Editor: Sơn Ngư
Phủ Tổng thống, khuôn viên tiệc rượu.
Tổng thống đương nhiệm nước C... Hàng Trạch Hạo, tuổi trung niên, mười bốn năm trước kế nhiệm chức tổng thống, năm đó khi nhận chức có thể nói là đối mặt với nguy hiểm, tuổi trẻ tài cao.
Nói đến Hàn Thừa Nghị cũng là một người lòng dạ sâu kín, rất giỏi tính kế người khác, chẳng qua anh tự nhận, ở trước mặt vị tổng thống đã là tổng thống khi tuổi còn rất trẻ này, chỉ sợ vẫn kém hơn một chút.
Giờ phút này Hàng Trạch Hạo giơ chén rượu hướng phía Hàn Thừa Nghị đi tới, ý cười ở khóe mắt đầu môi đều cất giấu chút tâm tư, nhưng đây chỉ là vẻ bên ngoài, bản năng đặc biệt vì chức nghiệp khi giao tiếp với ai đó.
" Hàn tổng, cuối cùng cậu cũng đại giá quang lâm."
Hàng Trạch Hạo cười vui vẻ, nhưng trong lời nói kỳ thật chất chứa bất mãn, ông đường đường là tổng thống một quốc gia, mời một thương nhân, ba bốn lần Hàn Thừa Nghị không nể tình, trong lòng khó tránh khỏi bất mãn.
Hàn Thừa Nghị thản nhiên nhếch môi cười, vuốt cằm:" Tổng thống khách khí, tôi cũng không phải cố ý từ chối, chỉ là không khí ở đây thật sự không thích hợp với tôi, ngài cũng rõ ràng, người của ngài ở nơi này, mỗi người đều là tinh anh."
"..." Hàng Trạch Hạo ngạc nhiên, lập tức cười to, "Ha ha... Hàn tổng, lời này từ miệng cậu có chút không thích hợp, tinh anh? Người của tôi ở đây đều là tinh anh, vậy Hàn tổng chính là tinh anh trong nhân tài kiệt xuất!"
Hàn Thừa Nghị cười nhạt không nói, nghĩ thầm không biết lần này Hàng Trạch Hạo lại có chuyện gì? Có chỗ nào muốn yêu cầu anh bỏ tiền ra, đừng nói vì tìm anh nói chuyện.
"Hàn tổng... Nghe nói cậu có vị hôn thê?" Nụ cười Hàng Trạch Hạo tan dần, nhấp ngụm rượu, liếc mắt nhìn Hàn Thừa Nghị một cái, giống như có chút không thèm để ý hỏi.
Lòng Hàn Thừa Nghị chợt động, Hàng Trạch Hạo sao lại đi hỏi vấn đề này? Chẳng lẽ thật sự đi tìm anh bàn việc nhà? Lập tức lắc lắc đầu, "Chỉ là bên ngoài lan truyền thêu dệt, tôi nghĩ người mà Tổng thống đang nói đến chỉ là bạn bè, thân thể cô ấy không tốt, tôi vẫn luôn chăm sóc cô ấy mà thôi."
"À?" Hàng Trạch Hạo nâng cao giọng, lắc lắc cái ly trong tay, làn nước lay động lên xuống. "Chẳng qua tin đồn bên ngoài còn nói, Hàn tổng đối với cô ấy là mối tình thắm thiết!"
Hàng Trạch Hạo đã nói đến mức này, Hàn Thừa Nghị không phải do không kinh ngạc... Hàng Trạch Hạo rốt cuộc muốn nói cái gì, vì cái gì có hứng thú với đời sống riêng tư của anh đến vậy?
Như là đoán được Hàn Thừa Nghị đang nghĩ gì, Hàng Trạch Hạo cười khẽ, "Yên tâm, tôi cái gì cũng không muốn làm, cũng chẳng có gì để làm, nhưng là, lấy thân phận một người từng trải để khuyên cậu một câu, đàn ông... Vẫn nên chung tình mới tốt."
Nói xong, hướng Hàn Thừa Nghị nâng ly rượu.
Hàn Thừa Nghị giật nhẹ khóe miệng, phối hợp nhấp ngụm Whisky. Đây... Đây là chuyện gì chứ? Tổng thống một quốc gia nhàn đến mức muốn chỉ trỏ đời tư của anh?
