Editor: Hy
Quan hệ của Nhạc Tuyết Vi cùng Hàn Thừa Nghị, bọn họ cứ một mực không nóng không lạnh như vậy, cũng không có gây gổ. Nhạc Tuyết Vi dần trở nên trầm mặc, cô không ồn ào nữa chẳng qua là cô đang đợi một cơ hội. Một lần rời khỏi hoàn toàn Hàn Thừa Nghị. Cô còn trẻ, vừa mới trải qua sinh nhật lần thứ 20, nhưng thế giới tình cảm của cô đã tan hoang từ bao giờ mất rồi.
Lúc này ở bệnh viện truyền đến một tin tức tốt, bệnh tình của Kiều Vạn Đông có dấu hiệu chuyển biến tốt. Bác sĩ nói nếu như khôi phục ổn định, cơ hội tỉnh lại cũng không phải là không có khả năng. Nghe được tin tức này, Nhạc Tuyết Vi che khuôn mặt, nước mắt đã chảy xuống từ bao giờ. Cô thật không nghĩ tới, đang cho là cha sẽ cứ hôn mê nằm ở đó như vậy. Cô biết, việc này phải cảm ơn Hàn Thừa Nghị, nếu không phải anh tìm chuyên gia từ nước C tới điều trị, cha cũng không có hồi phục nhanh như vậy.
Nếu như cha bình phục thuận lợi. Nhạc Tuyết Vi muốn cô sẽ buông xuống tất cả, cùng anh chia tay trong hòa bình, quên đi những vết thương đau kia.
“Nhạc tiểu thư, Tam thiếu vì bệnh tật của lão gia đã bận tâm không ít. Hơn nữa, anh ấy còn phải chiếu có tiểu thư bên này, thật sự là rất khổ cực. Nhạc tiểu thư, có thể cho anh ấy chút sắc mặt tốt được không? Tam thiếu, tôi đi theo anh ấy mười năm. Nói cái gì cũng muốn giấu ở trong lòng.”
Nghê Tuấn cùng Hàn Thừa Nghị đã sát cánh bên nhau rất lâu. Giờ phút này, anh bắt buộc phải ngồi lại nói cho Nhạc Tuyết Vi biết.
Coi như anh là tâm phúc của Hàn Thừa Nghị, anh cũng không nhìn nổi trạng thái của Hàn Thừa Nghị với Nhạc Tuyết Vi bây giờ rõ ràng là một đôi yêu nhau. Chỉ vài tháng trước hai người còn hạnh phúc như vậy, làm sao đột nhiên lại biến thành như bây giờ?
Nhạc Tuyết Vi trầm mặc, Hàn Thừa Nghị chịu khổ, cô làm sao không biết? Nhưng mà, đó thật sự là vì cô sao? Kiều Vạn Đông là cha cô, không sai! Nhưng đồng thời ông cũng là cha của Kiều Vũ Vi, Hàn Thừa Nghị sẽ không phải vì cô ta chứ?
Cô bây giờ đối với quan hệ của Hàn Thừa Nghị với Kiều Vũ Phi tất cả cô đều không muốn biết.
“Anh không cần nói nữa, anh nghĩ như thế nào cũng không có liên quan đến tôi.” Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn về phía Nghê Tuấn. Khóe miệng nở một nụ cười gượng gạo:
“Chắc anh cũng biết, cha tôi, ông ấy cũng là cha của Kiều Vũ Vi.”
“Nhạc Tiểu Thư…” Nghê Tuấn ngẩn ngơ không thể phản bác, Nhạc Tuyết Vi đã nói một câu chặn đường phản bác của anh.
Bác sĩ nói với Nhạc Tuyết Vi, “Người bệnh tùy thời có thể tỉnh lại. Như vậy, những ngày này chúng tôi sẽ cử người thay phiên trông nom ông cụ. Nhạc tiểu thư nên mở điện thoại 24 trên 24 giờ. Một khi người bệnh tỉnh lại, chúng tôi sẽ báo cho hai vị trước tiên.
