Editor: Chi Misaki
Rốt cuộc thì bạn trai của Tiểu Tuyết là ai? Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, Hàn Thừa Nghị đương nhiên hiểu rõ điều này.
Cho nên ngoại trừ việc quấn lấy Tiểu Tuyết khiến cô không có thời gian hẹn hò ra thì điểm mấu chốt phải là trước hết tìm cho ra "Tình địch" của anh!
"Nghê Tuấn, cho người đi điều tra xem tam thiếu phu nhân rốt cuộc là hẹn hò với ai, tôi muốn xác nhận đối tượng, không cần miễn cưỡng thêm mấy nam đồng nghiệp không liên quan vào làm gì, nhớ là phải làm cho rõ ràng!"
"Vâng!"
Nghê Tuấn trầm giọng đáp lại, anh có thể hiểu được, Tam Thiếu muốn "Xác nhận đối tượng" này là có ý gì, đây là muốn bắt cho được’ Bạn trai’ của tam thiếu phu nhân. Chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu tiên anh làm.
Nhớ năm đó còn ở thành phố T, Tam Thiếu mới vừa bị tam thiếu phu nhân "Mê hoặc’, đối phó với mối tình đầu cặn bã của tam thiếu phu nhân cũng là dùng thủ đoạn này. Chỉ là không biết lần này ai sẽ xui xẻo như vậy? Nghê Tuấn im lặng lắc đầu, phàm là những người bị Tam thiếu lưu ý, nào có ai còn được kết cục tốt đẹp?
Nghê Tuấn lập tức giao nhiệm vụ cho thủ hạ, hơn nữa còn phải nhắc nhở cần thận không được để Tam thiếu phu nhân tìm ra dấu vết gì.
Ngày thương thảo về kế hoạch Đông Giao mall đã được hoãn lại hai tuần, trong hai tuần này, Nhạc Tuyết Vi xác định là vô cùng bận rộn, còn Hàn Thừa Nghị bởi vì đạt được mục đích mà tâm trạng vô cùng tốt.
Có điều vào ngày thứ Hai diễn ra hội nghị thường kỳ, anh lại ngoài ý muốn gặp phải Lương Giai Văn.
Nhìn thấy Lương Giai Văn ngồi ở vị trí Phó giám đốc thường nhiệm, Hàn Thừa Nghị không khỏi nhíu mày.
Lương gia cùng Hàn gia, đều là một trong tứ đại gia tộc ở đế đô, thường hay qua lại với nhau trong mấy vụ làm ăn, điều này cũng không lấy gì làm lạ. Hơn mười năm trước thời điểm Hàn gia đứng bên bờ vực thẳm, Lương gia cũng đã giúp đỡ rất nhiều. Nhưng người Lương gia lại trực tiếp xuất hiện trong tổng bộ D.S... Điều này khiến cho Hàn Thừa Nghị không vui.
Trong hội nghị, trọng tâm thảo luận đương nhiên là ‘Kế hoạch Đông Giao Mall ".
Ánh mắt Hàn Thừa Nghị không có dừng lại lâu trên người Lương Giai Văn mà quan sát một vòng quanh phòng. Hội nghị quan trọng như thế, bộ phận thiết kế nhất định phải cử người tới, nói không chừng sẽ là Tiểu Tuyết. Quả nhiên, anh đoán không sai, Tiểu Tuyết đã đến nhưng lại ngồi ở vị trí rất xa, bên cạnh còn có một người đàn ông trẻ tuổi, là thực tập sinh mới vào của bộ phận thiết kế đang giúp cô ghi chép.
"Hừm."
Lúc này Hàn Thừa Nghị mới khẽ hắng giọng một cái, Tiểu Tuyết cùng người đàn ông kia ngồi gần nhau hơn nữa thỉnh thoảng còn ghé tai nói nhỏ với nhau, điều này khiến cho anh cực kỳ khó chịu!
"Tổng giám đốc, có thể bắt đầu chứ ạ?"
Nghê Tuấn cúi thấp người xin chỉ thị chỉ thấy anh không nói lời nào mà nhìn chằm chằm vào một góc nào đó. Men theo tầm nhìn của anh liếc qua, Nghê Tuấn liền sáng tỏ. Không đợi Hàn Thừa Nghị có bất luận chỉ thị gì, Nghê Tuấn liền hướng về phía Nhạc Tuyết Vi nói: " Thiết kế Viên, mời ngài ngồi qua bên này."
