Editor: Nguyễn
Sân bay quốc tế thành phố T, trong sân bay tư nhân.
Lương Tư Văn đưa chứng minh thư đã xử lý xong cho Nhạc Tuyết Vi, “Tuyết Vi, à không, Tinh Tinh, đây là chứng minh thư mới của cô. Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, cô không còn là Nhạc Tuyết Vi nữa, mà là Viên Tinh Tinh, cô phải nhanh chóng thích ứng thân phận này đi.”
Cầm chứng minh thư trong tay, Nhạc Tuyết Vi có cảm giác như đã trải qua mấy đời, gật đầu: “Ừm, tôi đã biết.”
“Nghỉ ngơi một chút, phi cơ sắp bay rồi.”
“Ừm……” Nhạc Tuyết Vi không có tinh thần, cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày cô sẽ có thay tên đổi họ, chạy trốn chỗ khác.
Nhưng cô không buông xuống được, lần này đi, không biết khi nào mới có thể trở lại thành phố T, ba cô Kiều Vạn Đông còn ở đây…… Sao cô yên tâm được?
“Làm sao vậy? Còn có chuyện gì sao?” Lương Tư Văn thấy cô lo lắng sốt ruột, bộ dáng giống như có chuyện muốn nói.
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, không nói gì. Cô đã mang đến cho Lương Tư Văn rất nhiều phiền toái, sẽ không yêu cầu Lương Tu Văn vì cô làm thêm chuyện gì nữa. Chờ đến nước C, ổn định xong rồi nghĩ cách! Bây giờ cô chỉ có thể chạy trốn, trong bụng cô còn có tiểu sinh mệnh.
“Thiếu gia……”
Ở cạnh cửa cabin, thủ hạ của Lương Tư Văn gật đầu, bộ dáng có chuyện muốn nói.
Lương Tư Văn nhìn Nhạc Tuyết Vi, câu môi cười, “Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi ra ngoài sẽ vào ngay.”
“Ừm.” Nhạc Tuyết Vi gật đầu, nhìn Lương Tư Văn ra cabin.
Nhạc Tuyết Vi nhắm mắt lại, trong đôi mắt khô cạn, cô đã không rơi một giọt nước mắt nào nữa. Kết thúc rồi, cô và anh kết thúc rồi!
“Chuyện gì?”
“Dạ.”Thủ hạ không giấu diếm, nói thẳng, “Thiếu gia, vừa rồi tứ đại gia truyền tới tin tức, nói là Tam thiếu Hàn gia truyền lời dừng việc đuổi giết.”
“A?” Đôi mắt xanh biếc của Lương Tư Văn linh động xoay chuyển, một tay nâng cằm suy nghĩ, vừa hạ ‘lệnh giết chết’ chưa bao lâu đã dừng lại? Hàn Lão Tam chơi trò gì thế?
Lương Tư Văn giương mắt nhìn vào cabin, rốt cuộc Nhạc Tuyết Vi và lão Tam Hàn gia có khúc mắc gì? Tuy không rõ sự thật, nhưng Lương Tư Văn không thích cô và Hàn Lão Tam có bất kì quan hệ gì.
Hơn nữa, đây là cơ hội tốt để anh mang cô đi, sau này có lẽ sẽ không có cơ hội như vậy. Nheo mắt lại, Lương Tư Văn nhẫn tâm quyết định, mặc kệ như thế nào, anh đều phải mang cô đi.
“Tuyết Vi, không còn sớm nữa, phi cơ sắp bay rồi. Lương Tư Văn trở lại cabin, cười với Nhạc Tuyết Vi, nụ cười này đã trở thành một đường phân chia.
Đã định rồi, Nhạc Tuyết Vi và Hàn Thừa Nghị sẽ cách biệt nhiều năm.
Nhạc Tuyết Vi còn chưa nói lời nào, bên ngoài cabin đột nhiên vang lên một trận la hét ầm ĩ, cãi cọ ồn ào, dường như có không ít người tới. Nhạc Tuyết Vi cảnh giác ngồi thẳng thân mình, ôm cánh tay xin giúp đỡ nhìn về phía Lương Tư Văn.
