Editor: Nguyễn
Chuyện này đả kích Nhạc Tuyết Vi rất nhiều, Tô Nhạc Quân không nói ra nhưng cô có thể đoán được. Bây giờ, ở trong mắt Tô Nhạc Quân nhất định là đang chê cười cô? Cô vẫn không đoán ra nguyên nhân, là bởi vì Kiều Vũ Vi?
Hàn Thừa Nghị chăm sóc cô, chính là muốn gan của cô? Tim, từng tấc đóng băng.
Không nói đến Hàn Thừa Nghị, cô thì sao? Muốn cứu Kiều Vũ Vi không? Vấn đề này tràn ngập trong đầu cô.
Trên phương diện tình cảm mà nói, Kiều Vũ Vi thật sự quá xấu xa, từ khi còn nhỏ hai người bắt đầu quen biết, Kiều Vũ Vi vẫn luôn khi dễ cô…… Nhưng, trên đạo lý, dù sao hai người cũng là chị em! Hơn nữa đây còn là mạng người!
Không cứu sao? Vậy trơ mắt nhìn Kiều Vũ Vi chờ chết? Nhạc Tuyết Vi cúi đầu, cô không làm được. Nếu cứu Kiều Vũ Vi, thì đứa bè trong bụng cô phải làm sao bây giờ?
Duỗi tay vuốt bụng nhỏ, đây là con của anh và cô…… Nếu là con trai, nhất định sẽ anh tuấn như anh, nếu là con gái, cũng sẽ rất đáng yêu, nhưng là nói không chừng tính tình sẽ xấu như ba nó, đều nói ba thương con gái nhất.
“A……”
Nhạc Tuyết Vi ôm đầu, loạng choạng. Nhạc Tuyết Vi thừa nhận, cô không đủ nhẫn tâm, gặp chuyện này, người khác tùy tiện là có thể quyết định, nhưng cô lại không thể. Kiều Vũ Vi và cô có cùng một cha!
Không thể tha thứ nhất, chính là người đàn ông kia, nhẫn tâm, bạc tình!
Tô Nhạc Quân đi rồi, Hàn Thừa Nghị mới mang theo người vội vàng tới.
“Các người là ai?”
Bảo mẫu tận chức ngăn cản không cho Hàn Thừa Nghị lên lầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho y tá lên lầu thông báo cho Nhạc Tuyết Vi.
“Nhạc tiểu thư! Không tốt rồi, bên ngoài có một đám người, nhìn như hung thần …… Cô có muốn gọi điện thoại cho Hàn tiên sinh không?”
Y tá bộ dáng nôn nóng bất an, Nhạc Tuyết Vi nghe cô miêu tả, không cần hỏi nhiều cũng biết là Hàn Thừa Nghị tìm tới! Nhanh như đã tới! Vì không muốn giữ lại đứa bé, anh còn truy đuổi không tha?
Nhạc Tuyết Vi vội vàng xốc chăn xuống giường, quần áo cũng không thay, liền chạy.
Nhưng đã không còn kịp nữa, Hàn Thừa Nghị đã tới.
“Hàn tiên sinh?” Hàn Thừa Nghị nghe được lời y tá vừa nói, mỉa mai cười, liếc xéo Nhạc Tuyết Vi đứng ở mép giường, “Hàn tiên sinh nào? Tiểu Tuyết, em nói Hàn tiên sinh là ai? Sao vậy, em biết anh sẽ tới sao?”
Nhạc Tuyết Vi kinh hoảng không biết nên trốn đi đâu, anh đã tới! Cô có thể trốn sao? Không cần nghĩ cũng biết, nơi này nhất định đã bị người của anh bao vây!
“Không, không……” Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, thân mình lắc lư, cô vội vàng đỡ lấy mép giường mới không bị ngã.
“Tiểu tuyết!”
Hàn Thừa Nghị thấy thế, vượt trước hai bước, ôm lấy Nhạc Tuyết Vi. Dựa vào gần như vậy, Hàn Thừa Nghị mới phát hiện, cô để chân trần đi trên sàn nhà! Anh càng tức giận, khóe miệng cong lên, mắng: “Ai bảo em đứng ở đây? Anh cho phép sao?”
Nhạc Tuyết Vi nghe không hiểu thâm ý của anh, cô chỉ một mặt cho rằng anh tới bắt cô phá thai!
