Editor: Chi Misaki
Lương Tư Văn đưa Nhạc Tuyết Vi đến một hiệu thuốc Trung y nổi tiếng.
Bác sĩ xem qua cũng không có vấn đề gì, chỉ là dây chằng có chút tổn thương, hai tuần tới không được mang nặng đi đường là được.
"Ở chỗ này chờ anh một chút, anh đi lấy thuốc."
Lương Tư Văn đi lấy thuốc, Nhạc Tuyết Vi liền vươn tay vặn người. Vừa mới giơ lên, điện thoại trong túi liền rung, trực giác nói cho cô biết người gọi đến là Hàn Thừa Nghị.Lấy điện thoại ra quả nhiên không sai. Tâm tình Nhạc Tuyết Vi lúc này có chút phức tạp, không biết nên nhận điện thoại như thế nào, vì thế cô liền tắt điện thoại.
Nếu tắt máy, Hàn Thừa Nghị hẳn sẽ không đi tìm cô đi?
Nhưng mà Nhạc Tuyết Vi đã quên, Hàn Thừa Nghị vốn không phải người bình thường!
Khám xong Lương Tư Văn liền đưa Nhạc Tuyết Vi về nhà. Cô vừa khóa cửa lại chuông cửa liền vang lên.
Nhạc Tuyết Vi còn tưởng là Lương Tư Văn quay trở lại, cả người liền nhảy lò cò đi ra mở cửa: "Làm sao vậy? Có phải quên gì không? Chìa khóa xe vẫn là cái..." Lời còn chưa dứt, ngẩng đầu lên liền đối mặt với khuôn mặt tuấn tú đầy hung hăng tức giận của Hàn Thừa Nghị.
"Hàn tổng, anh, sao anh lại tới đây?"
Không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy có chút chột dạ.
Khuôn mặt Hàn Thừa Nghị đen xì. Anh lo lắng muốn chết nên mới để cô ở đó, không ngờ cô lại không nghe lời! Gọi điện thoại thì cô không bắt máy, làm hại anh cho người đi khắp nơi tìm kiếm! Sau hai tiếng đồng hồ không tìm thấy cô, anh giống như lại trải qua cảm giác thống khổ khi đánh mất cô vào bốn năm trước!
Kết quả nha đầu kia chẳng những đã sớm không sao trở về nhà, lại còn coi anh là người ngoài! Lồng ngực có chút nhói đau….Tiểu Tuyết trưởng thành…!
Hàn Thừa Nghị không nói lời nào đứng ở dưới cổng vòm thở hắt ra, mồ hôi chảy xuống theo hai bên tóc mai lại càng khiến anh thêm cuồng dã gợi cảm, phối hợp với ánh mắt tà tứ rất dễ dàng khiến cho đôi má Nhạc Tuyết Vi nóng lên, tim đập loạn nhịp.
"Cái kia, anh thật sự đến Đông Giao sao?" Nhạc Tuyết Vi theo bản năng che ngực lại, thầm mắng mình vô dụng, tại sao cứ nhìn thấy anh thì lại có loại phản ứng này?
Hiện tại Hàn Thừa Nghị cái gì cũng không muốn nói, anh chỉ có một ý nghĩ đó là hung hăng cắn lên đôi môi phấn hồng ngào kia của cô!
"Bị trật chân rồi hả?"
"Uh`m?" Nhạc Tuyết Vi ngẩn ra: "Ừ, chân phải... A, ưm!"
Lời còn chưa dứt, cửa lớn liền bị đóng lại, thân thể Nhạc Tuyết Vi bị Hàn Thừa Nghị ôm lấy, chưa kịp làm gì đã bị áp lên tấm cửa, đồng thời Hàn Thừa Nghị cũng giơ tay nâng đùi phải của cô lên, tay còn lại bắt lấy hai tay của cô đặt lên trên đỉnh đầu, tư thế cực kỳ bá đạo, không cho cô có cơ hội phản kháng!
Nhạc Tuyết Vi chưa kịp làm gì đã bị chấn kinh bởi vì đôi môi lạnh bạc của anh đã dán lên môi cô!
Một nụ hôn sâu đậm nồng nhiệt đã nuốt hết mọi rụt rè sợ hãi, trong miệng là hương vị của anh, hai người rất nhanh đều mở lòng với nhau, nụ hôn quấn quýt không ngừng, trên người nơi đâu cũng có thể cảm nhận được lửa nóng của đối phương, ngọn lửa kia rất nhanh liền hóa thành một ngọn lửa lớn lan ra cả đồng cỏ bao phủ lấy hai người.
