Editor: Sơn Ngư
Khói đen ngày càng dày đặc, tràn ngập cả thùng xe vận tải.
" Khụ khụ..." Lạc Tuyết Vi bị sặc đến không thở nổi, "Thả tôi, thả tôi đi ra ngoài... Ông bắt cóc giết con tin, chẳng lẽ không sợ pháp luật trừng phạt sao?"
" Hừ!"
Ngoài thùng xe, truyền đến tiếng cười châm biếm của Phong Túc, "Pháp luật? Thật sự là buồn cười! Thành thật nói cho cô biết, tôi hôm nay nếu đã dám đem cô bắt đến đây, tất nhiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tôi đắc tội Hàn lão tam, còn quan tâm pháp luật gì chứ? Hôm nay nếu không giết chết các ngươi, tôi cuối cùng cũng chết! Nếu chết, còn có thể lôi hai người đi theo, cho dù là bồi mạng!"
Không tốt, lão thật sự muốn mạng của Hàn Thừa Nghị! Lúc này Lạc Tuyết Vi lo lắng, hối hận vì chẳng có chỗ nào hữu dụng. Khói đặc xâm nhậm vào phổi cô, hại cô hít thở khó khăn, rất nhanh cô liền lâm vào cảnh hôn mê lần hai...
Ngay lúc Hàn Thừa Nghị chạy tới, Phong Túc đã dập tắt lửa bên ngoài thùng xe, hiện tại lão vẫn còn chưa nghĩ giết chết Lạc Tuyết Vi, muốn giữ lại sau đó khiến bọn họ đau đớn chậm rãi đến tây thiên!
Một mình Hàn Thừa Nghị tới, mái tóc ngắn màu nâu toàn bộ ướt nhẹp, một là vì chạy đua với thời gian, hai là lo lắng sốt ruột.
" Phong Túc, Tiểu Tuyết đâu?" Hơi thở Hàn Thừa Nghị còn gấp gáp, tóc mái ẩm ướt dính trước trán, ánh mắt lạnh lẽo thăm dò, sống lưng căng thẳng tạo thành độ cong hoàn mỹ.
Phong Túc không vừa lòng nhìn Hàn Thừa Nghị, cười nói:" Hàn tam thiếu quả nhiên có quyết đoán, nói chuyện giữ lời, có trách nhiệm! Nói một người đến, chỉ có một người! Tôi thật bội phục!"
" Phong Túc, ông Ít nói nhảm! Tôi muốn gặp Tiểu Tuyết!" Hàn Thừa Nghị không kiên nhẫn đánh gãy lão, nếu không phải Tiểu Tuyết đang ở trong tay lão, anh đã chạy đến lấy mạng của lão ngay lập tức!
" Ha hả..." Phong Túc nhếch mép cười, dáng vẻ không nhanh không chậm, "Đừng có gấp! Tam thiếu cực cực khổ khổ chạy tới, từ nội thành đến đây, hình như muốn hơn hai giờ, nhưng chưa đến một giờ cậu đã tới, xem ra, cậu thật sự rất quan tâm con nhỏ kia..."
" Phong Túc!"
Hàn Thừa Nghị không thể nhịn được nữa, trong lòng nghĩ đến an nguy của Lạc Tuyết Vi, bước đến gần Phong Túc, giương tay lên bóp chặt cổ họng lão, cả giận nói:"Ông nói xong chưa? Thả Tiểu Tuyết! Ông muốn cái gì? Muốn khôi phục công việc làm ăn ở sòng bạc? Được! Tôi hiện tại đáp ứng ông, chỉ cần Tiểu Tuyết bình yên vô sự, tôi cam đoan ông so với trước kia còn tốt hơn nhiều!"
