Editor: Mr. Hùng Đỗ
"Lão Kiều!"
Khang Tuệ Trân quả nhiên là "diễn viên giỏi" trời sinh, ngay khi vào trong phòng, ánh mắt liền đỏ bừng, nước mắt nói ra là ra, xong thẳng đến trước giường bệnh, kéo lấy tay Kiều Vạn Đông bắt đầu khóc, một bên còn oan ức nói: "Lão Kiều à, ông cuối cùng cũng tỉnh, ông hôn mê lâu như vậy, tôi cùng Vũ Vi vô cùng lo lắng."
Kiều Vạn Đông nhìn vợ, trên mặt không có biểu tình gì.
"Huhu, lão Kiều, ông nhìn ông bệnh như vậy, Vũ Vi đều do tôi chiếu cố, nhưng thật sự tôi không có lo được chu toàn cho con bé, ông sẽ không trách tôi chứ?"
Khang Tuệ Trân khóc xong, lại bắt đầu kể lể. Giống như bà không thể chăm sóc Kiều Vạn Đông, cũng là vì bà còn phải chăm lo cho con gái.
Nhạc Tuyết Vi không tiếng động cười lạnh, trong lòng thầm khinh bỉ hai mẹ con nào đó.
"Vũ Vi, con mau qua đây, không phải con vẫn luôn lo lắng cho ba sao? Đứa nhỏ này chính mình còn bị bệnh nặng như vậy, vẫn không quên lo lắng cho ông... Sợ ông không được chăm sóc chu đáo." Khang Tuệ Trân quay đầu lại, nháy mắt với Kiều Vũ Vi, cô ta nhận được chân truyền của mẹ, nước mắt cũng nói ra là ra.
"Ba, người rốt cuộc cũng tỉnh, con với mẹ thật sự rất lo lắng!" Kiều Vũ Vi ánh mắt đỏ bừng, tiến đến trước mặt Kiều Vạn Đông.
Mà Kiều Vạn Đông vẫn dửng dưng như vậy, từ đầu đến cuối cũng không mở miệng nói chuyện.
Khang Tuệ Trân phát hiện ra tình huống gì không đúng, cảnh giác trợn mắt nhìn Nhạc Tuyết Vi một cái, chột dạ nói: "Lão Kiều, ông sao vậy? Tại sao không nói chuyện? Có phải người còn mệt không? Hay là ông nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi."
"Tuệ Trân, đây là bệnh viện, bà nói nhỏ một chút." Kiều Vạn Đông khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng mở miệng.
"Hả? À được..." Khang Tuệ Trân ngượng ngùng cười, thấp giọng: "Ông chắc cũng không lạ tôi, tôi trời sinh đã lớn tiếng."
"Tôi nghĩ, tôi đúng thật là không biết bà." Kiều Vạn Đông lắc đầu một cái, theo lời Khang Tuệ Trân nói ra.
Khang Tuệ Trân sửng sốt một chút, biểu tình trở nên cứng ngắc: "Lão Kiều, ông nói lời này có ý gì?"
"Tôi nói, tôi làm vợ chồng với bà mười mấy năm, nhưng căn bản tôi vẫn chẳng biết gì về con người bà cả."
Kiều Vạn Đông cũng không muốn vòng vo với Khang Tuệ Trân, ông năm đó bởi vì trách nhiệm nên mới cưới bà ta. Ép con gái nhỏ bỏ nhà ra đi, nhưng mười mấy năm qua, ông vẫn không quên được người vợ quá cố, loại hữu danh vô thực này*, nhiều năm qua đã khiến ông chán nản, mệt mỏi cực kỳ.
Nếu không phải lần này ông bị trọng thương, ông đại khái còn muốn cứ như vậy sống cả đời, nhưng giờ đây ông đã thông suốt, ông không muốn đeo gông xích như vậy cả đời nữa. Cũng như không để con gái nhỏ phải khổ sở.
