập tức lên xe đến bệnh viện.
Một chiếc Hemi màu lam chạy tới gần Nhạc Tuyết Vi, trong xe không phải ai khác mà chính là Hàn Thiên Lỗi. Hàn Thiên Lỗi từ sau ngày gặp Nhạc Tuyết Vi ở Bán Hạ Sơn Trang liền về lại "Ẩn Hồ", tiếp tục phụ trách công trình của mình.
Hôm nay, anh ta nghe thấy mẹ Tô Nhạc Quân tới, mới cố ý sắp xếp thời gian trở về một chuyến.
Không nghĩ rằng, chưa tới Bán Hạ Sơn Trang, từ xa đã thấy Nhạc Tuyết Vi đang ngồi xổm ở đó, hơn nữa nhìn qua sắc mặt không hề tốt.
Hàn Thiên Lỗi dừng Hemi cạnh bên người Nhạc Tuyết Vi, cuống quýt cởi đai an toàn bước xuống xe, vọt tới bên người Nhạc Tuyết Vi, quan tâm đỡ lấy bả vai cô, vội hỏi, "Tuyết Vi, cô làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?"
Nhạc Tuyết Vi không hề biết rằng sắc mặt cô đã tái nhợt như tờ giấy.
Cô che bụng lại, thở yếu ớt nói, "Thiên Lỗi, gặp được cậu thật tốt quá... Bụng tôi, đau quá..."
"A?" Hàn Thiên Lỗi cả kinh, cúi đầu nhìn về phía bụng cô, vừa mới nhìn thấy đã bị làm cho hoảng sợ, kinh ngạc nói lớn, "Tuyết Vi, cô làm sao vậy? Sao lại... chảy máu?"
"Hả?" Nhạc Tuyết Vi không biết Hàn Thiên Lỗi đang nói gì, bị bộ dáng kinh hoảng của anh ta làm cho không rõ nguyên nhân, vừa cúi đầu thì thấy dưới làn váy Christiandior dài, bên trong hai chân thon thả, một dòng chất lỏng chảy dọc xuống... Chất lỏng màu đỏ sợ đến kinh người.
"A... máu!" Nhạc Tuyết Vi cực kì sốc, trong lòng rối loạn.
Hàn Thiên Lỗi không để ý nhiều, duỗi tay bế ngang Nhạc Tuyết Vi lên, chạy đến mở cửa xe, cẩn thận đặt cô ở ghế sau.
"Tuyết Vi, cô đừng sợ, tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện!"
"Được!"
Nhạc Tuyết Vi sao có thể không sợ hãi? Trên thực tế, cô sợ mất mạng, bụng đau như vậy, lại chảy máu... Đứa bé của cô, có phải không giữ nổi nữa hay không? Nghĩ đến đây, Nhạc Tuyết Vi không tự chủ được rơi lệ.
Bệnh viện.
"Dấu hiệu sinh non?"
Nghe được bác sĩ nói, Hàn Thiên Lỗi ngẩn ra, bởi vì quá mức kinh ngạc, nhất thời không biết nên nói gì. Tuyết Vi mang thai?Như vậy đứa bé là của chú ba? Cô ấy mang thai con của chú ba? Nhanh như vậy? Tuy biết rõ cô là người của chú ba, nhưng khi biết cô mang thai đứa bé của chú ấy, trong lòng vẫn không khỏi chua xót.
Nhưng, vì sao lại có "dấu hiệu sinh non"? Chú ba chưa có con, đây là đứa con đầu lòng của chú ấy, chẳng lẽ chú ba không chiếu cố tốt Tuyết Vi sao? Khiến cô ngồi xổm ở chân núi, thiếu chút nữa sinh non!
Hàn Thiên Lỗi không nhịn được cảm thấy tức giận, không hiểu sao chú ba lại không thương tiếc Tuyết Vi như vậy.
Mà trong khi Nhạc Tuyết Vi đang cấp cứu, Hàn Thừa Nghị vẫn còn đang bận rộn ở văn phòng. Di động trong tay rung rất nhiều lần, nhưng chỉ vang lên một lần liền bị cắt đứt.
Nghê Tuấn đứng bên cạnh liếc mắt nhìn, không dám đi xuống, thấy trên màn hình hiển thị mười ba cuộc gọi đến, đều là Nhạc Tuyết Vi gọi tới.
