Editor: Chi Misaki
Bởi vì có liên quan đến kế hoạch Đông Giao Mall nên ba người Hàn Thiên Lỗi cùng Nhạc Tuyết Vi và Lương Giai Văn gần như là mỗi ngày đều gặp nhau.
Sau khi kết thúc công việc của ngày hôm nay, Hàn Thiên Lỗi đề nghị ba người cùng nhau đi ăn tối, nhưng Lương Giai Văn lại từ chối: "Chị không đi đâu, mệt lắm... Chị muốn về nghỉ trước, mấy đứa trẻ tuổi các em còn dư tinh lực thì đi đi!"
Vì thế, Hàn Thiên Lỗi cùng Nhạc Tuyết Vi đi dạo trên phố ăn vặt ở gần Đông Giao. Đông Giao không phát triển mấy nhưng phố ăn vặt lại cực kỳ náo nhiệt.
Hai người tìm bừa một quán ăn nhỏ sạch sẽ ngồi xuống, gọi một chút thức ăn rồi chờ mang lên.
"Tuyết Vi, em..." Hàn Thiên Lỗi ấp úng, bộ dáng muốn nói lại thôi.
"Chuyện gì thế? Nói đi!" Nhạc Tuyết Vi bật cười, mấy năm qua, Hàn Thiên Lỗi vẫn đơn thuần hệt như đứa trẻ mới lớn.
"Cái kia..." Hàn Thiên Lỗi không được tự nhiên gãi gãi đầu, hỏi: "Chị Giai văn cùng chú ba của anh có quan hệ, em có biết không?”
Nhạc Tuyết Vi sửng sốt, chậm rãi gật đầu: "Biết, chị Giai Văn đã nói cho tôi biết rồi...Có điều cậu cũng đừng nói cho chị Giai Văn biết, chuyện đã qua, tôi không muốn nhắc lại nữa."
Hàn Thiên Lỗi vội vàng gật đầu, cái này không cần cô nói, anh đương nhiên cũng không nói cho bất cứ ai biết: "Anh đi toilet, em có đi không?"
"Không cần, cậu đi trước đi!"
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, ngồi tại chỗ chờ Hàn Thiên Lỗi. Hàn Thiên Lỗi đi toilet đã được một lúc rồi còn chưa thấy ra, đàn ông cần đi vệ sinh lâu vậy sao? Trức giác Nhạc Tuyết Vi mach bảo có chuyện không bình thường, vì thế cô định đứng dậy đi xem.
Mới đi đến cửa toilet, ở đối diện liền đi tới năm ba người mặc áo đen, trên mặt có khăn che cùng ôm một chiếc bao tải to, nhìn thấy thế ánh mắt Nhạc tuyết Vi liền thay đổi!
Trong đầu Nhạc Tuyết Vi bỗng nảy ra một cái suy nghĩ khiến cô giật mình, trong bao tải có khi nào là... Hàn Thiên Lỗi?
Đám người mặc áo đen vội vã đi qua người Nhạc Tuyết Vi, cô nhanh chóng quay người lại hô lớn: "Đứng lại! Dừng lại! Các ngươi là ai? Trong bao chứa cái gì?"
Đám người áo đen cả kinh, không nghĩ tới em gái nhỏ này nhìn thấy bọn họ lại không sợ hãi, hơn nữa còn cả gan đuổi theo, nên hung hăng đe dọa nói: "Em gái, không nên quản chuyện của người khác! Nếu không, hừ, ngay cả cô em cũng xử!"
"Các người bắt ai? Có phải là Hàn Thiên Lỗi không?"
Nhạc Tuyết Vi nào có thời gian để sợ hãi? Thiên Lỗi thân là người thừa kế Hàn gia, đi toilet lâu như vậy còn chưa trở về, không phải chỉ mình cô mới nghĩ tới.
Đám người áo đen nhìn nhau: "Lão Đại, con nhóc này biết Hàn Thiên Lỗi!"
"Làm sao bây giờ?"
"Bắt luôn cả cô ta lại! Không thể để cho cô ta đi mật báo, nếu không toàn bộ kế hoạch sẽ bị xáo trộn, chúng ta đều không gánh nổi!"