"Lãi Kiều..." Khang Tuệ Trân có chút luống cuống.
"Bà lấy đi số tiền kia, tôi cũng không truy cứu nữa. Bà cũng không cần giả bộ từ bi trước mặt tôi, giữa chúng ta là gì, cả hai ta chắc cũng rất rõ ràng. Chờ thân thể tôi khỏe một chút, liền giải quyết dứt điểm đi."
Kiều Vạn Đông không có cho Khang Tuệ Trân cơ hội nói chuyện, trực tiếp cắt lời bà ta. Đem những lời muốn nói, nói toàn bộ ra một lần.
Khang Tuệ Trân không còn tâm tư "diễn" nữa, cả người trở nên bén nhọn.
Nhưng bởi vì thực tế tới quá đột nhiên, qua tàn khốc, bà ta nửa ngày mới kịp nổi đóa lên. Chỉ Kiều Vạn Đông, buột miệng mắng: "Kiều Vạn Đông, ông muốn ly dị với tôi? Ông điên rồi, nói cho ông, đừng hòng mơ tưởng muốn ly dị! Ông dựa vào cái gì mà muốn ly dị? Ông không có lý do."
Kiều Vạn Đông thì bình tĩnh phản kháng nói: "Không có lý do? Vợ trong lúc chồng đang hôn mê cuỗm hết tiền bỏ trốn, tôi tin tưởng tòa án cũng có mắt, sẽ xử như thế nào. Khang Tuệ Trân, đã là vợ chồng mấy chục năm, nên biết điều một chút, đừng hành xử khó coi như vậy."
Chính là vì vợ chồng với nhau, cho nên Khang Tuệ Trân biết, lời Kiều Vạn Đông nói ra thì ông ta sẽ làm.
Bà biết rõ mọi chuyện đã không thể cứu vãn, nhưng lại không muốn chấp nhận, đảo mắt liếc về Nhạc Tuyết Vi đứng một bên, liền đem tất cả gạch đá ném về phía cô.
Tiến lên hai bước, trực tiếp vung một cái tát tát lên mặt cô.
"Tiểu tiện nhân, có phải tại mày hay không? Nhất định là vì mày, mày đã nói cái gì cho ông ấy? Là mày xúi giục ông ta ly dị với tao? Mày còn nhỏ tuổi, mà lòng dạ đã độc ác như vậy, hại chị mày xong còn muốn hại tao? Hôm nay tao sẽ đánh chết mày."
Nhạc Tuyết Vi cũng không phải là người để mặc cho người ta bắt nạt, liền ra sức phản kháng.
Nhưng mà, trước khi cô kịp phản kích, đã bị một thân hình cao lớn chắn trước mặt cô. Hơi thở quen thuộc lập tức bao vây lấy cô, cô đã bị Hàn Thừa Nghị ông hoàn toàn vào ngực anh.
Hàn Thừa Nghị một tay ông lấy Nhạc Tuyết Vi, một tay kia bóp lấy tay của Khang Tuệ Trân, đôi mắt hiện lên vẻ nguy hiểm, đầu ngón tay khẽ dùng sức, cổ tay Khang Tuệ Trân liền phát ra tiếng "cót két", nghe rợn cả tóc gáy.
"Đánh chết cô ấy? Hừ... tôi ngược lại muốn nhìn một chút, bà có dám động hay không, có thể chạm tới sợi tóc của cô ấy hay không?"
"..."
Khuôn mặt Khang Tuệ Trân nhất thời ảm đạm, bà chưa bao giờ thấy dáng vẻ nguy hiểm của Hàn Thừa Nghị như vậy, bình thường Hàn Thừa Nghị luôn có dáng vẻ nhã nhặn lịch sự, ôn hòa. Thời điểm không mở miệng, chính là một thương nhân vô hại, mà Hàn Thừa Nghị lúc này, cùng cái người trước kia, có thực là cùng một người sao?
"Thừa Nghị..."