"Cha nuôi."
Hàng An Chi con nuôi của Hàng Trạch Hạo đến gần, gật gật đầu chào Hàn Thừa Nghị, ở phía sau Hàng Trạch Hạo nói nhỏ hai câu, gương mặt có chút nghiêm túc.
Hàng Trạch Hạo nhíu mày, đặt ly rượu xuống, "Hàn tổng, tôi xin lỗi vì không tiếp cậu được, mời cậu tự tận hưởng."
" Tổng thống mời..."
Hàng Trạch Hạo mang theo Hàng An Chi chuẩn bị, bỗng xoay người, nghĩ nghĩ lại nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, có chút hứng thú hỏi:" Hàn tổng, cô bé kia đã tìm được chưa?"
"..." Hàn Thừa Nghị ngẩn ra, lắc lắc đầu, "Còn chưa."
Hàng Trạch Hạo đột nhiên níu mày, thở dài:" Vậy cậu cần nhanh lên, loại bệnh này kéo dài bốn năm, nếu vẫn tiếp diễn tình huống sẽ không được tốt lắm."
Nói xong, xoay người đi rồi.
Đáy mắt Hàn Thừa Nghị hiện lên một tia kinh ngạc, cái này... Tình huống này thật sự khiến anh đầu óc lơ mơ!
Hàng Trạch Hạo mang theo Hàng An Chi trực tiếp đi vào trong phủ trạch, từng khu gác đều yêu cầu mã vân tay, vừa đi vào thư phòng, thần sắc Hàng Trạch Hạo cũng không có buông lỏng.
" Thế nào? Người từ thành phố T trở về nói gì?"
"Tin tức tra được, vị Kiều Vũ Vi này chính xác là con gái của đại tá, bốn năm trước phát hiện ra bệnh gan... sau đó, nhà họ Kiều xảy ra chuyện lớn, nhưng những chuyện này đều là nghe đồn, tình hình cụ thể tỉ mỉ cũng không rõ ràng lắm, như bị bỏ qua một phần. Người hầu chỉ biết, năm đó Kiều Vạn Đông cùng con gái Kiều Vũ Vi ngã bệnh, cuối cùng ly hôn với vợ. Sau này không biết vì cớ gì, Kiều Vạn Đông cũng không quan tâm đến đứa con gái này nữa. Lúc ấy Kiều Vũ Vi không chỗ nương tựa, là được Hàn Thừa Nghị đón về Đế Đô, nếu những năm qua không có Hàn Thừa Nghị ra tay nhận lấy số chi phí trị bệnh lớn như vậy, chỉ sợ cô ấy đã sớm..."
Nói tới đây, Hàng An Chi dừng lại, điềm xấu trong lời nói, anh cũng không thể nói, với tình hình hiện tại, có thể thấy thân phận của Kiều Vũ Vi có điểm không đúng.
"Bệnh gan..." Hàng Trạch Hạo nhướng mày lặp lại, "Loại bệnh này, con có cẩn thận tìm hiểu qua chưa?"
Hàng An Chi gật gật đầu:"Đương nhiên có. Bệnh này phần lớn đều là di truyền, tự mắc bệnh không phải không có nhưng cực kỳ ít, cha nuôi, từ điểm này mà xem xét, Kiều Vũ Vi cũng không có khả năng..."
"Ừ." Hàng Trạch Hạo gật gật đầu, ánh mắt tối lại, "Qủa thật đời đời nhà họ Hàng chưa từng có người mắc bệnh này. Nhưng... Nhưng cô ta là con gái của Kiều Vạn Đông, điểm sao làm sao giải thích? Lấy tính cách Kiều Vạn Đông, sẽ không bỏ mặc con gái của mình, trừ phi, ông ta phát hiện đứa con gái này không phải con ruột! Hơn nữa, mẹ của Kiều Vũ Vi, ngay cả con ruột cũng vứt... Trên đời này sao có bà mẹ ác đến vậy? Ngoài lý do không phải con ruột, còn có lý do khác?
"Vâng..." Hàng An Chi cúi đầu nhíu mày, "An Chi cũng nghĩ như vậy, nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu, thanh danh Kiều Vạn Đông ở thành phố T tốt lắm. Bốn năm trước khi chưa xảy ra chuyện không may, nghe nói ông ấy cực kỳ thương yêu vợ và con gái, đột nhiên sao có thể..."
