Editor: Sơn Ngư
Tối Thứ sáu, Lạc Tuyết Vi làm xong công việc, từ công trường đi ra đã là mười giờ tối. Sờ sờ bụng, Lạc Tuyết Vi thở dài, đã trễ thế này có nên chạy về thành phố hay không? Gần đây Hàn Thừa Nghị đều quấn lấy cô không buông, nhưng đêm nay ngay cả điện thoại cũng không mở, chẳng lẽ có tiệc xã giao?
Tuy rằng hiểu rõ công việc của anh, nhưng trên điện thoại không có cuộc gọi nhỡ cũng không có tin nhắn liền mất mát.
Đang nghĩ đến đó, di động liền vang lên, trên màn ảnh lóe ra tên Hàn Thừa Nghị.
Lạc Tuyết Vi không kìm được hé miệng nở nụ cười, "Alô... Đang ở đây vậy?"
"Đang ở bên ngoài!" Thanh âm Hàn Thừa Nghị nghe rất sung sướng. "Anh hiện tại muốn đi một nơi."
"A... Có xã giao!" Nụ cười của Lạc Tuyết Vi lại ủ rũ xuống, còn tưởng rằng sẽ đến đón cô. Cúi đầu, tức khắc không còn sức sống. "Vậy anh... Vậy anh đi đi, anh trước làm việc đi!"
"...Được." Hàn Thừa Nghị chỉ đáp lại một từ, liền dừng lại.
"Hửm?" Lạc Tuyết Vi mất hứng, không còn thứ gì khác muốn nói với cô sao? Vì thế, bỉu môi ám chỉ anh, "Mười giờ rồi... Em còn chưa ăn cơm."
"Ôi chao, vậy sao?"
"..." Lạc Tuyết Vi sửng sờ, đây là chuyện gì? Chỉ nói như vậy? Gã đàn ông xấu xa! Lúc lừa chưa đến tay, liền vây quanh cô cả ngày, cũng chỉ mới mấy ngày! Cô còn chưa nói tha thứ anh, còn chưa cùng anh làm hòa đâu! Vậy mà đã không kiên nhẫn với cô rồi? Nói cũng không thể nói nhiều thêm hai câu? Có xã giao rất giỏi sao? Có xã giao thì không có thời gian nói chuyện với cô hả? Đã như thế còn gọi điện thoại cho cô làm gì?
Hừ! Mất hứng! Lạc Tuyết Vi tức giận nâng chân đá hòn đá trên đất bay xa, bực mình tắt điện thoại.
Bỏ đi, có gì để giận chứ. Có lẽ, là cô quá phận, anh đang xã giao sẽ có người lạ bên cạnh, cho nên anh mới không tiện nói nhiều một chút? Tính tình Lạc Tuyết Vi tốt, đã bắt đầu chủ động thay Hàn Thừa Nghị tìm lý do.
Vừa đi chưa được mấy bước, di động Lạc Tuyết Vi lại vang lên, vẫn là Hàn Thừa Nghị. A? Anh gọi làm gì? Không phải vừa nãy đã nói qua điện thoại là đang xã giao sao?
"Alô, sao vậy?" Lạc Tuyết Vi cố ý dùng giọng điệu hung dữ.
" Làm sao vậy? Nghe giọng nói, hình như là đanh giận anh?" Hàn Thừa Nghị cười nhạt mang theo độ rung, "Được rồi, vừa rồi là anh không đúng, anh hiện tại đến tìm em?"
Khóe miệng Lạc Tuyết Vi có chút giơ cao, nhưng ngoài miệng không được tự nhiên nói:" Không cần, em mệt, muốn nhanh trở về đi ngủ."
"Còn sớm mà, ngày mai cuối tuần, hôm nay có thể ngủ muộn một chút."
"..." Lạc Tuyết Vi dao động, cầm di động không nói lời nào.
" Tiểu Tuyết, em xoay người lại."
"..." Lạc Tuyết Vi sửng sốt, lời này là có ý gì? Đầu óc còn trì độn, thân thể cũng đã xoay lại, nghi hoặc nhìn ra đằng sau.
Chỉ thấy ở nơi cách cô hơn mười thước, Hàn Thừa Nghị đang giơ di động phất tay với cô.
" Ha hả... "Lạc Tuyết Vi cười ra tiếng, khép lại di động nhìn Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị mở ra hai tay chạy về phía cô, như bị anh lây nhiễm, Lạc Tuyết Vi cũng bắt đầu chạy, nhảy thẳng lên trên người anh, Hàn Thừa Nghị vươn tay nâng cô, đỡ lấy đầu cô môi mỏng hạ xuống trao nụ hôn.