Kiều Vũ Vi thấy tình huống không ổn, vội vàng đi lên xin: "Đừng mà, Thừa Nghị, thả tay mẹ em ra."
Sự tức giận trong đáy mắt Hàn Thừa Nghị không giảm chút nào, nếu anh tới trễ một chút, người đàn bà ác độc này không phải sẽ đánh Tiểu Tuyết bị thương sao? Bất kỳ người nào có ý định làm tổn thương cô, đều không thể tha thứ.
"Thừa Nghị, em xin anh, nếu anh không buông tay, sẽ bẻ gãy tay mẹ em mất. Thừa Nghị... Thừa Nghị... em cầu xin anh." Thanh âm của Kiều Vũ Vi đã mang theo tiếng nức nở.
Hàn Thừa Nghị nhìn Kiều Vũ Vi một chút, mặc dù anh với cô ta không có quan hệ nào, nhưng lại ngại vợ anh, ít nhất cũng phải để cho cô chút mặt mũi.
Nghĩ đến đây, Hàn Thừa Nghị chợt buông lỏng tay, Khang Tuệ Trân liền ôm cổ tay đau nhói ngã xuống sàn.
"Mẹ, mẹ sao rồi?"
"A, đau chết tôi rồi." Cổ tay Khang Tuệ Trân đã biến dạng, mặc dù chưa gãy xương, nhưng bị trật khớp là chắc chắn, da thịt bên ngoài cũng đã bầm tím hết lên, có thể thấy Hàn Thừa Nghị dùng sức lớn thế nào.
Kiều Vũ Vi trừng mắt nhìn Nhạc Tuyết Vi, có căm hận cũng có ghen tị! Nhạc Tuyết Vi làm như không thấy, Hàn Thừa Nghị anh ta muốn làm gì, tất cả đều không liên quan tới cô.
"Vũ Vi, Vũ Vi..."
Khang Tuệ Trân khẽ gọi con gái, âm thầm nháy mắt với cô một cái.
Kiều Vũ Vi được đào tạo bởi người mẹ này, ngay lập tức hiểu ý. Lập tức khóc lóc cầm lấy cổ tay Khang Tuệ Trân: "Mẹ, tay mẹ sao thế này! Sao lại sưng thành như vậy... hu... hu."
Khóc lóc, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Vũ Vi, con làm sao vậy?"
Khang Tuệ Trân rất phối hợp ôm lấy con gái, Kiều Vũ Vi đạp một cái, hai mắt nhắm lại, té xỉu trong ngực Khang Tuệ Trân.
"A... Vũ Vi, con sao vậy? Mau tỉnh lại đi..."
Trong phòng bệnh nhất thời loạn lên, Hàn Thừa Nghị khẽ nhíu mày một cái, nhấc cằm nhìn về phía Nghê Tuấn: "Tìm người đưa bọn họ về phòng bệnh, cho người theo dõi, đừng để họ chạy khắp nơi làm loạn."
"Dạ, Tam thiếu."
"Tiểu Tuyết, em không sao chứ?" Hàn Thừa Nghị cúi người nhìn cô gái trong ngực mình, Nhạc Tuyết Vi hoảng hốt lắc đầu một cái, ngẩng đầu nhìn anh, anh ôm cô như vậy, che chở cô, cũng là đang diễn trò sao? Không phải thật, đúng, không phải thật...
Kiều Vũ Vi đột nhiên té xỉu trong phòng bệnh, Nhạc Tuyết Vi nhìn ra, Kiều Vạn Đông đang lo lắng, chẳng qua là vì thể diện của cô nên mới không nói ra.
Kiều Vũ Vi dù gì cũng là con gái ông, ông sao có thể nhắm mắt làm ngơ cho được?
Xảy ra loại chuyện này, bệnh tình của Kiều Vũ Vi cũng không gạt được, ngoại thương thì không đủ để cho một người bình thường ngất xỉu. Nhạc Tuyết Vi chỉ có thể đem tình hình bệnh của cô ta nói cho cha.
