Editor: Bạch Nguyệt
Nhạc Tuyết Vi lao ra khỏi thư phòng thì đụng phải Tô Nhạc Quân ở cửa.
Tô Nhạc Quân vừa lúc đi ngang qua thư phòng, nghe thấy âm thanh ầm ĩ bên trong, liền dừng chân tựa vào cửa để nghe hai người đối thoại cho rõ.
"..." Nhạc Tuyết Vi liếc mắt nhìn Tô Nhạc Quân một cái, cô và Hàn Thừa Nghị đã muốn chạy trên tuyệt lộ, cho nên cô không chào hỏi Tô Nhạc Quân mà chỉ lướt qua bả vai lao xuống lầu, ra khỏi cửa.
Tô Nhạc Quân trên mặt một bộ dáng tâm cơ thâm trầm, tính kế, mà phải là kế sách tuyệt hảo hoàn toàn loại bỏ Nhạc Tuyết Vi! Nếu không, thả hồ về rừng nhất định sẽ hậu hoạn vô cùng!
Tô Nhạc Quân trở lại phòng ngủ, gọi cho Kiều Vũ Vi ở bệnh viện.
"Alo... Đại thiếu phu nhân?" Kiều Vũ Vi nhận được cuộc gọi của Tô Nhạc Quân, thái độ cực kì cung kính, "Đã trễ thế này, có chuyện gì sao?"
“Hừ!” Tô Nhạc Quân cười lạnh một tiếng, cũng không quanh co lòng vòng, "Giọng điệu nghe không tồi, không nghĩ rằng cái gì cũng không có, lại còn rất hài lòng?"
Kiều Vũ Vi nhất thời nghe không lọt những lời này, "Đại thiếu phu nhân, tôi đã hai bàn tay trắng, Hàn Thừa Nghị cũng đã bỏ mặc tôi, bà không cần phải dùng thái độ này với tôi, tôi cũng không ngại không vừa mắt bà. Bà tìm lầm đối tượng rồi, muốn tìm bà hẳn là nên đi tìm Nhạc Tuyết Vi mới đúng."
"Hừ... Sắp chết đến nơi, vậy mà cái gì cũng không biết? Cô không phải con gái của Kiều Vạn Đông, việc này cô có biết không?" Trong mắt Tô Nhạc Quân tràn đầy khinh thường, càng thêm xem thường Kiều Vũ Vi, bất quá, Kiều Vũ Vi càng kém cỏi, bà ta càng có lợi!
Kiều Vũ Vi luống cuống, giọng điệu thay đổi, "Đại thiếu phu nhân, người... người... người nghe ở đâu nói?"
"Xem ra là sự thật?" Tô Nhạc Quân nhíu mày, tính kế trong bụng, "Tôi làm sao mà biết không quan trọng. Đừng có trách tôi không nhắc nhở cô, chuyện này Nhạc Tuyết Vi đã biết! Quan hệ giữa hai người các cô là như thế nào? Cô hại cô ta như vậy, cô nghĩ cô ta sẽ bỏ qua cơ hội tốt này sao? Cô tốt nhất nên nhanh nghĩ cách bịt miệng cô ta lại đi! Nếu để cô ta nói chuyện này cho Kiều Vạn Đông, vậy cô thật sự sẽ trắng tay."
"Này... Tại sao lại như vậy?" Thái độ Kiều Vũ Vi lập tức mềm mỏng, vâng vâng dạ dạ nói, "Đại thiếu phu nhân, vậy tôi nên làm gì? Làm thế nào tôi mới có thể bịt miệng cô ta lại?"
Tô Nhạc Quân vung tay lên, giọng nói phát ra dị thường lạnh băng, "Cô không cần phải xen vào gì cả, chỉ cần đưa cô ta đến chỗ của tôi, còn lại, tôi tự nhiên sẽ giúp cô."