Phong Túc cả kinh, không nghĩ tới Hàn Thừa Nghị vì cô ta, lại có thể chủ động đề xuất điều kiện tốt như vậy? Chỉ tiếc, Hàn Thừa Nghị rất đáng sợ! Chỉ bằng một kích đã khiến lão rơi vào cảnh chó nhà có tang! Phong Túc lắc đầu cười lạnh. "Tam thiếu, cậu hiện tại không có tư cách cùng tôi nói điều kiện! Buông tay ra, buông ra!"
"Ông!" Hàn Thừa Nghị theo bản năng nâng tay phải lên, lại phải dồn nén lại cơn giận, anh không thể ra tay với người này!
Phong Túc đẩy Hàn Thừa Nghị ra, xoa xoa cổ hướng thùng xe đi tới, lấy chìa khóa mở cửa ra, xoay người lại đối mặt Hàn Thừa Nghị:" Tam thiếu, vào đi thôi! Người phụ nữ trong tim cậu, đang ở bên trong chờ cậu đó! Tôi nghĩ, cô ta rất muốn gặp cậu!"
Hàn Thừa Nghị lao nhanh đến bên thùng xe, một làn khói đặc lập tức xông vào mũi anh, đang nôn nóng bất chỉ vì việc này khiến da đầu anh run lên, cảm thấy lạnh người, chẳng cần nghĩ nhiều anh nhảy vào bên trong đem Lạc Tuyết Vi đang té xíu té xỉu trên đất ôm vào trong ngực.
" Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết tỉnh!"
Bộ dáng lãnh tĩnh xưa nay của Hàn Thừa Nghị không còn sót lại chút gì, chỉ có hình ảnh đau lòng.
Phản ứng của anh rất phù hợp với tưởng tượng của Phong Túc, Phong Túc âm thầm nhếch môi, đem cánh cửa sau lưng Hàn Thừa Nghị khóa lại. Đợi cho Hàn Thừa Nghị kịp phản ứng ý đồ của lão, chân dài vươn ra đá qua vẫn là chậm!
Cửa xe vẫn chắc đóng lại, khóa sắt hạ xuống. Bên ngoài vang lên tiếng cười nhạo của Phong Túc, "Tam thiếu! Cậu vì cô ta, khiến tôi táng gia bại sản biến thành chó nhà có tang! Hôm nay, tôi sẽ khiến cậu cùng người phụ của mình lên tây thiên!"
" Phong Túc! Ông điên rồi! Ông nghĩ nếu chúng tôi chết, ông có thể trốn thoát? Người Hàn gia sẽ không bao giờ bỏ qua ông, tất cả mọi người ở nước C này đều không tha cho ông! Phong Túc, ông đây là tự tìm đường chết!" Hàn Thừa Nghị ôm Lạc Tuyết Vi tức đến khó thở mắng lão, tên Phong Túc này, quả thực là con chó điên!
"Vậy sao? Đó là đương nhiên, chẳng qua, Hàn lão tam, tôi nếu dám làm như thế, đương nhiên sẽ có gan gáng vác! Tưởng lại thì Phong Túc này cả nửa đời hô mưa gọi gió, chẳng thể ngờ chỉ vì một con đàn bà bị cậu chèn ép đến cùng đường! Tôi hôm nay đã không cần mạng, cũng chỉ nói đến đây thôi! Hàn lão tam, ôm người của cậu cho tốt, hưởng thụ những phút cuối cùng của đời đi! Nơi này trước không thôn sau không điếm, không có người đi qua. Không thức ăn, nước uống, cô ta cả người đều bị thương, mà thùng xe là không gian kín, cho dù cậu bản lĩnh lớn chút nào, cũng không có cách nào thoát ra! Cho nên, các ngươi ngoan ngoàn ngồi đó chờ chết đi! Tôi không hầu nữa!"
Một lúc sau, bên ngoài an tĩnh, không thể nghe thấy một tiếng động nào nữa.
Hàn Thừa Nghị dựng tai lên, nín thở, hỏi thăm:" Phong Túc, Phong Túc?"