“Anh tránh ra, đừng chạm vào tôi! Anh buông tha tôi đi! Tôi và anh về sau sẽ không có quan hệ gì nữa…… Cầu xin anh, đứa bé không liên quan đến anh, một mình tôi tự gánh vác. Tôi không làm khó anh! Tôi không cần anh, tôi chỉ cần đứa bé còn không được sao?”
Cô vừa nói vừa ra sức tránh thoát, muốn đẩy Hàn Thừa Nghị ra. Nhưng Hàn Thừa Nghị khỏe như nào, chẳng những Nhạc Tuyết Vi không đẩy được anh ra, ngược lại còn làm cô thở hồng hộc, đứng cũng không vững.
Bởi vì cảm xúc quá khẩn trương, bụng lại đau.
“A!”
Nhạc Tuyết Vi đau khổ sờ bụng, thân mình không tự chủ được ngã vào người Hàn Thừa Nghị.
“Tiểu Tuyết, sao vậy?”
Hàn Thừa Nghị kinh ngạc, nâng cằm, đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn ngập sợ hãi cùng lo lắng!
“Bụng, bụng tôi đau quá!”
Nhạc Tuyết Vi không có sức, dựa vào ngực anh, toàn bộ nửa người dưới từ vòng eo bắt đầu tê mỏi, mơ hồ mất đi tri giác.
Hàn Thừa Nghị không nói lời nào, ôm Nhạc Tuyết Vi cẩn thận đặt trên giường, cũng không quay đầu lại, quát: “Nghê Tuấn! Còn không mau đi mời bác sĩ? Đi đun nước ấm nữa! Mau!”
“Dạ……”
“Dạ.”
“Tiểu Tuyết, rất đau sao?” Hàn Thừa Nghị cầm chặt tay Nhạc Tuyết Vi, hôn nhẹ môi cô.
Nhạc Tuyết Vi thống khổ, vì đau đớn mà đổ mồ hôi, làm ướt sợi tóc, dính ở trên má.
Hàn Thừa Nghị thỉnh thoảng duỗi tay chỉnh tóc cô, lau mồ hôi, ôn nhu nói: “Đừng sợ, bác sĩ sẽ tới ngay, sẽ không sao! Anh sẽ không để em có việc gì!”
“Bác sĩ?” Trên mặt Nhạc Tuyết Vi thống khổ, bởi vì nghe thấy hai chữ này mà phá lệ sợ hãi, cô không muốn nhìn thấy bác sĩ, Hàn Thừa Nghị mời bác sĩ tới, chính là vì muốn bỏ đứa bé! Không, cô không thể để bất kì ai đụng đến đứa bé!
“Tôi muốn đứng lên!”
Dù đau không thể chịu đựng được, nhưng Nhạc Tuyết Vi lại liều mạng muốn đứng lên, bởi vì chỉ cần cô nằm ở chỗ này, chỉ có một kết cục chờ đợi đứa bé! Chỉ cần cô còn một hơi thở, dù là ai cũng đừng hòng hại đứa bé!
“Nghe lời! Ngoan, không thể đứng lên, bác sĩ sắp tới rồi!”
Hàn Thừa Nghị không tốn sức lực liền giữ tay chân Nhạc Tuyết Vi, cô muốn chạy thoát dưới mắt anh, căn bản là không có khả năng.
“Nước, nước tới……”
Y tá mang nước ấm lên, Hàn Thừa Nghị tiếp nhận cốc nước, một tay vỗ về Nhạc Tuyết Vi nằm ở trong ngực, đưa cốc đến bên môi cô, cái miệng nhỏ dỗ cô uống, “Nào, uống nước đi, uống chậm thôi, hơi nóng…… Uống chút nước ấm, sẽ thoải mái hơn.”
Lúc này, Nhạc Tuyết Vi ở trong lòng Hàn Thừa Nghị cảm giác được cô không bị giữ chặt tay chân…… Nhạc Tuyết Vi đột nhiên đẩy Hàn Thừa Nghị, ly nước bị đổ, nước sôi hắt hết vào người Hàn Thừa Nghị.
“A!” Hàn Thừa Nghị nhíu mi, theo bản năng duỗi tay ra.