"Được..." Kiều Vũ Vi tâm hoảng ý loạn đáp ứng, nhưng lúc ngắt điện thoại mới đột nhiên nhớ tới, Tô Nhạc Quân vì sao lại giúp cô? Nhưng không thể quản nhiều như vậy được, trước mắt điều quan trọng nhất là không thể để cho Nhạc Tuyết Vi nói ra thân thế của cô cho Kiều Vạn Đông, nếu không, cô thực sự sẽ trắng tay.
Ra khỏi Bán Hạ Sơn Trang, Nhạc Tuyết Vi trong đầu chỉ có một ý niệm, đó là lập tức phải đem chuyện này nói cho Kiều Vạn Đông! Cô đã hận lầm cha mười mấy năm, cha cả đời dạy học, cả đời học vấn, cư nhiên lại bị Khang Tuệ Trân lừa mười mấy năm!
Trở lại bệnh viện, Kiều Vạn Đông đã ngủ thiếp đi.
Nhạc Tuyết Vi không kiềm chế được nội tâm bi phẫn, cắn răng quỳ xuống trước mặt cha cô, nước mắt hối hận không ngừng tuôn rơi.
"Cha, cha, thực xin lỗi, Tuyết Vi sai rồi... Cha, người tha thứ cho con."
Kiều Vạn Đông uống thuốc, đã an tường ngủ rồi, không nghe được Nhạc Tuyết Vi thì thầm. Nhạc Tuyết Vi cầm tay Kiều Vạn Đông, khuôn mặt trong lòng bàn tay cha mình, nước mắt không ngừng rơi, dính ướt cả lòng bàn tay Kiều Vạn Đông.
"..." Kiều Vạn Đông tỉnh lại, nhìn về phía con gái nhỏ đang quỳ gối bên mép giường, lập tức hoảng sợ, "Tuyết Vi, con sao thế? Sao lại khóc? Đừng khóc, có chuyện gì nói cho cha nghe, là Hàn Thừa Nghị bắt nạt con phải không?"
"Cha!"
Nhạc Tuyết Vi nhào vào trong lòng cha mình, hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Cha, cha có yêu con không? Cha có thương Tuyết Vi không?"
Kiều Vạn Đông bị lời nói của con gái nhỏ chọc cho vui vẻ, cười vuốt đầu cô, "Nói cái gì ngốc thế? Cha sao lại không thương con gái bảo bối của mình?"
"Vậy Kiều Vũ Vi thì sao? Cha, nếu chỉ có Tuyết Vi, không có Kiều Vũ Vi, cha có khổ sở không?" Nhạc Tuyết Vi do dự, nội tâm thật giãy giụa, cô không biết nên đem chuyện này nói với cha như thế nào, cha có thể tiếp nhận được ư?
"Haizzz... Vũ Vi tuy rằng không giống con, cha thừa nhận không thể nào quan tâm được con bé, nhưng con bé dù sao cũng là con của cha, Tuyết Vi, con thiện lương như vậy, đáp ứng cha, không cần phải tức giận với con bé, được không?"
"..." Nhạc Tuyết Vi ngừng lại, không được, hiện tại cô chưa thể nói ra chân tướng.
Cha vẫn luôn đem Kiều Vũ Vi trở thành con gái của mình, vì Kiều Vũ Vi nên mới cưới Khang Tuệ Trân! Thân thể ông còn rất suy yếu, không thể tiếp nhận được sự thật như vậy.
Nhạc Tuyết Vi hít sâu vài lần, quyết định tạm thời giấu đi. Cô gật đầu, đáp ứng cha cô, "Vâng, cha yên tâm, con sẽ không tức giận với chị ta..."
Nhưng, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng...
Kiều Vũ Vi cư nhiên hẹn muốn gặp mặt Nhạc Tuyết Vi, hơn nữa không phải ở bệnh viện, mà là ở bên ngoài.
Nhạc Tuyết Vi không biết khi gặp mặt các cô có thể nói chuyện gì, nhưng vì ngại cha đang ở một bên, cô đành phải đáp ứng cuộc hẹn của Kiều Vũ Vi.
Ra khỏi cửa, thời tiết có chút lạnh, Kiều Vạn Đông tự mình choàng khăn quàng cổ cho con gái, dặn dò, "Bên ngoài lạnh, chú ý giữ ấm, có chuyện gì thì cùng chị con nói chuyện cho tốt, chung quy là tỷ muội một ruột, người sai chính là cha, chị và con đều vô tội."