"Uh`m..." Nhạc Tuyết Vi trong vô thức kêu lên hai tiếng, thứ tình cảm đã bị chôn dấu yên lặng ngủ sâu dưới đáy lòng như bị kích thích! Bất tri bất giác hai tay liền quàng lên cổ anh, trong đôi mắt đen nhánh bỗng bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, dưới ánh đèn đôi mắt ấy liền hóa thành một làn nước hồ thu dịu dàng ôm lấy đối phương.
Lưỡng tình tương duyệt, da thịt thân thiết, tự nhiên khiến cho người ta phải trầm mê!
Hàn Thừa Nghị nhẫn nại đến cực hạn, hé miệng cắn lấy đôi môi hồng nhuận của cô. Đau đớn đánh thức lí trí của Nhạc Tuyết Vi, cô vội mở mắt ra, đối diện với cô là một đôi mặt màu nâu sâu thẳm khiến cô hoàn toàn thanh tỉnh!
Cô đang làm gì đây? Cư nhiên lại có cảm giác với người đàn ông đã từng làm tổn thương cô sâu sắc?
"Buông, buông ra... Hàn tổng!"
Sợ làm kinh động tới hàng xóm, Nhạc Tuyết Vi chỉ có thể đè thấp thanh âm, nhưng dáng vẻ kháng cự này lại khiến người ta chẳng thể tin nổi.
"Buông ra? Vì sao lại muốn buông ra? Không phải mới vừa rồi rất có cảm giác sao? Em không lừa được anh đâu." Hàn Thừa Nghị nâng đầu cô lên, trán tựa vào trán cô, hơi thở tà mị đầy mê hoặc tiến lại gần. Lời nói ra rất dễ khiến người ta bị chìm đắm: "Mặc kệ người đàn ông kia là ai, cùng anh ta chia tay được không?"
"Haha"
Nhạc Tuyết Vi bật cười, tiếng cười còn mang theo chút mỉa mai. Anh thật sự là quá cuồng vọng tự đại! Đối xử với phụ nữ, thái độ vân cộc cằn thô bạo như vậy! Người như anh chỉ biết đoạt lấy, vĩnh viễn không hiểu được cái gì gọi là thật tình, à cô đã quên chút thật tâm ấy của anh đã giành hết cho Kiều Vũ Vi rồi!
"Ra ngoài! Ra ngoài, tôi nói anh ra ngoài!"
Nhạc Tuyết Vi đột nhiên cắn chặt răng, mạnh mẽ đẩy anh. Trong lúc xô đẩy, bởi vì chân cô bị thương nên chẳng những không đẩy được Hàn Thừa Nghị ngược lại còn bị ngã xuống đất.
"Làm sao thế? Em xem, tính tình vẫn ngang ngược như vậy..." Hàn Thừa Nghị khom lưng muốn ôm cô.
Nhưng Nhạc Tuyết Vi giống như lại càng thêm kích động, không để ý đến cái chân bị thương liền đứng dậy mở cửa kiên quyết đẩy Hàn Thừa Nghị ra ngoài: " Anh đi đi, đi đi! Anh đi ngay cho tôi!"
Hàn Thừa Nghị bị đẩy ra ngoài cửa, cửa lớn vô tình đóng sập một cái trước mặt anh: "Tiểu..." Bàn tay vỗ lên cánh cửa, một tiếng Tiểu Tuyết muốn gọi ra, nhưng anh bất chợt lại dừng lại. Thôi, Tiểu Tuyết quá kích động, để cho cô bình tĩnh lại cũng được. Hơn nữa xem phản ứng vừa rồi của cô hẳn là có cảm giác với anh!
Mặc kệ là ai muốn tranh với anh, Tiểu Tuyết cuối cùng cũng chỉ có thể là của anh!
" Em nghỉ ngơi cho thật tốt, suy nghĩ về những điều anh nói, anh đi trước đây."
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Hàn Thừa Nghị, Nhạc Tuyết Vi giống như bị rút hết sức lực dựa vào cánh cửa, cô nên làm gì bây giờ? Anh vì sao lại tới trêu chọc cô?
Mấy ngày sau, tập đoàn D.S.