Nghê Tuấn không phải thích xen vào chuyện của người khác, anh ta chỉ trung thành với Hàn Thừa Nghị. Cho nên, dưới tình huống vốn hiểu biết Hàn Thừa Nghị, nhịn không được nhắc nhở, "Tam thiếu, Tam thiếu phu nhân đã gọi đến nhiều lần, ngài vẫn nên nghe đi? Chuyện này chỉ sợ có ẩn tình."
"Chậc!" Hàn Thừa Nghị không vui chậc lưỡi, hừ lạnh nói, "Nghê Tuấn, cậu lúc nào lại nhiều lời như vậy? Lo làm việc đi!"
"Này..." Nghê Tuấn sững lại, bất đắc dĩ gật đầu, "Vâng."
Hàn Thừa Nghị mặt ngoài thì xử lý văn kiện, kì thật trong lòng đã sớm loạn thành một mảnh. Anh không phải không muốn tiếp điện thoại của Nhạc Tuyết Vi, là do anh sợ hãi!
Nghĩ lại cũng buồn cười, không sợ trời, không sợ đất, không sợ chết, trúng đạn, lưng đeo trách nhiệm của cả gia tộc, đối với kẻ thù giấu mặt khiến cho thần kinh căng thẳng ngày đêm nhiều năm như vậy, anh đều không sợ, kết quả lại sợ hãi một tiểu nha đầu!
Nhưng anh thật sự sợ, anh sợ lại nghe thấy Nhạc Tuyết Vi không thích anh,nói hết thảy chỉ là lợi dụng như anh!
Anh thừa nhận tâm tình anh hiện tại rất giống ốc sên, anh giấu đi chính mình, kì thật là một loại hành vi trốn tránh.
"Tam thiếu..."
Nghê Tuấn cầm một tập văn kiện mới trên tay, khó xử nhìn anh.
"Sao thế?" Gương mặt Hàn Thừa Nghị trầm xuống không rõ nguyên do.
Nghê Tuấn đem phần văn kiện kia đặt ở trước mặt Hàn Thừa Nghị để anh xem, Hàn Thừa Nghị cúi đầu, nhìn đến bên cạnh cột "Tổng giám đốc kí tên", lập tức bị ba chữ "Nhạc Tuyết Vi" làm cho giật mình.
Ánh mắt anh chợt lóe, bực bội đẩy văn kiện trước người ra.
Hàn Thừa Nghị dựa lưng về phía sau, duỗi tay chống trán, nhắm mắ lại, mỏi mệt mà phiền lòng.
"Vâng." Nghê Tuấn đáp ứng đi ra ngoài, hết thảy mấu chốt đều nằm ở trên người Tam thiếu phu nhân, Tam thiếu cứ như vậy căn bản không phải biện pháp, chỉ mong ngài ấy nghĩ kĩ về điều này.
Không bao lâu sau khi Nghê Tuấn rời khỏi, di động của Hàn Thừa Nghị lại rung. Hàn Thừa Nghị đột nhiên mở mắt ra, nhanh chóng cầm lấy, vừa thấy là cháu trai Hàn Thiên Lỗi, thất vọng ở đáy mắt chợt lóe qua.
"Alo, Thiên Lỗi, có chuyện gì?" Hàn Thừa Nghị tiếp điện thoại, ngữ khí rất bình thản.
Nhưng ở đầu bên kia điện thoại, thái độ của Hàn Thiên Lỗi lại trái ngược hoàn toàn.
Hàn Thiên Lỗi vội vàng nói, "Chú ba, hiện giờ chú đang ở đâu? Vì sao Tuyết Vi lại biến thành như vậy? Cô ấy không phải ở tại sơn trang ư? Chú chiếu cố cô ấy như thế nào vậy? Chú không biết cô ấy đã mang thai hay sao?"
Hàn Thừa Nghị vừa nghe, đứng bật dậy, di động cầm trong tay không tự chủ được siết chặt, mày rậm nhíu chặt, "Cháu nói lời này là có ý gì? Cháu nhìn thấy Tuyết Vi? Cô ấy làm sao vậy? Cháu bây giờ đang ở bên cô ấy sao?"
"Tuyết Vi thiếu chút nữa sinh non, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện!"
"Cái gì?"
