Editor: Bạch Nguyệt
"Thời gian trúng độc quá lâu, hàm lượng độc tố trong máu đã quá cao. Haizzz, thật sự là không xong!"
"Trưởng khoa, có thể sử dụng thuốc kháng sinh không?"
Trong phòng cấp cứu, trưởng khoa khám nhanh và trưởng khoa gây mê tập trung lại một chỗ, trên mặt đều giăng đầy mây đen. Người trúng độc này, nếu giống như những người bình thường khác thì phần lớn khả năng anh ta không giữ được mạng sống.
Trúng nọc độc, mà vết cắn lại mang độc tính cao, thời gian dài đến năm, sáu tiếng, thuốc giải độc bình thường cơ bản không đạt được hiệu quả giải độc.
Mà lúc này, muốn cho bệnh nhân sống sót, nhất định phải bí quá hóa liều, sử dụng toa thuốc kháng sinh phức tạp. Dùng thuốc gì, loại nào, liều lượng bao nhiêu, tất cả đều liên quan đến việc bệnh nhân có thể sống sót hay không, đây quả thật là khảo nghiệm kiến thức dược lý và kinh nghiệm lâm sàng của bác sĩ gây mê.
Chỉ cần một người không cẩn thận, một li sai lầm, có thể sẽ làm gia tăng tốc độ tử vong!
Thông thường, bác sĩ sẽ bảo người nhà ký tên, đồng ý dùng thuốc, sau đó có trách nhiệm chịu 50% nguy cơ trúng độc chết, hơn nữa, nếu có thể cứu sống, nhưng bởi vì đã sử dụng thuốc kháng sinh nên sẽ sinh ra tác dụng phụ gì, không ai có thể đoán trước.
Đây quả thật là tới đoạt người ở địa phủ với Diêm Vương!
Nhưng, ngày hôm nay trúng độc, không phải là người bình thường, Viện trưởng cùng Thị Trưởng đều đã tới, đang ngồi ở phòng khách quý chờ kết quả chẩn đoán của bọn họ, nói cách khác, người này nhất định phải sống!
Mà làm bác sĩ, không ai có thể nắm chắc làm được cam đoan này.
Vài vị trưởng khoa sắc mặt càng lúc càng khó coi, "Thời gian cấp bách, không thể tiếp tục đợi... Kéo dài chỉ khiến công việc khó khăn hơn! Tiếp tục theo toa thuốc của tôi, y tá trưởng, chuẩn bị tiêm..."
"Vâng, trưởng khoa!"
Trong phòng cấp cứu là một trận rối ren, bác sĩ y tá thực hiện nhiệm vụ của mình, chỉ nghe thấy tiếng bước chân, giọng nói kê toa thuốc của bác sĩ, tiếng cảnh báo lạnh của thiế
"Thời gian trúng độc quá lâu, hàm lượng độc tố trong máu đã quá cao. Haizzz, thật sự là không xong!"
"Trưởng khoa, có thể sử dụng thuốc kháng sinh không?"
Trong phòng cấp cứu, trưởng khoa khám nhanh và trưởng khoa gây mê tập trung lại một chỗ, trên mặt đều giăng đầy mây đen. Người trúng độc này, nếu giống như những người bình thường khác thì phần lớn khả năng anh ta không giữ được mạng sống.
Trúng nọc độc, mà vết cắn lại mang độc tính cao, thời gian dài đến năm, sáu tiếng, thuốc giải độc bình thường cơ bản không đạt được hiệu quả giải độc.
Mà lúc này, muốn cho bệnh nhân sống sót, nhất định phải bí quá hóa liều, sử dụng toa thuốc kháng sinh phức tạp. Dùng thuốc gì, loại nào, liều lượng bao nhiêu, tất cả đều liên quan đến việc bệnh nhân có thể sống sót hay không, đây quả thật là khảo nghiệm kiến thức dược lý và kinh nghiệm lâm sàng của bác sĩ gây mê.
Chỉ cần một người không cẩn thận, một li sai lầm, có thể sẽ làm gia tăng tốc độ tử vong!
Thông thường, bác sĩ sẽ bảo người nhà ký tên, đồng ý dùng thuốc, sau đó có trách nhiệm chịu 50% nguy cơ trúng độc chết, hơn nữa, nếu có thể cứu sống, nhưng bởi vì đã sử dụng thuốc kháng sinh nên sẽ sinh ra tác dụng phụ gì, không ai có thể đoán trước.
Đây quả thật là tới đoạt người ở địa phủ với Diêm Vương!
Nhưng, ngày hôm nay trúng độc, không phải là người bình thường, Viện trưởng cùng Thị Trưởng đều đã tới, đang ngồi ở phòng khách quý chờ kết quả chẩn đoán của bọn họ, nói cách khác, người này nhất định phải sống!
Mà làm bác sĩ, không ai có thể nắm chắc làm được cam đoan này.
Vài vị trưởng khoa sắc mặt càng lúc càng khó coi, "Thời gian cấp bách, không thể tiếp tục đợi... Kéo dài chỉ khiến công việc khó khăn hơn! Tiếp tục theo toa thuốc của tôi, y tá trưởng, chuẩn bị tiêm..."
"Vâng, trưởng khoa!"
Trong phòng cấp cứu là một trận rối ren, bác sĩ y tá thực hiện nhiệm vụ của mình, chỉ nghe thấy tiếng bước chân, giọng nói kê toa thuốc của bác sĩ, tiếng cảnh báo lạnh của thiế