"Vâng!"
Kẻ mặc áo đen tiến gần về phía Nhạc Tuyết Vi, lúc này Nhạc Tuyết Vi mới phát hoảng phản kháng: "Mấy người muốn làm gì? Bắt cóc? Các người đây là phạm pháp!"
"Hừ! Phạm pháp? Cô em, không phải cô định nói những lời ngu ngốc như thế với chúng tôi đấy chứ! Không trách chúng ta được, chúng ta cũng không muốn bắt cô em đâu, nếu không phải cô em tự mình đưa tới cửa, chúng ta còn khinh thường bắt những nhân vật nhãi nhép như cô em đấy!"
"Đừng nói lời vô nghĩa với cô ta nữa! Trói lại, mang đi!"
"Vâng!"
Nhạc Tuyết Vi nhanh chóng bị bụm miệng, tay chân đều bị trói lại, trên đầu bị bao phủ bởi một màu đen tối, cô cũng bị ném vào trong bao tải giống Hàn Thiên Lỗi rồi.
"Ưm ưm!" Bị nhét vào bao tải, Nhạc Tuyết Vi không hề ngoan ngoãn mà ra sức vùng vẫy.
"Lão Đại, con nhóc kia quá ồn ào!"
"Cho cô ta một nhát! Ầm ĩ muốn chết!"
"Vâng!"
Nhạc Tuyết Vi chỉ cẩm thấy trên cổ truyền tới một trận đau nhức, sau đó cô liền mất đi ý thức, tất cả chìm vào một màu đen tối.
Lúc tỉnh dậy, trên cổ vẫn còn rất đau, Nhạc Tuyết Vi cố gắng cử động cần cổ, vùng vẫy ngồi dậy. Hình như cô bị nhốt trong một kho hàng, trong không khí tràn ngập mùi nấm mốc, chung quanh vô cùng tĩnh lặng.
May mắn thay, bao tải bọc lấy cô đã bị kéo rớt xuống, chỉ có điều miệng bị bịt lấy, tay chân cũng bị trói lại.
Ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ nhỏ chiếu vào căn phòng, Nhạc Tuyết Vi dần thích ứng với ánh sáng, quan sát hoàn cảnh chung quanh. Quả nhiên là trong một kho hàng, chung quanh rất an tĩnh, bên tai không hề nghe thấy bất cứ âm thanh gì, không biết vừa rồi những người đó đã mang cô tới đâu.
Sau đó, cô thấy được nằm cách cô không xa là Hàn Thiên Lỗi. Hàn Thiên Lỗi vẫn còn bất tỉnh, xem ra anh bị hạ thuốc, nếu không thì làm sao cô tỉnh rồi mà anh còn chưa tỉnh.
"Ưm ưm!"
Nhạc Tuyết Vi không nói được, cũng không thể đi lại, cô hạ quyết tâm, lăn một vòng trên đất, từng chút tới gần Hàn Thiên Lỗi bên kia, cô muốn xem tình trạng của Hàn Thiên Lỗi thế nào. Nhưng rất nhanh cô liền phát hiện ra, cô bị trói, cho dù có đi qua cũng vô dụng.
Trước hết phải nghĩ cách tháo dây thừng trên người xuống đã!
Nhưng nơi này không có vỏ chai bia, Nhạc Tuyết Vi cũng không thể giống như trong tiểu thuyết viết nữ chính đập vỡ chai bia sao đó lấy mảnh vỡ cắt dây... Nên làm gì bây giờ? Tổng không thể cứ ngồi chờ chết thế này được! Từng có kinh nghiệm một lần tìm được đường sống trong chỗ chết, Nhạc Tuyết Vi gặp phải tình huống này một lần nữa tuy trong lòng có sợ hãi nhưng cô lại không hề bối rối như trước.
Đột nhiên một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Nhạc Tuyết Vi lắng tai nghe, liền biết bọn họ đang đi về phía bên này. Cô vội vàng lăn vài vòng trên mặt đất về phía Hàn Thiên Lỗi, che ở trước người anh, giờ khắc này, trong lòng cô lại có suy nghĩ rất... Thiên Lỗi là cháu Hàn Thừa Nghị, nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, Hàn Thừa Nghị nhất định sẽ rất đau khổ!