Vậy nói cách khác, biến cố bốn năm trước, khiến Kiều Vạn Đông ly dị vợ, ngay cả con gái cũng không cần... Hàng Trạch Hạo đỡ trán, ông chỉ có thể giải thích việc này chính là... Sau nhiều năm Kiều Vạn Đông phát hiện con gái mà ông thương yêu không phải con ruột.
"Tiếp tục điều tra, Kiều Vạn Đông... Có phải hay không chỉ có một đứa con gái?" Hàng Trạch Hạo trầm giọng dặn dò con nuôi, chuyện có liên quan đến ông, đương nhiên không thể qua loa sơ suất. Nhưng là, đối với chuyện Kiều Vạn Đông có thể có hai đứa con gái, bản thân ông cũng rất hoài nghi... Kiều Vạn Đông không phải loại người trêu hoa ghẹo nguyệt.
"Vâng, An Chi biết..."
Bên này Hàn Thừa Nghị khó khăn bứt ra không hiểu ra sao rời khỏi phủ Tổng thống, trực tiếp đi nhà trọ của Lạc Tuyết Vi, đã vài ngày không gặp cô ấy, tuy rằng hôm nay cũng bị cự tuyệt, vậy thì ở dưới lầu nhà cô ấy nhìn một cái cũng không sao, có thể nhìn đến Tiểu Tuyết?
Rolls-Royce đứng ở trước nhà trọ, vì không muốn Lạc Tuyết Vi phát hiện, Hàn Thừa Nghị ra lệnh dừng xe xa một chút, đối diện cổng nhà trọ, ngẩng đầu có thể nhìn thấy cửa sổ nhà Tiểu Tuyết.
Chẳng qua, lúc này chưa tính là đã khuya, cửa sổ nhà Tiểu Tuyết sao lại tối đen một vùng? Đã ngủ rồi? Vừa này trong điện thoại cô ấy nói mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.
Nhìn cánh cửa tối tăm kia, nỗi lòng Hàn Thừa Nghị cũng trở nên âm u. Ngồi yên một lúc, phân phó Nghê Tuấn:" Đi thôi, trở về đi!"
Nhưng mà, Nghê Tuấn còn chưa kịp làm theo, Hàn Thừa Nghị đột nhiên vỗ mạnh một cái vào ghế, quát:" Chậm đã, từ từ!"
" Tam thiếu?" Nghê Tuấn không rõ, theo tầm mắt Hàn Thừa Nghị nhìn qua.
Cách cửa nhà trọ không xa, một chiếc Ferrari màu hồng ngừng lại, Lương Tư Văn cùng Lạc Tuyết Vi song song xuống xe.
Lương Tư Văn từ ghế sau xách ra hai chiếc túi to, đưa cho Lạc Tuyết Vi, "Có chút nặng, thật sự không cần anh cầm lên sao?"
Lạc Tuyết Vi cầm lấy túi to, cười nói, "Không cần, đi thang máy lại không mệt, trong nhà bề bộn còn chưa dọn, em cũng mệt mỏi, tắm rửa liền ngủ, anh đi lên em còn phải chiêu đãi anh, anh nhanh về đi!"
"Được rồi, anh đi đây." Lương Tư Văn nâng tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Lạc Tuyết Vi, xoay người lên xe rời đi, nhìn xe chạy đi xa, Lạc Tuyết Vi mới nhẹ nhàng thở ra.
Đồ trong tay đều là canh và thức ăn mà Lương phu nhân tự tay nấu, sợ Lạc Tuyết Vi vội vàng thức dậy không có thời gian ăn ngon. Lương phu nhân săn sóc như vậy, Lạc Tuyết Vi thật sự cảm thấy giúp đỡ Lương Tư Văn lừa gạt thật có lỗi, xem ra muốn tìm cơ hội nói chuyện với Lương Tư Văn mới tốt.
Xoay người vào nhà trọ, trong trang máy lấy điện thoại ra.
Di động cả đêm cũng không có vang, anh ấy không gọi điện thoại, cũng không có tin nhắn... Như vậy cũng tốt, cô đang cần yên tĩnh.