Vừa nói, anh vừa kéo chiếc ghế tựa vốn thuộc về anh ra.
Đây là tình huống gì thế? Phòng hội nghị nhất thời lâm vào một mảnh tĩnh lặng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người Nhạc Tuyết Vi. Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc nhìn Nghê Tuấn, xấu hổ muốn chết. Cô đương nhiên biết, đây là ý của Hàn Thừa Nghị, trước mặt nhiều người như thế anh muốn làm gì?
"Thiết kế Viên, mời qua bên này! Hội nghị lập tức phải bắt đầu rồi."
Nghê tuấn đã nói như thế Nhạc Tuyết Vi còn không đi qua quả thật là không thỏa đáng cho lắm, giống như đang khiến tất cả mọi người phải chờ một mình cô vậy. Không thể vì cô mà làm cho hội nghị bị trì hoãn được. Nhạc Tuyết Vi không còn cách nào khác chỉ có thể đứng dậy đi qua, trước khi đi còn không quên nhắc nhở thực tập sinh: "Nhớ phải ghi chép lại cho cẩn thận, chụp ảnh hoặc ghi âm đều được."
Đáy mắt Hàn Thừa Nghị càng thêm u ám, Tiểu Tuyết còn không chịu qua đây? Cô còn muốn nói chuyện với tên nhóc miệng còn hôi sữa kia đến bao giờ? Chuông báo động trong đầu mãnh liệt kêu lên, Tiểu Tuyết giống như là rất thích những tên tiểu sinh phong hoa tao nhã như thế này!
"Thiết kế Viên." Nghê Tuấn thúc giục.
"Vâng, đến đây."
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Nhạc Tuyết Vi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hàn Thừa Nghị. Phía dưới đã có nhiều người bắt đầu xì xào bàn tán, ý của trợ lý Nghê đại biểu cho ý của tổng giám đốc, xem ra, tổng giám đốc đích thực là rất coi trọng cô ấy, hội nghị quan trọng như thế này còn cố ý để cô ấy ngồi bên cạnh.
Nhạc Tuyết Vi vừa mới ngồi xuống liền phải đón nhận ánh mắt của Lương Giai Văn.
"..."
Đây không phải là lần đầu tiên Nhạc Tuyết Vi nhìn thấy Lương Giai Văn.
Lần trước, bọn họ đã gặp nhau ở Lương gia rồi. Ngày đó Lương Giai Văn về nước, là Nhạc Tuyết Vi cùng Lương Tư Văn ra sân bay đón, sau đó lại cùng nhau trở lại Lương gia ăn bữa cơm đoàn viên. Không nghĩ tới, hôm nay lại có thể gặp nhau trong tại D.S
Nhạc Tuyết Vi gật đầu với Lương Giai Văn, trên mặt nở nụ cười.
Lương Giai Văn cũng cực kỳ khách khí đáp trả, đối với nốt nhạc đệm vừa rồi, cô cũng không có nghi ngờ nào thêm. Trong lòng Lương Giai Văn xem ra cô em dâu này quả thực có chút bản lĩnh, có thể để cho Hàn Thừa Nghị coi trọng nhất định là nhân tài, tự nhiên không phải là giá áo túi cơm.
Trao đổi nhỏ giữa bọn họ, toàn bộ đều rơi vào trong mắt Hàn Thừa Nghị. Anh không khỏi sinh lòng nghi ngờ, dáng vẻ của Nhạc Tuyết Vi giống như là có quen biết Lương Giai Văn?
Hội nghị đã bắt đầu, Nhạc Tuyết Vi hết sức chăm chú nghe, thỉnh thoảng lại gạch chân những điểm quan trọng trong tài liệu.
Hàn Thừa Nghị nghiêng người dựa vào trên ghế, từ góc độ này của anh rõ ràng có thể đặt toàn bộ cử động của cô vào trong mắt. Thật là... Tiểu Tuyết nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Thư ký một bên bưng café tới, Hàn Thừa nghị lại không có nhận lấy. Trái lại Lương Giai Văn lại vươn tay qua nhận lấy nhấp một ngụm, nói khẽ với thư ký: " Quá nhiều sữa, anh ấy không thích vị sữa nồng như thế đâu, café đen đi, mang một ly nữa tới đây."