Hàn Thừa Nghị bỗng dưng cứng đờ người, não bộ giống như ngừng hoạt động, trong đầu như có pháo hoa nổ tán toạn! Cơ bản không kịp nghĩ nhiều, Hàn Thừa Nghị ngắt điện thoại, nhanh chóng chạy ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
"Tam thiếu!"
"Đi bệnh viện! Mau!"
Hàn Thừa Nghị vội vàng đuổi tới bệnh viện, Nhạc Tuyết Vi vẫn chưa ra khỏi phòng cấp cứu. Hàn Thiên Lỗi đang nôn nóng chờ đợi ở cửa, vừa thấy Hàn Thừa Nghị, Hàn Thiên Lỗi đã quên mất thân phận chú cháu hai người, tiến lên chất vấn Hàn Thừa Nghị.
"Chú ba, chuyện này là như thế nào? Vì sao Tuyết Vi lại trở thành như vậy?"
Đối với quan tâm quá phận của cháu trai, tâm tình của Hàn Thừa Nghị cũng thật không tốt.
Hàn Thừa Nghị mắt lạnh liếc cháu trai, hừ nói, "Hàn Thiên Lỗi, buông tay cháu ra, chuyện giữa ta và cô ba của cháu, không tới phiên cháu quản! Ta dạy cháu như vậy sao? Cư xử với chú ba, đây chính là thái độ của cháu?"
"Cháu..." Hàn Thiên Lỗi biết mình đã quá kích động, buông lỏng Hàn Thừa Nghị ra, nhưng không bởi vì vậy mà mất đi bất mãn đối với anh.
Cửa phòng cấp cứu mở, Nhạc Tuyết Vi bị đẩy ra ngoài. Cô nằm ở trên giường, sau khi cấp cứu đã không có việc gì.
"Tuyết Vi!" Động tác của Hàn Thiên Lỗi còn mau hơn so với Hàn Thừa Nghị, đi lên trước cầm tay Nhạc Tuyết Vi.
"Thế nào, không sao chứ? Vừa rồi quả thực làm tôi sợ gần chết!"
"Không sao." Nhạc Tuyết Vi suy yếu lắc đầu.
Bác sĩ cũng ở một bên giải thích, "Hiện tại đã không có việc gì. Nhưng nếu đã có triệu chứng của việc sinh non, về sau phải đặc biệt lưu ý, phải tuyệt đối nằm trên giường, nhất định không được xuống giường, người chồng phải chú ý điểm này mà chiếu cố cho tốt! Nếu không đứa bé có thể giữ được hay không là rất khó nói."
"Được." Hàn Thiên Lỗi nghiêm túc lắng nghe, gật gật đầu, "Được, tôi sẽ chiếu cố tốt, nhất định không để cho cô ấy xuống giường."
Nhìn một màn này, ấn đường(*) của Hàn Thừa Nghị nhíu chặt, trong lòng đau đớn nói không nên lời. Mặt khác, bởi vì chột dạ, anh cũng không dám tiến lên, sợ Tiểu Tuyết sẽ đuổi anh đi.
Nhạc Tuyết Vi vừa xoay đầu, liền thấy Hàn Thừa Nghị không nói tiếng nào đứng ở một bên. Anh ấy tới? Anh ấy tới lúc nào? Cô gọi anh nhiều cuộc như vậy mà anh không bắt máy, lúc này thật đã tới?
Nhưng, anh tuy rằng đã tới, lại đứng xa như vậy.
Anh còn tức giận sao? Anh cho rằng cô lợi dụng anh? Nhạc Tuyết Vi chuyển tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào anh. Bởi vì Hàn Thiên Lỗi đứng ở một bên, cô ngay cả dũng khí mở miệng gọi Hàn Thừa Nghị cũng không có...
"Nghê Tuấn."
Hàn Thừa Nghị tuấn mi nhíu chặt, tâm tư một mảnh thâm trầm.
"Trần Tấn Văn kia, cậu đã cẩn thận tra xét chưa? Không phải chi tiết về y, mà là sinh hoạt cá nhân của y." Đại não của Hàn Thừa Nghị hiện tại mới xem như đã bình tĩnh lại.
Một màn kia giữa trưa, hoàn mỹ không chê vào đâu được, bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy rất giống một tuồng kịch đã lên kế hoạch tỉ mỉ. Thời gian không sớm không muộn, mỗi một điểm lại chạm đến điểm mấu chốt của anh, như rất rõ ràng làm thế nào để kích thích đến anh.