" Tam thiếu... Muốn đi qua không?"
Bên trong xe, Nghê Tuấn nhìn mặt Hàn Thừa Nghị đã đen thui, nhịn không được khuyên nhủ, "Tam thiếu, ngài đừng vội cho kết luận, thử nghe xem Tam thiếu phu nhân nói như thế nào..."
Hàn Thừa Nghị bỗng nhiên nắm chặt tay, cái gì cũng không nói, hai mắt nhắm lại dựa vào ghế, nỗi buồn trong ngực không chặn được. Anh còn có thể hỏi gì? Tận mắt nhìn thấy còn chưa đủ kích thích?
Nguyên lai đây là nguyên nhân Tiểu Tuyết ôn hoà với anh! Anh sớm nên nghĩ đến, Lương Tư Văn mới là bạn trai của cô, hai người ở bên nhau bốn năm, đều chuẩn bị đính hôn!
Như vậy anh là cái gì? Những việc ở trong núi... Cũng chẳng là gì? Tiểu Tuyết cho rằng đó là một lần diễm ngộ? Chính miệng Tiểu Tuyết nói qua, dù sao chuyện này giữa nam và nữ hai bên đều vui vẻ, nàng không thèm để ý! Anh đúng là đồ ngốc!
" Lái xe! Đi!"
" Tam thiếu... "
" Đi! "
"Vâng..."
Sáng hôm sau phòng thiết kế có cuộc họp thường kỳ, theo thường lệ tổng tài sẽ có mặt, bởi vì gần đây kế hoạch Đông Giao Mall là trọng điểm của công ty, Hàn Thừa Nghị cùng thành viên hội đồng quản trị rất để tâm.
Chấp hành báo cáo công tác là Hàn Thiên Lỗi cùng Lương Giai Văn, bọn họ phụ trách quản lý cùng giám sát công trình, mà Lạc Tuyết Vi chủ yếu ở một bên góp ý kiến.
Ngay khi Hàn Thiên Lỗi nói đến một nửa, Hàn Thừa Nghị đột nhiên chậc lưỡi.
"Chậc!" Ngồi ở vị trí cao nhất Hàn Thừa Nghị nghiêng người dựa vào ghế, một tay đỡ trán, nhíu mày lật xem tài liệu trong tay, trang giấy bị anh lật đến loạt xoạt loạt xoạt.
Tất cả mọi người ngừng lại, nín thở nhìn về phía anh.
Hàn Thiên Lỗi cũng không hiểu nhìn về phía Lạc Tuyết Vi xin giúp đỡ... Cậu nói sai cái gì sao? Cậu chính là nghiêm túc dựa theo tiến độ công trình báo lên, tiến độ công trình cũng là dựa theo ý kiến Lạc Tuyết Vi!
Lạc Tuyết Vi cũng không biết xảy ra chuyện gì, khẽ lắc đầu.
"Chuyện gì thế này? Nền còn chưa đổ xong, đã bắt đầu chuyển vật liệu vào trong?" Mặt mày Hàn Thừa Nghị trầm xuống, nhìn về phía Lạc Tuyết Vi, "Tổng thiết kế Viên, cô có phải cho rằng, cô là thiết kế, chỉ cần giao bản vẽ rồi thì không dính đến mình?"
"Tôi..." Lạc Tuyết Vi không hiểu, sao lại chỉ mũi dùi về phía cô? Hơn nữa, là nhà thiết kế, khi nào chuyển vật liệu cũng không liên quan đến cô mà!
"Hừ!" Hàn Thừa Nghị hừ lạnh một tiếng, không nhìn cô nữa, "Cô trước kia chỉ nhà một nhà thiết kế riêng biệt, nhưng là, cô bây giờ đang ở tập đoàn DS, cô phải hiểu rõ, trước lúc công trình hoàn thành, cô là tổng thiết kế phải luôn có trách nhiệm."
Lạc Tuyết Vi kinh ngạc há miệng, vô duyên vô cớ bị chỉ trích, không biết làm gì chỉ có thể nhận. "Vâng, tôi biết rồi."
Hội nghị tiếp tục tiến hành, Lương Giai Văn lâm vào trầm tư, sao cô cảm thấy quan hệ giữa Hàn Thừa Nghị cùng Lạc Tuyết Vi có chút kỳ quái?