Tiếng bước chân dừng lại "Rầm" một tiếng, cánh cửa sắt cổ xưa cũ rich bị kéo ra, một đám người hung thần ác sát đi tới.
"Ưm, ưm!"
Nhạc Tuyết Vi lo lắng nhìm đám người lắc đầu, ý muốn được nói.
"Ơ hay, con nhóc kia, ồn ào cái gì chứ? Các người sao lại bắt một đứa không liên quan đến thế này? Không phải đã nói qua với mấy người không cần làm lớn chuyện sao? Bắt con nhóc này làm gì?"
Người đàn ông cầm đầu không vui giơ tay lên, hung hăng cho tên bên cạnh một cái bạt tai.
Nhạc Tuyết Vi vừa thấy liền đoán được người đàn ông này là người đứng đầu, vì thế cô hướng ánh mắt cầu khẩn về phía anh ta: "Ưm... Ưm..."
"Làm gì? Muốn nói?" Người đàn ông tức giận chỉ thuộc hạ nói: "Đi xé băng dính trên miệng cho cô ta, nghe một chút xem cô ta muốn nói gì!"
"Vâng!"
Có người đi tới, thô lỗ xé miếng băng dính dán trên miệng Nhạc Tuyết Vi ra.
"A..." Nhạc Tuyết Vi lập tức thở hắt ra một hơi, sau đó vội vàng nói với đám người: "Mấy người thả cậu ấy đi, có gì cứ nhằm về phía tôi! Tôi không cần biết các người có mục đích gì, tôi chỉ nói một câu thôi, bắt tôi so với bắt cậu ta còn có lợi hơn!"
"Cái gì?"
Người đàn ông cười to: "Ha ha... Ối, tao không nghe lầm chứ? Lá gan cô em cũng không nhỏ đâu, có điều cô cũng quá tự đại đi! Cô biết người chúng tôi phải đối phó là ai không? Chưa gì cô đã dám mạnh miệng đến thế rồi?"
Nhạc Tuyết Vi làm sao lại không nghĩ tới người bọn họ muốn đối phó là ai? Bắt Hàn Thiên Lỗi, mục tiêu còn không phải là Hàn Thừa Nghị sao. Chuyện cho tới bây giờ, cô chỉ có thể đánh cuộc một lần!
"Hừ..." Cô cười lạnh một tiếng, không chút nào sợ bọn họ cười gằn: "Không phải là Hàn Thừa Nghị sao? Tôi sao có thể không biết?"
"Uh`m?" Người đàn ông kinh ngạc, sắc mặt lập tức thay đổi, cẩn thận đánh giá Nhạc Tuyết Vi: "A, có chút thú vị đấy, cô biết mục tiêu của bọn tôi? Như vậy cô có quan hệ với Hàn Thừa Nghị? Lại còn dám nói dùng chính mình thay thế cháu anh ta?"
"Hừ, tôi chỉ nói một lần thôi, tôi là người phụ nữ của Hàn Thừa Nghị, là... Người phụ nữ anh ấy yêu thương nhất! Các người bắt tôi, đương nhiên có lợi hơn so với bắt Hàn Thiên Lỗi, tôi dám nói như vậy là vì cho dù Hàn Thừa Nghị có không cần tính mạng của mình cũng nhất định sẽ không bỏ mặc tôi. Nhưng Hàn Thiên Lỗi... thì lại chưa hẳn!"
Lúc Nhạc Tuyết Vi nói đến những lời này, trong lòng vô cùng lo lắng, cô cũng chẳng buồn tin sự thật có phải như thế không, hiện tại cô chỉ một lòng muốn cứu Thiên Lỗi.
"Uh`m?"
Người đàn ông sửng sốt, suy nghĩ về lời cô nói.