Nghê Tuấn gật gật đầu, "Việc này lần trước đã điều tra qua, bất quá lại tra không cẩn thận, chỉ biết sinh hoạt cá nhân của y rất loạn, kết giao không ít người. Cơ mà rất kì quái, y biến mất thời gian rất lâu, thành phố T cũng không có tung tích y, không biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện, là thuộc hạ sơ sẩy."
Hàn Thừa Nghị than nhẹ, "Đừng nói nữa, mau chóng tra cho tốt đi!"
Nói xong, liếc mắt nhìn cửa phòng bệnh một cái, có chút khiếp đảm. Anh giống như đã trách lầm Tiểu Tuyết. Anh vốn nhất thời khó thở, bị ghen ghét vùi lấp lý trí. Tính tình Tiểu Tuyết như vậy, thậm chí có thể chờ đợi Cừ Lễ Dương đến mức đó, sao có thể làm ra loại chuyện này?
Chỉ là, đến tột cùng Tiểu Tuyết có thù hận gì với Trần Tấn Văn? Trần Tấn Văn lại có quan hệ gì với Kiều Vũ Vi?
Ra khỏi bệnh viện, Nhạc Tuyết Vi liền gọi cho Hàn Thừa Nghị. Nhưng lại không có người tiếp máy.
Có thể lý giải tâm tình lúc này của Hàn Thừa Nghị, tuy rằng trong lòng cũng rất bức xúc, nhưng Nhạc Tuyết Vi không đuổi theo như cũ mà trực tiếp quay về Bán Hạ Sơn Trang.
Cả đỉnh núi này là của Hàn gia, chỉ có duy nhất Bán Hạ Sơn Trang. Không phải xe Hàn gia thì không thể lên, chỉ có thể dừng ở chân núi, Nhạc Tuyết Vi đành phải đi bộ lên.
Nhưng Nhạc Tuyết Vi quá mệt mỏi, đêm qua vốn dĩ không ngủ ngon, lại còn bị kích thích lớn như vậy, giờ phút này thật sự đã lao lực quá độ, hơn nữa còn có thai. Chưa đi đến sơn trang cả người đã mỏi mệt. Càng không xong chính là, trong bụng chợt quặn đau, đau đến ứa cả mồ hôi.
"Ách!"
Nhạc Tuyết Vi che bụng lại, khó chịu ngồi xổm ở ven đường. Không được, đau quá! Tại sao bụng lại đau như vậy? Chẳng lẽ... đứa bé? Đáy mắt cô hiện lên hoảng sợ, phản ứng đầu tiên của Nhạc Tuyết Vi là lấy điện thoại di động ra gọi cho Hàn Thừa Nghị.
Nhưng vừa lấy điện thoại ra, cô lập tức dừng lại. Không thể gọi cho anh ta, anh ta vốn dĩ không muốn đứa bé này.
Nhưng hiện tại phải làm sao bây giờ? Cô ngồi xổm ở chân núi, trước sau đều không có một ai, thật sự là nửa điểm biện pháp cubgx không có.
Nhạc Tuyết Vi không còn cách nào khác, cố gắng đứng dậy, lại hướng chân núi đi xuống, chỉ cần có thể tới chân núi là có thể lập tức lên xe đến bệnh viện.
Một chiếc Hemi màu lam chạy tới gần Nhạc Tuyết Vi, trong xe không phải ai khác mà chính là Hàn Thiên Lỗi. Hàn Thiên Lỗi từ sau ngày gặp Nhạc Tuyết Vi ở Bán Hạ Sơn Trang liền về lại "Ẩn Hồ", tiếp tục phụ trách công trình của mình.
Hôm nay, anh ta nghe thấy mẹ Tô Nhạc Quân tới, mới cố ý sắp xếp thời gian trở về một chuyến.
Không nghĩ rằng, chưa tới Bán Hạ Sơn Trang, từ xa đã thấy Nhạc Tuyết Vi đang ngồi xổm ở đó, hơn nữa nhìn qua sắc mặt không hề tốt.
Hàn Thiên Lỗi dừng Hemi cạnh bên người Nhạc Tuyết Vi, cuống quýt cởi đai an toàn bước xuống xe, vọt tới bên người Nhạc Tuyết Vi, quan tâm đỡ lấy bả vai cô, vội hỏi, "Tuyết Vi, cô làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?"