Phủ Tổng thống, khuôn viên tiệc rượu.
Tổng thống đương nhiệm nước C... Hàng Trạch Hạo, tuổi trung niên, mười bốn năm trước kế nhiệm chức tổng thống, năm đó khi nhận chức có thể nói là đối mặt với nguy hiểm, tuổi trẻ tài cao.
Nói đến Hàn Thừa Nghị cũng là một người lòng dạ sâu kín, rất giỏi tính kế người khác, chẳng qua anh tự nhận, ở trước mặt vị tổng thống đã là tổng thống khi tuổi còn rất trẻ này, chỉ sợ vẫn kém hơn một chút.
Giờ phút này Hàng Trạch Hạo giơ chén rượu hướng phía Hàn Thừa Nghị đi tới, ý cười ở khóe mắt đầu môi đều cất giấu chút tâm tư, nhưng đây chỉ là vẻ bên ngoài, bản năng đặc biệt vì chức nghiệp khi giao tiếp với ai đó.
" Hàn tổng, cuối cùng cậu cũng đại giá quang lâm."
Hàng Trạch Hạo cười vui vẻ, nhưng trong lời nói kỳ thật chất chứa bất mãn, ông đường đường là tổng thống một quốc gia, mời một thương nhân, ba bốn lần Hàn Thừa Nghị không nể tình, trong lòng khó tránh khỏi bất mãn.
Hàn Thừa Nghị thản nhiên nhếch môi cười, vuốt cằm:" Tổng thống khách khí, tôi cũng không phải cố ý từ chối, chỉ là không khí ở đây thật sự không thích hợp với tôi, ngài cũng rõ ràng, người của ngài ở nơi này, mỗi người đều là tinh anh."
"..." Hàng Trạch Hạo ngạc nhiên, lập tức cười to, "Ha ha... Hàn tổng, lời này từ miệng cậu có chút không thích hợp, tinh anh? Người của tôi ở đây đều là tinh anh, vậy Hàn tổng chính là tinh anh trong nhân tài kiệt xuất!"
Hàn Thừa Nghị cười nhạt không nói, nghĩ thầm không biết lần này Hàng Trạch Hạo lại có chuyện gì? Có chỗ nào muốn yêu cầu anh bỏ tiền ra, đừng nói vì tìm anh nói chuyện.
"Hàn tổng... Nghe nói cậu có vị hôn thê?" Nụ cười Hàng Trạch Hạo tan dần, nhấp ngụm rượu, liếc mắt nhìn Hàn Thừa Nghị một cái, giống như có chút không thèm để ý hỏi.
Lòng Hàn Thừa Nghị chợt động, Hàng Trạch Hạo sao lại đi hỏi vấn đề này? Chẳng lẽ thật sự đi tìm anh bàn việc nhà? Lập tức lắc lắc đầu, "Chỉ là bên ngoài lan truyền thêu dệt, tôi nghĩ người mà Tổng thống đang nói đến chỉ là bạn bè, thân thể cô ấy không tốt, tôi vẫn luôn chăm sóc cô ấy mà thôi."
"À?" Hàng Trạch Hạo nâng cao giọng, lắc lắc cái ly trong tay, làn nước lay động lên xuống. "Chẳng qua tin đồn bên ngoài còn nói, Hàn tổng đối với cô ấy là mối tình thắm thiết!"
Hàng Trạch Hạo đã nói đến mức này, Hàn Thừa Nghị không phải do không kinh ngạc... Hàng Trạch Hạo rốt cuộc muốn nói cái gì, vì cái gì có hứng thú với đời sống riêng tư của anh đến vậy?
Như là đoán được Hàn Thừa Nghị đang nghĩ gì, Hàng Trạch Hạo cười khẽ, "Yên tâm, tôi cái gì cũng không muốn làm, cũng chẳng có gì để làm, nhưng là, lấy thân phận một người từng trải để khuyên cậu một câu, đàn ông... Vẫn nên chung tình mới tốt."
Nói xong, hướng Hàn Thừa Nghị nâng ly rượu.
Hàn Thừa Nghị giật nhẹ khóe miệng, phối hợp nhấp ngụm Whisky. Đây... Đây là chuyện gì chứ? Tổng thống một quốc gia nhàn đến mức muốn chỉ trỏ đời tư của anh?