"Má nó!" Không có người trả lời, Hàn Thừa Nghị chửi nhỏ một tiếng, không thể không không thể không đối mặt với hiện thực... Anh cùng Tiểu Tuyết bị giam trong xe hàng bịt kín, vứt bỏ ở ngọn núi hoang tàn vắng vẻ!
Những việc này sau này hẵng nghĩ, việc cấp bách là muốn xem xét tình hình của Tiểu Tuyết. Hàn Thừa Nghị thật cẩn thận ôm Lạc Tuyết Vi, cởi ra khóa áo leo núi, móc ra đèn mini khẩn cấp, trong xe sáng lên.
" Tiểu Tuyết?"
Hàn Thừa Nghị dịu dàng vuốt hai má Lạc Tuyết Vi, môi Lạc Tuyết Vi có vẻ xanh tím, là dấu hiệu trúng độc ô-xít-các-bon nhẹ.
Từ trong túi tiền Hàn Thừa Nghị lấy ra bình thuốc, đổ một viên, nhét vào dưới lưỡi Lạc Tuyết Vi.
Sau đó, đặt cô nằm thẳng ở trên nền, hô hấp nhân tạo cho cô.
Bởi vì khói đặc hít vào không phải nhiều lắm, Hàn Thừa Nghị tới cũng đúng lúc, phương pháp sơ cứu có hiệu quả, Lạc Tuyết Vi rất nhanh đã tỉnh lại.
"A..." Lạc Tuyết Vi ôm ngực, bởi vì hít phải khói, phổi có chút không thoải mái, cả mặt đều nhăn lại trông rất khổ sở.
" Tiểu Tuyết!" Hàn Thừa Nghị thấy cô đã tỉnh, vui mừng quá đỗi, về chuyện bị nhốt đã không thèm quan tâm. "Tiểu Tuyết, em tỉnh rồi, hại anh sợ muốn chết! Nếu dọa anh thêm mấy lần như vậy, sẽ giảm thọ đó, anh so với em đã già rồi, lại còn giảm thọ thì có thể sống được bao lâu đây?"
Hàn Thừa Nghị thở dài một lần nữa ôm Lạc Tuyết Vi vào trong ngực, Lạc Tuyết Vi đơ một lát, mới, cô bây giờ cùng Hàn Thừa Nghị ở chung một chỗ! Anh đến rồi, anh thật sự đến rồi!
Vào giờ khắc này bao nhiêu sợ hãi đều dâng trào, Lạc Tuyết Vi bỗng dưng ôm chặt lấy Hàn Thừa Nghị, nước mắt thi nhau chảy xuống, thân thể thon gầy run lên trong lồng ngực Hàn Thừa Nghị, cô vẫn cho rằng vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại được nữa!
" Biến thái! Biến thái... " Lạc Tuyết Vi còn đang hoảng hốt, trong miệng vẫn còn thấp giọng nỉ non.
Hàn Thừa Nghị vừa nghe, biến thái? Có ý gì? Mạch máu ở huyệt thái dương giật liên hồi.
" Tiểu Tuyết, lão... lão ức hiếp em!"
Lạc Tuyết Vi còn không biết anh hiểu sai, khóc sướt mướt gật đầu:" Lão lấy roi da đánh em! Roi da nhúng nước muối, đánh đau lắm! Còn dùng khói xông em!"
Ra là không phải như anh nghĩ! Hàn Thừa Nghị âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng khi anh nhìn đến những vết roi vắt trên người cô, hận không thể bầm thây Phong Túc thành vạn đoạn! Thằng cha già biến thái, dám đánh Tiểu Tuyết thành thế này?
" Ô ô..." Lúc này đã có đối tượng để khóc lóc kể lể, nước mắt Lạc Tuyết Vi rơi không ngừng.
Nhìn cảnh này Hàn Thừa Nghị tự nhiên là đau lòng, chẳng qua có chút may mắn vì anh có chuẩn bị. Anh đưa tay về phía cổ áo Lạc Tuyết Vi, Lạc Tuyết Vi cứng đờ, bản năng ngăn lại, cảnh giác nhìn về phía anh, "Anh muốn làm gì?"