Lạc Tuyết Vi chỉ cảm thấy đại não thiếu dưỡng khí, cô không biết mình đang làm gì, hormone nam tính trên người anh có lực lực hấp dẫn lớn với cô, thường thường chọc cô điên cuồng không thôi!
Hàn Thừa Nghị cũng cùng cô một dạng, thân thể cô mềm mại bộ dáng xinh đẹp, cũng làm cho anh đánh mất lý trí, đánh rơi tiêu chuẩn bình thường.
Môi cánh hoa tách ra, đôi mắt nóng bỏng trực diện, dường như ý hợp tâm đầu. Hàn Thừa Nghị hỏi:"Đói bụng phải không? Dẫn em đi ăn cơm."
"Ừ..." Lạc Tuyết Vi đỏ mặt gật gật đầu.
Nhanh chóng lên xe, Hàn Thừa Nghị phân phó tài xế chạy đến khu nghỉ dưỡng nước nóng gần đó, tất nhiên cũng là sản nghiệp thuộc tập đoàn D-S. Vừa tiến vào phòng, đôi bên quấn quýt si không nỡ buông, mà Lạc Tuyết Vi cũng bởi vì kinh hỉ đột nhiên giáng xuống, so với bình thường kích động hơn nhiều, vô cùng phối hợp, tùy ý Hàn Thừa Nghị điều khiển.
Hàn Thừa Nghị có thể dễ dàng thõa mãn? Chờ đến khi Hàn Thừa Nghị buông tha cô, cô đã mệt mỏi nằm sấp trên giường ngay mí mắt cũng mở không nổi. Chuông cửa vang lên, phục vụ đem thức ăn đưa vào, Lạc Tuyết Vi hồn nhiên không phát hiện.
Hàn Thừa Nghị đi qua, ngồi xổm bên giường, cúi đầu hôn môi cô, Lạc Tuyết Vi mới mở mắt ra, kháng nghị nói:" Đừng hôn, đều sưng rồi, đau quá!"
"Ha hả, được, không hôn." Hàn Thừa Nghị biết nghe lời, đứng dậy đỡ cô dậy, "Không phải còn chưa ăn gì sao? Đã gọi người đem đồ ăn vào, ngồi dậy ăn chút gì hẵng ngủ tiếp..."
"Ừ..." Vừa nghe đến ăn, Lạc Tuyết Vi nhảy lên, chạy lẹ đến bàn ăn, nhanh tay gắp đồ ăn nhét vào miệng cứ như bị bỏ đói mấy ngày rồi.
Hàn Thừa Nghị sửng sốt, lập tức cưng chiều lắc đầu, anh "ngược đãi" cô bao nhiêu mới biến cô đói thành thế này.
Hàn Thừa Nghị ngồi xuống bên người cô, cân nhắc mở miệng:"Việc kia... Chuyện cùng Lương Tư Văn đính hôn, em không thể suy xét chút sao?"
"Hửm?" Miệng Lạc Tuyết Vi nhét đồ ăn, lời nói có chút không rõ, "Em cũng biết là không ổn, em muốn tìm anh ấy nói chuyện chẳng qua chưa có cơ hội."
"Vậy em... Em nhanh lên chút, nếu chuyện hôn ước của em với cậu ta công bố ra ngoài, mẹ anh thấy được, anh làm sao giải thích?" Đem bản thân Hàn Thừa Nghị khuyên nhủ không hữu dụng, đành phải đem mẹ kéo vào, con dâu đều sợ mẹ chồng mà, cũng không biết chiêu này có dùng được hay không?
Lạc Tuyết Vi quả nhiên sửng sốt một chút, do dự.
Mắt Hàn Thừa Nghị sáng lên, ôm lấy Lạc Tuyết Vi, cắn vành tai cô, "Tiểu Tuyết, chúng ta cũng đã làm lành rồi, không phải sao? Sau này chúng ta còn muốn ở bên nhau, chẳng lẽ em không nghĩ như vậy? Anh biết, những việc anh làm vẫn chưa đủ tốt, nhưng là em phải cho anh cơ hội cùng thời gian để chứng minh!"
"Ừ..."
Lạc Tuyết Vi lâm vào trầm tư, chính xác, bất luận là tình cảm hay đạo lý mà nói, việc này cô hiện tại không thể giúp Lương Tư Văn được nữa.
Ngay khi Hàn Thừa Nghị cùng Lạc Tuyết Vi tại khu nghỉ dưỡng quyến luyến, đồng thời một người khác cũng đi vào khu nghỉ dưỡng.