"Cha nuôi."
Hàng An Chi con nuôi của Hàng Trạch Hạo đến gần, gật gật đầu chào Hàn Thừa Nghị, ở phía sau Hàng Trạch Hạo nói nhỏ hai câu, gương mặt có chút nghiêm túc.
Hàng Trạch Hạo nhíu mày, đặt ly rượu xuống, "Hàn tổng, tôi xin lỗi vì không tiếp cậu được, mời cậu tự tận hưởng."
" Tổng thống mời..."
Hàng Trạch Hạo mang theo Hàng An Chi chuẩn bị, bỗng xoay người, nghĩ nghĩ lại nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, có chút hứng thú hỏi:" Hàn tổng, cô bé kia đã tìm được chưa?"
"..." Hàn Thừa Nghị ngẩn ra, lắc lắc đầu, "Còn chưa."
Hàng Trạch Hạo đột nhiên níu mày, thở dài:" Vậy cậu cần nhanh lên, loại bệnh này kéo dài bốn năm, nếu vẫn tiếp diễn tình huống sẽ không được tốt lắm."
Nói xong, xoay người đi rồi.
Đáy mắt Hàn Thừa Nghị hiện lên một tia kinh ngạc, cái này... Tình huống này thật sự khiến anh đầu óc lơ mơ!
Hàng Trạch Hạo mang theo Hàng An Chi trực tiếp đi vào trong phủ trạch, từng khu gác đều yêu cầu mã vân tay, vừa đi vào thư phòng, thần sắc Hàng Trạch Hạo cũng không có buông lỏng.
" Thế nào? Người từ thành phố T trở về nói gì?"
"Tin tức tra được, vị Kiều Vũ Vi này chính xác là con gái của đại tá, bốn năm trước phát hiện ra bệnh gan... sau đó, nhà họ Kiều xảy ra chuyện lớn, nhưng những chuyện này đều là nghe đồn, tình hình cụ thể tỉ mỉ cũng không rõ ràng lắm, như bị bỏ qua một phần. Người hầu chỉ biết, năm đó Kiều Vạn Đông cùng con gái Kiều Vũ Vi ngã bệnh, cuối cùng ly hôn với vợ. Sau này không biết vì cớ gì, Kiều Vạn Đông cũng không quan tâm đến đứa con gái này nữa. Lúc ấy Kiều Vũ Vi không chỗ nương tựa, là được Hàn Thừa Nghị đón về Đế Đô, nếu những năm qua không có Hàn Thừa Nghị ra tay nhận lấy số chi phí trị bệnh lớn như vậy, chỉ sợ cô ấy đã sớm..."
Nói tới đây, Hàng An Chi dừng lại, điềm xấu trong lời nói, anh cũng không thể nói, với tình hình hiện tại, có thể thấy thân phận của Kiều Vũ Vi có điểm không đúng.
"Bệnh gan..." Hàng Trạch Hạo nhướng mày lặp lại, "Loại bệnh này, con có cẩn thận tìm hiểu qua chưa?"
Hàng An Chi gật gật đầu:"Đương nhiên có. Bệnh này phần lớn đều là di truyền, tự mắc bệnh không phải không có nhưng cực kỳ ít, cha nuôi, từ điểm này mà xem xét, Kiều Vũ Vi cũng không có khả năng..."
"Ừ." Hàng Trạch Hạo gật gật đầu, ánh mắt tối lại, "Qủa thật đời đời nhà họ Hàng chưa từng có người mắc bệnh này. Nhưng... Nhưng cô ta là con gái của Kiều Vạn Đông, điểm sao làm sao giải thích? Lấy tính cách Kiều Vạn Đông, sẽ không bỏ mặc con gái của mình, trừ phi, ông ta phát hiện đứa con gái này không phải con ruột! Hơn nữa, mẹ của Kiều Vũ Vi, ngay cả con ruột cũng vứt... Trên đời này sao có bà mẹ ác đến vậy? Ngoài lý do không phải con ruột, còn có lý do khác?
"Vâng..." Hàng An Chi cúi đầu nhíu mày, "An Chi cũng nghĩ như vậy, nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu, thanh danh Kiều Vạn Đông ở thành phố T tốt lắm. Bốn năm trước khi chưa xảy ra chuyện không may, nghe nói ông ấy cực kỳ thương yêu vợ và con gái, đột nhiên sao có thể..."