"Ai..." Kiều Vạn Đông nằm trên giường, băng vải trên đầu còn chưa kịp tháo, kêu một tiếng than thở.
Nhìn cha như vậy, lòng Nhạc Tuyết Vi mềm nhũn.
Ba lo lắng con gái, cô thì lo lắng cho ba.
"Ba, ba đừng lo lắng như vậy. Chị không phải là không có cơ hội..."
Kiều Vạn Đông gật đầu thở dài, "Ba biết, Hàn Thừa Nghị kia có cách gì chắc chẵn sẽ giúp nó, nhưng mà... loại chuyện như vậy, tìm được người thích hợp cũng không phải dễ dàng. Chỉ tiếc, bác sĩ nói thân thể ba quá yếu, không thích hợp làm chuyện này... Ai, không biết chị con có thể chống đỡ tới khi nào."
"..." Nhạc Tuyết Vi cứng lại, lòng cha mẹ luôn đáng thương như vậy, ba bị thương nặng, cho dù Kiều Vũ Vi chưa từng đối xử tốt với ông, ông cũng không hề so đo.
Bây giờ, con của cô đã mất, nếu như tìm người, không thể nghi ngờ cô sẽ là người thích hợp nhất. Mặc dù cô rất hận Kiều Vũ Vi, nhưng cho dù có là người xa lạ, nếu như cô có thể cứu, cô cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, huống chi, Kiều Vũ Vi cũng là người chị cùng cha khác mẹ với cô.
Nếu như đứa bé con, cô còn có thể do dự, huống chi bây giờ không còn, tựa hồ chuyện này đã thành đương nhiên.
Thấy cha lo lắng như vậy, Nhạc Tuyết Vi cũng đã sớm dao động. Từ nhỏ cô đã được giáo dục, chính là người sống phải hiền lành, không nên so đo quá nhiền, phải lấy đức báo oán.
Cho nên, mặc dù trong lòng căm ghét đối phương, nhưng Nhạc Tuyết Vi không thể không làm, cô sẽ hiến gan cho Kiều Vũ Vi.
"Ba, người đừng lo lắng, có lẽ con sẽ thích hợp với cô ấy."
Ánh mắt Kiều Vạn Đông nhìn cô rất phức tạp, vừa giật mình lại xen lẫn chút cảm động vô hình, cầm bàn tay nhỏ của cô, thở dài đứt quãng nói: "Tốt, đứa bé ngoan, con thật giống mẹ con, đều có một tấm lòng lương thiện. Nhưng... còn thân thể con..."
Nhạc Tuyết Vi cầm tay ông lắc đầu một cái, cười: "Không sao, con vẫn khỏe! Trừ những lúc con đói không chịu được thì con không có bệnh nào di truyền cả, ngay cả cảm vặt cũng rất ít."
"Con còn nói, năm con mười mấy tuổi bị sốt cao, kém chút nữa mất tới nửa cái mạng." Kiều Vạn Đông nhớ tới trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Hì hì, không phải hiện tại con vẫn sống tốt sao? Có lẽ lần kia chỉ là sốt cao mà thôi..."
Nhạc Tuyết Vi lơ đãng, chuyện năm đó, cô còn chút ấn tượng, nhưng cũng không nhớ rõ lắm.
"Con đó, mãi mãi vẫn không tim không phổi như một đứa con nít vậy." Kiều Vạn Đông xoa xoa đầu cô, trong lòng không khỏi cảm khái, "Tuyết Vi, ba cám ơn con."
Nhạc Tuyết Vi ngẩn ra, ngay sau đó mới hiểu, thì ra là ba cảm thấy có lỗi với cô: "Đừng nói như vậy, ba, cô ấy cũng là chị con, chúng con có chung một nửa dòng máu trong người, con là sao có thể thấy chết mà không cứu?"
"Ba biết, Tuyết Vi là cô gái lương thiện nhất đời này."