“Cô yên tâm, không sao đâu, sẽ không có ai tiến vào đây đâu, tôi đi ra ngoài xem sao.” Lương Tư Văn vỗ vai Nhạc Tuyết Vi, cho cô một ánh mắt yên tâm, đứng lên, đi ra cabin.
Lương Tư Văn vừa đi xuống cabin thì thấy một người, bèn cười nói: “Ha ha…… Tam ca! Sao anh lại ở đây?”
Bên ngoài cabin, Hàn Thừa Nghị giống Lương Tư Văn, cũng chờ phi cơ bay đi đế đô, bởi vì anh hôn mê mấy ngày, Tô Nhạc Quân tự mình hạ lệnh, lại gây ra một đống chuyện, hiện tại bên kia đã loạn hết cả lên, anh không thể không bay qua.
Không chừng Hàn gia vẫnchưa tìm được Tiểu Tuyết. Hàn Thừa Nghị nhíu mày, bộ dáng bi thảm, cũng không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được Lương Tư Văn, thực sự kinh ngạc.
“Tư Văn? Sao lại là em? Sao em lại ở đây? Em đến thành phố T lúc nào, sao không nói gì! Đến bao lâu rồi? Em tới, cũng không bảo anh tiếp đón mà đã đi rồi sao?”
Lương Tư Văn bộ dáng bất cần đời, giơ tay gãi đầu, nhún vai, “Em tới thành phố T chơi, lại không có chuyện gì đứng đắn, sao có thể giống như anh? Anh bận rộn như vậy, sao em lại không biết xấu hổ mà quấy rầy chứ?”
“Sao bây giờ em lại đi? Bây giờ là rạng sáng……” Hàn Thừa Nghị nhíu mày, ánh mắt lơ đãng ngó ra phía sau phi cơ của Lương Tư Văn.
“Aizz aizz…… Anh không biết đâu, em tới đây không bao lâu, bên nước C có không ít người nhớ em, em lại không chịu quay về, bên kia liền náo loạn!” Lương Tư Văn cười có thâm ý.
Đều là thanh niên tài tuấn của tứ đại gia tộc nước C, Lương Tư Văn và Hàn Thừa Nghị lớn lên cùng nhau, những chuyện như này đều rất quen thuộc.
Hàn Thừa Nghị lắc đầu, đấm một quyền vào ngực Lương Tu Văn, quát, “Tuổi em cũng không nhỏ nữa, thu hồi tâm tư chơi đùa đi!”
Lương Tư Văn ngữ điệu cao lên, mày rậm nhíu lại, cười, “Được rồi! Tam ca yên tâm, em cam đoan nhất định sẽ thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, không bao giờ hái hoa ngắt cỏ, giống như anh, làm một người si tình.”
“Ít ba hoa đi.”
“Tam thiếu.” Nghê Tuấn cúi người, ở bên tai Hàn Thừa Nghị thấp giọng xin chỉ thị, “Tam thiếu, có vấn đề nhỏ, còn phải đợi trong chốc lát, nếu không ngài đi vào trước ngồi đi, thân thể ngài còn rất suy yếu.”
Lương Tư Văn nhìn sắc mặt Hàn Thừa Nghị, sao lại khó coi như vậy? Liền hỏi nói, “Sao vậy, Tam ca, anh không thoải mái sao?”
Hàn Thừa Nghị nhíu mày, lắc đầu, nhìn phía sau phi cơ của Lương Tư Văn, “Không có việc gì, hơi mệt thôi, anh còn phải chờ một lát, anh có thể đi vào đó ngồi không?”
“Aizz…… Tam ca, không phải em không cho anh vào, nhưng em sẽ đi luôn bây giờ, người trong nhà đang thúc giục rất khẩn cấp!”
Lương Tư Văn làm bộ cúi đầu khom lưng, chỉ vào phi cơ, tư thế nóng lòng về nhà.
Hàn Thừa Nghị nghi hoặc nhíu mày, nghĩ thầm tiểu tử này, không lẽ là giấu phụ nữ ở bên trong chứ! Vì thế lắc đầu, cũng không vạch trần, “Được rồi, không tiện thì thôi, đi thôi! Thay anh hỏi thăm ba mẹ em!”
“Được!”