Vậy nói cách khác, biến cố bốn năm trước, khiến Kiều Vạn Đông ly dị vợ, ngay cả con gái cũng không cần... Hàng Trạch Hạo đỡ trán, ông chỉ có thể giải thích việc này chính là... Sau nhiều năm Kiều Vạn Đông phát hiện con gái mà ông thương yêu không phải con ruột.
"Tiếp tục điều tra, Kiều Vạn Đông... Có phải hay không chỉ có một đứa con gái?" Hàng Trạch Hạo trầm giọng dặn dò con nuôi, chuyện có liên quan đến ông, đương nhiên không thể qua loa sơ suất. Nhưng là, đối với chuyện Kiều Vạn Đông có thể có hai đứa con gái, bản thân ông cũng rất hoài nghi... Kiều Vạn Đông không phải loại người trêu hoa ghẹo nguyệt.
"Vâng, An Chi biết..."
Bên này Hàn Thừa Nghị khó khăn bứt ra không hiểu ra sao rời khỏi phủ Tổng thống, trực tiếp đi nhà trọ của Lạc Tuyết Vi, đã vài ngày không gặp cô ấy, tuy rằng hôm nay cũng bị cự tuyệt, vậy thì ở dưới lầu nhà cô ấy nhìn một cái cũng không sao, có thể nhìn đến Tiểu Tuyết?
Rolls-Royce đứng ở trước nhà trọ, vì không muốn Lạc Tuyết Vi phát hiện, Hàn Thừa Nghị ra lệnh dừng xe xa một chút, đối diện cổng nhà trọ, ngẩng đầu có thể nhìn thấy cửa sổ nhà Tiểu Tuyết.
Chẳng qua, lúc này chưa tính là đã khuya, cửa sổ nhà Tiểu Tuyết sao lại tối đen một vùng? Đã ngủ rồi? Vừa này trong điện thoại cô ấy nói mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.
Nhìn cánh cửa tối tăm kia, nỗi lòng Hàn Thừa Nghị cũng trở nên âm u. Ngồi yên một lúc, phân phó Nghê Tuấn:" Đi thôi, trở về đi!"
Nhưng mà, Nghê Tuấn còn chưa kịp làm theo, Hàn Thừa Nghị đột nhiên vỗ mạnh một cái vào ghế, quát:" Chậm đã, từ từ!"
" Tam thiếu?" Nghê Tuấn không rõ, theo tầm mắt Hàn Thừa Nghị nhìn qua.
Cách cửa nhà trọ không xa, một chiếc Ferrari màu hồng ngừng lại, Lương Tư Văn cùng Lạc Tuyết Vi song song xuống xe.
Lương Tư Văn từ ghế sau xách ra hai chiếc túi to, đưa cho Lạc Tuyết Vi, "Có chút nặng, thật sự không cần anh cầm lên sao?"
Lạc Tuyết Vi cầm lấy túi to, cười nói, "Không cần, đi thang máy lại không mệt, trong nhà bề bộn còn chưa dọn, em cũng mệt mỏi, tắm rửa liền ngủ, anh đi lên em còn phải chiêu đãi anh, anh nhanh về đi!"
"Được rồi, anh đi đây." Lương Tư Văn nâng tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Lạc Tuyết Vi, xoay người lên xe rời đi, nhìn xe chạy đi xa, Lạc Tuyết Vi mới nhẹ nhàng thở ra.
Đồ trong tay đều là canh và thức ăn mà Lương phu nhân tự tay nấu, sợ Lạc Tuyết Vi vội vàng thức dậy không có thời gian ăn ngon. Lương phu nhân săn sóc như vậy, Lạc Tuyết Vi thật sự cảm thấy giúp đỡ Lương Tư Văn lừa gạt thật có lỗi, xem ra muốn tìm cơ hội nói chuyện với Lương Tư Văn mới tốt.
Xoay người vào nhà trọ, trong trang máy lấy điện thoại ra.
Di động cả đêm cũng không có vang, anh ấy không gọi điện thoại, cũng không có tin nhắn... Như vậy cũng tốt, cô đang cần yên tĩnh.
" Tam thiếu... Muốn đi qua không?"