Lương Giai Văn trực tiếp đi văn phòng quản lí, tìm được quản lí khu nghỉ dưỡng.
"Lương tiểu thư, cô sao lại đại giá quang lâm? Có nhã hứng đến vậy, có... Có yêu cầu gì muốn tôi giúp sao?" Quản lí khách khí đứng lên chào đón Lương Giai Văn, Lương gia một trong bốn đại gia tộc ở Đế Đô, đại gia tộc, đắc tội không nổi.
Lương Giai Văn mỉm cười:"Tôi muốn đi vào phòng an ninh theo dõi, nhẫn của tôi lúc nãy đi thang máy phát hiện không có, tôi muốn biết nó rớt ở đâu, hay là... Không cẩn thận bị ai trộm rồi.“
"Ơ..."
Quản lí suy nghĩ một lát, rõ ràng lý do này của Lương Giai Văn là muốn xem camera. Mặc kệ cô có mục đích gì, Lương Giai Văn nếu muốn xem, ông cũng không thể cản.
"Như thế nào, không được sao?" Ánh mắt Lương Giai Văn lạnh lùng.
"Không... Đương nhiên không phải, Lương tiểu thư, mời!"
Quản lí dẫn Lương Giai Văn đến phòng theo dõi, khi ra khỏi văn phòng lặng lẽ phân phó thư kí:"Nhanh đi báo cáo Nghê tiên sinh, nói là Lương Giai Văn không biết vì cái gì muốn xem camera của hội quán."
"Vâng.“ Thư kí trả lời, lặng lẽ rời đi.
Mà Lương Giai Văn theo quản lí đi đến phòng theo dõi, từng phần đều nhìn kỹ. Vừa nãy cô thu đến tin nói Hàn Thừa Nghị đến khu nghỉ dưỡng này, còn mang theo một người phụ nữ, cô liền lập tức chạy tới. Chẳng qua, vẫn là chậm một bước, không có nhìn thấy người phụ nữ kia.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể chạy đến phòng camera.
"Lương tiểu thư, cô còn nhớ mình để quên ở đâu không? Đại khái là lúc nào, chúng tôi sẽ thu hẹp phạm vi."
Lương Giai Văn không để ý tới quản lí, lập tức đi qua hỏi bảo vệ:”Khu nào là dùng riêng cho tổng tài?"
Bảo vệ sửng sốt, ngốc ngốc chỉ vào một khung theo dõi:"Là cái này."
Ánh mắt Lương Giai Văn sáng lên, đi qua đẩy ra bảo vệ, bản thân tự mình xem xét. Sau đó, ngón tay dừng lại, ánh mắt cứng đờ, cả người cũng không thể động... Gương mặt này, người phụ nữ Hàn Thừa Nghị ôm, không phải là Viên Tinh Tinh sắp đính hôn với Lương Tư Văn em trai của cô sao?
Hàn Thừa Nghị sao lại có thể cùng cô ta một chỗ? Bọn họ còn thân mật như vậy!
Lương Giai Văn như rớt xuống hồ nước lạnh, cả người lạnh thấu xương! Cô còn xem Viên Tinh Tinh như em gái ruột mà chăm sóc! Không nghĩ tới, cô ta mới chính là kẻ cầm đầu cản trở hạnh phúc của mình! Từ từ, Kiều Vũ Vi không phải nói, cô gái kia tên là Lạc Tuyết Vi sao? Nhưng, cô ta chính là Viên Tinh Tinh!
Chuyện khúc mắc này còn có gì mà cô không biết? Rời khỏi Hàn Thừa Nghị bốn năm, anh cuối cùng đã trải qua những chuyện gì?
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, quản lí nhanh chóng đi ra ngoài đón người:" Nghê tiên sinh, anh tới rồi."
Lương Giai Văn quay đầu, hiểu rõ nở nụ cười, Nghê Tuấn nhanh như vậy đã tới rồi? Hàn Thừa Nghị quả nhiên là không nuôi người không hữu dụng. Chẳng qua, vẫn là tới chậm một bước, nên biết, cô cũng đã biết. Mặc kệ Viên Tinh Tinh cùng Lạc Tuyết Vi có cái gì quan hệ, cô ta có phải là Lạc Tuyết Vi hay không, dám tiếp cận Hàn Thừa Nghị, cô tuyệt đối sẽ không nương tay!
" Lương tiểu thư, cô có yêu cầu gì muốn hỗ trợ sao?" Nghê Tuấn khách khí khom lưng chào Lương Giai Văn.