"Ba!"
"Lão Kiều!"
Khang Tuệ Trân quả nhiên là "diễn viên giỏi" trời sinh, ngay khi vào trong phòng, ánh mắt liền đỏ bừng, nước mắt nói ra là ra, xong thẳng đến trước giường bệnh, kéo lấy tay Kiều Vạn Đông bắt đầu khóc, một bên còn oan ức nói: "Lão Kiều à, ông cuối cùng cũng tỉnh, ông hôn mê lâu như vậy, tôi cùng Vũ Vi vô cùng lo lắng."
Kiều Vạn Đông nhìn vợ, trên mặt không có biểu tình gì.
"Huhu, lão Kiều, ông nhìn ông bệnh như vậy, Vũ Vi đều do tôi chiếu cố, nhưng thật sự tôi không có lo được chu toàn cho con bé, ông sẽ không trách tôi chứ?"
Khang Tuệ Trân khóc xong, lại bắt đầu kể lể. Giống như bà không thể chăm sóc Kiều Vạn Đông, cũng là vì bà còn phải chăm lo cho con gái.
Nhạc Tuyết Vi không tiếng động cười lạnh, trong lòng thầm khinh bỉ hai mẹ con nào đó.
"Vũ Vi, con mau qua đây, không phải con vẫn luôn lo lắng cho ba sao? Đứa nhỏ này chính mình còn bị bệnh nặng như vậy, vẫn không quên lo lắng cho ông... Sợ ông không được chăm sóc chu đáo." Khang Tuệ Trân quay đầu lại, nháy mắt với Kiều Vũ Vi, cô ta nhận được chân truyền của mẹ, nước mắt cũng nói ra là ra.
"Ba, người rốt cuộc cũng tỉnh, con với mẹ thật sự rất lo lắng!" Kiều Vũ Vi ánh mắt đỏ bừng, tiến đến trước mặt Kiều Vạn Đông.
Mà Kiều Vạn Đông vẫn dửng dưng như vậy, từ đầu đến cuối cũng không mở miệng nói chuyện.
Khang Tuệ Trân phát hiện ra tình huống gì không đúng, cảnh giác trợn mắt nhìn Nhạc Tuyết Vi một cái, chột dạ nói: "Lão Kiều, ông sao vậy? Tại sao không nói chuyện? Có phải người còn mệt không? Hay là ông nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi."
"Tuệ Trân, đây là bệnh viện, bà nói nhỏ một chút." Kiều Vạn Đông khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng mở miệng.
"Hả? À được..." Khang Tuệ Trân ngượng ngùng cười, thấp giọng: "Ông chắc cũng không lạ tôi, tôi trời sinh đã lớn tiếng."
"Tôi nghĩ, tôi đúng thật là không biết bà." Kiều Vạn Đông lắc đầu một cái, theo lời Khang Tuệ Trân nói ra.
Khang Tuệ Trân sửng sốt một chút, biểu tình trở nên cứng ngắc: "Lão Kiều, ông nói lời này có ý gì?"
"Tôi nói, tôi làm vợ chồng với bà mười mấy năm, nhưng căn bản tôi vẫn chẳng biết gì về con người bà cả."
Kiều Vạn Đông cũng không muốn vòng vo với Khang Tuệ Trân, ông năm đó bởi vì trách nhiệm nên mới cưới bà ta. Ép con gái nhỏ bỏ nhà ra đi, nhưng mười mấy năm qua, ông vẫn không quên được người vợ quá cố, loại hữu danh vô thực này*, nhiều năm qua đã khiến ông chán nản, mệt mỏi cực kỳ.
Nếu không phải lần này ông bị trọng thương, ông đại khái còn muốn cứ như vậy sống cả đời, nhưng giờ đây ông đã thông suốt, ông không muốn đeo gông xích như vậy cả đời nữa. Cũng như không để con gái nhỏ phải khổ sở.
"Lãi Kiều..." Khang Tuệ Trân có chút luống cuống.