Nhạc Tuyết Vi rèn sắt lúc còn nóng, tiếp tục nói: "Tranh đấu quyền lợi trong các gia tộc lớn không phải đấy người cũng không biết? Hàn Thiên Lỗi nói thế nào cũng chỉ là cháu của Hàn Thừa Nghị, Hàn Thừa Nghị lại chỉ lớn hơn Hàn Thiên Lỗi có 16 tuổi, nếu Hàn Thiên Lỗi xảy ra chuyện, nói không chừng, anh ta còn cảm ơn các người ấy!"
Lời này vang lên, người đàn ông càng thêm dao động.
Sau một lát, người đàn ông lại khôi phục bộ dáng hung dữ như lúc đầu, ngang ngược nói: "Con ranh, đừng có nói chuyện giật gân ở đây! Hiện tại, chúng mày đều ở trong tay tao, cho dù Hàn Thừa Nghị có không mua mạng cho cháu anh ta, còn không phải có mày trong tay bọn tao sao? Mày nghĩ tao ngu giống mày sao, thả người?"
"Hừ!"
Nhạc Tuyết Vi cười lạnh một tiếng, lắc đầu nói: "Nếu mấy người không thả Hàn Thiên Lỗi, có trói tôi cũng vô dụng, tôi sẽ không phối hợp với các người! Chỉ cần tôi không lên tiếng, Hàn Thừa Nghị tuyệt đối sẽ không tin tôi ở trên tay mấy người, tôi nói được là làm được, không tin, các người có thể thử!"
"Con ranh chết tiệt, mày nói cái gì?" Người đàn ông giơ tay lên muốn cho Nhạc Tuyết Vi một cái tát.
"Ầm ĩ cái gì? Chuyện gì xảy ra mà loạn thế?"
Bên ngoài đột nhiên truyền đến mọt giọng nói, Nhạc Tuyết Vi cả kinh, giọng nói này sao lại quen vậy? Giống như giống như là cô đã từng quen biết!
Tiếng bước chân từ bên ngoài chậm rãi đến gần, đám người tránh ra, Nhạc Tuyết Vi rốt cục cũng thấy được bộ mặt thật của người nọ. Tuy bốn năm trôi qua, nhưng Nhạc Tuyết Vi liếc mắt một cái liền nhận ra người này...Đây còn không phải là người đã từng bắt cóc cô hai lần đổ vương( thần bài) Phong Túc sao?
Cư nhiên lại là ông ta bắt bắt cóc Hàn Thiên Lỗi? Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
Phong Túc nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi cũng vô cùng kinh ngạc, ông ta sai người đi bắt Hàn Thiên Lỗi, không nghĩ tới lại có thể chộp được cả Nhạc Tuyết Vi! Đây thực sự là thu hoạch ngoài ý muốn.
"Ha ha..." Tâm trạng Phong Túc rất tốt cười to: "Tôi còn tưởng rằng người nào a?Thì ra là người trong lòng Tam Thiếu! Khó trách lại càn rỡ như vậy, tính cách của cô cũng do một tay Tam Thiếu dưỡng thành đi?"
"Phong gia, con ranh này nói cô ta là người phụ nữ mà Hàn Tam Thiếu yêu thương nhất, thì ra là thật!"
Người đàn ông đứng bên kinh hãi, cứ tưởng là Nhạc Tuyết Vi lừa anh ta, không nghĩ tới lại là thật.
Phong Túc nhếch môi cười gian: "Hừ...Cò không phải là thật? Tuy Hàn Tam Thiếu tung hoành tình trường, nhưng đôi với vị này... Thật sự là một lòng say mê!" Nói xong, theo bản năng lão ta hạ hai tay xuống, năm đó Hàn Thừa Nghị dùng súng phế đi hai tay của lão, tất cả tài đánh bài đều bị chon vùi, tên tuổi của đổ vương Phong Túc chỉ trong một đêm liền tan thành mây khói, tất cả đều nhờ có Nhạc Tuyết Vi ban tặng!
Hiện tại, Nhạc Tuyết Vi rơi vào trên tay lão ta rồi, lão ta làm sao có thể để cho Nhạc Tuyết Vi dễ dàng vượt qua ải này như thế đươc?
Phong Túc nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi ngồi ở trên mặt đất, khóe mắt hơi nhếch, từng nếp nhăn trên khuôn mặt đều mang theo âm mưu cùng tính kế.