Trước tòa cao ốc tập đoàn D.S xuất hiện một cô gái phong tình gợi cảm, một thân quần áo xa xỉ, cộng thêm khuôn mặt lạnh lùng được trang điểm kỹ lưỡng tinh xảo, vừa thấy liền biết người này xuất thân trong một gia đình danh môn, dòng dõi quý tộc. Người này quả thật chính là Lương Giai Văn mới trở về đế đô không lâu.
Lương Giai Văn quen thuộc đi thẳng tới thang máy giành cho tổng giám đốc, nửa đường lại bị bảo an cùng quản lý đại sảnh ngăn lại: "Tiểu thư, ngài không thể đi vào, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì cho cô?”
Lương Giai Văn hạ chiếc kính đen cực đại trên mũi xuống, bờ môi đỏ mọng lạnh lùng khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười cực quyến rũ: "Tôi đến tìm tổng giám đốc của các anh, anh không cầng giúp tôi gì cả, chỉ cần để tôi đi vào thang máy là được."
"À, xin hỏi tiểu thư có hẹn trước không?"
"Haha" Lương Giai Văn buồn cười vuốt vuốt mái tóc dài, lắc đầu: "Đừng nói giỡn, tôi muốn gặp anh ấy còn cần hẹn trước? Có điện thoại không? Cho tôi mượn gọi một cuộc."
"Có... Ở đại sảnh bên này, xin mời."
Tâm tình Lương Gia Văn rất tốt nên cũng không giả bộ cái gì mà đại tiểu thư kiêu ngạo, đi đến trước đại sảnh, cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi tới dãy số nội bộ trong văn phòng tổng giám đốc, điện thoại rất nhanh liền được nhận, giọng nói từ tính của Hàn Thừa Nghị liền truyền vào trong tai cô, ý cười trên mặt Lương Giai Văn càng thêm đậm.
"Alo? Ai vậy?"
"King, là em, Calvin, người của anh ngăn không cho em lên, xem ra là em đã rời đế đô lâu rồi khiến người ở đây đều không nhận ra em!" Lương Giai Văn giống như có chút lơ đãng nhìn thoáng qua bảo an đứng ở trước đại sảnh, trên môi là nụ cười đắc ý.
"Là điện thoại của Tổng giám đốc các người!"
Quản lý nhận điện thoại, nhận được chỉ thị của Hàn Thừa Nghị liền không dám thất lễ, vội vàng dẫn Lương Giai Văn tới thang máy chuyên dụng: "Lương tiểu thư, xin mời."
Có lời nói của Hàn Thừa Nghị, đoạn đường này Lương Giai Văn đi qua thật dễ dàng, trực tiếp đi vào văn phòng tổng giám đốc. Hàn Thừa nghị đang tiếp một cuộc điện thoại quan trọng, Lương Giai Văn liền nhẹ nhàng tiến lên, từ sau ôm lấy anh, thân hình dán vào tấm lưng rộng lớn vững chãi của anh.
"Thừa Nghị, em đã trở về."
Lương Giai Văn giống như bị say mê nhắm mắt lại, thở dài một hơi, khóe miệng khẽ nỉ non.
Ánh mắt Hàn Thừa nghị chợt lóe, cúi đầu nhìn hai cánh tay tuyết trắng ngọc ngà vòng qua hông mình, khẽ nhíu mày, cúp điện thoại, bàn tay kéo đôi tay kia ra: " Giai Văn, về khi nào thế? Đã lâu không có tin tức của em, mấy năm nay em có khỏe không?"
Giọng nói của Hàn Thừa nghị cực kỳ khách khí, cũng cực kỳ xa cách.
Lương Giai Văn nhìn anh tận lực giữ khoảng cách với mình, trong lòng cực kỳ bi thương. Cô cùng anh còn phải khách sáo nói chuyện như thế sao? Cô không thể, chả nhẽ anh còn không biết? Từ lúc chia tay anh, cô liền không dám quay lại đế đô nữa, làm sao mới có thể tốt đây??
Tuy trong lòng cực kỳ không thoải mái, nhưng Lương Giai Văn lại không dám biểu hiện ra ngoài, gượng cười ôm lấy cánh tay anh: "Rất tốt, em cũng không phải là đại tiểu thư yểu điệu yếu đuối, anh quên rồi sao, em cũng đã từng ở bên cạnh anh nhiều năm, cùng anh vào sinh ra tử..."
Những lời nói này khiến Hàn Thừa Nghị phải khép mắt lại, trầm mặc không nói gì, anh không thích nhất Lương Giai Văn ở một điểm, chính là cô rất hay lấy chuyện trong quá khứ ra nhắc lại.