"Ách..."
Lương Giai Văn hoàn toàn coi mình như chủ nhân khiến cho thư ký phải sững sờ, này... Sao lại thế này? Nên nghe theo hay không đây?
Hàn Thừa Nghị vẫn tập trung nhìn Nhạc Tuyết Vi, Nghê Tuấn ở bên cạnh lại nhíu mày, dặn dò thư ký: "Đi đi! Pha một ly khác tới đây, đúng rồi, mang thêm cho thiết kế Viên một ly nước trái cây.”
“Vâng ạ.”
Thư ký bĩu môi, lúc xoay người, bất mãn liếc Lương Giai Văn một cái, hừ, tưởng mình là ai chứ! Cho dù là đã làm việc với nhau lâu rồi nhưng như vậy cũng không khỏi quản quá rộng đi, rõ ràng là café cho tổng giám đốc, cô ta dựa vào cái gì mà đòi uống? Café của tổng giám đốc vẫn luôn là cô pha, ngài ấy uống hàng ngày còn không nói gì nữa kìa!
Thư ký rất nhanh liền trở lại, một ly café nữa lại được đặt trước mặt Hàn Thừa Nghị, còn ly nước trái cây thì đặt vào trong tay Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn thư ký, cảm kích cười, thấp giọng nói: "Cảm ơn cô nhé!"
Thư ký thấy cô khách khí như vậy trong lòng cực kỳ thoải mái, lại không tự chủ được mà đem Nhạc Tuyết Vi cùng Lương Giai Văn ra so sánh, nhìn xem nhìn xem, hoàn toàn khác nhau nhé. Thiết kế Viên là một người rất tài giỏi, ngay cả tổng giám đốc cũng phải khiêm nhượng vài phần, nhưng cô ấy vẫn thật khiêm tốn.
Hàn Thừa Nghị tiện tay nhấp một ngụm cafe, sau đó anh không khỏi nhíu mi: "Café sao lại có hương vị thế này?"
"A?" Thư ký thầm nghĩ không ổn, đều tại cái người tự xưng mình là người ở bên cạnh tổng giám đốc đã lâu kia: "Tổng giám đốc, phó giám đốc Lương nói ngài không thích thêm sữa, cho nên để tôi pha lại cho ngài." Nói xong, khóe mắt hơi nhếch nhìn về phía Lương Giai Văn.
Thấy Hàn Thừa Nghị nhíu mày, Lương Giai Văn không khỏi xấu hổ: "Đúng rồi là em để cho cô ấy đổi, em nhớ rõ trước kia anh chỉ uống café đen."
"Chậc!" Hàn Thừa Nghị không vui tặc lưỡi một cái, nói với thư ký: "Đi theo bên cạnh tôi lâu như vậy, khẩu vị của tôi như thế nào, cô còn không rõ sao? Sao có thể nghe ý kiến lung tung của người khác? Ngay cả việc nhỏ như vậy mà cô cũng không làm được, xem chừng... Chức thư ký này cô không muốn làm rồi!"
Không sai, lúc trước anh quả thực không thích café thêm sữa, nhưng là, sau khoảng thời gian Tiểu Tuyết làm thư ký anh đã quen rồi, cô gái nhỏ này hay thích thêm sữa vào café của anh.
Lời này rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe, trên mặt Lương Giai Văn không khỏi lúc trắng lúc đỏ, xấu hổ cúi đầu cắn môi dưới.
Lúc này Nhạc Tuyết Vi mới chú ý tới, giữa Hàn Thừa Nghị cùng Lương Giai Văn có cái gì đó... Không bình thường. Đều là người của tứ đại gia tộc, Hàn Thừa Nghị cùng Lương Giai Van biết nhau cũng là điều bình thường, chỉ là bầu không khí giữa bọn họ thực sự chỉ là quen biết nhau thôi sao??
Hội nghị kết thúc, trong lòng mỗi người đều có tâm tư riêng.
"Tiểu..."