" Tiểu Tuyết..." Trên mặt có Hàn Thừa Nghị nóng lên, giải thích,:"Anh không phải muốn bắt nạt em, nhưng những vết thương trên người em cần khử trùng bôi thuốc, thời tiết nóng như vậy, điều kiện ở đây lại kém, xử lý chậm, sẽ bị nhiễm trùng, sau này bị sẹo thì làm sao?"
Con gái vẫn luôn không thạo việc này, nghe anh nói như vậy, Lạc Tuyết Vi do dự buông lỏng tay ra.
Hàn Thừa Nghị nuốt nước miếng, đầu ngón tay thoáng run rẩy, trong lòng điên cuồng nhảy nhót, Thật sự là kỳ quái, hành động thân mật nhất với Lạc Tuyết Vi cũng đã có, cũng không biết là đã làm bao nhiêu lần, nhưng đối mặt với cô, anh vẫn luôn miệng khô lưỡi khô, sinh lý phản ứng tim đập thình thịch!
Rất không hợp hoàn cảnh, trong đầu Hàn Thừa Nghị xuất hiện những chuyện không nên có, những hình ảnh không đứng đắn...
Má! Cầm thú!
Hàn Thừa Nghị thầm mắng mình, đã là lúc nào rồi, thế mà vẫn có lòng dạ đi nghĩ những thứ kia? Hàn Thừa Nghị cởi quần áo Lạc Tuyết Vi, da thịt cô vốn bóng loáng này trải dài vết roi, đập vào mắt rất đáng sợ... Hàn Thừa Nghị nắm chặt nắm tay, nhẫn nhịn, lấy nước khử trùng với thuốc bột Vân Nam trong áo leo núi ra, giúp nàng xử lý miệng vết thương.
"Đỡ hơn chút nào chưa?"
Lạc Tuyết Vi gật gật đầu, tình cảnh này, vết thương đương nhiên là đau đớn, nhưng biết làm sao bây giờ? Áo quần cũng không thể mặc nữa rồi.
Căn bản không cần cô lo lắng, Hàn Thừa Nghị cởi áo khoác léo núi, chẳng qua anh không muốn cho Tiểu Tuyết mặc cái này, trong áo leo núi có nhiều trang bị lắm. Anh tiếp tục cởi áo bên trong, đối mặt với Lạc Tuyết Vi đang trần như nhộng, cảnh tượng này thật là chọc người mơ màng.
"Anh... Anh muốn làm gì!"
Lạc Tuyết Vi ngượng ngùng cúi đầu, xấu hổ không dám nhìn anh.
Hàn Thừa Nghị đã đem quần áo bên trong cởi ra, đắp lên trên người cô, còn rất kiên nhẫn dỗ cô, "Nào, đưa tay lên... Hại em uất ức rồi, lúc trước không nghĩ tới sẽ có chuyện như thế này, cho nên... Em tạm mặc quần áo của anh."
À, ra là vậy. Lạc Tuyết Vi nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi là cô hiểu sai.
Động tác Hàn Thừa Nghị dịu dàng chu đáo, ngay cả nút áo cũng là tự tay giúp cô gài. Quần áo của anh mặc trên người cô đương nhiên là rộng thùng thình, Lạc Tuyết Vi nâng hai cánh tay lên, tay áo dài buông thõng xuống, trông bộ dáng đáng yêu như con nít.
" Ha hả. "
Hàn Thừa Nghị bị cô chọc cười.
"Anh cười cái gì?" Lạc Tuyết Vi nghiêng đầu không hiểu.
Hàn Thừa Nghị kéo tay cô, thay cô đem tay áo vấn lên, nhân tiện hôn vào lòng bàn tay cô một cái, ngẩng đầu nhìn cô cười khẽ:"Anh cười vì bà xã của anh rất đáng yêu!"