Bởi vì có liên quan đến kế hoạch Đông Giao Mall nên ba người Hàn Thiên Lỗi cùng Nhạc Tuyết Vi và Lương Giai Văn gần như là mỗi ngày đều gặp nhau.
Sau khi kết thúc công việc của ngày hôm nay, Hàn Thiên Lỗi đề nghị ba người cùng nhau đi ăn tối, nhưng Lương Giai Văn lại từ chối: "Chị không đi đâu, mệt lắm... Chị muốn về nghỉ trước, mấy đứa trẻ tuổi các em còn dư tinh lực thì đi đi!"
Vì thế, Hàn Thiên Lỗi cùng Nhạc Tuyết Vi đi dạo trên phố ăn vặt ở gần Đông Giao. Đông Giao không phát triển mấy nhưng phố ăn vặt lại cực kỳ náo nhiệt.
Hai người tìm bừa một quán ăn nhỏ sạch sẽ ngồi xuống, gọi một chút thức ăn rồi chờ mang lên.
"Tuyết Vi, em..." Hàn Thiên Lỗi ấp úng, bộ dáng muốn nói lại thôi.
"Chuyện gì thế? Nói đi!" Nhạc Tuyết Vi bật cười, mấy năm qua, Hàn Thiên Lỗi vẫn đơn thuần hệt như đứa trẻ mới lớn.
"Cái kia..." Hàn Thiên Lỗi không được tự nhiên gãi gãi đầu, hỏi: "Chị Giai văn cùng chú ba của anh có quan hệ, em có biết không?”
Nhạc Tuyết Vi sửng sốt, chậm rãi gật đầu: "Biết, chị Giai Văn đã nói cho tôi biết rồi...Có điều cậu cũng đừng nói cho chị Giai Văn biết, chuyện đã qua, tôi không muốn nhắc lại nữa."
Hàn Thiên Lỗi vội vàng gật đầu, cái này không cần cô nói, anh đương nhiên cũng không nói cho bất cứ ai biết: "Anh đi toilet, em có đi không?"
"Không cần, cậu đi trước đi!"
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, ngồi tại chỗ chờ Hàn Thiên Lỗi. Hàn Thiên Lỗi đi toilet đã được một lúc rồi còn chưa thấy ra, đàn ông cần đi vệ sinh lâu vậy sao? Trức giác Nhạc Tuyết Vi mach bảo có chuyện không bình thường, vì thế cô định đứng dậy đi xem.
Mới đi đến cửa toilet, ở đối diện liền đi tới năm ba người mặc áo đen, trên mặt có khăn che cùng ôm một chiếc bao tải to, nhìn thấy thế ánh mắt Nhạc tuyết Vi liền thay đổi!
Trong đầu Nhạc Tuyết Vi bỗng nảy ra một cái suy nghĩ khiến cô giật mình, trong bao tải có khi nào là... Hàn Thiên Lỗi?
Đám người mặc áo đen vội vã đi qua người Nhạc Tuyết Vi, cô nhanh chóng quay người lại hô lớn: "Đứng lại! Dừng lại! Các ngươi là ai? Trong bao chứa cái gì?"
Đám người áo đen cả kinh, không nghĩ tới em gái nhỏ này nhìn thấy bọn họ lại không sợ hãi, hơn nữa còn cả gan đuổi theo, nên hung hăng đe dọa nói: "Em gái, không nên quản chuyện của người khác! Nếu không, hừ, ngay cả cô em cũng xử!"
"Các người bắt ai? Có phải là Hàn Thiên Lỗi không?"
Nhạc Tuyết Vi nào có thời gian để sợ hãi? Thiên Lỗi thân là người thừa kế Hàn gia, đi toilet lâu như vậy còn chưa trở về, không phải chỉ mình cô mới nghĩ tới.
Đám người áo đen nhìn nhau: "Lão Đại, con nhóc này biết Hàn Thiên Lỗi!"
"Làm sao bây giờ?"
"Bắt luôn cả cô ta lại! Không thể để cho cô ta đi mật báo, nếu không toàn bộ kế hoạch sẽ bị xáo trộn, chúng ta đều không gánh nổi!"