"Bà lấy đi số tiền kia, tôi cũng không truy cứu nữa. Bà cũng không cần giả bộ từ bi trước mặt tôi, giữa chúng ta là gì, cả hai ta chắc cũng rất rõ ràng. Chờ thân thể tôi khỏe một chút, liền giải quyết dứt điểm đi."
Kiều Vạn Đông không có cho Khang Tuệ Trân cơ hội nói chuyện, trực tiếp cắt lời bà ta. Đem những lời muốn nói, nói toàn bộ ra một lần.
Khang Tuệ Trân không còn tâm tư "diễn" nữa, cả người trở nên bén nhọn.
Nhưng bởi vì thực tế tới quá đột nhiên, qua tàn khốc, bà ta nửa ngày mới kịp nổi đóa lên. Chỉ Kiều Vạn Đông, buột miệng mắng: "Kiều Vạn Đông, ông muốn ly dị với tôi? Ông điên rồi, nói cho ông, đừng hòng mơ tưởng muốn ly dị! Ông dựa vào cái gì mà muốn ly dị? Ông không có lý do."
Kiều Vạn Đông thì bình tĩnh phản kháng nói: "Không có lý do? Vợ trong lúc chồng đang hôn mê cuỗm hết tiền bỏ trốn, tôi tin tưởng tòa án cũng có mắt, sẽ xử như thế nào. Khang Tuệ Trân, đã là vợ chồng mấy chục năm, nên biết điều một chút, đừng hành xử khó coi như vậy."
Chính là vì vợ chồng với nhau, cho nên Khang Tuệ Trân biết, lời Kiều Vạn Đông nói ra thì ông ta sẽ làm.
Bà biết rõ mọi chuyện đã không thể cứu vãn, nhưng lại không muốn chấp nhận, đảo mắt liếc về Nhạc Tuyết Vi đứng một bên, liền đem tất cả gạch đá ném về phía cô.
Tiến lên hai bước, trực tiếp vung một cái tát tát lên mặt cô.
"Tiểu tiện nhân, có phải tại mày hay không? Nhất định là vì mày, mày đã nói cái gì cho ông ấy? Là mày xúi giục ông ta ly dị với tao? Mày còn nhỏ tuổi, mà lòng dạ đã độc ác như vậy, hại chị mày xong còn muốn hại tao? Hôm nay tao sẽ đánh chết mày."
Nhạc Tuyết Vi cũng không phải là người để mặc cho người ta bắt nạt, liền ra sức phản kháng.
Nhưng mà, trước khi cô kịp phản kích, đã bị một thân hình cao lớn chắn trước mặt cô. Hơi thở quen thuộc lập tức bao vây lấy cô, cô đã bị Hàn Thừa Nghị ông hoàn toàn vào ngực anh.
Hàn Thừa Nghị một tay ông lấy Nhạc Tuyết Vi, một tay kia bóp lấy tay của Khang Tuệ Trân, đôi mắt hiện lên vẻ nguy hiểm, đầu ngón tay khẽ dùng sức, cổ tay Khang Tuệ Trân liền phát ra tiếng "cót két", nghe rợn cả tóc gáy.
"Đánh chết cô ấy? Hừ... tôi ngược lại muốn nhìn một chút, bà có dám động hay không, có thể chạm tới sợi tóc của cô ấy hay không?"
"..."
Khuôn mặt Khang Tuệ Trân nhất thời ảm đạm, bà chưa bao giờ thấy dáng vẻ nguy hiểm của Hàn Thừa Nghị như vậy, bình thường Hàn Thừa Nghị luôn có dáng vẻ nhã nhặn lịch sự, ôn hòa. Thời điểm không mở miệng, chính là một thương nhân vô hại, mà Hàn Thừa Nghị lúc này, cùng cái người trước kia, có thực là cùng một người sao?
"Thừa Nghị..."