Lúc Nhạc Tuyết Vi không có cách nào kìm chế tâm tình kích động của mình, vội đuổi theo bác sĩ hỏi: “Vậy tôi có thể ở lại đây không? Tôi đảm bảo sẽ không làm phiền đến quá trình trị liệu, tôi nhất định sẽ yên lặng, không phát ra tiếng vang nào.”
Bác sĩ cười nói: “Nhạc tiểu thư, chúng tôi không phải là không để cho cô ở lại đây, chẳng qua là nơi này của chúng tôi nhiều bác sĩ y tá, cô ở lại cũng không có ích gì, tốt hơn hết vẫn nên về nhà nghỉ ngơi, chờ tin tốt của chúng tôi.”
“Không, tôi muốn ở lại đây, cho tôi ở lại đây đi!” Nhạc Tuyết Vi khổ sở khẩn cầu bác sĩ: “Nếu ba tôi tỉnh lại, tôi muốn nhìn thấy ông ấy đầu tiên. Ba tôi, ông ấy…” Quá đáng thương!
Là vợ chồng với Khang Tuệ Chân mười mấy năm, ông bị như vậy nhưng con gái lớn là Kiều Vũ Vi ngay cạnh nhìn một cái cũng không nhìn ông. Hai mẹ con họ cứ như vậy sống yên ổn mười mấy năm, có thể tưởng tượng được cuộc sống của ba cô những ngày này vô cùng khó khăn thế nào.
Bác sĩ khổ sở nhìn về phía Hàn Thừa Nghị: “Tam thiếu, hay là ngài quyết định đi.”
“Tiểu Tuyết…” Hàn Thừa Nghị định thuyết phục Nhạc Tuyết Vi, thân thể của cô từ khi sảy thai vẫn không được tốt lắm! Anh không muốn để cô vất vả như vậy.
Không nhắc tới Hàn Thừa Nghị thì thôi, chứ vừa nhắc tới anh, thái độ của Nhạc Tuyết Vi đã lạnh lùng hơn nhiều, cô làm như không thấy anh, tự mình quyết định, “Không cần hỏi anh ấy chuyện của tôi, tôi tự quyết định được. Bắt đầu từ bây giờ, tôi muốn ở lại đây chăm sóc ba tôi.”
Các bác sĩ đồng loạt nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, anh cũng không còn cách nào chỉ đành gật đầu một cái: “Nghe cô ấy đi!”
“Vậy được.”
Sau đó Nhạc Tuyết Vi liền ở lại bệnh viện, Hàn Thừa Nghị bận rộn như vậy không có thời gian tiếp cô, trước khi đi vẫn không quên dặn dò phía dưới, đừng để cho cô ấy vất vả, thân thể cô không tốt. Nếu như cô mệt, bọn họ tốt nhất chuẩn bị mất việc đi.
Những người giúp việc âm thầm than thở. Tam thiếu lúc nào cũng hận không thể ngậm bà chủ trong miệng, cho vào trong túi, cưng chiều cô như vậy. Nhưng sao bà chủ vẫn luôn lạnh như băng thế? Đó là vẻ mặt ghét bỏ Tam thiếu sao?
Nhạc Tuyết Vi lâu lắm rồi không đến bệnh viện chăm sóc ba. Nay có cơ hội như vậy, tất nhiên cô phải tự mình làm hết tất cả.
Những người giúp việc ở đó nào dám để cô động tay.
“Thiếu phu nhân, người cứ để đấy, Tam thiếu nói không được để cho cô vất vả.”
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu một cái, cầm khăn mặt lau khô cho người ba, nói: “Để tự tôi làm, mấy người đi đem quần áo sạch tới đây.”
“Còn nữa, đem cả cao đấm bóp tới.”
“Cái này…, Thiếu phu nhân, Tam thiếu nói thân thể người không tốt, đừng nên cố gắng quá!”
Người giúp việc khó xử, còn đang muốn giành lấy chiếc khăn lông trên tay cô.
Nhạc Tuyết Vi cũng chẳng thèm nghe: “Thân thể tôi tôi biết, tôi không mệt, tôi tự làm được.”