Nhạc Tuyết Vi không hề biết rằng sắc mặt cô đã tái nhợt như tờ giấy.
Cô che bụng lại, thở yếu ớt nói, "Thiên Lỗi, gặp được cậu thật tốt quá... Bụng tôi, đau quá..."
"A?" Hàn Thiên Lỗi cả kinh, cúi đầu nhìn về phía bụng cô, vừa mới nhìn thấy đã bị làm cho hoảng sợ, kinh ngạc nói lớn, "Tuyết Vi, cô làm sao vậy? Sao lại... chảy máu?"
"Hả?" Nhạc Tuyết Vi không biết Hàn Thiên Lỗi đang nói gì, bị bộ dáng kinh hoảng của anh ta làm cho không rõ nguyên nhân, vừa cúi đầu thì thấy dưới làn váy Christiandior dài, bên trong hai chân thon thả, một dòng chất lỏng chảy dọc xuống... Chất lỏng màu đỏ sợ đến kinh người.
"A... máu!" Nhạc Tuyết Vi cực kì sốc, trong lòng rối loạn.
Hàn Thiên Lỗi không để ý nhiều, duỗi tay bế ngang Nhạc Tuyết Vi lên, chạy đến mở cửa xe, cẩn thận đặt cô ở ghế sau.
"Tuyết Vi, cô đừng sợ, tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện!"
"Được!"
Nhạc Tuyết Vi sao có thể không sợ hãi? Trên thực tế, cô sợ mất mạng, bụng đau như vậy, lại chảy máu... Đứa bé của cô, có phải không giữ nổi nữa hay không? Nghĩ đến đây, Nhạc Tuyết Vi không tự chủ được rơi lệ.
Bệnh viện.
"Dấu hiệu sinh non?"
Nghe được bác sĩ nói, Hàn Thiên Lỗi ngẩn ra, bởi vì quá mức kinh ngạc, nhất thời không biết nên nói gì. Tuyết Vi mang thai?Như vậy đứa bé là của chú ba? Cô ấy mang thai con của chú ba? Nhanh như vậy? Tuy biết rõ cô là người của chú ba, nhưng khi biết cô mang thai đứa bé của chú ấy, trong lòng vẫn không khỏi chua xót.
Nhưng, vì sao lại có "dấu hiệu sinh non"? Chú ba chưa có con, đây là đứa con đầu lòng của chú ấy, chẳng lẽ chú ba không chiếu cố tốt Tuyết Vi sao? Khiến cô ngồi xổm ở chân núi, thiếu chút nữa sinh non!
Hàn Thiên Lỗi không nhịn được cảm thấy tức giận, không hiểu sao chú ba lại không thương tiếc Tuyết Vi như vậy.
Mà trong khi Nhạc Tuyết Vi đang cấp cứu, Hàn Thừa Nghị vẫn còn đang bận rộn ở văn phòng. Di động trong tay rung rất nhiều lần, nhưng chỉ vang lên một lần liền bị cắt đứt.
Nghê Tuấn đứng bên cạnh liếc mắt nhìn, không dám đi xuống, thấy trên màn hình hiển thị mười ba cuộc gọi đến, đều là Nhạc Tuyết Vi gọi tới.
Nghê Tuấn không phải thích xen vào chuyện của người khác, anh ta chỉ trung thành với Hàn Thừa Nghị. Cho nên, dưới tình huống vốn hiểu biết Hàn Thừa Nghị, nhịn không được nhắc nhở, "Tam thiếu, Tam thiếu phu nhân đã gọi đến nhiều lần, ngài vẫn nên nghe đi? Chuyện này chỉ sợ có ẩn tình."
"Chậc!" Hàn Thừa Nghị không vui chậc lưỡi, hừ lạnh nói, "Nghê Tuấn, cậu lúc nào lại nhiều lời như vậy? Lo làm việc đi!"
"Này..." Nghê Tuấn sững lại, bất đắc dĩ gật đầu, "Vâng."
Hàn Thừa Nghị mặt ngoài thì xử lý văn kiện, kì thật trong lòng đã sớm loạn thành một mảnh. Anh không phải không muốn tiếp điện thoại của Nhạc Tuyết Vi, là do anh sợ hãi!