Nhạc Tuyết Vi nghe vậy, sóng mũi cay cay, ngạnh giọng đáp ứng, "Dạ được, con đã biết, con sẽ nói chuyện tốt với chị ta."
"Haiz!" Kiều Vạn Đông cảm khái, cả hai chị em đều cùng thích một nam nhân, đây là cái nghiệt duyên gì a?
"Đi đi thôi!"
Khách sạn Trung Đình, quán café.
Quán này thiết kế rất đặc biệt, trừ cửa chính ở ngoài, còn có thêm cái cửa nhỏ ở toilet. Đây là do Tô Nhạc Quân cố tình làm cho kế hoạch "thăm hỏi", đối phó Nhạc Tuyết Vi.
Hiện tại người của Tô Nhạc Quân đã núp sẵn trong toilet, chỉ còn chờ Nhạc Tuyết Vi tới.
Cửa quán bị đẩy ra, Nhạc Tuyết Vi đi vào.
Nhưng, trong quán cổ xưa thanh lịch này, đừng nói Kiều Vũ Vi, ngay cả một bóng người cũng không có. Nhạc Tuyết Vi nghi hoặc nhìn bốn phía, chuyện này... là như thế nào?
Kiều Vũ Vi trịnh trọng hẹn cô như vậy, thế mà đến giờ vẫn chưa tới?
Nhạc Tuyết Vi không tính lưu lại đây, áo khoác cũng không cởi, đứng ngay tại đó chờ. Trên tường của quán có treo vài bức tranh, cô liền nhìn những bức tranh không có gì đáng chú ý đó.
Nhưng, ngay lúc cô chán hết sức, phía sau bỗng nhiên có người tới gần, một tay cầm khăn lông bịt mũi miệng Nhạc Tuyết Vi!
"Ưm, ưm..." Nhạc Tuyết Vi ra sức giãy giụa, lắc đầu muốn kêu lớn tiếng, nhưng cô không thể phát ra bất kì âm thanh gì! Một trận hương vị gay mũi xông vào, không biết khăn lông tẩm thứ gì, Nhạc Tuyết Vi sau khi hít vài hơi, ý thức dần trở nên mơ hồ...
Trước sau bất quá chưa đầy năm phút đồng hồ, vệ sĩ âm thầm đi theo ở ngoài cửa đã cảnh giác rất cao.
"Có nghe được âm thanh kỳ quái bên trong hay không?"
Bọn vệ sĩ liếc nhau, nhạy bén cảm thấy tình huống không thích hợp. Tam thiếu phu nhân có bao nhiêu quan trọng đối với Tam thiếu, Tam thiếu có bao nhiêu yêu thương Tam thiếu phu nhân, bọn họ đều nhìn thấy ở trong mắt, hai ngày trước, bởi vì Tam Thiếu phu nhân ra ngoài gặp mặt cùng người khác, bọn vệ sĩ không báo cáo đúng lúc, toàn thể liền bị trách phạt.
Cho nên, bọn vệ sĩ nhanh chóng quyết định, một chân đá văng cửa quán café ra, vọt vào.
Mà quán café trống không, làm gì còn bóng dáng của Tam thiếu phu nhân? Trên bàn trà vẫn còn nhiệt, cư nhiên nhanh như vậy mà đã bắt người đi?
"Không tốt, toilet này có cửa nhỏ!"
"Mau báo cho Tam thiếu, số còn lại theo tôi truy tìm!"
Bán Hạ Sơn Trang, thư phòng, đèn chùm pha lê phát ra ánh sáng trắng.
Hàn Thừa Nghị đứng ở cửa kính đối mặt với tin tức, nhắm hai mắt không nói một lời. Đằng sau anh là hai hàng vệ sĩ, mỗi người đều cúi đầu, im như ve sầu mùa đông(*). Nghê Tuấn đứng đầu, đồng dạng không dám ngẩng đầu, nhíu chặt lông mày.