Lương Giai Văn lắc đầu cười khẽ, mày khẽ nhướng, "Không có, mất chiếc nhẫn, chẳng qua không tìm ra, bỏ đi, cũng không có giá trị gì, mất thì thôi."
Nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.
Nghê Tuấn nhíu mày, vì tìm chiếc nhẫn? Điều này sao có thể? Chuyện sẽ không đơn giản như vậy...
Lương Giai Văn về đến nhà, ở gara nhìn thấy em trai Lương Tư Văn cũng về muộn.
"Chị, trễ thế này?" Lương Tư Văn xuống xe, lôi kéo Lương Giai Văn cùng đi vào.
Lương Giai Văn đăm chiêu đánh giá Lương Tư Văn, hoài nghi hỏi:" Tư Văn, Viên Tinh Tinh... Tình cảm hai em tốt không?"
Lương Tư Văn im lặng, mất tự nhiên cười cười:"Chị, chị hỏi gì vậy? Tình cảm không tốt, sao có thể đính hôn?"
"À, vậy sao?" Lương Giai Văn cho rằng, Lương Tư Văn còn không biết chuyện "bị phản bội". Trong lòng càng oán hận Lạc Tuyết Vi! Sao lại có người phụ nữ đáng ghét thế này? Một bên dụ dỗ em trai cô đính hôn, một bên lại cùng với Hàn Thừa Nghị!
Thật sự là tiện nhân! Hai nam nhân ưu tú nhất Đế Đô, liền bị cô đừa bỡn trong tay!
Mắt Lương Giai Văn nheo lại, lộ ra âm hiểm cùng giả dối! Cô sẽ không cho tiện nhân này thực hiện được. Cho dù không phải vì bản thân, không phải vì Hàn Thừa Nghị, nói gì cô cũng không để Lương gia chịu nhục như vậy! Một thiết kế nhỏ nhỏ, sao lại có lá gan lớn đến thế?
Cô nhất định phải khiến cô ta thân bại danh liệt!
Tối Thứ sáu, Lạc Tuyết Vi làm xong công việc, từ công trường đi ra đã là mười giờ tối. Sờ sờ bụng, Lạc Tuyết Vi thở dài, đã trễ thế này có nên chạy về thành phố hay không? Gần đây Hàn Thừa Nghị đều quấn lấy cô không buông, nhưng đêm nay ngay cả điện thoại cũng không mở, chẳng lẽ có tiệc xã giao?
Tuy rằng hiểu rõ công việc của anh, nhưng trên điện thoại không có cuộc gọi nhỡ cũng không có tin nhắn liền mất mát.
Đang nghĩ đến đó, di động liền vang lên, trên màn ảnh lóe ra tên Hàn Thừa Nghị.
Lạc Tuyết Vi không kìm được hé miệng nở nụ cười, "Alô... Đang ở đây vậy?"
"Đang ở bên ngoài!" Thanh âm Hàn Thừa Nghị nghe rất sung sướng. "Anh hiện tại muốn đi một nơi."
"A... Có xã giao!" Nụ cười của Lạc Tuyết Vi lại ủ rũ xuống, còn tưởng rằng sẽ đến đón cô. Cúi đầu, tức khắc không còn sức sống. "Vậy anh... Vậy anh đi đi, anh trước làm việc đi!"
"...Được." Hàn Thừa Nghị chỉ đáp lại một từ, liền dừng lại.
"Hửm?" Lạc Tuyết Vi mất hứng, không còn thứ gì khác muốn nói với cô sao? Vì thế, bỉu môi ám chỉ anh, "Mười giờ rồi... Em còn chưa ăn cơm."
"Ôi chao, vậy sao?"
"..." Lạc Tuyết Vi sửng sờ, đây là chuyện gì? Chỉ nói như vậy? Gã đàn ông xấu xa! Lúc lừa chưa đến tay, liền vây quanh cô cả ngày, cũng chỉ mới mấy ngày! Cô còn chưa nói tha thứ anh, còn chưa cùng anh làm hòa đâu! Vậy mà đã không kiên nhẫn với cô rồi? Nói cũng không thể nói nhiều thêm hai câu? Có xã giao rất giỏi sao? Có xã giao thì không có thời gian nói chuyện với cô hả? Đã như thế còn gọi điện thoại cho cô làm gì?
Hừ! Mất hứng! Lạc Tuyết Vi tức giận nâng chân đá hòn đá trên đất bay xa, bực mình tắt điện thoại.
Bỏ đi, có gì để giận chứ. Có lẽ, là cô quá phận, anh đang xã giao sẽ có người lạ bên cạnh, cho nên anh mới không tiện nói nhiều một chút? Tính tình Lạc Tuyết Vi tốt, đã bắt đầu chủ động thay Hàn Thừa Nghị tìm lý do.