Trong lúc này, Nhạc Tuyết Vi đã nhảy từ trên giường xuống, chạy như điên ra khỏi phòng!
“Tiểu Tuyết!”
Hàn Thừa Nghị biến sắc, đuổi theo.
“Tiểu Tuyết, em không thể chạy! Đứa bé……”
Nhạc Tuyết Vi mới chạy được hai bước, bụng đã đau, đau đến mức cô không thể đi được! Theo bản năng cô che bụng, cảm giác được có nước từ khe hỡ giữa hai chân chảy xuống, Nhạc Tuyết Vi mở lớn hai mắt, vô cùng kinh sợ!
Một loại điềm xấu dự cảm dâng lên, sợ là không giữ được đứa bé.
“A……”
Nhạc Tuyết Vi kêu, máu tươi không ngừng chảy ra!
“Tiểu Tuyết!”
Hàn Thừa Nghị nhào tới, nhanh chóng bế Nhạc Tuyết Vi, dáng người cao lớn bảo vệ cô.
Nhạc Tuyết Vi nằm trong lòng ngực cô, dùng một chút sức lực cuối cùng kéo cà vạt anh, gằn từng chữ một, cố hết sức nói đến: “Giữ đứa bé, đừng làm hại nó…… Hàn Thừa Nghị,tôi cho anh cơ hội cuối cùng, đứa bé còn, chúng ta tiếp tục, nếu đứa bé có chuyện gì, chúng ta liền chấm dứt……”
Nói xong, Nhạc Tuyết Vi hao hết sức lực, ngất đi.
Hàn Thừa Nghị khẩn trương, muốn nói lại không nói được. Anh chưa nghĩ ra cách để giữ đứa bé, nhưng bây giờ, anh không còn cách nào khác!
Mặc kệ phá bỏ lời thề sẽ phải chịu trừng phạt như nào, anh sẽ tự gánh chịu! Bây giờ anh chỉ biết đây là tâm nguyện của Tiểu Tuyết. Con của bọn họ, Tiểu Tuyết muốn con! Làm chồng và cha, anh nhất định sẽ làm con sống.
Hàn Thừa Nghị ôm Nhạc Tuyết Vi ra khỏi cửa, lên xe, phân phó Nghê Tuấn: “Gọi điện thoại cho bệnh viện, nói cho bọn họ, chuẩn bị sẵn sàng, dùng mọi cách để bảo vệ con tôi!”
“Dạ!” Mắt Nghê Tuấn sáng ngời, vì quyết định của Hàn Thừa Nghị mà cảm thấy phấn chấn.
Xe chạy như bay tới bệnh viện, Hàn Thừa Nghị cúi đầu, ánh mắt dừng trên mặt Nhạc Tuyết Vi, “Tiểu Tuyết, em sẽ không có việc gì, con của chúng ta cũng sẽ không sao.”
Bên ngoài phòng cấp cứu, Hàn Thừa Nghị nôn nóng bất an bồi hồi, mạng của vợ và con anh đang gắn liền với nhau.
“Hàn Thừa Nghị!”
Trên hành lang dài yên tĩnh, vang lên một giọng nữ sắc nhọn, cùng với tiếng giày cao gót thanh thúy, Tô Nhạc Quân bước nhanh tới, khí thế bức người đứng ở trước mặt Hàn Thừa Nghị.
“Chú nói không tiếc tất cả bảo vệ con?” Tô Nhạc Quân chỉ vào Hàn Thừa Nghị, ngữ điệu đảo quanh, cực kỳ phấn khởi, bà ta vẫn chưa tin việc này là thật.
Hàn Thừa Nghị đứng lên, rũ mắt, gật đầu: “Đúng, là tôi nói.”
‘Bang’!
Không chút do dự, Tô Nhạc Quân giơ tay đánh vào mặt Hàn Thừa Nghị, miệng cong thành hình dạng kỳ dị, mắng, “Hàn Thừa Nghị, tôi đánh chú, là cho chú mặt mũi! Chú không nên ép tôi liều mạng với chú!”
“Vậy chị muốn gì?” Hàn Thừa Nghị nheo mắt, không chịu nhượng bộ, “Bây giờ đứa bé đang ở trong bụng cô ấy!”