“Thiếu phu nhân…”
Người giúp việc không có biện pháp nào, không thể làm gì khác ngoài đứng ở một bên trơ mắt nhìn cô bận rộn. Thầm nghĩ, đây mới thực sự là ngược nha. Tam thiếu thương thiếu phu nhân như vậy. Thiếu phu nhân lại tự ngược bản thân mình, như vậy có khác nào làm khổ Tam thiếu đâu?
Mặc dù bác sĩ nói Kiều Vạn Đông bất kỳ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, nhưng sự thật là Nhạc Tuyết Vi chờ đến gần sang, ba cô cũng không có dấu hiệu chuyển biến. Biết là mình quá gấp, Nhạc Tuyết Vi mới bình tĩnh lại, chờ đến rất khuya mới ở cạnh giường ngủ thiếp đi.
Ban đêm bên tai nghe loáng thoáng có tiếng người nói chuyện, ban đầu Nhạc Tuyết Vi cũng không có để ý. Nhưng dần dần mới nghe thấy ‘Tiểu Tuyết’, có người đang gọi tên cô?
Nhạc Tuyết Vi hết cả buồn ngủ, bỗng dưng mở mắt ra.
Cô không dám tin điều trước mắt mình nữa, người trên giường bệnh Kiều Vạn Đông, cha cô đúng là đã tỉnh, ông đang mệt mỏi giơ tay muốn lấy bình dưỡng khí trên mặt xuống, khẽ nhếch miệng mệt mỏi nói, “Tiểu Tuyết.”
“Ba…”
Nước mắt của Nhạc Tuyết Vi trong nháy mắt đã tràn ra, cô gần như là ngay lập tức đứng lên đi tới đỡ ông.
“Ba, ba người đã tỉnh rồi…” Nhạc Tuyết Vi cầm chặt tay ông, “Ba, con là Nhạc Tuyết Vi, con ở đây.”
Kiều Vạn Đông mở mắt nhìn thấy giọt nước trên mặt con gái. Lộ ra một nụ cười vui mừng, mệt mỏi dùng hết chút sức lực yếu ớt nắm lấy tay con gái.
“Ba, người đợi một chút con đi gọi bác sĩ.”
Nhạc Tuyết Vi lau nước mắt đứng lên, không đợi cô xoay người, các bác sĩ đã đẩy cửa bước vào.
“Nhạc tiểu thư, thật xin lỗi, vì quan sát bệnh tình của Kiều tiên sinh, chúng tôi đã cử người đứng gác ở bên ngoài.” Bác sĩ đứng một bên bày tỏ sự áy náy với Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi cũng không để ý, lắc đầu một cái: “Đừng nói những thứ này, mau đến xem ba tôi, ông ấy đã tỉnh. Các người xem một chút tiếp theo nên làm thế nào?”
“Nhạc tiểu thư, trước tiên chúng tôi cần xét hiệm cho Kiều tiên sinh, cô xem… cô…”
“Được, tôi sẽ ra ngoài đợi.” Nhạc Tuyết Vi cúi đầu vỗ vỗ tay của Kiều Vạn Đông, giống như dỗ trẻ con vậy: “Ba, bây giờ bác sĩ sẽ xét nghiệm cho ba, con ra ngoài đợi.”
Kiều Vạn Đông khẽ gật đầu, theo lời buông tay con gái ra.
Trước khi đóng cửa, cô còn nói khẽ: “Con sẽ luôn ở đây.”
Tin tức Kiều vạch Đông tỉnh lại đã truyền tới tai Hàn Thừa Nghị, anh cả đêm đã chạy tới đây.
Thời gian là hai giờ sang, trên mặt anh một chút buồn ngủ cũng không có. Bởi vì gần đây, công việc của anh bận bịu, hơn nữa nước C bên kia cũng xảy ra chút chuyện, cho nên thời gian này anh vẫn luôn bận rộn không có nghỉ ngơi.
“Tiểu Tuyết, ba thế nào rồi em?”
Hàn Thừa Nghị đến cửa phòng bệnh, Nhạc Tuyết Vi đang lo lắng chờ đợi một bên, trong một khắc khi cô nhìn thấy Hàn Thừa Nghị đó. Không hiểu sao cô lại cảm thấy yên tâm đến lạ, nhưng rất nhanh Nhạc Tuyết Vi lại nhớ đến đứa bé... Lòng cô cứng rắn lại, quay mặt đi chỗ khác, không để ý đến anh.