Khói đen ngày càng dày đặc, tràn ngập cả thùng xe vận tải.
" Khụ khụ..." Lạc Tuyết Vi bị sặc đến không thở nổi, "Thả tôi, thả tôi đi ra ngoài... Ông bắt cóc giết con tin, chẳng lẽ không sợ pháp luật trừng phạt sao?"
" Hừ!"
Ngoài thùng xe, truyền đến tiếng cười châm biếm của Phong Túc, "Pháp luật? Thật sự là buồn cười! Thành thật nói cho cô biết, tôi hôm nay nếu đã dám đem cô bắt đến đây, tất nhiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tôi đắc tội Hàn lão tam, còn quan tâm pháp luật gì chứ? Hôm nay nếu không giết chết các ngươi, tôi cuối cùng cũng chết! Nếu chết, còn có thể lôi hai người đi theo, cho dù là bồi mạng!"
Không tốt, lão thật sự muốn mạng của Hàn Thừa Nghị! Lúc này Lạc Tuyết Vi lo lắng, hối hận vì chẳng có chỗ nào hữu dụng. Khói đặc xâm nhậm vào phổi cô, hại cô hít thở khó khăn, rất nhanh cô liền lâm vào cảnh hôn mê lần hai...
Ngay lúc Hàn Thừa Nghị chạy tới, Phong Túc đã dập tắt lửa bên ngoài thùng xe, hiện tại lão vẫn còn chưa nghĩ giết chết Lạc Tuyết Vi, muốn giữ lại sau đó khiến bọn họ đau đớn chậm rãi đến tây thiên!
Một mình Hàn Thừa Nghị tới, mái tóc ngắn màu nâu toàn bộ ướt nhẹp, một là vì chạy đua với thời gian, hai là lo lắng sốt ruột.
" Phong Túc, Tiểu Tuyết đâu?" Hơi thở Hàn Thừa Nghị còn gấp gáp, tóc mái ẩm ướt dính trước trán, ánh mắt lạnh lẽo thăm dò, sống lưng căng thẳng tạo thành độ cong hoàn mỹ.
Phong Túc không vừa lòng nhìn Hàn Thừa Nghị, cười nói:" Hàn tam thiếu quả nhiên có quyết đoán, nói chuyện giữ lời, có trách nhiệm! Nói một người đến, chỉ có một người! Tôi thật bội phục!"
" Phong Túc, ông Ít nói nhảm! Tôi muốn gặp Tiểu Tuyết!" Hàn Thừa Nghị không kiên nhẫn đánh gãy lão, nếu không phải Tiểu Tuyết đang ở trong tay lão, anh đã chạy đến lấy mạng của lão ngay lập tức!
" Ha hả..." Phong Túc nhếch mép cười, dáng vẻ không nhanh không chậm, "Đừng có gấp! Tam thiếu cực cực khổ khổ chạy tới, từ nội thành đến đây, hình như muốn hơn hai giờ, nhưng chưa đến một giờ cậu đã tới, xem ra, cậu thật sự rất quan tâm con nhỏ kia..."
" Phong Túc!"
Hàn Thừa Nghị không thể nhịn được nữa, trong lòng nghĩ đến an nguy của Lạc Tuyết Vi, bước đến gần Phong Túc, giương tay lên bóp chặt cổ họng lão, cả giận nói:"Ông nói xong chưa? Thả Tiểu Tuyết! Ông muốn cái gì? Muốn khôi phục công việc làm ăn ở sòng bạc? Được! Tôi hiện tại đáp ứng ông, chỉ cần Tiểu Tuyết bình yên vô sự, tôi cam đoan ông so với trước kia còn tốt hơn nhiều!"
