Editor: Chi Misaki
Ngay sau đó việc làm Hàn Thừa Nghị phiền nhiễu nhất chính là Nhạc Tuyết Vi không chịu nhận anh.
Hơn nữa, trải qua chuyện lần trước cô càng thêm quyết tâm từ chức. Vào lúc này, Hàn Thừa Nghị làm sao có thể để cô từ chức?
Sáng sớm thứ hai, Hàn Thừa Nghị không có trực tiếp đến công ty, mà là đến “ Vân Đô”.
Nhạc Tuyết Vi bây giờ còn chưa chính thức giải trừ hợp đồng với “Vân Đô” cho nên cô vẫn phải đi làm. Hàn Thừa Nghị không tìm được biện pháp nào khác, chỉ có thể làm bức tượng chắn ở văn phòng của cô.
"Nơi này, những thứ này, đều là những đề án đã hoàn thành, mấy người không cần sắp xếp gì nữa, tôi đã chỉnh sửa xong, hiểu không?”
Nhạc Tuyết Vi xem ra có vẻ gầy yếu, nhưng lại là người rất có tinh thần, nói chuyện dặn dò cấp dưới cũng có đủ ân cần lo lắng... Cô đã trưởng thành rồi, không còn là đứa bé năm đó nữa mà là một Tiểu Tuyết trưởng thành. Bộ dạng này của Tiểu Tuyết khiến cho Hàn Thừa Nghị ngỡ ngàng, đồng thời cũng khiến cho anh càng thêm đau lòng, trong lòng anh lại càng hy vọng cô nhu nhược hơn bởi vì trưởng thành bao giờ cũng khiến con người ta phải trả một cái giá thực đắt.
"Tổng..."
"Xuỵt!"
Hàn Thừa Nghị đi vào văn phòng, làm một động tác chớ có lên tiếng đối với người bên trong, an tĩnh ngồi xuống chiếc ghế gần đó, ý bảo bọn họ cứ tiếp tục.
Nhạc Tuyết Vi cảm giác bầu không khí đằng sau có chút không thích hợp, nghi hoặc xoay người lại thì nhìn thấy Hàn Thừa Nghị ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, trái lại cũng không có ngoài ý muốn. Cô hiểu rõ nhếch môi cười yếu ớt: "Tổng giám đốc, sớm như vậy?"
"A? Ừ?”
Hàn Thừa Nghị tuyệt đối không nghĩ tới cô sẽ chủ động nói chuyện với anh, cuống quít đứng dậy trả lời, bộ dáng sơ với Nghê tuấn bình thường đối với anh còn cung kính hơn, mặt khác trong giọng nói còn mang theo mấy phần lấy lòng:” Em sớm hơn, sớm thế đã ăn điểm tâm chưa?"
Nhạc Tuyết Vi ngước mắt nhìn anh, trải qua chuyện hai ngày trước, cô đã điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, tuy có oán hận, có sợ hãi, nhưng lại có thể che giấu rất tốt, kế tiếp, nếu anh muốn chơi đùa với cô, cô sẽ chơi đùa với anh tới cùng! Bốn năm, bốn năm vẫn là tránh không được phải gặp.
Cô làm thiết kế, cùng những người có thế lực lớn trong ngành kiến trúc đương nhiên không thể tránh khỏi việc phải tiếp xúc, chỉ là không nghĩ tới phải gặp nhau sớm như vậy.
"Nếu tôi nói chưa, thì anh định thế nào?"
"Anh lập tức cho người mang tới..." Hàn Thừa Nghị mừng khôn xiết, nhanh chóng xoay người liếc Nghê Tuấn một cái.
Nghê Tuấn gật đầu, lập tức ra ngoài gọi điện thoại.
"Hừ!" Nhạc Tuyết Vi cực kỳ khinh thường cười lạnh một tiếng, tuy cô nhìn không thấu Hàn Thừa nghị muốn làm gì, nhưng cho dù anh có làm gì thì cô cũng sẽ phụng bồi tới cùng... Bây giờ thì anh đừng mơ có thể đạt được lợi ích gì từ chỗ cô!
"Chúng ta tiếp tục."
Nhạc Tuyết Vi vẫy vẫy tay, tiếp tục công việc vừa rồi với trợ lý.