Lương Tư Văn đáp ứng, xoay người đi nhanh lên cabin. Tiến vào cabin, chỉ thấy cả người Nhạc Tuyết Vi dán trên vách, đứng thẳng tắp, không dám cử động, đầu đầy mồ hôi lạnh, hàm răng cắn chặt, sắc mặt trắng bệch như tuyết.
Biết cô sợ hãi, Lương Tư Văn chạy nhanh ôm cô vào trong ngực, ôn nhu trấn an, “Đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu! Chúng ta lập tức liền đi, không có việc gì……”
Nhạc Tuyết Vi nhìn chằm chằm bên ngoài cabin, từ góc độ của cô, mơ hồ có thể thấy bóng dáng Hàn Thừa Nghị xoay người đi xa, cao lớn đĩnh đạc, anh tuấn như vậy, lúc trước cô ở sân bay liếc mắt một cái liền để ý anh, hơn nữa chủ động đưa lên nụ hôn đầu tiên!
Anh và cô quen nhau ở sân bay quốc tế thành phố T, không nghĩ tới lần gặp mặt cuối cùng, cũng là ở đây, sân bay quốc tế thành phố T!
Tất cả giống như một vòng tuần hoàn, từ nơi nào bắt đầu, lại từ nơi đó kết thúc…… Đều đã kết thúc.
Trong phòng chờ khách quý của sân bay, Hàn Thừa Nghị dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, một bên bác sĩ còn truyền dịch cho anh, độc tố trong thân thể còn không chưa được khử hết, còn phải tiếp tục trị liệu.
“Tuấn ca……”
Có thủ hạ đi đến, nhỏ giọng đến gần Nghê Tuấn, bên tai thấp giọng nói gì đó. Nghê Tuấn nhíu mày, lắc đầu, lại chỉ ra cửa, ý là đi ra ngoài nói.
Ra ngoài, Nghê Tuấn mới hỏi đến: “Người ở đâu? Tình huống như thế nào?”
“Aizz, Kiều hiệu trưởng cùng Kiều phu nhân ly hôn, lúc trước Kiều phu nhân mang hết tiền bạc đi, cho nên lúc ly hôn, cũng không phân chia gì. Đáng thương cho Kiều tiểu thư, chuyện không phải con ruột của Kiều hiệu trưởng cũng bị mẹ mình nói ra. Mà Kiều phu nhân không chịu trách nhiệm, nói xong xoay người chạy mất! Bây giờ Kiều tiểu thư thật đúng là bơ vơ không nơi nương tựa. Tuấn ca, chuyên gia ở nước C cũng không thể ở đây mãi, có nên xin chỉ thị của Tam thiếu, nên làm cái gì bây giờ? Nhìn Kiều tiểu thư cũng thật là đáng thương, cha mẹ không có, lại bị loại bệnh này.”
Nghê Tuấn quát bảo thuộc hạ ngưng lại, “Nói bậy gì đó? Tam thiếu đã nói, chuyện của Kiều tiểu thư không cần nói cho Tam thiếu, bảo chúng ta làm gì thì làm. Bây giờ Tam thiếu phu nhân xảy ra chuyện, Tam thiếu nào còn có tâm tư đi quan tâm người khác?”
“Vậy…… vậy phải làm sao bây giờ?”
Nghê Tuấn cũng rất khó xử, nếu không để ý tới Kiều Vũ Vi, nếu Kiều Vũ Vi thật chết ở thành phố T thì cũng chưa chắc đã có ai biết. Vị Kiều tiểu thư đáng ghét này cũng có ân với Tam thiếu.
“Như vậy đi, ta và Tam thiếu đi trước, ngươi ở lại đây, mang theo Kiều tiểu thư và chuyên gia trở về nước C, dù thế nào cũng phải chữa khỏi bệnh cho Kiều tiểu thư, đây là lệnh của Tam thiếu.”
Nghê Tuấn biết rõ tâm tư Hàn Thừa Nghị, anh thiếu Kiều Vũ Vi một mạng, như vậy lần này nếu cứu Kiều Vũ Vi một mạng, lương tâm anh sẽ không áy náy nữa.
“Dạ.” Thủ hạ đáp ứng.
Phòng cho khách quý, Hàn Thừa Nghị nhắm hai mắt như đang ngủ, chăn trên người rơi trên mặt đất. Nghê Tuấn đi tới, nhặt chăn lên đắp cho anh, anh cũng không có phản ứng gì.