"Vâng!"
Kẻ mặc áo đen tiến gần về phía Nhạc Tuyết Vi, lúc này Nhạc Tuyết Vi mới phát hoảng phản kháng: "Mấy người muốn làm gì? Bắt cóc? Các người đây là phạm pháp!"
"Hừ! Phạm pháp? Cô em, không phải cô định nói những lời ngu ngốc như thế với chúng tôi đấy chứ! Không trách chúng ta được, chúng ta cũng không muốn bắt cô em đâu, nếu không phải cô em tự mình đưa tới cửa, chúng ta còn khinh thường bắt những nhân vật nhãi nhép như cô em đấy!"
"Đừng nói lời vô nghĩa với cô ta nữa! Trói lại, mang đi!"
"Vâng!"
Nhạc Tuyết Vi nhanh chóng bị bụm miệng, tay chân đều bị trói lại, trên đầu bị bao phủ bởi một màu đen tối, cô cũng bị ném vào trong bao tải giống Hàn Thiên Lỗi rồi.
"Ưm ưm!" Bị nhét vào bao tải, Nhạc Tuyết Vi không hề ngoan ngoãn mà ra sức vùng vẫy.
"Lão Đại, con nhóc kia quá ồn ào!"
"Cho cô ta một nhát! Ầm ĩ muốn chết!"
"Vâng!"
Nhạc Tuyết Vi chỉ cẩm thấy trên cổ truyền tới một trận đau nhức, sau đó cô liền mất đi ý thức, tất cả chìm vào một màu đen tối.
Lúc tỉnh dậy, trên cổ vẫn còn rất đau, Nhạc Tuyết Vi cố gắng cử động cần cổ, vùng vẫy ngồi dậy. Hình như cô bị nhốt trong một kho hàng, trong không khí tràn ngập mùi nấm mốc, chung quanh vô cùng tĩnh lặng.
May mắn thay, bao tải bọc lấy cô đã bị kéo rớt xuống, chỉ có điều miệng bị bịt lấy, tay chân cũng bị trói lại.
Ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ nhỏ chiếu vào căn phòng, Nhạc Tuyết Vi dần thích ứng với ánh sáng, quan sát hoàn cảnh chung quanh. Quả nhiên là trong một kho hàng, chung quanh rất an tĩnh, bên tai không hề nghe thấy bất cứ âm thanh gì, không biết vừa rồi những người đó đã mang cô tới đâu.
Sau đó, cô thấy được nằm cách cô không xa là Hàn Thiên Lỗi. Hàn Thiên Lỗi vẫn còn bất tỉnh, xem ra anh bị hạ thuốc, nếu không thì làm sao cô tỉnh rồi mà anh còn chưa tỉnh.
"Ưm ưm!"
Nhạc Tuyết Vi không nói được, cũng không thể đi lại, cô hạ quyết tâm, lăn một vòng trên đất, từng chút tới gần Hàn Thiên Lỗi bên kia, cô muốn xem tình trạng của Hàn Thiên Lỗi thế nào. Nhưng rất nhanh cô liền phát hiện ra, cô bị trói, cho dù có đi qua cũng vô dụng.
Trước hết phải nghĩ cách tháo dây thừng trên người xuống đã!
Nhưng nơi này không có vỏ chai bia, Nhạc Tuyết Vi cũng không thể giống như trong tiểu thuyết viết nữ chính đập vỡ chai bia sao đó lấy mảnh vỡ cắt dây... Nên làm gì bây giờ? Tổng không thể cứ ngồi chờ chết thế này được! Từng có kinh nghiệm một lần tìm được đường sống trong chỗ chết, Nhạc Tuyết Vi gặp phải tình huống này một lần nữa tuy trong lòng có sợ hãi nhưng cô lại không hề bối rối như trước.
Đột nhiên một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Nhạc Tuyết Vi lắng tai nghe, liền biết bọn họ đang đi về phía bên này. Cô vội vàng lăn vài vòng trên mặt đất về phía Hàn Thiên Lỗi, che ở trước người anh, giờ khắc này, trong lòng cô lại có suy nghĩ rất... Thiên Lỗi là cháu Hàn Thừa Nghị, nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, Hàn Thừa Nghị nhất định sẽ rất đau khổ!