"Ách, vâng.” Trợ lý bị tình huống quỷ dị này làm cho hồ đồ, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn D.S sáng sớm ra không có chuyện gì làm lại đến nơi này nhìn Viên tổng của bọn họ làm việc? Này, má nó cũng quá dọa người rồi! Mà Viên tổng nhà bọn họ cơ bản là chẳng buồn liếc mắt để ý.
Bữa sáng rất nhanh được đưa tới, món ăn được đựng trong một chiếc hộp gỗ cực kỳ tinh xảo, bên dưới xe đưa còn có những mảnh than nhỏ đỏ hồng, cho nên thức ăn đặt lên bàn vẫn còn nóng hổi.
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết...Nghỉ ngơi một chút, ăn bữa sáng đã rồi làm việc!"
Hàn Thừa Nghị giơ tay, quơ quơ trước mặt Nhạc Tuyết Vi.
"Haha!"
Nhạc Tuyết Vi yếu ớt cười một tiếng, khóe mắt khẽ nhếch, đặt công việc trong tay xuống, đứng lên, đi về phía sô pha. Nhìn một bàn đầy thức ăn tinh xảo, cô chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc! Hiện tại sao? Muốn bồi thường cho cô một bàn đầy “Thạch tín”?
Cô không nói lời nào, nhìn thẳng Hàn Thừa Nghị, cúi người lấy ra một cái thùng rác.
Rồi sau đó ở ngay trước mặt nhìn thẳng anh, ném hết những thứ tinh xảo kia vào trong thùng rác!
"..." Hàn Thừa Nghị kinh ngạc nhìn cô, một câu cũng không nói nên lời. Tuy Tiểu Tuyết cai gì cũng chưa nói, nhưng anh có thể cảm nhận được hận ý của cô đối với anh! Hận ý nồng đậm bắn thẳng về phía anh,
"Hừ!" Nhạc Tuyết Vi nhếch môi, trêu tức cười đáp: "Xấu hổ quá, tôi nói là chưa, có điều tôi cũng không nói là muốn ăn gì đó anh đưa qua, con người của tôi chưa từng nếm qua những món ăn tinh xảo như vậy chỉ sợ là dạ dày chịu không nổi, cho nên thật xin lỗi, Hàn tổng khiến anh phải uổng phí tâm tư rồi."
Nói xong vỗ vỗ tay đứng dậy, đột nhiên nghiêng người về phía Hàn Thừa Nghị, một tay kéo cà- vạt của anh xuống, cánh môi ghé sát vào bên tai anh nhỏ giọng nói: "Hàn tổng, tôi khuyên anh, thủ đoạn dỗ dành phụ nữ này của anh, vẫn là lưu lại cho mấy cô gái trẻ đi! Đối với tôi vô ích!"
"Tiểu Tuyết..."
Hàn Thừa Nghị bất đắc dĩ nhìn Nhạc Tuyết Vi, một Tuyết Vi như vậy khiến anh cảm thấy thật xa lạ.
"Không cần gọi tôi là "Tiểu Tuyết"!" Nhạc Tuyết Vi nâng cằm, khóe môi tràn đầy ý lạnh: "Hàn tổng, anh lấy tư cách gì gọi tôi là "Tiểu Tuyết"? Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới hiểu? Tôi không phải là người anh biết kia. Anh làm như thế, tôi chịu làm phiền cũng chẳng sao cả, có điều phải khiến anh thất vọng rồi.”
Hàn Thừa Nghị nhắm chặt mắt lại, che dấu nội tâm đang giằng xé trong anh, thừa dịp Nhạc Tuyết Vi xoay người liền nhanh chóng cầm lấy tay cô.
"Anh làm gì?"
Nhạc Tuyết Vi nhảy dựng lên giống như bị điện giật, lắc mạnh cánh tay, khẽ thở nhẹ trừng mắt nhìn Hàn Thừa Nghị: "Hàn tổng, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không quen anh, cũng không có nửa điểm quan hệ với anh, nếu anh còn làm ra hành vi thất lễ với tôi thì đừng trách tôi không khách khí!"
Nhưng cho dù Nhạc Tuyết Vi có nói vậy, Hàn Thừa Nghị cũng không buông cô ra.
Cô càng kích động lại càng chứng minh... Cô là Tiểu Tuyết không sai!