Lương Giai Văn nhìn ra Hàn Thừa Nghị không vui, cô vốn là người hiểu được cần phải một vừa hai phải, lúc nào nên nói lúc nào không nên nói nên lập tức chuyển đề tài: "Chúng ta đừng nói những thứ này nữa, em vừa mới trở lại đế đô, làm bạn bè đã lâu, anh chẳng phải nên làm cho em một bữa đón gió tẩy trần sao?"
Yêu cầu này cũng không gì quá phận, Hàn Thừa Nghị gật đầu: "Kia đương nhiên không thành vấn đề, được, em chờ anh một lát."
"Được, em chờ anh." Lương Giai Văn thuận theo buông tay ra, lui đến một bên, chờ Hàn Thừa Nghị giải quyết công việc.
Nhìn chăm chú Hàn Thừa Nghị trong lúc bận rộn làm việc, Lương Giai Văn liền ôm lấy hai tay, ánh mắt không khỏi lộ ra chút ham muốn chiếm giữ, người đàn ông này, bất luận đã qua bao nhiêu năm vẫn khiến người ta muốn có được!
Cô cùng Hàn Thừa Nghị lớn lên từ nhỏ bên nhau, từ khi còn bé trong lòng cô vẫn luôn chỉ có một mình anh! Hơn mười năm trước, Hàn gia bị thương nặng, gặp phải khủng hoảng trước nay chưa từng có, Lương Giai Văn vẫn như cũ không có rời bỏ anh, thậm chí còn không tiếc vận dụng thế lực nhà họ Lương để giúp đỡ anh.
Tuổi trẻ khí thịnh, nhiệt huyết sôi trào, năm tháng ấy, bọn họ liền giống như thuận lý thành chương làm bạn bên nhau. Chỉ có điều trước khi kết giao với nhau, Hàn Thừa Nghị cũng đã nói rất rõ với cô, anh đã có người muốn kết hôn, cho nên đoạn tình cảm này với cô sẽ không có kết quả. Tuy Hàn Thừa Nghị nói ra những lời tuyệt tình như thế, nhưng Lương Giai Văn vẫn muốn cùng anh qua lại.
Có thể ở gần bên người mình thích, tự nhiên bất cứ cơ hội nào cũng không thể bỏ qua. Lương Giai Văn từng ảo tưởng, có lẽ nếu ở chung một chỗ, trải qua thời gian chung đụng Hàn Thừa Nghị sẽ thay đổi cách suy nghĩ của anh, cuối cùng cũng sẽ lựa chọn ở bên cạnh cô không chừng.
Kể ra mọi mặt của Lương Giai Văn cô đều rất phù hợp với anh, cho nên cô tương đối tự tin.
Chỉ tiếc cô tính đi tính lại cuối cùng cũng vẫn tính sai. Đợi cho một ngày nào đó chia tay, ánh mắt Hàn Thừa Nghị cũng chưa từng nháy một cái, thẳng thừng nói ra hai chữ "Chia tay", sau đó quay người đi tới thành phố T! Lương Giai Văn biết, ở nơi đó có người mà anh muốn kết hôn. Vì thế, sau khi Hàn Thừa Nghị rời đi, Lương Giai Văn vì tình mà bị tổn thương nên cũng rời khỏi đế đô.
"Giai Văn?"
Suy nghĩ bị cắt ngang, Hàn Thừa Nghị đã mặc xong áo khoác, chuẩn bị đi ra ngoài: "Ạnh đã cho người đặt chỗ tại Garden, hiện tại đi qua chứ?"
"Được ạ!" Lương Giai Văn nhoẻn miệng cười, cực tự nhiên khoác tay Hàn Thừa Nghị đi ra ngoài.
Hàn Thừa Nghị dừng bước lại, nhíu mi nhìn cánh tay đang khoác lên tay mình, trầm ngâm nói: "Giai Văn, chúng ta là bạn tốt, đúng không?"
"Phải! Đương nhiên rồi." Lương Giai Văn làm như cái gì cũng không hiểu, gật đầu đồng ý nói: "Sao thế?"
Hàn Thừa Nghị nhếch môi cười nhạt, nụ cười kia mang theo chút cô đơn, giơ tay lên đẩy cánh tay Lương Giai Văn ra, Tiểu Tuyết không thích anh quá gần gũi với người phụ nữ khác, cho dù không có bất cứ suy nghĩ gì cũng không được."Đi thôi, xe tới rồi."
Lương Giai Văn ngẩn ra, khẽ cắn chặt răng.