Truyền dịch xong, tất cả cũng chuẩn bị ổn thoả, có thể cất cánh.
“Tam thiếu, có thể đi rồi.”
Hàn Thừa Nghị mở mắt ra, dưới mí mắt dày đặc bóng ma, gật đầu đứng lên. “Đi thôi!”
Nằm ở trên chỗ ngồi trong cabin, Hàn Thừa Nghị nhìn ra ngoài cửa sổ, sao bên ngoài lấp lánh, lộng lẫy như hải dương. Anh không khỏi cũng nhớ tới một ngày đến thành phố T, duyên phận giữa anh và Tiểu Tuyết chính bắt đầu ở đây.
Anh cười nói với anh: “Giúp tôi một chút, một nụ hôn, làm ơn, 30 giây, 30 giây là được.”
Tay phải bỗng dưng nắm chặt, trong lòng bàn tay là đồng hồ Nhạc Tuyết Vi mất ở bờ biển. Tiểu Tuyết, em có biết anh tặng em đồng hồ có ý nghĩa gì không? Anh giao thời gian cho em, hy vọng có thể cùng em sống trên đời này, mỗi một giây, một phút, mãi đến vĩnh hằng……
Phi cơ bay lên, trong cabin hơi lạnh, Nghê Tuấn cong lưng đi tới, đắp chăn cho Hàn Thừa Nghị, lại nghe đến Hàn Thừa Nghị nói.
“Nghê Tuấn, lời thề độc này, thật là đáng chết!”
Nghê Tuấn ngẩn ra, không biết nên nói tiếp như thế nào. Hàn Thừa Nghị quay mặt ra ngoài cửa sổ, không nói gí nữa. Phi cơ bay lên trời cao, nhìn không thấy ánh sáng, Hàn Thừa Nghị nhắm mắt lại, ngực đau đớn từng trận.
Nghê Tuấn đắp chăn cho anh xong, lẳng lặng lui xuống.
Em đã đến rồi, anh cứ cho là mãi mãi, đột nhiên không thấy em, anh khóc thật lâu thật lâu……
Sân bay quốc tế thành phố T, trong sân bay tư nhân.
Lương Tư Văn đưa chứng minh thư đã xử lý xong cho Nhạc Tuyết Vi, “Tuyết Vi, à không, Tinh Tinh, đây là chứng minh thư mới của cô. Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, cô không còn là Nhạc Tuyết Vi nữa, mà là Viên Tinh Tinh, cô phải nhanh chóng thích ứng thân phận này đi.”
Cầm chứng minh thư trong tay, Nhạc Tuyết Vi có cảm giác như đã trải qua mấy đời, gật đầu: “Ừm, tôi đã biết.”
“Nghỉ ngơi một chút, phi cơ sắp bay rồi.”
“Ừm……” Nhạc Tuyết Vi không có tinh thần, cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày cô sẽ có thay tên đổi họ, chạy trốn chỗ khác.
Nhưng cô không buông xuống được, lần này đi, không biết khi nào mới có thể trở lại thành phố T, ba cô Kiều Vạn Đông còn ở đây…… Sao cô yên tâm được?
“Làm sao vậy? Còn có chuyện gì sao?” Lương Tư Văn thấy cô lo lắng sốt ruột, bộ dáng giống như có chuyện muốn nói.
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, không nói gì. Cô đã mang đến cho Lương Tư Văn rất nhiều phiền toái, sẽ không yêu cầu Lương Tu Văn vì cô làm thêm chuyện gì nữa. Chờ đến nước C, ổn định xong rồi nghĩ cách! Bây giờ cô chỉ có thể chạy trốn, trong bụng cô còn có tiểu sinh mệnh.
“Thiếu gia……”
Ở cạnh cửa cabin, thủ hạ của Lương Tư Văn gật đầu, bộ dáng có chuyện muốn nói.
Lương Tư Văn nhìn Nhạc Tuyết Vi, câu môi cười, “Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi ra ngoài sẽ vào ngay.”
“Ừm.” Nhạc Tuyết Vi gật đầu, nhìn Lương Tư Văn ra cabin.