"Tiểu Tuyết, em là Tiểu Tuyết, anh làm sao có thể ngay cả vợ mình cũng nhận sai? Vì cái gì, vì cái gì lại không nhận anh?" Trong đôi mắt thâm thúy của Hàn Thừa Nghị chứa đựng ẩn nhẫn cùng ưu thương, anh vô cùng muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô khiến cô không chịu nhận anh?
"Hừ..."
Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn trần nhà, lắc đầu hừ lạnh, cô không biết thì ra da mặt anh đã dày đến mức này rồi! Anh còn không biết xấu hổ mà nói ra những lời này?"Hàn tổng, tôi nghe không hiểu anh đang nói gì. Có điều, nghe qua thì có vẻ anh đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với vị “Tiểu Tuyết” kia? Thật đáng tiếc, tôi không phải cô ấy, anh nhận nhầm người rồi!"
"Tiểu Tuyết, em đừng như vậy, em nghe anh giải thích có được không?" Hàn Thừa Nghị cúi đầu, hạ mí mắt, ngay cả phong thái hằng ngày cũng giảm tới thấp nhất chỉ để cô có thể nghe một chút lời giải thích của anh.
Nhạc Tuyết Vi quyết đoán lắc đầu: "Không được."
"Tiểu Tuyết..."
"Hàn tổng, mời anh buông tay." Nhạc Tuyết Vi lần thứ hai muốn tránh thoát khỏi anh: "Tôi nói này, sao anh lại cố chấp như vậy? Tôi thật sự không phải là cái gì mà "Tiểu Tuyết" kia, cho nên anh muốn nói gì cũng không cần nói với tôi, tôi không cần nghe lời giải thích của anh!"
"Không, em là Tiểu Tuyết!" Hàn Thừa Nghị cực kỳ cố chấp, cô càng là phủ nhận, anh lại càng nôn nóng: "Anh còn nhớ rõ, lần đầu tiên chúng ta ở bên nhau, lúc đó em còn gạt anh nói em tên là "Viên Tinh Tinh", có phải không Tiểu Tuyết?"
"..."
Nhạc Tuyết Vi cả kinh, kinh ngạc nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, anh cư nhiên còn nhớ rõ chuyện này? Vì sao? Không phải anh rất muốn cô chết sao? Vì sao còn nhớ rõ chuyện lúc đó như vậy?
Cô phản ứng theo bản năng không khác gì chứng minh những lời Hàn Thừa Nghị nói là sự thật, Hàn thừa Nghị vui mừng không xiết ôm lấy vai cô: "Tiểu Tuyết, anh nói không sai mà đúng không? Em có biết không, anh đã tìm em rất nhiều năm,vẫn luôn tìm em! Rốt cục cũng để cho anh tìm thấy em rồi!"
Tuy Nhạc Tuyết Vi có bối rối trong giây lát, nhưng cô lại không dễ dàng dao động bởi lời ngon tiếng ngọt của Hàn Thừa Nghị.
"Hàn tổng, tôi thực sự nghe không hiểu anh nói gì cả, tên tôi vẫn luôn là vậy, ngày đó ở: “Cầu xoay tròn” là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh thật sự nhận sai người... hay, đây là phương thức tiếp cận phụ nữ của anh? Tôi không thể không nhắc nhở anh, phương thức này đã quá cũ rồi."
Trên bàn công tác, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Giờ phút này trong văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Hàn Thừa Nghị đành phải buông Nhạc Tuyết Vi ra để cô đi nghe điện thoại. Nhạc Tuyết Vi không có cầm lấy microphone, mà là khom lưng nhấn giữ nút kết nối.
"Vâng, xin chào, tôi là Viên Tinh Tinh, mời nói."
"Tinh Tinh? Là anh...Gọi điện thoại em không nghe, anh đành phải gọi điện thoại tới văn phòng của em, đừng quên, tối hôm nay chị anh về, nhớ theo anh về nhà ăn cơm." Trong điện thoại truyền đến giọng nói tao nhã của Lương Tư Văn, Nhạc Tuyết Vi cầm lấy di động trên bàn, thì ra là hết pin rồi.
"A, điện thoại em hết pin là tự động tắt nguồn."
Nhạc Tuyết Vi vừa nghe Lương Tư Văn nói, vừa cầm lấy điện thoại đặt lên tai nghe, bên môi mang theo cười yếu ớt: "Vâng, em biết rồi, hôm nay em sẽ tan tầm sớm một chút, chỉ cần bàn giao xong công việc là được, em biết hôm nay chị trở về, yên tâm đi, em sẽ không quên."