“Tôi khinh!” Tô Nhạc Quân khó thở, cử chỉ có chút thất thường, “Đứa bé ở trong bụng? Như vậy xin hỏi, năm đó Hàn gia các ngươi đối với tôi như thế nào? Chỉ có vợ chú là bảo bối sao? Tô Nhạc Quân tôi kém thế, có thể để các ngươi tùy ý ức hiếp? Hàn Thừa Nghị, về tàn nhẫn, so với cha chú, anh chú, chú còn tàn nhẫn hơn!”
Hàn Thừa Nghị ngẩn ra, không biết nói gì, không sai, vì Hàn gia, hai tay của anh đã dính đầy tội ác! Điểm này, anh thừa nhận.
“Chị dâu…… Thừa Nghị xin chị, để cô ấy sinh đứa bé! Chuyện em làm, em tự gánh vác, dù xuống địa ngục cũng là mình em xuống! Chuyện em đã đáp ứng, sẽ không thay đổi!”
“Ha?” Tô Nhạc Quân cảm thấy quá buồn cười, “Chú nói cái gì? Chú xin tôi? Còn muốn tôi tin tưởng chú? Chú đã từng thề độc, giờ lại vi phạm, chú bảo tôi tin tưởng chú như nào?”
“Đúng, là tôi sai, đứa bé là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cho dù là ngoài ý muốn, nó cũng đã tới…… Tiểu Tuyết mới hai mươi tuổi, cái gì cô ấy cũng không hiểu, cô ấy không giống chị, cô ấy rất đơn thuần, rất nghe lời!”
Hàn Thừa Nghị đã hạ mình, anh đang cầu xin Tô Nhạc Quân, anh sống đến bây giờ, chưa từng hạ mình cầu xin một người!
“Hàn Thừa Nghị, đừng nói lời vô nghĩa, bây giờ chuyện chú phải làm, chỉ có hai việc, một, chú vi phạm lời thề, cần tự cắt một ngón tay, hai, lập tức giết chết đứa bé! Lập tức, lập tức!”
Tô Nhạc Quân sao có thể nói chuyện tốt như vậy, những gút mắt, ân oán dấu diếm ở đế đô Hàn gia, bà ta đã sớm hiểu rõ hơn bất kì ai, bà ta không tin ai, chỉ tin chính mình!
Chuyện này đả kích Nhạc Tuyết Vi rất nhiều, Tô Nhạc Quân không nói ra nhưng cô có thể đoán được. Bây giờ, ở trong mắt Tô Nhạc Quân nhất định là đang chê cười cô? Cô vẫn không đoán ra nguyên nhân, là bởi vì Kiều Vũ Vi?
Hàn Thừa Nghị chăm sóc cô, chính là muốn gan của cô? Tim, từng tấc đóng băng.
Không nói đến Hàn Thừa Nghị, cô thì sao? Muốn cứu Kiều Vũ Vi không? Vấn đề này tràn ngập trong đầu cô.
Trên phương diện tình cảm mà nói, Kiều Vũ Vi thật sự quá xấu xa, từ khi còn nhỏ hai người bắt đầu quen biết, Kiều Vũ Vi vẫn luôn khi dễ cô…… Nhưng, trên đạo lý, dù sao hai người cũng là chị em! Hơn nữa đây còn là mạng người!
Không cứu sao? Vậy trơ mắt nhìn Kiều Vũ Vi chờ chết? Nhạc Tuyết Vi cúi đầu, cô không làm được. Nếu cứu Kiều Vũ Vi, thì đứa bè trong bụng cô phải làm sao bây giờ?
Duỗi tay vuốt bụng nhỏ, đây là con của anh và cô…… Nếu là con trai, nhất định sẽ anh tuấn như anh, nếu là con gái, cũng sẽ rất đáng yêu, nhưng là nói không chừng tính tình sẽ xấu như ba nó, đều nói ba thương con gái nhất.
“A……”
Nhạc Tuyết Vi ôm đầu, loạng choạng. Nhạc Tuyết Vi thừa nhận, cô không đủ nhẫn tâm, gặp chuyện này, người khác tùy tiện là có thể quyết định, nhưng cô lại không thể. Kiều Vũ Vi và cô có cùng một cha!
Không thể tha thứ nhất, chính là người đàn ông kia, nhẫn tâm, bạc tình!
Tô Nhạc Quân đi rồi, Hàn Thừa Nghị mới mang theo người vội vàng tới.