Kiều Vũ Vi thấy tình huống không ổn, vội vàng đi lên xin: "Đừng mà, Thừa Nghị, thả tay mẹ em ra."
Sự tức giận trong đáy mắt Hàn Thừa Nghị không giảm chút nào, nếu anh tới trễ một chút, người đàn bà ác độc này không phải sẽ đánh Tiểu Tuyết bị thương sao? Bất kỳ người nào có ý định làm tổn thương cô, đều không thể tha thứ.
"Thừa Nghị, em xin anh, nếu anh không buông tay, sẽ bẻ gãy tay mẹ em mất. Thừa Nghị... Thừa Nghị... em cầu xin anh." Thanh âm của Kiều Vũ Vi đã mang theo tiếng nức nở.
Hàn Thừa Nghị nhìn Kiều Vũ Vi một chút, mặc dù anh với cô ta không có quan hệ nào, nhưng lại ngại vợ anh, ít nhất cũng phải để cho cô chút mặt mũi.
Nghĩ đến đây, Hàn Thừa Nghị chợt buông lỏng tay, Khang Tuệ Trân liền ôm cổ tay đau nhói ngã xuống sàn.
"Mẹ, mẹ sao rồi?"
"A, đau chết tôi rồi." Cổ tay Khang Tuệ Trân đã biến dạng, mặc dù chưa gãy xương, nhưng bị trật khớp là chắc chắn, da thịt bên ngoài cũng đã bầm tím hết lên, có thể thấy Hàn Thừa Nghị dùng sức lớn thế nào.
Kiều Vũ Vi trừng mắt nhìn Nhạc Tuyết Vi, có căm hận cũng có ghen tị! Nhạc Tuyết Vi làm như không thấy, Hàn Thừa Nghị anh ta muốn làm gì, tất cả đều không liên quan tới cô.
"Vũ Vi, Vũ Vi..."
Khang Tuệ Trân khẽ gọi con gái, âm thầm nháy mắt với cô một cái.
Kiều Vũ Vi được đào tạo bởi người mẹ này, ngay lập tức hiểu ý. Lập tức khóc lóc cầm lấy cổ tay Khang Tuệ Trân: "Mẹ, tay mẹ sao thế này! Sao lại sưng thành như vậy... hu... hu."
Khóc lóc, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Vũ Vi, con làm sao vậy?"
Khang Tuệ Trân rất phối hợp ôm lấy con gái, Kiều Vũ Vi đạp một cái, hai mắt nhắm lại, té xỉu trong ngực Khang Tuệ Trân.
"A... Vũ Vi, con sao vậy? Mau tỉnh lại đi..."
Trong phòng bệnh nhất thời loạn lên, Hàn Thừa Nghị khẽ nhíu mày một cái, nhấc cằm nhìn về phía Nghê Tuấn: "Tìm người đưa bọn họ về phòng bệnh, cho người theo dõi, đừng để họ chạy khắp nơi làm loạn."
"Dạ, Tam thiếu."
"Tiểu Tuyết, em không sao chứ?" Hàn Thừa Nghị cúi người nhìn cô gái trong ngực mình, Nhạc Tuyết Vi hoảng hốt lắc đầu một cái, ngẩng đầu nhìn anh, anh ôm cô như vậy, che chở cô, cũng là đang diễn trò sao? Không phải thật, đúng, không phải thật...
Kiều Vũ Vi đột nhiên té xỉu trong phòng bệnh, Nhạc Tuyết Vi nhìn ra, Kiều Vạn Đông đang lo lắng, chẳng qua là vì thể diện của cô nên mới không nói ra.
Kiều Vũ Vi dù gì cũng là con gái ông, ông sao có thể nhắm mắt làm ngơ cho được?
Xảy ra loại chuyện này, bệnh tình của Kiều Vũ Vi cũng không gạt được, ngoại thương thì không đủ để cho một người bình thường ngất xỉu. Nhạc Tuyết Vi chỉ có thể đem tình hình bệnh của cô ta nói cho cha.