Cúp điện thoại, ngẩng đầu, Hàn Thừa Nghị chẳng biết từ lúc nào đã giống như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô.
"Anh... Anh làm gì?" Nhạc Tuyết Vi hoảng sợ, kinh ngạc che ngực, anh dựa vào cái gì mà dùng ánh mắt khiếp sợ ấy nhìn cô?
"Đàn ông? Là ai?"
Giọng nói Hàn thừa Nghị không tự chủ được mang theo chút ghen tuông, là đàn ông, vừa nghe liền biết quan hệ của cô cùng người đàn ông này không bình thường, hơn nữa chị gái người nọ trở về, vì sao lại muốn Tiểu Tuyết đi gặp cô ta? Giữa bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?
Cảm giác nguy cơ trong nháy mắt bủa vây lấy Hàn Thừa Nghị, bản năng cảnh giác cũng tự nhiên mà hình thành.
"Bạn trai tôi, hoặc là nói, qua một thời gian ngắn nữa liền trở thành vị hôn phu của tôi." Đối với vấn đề này, Nhạc Tuyết Vi đã sớm có chuẩn bị, Lương Tư Văn cũng đã dặn qua cô, nếu có một ngày gặp phải Hàn Thừa Nghị, cứ trực tiếp nói cho anh ta biết, dù sao sớm hay muộn thì anh ta cũng biết... Nhị thiếu gia Lương gia đính hôn, Hàn Thừa Nghị làm sao có thể vắng mặt?
"Em có bạn trai?" Hàn Thừa Nghị rất nhanh liền bắt được vấn đề, tay không tự chủ được xiết chặt đầu vai cô: "Tiểu Tuyết, em đừng nói giỡn, em là phụ nữ đã kết hôn, đã có chồng!"
"Haha?" Nhạc Tuyết Vi cười to: "Hàn tổng, anh thật sự là hồ đồ rồi! Tôi không đến nỗi ngay cả mình đã kết hôn hay chưa cũng không biết, tôi còn độc thân, không tin, anh có thể lấy chứng minh của tôi đến cục dân chính điều tra, tôi tuyệt đối chưa từng kết hôn."
Không đợi Hàn Thừa Nghị trả lời, Nhạc Tuyết Vi lại bồi thêm một câu: "Tôi nghĩ người đã kết hôn trong miệng anh là vị tên "Tiểu Tuyết" mà không phải là tôi đi. Hàn tổng, anh cần phải đi... Tôi muốn làm việc. Mong anh không cần làm trễ nải thời gian làm việc của tôi?"
"Tiểu Tuyết, anh..."
"Tam Thiếu."
Nghê Tuấn đẩy cửa đi đến, đứng ở sau Hàn Thừa Nghị thấp giọng nói: "Tam Thiếu, thời gian cũng không còn sớm, buổi sáng còn có hai hội nghị rất quan trọng."
Hàn Thừa Nghị còn muốn nói gì nữa nhưng thời gian không kịp nữa rồi, ngẩng đầu nhìn Tiểu Tuyết vẫn còn đang chăm chú làm việc, thật sự là không cam lòng cứ như vậy rời đi, tiểu nha đầu vẫn giống trước kia hay tức giận với anh... Có điều tức giận cũng không sao, tức giận còn có thể dỗ lại được, chỉ sợ là cô sẽ hờ hững với anh.
"Tam Thiếu, thời gian không còn sớm nữa ạ." Nghê Tuấn thúc giục.
"Ưm, đi thôi!" Hàn Thừa Nghị cúi người, ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn Nhạc Tuyết Vi quyến luyến không muốn buông, sau đó mới xoay người rời đi.
Sau khi anh đi, Nhạc Tuyết Vi tiện tay ném chiếc bút trong tay đi thật xa, phiền lòng chống tay che mắt lại: "Đừng gấp, bình tĩnh, bình tĩnh, giờ mới chỉ là bắt đầu, Nhạc Tuyết Vi, mày còn phải đối mặt với nhiều chuyện, không thể chịu thua như thế được!"
Từ từ nhắm hai mắt lại, Nhạc Tuyết Vi im lặng nhắc nhở chính mình, nhất định phải kiên cường chống đỡ.