“Các người là ai?”
Bảo mẫu tận chức ngăn cản không cho Hàn Thừa Nghị lên lầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho y tá lên lầu thông báo cho Nhạc Tuyết Vi.
“Nhạc tiểu thư! Không tốt rồi, bên ngoài có một đám người, nhìn như hung thần …… Cô có muốn gọi điện thoại cho Hàn tiên sinh không?”
Y tá bộ dáng nôn nóng bất an, Nhạc Tuyết Vi nghe cô miêu tả, không cần hỏi nhiều cũng biết là Hàn Thừa Nghị tìm tới! Nhanh như đã tới! Vì không muốn giữ lại đứa bé, anh còn truy đuổi không tha?
Nhạc Tuyết Vi vội vàng xốc chăn xuống giường, quần áo cũng không thay, liền chạy.
Nhưng đã không còn kịp nữa, Hàn Thừa Nghị đã tới.
“Hàn tiên sinh?” Hàn Thừa Nghị nghe được lời y tá vừa nói, mỉa mai cười, liếc xéo Nhạc Tuyết Vi đứng ở mép giường, “Hàn tiên sinh nào? Tiểu Tuyết, em nói Hàn tiên sinh là ai? Sao vậy, em biết anh sẽ tới sao?”
Nhạc Tuyết Vi kinh hoảng không biết nên trốn đi đâu, anh đã tới! Cô có thể trốn sao? Không cần nghĩ cũng biết, nơi này nhất định đã bị người của anh bao vây!
“Không, không……” Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, thân mình lắc lư, cô vội vàng đỡ lấy mép giường mới không bị ngã.
“Tiểu tuyết!”
Hàn Thừa Nghị thấy thế, vượt trước hai bước, ôm lấy Nhạc Tuyết Vi. Dựa vào gần như vậy, Hàn Thừa Nghị mới phát hiện, cô để chân trần đi trên sàn nhà! Anh càng tức giận, khóe miệng cong lên, mắng: “Ai bảo em đứng ở đây? Anh cho phép sao?”
Nhạc Tuyết Vi nghe không hiểu thâm ý của anh, cô chỉ một mặt cho rằng anh tới bắt cô phá thai!
“Anh tránh ra, đừng chạm vào tôi! Anh buông tha tôi đi! Tôi và anh về sau sẽ không có quan hệ gì nữa…… Cầu xin anh, đứa bé không liên quan đến anh, một mình tôi tự gánh vác. Tôi không làm khó anh! Tôi không cần anh, tôi chỉ cần đứa bé còn không được sao?”
Cô vừa nói vừa ra sức tránh thoát, muốn đẩy Hàn Thừa Nghị ra. Nhưng Hàn Thừa Nghị khỏe như nào, chẳng những Nhạc Tuyết Vi không đẩy được anh ra, ngược lại còn làm cô thở hồng hộc, đứng cũng không vững.
Bởi vì cảm xúc quá khẩn trương, bụng lại đau.
“A!”
Nhạc Tuyết Vi đau khổ sờ bụng, thân mình không tự chủ được ngã vào người Hàn Thừa Nghị.
“Tiểu Tuyết, sao vậy?”
Hàn Thừa Nghị kinh ngạc, nâng cằm, đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn ngập sợ hãi cùng lo lắng!
“Bụng, bụng tôi đau quá!”
Nhạc Tuyết Vi không có sức, dựa vào ngực anh, toàn bộ nửa người dưới từ vòng eo bắt đầu tê mỏi, mơ hồ mất đi tri giác.
Hàn Thừa Nghị không nói lời nào, ôm Nhạc Tuyết Vi cẩn thận đặt trên giường, cũng không quay đầu lại, quát: “Nghê Tuấn! Còn không mau đi mời bác sĩ? Đi đun nước ấm nữa! Mau!”
“Dạ……”
“Dạ.”
“Tiểu Tuyết, rất đau sao?” Hàn Thừa Nghị cầm chặt tay Nhạc Tuyết Vi, hôn nhẹ môi cô.
Nhạc Tuyết Vi thống khổ, vì đau đớn mà đổ mồ hôi, làm ướt sợi tóc, dính ở trên má.