Lương Tư Văn đưa Nhạc Tuyết Vi đến một hiệu thuốc Trung y nổi tiếng.
Bác sĩ xem qua cũng không có vấn đề gì, chỉ là dây chằng có chút tổn thương, hai tuần tới không được mang nặng đi đường là được.
"Ở chỗ này chờ anh một chút, anh đi lấy thuốc."
Lương Tư Văn đi lấy thuốc, Nhạc Tuyết Vi liền vươn tay vặn người. Vừa mới giơ lên, điện thoại trong túi liền rung, trực giác nói cho cô biết người gọi đến là Hàn Thừa Nghị.Lấy điện thoại ra quả nhiên không sai. Tâm tình Nhạc Tuyết Vi lúc này có chút phức tạp, không biết nên nhận điện thoại như thế nào, vì thế cô liền tắt điện thoại.
Nếu tắt máy, Hàn Thừa Nghị hẳn sẽ không đi tìm cô đi?
Nhưng mà Nhạc Tuyết Vi đã quên, Hàn Thừa Nghị vốn không phải người bình thường!
Khám xong Lương Tư Văn liền đưa Nhạc Tuyết Vi về nhà. Cô vừa khóa cửa lại chuông cửa liền vang lên.
Nhạc Tuyết Vi còn tưởng là Lương Tư Văn quay trở lại, cả người liền nhảy lò cò đi ra mở cửa: "Làm sao vậy? Có phải quên gì không? Chìa khóa xe vẫn là cái..." Lời còn chưa dứt, ngẩng đầu lên liền đối mặt với khuôn mặt tuấn tú đầy hung hăng tức giận của Hàn Thừa Nghị.
"Hàn tổng, anh, sao anh lại tới đây?"
Không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy có chút chột dạ.
Khuôn mặt Hàn Thừa Nghị đen xì. Anh lo lắng muốn chết nên mới để cô ở đó, không ngờ cô lại không nghe lời! Gọi điện thoại thì cô không bắt máy, làm hại anh cho người đi khắp nơi tìm kiếm! Sau hai tiếng đồng hồ không tìm thấy cô, anh giống như lại trải qua cảm giác thống khổ khi đánh mất cô vào bốn năm trước!
Kết quả nha đầu kia chẳng những đã sớm không sao trở về nhà, lại còn coi anh là người ngoài! Lồng ngực có chút nhói đau….Tiểu Tuyết trưởng thành…!
Hàn Thừa Nghị không nói lời nào đứng ở dưới cổng vòm thở hắt ra, mồ hôi chảy xuống theo hai bên tóc mai lại càng khiến anh thêm cuồng dã gợi cảm, phối hợp với ánh mắt tà tứ rất dễ dàng khiến cho đôi má Nhạc Tuyết Vi nóng lên, tim đập loạn nhịp.
"Cái kia, anh thật sự đến Đông Giao sao?" Nhạc Tuyết Vi theo bản năng che ngực lại, thầm mắng mình vô dụng, tại sao cứ nhìn thấy anh thì lại có loại phản ứng này?
Hiện tại Hàn Thừa Nghị cái gì cũng không muốn nói, anh chỉ có một ý nghĩ đó là hung hăng cắn lên đôi môi phấn hồng ngào kia của cô!
"Bị trật chân rồi hả?"
"Uh`m?" Nhạc Tuyết Vi ngẩn ra: "Ừ, chân phải... A, ưm!"
Lời còn chưa dứt, cửa lớn liền bị đóng lại, thân thể Nhạc Tuyết Vi bị Hàn Thừa Nghị ôm lấy, chưa kịp làm gì đã bị áp lên tấm cửa, đồng thời Hàn Thừa Nghị cũng giơ tay nâng đùi phải của cô lên, tay còn lại bắt lấy hai tay của cô đặt lên trên đỉnh đầu, tư thế cực kỳ bá đạo, không cho cô có cơ hội phản kháng!
Nhạc Tuyết Vi chưa kịp làm gì đã bị chấn kinh bởi vì đôi môi lạnh bạc của anh đã dán lên môi cô!
Một nụ hôn sâu đậm nồng nhiệt đã nuốt hết mọi rụt rè sợ hãi, trong miệng là hương vị của anh, hai người rất nhanh đều mở lòng với nhau, nụ hôn quấn quýt không ngừng, trên người nơi đâu cũng có thể cảm nhận được lửa nóng của đối phương, ngọn lửa kia rất nhanh liền hóa thành một ngọn lửa lớn lan ra cả đồng cỏ bao phủ lấy hai người.