Ngay sau đó việc làm Hàn Thừa Nghị phiền nhiễu nhất chính là Nhạc Tuyết Vi không chịu nhận anh.
Hơn nữa, trải qua chuyện lần trước cô càng thêm quyết tâm từ chức. Vào lúc này, Hàn Thừa Nghị làm sao có thể để cô từ chức?
Sáng sớm thứ hai, Hàn Thừa Nghị không có trực tiếp đến công ty, mà là đến “ Vân Đô”.
Nhạc Tuyết Vi bây giờ còn chưa chính thức giải trừ hợp đồng với “Vân Đô” cho nên cô vẫn phải đi làm. Hàn Thừa Nghị không tìm được biện pháp nào khác, chỉ có thể làm bức tượng chắn ở văn phòng của cô.
"Nơi này, những thứ này, đều là những đề án đã hoàn thành, mấy người không cần sắp xếp gì nữa, tôi đã chỉnh sửa xong, hiểu không?”
Nhạc Tuyết Vi xem ra có vẻ gầy yếu, nhưng lại là người rất có tinh thần, nói chuyện dặn dò cấp dưới cũng có đủ ân cần lo lắng... Cô đã trưởng thành rồi, không còn là đứa bé năm đó nữa mà là một Tiểu Tuyết trưởng thành. Bộ dạng này của Tiểu Tuyết khiến cho Hàn Thừa Nghị ngỡ ngàng, đồng thời cũng khiến cho anh càng thêm đau lòng, trong lòng anh lại càng hy vọng cô nhu nhược hơn bởi vì trưởng thành bao giờ cũng khiến con người ta phải trả một cái giá thực đắt.
"Tổng..."
"Xuỵt!"
Hàn Thừa Nghị đi vào văn phòng, làm một động tác chớ có lên tiếng đối với người bên trong, an tĩnh ngồi xuống chiếc ghế gần đó, ý bảo bọn họ cứ tiếp tục.
Nhạc Tuyết Vi cảm giác bầu không khí đằng sau có chút không thích hợp, nghi hoặc xoay người lại thì nhìn thấy Hàn Thừa Nghị ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, trái lại cũng không có ngoài ý muốn. Cô hiểu rõ nhếch môi cười yếu ớt: "Tổng giám đốc, sớm như vậy?"
"A? Ừ?”
Hàn Thừa Nghị tuyệt đối không nghĩ tới cô sẽ chủ động nói chuyện với anh, cuống quít đứng dậy trả lời, bộ dáng sơ với Nghê tuấn bình thường đối với anh còn cung kính hơn, mặt khác trong giọng nói còn mang theo mấy phần lấy lòng:” Em sớm hơn, sớm thế đã ăn điểm tâm chưa?"
Nhạc Tuyết Vi ngước mắt nhìn anh, trải qua chuyện hai ngày trước, cô đã điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, tuy có oán hận, có sợ hãi, nhưng lại có thể che giấu rất tốt, kế tiếp, nếu anh muốn chơi đùa với cô, cô sẽ chơi đùa với anh tới cùng! Bốn năm, bốn năm vẫn là tránh không được phải gặp.
Cô làm thiết kế, cùng những người có thế lực lớn trong ngành kiến trúc đương nhiên không thể tránh khỏi việc phải tiếp xúc, chỉ là không nghĩ tới phải gặp nhau sớm như vậy.
"Nếu tôi nói chưa, thì anh định thế nào?"
"Anh lập tức cho người mang tới..." Hàn Thừa Nghị mừng khôn xiết, nhanh chóng xoay người liếc Nghê Tuấn một cái.
Nghê Tuấn gật đầu, lập tức ra ngoài gọi điện thoại.
"Hừ!" Nhạc Tuyết Vi cực kỳ khinh thường cười lạnh một tiếng, tuy cô nhìn không thấu Hàn Thừa nghị muốn làm gì, nhưng cho dù anh có làm gì thì cô cũng sẽ phụng bồi tới cùng... Bây giờ thì anh đừng mơ có thể đạt được lợi ích gì từ chỗ cô!
"Chúng ta tiếp tục."
Nhạc Tuyết Vi vẫy vẫy tay, tiếp tục công việc vừa rồi với trợ lý.