Hàn Thừa Nghị đang muốn mở miệng gọi Nhạc Tuyết Vi thì cô đã đứng lên đi ra ngoài. Vừa đi còn không quên gọi tên thực tập sinh kia: "Đi thôi, làm tốt phần ghi chép vừa rồi chứ?"
"Vâng, Viên tổng người xem xem..."
Thực tập sinh tuổi không lớn nhưng dáng người lại khá cao.
Nếu so về tuổi thì đúng là nhỏ hơn Nhạc Tuyết Vi, nhưng đứng bên canh cô thì Nhạc Tuyết Vi vừa vặn giống như chim nhỏ nép vào người cậu ta, hình ảnh này đặc biệt kích thích Hàn Thừa Nghị. Hàn Thừa Nghị nắm chặt bàn tay thật muốn tiến lên ngăn người lại.
"Thừa Nghị."
Lương Giai Văn ở phía sau gọi anh.
Hàn Thừa Nghị ẩn nhẫn nhắm mắt lại, xoay người nhìn về phía Lương Giai Văn: "Có chuyện gì không?"
"Hiện tại anh có thời gian không? Em có lời muốn nói với anh." Lương Giai Văn nhìn ra anh không vui liền suy nghĩ xem có phải là do cô đột nhiên xuất hiện tại Tổng bộ D.S hay không?
Hàn Thừa Nghị im lặng vài giây mới trả lời:"Vừa lúc, anh cũng có lời muốn nói với em."
Hai người cùng nhau đi vào văn phòng Tổng giám đốc, cánh cửa vừa đóng lại, Lương Giai Văn liền giải thích.
"Thừa Nghị, có phải anh không vui đúng không? Em biết em đường đột đến D.S khiến anh rất bất ngờ, nhưng đây không phải là quyết định của một mình em, anh cũng biết, trước kia về mặt hợp tác với D.S vẫn là do em phụ trách, cho nên, ba mới nói với em, nếu em trở về thì cứ tiếp tục giao cho em. Nếu sớm biết anh sẽ không vui, em nhất định sẽ nói với anh trước, kỳ thực là em nghĩ muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, em thật không nghĩ tới việc anh sẽ mất hứng như vậy."
"Haizzz!"
Hàn Thừa Nghị thở dài một hơi, đôi mắt hoa đào khẽ nhếch, từng sợi lông mi dài nhỏ đều có thể đếm rõ.
"Giai Văn, em muốn tới D.S đảm nhận chức phó giám đốc thường nhiệm này đương nhiên là không có vấn đề gì, dù sao ở D.S cũng có cổ phần của Lương gia. Tuy vậy nhưng anh vẫn không thể không nói rõ ràng với em. Chúng ta đã sớm kết thúc, hiện tại chỉ là bạn bè của nhau sẽ không còn mối quan hệ nào khác nữa, em hiểu chứ?"
Lương Giai Văn không nghĩ tới tâm tư của cô đã sớm bị anh nhìn thấu, vẻ mặt cố nhẫn nhịn, ngoài miệng lại gắng gượng nói: "Em đương nhiên biết, em chỉ tới đây làm việc thôi, cũng không có ý nghĩ nào khác. Không phải là anh không công nhận năng lực làm việc của em chứ?"
"Được."
Hàn Thừa Nghị thẳng thắn gật đầu: "Em cũng đã nói như vậy thì tốt rồi."
Trong lòng Lương Giai Văn rất tức giận, thấy Hàn Thừa Nghị quyết đoán cự tuyệt cô khiến cô không nhịn được mà hỏi: "Anh cẩn thận đề phòng em như vậy là vì Kiều Vũ Vi kia sao?"
"..." Hàn Thừa Nghị bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt mang theo một tia hàm xúc không rõ, cười lạnh nói: "Giai Văn, tôi nhắc nhở em, cho dù là bạn bè thì em cũng không có quyền can dự vào sinh hoạt cá nhân của tôi! Không có việc gì thì em có thể ra ngoài!"
Lương Giai Văn không cam lòng cắn chặt răng, khá lắm Kiều Vũ Vi, nửa chết nửa sống còn có thể khiến Hàn Thừa Nghị quan tâm như vậy, cô trái lại muốn nhìn một chút, bệnh tật dính thân như thế cô ta còn có thể sống được bao lâu.