Nhạc Tuyết Vi nhắm mắt lại, trong đôi mắt khô cạn, cô đã không rơi một giọt nước mắt nào nữa. Kết thúc rồi, cô và anh kết thúc rồi!
“Chuyện gì?”
“Dạ.”Thủ hạ không giấu diếm, nói thẳng, “Thiếu gia, vừa rồi tứ đại gia truyền tới tin tức, nói là Tam thiếu Hàn gia truyền lời dừng việc đuổi giết.”
“A?” Đôi mắt xanh biếc của Lương Tư Văn linh động xoay chuyển, một tay nâng cằm suy nghĩ, vừa hạ ‘lệnh giết chết’ chưa bao lâu đã dừng lại? Hàn Lão Tam chơi trò gì thế?
Lương Tư Văn giương mắt nhìn vào cabin, rốt cuộc Nhạc Tuyết Vi và lão Tam Hàn gia có khúc mắc gì? Tuy không rõ sự thật, nhưng Lương Tư Văn không thích cô và Hàn Lão Tam có bất kì quan hệ gì.
Hơn nữa, đây là cơ hội tốt để anh mang cô đi, sau này có lẽ sẽ không có cơ hội như vậy. Nheo mắt lại, Lương Tư Văn nhẫn tâm quyết định, mặc kệ như thế nào, anh đều phải mang cô đi.
“Tuyết Vi, không còn sớm nữa, phi cơ sắp bay rồi. Lương Tư Văn trở lại cabin, cười với Nhạc Tuyết Vi, nụ cười này đã trở thành một đường phân chia.
Đã định rồi, Nhạc Tuyết Vi và Hàn Thừa Nghị sẽ cách biệt nhiều năm.
Nhạc Tuyết Vi còn chưa nói lời nào, bên ngoài cabin đột nhiên vang lên một trận la hét ầm ĩ, cãi cọ ồn ào, dường như có không ít người tới. Nhạc Tuyết Vi cảnh giác ngồi thẳng thân mình, ôm cánh tay xin giúp đỡ nhìn về phía Lương Tư Văn.
“Cô yên tâm, không sao đâu, sẽ không có ai tiến vào đây đâu, tôi đi ra ngoài xem sao.” Lương Tư Văn vỗ vai Nhạc Tuyết Vi, cho cô một ánh mắt yên tâm, đứng lên, đi ra cabin.
Lương Tư Văn vừa đi xuống cabin thì thấy một người, bèn cười nói: “Ha ha…… Tam ca! Sao anh lại ở đây?”
Bên ngoài cabin, Hàn Thừa Nghị giống Lương Tư Văn, cũng chờ phi cơ bay đi đế đô, bởi vì anh hôn mê mấy ngày, Tô Nhạc Quân tự mình hạ lệnh, lại gây ra một đống chuyện, hiện tại bên kia đã loạn hết cả lên, anh không thể không bay qua.
Không chừng Hàn gia vẫnchưa tìm được Tiểu Tuyết. Hàn Thừa Nghị nhíu mày, bộ dáng bi thảm, cũng không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được Lương Tư Văn, thực sự kinh ngạc.
“Tư Văn? Sao lại là em? Sao em lại ở đây? Em đến thành phố T lúc nào, sao không nói gì! Đến bao lâu rồi? Em tới, cũng không bảo anh tiếp đón mà đã đi rồi sao?”
Lương Tư Văn bộ dáng bất cần đời, giơ tay gãi đầu, nhún vai, “Em tới thành phố T chơi, lại không có chuyện gì đứng đắn, sao có thể giống như anh? Anh bận rộn như vậy, sao em lại không biết xấu hổ mà quấy rầy chứ?”
“Sao bây giờ em lại đi? Bây giờ là rạng sáng……” Hàn Thừa Nghị nhíu mày, ánh mắt lơ đãng ngó ra phía sau phi cơ của Lương Tư Văn.
“Aizz aizz…… Anh không biết đâu, em tới đây không bao lâu, bên nước C có không ít người nhớ em, em lại không chịu quay về, bên kia liền náo loạn!” Lương Tư Văn cười có thâm ý.
Đều là thanh niên tài tuấn của tứ đại gia tộc nước C, Lương Tư Văn và Hàn Thừa Nghị lớn lên cùng nhau, những chuyện như này đều rất quen thuộc.