Tiếng bước chân dừng lại "Rầm" một tiếng, cánh cửa sắt cổ xưa cũ rich bị kéo ra, một đám người hung thần ác sát đi tới.
"Ưm, ưm!"
Nhạc Tuyết Vi lo lắng nhìm đám người lắc đầu, ý muốn được nói.
"Ơ hay, con nhóc kia, ồn ào cái gì chứ? Các người sao lại bắt một đứa không liên quan đến thế này? Không phải đã nói qua với mấy người không cần làm lớn chuyện sao? Bắt con nhóc này làm gì?"
Người đàn ông cầm đầu không vui giơ tay lên, hung hăng cho tên bên cạnh một cái bạt tai.
Nhạc Tuyết Vi vừa thấy liền đoán được người đàn ông này là người đứng đầu, vì thế cô hướng ánh mắt cầu khẩn về phía anh ta: "Ưm... Ưm..."
"Làm gì? Muốn nói?" Người đàn ông tức giận chỉ thuộc hạ nói: "Đi xé băng dính trên miệng cho cô ta, nghe một chút xem cô ta muốn nói gì!"
"Vâng!"
Có người đi tới, thô lỗ xé miếng băng dính dán trên miệng Nhạc Tuyết Vi ra.
"A..." Nhạc Tuyết Vi lập tức thở hắt ra một hơi, sau đó vội vàng nói với đám người: "Mấy người thả cậu ấy đi, có gì cứ nhằm về phía tôi! Tôi không cần biết các người có mục đích gì, tôi chỉ nói một câu thôi, bắt tôi so với bắt cậu ta còn có lợi hơn!"
"Cái gì?"
Người đàn ông cười to: "Ha ha... Ối, tao không nghe lầm chứ? Lá gan cô em cũng không nhỏ đâu, có điều cô cũng quá tự đại đi! Cô biết người chúng tôi phải đối phó là ai không? Chưa gì cô đã dám mạnh miệng đến thế rồi?"
Nhạc Tuyết Vi làm sao lại không nghĩ tới người bọn họ muốn đối phó là ai? Bắt Hàn Thiên Lỗi, mục tiêu còn không phải là Hàn Thừa Nghị sao. Chuyện cho tới bây giờ, cô chỉ có thể đánh cuộc một lần!
"Hừ..." Cô cười lạnh một tiếng, không chút nào sợ bọn họ cười gằn: "Không phải là Hàn Thừa Nghị sao? Tôi sao có thể không biết?"
"Uh`m?" Người đàn ông kinh ngạc, sắc mặt lập tức thay đổi, cẩn thận đánh giá Nhạc Tuyết Vi: "A, có chút thú vị đấy, cô biết mục tiêu của bọn tôi? Như vậy cô có quan hệ với Hàn Thừa Nghị? Lại còn dám nói dùng chính mình thay thế cháu anh ta?"
"Hừ, tôi chỉ nói một lần thôi, tôi là người phụ nữ của Hàn Thừa Nghị, là... Người phụ nữ anh ấy yêu thương nhất! Các người bắt tôi, đương nhiên có lợi hơn so với bắt Hàn Thiên Lỗi, tôi dám nói như vậy là vì cho dù Hàn Thừa Nghị có không cần tính mạng của mình cũng nhất định sẽ không bỏ mặc tôi. Nhưng Hàn Thiên Lỗi... thì lại chưa hẳn!"
Lúc Nhạc Tuyết Vi nói đến những lời này, trong lòng vô cùng lo lắng, cô cũng chẳng buồn tin sự thật có phải như thế không, hiện tại cô chỉ một lòng muốn cứu Thiên Lỗi.
"Uh`m?"
Người đàn ông sửng sốt, suy nghĩ về lời cô nói.