Rốt cuộc thì bạn trai của Tiểu Tuyết là ai? Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, Hàn Thừa Nghị đương nhiên hiểu rõ điều này.
Cho nên ngoại trừ việc quấn lấy Tiểu Tuyết khiến cô không có thời gian hẹn hò ra thì điểm mấu chốt phải là trước hết tìm cho ra "Tình địch" của anh!
"Nghê Tuấn, cho người đi điều tra xem tam thiếu phu nhân rốt cuộc là hẹn hò với ai, tôi muốn xác nhận đối tượng, không cần miễn cưỡng thêm mấy nam đồng nghiệp không liên quan vào làm gì, nhớ là phải làm cho rõ ràng!"
"Vâng!"
Nghê Tuấn trầm giọng đáp lại, anh có thể hiểu được, Tam Thiếu muốn "Xác nhận đối tượng" này là có ý gì, đây là muốn bắt cho được’ Bạn trai’ của tam thiếu phu nhân. Chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu tiên anh làm.
Nhớ năm đó còn ở thành phố T, Tam Thiếu mới vừa bị tam thiếu phu nhân "Mê hoặc’, đối phó với mối tình đầu cặn bã của tam thiếu phu nhân cũng là dùng thủ đoạn này. Chỉ là không biết lần này ai sẽ xui xẻo như vậy? Nghê Tuấn im lặng lắc đầu, phàm là những người bị Tam thiếu lưu ý, nào có ai còn được kết cục tốt đẹp?
Nghê Tuấn lập tức giao nhiệm vụ cho thủ hạ, hơn nữa còn phải nhắc nhở cần thận không được để Tam thiếu phu nhân tìm ra dấu vết gì.
Ngày thương thảo về kế hoạch Đông Giao mall đã được hoãn lại hai tuần, trong hai tuần này, Nhạc Tuyết Vi xác định là vô cùng bận rộn, còn Hàn Thừa Nghị bởi vì đạt được mục đích mà tâm trạng vô cùng tốt.
Có điều vào ngày thứ Hai diễn ra hội nghị thường kỳ, anh lại ngoài ý muốn gặp phải Lương Giai Văn.
Nhìn thấy Lương Giai Văn ngồi ở vị trí Phó giám đốc thường nhiệm, Hàn Thừa Nghị không khỏi nhíu mày.
Lương gia cùng Hàn gia, đều là một trong tứ đại gia tộc ở đế đô, thường hay qua lại với nhau trong mấy vụ làm ăn, điều này cũng không lấy gì làm lạ. Hơn mười năm trước thời điểm Hàn gia đứng bên bờ vực thẳm, Lương gia cũng đã giúp đỡ rất nhiều. Nhưng người Lương gia lại trực tiếp xuất hiện trong tổng bộ D.S... Điều này khiến cho Hàn Thừa Nghị không vui.
Trong hội nghị, trọng tâm thảo luận đương nhiên là ‘Kế hoạch Đông Giao Mall ".
Ánh mắt Hàn Thừa Nghị không có dừng lại lâu trên người Lương Giai Văn mà quan sát một vòng quanh phòng. Hội nghị quan trọng như thế, bộ phận thiết kế nhất định phải cử người tới, nói không chừng sẽ là Tiểu Tuyết. Quả nhiên, anh đoán không sai, Tiểu Tuyết đã đến nhưng lại ngồi ở vị trí rất xa, bên cạnh còn có một người đàn ông trẻ tuổi, là thực tập sinh mới vào của bộ phận thiết kế đang giúp cô ghi chép.
"Hừm."
Lúc này Hàn Thừa Nghị mới khẽ hắng giọng một cái, Tiểu Tuyết cùng người đàn ông kia ngồi gần nhau hơn nữa thỉnh thoảng còn ghé tai nói nhỏ với nhau, điều này khiến cho anh cực kỳ khó chịu!
"Tổng giám đốc, có thể bắt đầu chứ ạ?"
Nghê Tuấn cúi thấp người xin chỉ thị chỉ thấy anh không nói lời nào mà nhìn chằm chằm vào một góc nào đó. Men theo tầm nhìn của anh liếc qua, Nghê Tuấn liền sáng tỏ. Không đợi Hàn Thừa Nghị có bất luận chỉ thị gì, Nghê Tuấn liền hướng về phía Nhạc Tuyết Vi nói: " Thiết kế Viên, mời ngài ngồi qua bên này."