(*) Im như ve sầu mùa đông: Hán-Việt gọi là "Cấm nhược hàn thiền" (Cái này nói cho mọi người biết thêm)
"Hừ!"
Hàn Thừa Nghị hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên mở bừng mắt, tựa như mũi tên sắc bén cắt ngang qua bầu trời đêm. Anh nhanh chóng xoay người, ung dung thong thả đi tới, dừng ở trước người Nghê Tuấn.
"Tam thiếu, thuộc hạ thất trách!" Nghê Tuấn càng thêm cúi thấp đầu hơn.
Hàn Thừa Nghị cong môi, lưu loát tát một cái trên mặt Nghê Tuấn.
Nghê Tuấn vẫn đứng yên không nhúc nhích, khóe môi tràn ra một dòng chất lỏng đỏ tươi, nhưng anh ta một chút cũng không chớp mắt.
"Nói, tình huống hiện tại như thế nào?"
Hàn Thừa Nghị đau đớn kịch liệt, nhắm mắt lại, Nghê Tuấn là tâm phúc của anh, nếu không phải bởi vì Tiểu Tyết xảy ra chuyện, anh sẽ không đánh anh ta như vậy!
"Vâng, Tam thiếu, đã phái người ra ngoài, hơn nữa cũng đã thông báo cho nước C bên kia toàn lực tìm kiếm Tam thiếu phu nhân. Hiển nhiên trên đường đã bắt được người bắt cóc thiếu phu nhân, trước mắt không biết mục đích của bọn họ là gì. Sau đám tang bà ngoại của Tam thiếu phu nhân, thân phận của người (Nhạc Tuyết Vi) cũng đã được đưa ra ngoài ánh sáng, không ngoại trừ khả năng tống tiền! Cũng không ngoại trừ khả năng báo thù riêng!"
Đây là điểm Hàn Thừa Nghị lo lắng nhất, nếu đối phương bởi vì thân phận Tam thiếu phu nhân mà gây bất lợi cho cô, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng!
"Tam thiếu, điện thoại từ bệnh viện, Kiều hiệu trưởng bên kia truyền đến tin tức, Tam thiếu phu nhân là sau khi nhận được điện thoại của Kiều Vũ Vi mới đi ra ngoài."
Hàn Thừa Nghị vừa nghe, cặp mắt dài hẹp đột nhiên trừng lớn, lập tức bừng lên hai ngọn lửa. Vẫn chưa chịu dừng? Là ngại lời anh nói lần trước chưa đủ đúng hay sao?
"Đi, đến bệnh viện!"
Rolls-Royce dừng tại khu phòng bệnh nội trú V.I.P dưới lầu, Hàn Thừa Nghị cấp tốc vọt lên, không có gọi Nghê Tuấn, bàn chân đá văng cửa chính ra.
Những gì văn nhã ẩn dưới vẻ bề ngoài một khắc kia đã không thể ngăn chặn được sự tức giận, là do bộ dáng thương nhân của anh quá vô hại sao? Đôi mẹ con hẳn là chưa từng nghe qua, Hàn Lão Tam anh danh hào đầu rồng của tứ đại gia tại đế đô!
"Rầm!"
Bỗng nhiên vang lên tiếng động lớn khiến cho Kiều Vũ Vi từ trong giấc ngủ tỉnh lại, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thân hình to lớn tràn ngập sát khí của Hàn Thừa Nghị đã tiến lên, một tay nhanh chóng bóp lấy cổ cô ta.
Ánh mắt sắc bén như đao, làm người ta không rét mà run.
"Thừa, Thừa Nghị... Anh làm cái gì? Khụ khụ... khụ khụ..." Kiều Vũ Vi đỡ lấy cổ, sắp ho đến nghẹt thở.
"Làm gì? Nói! Cô được ai mua? Đối phương là ai? Kiều Vũ Vi, cô nhất định phải đem một chút ân tình còn lại của tôi đối với cô xóa sạch hay sao? Tốt, tôi không ngại, nhưng cô ngàn vạn lần không nên động tới Tiểu Tuyết!"