Cửa phòng mở ra, các bác sĩ đồng loạt bước ra ngoài. Thấy Hàn Thừa Nghị ở đây, đồng loạt cùng chào anh: "Tam thiếu..."
"Không cần, ba vợ tôi thế nào rồi?"
Hàn Thừa Nghị phất tay, vội vàng hỏi thăm tình huống của Kiều Vạn Đông.
"Tam thiếu, Kiều tiên sinh đã tỉnh, sức khỏe hồi phục rất tốt. Nhưng mà, bởi vì nằm trên giường quá lâu, phản xạ có hơi chậm một chút, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một thời gian sẽ hồi phục."
Nghe lời bác sĩ, Nhạc Tuyết Vi mới khẽ thở nhẹ một hơi: "Vậy bây giờ tôi có thể vào đó chứ? Ba tôi, ông ấy chắc cũng rất muốn gặp tôi."
Bác sĩ nhìn Hàn Thừa Nghị một chút, khẽ nói: "Nhạc tiểu thư có thể đi vào, nhưng tốt nhất không nên, ông ấy vừa mới tỉnh lại, thân thể còn rất yếu ớt, không nên làm phiền ngài ấy nhiều quá, để ngài ấy có thời gian nghỉ ngơi."
"Được rồi, tôi biết, cám ơn bác sĩ." Nhạc Tuyết Vi không biết nên cảm ơn bọn họ thế nào, ba có thể tỉnh lại, nói cảm ơn thế nào cũng chưa thấy đủ.
Mọi người đều trố mắt nhìn nhau, một vị bác sĩ trung niên cười đáp: "Nhạc tiểu thư khách khí rồi, người thực sự có công lớn nhất chính là Tam thiếu. Vậy được rồi, chúng tôi đi trước, có chuyện gì Nhạc tiểu thư có thể gọi chúng tôi."
"Tam thiếu, chúng tôi đi."
Quan hệ của Nhạc Tuyết Vi cùng Hàn Thừa Nghị, bọn họ cứ một mực không nóng không lạnh như vậy, cũng không có gây gổ. Nhạc Tuyết Vi dần trở nên trầm mặc, cô không ồn ào nữa chẳng qua là cô đang đợi một cơ hội. Một lần rời khỏi hoàn toàn Hàn Thừa Nghị. Cô còn trẻ, vừa mới trải qua sinh nhật lần thứ 20, nhưng thế giới tình cảm của cô đã tan hoang từ bao giờ mất rồi.
Lúc này ở bệnh viện truyền đến một tin tức tốt, bệnh tình của Kiều Vạn Đông có dấu hiệu chuyển biến tốt. Bác sĩ nói nếu như khôi phục ổn định, cơ hội tỉnh lại cũng không phải là không có khả năng. Nghe được tin tức này, Nhạc Tuyết Vi che khuôn mặt, nước mắt đã chảy xuống từ bao giờ. Cô thật không nghĩ tới, đang cho là cha sẽ cứ hôn mê nằm ở đó như vậy. Cô biết, việc này phải cảm ơn Hàn Thừa Nghị, nếu không phải anh tìm chuyên gia từ nước C tới điều trị, cha cũng không có hồi phục nhanh như vậy.
Nếu như cha bình phục thuận lợi. Nhạc Tuyết Vi muốn cô sẽ buông xuống tất cả, cùng anh chia tay trong hòa bình, quên đi những vết thương đau kia.
“Nhạc tiểu thư, Tam thiếu vì bệnh tật của lão gia đã bận tâm không ít. Hơn nữa, anh ấy còn phải chiếu có tiểu thư bên này, thật sự là rất khổ cực. Nhạc tiểu thư, có thể cho anh ấy chút sắc mặt tốt được không? Tam thiếu, tôi đi theo anh ấy mười năm. Nói cái gì cũng muốn giấu ở trong lòng.”