"Uh`m..." Nhạc Tuyết Vi trong vô thức kêu lên hai tiếng, thứ tình cảm đã bị chôn dấu yên lặng ngủ sâu dưới đáy lòng như bị kích thích! Bất tri bất giác hai tay liền quàng lên cổ anh, trong đôi mắt đen nhánh bỗng bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, dưới ánh đèn đôi mắt ấy liền hóa thành một làn nước hồ thu dịu dàng ôm lấy đối phương.
Lưỡng tình tương duyệt, da thịt thân thiết, tự nhiên khiến cho người ta phải trầm mê!
Hàn Thừa Nghị nhẫn nại đến cực hạn, hé miệng cắn lấy đôi môi hồng nhuận của cô. Đau đớn đánh thức lí trí của Nhạc Tuyết Vi, cô vội mở mắt ra, đối diện với cô là một đôi mặt màu nâu sâu thẳm khiến cô hoàn toàn thanh tỉnh!
Cô đang làm gì đây? Cư nhiên lại có cảm giác với người đàn ông đã từng làm tổn thương cô sâu sắc?
"Buông, buông ra... Hàn tổng!"
Sợ làm kinh động tới hàng xóm, Nhạc Tuyết Vi chỉ có thể đè thấp thanh âm, nhưng dáng vẻ kháng cự này lại khiến người ta chẳng thể tin nổi.
"Buông ra? Vì sao lại muốn buông ra? Không phải mới vừa rồi rất có cảm giác sao? Em không lừa được anh đâu." Hàn Thừa Nghị nâng đầu cô lên, trán tựa vào trán cô, hơi thở tà mị đầy mê hoặc tiến lại gần. Lời nói ra rất dễ khiến người ta bị chìm đắm: "Mặc kệ người đàn ông kia là ai, cùng anh ta chia tay được không?"
"Haha"
Nhạc Tuyết Vi bật cười, tiếng cười còn mang theo chút mỉa mai. Anh thật sự là quá cuồng vọng tự đại! Đối xử với phụ nữ, thái độ vân cộc cằn thô bạo như vậy! Người như anh chỉ biết đoạt lấy, vĩnh viễn không hiểu được cái gì gọi là thật tình, à cô đã quên chút thật tâm ấy của anh đã giành hết cho Kiều Vũ Vi rồi!
"Ra ngoài! Ra ngoài, tôi nói anh ra ngoài!"
Nhạc Tuyết Vi đột nhiên cắn chặt răng, mạnh mẽ đẩy anh. Trong lúc xô đẩy, bởi vì chân cô bị thương nên chẳng những không đẩy được Hàn Thừa Nghị ngược lại còn bị ngã xuống đất.
"Làm sao thế? Em xem, tính tình vẫn ngang ngược như vậy..." Hàn Thừa Nghị khom lưng muốn ôm cô.
Nhưng Nhạc Tuyết Vi giống như lại càng thêm kích động, không để ý đến cái chân bị thương liền đứng dậy mở cửa kiên quyết đẩy Hàn Thừa Nghị ra ngoài: " Anh đi đi, đi đi! Anh đi ngay cho tôi!"
Hàn Thừa Nghị bị đẩy ra ngoài cửa, cửa lớn vô tình đóng sập một cái trước mặt anh: "Tiểu..." Bàn tay vỗ lên cánh cửa, một tiếng Tiểu Tuyết muốn gọi ra, nhưng anh bất chợt lại dừng lại. Thôi, Tiểu Tuyết quá kích động, để cho cô bình tĩnh lại cũng được. Hơn nữa xem phản ứng vừa rồi của cô hẳn là có cảm giác với anh!
Mặc kệ là ai muốn tranh với anh, Tiểu Tuyết cuối cùng cũng chỉ có thể là của anh!
" Em nghỉ ngơi cho thật tốt, suy nghĩ về những điều anh nói, anh đi trước đây."
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Hàn Thừa Nghị, Nhạc Tuyết Vi giống như bị rút hết sức lực dựa vào cánh cửa, cô nên làm gì bây giờ? Anh vì sao lại tới trêu chọc cô?
Mấy ngày sau, tập đoàn D.S.
Trước tòa cao ốc tập đoàn D.S xuất hiện một cô gái phong tình gợi cảm, một thân quần áo xa xỉ, cộng thêm khuôn mặt lạnh lùng được trang điểm kỹ lưỡng tinh xảo, vừa thấy liền biết người này xuất thân trong một gia đình danh môn, dòng dõi quý tộc. Người này quả thật chính là Lương Giai Văn mới trở về đế đô không lâu.