Nhạc Tuyết Vi lao ra khỏi thư phòng thì đụng phải Tô Nhạc Quân ở cửa.
Tô Nhạc Quân vừa lúc đi ngang qua thư phòng, nghe thấy âm thanh ầm ĩ bên trong, liền dừng chân tựa vào cửa để nghe hai người đối thoại cho rõ.
"..." Nhạc Tuyết Vi liếc mắt nhìn Tô Nhạc Quân một cái, cô và Hàn Thừa Nghị đã muốn chạy trên tuyệt lộ, cho nên cô không chào hỏi Tô Nhạc Quân mà chỉ lướt qua bả vai lao xuống lầu, ra khỏi cửa.
Tô Nhạc Quân trên mặt một bộ dáng tâm cơ thâm trầm, tính kế, mà phải là kế sách tuyệt hảo hoàn toàn loại bỏ Nhạc Tuyết Vi! Nếu không, thả hồ về rừng nhất định sẽ hậu hoạn vô cùng!
Tô Nhạc Quân trở lại phòng ngủ, gọi cho Kiều Vũ Vi ở bệnh viện.
"Alo... Đại thiếu phu nhân?" Kiều Vũ Vi nhận được cuộc gọi của Tô Nhạc Quân, thái độ cực kì cung kính, "Đã trễ thế này, có chuyện gì sao?"
“Hừ!” Tô Nhạc Quân cười lạnh một tiếng, cũng không quanh co lòng vòng, "Giọng điệu nghe không tồi, không nghĩ rằng cái gì cũng không có, lại còn rất hài lòng?"
Kiều Vũ Vi nhất thời nghe không lọt những lời này, "Đại thiếu phu nhân, tôi đã hai bàn tay trắng, Hàn Thừa Nghị cũng đã bỏ mặc tôi, bà không cần phải dùng thái độ này với tôi, tôi cũng không ngại không vừa mắt bà. Bà tìm lầm đối tượng rồi, muốn tìm bà hẳn là nên đi tìm Nhạc Tuyết Vi mới đúng."
"Hừ... Sắp chết đến nơi, vậy mà cái gì cũng không biết? Cô không phải con gái của Kiều Vạn Đông, việc này cô có biết không?" Trong mắt Tô Nhạc Quân tràn đầy khinh thường, càng thêm xem thường Kiều Vũ Vi, bất quá, Kiều Vũ Vi càng kém cỏi, bà ta càng có lợi!
Kiều Vũ Vi luống cuống, giọng điệu thay đổi, "Đại thiếu phu nhân, người... người... người nghe ở đâu nói?"
"Xem ra là sự thật?" Tô Nhạc Quân nhíu mày, tính kế trong bụng, "Tôi làm sao mà biết không quan trọng. Đừng có trách tôi không nhắc nhở cô, chuyện này Nhạc Tuyết Vi đã biết! Quan hệ giữa hai người các cô là như thế nào? Cô hại cô ta như vậy, cô nghĩ cô ta sẽ bỏ qua cơ hội tốt này sao? Cô tốt nhất nên nhanh nghĩ cách bịt miệng cô ta lại đi! Nếu để cô ta nói chuyện này cho Kiều Vạn Đông, vậy cô thật sự sẽ trắng tay."
"Này... Tại sao lại như vậy?" Thái độ Kiều Vũ Vi lập tức mềm mỏng, vâng vâng dạ dạ nói, "Đại thiếu phu nhân, vậy tôi nên làm gì? Làm thế nào tôi mới có thể bịt miệng cô ta lại?"
Tô Nhạc Quân vung tay lên, giọng nói phát ra dị thường lạnh băng, "Cô không cần phải xen vào gì cả, chỉ cần đưa cô ta đến chỗ của tôi, còn lại, tôi tự nhiên sẽ giúp cô."
"Được..." Kiều Vũ Vi tâm hoảng ý loạn đáp ứng, nhưng lúc ngắt điện thoại mới đột nhiên nhớ tới, Tô Nhạc Quân vì sao lại giúp cô? Nhưng không thể quản nhiều như vậy được, trước mắt điều quan trọng nhất là không thể để cho Nhạc Tuyết Vi nói ra thân thế của cô cho Kiều Vạn Đông, nếu không, cô thực sự sẽ trắng tay.