Nghê Tuấn cùng Hàn Thừa Nghị đã sát cánh bên nhau rất lâu. Giờ phút này, anh bắt buộc phải ngồi lại nói cho Nhạc Tuyết Vi biết.
Coi như anh là tâm phúc của Hàn Thừa Nghị, anh cũng không nhìn nổi trạng thái của Hàn Thừa Nghị với Nhạc Tuyết Vi bây giờ rõ ràng là một đôi yêu nhau. Chỉ vài tháng trước hai người còn hạnh phúc như vậy, làm sao đột nhiên lại biến thành như bây giờ?
Nhạc Tuyết Vi trầm mặc, Hàn Thừa Nghị chịu khổ, cô làm sao không biết? Nhưng mà, đó thật sự là vì cô sao? Kiều Vạn Đông là cha cô, không sai! Nhưng đồng thời ông cũng là cha của Kiều Vũ Vi, Hàn Thừa Nghị sẽ không phải vì cô ta chứ?
Cô bây giờ đối với quan hệ của Hàn Thừa Nghị với Kiều Vũ Phi tất cả cô đều không muốn biết.
“Anh không cần nói nữa, anh nghĩ như thế nào cũng không có liên quan đến tôi.” Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn về phía Nghê Tuấn. Khóe miệng nở một nụ cười gượng gạo:
“Chắc anh cũng biết, cha tôi, ông ấy cũng là cha của Kiều Vũ Vi.”
“Nhạc Tiểu Thư…” Nghê Tuấn ngẩn ngơ không thể phản bác, Nhạc Tuyết Vi đã nói một câu chặn đường phản bác của anh.
Bác sĩ nói với Nhạc Tuyết Vi, “Người bệnh tùy thời có thể tỉnh lại. Như vậy, những ngày này chúng tôi sẽ cử người thay phiên trông nom ông cụ. Nhạc tiểu thư nên mở điện thoại 24 trên 24 giờ. Một khi người bệnh tỉnh lại, chúng tôi sẽ báo cho hai vị trước tiên.
Lúc Nhạc Tuyết Vi không có cách nào kìm chế tâm tình kích động của mình, vội đuổi theo bác sĩ hỏi: “Vậy tôi có thể ở lại đây không? Tôi đảm bảo sẽ không làm phiền đến quá trình trị liệu, tôi nhất định sẽ yên lặng, không phát ra tiếng vang nào.”
Bác sĩ cười nói: “Nhạc tiểu thư, chúng tôi không phải là không để cho cô ở lại đây, chẳng qua là nơi này của chúng tôi nhiều bác sĩ y tá, cô ở lại cũng không có ích gì, tốt hơn hết vẫn nên về nhà nghỉ ngơi, chờ tin tốt của chúng tôi.”
“Không, tôi muốn ở lại đây, cho tôi ở lại đây đi!” Nhạc Tuyết Vi khổ sở khẩn cầu bác sĩ: “Nếu ba tôi tỉnh lại, tôi muốn nhìn thấy ông ấy đầu tiên. Ba tôi, ông ấy…” Quá đáng thương!
Là vợ chồng với Khang Tuệ Chân mười mấy năm, ông bị như vậy nhưng con gái lớn là Kiều Vũ Vi ngay cạnh nhìn một cái cũng không nhìn ông. Hai mẹ con họ cứ như vậy sống yên ổn mười mấy năm, có thể tưởng tượng được cuộc sống của ba cô những ngày này vô cùng khó khăn thế nào.
Bác sĩ khổ sở nhìn về phía Hàn Thừa Nghị: “Tam thiếu, hay là ngài quyết định đi.”
“Tiểu Tuyết…” Hàn Thừa Nghị định thuyết phục Nhạc Tuyết Vi, thân thể của cô từ khi sảy thai vẫn không được tốt lắm! Anh không muốn để cô vất vả như vậy.
Không nhắc tới Hàn Thừa Nghị thì thôi, chứ vừa nhắc tới anh, thái độ của Nhạc Tuyết Vi đã lạnh lùng hơn nhiều, cô làm như không thấy anh, tự mình quyết định, “Không cần hỏi anh ấy chuyện của tôi, tôi tự quyết định được. Bắt đầu từ bây giờ, tôi muốn ở lại đây chăm sóc ba tôi.”