Hàn Thừa Nghị thỉnh thoảng duỗi tay chỉnh tóc cô, lau mồ hôi, ôn nhu nói: “Đừng sợ, bác sĩ sẽ tới ngay, sẽ không sao! Anh sẽ không để em có việc gì!”
“Bác sĩ?” Trên mặt Nhạc Tuyết Vi thống khổ, bởi vì nghe thấy hai chữ này mà phá lệ sợ hãi, cô không muốn nhìn thấy bác sĩ, Hàn Thừa Nghị mời bác sĩ tới, chính là vì muốn bỏ đứa bé! Không, cô không thể để bất kì ai đụng đến đứa bé!
“Tôi muốn đứng lên!”
Dù đau không thể chịu đựng được, nhưng Nhạc Tuyết Vi lại liều mạng muốn đứng lên, bởi vì chỉ cần cô nằm ở chỗ này, chỉ có một kết cục chờ đợi đứa bé! Chỉ cần cô còn một hơi thở, dù là ai cũng đừng hòng hại đứa bé!
“Nghe lời! Ngoan, không thể đứng lên, bác sĩ sắp tới rồi!”
Hàn Thừa Nghị không tốn sức lực liền giữ tay chân Nhạc Tuyết Vi, cô muốn chạy thoát dưới mắt anh, căn bản là không có khả năng.
“Nước, nước tới……”
Y tá mang nước ấm lên, Hàn Thừa Nghị tiếp nhận cốc nước, một tay vỗ về Nhạc Tuyết Vi nằm ở trong ngực, đưa cốc đến bên môi cô, cái miệng nhỏ dỗ cô uống, “Nào, uống nước đi, uống chậm thôi, hơi nóng…… Uống chút nước ấm, sẽ thoải mái hơn.”
Lúc này, Nhạc Tuyết Vi ở trong lòng Hàn Thừa Nghị cảm giác được cô không bị giữ chặt tay chân…… Nhạc Tuyết Vi đột nhiên đẩy Hàn Thừa Nghị, ly nước bị đổ, nước sôi hắt hết vào người Hàn Thừa Nghị.
“A!” Hàn Thừa Nghị nhíu mi, theo bản năng duỗi tay ra.
Trong lúc này, Nhạc Tuyết Vi đã nhảy từ trên giường xuống, chạy như điên ra khỏi phòng!
“Tiểu Tuyết!”
Hàn Thừa Nghị biến sắc, đuổi theo.
“Tiểu Tuyết, em không thể chạy! Đứa bé……”
Nhạc Tuyết Vi mới chạy được hai bước, bụng đã đau, đau đến mức cô không thể đi được! Theo bản năng cô che bụng, cảm giác được có nước từ khe hỡ giữa hai chân chảy xuống, Nhạc Tuyết Vi mở lớn hai mắt, vô cùng kinh sợ!
Một loại điềm xấu dự cảm dâng lên, sợ là không giữ được đứa bé.
“A……”
Nhạc Tuyết Vi kêu, máu tươi không ngừng chảy ra!
“Tiểu Tuyết!”
Hàn Thừa Nghị nhào tới, nhanh chóng bế Nhạc Tuyết Vi, dáng người cao lớn bảo vệ cô.
Nhạc Tuyết Vi nằm trong lòng ngực cô, dùng một chút sức lực cuối cùng kéo cà vạt anh, gằn từng chữ một, cố hết sức nói đến: “Giữ đứa bé, đừng làm hại nó…… Hàn Thừa Nghị,tôi cho anh cơ hội cuối cùng, đứa bé còn, chúng ta tiếp tục, nếu đứa bé có chuyện gì, chúng ta liền chấm dứt……”
Nói xong, Nhạc Tuyết Vi hao hết sức lực, ngất đi.
Hàn Thừa Nghị khẩn trương, muốn nói lại không nói được. Anh chưa nghĩ ra cách để giữ đứa bé, nhưng bây giờ, anh không còn cách nào khác!
Mặc kệ phá bỏ lời thề sẽ phải chịu trừng phạt như nào, anh sẽ tự gánh chịu! Bây giờ anh chỉ biết đây là tâm nguyện của Tiểu Tuyết. Con của bọn họ, Tiểu Tuyết muốn con! Làm chồng và cha, anh nhất định sẽ làm con sống.