Nghĩ lại cũng buồn cười, không sợ trời, không sợ đất, không sợ chết, trúng đạn, lưng đeo trách nhiệm của cả gia tộc, đối với kẻ thù giấu mặt khiến cho thần kinh căng thẳng ngày đêm nhiều năm như vậy, anh đều không sợ, kết quả lại sợ hãi một tiểu nha đầu!
Nhưng anh thật sự sợ, anh sợ lại nghe thấy Nhạc Tuyết Vi không thích anh,nói hết thảy chỉ là lợi dụng như anh!
Anh thừa nhận tâm tình anh hiện tại rất giống ốc sên, anh giấu đi chính mình, kì thật là một loại hành vi trốn tránh.
"Tam thiếu..."
Nghê Tuấn cầm một tập văn kiện mới trên tay, khó xử nhìn anh.
"Sao thế?" Gương mặt Hàn Thừa Nghị trầm xuống không rõ nguyên do.
Nghê Tuấn đem phần văn kiện kia đặt ở trước mặt Hàn Thừa Nghị để anh xem, Hàn Thừa Nghị cúi đầu, nhìn đến bên cạnh cột "Tổng giám đốc kí tên", lập tức bị ba chữ "Nhạc Tuyết Vi" làm cho giật mình.
Ánh mắt anh chợt lóe, bực bội đẩy văn kiện trước người ra.
Hàn Thừa Nghị dựa lưng về phía sau, duỗi tay chống trán, nhắm mắ lại, mỏi mệt mà phiền lòng.
"Vâng." Nghê Tuấn đáp ứng đi ra ngoài, hết thảy mấu chốt đều nằm ở trên người Tam thiếu phu nhân, Tam thiếu cứ như vậy căn bản không phải biện pháp, chỉ mong ngài ấy nghĩ kĩ về điều này.
Không bao lâu sau khi Nghê Tuấn rời khỏi, di động của Hàn Thừa Nghị lại rung. Hàn Thừa Nghị đột nhiên mở mắt ra, nhanh chóng cầm lấy, vừa thấy là cháu trai Hàn Thiên Lỗi, thất vọng ở đáy mắt chợt lóe qua.
"Alo, Thiên Lỗi, có chuyện gì?" Hàn Thừa Nghị tiếp điện thoại, ngữ khí rất bình thản.
Nhưng ở đầu bên kia điện thoại, thái độ của Hàn Thiên Lỗi lại trái ngược hoàn toàn.
Hàn Thiên Lỗi vội vàng nói, "Chú ba, hiện giờ chú đang ở đâu? Vì sao Tuyết Vi lại biến thành như vậy? Cô ấy không phải ở tại sơn trang ư? Chú chiếu cố cô ấy như thế nào vậy? Chú không biết cô ấy đã mang thai hay sao?"
Hàn Thừa Nghị vừa nghe, đứng bật dậy, di động cầm trong tay không tự chủ được siết chặt, mày rậm nhíu chặt, "Cháu nói lời này là có ý gì? Cháu nhìn thấy Tuyết Vi? Cô ấy làm sao vậy? Cháu bây giờ đang ở bên cô ấy sao?"
"Tuyết Vi thiếu chút nữa sinh non, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện!"
"Cái gì?"
Hàn Thừa Nghị bỗng dưng cứng đờ người, não bộ giống như ngừng hoạt động, trong đầu như có pháo hoa nổ tán toạn! Cơ bản không kịp nghĩ nhiều, Hàn Thừa Nghị ngắt điện thoại, nhanh chóng chạy ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
"Tam thiếu!"
"Đi bệnh viện! Mau!"
Hàn Thừa Nghị vội vàng đuổi tới bệnh viện, Nhạc Tuyết Vi vẫn chưa ra khỏi phòng cấp cứu. Hàn Thiên Lỗi đang nôn nóng chờ đợi ở cửa, vừa thấy Hàn Thừa Nghị, Hàn Thiên Lỗi đã quên mất thân phận chú cháu hai người, tiến lên chất vấn Hàn Thừa Nghị.
"Chú ba, chuyện này là như thế nào? Vì sao Tuyết Vi lại trở thành như vậy?"
Đối với quan tâm quá phận của cháu trai, tâm tình của Hàn Thừa Nghị cũng thật không tốt.
Hàn Thừa Nghị mắt lạnh liếc cháu trai, hừ nói, "Hàn Thiên Lỗi, buông tay cháu ra, chuyện giữa ta và cô ba của cháu, không tới phiên cháu quản! Ta dạy cháu như vậy sao? Cư xử với chú ba, đây chính là thái độ của cháu?"