Lương Giai Văn quen thuộc đi thẳng tới thang máy giành cho tổng giám đốc, nửa đường lại bị bảo an cùng quản lý đại sảnh ngăn lại: "Tiểu thư, ngài không thể đi vào, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì cho cô?”
Lương Giai Văn hạ chiếc kính đen cực đại trên mũi xuống, bờ môi đỏ mọng lạnh lùng khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười cực quyến rũ: "Tôi đến tìm tổng giám đốc của các anh, anh không cầng giúp tôi gì cả, chỉ cần để tôi đi vào thang máy là được."
"À, xin hỏi tiểu thư có hẹn trước không?"
"Haha" Lương Giai Văn buồn cười vuốt vuốt mái tóc dài, lắc đầu: "Đừng nói giỡn, tôi muốn gặp anh ấy còn cần hẹn trước? Có điện thoại không? Cho tôi mượn gọi một cuộc."
"Có... Ở đại sảnh bên này, xin mời."
Tâm tình Lương Gia Văn rất tốt nên cũng không giả bộ cái gì mà đại tiểu thư kiêu ngạo, đi đến trước đại sảnh, cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi tới dãy số nội bộ trong văn phòng tổng giám đốc, điện thoại rất nhanh liền được nhận, giọng nói từ tính của Hàn Thừa Nghị liền truyền vào trong tai cô, ý cười trên mặt Lương Giai Văn càng thêm đậm.
"Alo? Ai vậy?"
"King, là em, Calvin, người của anh ngăn không cho em lên, xem ra là em đã rời đế đô lâu rồi khiến người ở đây đều không nhận ra em!" Lương Giai Văn giống như có chút lơ đãng nhìn thoáng qua bảo an đứng ở trước đại sảnh, trên môi là nụ cười đắc ý.
"Là điện thoại của Tổng giám đốc các người!"
Quản lý nhận điện thoại, nhận được chỉ thị của Hàn Thừa Nghị liền không dám thất lễ, vội vàng dẫn Lương Giai Văn tới thang máy chuyên dụng: "Lương tiểu thư, xin mời."
Có lời nói của Hàn Thừa Nghị, đoạn đường này Lương Giai Văn đi qua thật dễ dàng, trực tiếp đi vào văn phòng tổng giám đốc. Hàn Thừa nghị đang tiếp một cuộc điện thoại quan trọng, Lương Giai Văn liền nhẹ nhàng tiến lên, từ sau ôm lấy anh, thân hình dán vào tấm lưng rộng lớn vững chãi của anh.
"Thừa Nghị, em đã trở về."
Lương Giai Văn giống như bị say mê nhắm mắt lại, thở dài một hơi, khóe miệng khẽ nỉ non.
Ánh mắt Hàn Thừa nghị chợt lóe, cúi đầu nhìn hai cánh tay tuyết trắng ngọc ngà vòng qua hông mình, khẽ nhíu mày, cúp điện thoại, bàn tay kéo đôi tay kia ra: " Giai Văn, về khi nào thế? Đã lâu không có tin tức của em, mấy năm nay em có khỏe không?"
Giọng nói của Hàn Thừa nghị cực kỳ khách khí, cũng cực kỳ xa cách.
Lương Giai Văn nhìn anh tận lực giữ khoảng cách với mình, trong lòng cực kỳ bi thương. Cô cùng anh còn phải khách sáo nói chuyện như thế sao? Cô không thể, chả nhẽ anh còn không biết? Từ lúc chia tay anh, cô liền không dám quay lại đế đô nữa, làm sao mới có thể tốt đây??
Tuy trong lòng cực kỳ không thoải mái, nhưng Lương Giai Văn lại không dám biểu hiện ra ngoài, gượng cười ôm lấy cánh tay anh: "Rất tốt, em cũng không phải là đại tiểu thư yểu điệu yếu đuối, anh quên rồi sao, em cũng đã từng ở bên cạnh anh nhiều năm, cùng anh vào sinh ra tử..."
Những lời nói này khiến Hàn Thừa Nghị phải khép mắt lại, trầm mặc không nói gì, anh không thích nhất Lương Giai Văn ở một điểm, chính là cô rất hay lấy chuyện trong quá khứ ra nhắc lại.