Các bác sĩ đồng loạt nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, anh cũng không còn cách nào chỉ đành gật đầu một cái: “Nghe cô ấy đi!”
“Vậy được.”
Sau đó Nhạc Tuyết Vi liền ở lại bệnh viện, Hàn Thừa Nghị bận rộn như vậy không có thời gian tiếp cô, trước khi đi vẫn không quên dặn dò phía dưới, đừng để cho cô ấy vất vả, thân thể cô không tốt. Nếu như cô mệt, bọn họ tốt nhất chuẩn bị mất việc đi.
Những người giúp việc âm thầm than thở. Tam thiếu lúc nào cũng hận không thể ngậm bà chủ trong miệng, cho vào trong túi, cưng chiều cô như vậy. Nhưng sao bà chủ vẫn luôn lạnh như băng thế? Đó là vẻ mặt ghét bỏ Tam thiếu sao?
Nhạc Tuyết Vi lâu lắm rồi không đến bệnh viện chăm sóc ba. Nay có cơ hội như vậy, tất nhiên cô phải tự mình làm hết tất cả.
Những người giúp việc ở đó nào dám để cô động tay.
“Thiếu phu nhân, người cứ để đấy, Tam thiếu nói không được để cho cô vất vả.”
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu một cái, cầm khăn mặt lau khô cho người ba, nói: “Để tự tôi làm, mấy người đi đem quần áo sạch tới đây.”
“Còn nữa, đem cả cao đấm bóp tới.”
“Cái này…, Thiếu phu nhân, Tam thiếu nói thân thể người không tốt, đừng nên cố gắng quá!”
Người giúp việc khó xử, còn đang muốn giành lấy chiếc khăn lông trên tay cô.
Nhạc Tuyết Vi cũng chẳng thèm nghe: “Thân thể tôi tôi biết, tôi không mệt, tôi tự làm được.”
“Thiếu phu nhân…”
Người giúp việc không có biện pháp nào, không thể làm gì khác ngoài đứng ở một bên trơ mắt nhìn cô bận rộn. Thầm nghĩ, đây mới thực sự là ngược nha. Tam thiếu thương thiếu phu nhân như vậy. Thiếu phu nhân lại tự ngược bản thân mình, như vậy có khác nào làm khổ Tam thiếu đâu?
Mặc dù bác sĩ nói Kiều Vạn Đông bất kỳ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, nhưng sự thật là Nhạc Tuyết Vi chờ đến gần sang, ba cô cũng không có dấu hiệu chuyển biến. Biết là mình quá gấp, Nhạc Tuyết Vi mới bình tĩnh lại, chờ đến rất khuya mới ở cạnh giường ngủ thiếp đi.
Ban đêm bên tai nghe loáng thoáng có tiếng người nói chuyện, ban đầu Nhạc Tuyết Vi cũng không có để ý. Nhưng dần dần mới nghe thấy ‘Tiểu Tuyết’, có người đang gọi tên cô?
Nhạc Tuyết Vi hết cả buồn ngủ, bỗng dưng mở mắt ra.
Cô không dám tin điều trước mắt mình nữa, người trên giường bệnh Kiều Vạn Đông, cha cô đúng là đã tỉnh, ông đang mệt mỏi giơ tay muốn lấy bình dưỡng khí trên mặt xuống, khẽ nhếch miệng mệt mỏi nói, “Tiểu Tuyết.”
“Ba…”
Nước mắt của Nhạc Tuyết Vi trong nháy mắt đã tràn ra, cô gần như là ngay lập tức đứng lên đi tới đỡ ông.
“Ba, ba người đã tỉnh rồi…” Nhạc Tuyết Vi cầm chặt tay ông, “Ba, con là Nhạc Tuyết Vi, con ở đây.”
Kiều Vạn Đông mở mắt nhìn thấy giọt nước trên mặt con gái. Lộ ra một nụ cười vui mừng, mệt mỏi dùng hết chút sức lực yếu ớt nắm lấy tay con gái.
“Ba, người đợi một chút con đi gọi bác sĩ.”