Hàn Thừa Nghị lắc đầu, đấm một quyền vào ngực Lương Tu Văn, quát, “Tuổi em cũng không nhỏ nữa, thu hồi tâm tư chơi đùa đi!”
Lương Tư Văn ngữ điệu cao lên, mày rậm nhíu lại, cười, “Được rồi! Tam ca yên tâm, em cam đoan nhất định sẽ thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, không bao giờ hái hoa ngắt cỏ, giống như anh, làm một người si tình.”
“Ít ba hoa đi.”
“Tam thiếu.” Nghê Tuấn cúi người, ở bên tai Hàn Thừa Nghị thấp giọng xin chỉ thị, “Tam thiếu, có vấn đề nhỏ, còn phải đợi trong chốc lát, nếu không ngài đi vào trước ngồi đi, thân thể ngài còn rất suy yếu.”
Lương Tư Văn nhìn sắc mặt Hàn Thừa Nghị, sao lại khó coi như vậy? Liền hỏi nói, “Sao vậy, Tam ca, anh không thoải mái sao?”
Hàn Thừa Nghị nhíu mày, lắc đầu, nhìn phía sau phi cơ của Lương Tư Văn, “Không có việc gì, hơi mệt thôi, anh còn phải chờ một lát, anh có thể đi vào đó ngồi không?”
“Aizz…… Tam ca, không phải em không cho anh vào, nhưng em sẽ đi luôn bây giờ, người trong nhà đang thúc giục rất khẩn cấp!”
Lương Tư Văn làm bộ cúi đầu khom lưng, chỉ vào phi cơ, tư thế nóng lòng về nhà.
Hàn Thừa Nghị nghi hoặc nhíu mày, nghĩ thầm tiểu tử này, không lẽ là giấu phụ nữ ở bên trong chứ! Vì thế lắc đầu, cũng không vạch trần, “Được rồi, không tiện thì thôi, đi thôi! Thay anh hỏi thăm ba mẹ em!”
“Được!”
Lương Tư Văn đáp ứng, xoay người đi nhanh lên cabin. Tiến vào cabin, chỉ thấy cả người Nhạc Tuyết Vi dán trên vách, đứng thẳng tắp, không dám cử động, đầu đầy mồ hôi lạnh, hàm răng cắn chặt, sắc mặt trắng bệch như tuyết.
Biết cô sợ hãi, Lương Tư Văn chạy nhanh ôm cô vào trong ngực, ôn nhu trấn an, “Đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu! Chúng ta lập tức liền đi, không có việc gì……”
Nhạc Tuyết Vi nhìn chằm chằm bên ngoài cabin, từ góc độ của cô, mơ hồ có thể thấy bóng dáng Hàn Thừa Nghị xoay người đi xa, cao lớn đĩnh đạc, anh tuấn như vậy, lúc trước cô ở sân bay liếc mắt một cái liền để ý anh, hơn nữa chủ động đưa lên nụ hôn đầu tiên!
Anh và cô quen nhau ở sân bay quốc tế thành phố T, không nghĩ tới lần gặp mặt cuối cùng, cũng là ở đây, sân bay quốc tế thành phố T!
Tất cả giống như một vòng tuần hoàn, từ nơi nào bắt đầu, lại từ nơi đó kết thúc…… Đều đã kết thúc.
Trong phòng chờ khách quý của sân bay, Hàn Thừa Nghị dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, một bên bác sĩ còn truyền dịch cho anh, độc tố trong thân thể còn không chưa được khử hết, còn phải tiếp tục trị liệu.
“Tuấn ca……”
Có thủ hạ đi đến, nhỏ giọng đến gần Nghê Tuấn, bên tai thấp giọng nói gì đó. Nghê Tuấn nhíu mày, lắc đầu, lại chỉ ra cửa, ý là đi ra ngoài nói.
Ra ngoài, Nghê Tuấn mới hỏi đến: “Người ở đâu? Tình huống như thế nào?”