"Ách, vâng.” Trợ lý bị tình huống quỷ dị này làm cho hồ đồ, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn D.S sáng sớm ra không có chuyện gì làm lại đến nơi này nhìn Viên tổng của bọn họ làm việc? Này, má nó cũng quá dọa người rồi! Mà Viên tổng nhà bọn họ cơ bản là chẳng buồn liếc mắt để ý.
Bữa sáng rất nhanh được đưa tới, món ăn được đựng trong một chiếc hộp gỗ cực kỳ tinh xảo, bên dưới xe đưa còn có những mảnh than nhỏ đỏ hồng, cho nên thức ăn đặt lên bàn vẫn còn nóng hổi.
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết...Nghỉ ngơi một chút, ăn bữa sáng đã rồi làm việc!"
Hàn Thừa Nghị giơ tay, quơ quơ trước mặt Nhạc Tuyết Vi.
"Haha!"
Nhạc Tuyết Vi yếu ớt cười một tiếng, khóe mắt khẽ nhếch, đặt công việc trong tay xuống, đứng lên, đi về phía sô pha. Nhìn một bàn đầy thức ăn tinh xảo, cô chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc! Hiện tại sao? Muốn bồi thường cho cô một bàn đầy “Thạch tín”?
Cô không nói lời nào, nhìn thẳng Hàn Thừa Nghị, cúi người lấy ra một cái thùng rác.
Rồi sau đó ở ngay trước mặt nhìn thẳng anh, ném hết những thứ tinh xảo kia vào trong thùng rác!
"..." Hàn Thừa Nghị kinh ngạc nhìn cô, một câu cũng không nói nên lời. Tuy Tiểu Tuyết cai gì cũng chưa nói, nhưng anh có thể cảm nhận được hận ý của cô đối với anh! Hận ý nồng đậm bắn thẳng về phía anh,
"Hừ!" Nhạc Tuyết Vi nhếch môi, trêu tức cười đáp: "Xấu hổ quá, tôi nói là chưa, có điều tôi cũng không nói là muốn ăn gì đó anh đưa qua, con người của tôi chưa từng nếm qua những món ăn tinh xảo như vậy chỉ sợ là dạ dày chịu không nổi, cho nên thật xin lỗi, Hàn tổng khiến anh phải uổng phí tâm tư rồi."
Nói xong vỗ vỗ tay đứng dậy, đột nhiên nghiêng người về phía Hàn Thừa Nghị, một tay kéo cà- vạt của anh xuống, cánh môi ghé sát vào bên tai anh nhỏ giọng nói: "Hàn tổng, tôi khuyên anh, thủ đoạn dỗ dành phụ nữ này của anh, vẫn là lưu lại cho mấy cô gái trẻ đi! Đối với tôi vô ích!"
"Tiểu Tuyết..."
Hàn Thừa Nghị bất đắc dĩ nhìn Nhạc Tuyết Vi, một Tuyết Vi như vậy khiến anh cảm thấy thật xa lạ.
"Không cần gọi tôi là "Tiểu Tuyết"!" Nhạc Tuyết Vi nâng cằm, khóe môi tràn đầy ý lạnh: "Hàn tổng, anh lấy tư cách gì gọi tôi là "Tiểu Tuyết"? Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới hiểu? Tôi không phải là người anh biết kia. Anh làm như thế, tôi chịu làm phiền cũng chẳng sao cả, có điều phải khiến anh thất vọng rồi.”
Hàn Thừa Nghị nhắm chặt mắt lại, che dấu nội tâm đang giằng xé trong anh, thừa dịp Nhạc Tuyết Vi xoay người liền nhanh chóng cầm lấy tay cô.
"Anh làm gì?"
Nhạc Tuyết Vi nhảy dựng lên giống như bị điện giật, lắc mạnh cánh tay, khẽ thở nhẹ trừng mắt nhìn Hàn Thừa Nghị: "Hàn tổng, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không quen anh, cũng không có nửa điểm quan hệ với anh, nếu anh còn làm ra hành vi thất lễ với tôi thì đừng trách tôi không khách khí!"
Nhưng cho dù Nhạc Tuyết Vi có nói vậy, Hàn Thừa Nghị cũng không buông cô ra.
Cô càng kích động lại càng chứng minh... Cô là Tiểu Tuyết không sai!