Ra khỏi Bán Hạ Sơn Trang, Nhạc Tuyết Vi trong đầu chỉ có một ý niệm, đó là lập tức phải đem chuyện này nói cho Kiều Vạn Đông! Cô đã hận lầm cha mười mấy năm, cha cả đời dạy học, cả đời học vấn, cư nhiên lại bị Khang Tuệ Trân lừa mười mấy năm!
Trở lại bệnh viện, Kiều Vạn Đông đã ngủ thiếp đi.
Nhạc Tuyết Vi không kiềm chế được nội tâm bi phẫn, cắn răng quỳ xuống trước mặt cha cô, nước mắt hối hận không ngừng tuôn rơi.
"Cha, cha, thực xin lỗi, Tuyết Vi sai rồi... Cha, người tha thứ cho con."
Kiều Vạn Đông uống thuốc, đã an tường ngủ rồi, không nghe được Nhạc Tuyết Vi thì thầm. Nhạc Tuyết Vi cầm tay Kiều Vạn Đông, khuôn mặt trong lòng bàn tay cha mình, nước mắt không ngừng rơi, dính ướt cả lòng bàn tay Kiều Vạn Đông.
"..." Kiều Vạn Đông tỉnh lại, nhìn về phía con gái nhỏ đang quỳ gối bên mép giường, lập tức hoảng sợ, "Tuyết Vi, con sao thế? Sao lại khóc? Đừng khóc, có chuyện gì nói cho cha nghe, là Hàn Thừa Nghị bắt nạt con phải không?"
"Cha!"
Nhạc Tuyết Vi nhào vào trong lòng cha mình, hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Cha, cha có yêu con không? Cha có thương Tuyết Vi không?"
Kiều Vạn Đông bị lời nói của con gái nhỏ chọc cho vui vẻ, cười vuốt đầu cô, "Nói cái gì ngốc thế? Cha sao lại không thương con gái bảo bối của mình?"
"Vậy Kiều Vũ Vi thì sao? Cha, nếu chỉ có Tuyết Vi, không có Kiều Vũ Vi, cha có khổ sở không?" Nhạc Tuyết Vi do dự, nội tâm thật giãy giụa, cô không biết nên đem chuyện này nói với cha như thế nào, cha có thể tiếp nhận được ư?
"Haizzz... Vũ Vi tuy rằng không giống con, cha thừa nhận không thể nào quan tâm được con bé, nhưng con bé dù sao cũng là con của cha, Tuyết Vi, con thiện lương như vậy, đáp ứng cha, không cần phải tức giận với con bé, được không?"
"..." Nhạc Tuyết Vi ngừng lại, không được, hiện tại cô chưa thể nói ra chân tướng.
Cha vẫn luôn đem Kiều Vũ Vi trở thành con gái của mình, vì Kiều Vũ Vi nên mới cưới Khang Tuệ Trân! Thân thể ông còn rất suy yếu, không thể tiếp nhận được sự thật như vậy.
Nhạc Tuyết Vi hít sâu vài lần, quyết định tạm thời giấu đi. Cô gật đầu, đáp ứng cha cô, "Vâng, cha yên tâm, con sẽ không tức giận với chị ta..."
Nhưng, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng...
Kiều Vũ Vi cư nhiên hẹn muốn gặp mặt Nhạc Tuyết Vi, hơn nữa không phải ở bệnh viện, mà là ở bên ngoài.
Nhạc Tuyết Vi không biết khi gặp mặt các cô có thể nói chuyện gì, nhưng vì ngại cha đang ở một bên, cô đành phải đáp ứng cuộc hẹn của Kiều Vũ Vi.
Ra khỏi cửa, thời tiết có chút lạnh, Kiều Vạn Đông tự mình choàng khăn quàng cổ cho con gái, dặn dò, "Bên ngoài lạnh, chú ý giữ ấm, có chuyện gì thì cùng chị con nói chuyện cho tốt, chung quy là tỷ muội một ruột, người sai chính là cha, chị và con đều vô tội."