Phong Túc cả kinh, không nghĩ tới Hàn Thừa Nghị vì cô ta, lại có thể chủ động đề xuất điều kiện tốt như vậy? Chỉ tiếc, Hàn Thừa Nghị rất đáng sợ! Chỉ bằng một kích đã khiến lão rơi vào cảnh chó nhà có tang! Phong Túc lắc đầu cười lạnh. "Tam thiếu, cậu hiện tại không có tư cách cùng tôi nói điều kiện! Buông tay ra, buông ra!"
"Ông!" Hàn Thừa Nghị theo bản năng nâng tay phải lên, lại phải dồn nén lại cơn giận, anh không thể ra tay với người này!
Phong Túc đẩy Hàn Thừa Nghị ra, xoa xoa cổ hướng thùng xe đi tới, lấy chìa khóa mở cửa ra, xoay người lại đối mặt Hàn Thừa Nghị:" Tam thiếu, vào đi thôi! Người phụ nữ trong tim cậu, đang ở bên trong chờ cậu đó! Tôi nghĩ, cô ta rất muốn gặp cậu!"
Hàn Thừa Nghị lao nhanh đến bên thùng xe, một làn khói đặc lập tức xông vào mũi anh, đang nôn nóng bất chỉ vì việc này khiến da đầu anh run lên, cảm thấy lạnh người, chẳng cần nghĩ nhiều anh nhảy vào bên trong đem Lạc Tuyết Vi đang té xíu té xỉu trên đất ôm vào trong ngực.
" Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết tỉnh!"
Bộ dáng lãnh tĩnh xưa nay của Hàn Thừa Nghị không còn sót lại chút gì, chỉ có hình ảnh đau lòng.
Phản ứng của anh rất phù hợp với tưởng tượng của Phong Túc, Phong Túc âm thầm nhếch môi, đem cánh cửa sau lưng Hàn Thừa Nghị khóa lại. Đợi cho Hàn Thừa Nghị kịp phản ứng ý đồ của lão, chân dài vươn ra đá qua vẫn là chậm!
Cửa xe vẫn chắc đóng lại, khóa sắt hạ xuống. Bên ngoài vang lên tiếng cười nhạo của Phong Túc, "Tam thiếu! Cậu vì cô ta, khiến tôi táng gia bại sản biến thành chó nhà có tang! Hôm nay, tôi sẽ khiến cậu cùng người phụ của mình lên tây thiên!"
" Phong Túc! Ông điên rồi! Ông nghĩ nếu chúng tôi chết, ông có thể trốn thoát? Người Hàn gia sẽ không bao giờ bỏ qua ông, tất cả mọi người ở nước C này đều không tha cho ông! Phong Túc, ông đây là tự tìm đường chết!" Hàn Thừa Nghị ôm Lạc Tuyết Vi tức đến khó thở mắng lão, tên Phong Túc này, quả thực là con chó điên!
"Vậy sao? Đó là đương nhiên, chẳng qua, Hàn lão tam, tôi nếu dám làm như thế, đương nhiên sẽ có gan gáng vác! Tưởng lại thì Phong Túc này cả nửa đời hô mưa gọi gió, chẳng thể ngờ chỉ vì một con đàn bà bị cậu chèn ép đến cùng đường! Tôi hôm nay đã không cần mạng, cũng chỉ nói đến đây thôi! Hàn lão tam, ôm người của cậu cho tốt, hưởng thụ những phút cuối cùng của đời đi! Nơi này trước không thôn sau không điếm, không có người đi qua. Không thức ăn, nước uống, cô ta cả người đều bị thương, mà thùng xe là không gian kín, cho dù cậu bản lĩnh lớn chút nào, cũng không có cách nào thoát ra! Cho nên, các ngươi ngoan ngoàn ngồi đó chờ chết đi! Tôi không hầu nữa!"
Một lúc sau, bên ngoài an tĩnh, không thể nghe thấy một tiếng động nào nữa.
Hàn Thừa Nghị dựng tai lên, nín thở, hỏi thăm:" Phong Túc, Phong Túc?"