"Tiểu Tuyết, em là Tiểu Tuyết, anh làm sao có thể ngay cả vợ mình cũng nhận sai? Vì cái gì, vì cái gì lại không nhận anh?" Trong đôi mắt thâm thúy của Hàn Thừa Nghị chứa đựng ẩn nhẫn cùng ưu thương, anh vô cùng muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô khiến cô không chịu nhận anh?
"Hừ..."
Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn trần nhà, lắc đầu hừ lạnh, cô không biết thì ra da mặt anh đã dày đến mức này rồi! Anh còn không biết xấu hổ mà nói ra những lời này?"Hàn tổng, tôi nghe không hiểu anh đang nói gì. Có điều, nghe qua thì có vẻ anh đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với vị “Tiểu Tuyết” kia? Thật đáng tiếc, tôi không phải cô ấy, anh nhận nhầm người rồi!"
"Tiểu Tuyết, em đừng như vậy, em nghe anh giải thích có được không?" Hàn Thừa Nghị cúi đầu, hạ mí mắt, ngay cả phong thái hằng ngày cũng giảm tới thấp nhất chỉ để cô có thể nghe một chút lời giải thích của anh.
Nhạc Tuyết Vi quyết đoán lắc đầu: "Không được."
"Tiểu Tuyết..."
"Hàn tổng, mời anh buông tay." Nhạc Tuyết Vi lần thứ hai muốn tránh thoát khỏi anh: "Tôi nói này, sao anh lại cố chấp như vậy? Tôi thật sự không phải là cái gì mà "Tiểu Tuyết" kia, cho nên anh muốn nói gì cũng không cần nói với tôi, tôi không cần nghe lời giải thích của anh!"
"Không, em là Tiểu Tuyết!" Hàn Thừa Nghị cực kỳ cố chấp, cô càng là phủ nhận, anh lại càng nôn nóng: "Anh còn nhớ rõ, lần đầu tiên chúng ta ở bên nhau, lúc đó em còn gạt anh nói em tên là "Viên Tinh Tinh", có phải không Tiểu Tuyết?"
"..."
Nhạc Tuyết Vi cả kinh, kinh ngạc nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, anh cư nhiên còn nhớ rõ chuyện này? Vì sao? Không phải anh rất muốn cô chết sao? Vì sao còn nhớ rõ chuyện lúc đó như vậy?
Cô phản ứng theo bản năng không khác gì chứng minh những lời Hàn Thừa Nghị nói là sự thật, Hàn thừa Nghị vui mừng không xiết ôm lấy vai cô: "Tiểu Tuyết, anh nói không sai mà đúng không? Em có biết không, anh đã tìm em rất nhiều năm,vẫn luôn tìm em! Rốt cục cũng để cho anh tìm thấy em rồi!"
Tuy Nhạc Tuyết Vi có bối rối trong giây lát, nhưng cô lại không dễ dàng dao động bởi lời ngon tiếng ngọt của Hàn Thừa Nghị.
"Hàn tổng, tôi thực sự nghe không hiểu anh nói gì cả, tên tôi vẫn luôn là vậy, ngày đó ở: “Cầu xoay tròn” là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh thật sự nhận sai người... hay, đây là phương thức tiếp cận phụ nữ của anh? Tôi không thể không nhắc nhở anh, phương thức này đã quá cũ rồi."
Trên bàn công tác, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Giờ phút này trong văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Hàn Thừa Nghị đành phải buông Nhạc Tuyết Vi ra để cô đi nghe điện thoại. Nhạc Tuyết Vi không có cầm lấy microphone, mà là khom lưng nhấn giữ nút kết nối.
"Vâng, xin chào, tôi là Viên Tinh Tinh, mời nói."
"Tinh Tinh? Là anh...Gọi điện thoại em không nghe, anh đành phải gọi điện thoại tới văn phòng của em, đừng quên, tối hôm nay chị anh về, nhớ theo anh về nhà ăn cơm." Trong điện thoại truyền đến giọng nói tao nhã của Lương Tư Văn, Nhạc Tuyết Vi cầm lấy di động trên bàn, thì ra là hết pin rồi.
"A, điện thoại em hết pin là tự động tắt nguồn."
Nhạc Tuyết Vi vừa nghe Lương Tư Văn nói, vừa cầm lấy điện thoại đặt lên tai nghe, bên môi mang theo cười yếu ớt: "Vâng, em biết rồi, hôm nay em sẽ tan tầm sớm một chút, chỉ cần bàn giao xong công việc là được, em biết hôm nay chị trở về, yên tâm đi, em sẽ không quên."