Bên trong xe, Nghê Tuấn nhìn mặt Hàn Thừa Nghị đã đen thui, nhịn không được khuyên nhủ, "Tam thiếu, ngài đừng vội cho kết luận, thử nghe xem Tam thiếu phu nhân nói như thế nào..."
Hàn Thừa Nghị bỗng nhiên nắm chặt tay, cái gì cũng không nói, hai mắt nhắm lại dựa vào ghế, nỗi buồn trong ngực không chặn được. Anh còn có thể hỏi gì? Tận mắt nhìn thấy còn chưa đủ kích thích?
Nguyên lai đây là nguyên nhân Tiểu Tuyết ôn hoà với anh! Anh sớm nên nghĩ đến, Lương Tư Văn mới là bạn trai của cô, hai người ở bên nhau bốn năm, đều chuẩn bị đính hôn!
Như vậy anh là cái gì? Những việc ở trong núi... Cũng chẳng là gì? Tiểu Tuyết cho rằng đó là một lần diễm ngộ? Chính miệng Tiểu Tuyết nói qua, dù sao chuyện này giữa nam và nữ hai bên đều vui vẻ, nàng không thèm để ý! Anh đúng là đồ ngốc!
" Lái xe! Đi!"
" Tam thiếu... "
" Đi! "
"Vâng..."
Sáng hôm sau phòng thiết kế có cuộc họp thường kỳ, theo thường lệ tổng tài sẽ có mặt, bởi vì gần đây kế hoạch Đông Giao Mall là trọng điểm của công ty, Hàn Thừa Nghị cùng thành viên hội đồng quản trị rất để tâm.
Chấp hành báo cáo công tác là Hàn Thiên Lỗi cùng Lương Giai Văn, bọn họ phụ trách quản lý cùng giám sát công trình, mà Lạc Tuyết Vi chủ yếu ở một bên góp ý kiến.
Ngay khi Hàn Thiên Lỗi nói đến một nửa, Hàn Thừa Nghị đột nhiên chậc lưỡi.
"Chậc!" Ngồi ở vị trí cao nhất Hàn Thừa Nghị nghiêng người dựa vào ghế, một tay đỡ trán, nhíu mày lật xem tài liệu trong tay, trang giấy bị anh lật đến loạt xoạt loạt xoạt.
Tất cả mọi người ngừng lại, nín thở nhìn về phía anh.
Hàn Thiên Lỗi cũng không hiểu nhìn về phía Lạc Tuyết Vi xin giúp đỡ... Cậu nói sai cái gì sao? Cậu chính là nghiêm túc dựa theo tiến độ công trình báo lên, tiến độ công trình cũng là dựa theo ý kiến Lạc Tuyết Vi!
Lạc Tuyết Vi cũng không biết xảy ra chuyện gì, khẽ lắc đầu.
"Chuyện gì thế này? Nền còn chưa đổ xong, đã bắt đầu chuyển vật liệu vào trong?" Mặt mày Hàn Thừa Nghị trầm xuống, nhìn về phía Lạc Tuyết Vi, "Tổng thiết kế Viên, cô có phải cho rằng, cô là thiết kế, chỉ cần giao bản vẽ rồi thì không dính đến mình?"
"Tôi..." Lạc Tuyết Vi không hiểu, sao lại chỉ mũi dùi về phía cô? Hơn nữa, là nhà thiết kế, khi nào chuyển vật liệu cũng không liên quan đến cô mà!
"Hừ!" Hàn Thừa Nghị hừ lạnh một tiếng, không nhìn cô nữa, "Cô trước kia chỉ nhà một nhà thiết kế riêng biệt, nhưng là, cô bây giờ đang ở tập đoàn DS, cô phải hiểu rõ, trước lúc công trình hoàn thành, cô là tổng thiết kế phải luôn có trách nhiệm."
Lạc Tuyết Vi kinh ngạc há miệng, vô duyên vô cớ bị chỉ trích, không biết làm gì chỉ có thể nhận. "Vâng, tôi biết rồi."
Hội nghị tiếp tục tiến hành, Lương Giai Văn lâm vào trầm tư, sao cô cảm thấy quan hệ giữa Hàn Thừa Nghị cùng Lạc Tuyết Vi có chút kỳ quái?