Hàn Thừa Nghị ôm Nhạc Tuyết Vi ra khỏi cửa, lên xe, phân phó Nghê Tuấn: “Gọi điện thoại cho bệnh viện, nói cho bọn họ, chuẩn bị sẵn sàng, dùng mọi cách để bảo vệ con tôi!”
“Dạ!” Mắt Nghê Tuấn sáng ngời, vì quyết định của Hàn Thừa Nghị mà cảm thấy phấn chấn.
Xe chạy như bay tới bệnh viện, Hàn Thừa Nghị cúi đầu, ánh mắt dừng trên mặt Nhạc Tuyết Vi, “Tiểu Tuyết, em sẽ không có việc gì, con của chúng ta cũng sẽ không sao.”
Bên ngoài phòng cấp cứu, Hàn Thừa Nghị nôn nóng bất an bồi hồi, mạng của vợ và con anh đang gắn liền với nhau.
“Hàn Thừa Nghị!”
Trên hành lang dài yên tĩnh, vang lên một giọng nữ sắc nhọn, cùng với tiếng giày cao gót thanh thúy, Tô Nhạc Quân bước nhanh tới, khí thế bức người đứng ở trước mặt Hàn Thừa Nghị.
“Chú nói không tiếc tất cả bảo vệ con?” Tô Nhạc Quân chỉ vào Hàn Thừa Nghị, ngữ điệu đảo quanh, cực kỳ phấn khởi, bà ta vẫn chưa tin việc này là thật.
Hàn Thừa Nghị đứng lên, rũ mắt, gật đầu: “Đúng, là tôi nói.”
‘Bang’!
Không chút do dự, Tô Nhạc Quân giơ tay đánh vào mặt Hàn Thừa Nghị, miệng cong thành hình dạng kỳ dị, mắng, “Hàn Thừa Nghị, tôi đánh chú, là cho chú mặt mũi! Chú không nên ép tôi liều mạng với chú!”
“Vậy chị muốn gì?” Hàn Thừa Nghị nheo mắt, không chịu nhượng bộ, “Bây giờ đứa bé đang ở trong bụng cô ấy!”
“Tôi khinh!” Tô Nhạc Quân khó thở, cử chỉ có chút thất thường, “Đứa bé ở trong bụng? Như vậy xin hỏi, năm đó Hàn gia các ngươi đối với tôi như thế nào? Chỉ có vợ chú là bảo bối sao? Tô Nhạc Quân tôi kém thế, có thể để các ngươi tùy ý ức hiếp? Hàn Thừa Nghị, về tàn nhẫn, so với cha chú, anh chú, chú còn tàn nhẫn hơn!”
Hàn Thừa Nghị ngẩn ra, không biết nói gì, không sai, vì Hàn gia, hai tay của anh đã dính đầy tội ác! Điểm này, anh thừa nhận.
“Chị dâu…… Thừa Nghị xin chị, để cô ấy sinh đứa bé! Chuyện em làm, em tự gánh vác, dù xuống địa ngục cũng là mình em xuống! Chuyện em đã đáp ứng, sẽ không thay đổi!”
“Ha?” Tô Nhạc Quân cảm thấy quá buồn cười, “Chú nói cái gì? Chú xin tôi? Còn muốn tôi tin tưởng chú? Chú đã từng thề độc, giờ lại vi phạm, chú bảo tôi tin tưởng chú như nào?”
“Đúng, là tôi sai, đứa bé là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cho dù là ngoài ý muốn, nó cũng đã tới…… Tiểu Tuyết mới hai mươi tuổi, cái gì cô ấy cũng không hiểu, cô ấy không giống chị, cô ấy rất đơn thuần, rất nghe lời!”
Hàn Thừa Nghị đã hạ mình, anh đang cầu xin Tô Nhạc Quân, anh sống đến bây giờ, chưa từng hạ mình cầu xin một người!
“Hàn Thừa Nghị, đừng nói lời vô nghĩa, bây giờ chuyện chú phải làm, chỉ có hai việc, một, chú vi phạm lời thề, cần tự cắt một ngón tay, hai, lập tức giết chết đứa bé! Lập tức, lập tức!”
Tô Nhạc Quân sao có thể nói chuyện tốt như vậy, những gút mắt, ân oán dấu diếm ở đế đô Hàn gia, bà ta đã sớm hiểu rõ hơn bất kì ai, bà ta không tin ai, chỉ tin chính mình!