"Ai..." Kiều Vạn Đông nằm trên giường, băng vải trên đầu còn chưa kịp tháo, kêu một tiếng than thở.
Nhìn cha như vậy, lòng Nhạc Tuyết Vi mềm nhũn.
Ba lo lắng con gái, cô thì lo lắng cho ba.
"Ba, ba đừng lo lắng như vậy. Chị không phải là không có cơ hội..."
Kiều Vạn Đông gật đầu thở dài, "Ba biết, Hàn Thừa Nghị kia có cách gì chắc chẵn sẽ giúp nó, nhưng mà... loại chuyện như vậy, tìm được người thích hợp cũng không phải dễ dàng. Chỉ tiếc, bác sĩ nói thân thể ba quá yếu, không thích hợp làm chuyện này... Ai, không biết chị con có thể chống đỡ tới khi nào."
"..." Nhạc Tuyết Vi cứng lại, lòng cha mẹ luôn đáng thương như vậy, ba bị thương nặng, cho dù Kiều Vũ Vi chưa từng đối xử tốt với ông, ông cũng không hề so đo.
Bây giờ, con của cô đã mất, nếu như tìm người, không thể nghi ngờ cô sẽ là người thích hợp nhất. Mặc dù cô rất hận Kiều Vũ Vi, nhưng cho dù có là người xa lạ, nếu như cô có thể cứu, cô cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, huống chi, Kiều Vũ Vi cũng là người chị cùng cha khác mẹ với cô.
Nếu như đứa bé con, cô còn có thể do dự, huống chi bây giờ không còn, tựa hồ chuyện này đã thành đương nhiên.
Thấy cha lo lắng như vậy, Nhạc Tuyết Vi cũng đã sớm dao động. Từ nhỏ cô đã được giáo dục, chính là người sống phải hiền lành, không nên so đo quá nhiền, phải lấy đức báo oán.
Cho nên, mặc dù trong lòng căm ghét đối phương, nhưng Nhạc Tuyết Vi không thể không làm, cô sẽ hiến gan cho Kiều Vũ Vi.
"Ba, người đừng lo lắng, có lẽ con sẽ thích hợp với cô ấy."
Ánh mắt Kiều Vạn Đông nhìn cô rất phức tạp, vừa giật mình lại xen lẫn chút cảm động vô hình, cầm bàn tay nhỏ của cô, thở dài đứt quãng nói: "Tốt, đứa bé ngoan, con thật giống mẹ con, đều có một tấm lòng lương thiện. Nhưng... còn thân thể con..."
Nhạc Tuyết Vi cầm tay ông lắc đầu một cái, cười: "Không sao, con vẫn khỏe! Trừ những lúc con đói không chịu được thì con không có bệnh nào di truyền cả, ngay cả cảm vặt cũng rất ít."
"Con còn nói, năm con mười mấy tuổi bị sốt cao, kém chút nữa mất tới nửa cái mạng." Kiều Vạn Đông nhớ tới trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Hì hì, không phải hiện tại con vẫn sống tốt sao? Có lẽ lần kia chỉ là sốt cao mà thôi..."
Nhạc Tuyết Vi lơ đãng, chuyện năm đó, cô còn chút ấn tượng, nhưng cũng không nhớ rõ lắm.
"Con đó, mãi mãi vẫn không tim không phổi như một đứa con nít vậy." Kiều Vạn Đông xoa xoa đầu cô, trong lòng không khỏi cảm khái, "Tuyết Vi, ba cám ơn con."
Nhạc Tuyết Vi ngẩn ra, ngay sau đó mới hiểu, thì ra là ba cảm thấy có lỗi với cô: "Đừng nói như vậy, ba, cô ấy cũng là chị con, chúng con có chung một nửa dòng máu trong người, con là sao có thể thấy chết mà không cứu?"
"Ba biết, Tuyết Vi là cô gái lương thiện nhất đời này."
"Ba!"