Vừa nói, anh vừa kéo chiếc ghế tựa vốn thuộc về anh ra.
Đây là tình huống gì thế? Phòng hội nghị nhất thời lâm vào một mảnh tĩnh lặng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người Nhạc Tuyết Vi. Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc nhìn Nghê Tuấn, xấu hổ muốn chết. Cô đương nhiên biết, đây là ý của Hàn Thừa Nghị, trước mặt nhiều người như thế anh muốn làm gì?
"Thiết kế Viên, mời qua bên này! Hội nghị lập tức phải bắt đầu rồi."
Nghê tuấn đã nói như thế Nhạc Tuyết Vi còn không đi qua quả thật là không thỏa đáng cho lắm, giống như đang khiến tất cả mọi người phải chờ một mình cô vậy. Không thể vì cô mà làm cho hội nghị bị trì hoãn được. Nhạc Tuyết Vi không còn cách nào khác chỉ có thể đứng dậy đi qua, trước khi đi còn không quên nhắc nhở thực tập sinh: "Nhớ phải ghi chép lại cho cẩn thận, chụp ảnh hoặc ghi âm đều được."
Đáy mắt Hàn Thừa Nghị càng thêm u ám, Tiểu Tuyết còn không chịu qua đây? Cô còn muốn nói chuyện với tên nhóc miệng còn hôi sữa kia đến bao giờ? Chuông báo động trong đầu mãnh liệt kêu lên, Tiểu Tuyết giống như là rất thích những tên tiểu sinh phong hoa tao nhã như thế này!
"Thiết kế Viên." Nghê Tuấn thúc giục.
"Vâng, đến đây."
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Nhạc Tuyết Vi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hàn Thừa Nghị. Phía dưới đã có nhiều người bắt đầu xì xào bàn tán, ý của trợ lý Nghê đại biểu cho ý của tổng giám đốc, xem ra, tổng giám đốc đích thực là rất coi trọng cô ấy, hội nghị quan trọng như thế này còn cố ý để cô ấy ngồi bên cạnh.
Nhạc Tuyết Vi vừa mới ngồi xuống liền phải đón nhận ánh mắt của Lương Giai Văn.
"..."
Đây không phải là lần đầu tiên Nhạc Tuyết Vi nhìn thấy Lương Giai Văn.
Lần trước, bọn họ đã gặp nhau ở Lương gia rồi. Ngày đó Lương Giai Văn về nước, là Nhạc Tuyết Vi cùng Lương Tư Văn ra sân bay đón, sau đó lại cùng nhau trở lại Lương gia ăn bữa cơm đoàn viên. Không nghĩ tới, hôm nay lại có thể gặp nhau trong tại D.S
Nhạc Tuyết Vi gật đầu với Lương Giai Văn, trên mặt nở nụ cười.
Lương Giai Văn cũng cực kỳ khách khí đáp trả, đối với nốt nhạc đệm vừa rồi, cô cũng không có nghi ngờ nào thêm. Trong lòng Lương Giai Văn xem ra cô em dâu này quả thực có chút bản lĩnh, có thể để cho Hàn Thừa Nghị coi trọng nhất định là nhân tài, tự nhiên không phải là giá áo túi cơm.
Trao đổi nhỏ giữa bọn họ, toàn bộ đều rơi vào trong mắt Hàn Thừa Nghị. Anh không khỏi sinh lòng nghi ngờ, dáng vẻ của Nhạc Tuyết Vi giống như là có quen biết Lương Giai Văn?
Hội nghị đã bắt đầu, Nhạc Tuyết Vi hết sức chăm chú nghe, thỉnh thoảng lại gạch chân những điểm quan trọng trong tài liệu.
Hàn Thừa Nghị nghiêng người dựa vào trên ghế, từ góc độ này của anh rõ ràng có thể đặt toàn bộ cử động của cô vào trong mắt. Thật là... Tiểu Tuyết nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Thư ký một bên bưng café tới, Hàn Thừa nghị lại không có nhận lấy. Trái lại Lương Giai Văn lại vươn tay qua nhận lấy nhấp một ngụm, nói khẽ với thư ký: " Quá nhiều sữa, anh ấy không thích vị sữa nồng như thế đâu, café đen đi, mang một ly nữa tới đây."