Lương Giai Văn nhìn ra Hàn Thừa Nghị không vui, cô vốn là người hiểu được cần phải một vừa hai phải, lúc nào nên nói lúc nào không nên nói nên lập tức chuyển đề tài: "Chúng ta đừng nói những thứ này nữa, em vừa mới trở lại đế đô, làm bạn bè đã lâu, anh chẳng phải nên làm cho em một bữa đón gió tẩy trần sao?"
Yêu cầu này cũng không gì quá phận, Hàn Thừa Nghị gật đầu: "Kia đương nhiên không thành vấn đề, được, em chờ anh một lát."
"Được, em chờ anh." Lương Giai Văn thuận theo buông tay ra, lui đến một bên, chờ Hàn Thừa Nghị giải quyết công việc.
Nhìn chăm chú Hàn Thừa Nghị trong lúc bận rộn làm việc, Lương Giai Văn liền ôm lấy hai tay, ánh mắt không khỏi lộ ra chút ham muốn chiếm giữ, người đàn ông này, bất luận đã qua bao nhiêu năm vẫn khiến người ta muốn có được!
Cô cùng Hàn Thừa Nghị lớn lên từ nhỏ bên nhau, từ khi còn bé trong lòng cô vẫn luôn chỉ có một mình anh! Hơn mười năm trước, Hàn gia bị thương nặng, gặp phải khủng hoảng trước nay chưa từng có, Lương Giai Văn vẫn như cũ không có rời bỏ anh, thậm chí còn không tiếc vận dụng thế lực nhà họ Lương để giúp đỡ anh.
Tuổi trẻ khí thịnh, nhiệt huyết sôi trào, năm tháng ấy, bọn họ liền giống như thuận lý thành chương làm bạn bên nhau. Chỉ có điều trước khi kết giao với nhau, Hàn Thừa Nghị cũng đã nói rất rõ với cô, anh đã có người muốn kết hôn, cho nên đoạn tình cảm này với cô sẽ không có kết quả. Tuy Hàn Thừa Nghị nói ra những lời tuyệt tình như thế, nhưng Lương Giai Văn vẫn muốn cùng anh qua lại.
Có thể ở gần bên người mình thích, tự nhiên bất cứ cơ hội nào cũng không thể bỏ qua. Lương Giai Văn từng ảo tưởng, có lẽ nếu ở chung một chỗ, trải qua thời gian chung đụng Hàn Thừa Nghị sẽ thay đổi cách suy nghĩ của anh, cuối cùng cũng sẽ lựa chọn ở bên cạnh cô không chừng.
Kể ra mọi mặt của Lương Giai Văn cô đều rất phù hợp với anh, cho nên cô tương đối tự tin.
Chỉ tiếc cô tính đi tính lại cuối cùng cũng vẫn tính sai. Đợi cho một ngày nào đó chia tay, ánh mắt Hàn Thừa Nghị cũng chưa từng nháy một cái, thẳng thừng nói ra hai chữ "Chia tay", sau đó quay người đi tới thành phố T! Lương Giai Văn biết, ở nơi đó có người mà anh muốn kết hôn. Vì thế, sau khi Hàn Thừa Nghị rời đi, Lương Giai Văn vì tình mà bị tổn thương nên cũng rời khỏi đế đô.
"Giai Văn?"
Suy nghĩ bị cắt ngang, Hàn Thừa Nghị đã mặc xong áo khoác, chuẩn bị đi ra ngoài: "Ạnh đã cho người đặt chỗ tại Garden, hiện tại đi qua chứ?"
"Được ạ!" Lương Giai Văn nhoẻn miệng cười, cực tự nhiên khoác tay Hàn Thừa Nghị đi ra ngoài.
Hàn Thừa Nghị dừng bước lại, nhíu mi nhìn cánh tay đang khoác lên tay mình, trầm ngâm nói: "Giai Văn, chúng ta là bạn tốt, đúng không?"
"Phải! Đương nhiên rồi." Lương Giai Văn làm như cái gì cũng không hiểu, gật đầu đồng ý nói: "Sao thế?"
Hàn Thừa Nghị nhếch môi cười nhạt, nụ cười kia mang theo chút cô đơn, giơ tay lên đẩy cánh tay Lương Giai Văn ra, Tiểu Tuyết không thích anh quá gần gũi với người phụ nữ khác, cho dù không có bất cứ suy nghĩ gì cũng không được."Đi thôi, xe tới rồi."
Lương Giai Văn ngẩn ra, khẽ cắn chặt răng.