“Aizz, Kiều hiệu trưởng cùng Kiều phu nhân ly hôn, lúc trước Kiều phu nhân mang hết tiền bạc đi, cho nên lúc ly hôn, cũng không phân chia gì. Đáng thương cho Kiều tiểu thư, chuyện không phải con ruột của Kiều hiệu trưởng cũng bị mẹ mình nói ra. Mà Kiều phu nhân không chịu trách nhiệm, nói xong xoay người chạy mất! Bây giờ Kiều tiểu thư thật đúng là bơ vơ không nơi nương tựa. Tuấn ca, chuyên gia ở nước C cũng không thể ở đây mãi, có nên xin chỉ thị của Tam thiếu, nên làm cái gì bây giờ? Nhìn Kiều tiểu thư cũng thật là đáng thương, cha mẹ không có, lại bị loại bệnh này.”
Nghê Tuấn quát bảo thuộc hạ ngưng lại, “Nói bậy gì đó? Tam thiếu đã nói, chuyện của Kiều tiểu thư không cần nói cho Tam thiếu, bảo chúng ta làm gì thì làm. Bây giờ Tam thiếu phu nhân xảy ra chuyện, Tam thiếu nào còn có tâm tư đi quan tâm người khác?”
“Vậy…… vậy phải làm sao bây giờ?”
Nghê Tuấn cũng rất khó xử, nếu không để ý tới Kiều Vũ Vi, nếu Kiều Vũ Vi thật chết ở thành phố T thì cũng chưa chắc đã có ai biết. Vị Kiều tiểu thư đáng ghét này cũng có ân với Tam thiếu.
“Như vậy đi, ta và Tam thiếu đi trước, ngươi ở lại đây, mang theo Kiều tiểu thư và chuyên gia trở về nước C, dù thế nào cũng phải chữa khỏi bệnh cho Kiều tiểu thư, đây là lệnh của Tam thiếu.”
Nghê Tuấn biết rõ tâm tư Hàn Thừa Nghị, anh thiếu Kiều Vũ Vi một mạng, như vậy lần này nếu cứu Kiều Vũ Vi một mạng, lương tâm anh sẽ không áy náy nữa.
“Dạ.” Thủ hạ đáp ứng.
Phòng cho khách quý, Hàn Thừa Nghị nhắm hai mắt như đang ngủ, chăn trên người rơi trên mặt đất. Nghê Tuấn đi tới, nhặt chăn lên đắp cho anh, anh cũng không có phản ứng gì.
Truyền dịch xong, tất cả cũng chuẩn bị ổn thoả, có thể cất cánh.
“Tam thiếu, có thể đi rồi.”
Hàn Thừa Nghị mở mắt ra, dưới mí mắt dày đặc bóng ma, gật đầu đứng lên. “Đi thôi!”
Nằm ở trên chỗ ngồi trong cabin, Hàn Thừa Nghị nhìn ra ngoài cửa sổ, sao bên ngoài lấp lánh, lộng lẫy như hải dương. Anh không khỏi cũng nhớ tới một ngày đến thành phố T, duyên phận giữa anh và Tiểu Tuyết chính bắt đầu ở đây.
Anh cười nói với anh: “Giúp tôi một chút, một nụ hôn, làm ơn, 30 giây, 30 giây là được.”
Tay phải bỗng dưng nắm chặt, trong lòng bàn tay là đồng hồ Nhạc Tuyết Vi mất ở bờ biển. Tiểu Tuyết, em có biết anh tặng em đồng hồ có ý nghĩa gì không? Anh giao thời gian cho em, hy vọng có thể cùng em sống trên đời này, mỗi một giây, một phút, mãi đến vĩnh hằng……
Phi cơ bay lên, trong cabin hơi lạnh, Nghê Tuấn cong lưng đi tới, đắp chăn cho Hàn Thừa Nghị, lại nghe đến Hàn Thừa Nghị nói.
“Nghê Tuấn, lời thề độc này, thật là đáng chết!”
Nghê Tuấn ngẩn ra, không biết nên nói tiếp như thế nào. Hàn Thừa Nghị quay mặt ra ngoài cửa sổ, không nói gí nữa. Phi cơ bay lên trời cao, nhìn không thấy ánh sáng, Hàn Thừa Nghị nhắm mắt lại, ngực đau đớn từng trận.
Nghê Tuấn đắp chăn cho anh xong, lẳng lặng lui xuống.
Em đã đến rồi, anh cứ cho là mãi mãi, đột nhiên không thấy em, anh khóc thật lâu thật lâu……