Nhạc Tuyết Vi rèn sắt lúc còn nóng, tiếp tục nói: "Tranh đấu quyền lợi trong các gia tộc lớn không phải đấy người cũng không biết? Hàn Thiên Lỗi nói thế nào cũng chỉ là cháu của Hàn Thừa Nghị, Hàn Thừa Nghị lại chỉ lớn hơn Hàn Thiên Lỗi có 16 tuổi, nếu Hàn Thiên Lỗi xảy ra chuyện, nói không chừng, anh ta còn cảm ơn các người ấy!"
Lời này vang lên, người đàn ông càng thêm dao động.
Sau một lát, người đàn ông lại khôi phục bộ dáng hung dữ như lúc đầu, ngang ngược nói: "Con ranh, đừng có nói chuyện giật gân ở đây! Hiện tại, chúng mày đều ở trong tay tao, cho dù Hàn Thừa Nghị có không mua mạng cho cháu anh ta, còn không phải có mày trong tay bọn tao sao? Mày nghĩ tao ngu giống mày sao, thả người?"
"Hừ!"
Nhạc Tuyết Vi cười lạnh một tiếng, lắc đầu nói: "Nếu mấy người không thả Hàn Thiên Lỗi, có trói tôi cũng vô dụng, tôi sẽ không phối hợp với các người! Chỉ cần tôi không lên tiếng, Hàn Thừa Nghị tuyệt đối sẽ không tin tôi ở trên tay mấy người, tôi nói được là làm được, không tin, các người có thể thử!"
"Con ranh chết tiệt, mày nói cái gì?" Người đàn ông giơ tay lên muốn cho Nhạc Tuyết Vi một cái tát.
"Ầm ĩ cái gì? Chuyện gì xảy ra mà loạn thế?"
Bên ngoài đột nhiên truyền đến mọt giọng nói, Nhạc Tuyết Vi cả kinh, giọng nói này sao lại quen vậy? Giống như giống như là cô đã từng quen biết!
Tiếng bước chân từ bên ngoài chậm rãi đến gần, đám người tránh ra, Nhạc Tuyết Vi rốt cục cũng thấy được bộ mặt thật của người nọ. Tuy bốn năm trôi qua, nhưng Nhạc Tuyết Vi liếc mắt một cái liền nhận ra người này...Đây còn không phải là người đã từng bắt cóc cô hai lần đổ vương( thần bài) Phong Túc sao?
Cư nhiên lại là ông ta bắt bắt cóc Hàn Thiên Lỗi? Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
Phong Túc nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi cũng vô cùng kinh ngạc, ông ta sai người đi bắt Hàn Thiên Lỗi, không nghĩ tới lại có thể chộp được cả Nhạc Tuyết Vi! Đây thực sự là thu hoạch ngoài ý muốn.
"Ha ha..." Tâm trạng Phong Túc rất tốt cười to: "Tôi còn tưởng rằng người nào a?Thì ra là người trong lòng Tam Thiếu! Khó trách lại càn rỡ như vậy, tính cách của cô cũng do một tay Tam Thiếu dưỡng thành đi?"
"Phong gia, con ranh này nói cô ta là người phụ nữ mà Hàn Tam Thiếu yêu thương nhất, thì ra là thật!"
Người đàn ông đứng bên kinh hãi, cứ tưởng là Nhạc Tuyết Vi lừa anh ta, không nghĩ tới lại là thật.
Phong Túc nhếch môi cười gian: "Hừ...Cò không phải là thật? Tuy Hàn Tam Thiếu tung hoành tình trường, nhưng đôi với vị này... Thật sự là một lòng say mê!" Nói xong, theo bản năng lão ta hạ hai tay xuống, năm đó Hàn Thừa Nghị dùng súng phế đi hai tay của lão, tất cả tài đánh bài đều bị chon vùi, tên tuổi của đổ vương Phong Túc chỉ trong một đêm liền tan thành mây khói, tất cả đều nhờ có Nhạc Tuyết Vi ban tặng!
Hiện tại, Nhạc Tuyết Vi rơi vào trên tay lão ta rồi, lão ta làm sao có thể để cho Nhạc Tuyết Vi dễ dàng vượt qua ải này như thế đươc?
Phong Túc nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi ngồi ở trên mặt đất, khóe mắt hơi nhếch, từng nếp nhăn trên khuôn mặt đều mang theo âm mưu cùng tính kế.