"Ách..."
Lương Giai Văn hoàn toàn coi mình như chủ nhân khiến cho thư ký phải sững sờ, này... Sao lại thế này? Nên nghe theo hay không đây?
Hàn Thừa Nghị vẫn tập trung nhìn Nhạc Tuyết Vi, Nghê Tuấn ở bên cạnh lại nhíu mày, dặn dò thư ký: "Đi đi! Pha một ly khác tới đây, đúng rồi, mang thêm cho thiết kế Viên một ly nước trái cây.”
“Vâng ạ.”
Thư ký bĩu môi, lúc xoay người, bất mãn liếc Lương Giai Văn một cái, hừ, tưởng mình là ai chứ! Cho dù là đã làm việc với nhau lâu rồi nhưng như vậy cũng không khỏi quản quá rộng đi, rõ ràng là café cho tổng giám đốc, cô ta dựa vào cái gì mà đòi uống? Café của tổng giám đốc vẫn luôn là cô pha, ngài ấy uống hàng ngày còn không nói gì nữa kìa!
Thư ký rất nhanh liền trở lại, một ly café nữa lại được đặt trước mặt Hàn Thừa Nghị, còn ly nước trái cây thì đặt vào trong tay Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn thư ký, cảm kích cười, thấp giọng nói: "Cảm ơn cô nhé!"
Thư ký thấy cô khách khí như vậy trong lòng cực kỳ thoải mái, lại không tự chủ được mà đem Nhạc Tuyết Vi cùng Lương Giai Văn ra so sánh, nhìn xem nhìn xem, hoàn toàn khác nhau nhé. Thiết kế Viên là một người rất tài giỏi, ngay cả tổng giám đốc cũng phải khiêm nhượng vài phần, nhưng cô ấy vẫn thật khiêm tốn.
Hàn Thừa Nghị tiện tay nhấp một ngụm cafe, sau đó anh không khỏi nhíu mi: "Café sao lại có hương vị thế này?"
"A?" Thư ký thầm nghĩ không ổn, đều tại cái người tự xưng mình là người ở bên cạnh tổng giám đốc đã lâu kia: "Tổng giám đốc, phó giám đốc Lương nói ngài không thích thêm sữa, cho nên để tôi pha lại cho ngài." Nói xong, khóe mắt hơi nhếch nhìn về phía Lương Giai Văn.
Thấy Hàn Thừa Nghị nhíu mày, Lương Giai Văn không khỏi xấu hổ: "Đúng rồi là em để cho cô ấy đổi, em nhớ rõ trước kia anh chỉ uống café đen."
"Chậc!" Hàn Thừa Nghị không vui tặc lưỡi một cái, nói với thư ký: "Đi theo bên cạnh tôi lâu như vậy, khẩu vị của tôi như thế nào, cô còn không rõ sao? Sao có thể nghe ý kiến lung tung của người khác? Ngay cả việc nhỏ như vậy mà cô cũng không làm được, xem chừng... Chức thư ký này cô không muốn làm rồi!"
Không sai, lúc trước anh quả thực không thích café thêm sữa, nhưng là, sau khoảng thời gian Tiểu Tuyết làm thư ký anh đã quen rồi, cô gái nhỏ này hay thích thêm sữa vào café của anh.
Lời này rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe, trên mặt Lương Giai Văn không khỏi lúc trắng lúc đỏ, xấu hổ cúi đầu cắn môi dưới.
Lúc này Nhạc Tuyết Vi mới chú ý tới, giữa Hàn Thừa Nghị cùng Lương Giai Văn có cái gì đó... Không bình thường. Đều là người của tứ đại gia tộc, Hàn Thừa Nghị cùng Lương Giai Van biết nhau cũng là điều bình thường, chỉ là bầu không khí giữa bọn họ thực sự chỉ là quen biết nhau thôi sao??
Hội nghị kết thúc, trong lòng mỗi người đều có tâm tư riêng.
"Tiểu..."