Cúp điện thoại, ngẩng đầu, Hàn Thừa Nghị chẳng biết từ lúc nào đã giống như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô.
"Anh... Anh làm gì?" Nhạc Tuyết Vi hoảng sợ, kinh ngạc che ngực, anh dựa vào cái gì mà dùng ánh mắt khiếp sợ ấy nhìn cô?
"Đàn ông? Là ai?"
Giọng nói Hàn thừa Nghị không tự chủ được mang theo chút ghen tuông, là đàn ông, vừa nghe liền biết quan hệ của cô cùng người đàn ông này không bình thường, hơn nữa chị gái người nọ trở về, vì sao lại muốn Tiểu Tuyết đi gặp cô ta? Giữa bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?
Cảm giác nguy cơ trong nháy mắt bủa vây lấy Hàn Thừa Nghị, bản năng cảnh giác cũng tự nhiên mà hình thành.
"Bạn trai tôi, hoặc là nói, qua một thời gian ngắn nữa liền trở thành vị hôn phu của tôi." Đối với vấn đề này, Nhạc Tuyết Vi đã sớm có chuẩn bị, Lương Tư Văn cũng đã dặn qua cô, nếu có một ngày gặp phải Hàn Thừa Nghị, cứ trực tiếp nói cho anh ta biết, dù sao sớm hay muộn thì anh ta cũng biết... Nhị thiếu gia Lương gia đính hôn, Hàn Thừa Nghị làm sao có thể vắng mặt?
"Em có bạn trai?" Hàn Thừa Nghị rất nhanh liền bắt được vấn đề, tay không tự chủ được xiết chặt đầu vai cô: "Tiểu Tuyết, em đừng nói giỡn, em là phụ nữ đã kết hôn, đã có chồng!"
"Haha?" Nhạc Tuyết Vi cười to: "Hàn tổng, anh thật sự là hồ đồ rồi! Tôi không đến nỗi ngay cả mình đã kết hôn hay chưa cũng không biết, tôi còn độc thân, không tin, anh có thể lấy chứng minh của tôi đến cục dân chính điều tra, tôi tuyệt đối chưa từng kết hôn."
Không đợi Hàn Thừa Nghị trả lời, Nhạc Tuyết Vi lại bồi thêm một câu: "Tôi nghĩ người đã kết hôn trong miệng anh là vị tên "Tiểu Tuyết" mà không phải là tôi đi. Hàn tổng, anh cần phải đi... Tôi muốn làm việc. Mong anh không cần làm trễ nải thời gian làm việc của tôi?"
"Tiểu Tuyết, anh..."
"Tam Thiếu."
Nghê Tuấn đẩy cửa đi đến, đứng ở sau Hàn Thừa Nghị thấp giọng nói: "Tam Thiếu, thời gian cũng không còn sớm, buổi sáng còn có hai hội nghị rất quan trọng."
Hàn Thừa Nghị còn muốn nói gì nữa nhưng thời gian không kịp nữa rồi, ngẩng đầu nhìn Tiểu Tuyết vẫn còn đang chăm chú làm việc, thật sự là không cam lòng cứ như vậy rời đi, tiểu nha đầu vẫn giống trước kia hay tức giận với anh... Có điều tức giận cũng không sao, tức giận còn có thể dỗ lại được, chỉ sợ là cô sẽ hờ hững với anh.
"Tam Thiếu, thời gian không còn sớm nữa ạ." Nghê Tuấn thúc giục.
"Ưm, đi thôi!" Hàn Thừa Nghị cúi người, ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn Nhạc Tuyết Vi quyến luyến không muốn buông, sau đó mới xoay người rời đi.
Sau khi anh đi, Nhạc Tuyết Vi tiện tay ném chiếc bút trong tay đi thật xa, phiền lòng chống tay che mắt lại: "Đừng gấp, bình tĩnh, bình tĩnh, giờ mới chỉ là bắt đầu, Nhạc Tuyết Vi, mày còn phải đối mặt với nhiều chuyện, không thể chịu thua như thế được!"
Từ từ nhắm hai mắt lại, Nhạc Tuyết Vi im lặng nhắc nhở chính mình, nhất định phải kiên cường chống đỡ.