"Má nó!" Không có người trả lời, Hàn Thừa Nghị chửi nhỏ một tiếng, không thể không không thể không đối mặt với hiện thực... Anh cùng Tiểu Tuyết bị giam trong xe hàng bịt kín, vứt bỏ ở ngọn núi hoang tàn vắng vẻ!
Những việc này sau này hẵng nghĩ, việc cấp bách là muốn xem xét tình hình của Tiểu Tuyết. Hàn Thừa Nghị thật cẩn thận ôm Lạc Tuyết Vi, cởi ra khóa áo leo núi, móc ra đèn mini khẩn cấp, trong xe sáng lên.
" Tiểu Tuyết?"
Hàn Thừa Nghị dịu dàng vuốt hai má Lạc Tuyết Vi, môi Lạc Tuyết Vi có vẻ xanh tím, là dấu hiệu trúng độc ô-xít-các-bon nhẹ.
Từ trong túi tiền Hàn Thừa Nghị lấy ra bình thuốc, đổ một viên, nhét vào dưới lưỡi Lạc Tuyết Vi.
Sau đó, đặt cô nằm thẳng ở trên nền, hô hấp nhân tạo cho cô.
Bởi vì khói đặc hít vào không phải nhiều lắm, Hàn Thừa Nghị tới cũng đúng lúc, phương pháp sơ cứu có hiệu quả, Lạc Tuyết Vi rất nhanh đã tỉnh lại.
"A..." Lạc Tuyết Vi ôm ngực, bởi vì hít phải khói, phổi có chút không thoải mái, cả mặt đều nhăn lại trông rất khổ sở.
" Tiểu Tuyết!" Hàn Thừa Nghị thấy cô đã tỉnh, vui mừng quá đỗi, về chuyện bị nhốt đã không thèm quan tâm. "Tiểu Tuyết, em tỉnh rồi, hại anh sợ muốn chết! Nếu dọa anh thêm mấy lần như vậy, sẽ giảm thọ đó, anh so với em đã già rồi, lại còn giảm thọ thì có thể sống được bao lâu đây?"
Hàn Thừa Nghị thở dài một lần nữa ôm Lạc Tuyết Vi vào trong ngực, Lạc Tuyết Vi đơ một lát, mới, cô bây giờ cùng Hàn Thừa Nghị ở chung một chỗ! Anh đến rồi, anh thật sự đến rồi!
Vào giờ khắc này bao nhiêu sợ hãi đều dâng trào, Lạc Tuyết Vi bỗng dưng ôm chặt lấy Hàn Thừa Nghị, nước mắt thi nhau chảy xuống, thân thể thon gầy run lên trong lồng ngực Hàn Thừa Nghị, cô vẫn cho rằng vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại được nữa!
" Biến thái! Biến thái... " Lạc Tuyết Vi còn đang hoảng hốt, trong miệng vẫn còn thấp giọng nỉ non.
Hàn Thừa Nghị vừa nghe, biến thái? Có ý gì? Mạch máu ở huyệt thái dương giật liên hồi.
" Tiểu Tuyết, lão... lão ức hiếp em!"
Lạc Tuyết Vi còn không biết anh hiểu sai, khóc sướt mướt gật đầu:" Lão lấy roi da đánh em! Roi da nhúng nước muối, đánh đau lắm! Còn dùng khói xông em!"
Ra là không phải như anh nghĩ! Hàn Thừa Nghị âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng khi anh nhìn đến những vết roi vắt trên người cô, hận không thể bầm thây Phong Túc thành vạn đoạn! Thằng cha già biến thái, dám đánh Tiểu Tuyết thành thế này?
" Ô ô..." Lúc này đã có đối tượng để khóc lóc kể lể, nước mắt Lạc Tuyết Vi rơi không ngừng.
Nhìn cảnh này Hàn Thừa Nghị tự nhiên là đau lòng, chẳng qua có chút may mắn vì anh có chuẩn bị. Anh đưa tay về phía cổ áo Lạc Tuyết Vi, Lạc Tuyết Vi cứng đờ, bản năng ngăn lại, cảnh giác nhìn về phía anh, "Anh muốn làm gì?"