Hàn Thừa Nghị đang muốn mở miệng gọi Nhạc Tuyết Vi thì cô đã đứng lên đi ra ngoài. Vừa đi còn không quên gọi tên thực tập sinh kia: "Đi thôi, làm tốt phần ghi chép vừa rồi chứ?"
"Vâng, Viên tổng người xem xem..."
Thực tập sinh tuổi không lớn nhưng dáng người lại khá cao.
Nếu so về tuổi thì đúng là nhỏ hơn Nhạc Tuyết Vi, nhưng đứng bên canh cô thì Nhạc Tuyết Vi vừa vặn giống như chim nhỏ nép vào người cậu ta, hình ảnh này đặc biệt kích thích Hàn Thừa Nghị. Hàn Thừa Nghị nắm chặt bàn tay thật muốn tiến lên ngăn người lại.
"Thừa Nghị."
Lương Giai Văn ở phía sau gọi anh.
Hàn Thừa Nghị ẩn nhẫn nhắm mắt lại, xoay người nhìn về phía Lương Giai Văn: "Có chuyện gì không?"
"Hiện tại anh có thời gian không? Em có lời muốn nói với anh." Lương Giai Văn nhìn ra anh không vui liền suy nghĩ xem có phải là do cô đột nhiên xuất hiện tại Tổng bộ D.S hay không?
Hàn Thừa Nghị im lặng vài giây mới trả lời:"Vừa lúc, anh cũng có lời muốn nói với em."
Hai người cùng nhau đi vào văn phòng Tổng giám đốc, cánh cửa vừa đóng lại, Lương Giai Văn liền giải thích.
"Thừa Nghị, có phải anh không vui đúng không? Em biết em đường đột đến D.S khiến anh rất bất ngờ, nhưng đây không phải là quyết định của một mình em, anh cũng biết, trước kia về mặt hợp tác với D.S vẫn là do em phụ trách, cho nên, ba mới nói với em, nếu em trở về thì cứ tiếp tục giao cho em. Nếu sớm biết anh sẽ không vui, em nhất định sẽ nói với anh trước, kỳ thực là em nghĩ muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, em thật không nghĩ tới việc anh sẽ mất hứng như vậy."
"Haizzz!"
Hàn Thừa Nghị thở dài một hơi, đôi mắt hoa đào khẽ nhếch, từng sợi lông mi dài nhỏ đều có thể đếm rõ.
"Giai Văn, em muốn tới D.S đảm nhận chức phó giám đốc thường nhiệm này đương nhiên là không có vấn đề gì, dù sao ở D.S cũng có cổ phần của Lương gia. Tuy vậy nhưng anh vẫn không thể không nói rõ ràng với em. Chúng ta đã sớm kết thúc, hiện tại chỉ là bạn bè của nhau sẽ không còn mối quan hệ nào khác nữa, em hiểu chứ?"
Lương Giai Văn không nghĩ tới tâm tư của cô đã sớm bị anh nhìn thấu, vẻ mặt cố nhẫn nhịn, ngoài miệng lại gắng gượng nói: "Em đương nhiên biết, em chỉ tới đây làm việc thôi, cũng không có ý nghĩ nào khác. Không phải là anh không công nhận năng lực làm việc của em chứ?"
"Được."
Hàn Thừa Nghị thẳng thắn gật đầu: "Em cũng đã nói như vậy thì tốt rồi."
Trong lòng Lương Giai Văn rất tức giận, thấy Hàn Thừa Nghị quyết đoán cự tuyệt cô khiến cô không nhịn được mà hỏi: "Anh cẩn thận đề phòng em như vậy là vì Kiều Vũ Vi kia sao?"
"..." Hàn Thừa Nghị bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt mang theo một tia hàm xúc không rõ, cười lạnh nói: "Giai Văn, tôi nhắc nhở em, cho dù là bạn bè thì em cũng không có quyền can dự vào sinh hoạt cá nhân của tôi! Không có việc gì thì em có thể ra ngoài!"
Lương Giai Văn không cam lòng cắn chặt răng, khá lắm Kiều Vũ Vi, nửa chết nửa sống còn có thể khiến Hàn Thừa Nghị quan tâm như vậy, cô trái lại muốn nhìn một chút, bệnh tật dính thân như thế cô ta còn có thể sống được bao lâu.