Nhạc Tuyết Vi nghe vậy, sóng mũi cay cay, ngạnh giọng đáp ứng, "Dạ được, con đã biết, con sẽ nói chuyện tốt với chị ta."
"Haiz!" Kiều Vạn Đông cảm khái, cả hai chị em đều cùng thích một nam nhân, đây là cái nghiệt duyên gì a?
"Đi đi thôi!"
Khách sạn Trung Đình, quán café.
Quán này thiết kế rất đặc biệt, trừ cửa chính ở ngoài, còn có thêm cái cửa nhỏ ở toilet. Đây là do Tô Nhạc Quân cố tình làm cho kế hoạch "thăm hỏi", đối phó Nhạc Tuyết Vi.
Hiện tại người của Tô Nhạc Quân đã núp sẵn trong toilet, chỉ còn chờ Nhạc Tuyết Vi tới.
Cửa quán bị đẩy ra, Nhạc Tuyết Vi đi vào.
Nhưng, trong quán cổ xưa thanh lịch này, đừng nói Kiều Vũ Vi, ngay cả một bóng người cũng không có. Nhạc Tuyết Vi nghi hoặc nhìn bốn phía, chuyện này... là như thế nào?
Kiều Vũ Vi trịnh trọng hẹn cô như vậy, thế mà đến giờ vẫn chưa tới?
Nhạc Tuyết Vi không tính lưu lại đây, áo khoác cũng không cởi, đứng ngay tại đó chờ. Trên tường của quán có treo vài bức tranh, cô liền nhìn những bức tranh không có gì đáng chú ý đó.
Nhưng, ngay lúc cô chán hết sức, phía sau bỗng nhiên có người tới gần, một tay cầm khăn lông bịt mũi miệng Nhạc Tuyết Vi!
"Ưm, ưm..." Nhạc Tuyết Vi ra sức giãy giụa, lắc đầu muốn kêu lớn tiếng, nhưng cô không thể phát ra bất kì âm thanh gì! Một trận hương vị gay mũi xông vào, không biết khăn lông tẩm thứ gì, Nhạc Tuyết Vi sau khi hít vài hơi, ý thức dần trở nên mơ hồ...
Trước sau bất quá chưa đầy năm phút đồng hồ, vệ sĩ âm thầm đi theo ở ngoài cửa đã cảnh giác rất cao.
"Có nghe được âm thanh kỳ quái bên trong hay không?"
Bọn vệ sĩ liếc nhau, nhạy bén cảm thấy tình huống không thích hợp. Tam thiếu phu nhân có bao nhiêu quan trọng đối với Tam thiếu, Tam thiếu có bao nhiêu yêu thương Tam thiếu phu nhân, bọn họ đều nhìn thấy ở trong mắt, hai ngày trước, bởi vì Tam Thiếu phu nhân ra ngoài gặp mặt cùng người khác, bọn vệ sĩ không báo cáo đúng lúc, toàn thể liền bị trách phạt.
Cho nên, bọn vệ sĩ nhanh chóng quyết định, một chân đá văng cửa quán café ra, vọt vào.
Mà quán café trống không, làm gì còn bóng dáng của Tam thiếu phu nhân? Trên bàn trà vẫn còn nhiệt, cư nhiên nhanh như vậy mà đã bắt người đi?
"Không tốt, toilet này có cửa nhỏ!"
"Mau báo cho Tam thiếu, số còn lại theo tôi truy tìm!"
Bán Hạ Sơn Trang, thư phòng, đèn chùm pha lê phát ra ánh sáng trắng.
Hàn Thừa Nghị đứng ở cửa kính đối mặt với tin tức, nhắm hai mắt không nói một lời. Đằng sau anh là hai hàng vệ sĩ, mỗi người đều cúi đầu, im như ve sầu mùa đông(*). Nghê Tuấn đứng đầu, đồng dạng không dám ngẩng đầu, nhíu chặt lông mày.