" Tiểu Tuyết..." Trên mặt có Hàn Thừa Nghị nóng lên, giải thích,:"Anh không phải muốn bắt nạt em, nhưng những vết thương trên người em cần khử trùng bôi thuốc, thời tiết nóng như vậy, điều kiện ở đây lại kém, xử lý chậm, sẽ bị nhiễm trùng, sau này bị sẹo thì làm sao?"
Con gái vẫn luôn không thạo việc này, nghe anh nói như vậy, Lạc Tuyết Vi do dự buông lỏng tay ra.
Hàn Thừa Nghị nuốt nước miếng, đầu ngón tay thoáng run rẩy, trong lòng điên cuồng nhảy nhót, Thật sự là kỳ quái, hành động thân mật nhất với Lạc Tuyết Vi cũng đã có, cũng không biết là đã làm bao nhiêu lần, nhưng đối mặt với cô, anh vẫn luôn miệng khô lưỡi khô, sinh lý phản ứng tim đập thình thịch!
Rất không hợp hoàn cảnh, trong đầu Hàn Thừa Nghị xuất hiện những chuyện không nên có, những hình ảnh không đứng đắn...
Má! Cầm thú!
Hàn Thừa Nghị thầm mắng mình, đã là lúc nào rồi, thế mà vẫn có lòng dạ đi nghĩ những thứ kia? Hàn Thừa Nghị cởi quần áo Lạc Tuyết Vi, da thịt cô vốn bóng loáng này trải dài vết roi, đập vào mắt rất đáng sợ... Hàn Thừa Nghị nắm chặt nắm tay, nhẫn nhịn, lấy nước khử trùng với thuốc bột Vân Nam trong áo leo núi ra, giúp nàng xử lý miệng vết thương.
"Đỡ hơn chút nào chưa?"
Lạc Tuyết Vi gật gật đầu, tình cảnh này, vết thương đương nhiên là đau đớn, nhưng biết làm sao bây giờ? Áo quần cũng không thể mặc nữa rồi.
Căn bản không cần cô lo lắng, Hàn Thừa Nghị cởi áo khoác léo núi, chẳng qua anh không muốn cho Tiểu Tuyết mặc cái này, trong áo leo núi có nhiều trang bị lắm. Anh tiếp tục cởi áo bên trong, đối mặt với Lạc Tuyết Vi đang trần như nhộng, cảnh tượng này thật là chọc người mơ màng.
"Anh... Anh muốn làm gì!"
Lạc Tuyết Vi ngượng ngùng cúi đầu, xấu hổ không dám nhìn anh.
Hàn Thừa Nghị đã đem quần áo bên trong cởi ra, đắp lên trên người cô, còn rất kiên nhẫn dỗ cô, "Nào, đưa tay lên... Hại em uất ức rồi, lúc trước không nghĩ tới sẽ có chuyện như thế này, cho nên... Em tạm mặc quần áo của anh."
À, ra là vậy. Lạc Tuyết Vi nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi là cô hiểu sai.
Động tác Hàn Thừa Nghị dịu dàng chu đáo, ngay cả nút áo cũng là tự tay giúp cô gài. Quần áo của anh mặc trên người cô đương nhiên là rộng thùng thình, Lạc Tuyết Vi nâng hai cánh tay lên, tay áo dài buông thõng xuống, trông bộ dáng đáng yêu như con nít.
" Ha hả. "
Hàn Thừa Nghị bị cô chọc cười.
"Anh cười cái gì?" Lạc Tuyết Vi nghiêng đầu không hiểu.
Hàn Thừa Nghị kéo tay cô, thay cô đem tay áo vấn lên, nhân tiện hôn vào lòng bàn tay cô một cái, ngẩng đầu nhìn cô cười khẽ:"Anh cười vì bà xã của anh rất đáng yêu!"