Nhạc Tuyết Vi lau nước mắt đứng lên, không đợi cô xoay người, các bác sĩ đã đẩy cửa bước vào.
“Nhạc tiểu thư, thật xin lỗi, vì quan sát bệnh tình của Kiều tiên sinh, chúng tôi đã cử người đứng gác ở bên ngoài.” Bác sĩ đứng một bên bày tỏ sự áy náy với Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi cũng không để ý, lắc đầu một cái: “Đừng nói những thứ này, mau đến xem ba tôi, ông ấy đã tỉnh. Các người xem một chút tiếp theo nên làm thế nào?”
“Nhạc tiểu thư, trước tiên chúng tôi cần xét hiệm cho Kiều tiên sinh, cô xem… cô…”
“Được, tôi sẽ ra ngoài đợi.” Nhạc Tuyết Vi cúi đầu vỗ vỗ tay của Kiều Vạn Đông, giống như dỗ trẻ con vậy: “Ba, bây giờ bác sĩ sẽ xét nghiệm cho ba, con ra ngoài đợi.”
Kiều Vạn Đông khẽ gật đầu, theo lời buông tay con gái ra.
Trước khi đóng cửa, cô còn nói khẽ: “Con sẽ luôn ở đây.”
Tin tức Kiều vạch Đông tỉnh lại đã truyền tới tai Hàn Thừa Nghị, anh cả đêm đã chạy tới đây.
Thời gian là hai giờ sang, trên mặt anh một chút buồn ngủ cũng không có. Bởi vì gần đây, công việc của anh bận bịu, hơn nữa nước C bên kia cũng xảy ra chút chuyện, cho nên thời gian này anh vẫn luôn bận rộn không có nghỉ ngơi.
“Tiểu Tuyết, ba thế nào rồi em?”
Hàn Thừa Nghị đến cửa phòng bệnh, Nhạc Tuyết Vi đang lo lắng chờ đợi một bên, trong một khắc khi cô nhìn thấy Hàn Thừa Nghị đó. Không hiểu sao cô lại cảm thấy yên tâm đến lạ, nhưng rất nhanh Nhạc Tuyết Vi lại nhớ đến đứa bé... Lòng cô cứng rắn lại, quay mặt đi chỗ khác, không để ý đến anh.
Cửa phòng mở ra, các bác sĩ đồng loạt bước ra ngoài. Thấy Hàn Thừa Nghị ở đây, đồng loạt cùng chào anh: "Tam thiếu..."
"Không cần, ba vợ tôi thế nào rồi?"
Hàn Thừa Nghị phất tay, vội vàng hỏi thăm tình huống của Kiều Vạn Đông.
"Tam thiếu, Kiều tiên sinh đã tỉnh, sức khỏe hồi phục rất tốt. Nhưng mà, bởi vì nằm trên giường quá lâu, phản xạ có hơi chậm một chút, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một thời gian sẽ hồi phục."
Nghe lời bác sĩ, Nhạc Tuyết Vi mới khẽ thở nhẹ một hơi: "Vậy bây giờ tôi có thể vào đó chứ? Ba tôi, ông ấy chắc cũng rất muốn gặp tôi."
Bác sĩ nhìn Hàn Thừa Nghị một chút, khẽ nói: "Nhạc tiểu thư có thể đi vào, nhưng tốt nhất không nên, ông ấy vừa mới tỉnh lại, thân thể còn rất yếu ớt, không nên làm phiền ngài ấy nhiều quá, để ngài ấy có thời gian nghỉ ngơi."
"Được rồi, tôi biết, cám ơn bác sĩ." Nhạc Tuyết Vi không biết nên cảm ơn bọn họ thế nào, ba có thể tỉnh lại, nói cảm ơn thế nào cũng chưa thấy đủ.
Mọi người đều trố mắt nhìn nhau, một vị bác sĩ trung niên cười đáp: "Nhạc tiểu thư khách khí rồi, người thực sự có công lớn nhất chính là Tam thiếu. Vậy được rồi, chúng tôi đi trước, có chuyện gì Nhạc tiểu thư có thể gọi chúng tôi."
"Tam thiếu, chúng tôi đi."