(*) Im như ve sầu mùa đông: Hán-Việt gọi là "Cấm nhược hàn thiền" (Cái này nói cho mọi người biết thêm)
"Hừ!"
Hàn Thừa Nghị hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên mở bừng mắt, tựa như mũi tên sắc bén cắt ngang qua bầu trời đêm. Anh nhanh chóng xoay người, ung dung thong thả đi tới, dừng ở trước người Nghê Tuấn.
"Tam thiếu, thuộc hạ thất trách!" Nghê Tuấn càng thêm cúi thấp đầu hơn.
Hàn Thừa Nghị cong môi, lưu loát tát một cái trên mặt Nghê Tuấn.
Nghê Tuấn vẫn đứng yên không nhúc nhích, khóe môi tràn ra một dòng chất lỏng đỏ tươi, nhưng anh ta một chút cũng không chớp mắt.
"Nói, tình huống hiện tại như thế nào?"
Hàn Thừa Nghị đau đớn kịch liệt, nhắm mắt lại, Nghê Tuấn là tâm phúc của anh, nếu không phải bởi vì Tiểu Tyết xảy ra chuyện, anh sẽ không đánh anh ta như vậy!
"Vâng, Tam thiếu, đã phái người ra ngoài, hơn nữa cũng đã thông báo cho nước C bên kia toàn lực tìm kiếm Tam thiếu phu nhân. Hiển nhiên trên đường đã bắt được người bắt cóc thiếu phu nhân, trước mắt không biết mục đích của bọn họ là gì. Sau đám tang bà ngoại của Tam thiếu phu nhân, thân phận của người (Nhạc Tuyết Vi) cũng đã được đưa ra ngoài ánh sáng, không ngoại trừ khả năng tống tiền! Cũng không ngoại trừ khả năng báo thù riêng!"
Đây là điểm Hàn Thừa Nghị lo lắng nhất, nếu đối phương bởi vì thân phận Tam thiếu phu nhân mà gây bất lợi cho cô, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng!
"Tam thiếu, điện thoại từ bệnh viện, Kiều hiệu trưởng bên kia truyền đến tin tức, Tam thiếu phu nhân là sau khi nhận được điện thoại của Kiều Vũ Vi mới đi ra ngoài."
Hàn Thừa Nghị vừa nghe, cặp mắt dài hẹp đột nhiên trừng lớn, lập tức bừng lên hai ngọn lửa. Vẫn chưa chịu dừng? Là ngại lời anh nói lần trước chưa đủ đúng hay sao?
"Đi, đến bệnh viện!"
Rolls-Royce dừng tại khu phòng bệnh nội trú V.I.P dưới lầu, Hàn Thừa Nghị cấp tốc vọt lên, không có gọi Nghê Tuấn, bàn chân đá văng cửa chính ra.
Những gì văn nhã ẩn dưới vẻ bề ngoài một khắc kia đã không thể ngăn chặn được sự tức giận, là do bộ dáng thương nhân của anh quá vô hại sao? Đôi mẹ con hẳn là chưa từng nghe qua, Hàn Lão Tam anh danh hào đầu rồng của tứ đại gia tại đế đô!
"Rầm!"
Bỗng nhiên vang lên tiếng động lớn khiến cho Kiều Vũ Vi từ trong giấc ngủ tỉnh lại, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thân hình to lớn tràn ngập sát khí của Hàn Thừa Nghị đã tiến lên, một tay nhanh chóng bóp lấy cổ cô ta.
Ánh mắt sắc bén như đao, làm người ta không rét mà run.
"Thừa, Thừa Nghị... Anh làm cái gì? Khụ khụ... khụ khụ..." Kiều Vũ Vi đỡ lấy cổ, sắp ho đến nghẹt thở.
"Làm gì? Nói! Cô được ai mua? Đối phương là ai? Kiều Vũ Vi, cô nhất định phải đem một chút ân tình còn lại của tôi đối với cô xóa sạch hay sao? Tốt, tôi không ngại, nhưng cô ngàn vạn lần không nên động tới Tiểu Tuyết!"