"Cháu..." Hàn Thiên Lỗi biết mình đã quá kích động, buông lỏng Hàn Thừa Nghị ra, nhưng không bởi vì vậy mà mất đi bất mãn đối với anh.
Cửa phòng cấp cứu mở, Nhạc Tuyết Vi bị đẩy ra ngoài. Cô nằm ở trên giường, sau khi cấp cứu đã không có việc gì.
"Tuyết Vi!" Động tác của Hàn Thiên Lỗi còn mau hơn so với Hàn Thừa Nghị, đi lên trước cầm tay Nhạc Tuyết Vi.
"Thế nào, không sao chứ? Vừa rồi quả thực làm tôi sợ gần chết!"
"Không sao." Nhạc Tuyết Vi suy yếu lắc đầu.
Bác sĩ cũng ở một bên giải thích, "Hiện tại đã không có việc gì. Nhưng nếu đã có triệu chứng của việc sinh non, về sau phải đặc biệt lưu ý, phải tuyệt đối nằm trên giường, nhất định không được xuống giường, người chồng phải chú ý điểm này mà chiếu cố cho tốt! Nếu không đứa bé có thể giữ được hay không là rất khó nói."
"Được." Hàn Thiên Lỗi nghiêm túc lắng nghe, gật gật đầu, "Được, tôi sẽ chiếu cố tốt, nhất định không để cho cô ấy xuống giường."
Nhìn một màn này, ấn đường(*) của Hàn Thừa Nghị nhíu chặt, trong lòng đau đớn nói không nên lời. Mặt khác, bởi vì chột dạ, anh cũng không dám tiến lên, sợ Tiểu Tuyết sẽ đuổi anh đi.
Nhạc Tuyết Vi vừa xoay đầu, liền thấy Hàn Thừa Nghị không nói tiếng nào đứng ở một bên. Anh ấy tới? Anh ấy tới lúc nào? Cô gọi anh nhiều cuộc như vậy mà anh không bắt máy, lúc này thật đã tới?
Nhưng, anh tuy rằng đã tới, lại đứng xa như vậy.
Anh còn tức giận sao? Anh cho rằng cô lợi dụng anh? Nhạc Tuyết Vi chuyển tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào anh. Bởi vì Hàn Thiên Lỗi đứng ở một bên, cô ngay cả dũng khí mở miệng gọi Hàn Thừa Nghị cũng không có...
"Nghê Tuấn."
Hàn Thừa Nghị tuấn mi nhíu chặt, tâm tư một mảnh thâm trầm.
"Trần Tấn Văn kia, cậu đã cẩn thận tra xét chưa? Không phải chi tiết về y, mà là sinh hoạt cá nhân của y." Đại não của Hàn Thừa Nghị hiện tại mới xem như đã bình tĩnh lại.
Một màn kia giữa trưa, hoàn mỹ không chê vào đâu được, bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy rất giống một tuồng kịch đã lên kế hoạch tỉ mỉ. Thời gian không sớm không muộn, mỗi một điểm lại chạm đến điểm mấu chốt của anh, như rất rõ ràng làm thế nào để kích thích đến anh.
Nghê Tuấn gật gật đầu, "Việc này lần trước đã điều tra qua, bất quá lại tra không cẩn thận, chỉ biết sinh hoạt cá nhân của y rất loạn, kết giao không ít người. Cơ mà rất kì quái, y biến mất thời gian rất lâu, thành phố T cũng không có tung tích y, không biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện, là thuộc hạ sơ sẩy."
Hàn Thừa Nghị than nhẹ, "Đừng nói nữa, mau chóng tra cho tốt đi!"
Nói xong, liếc mắt nhìn cửa phòng bệnh một cái, có chút khiếp đảm. Anh giống như đã trách lầm Tiểu Tuyết. Anh vốn nhất thời khó thở, bị ghen ghét vùi lấp lý trí. Tính tình Tiểu Tuyết như vậy, thậm chí có thể chờ đợi Cừ Lễ Dương đến mức đó, sao có thể làm ra loại chuyện này?
Chỉ là, đến tột cùng Tiểu Tuyết có thù hận gì với Trần Tấn Văn? Trần Tấn Văn lại có quan hệ gì với Kiều Vũ Vi?