Vừa đi chưa được mấy bước, di động Lạc Tuyết Vi lại vang lên, vẫn là Hàn Thừa Nghị. A? Anh gọi làm gì? Không phải vừa nãy đã nói qua điện thoại là đang xã giao sao?
"Alô, sao vậy?" Lạc Tuyết Vi cố ý dùng giọng điệu hung dữ.
" Làm sao vậy? Nghe giọng nói, hình như là đanh giận anh?" Hàn Thừa Nghị cười nhạt mang theo độ rung, "Được rồi, vừa rồi là anh không đúng, anh hiện tại đến tìm em?"
Khóe miệng Lạc Tuyết Vi có chút giơ cao, nhưng ngoài miệng không được tự nhiên nói:" Không cần, em mệt, muốn nhanh trở về đi ngủ."
"Còn sớm mà, ngày mai cuối tuần, hôm nay có thể ngủ muộn một chút."
"..." Lạc Tuyết Vi dao động, cầm di động không nói lời nào.
" Tiểu Tuyết, em xoay người lại."
"..." Lạc Tuyết Vi sửng sốt, lời này là có ý gì? Đầu óc còn trì độn, thân thể cũng đã xoay lại, nghi hoặc nhìn ra đằng sau.
Chỉ thấy ở nơi cách cô hơn mười thước, Hàn Thừa Nghị đang giơ di động phất tay với cô.
" Ha hả... "Lạc Tuyết Vi cười ra tiếng, khép lại di động nhìn Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị mở ra hai tay chạy về phía cô, như bị anh lây nhiễm, Lạc Tuyết Vi cũng bắt đầu chạy, nhảy thẳng lên trên người anh, Hàn Thừa Nghị vươn tay nâng cô, đỡ lấy đầu cô môi mỏng hạ xuống trao nụ hôn.
Lạc Tuyết Vi chỉ cảm thấy đại não thiếu dưỡng khí, cô không biết mình đang làm gì, hormone nam tính trên người anh có lực lực hấp dẫn lớn với cô, thường thường chọc cô điên cuồng không thôi!
Hàn Thừa Nghị cũng cùng cô một dạng, thân thể cô mềm mại bộ dáng xinh đẹp, cũng làm cho anh đánh mất lý trí, đánh rơi tiêu chuẩn bình thường.
Môi cánh hoa tách ra, đôi mắt nóng bỏng trực diện, dường như ý hợp tâm đầu. Hàn Thừa Nghị hỏi:"Đói bụng phải không? Dẫn em đi ăn cơm."
"Ừ..." Lạc Tuyết Vi đỏ mặt gật gật đầu.
Nhanh chóng lên xe, Hàn Thừa Nghị phân phó tài xế chạy đến khu nghỉ dưỡng nước nóng gần đó, tất nhiên cũng là sản nghiệp thuộc tập đoàn D-S. Vừa tiến vào phòng, đôi bên quấn quýt si không nỡ buông, mà Lạc Tuyết Vi cũng bởi vì kinh hỉ đột nhiên giáng xuống, so với bình thường kích động hơn nhiều, vô cùng phối hợp, tùy ý Hàn Thừa Nghị điều khiển.
Hàn Thừa Nghị có thể dễ dàng thõa mãn? Chờ đến khi Hàn Thừa Nghị buông tha cô, cô đã mệt mỏi nằm sấp trên giường ngay mí mắt cũng mở không nổi. Chuông cửa vang lên, phục vụ đem thức ăn đưa vào, Lạc Tuyết Vi hồn nhiên không phát hiện.
Hàn Thừa Nghị đi qua, ngồi xổm bên giường, cúi đầu hôn môi cô, Lạc Tuyết Vi mới mở mắt ra, kháng nghị nói:" Đừng hôn, đều sưng rồi, đau quá!"
"Ha hả, được, không hôn." Hàn Thừa Nghị biết nghe lời, đứng dậy đỡ cô dậy, "Không phải còn chưa ăn gì sao? Đã gọi người đem đồ ăn vào, ngồi dậy ăn chút gì hẵng ngủ tiếp..."
"Ừ..." Vừa nghe đến ăn, Lạc Tuyết Vi nhảy lên, chạy lẹ đến bàn ăn, nhanh tay gắp đồ ăn nhét vào miệng cứ như bị bỏ đói mấy ngày rồi.
Hàn Thừa Nghị sửng sốt, lập tức cưng chiều lắc đầu, anh "ngược đãi" cô bao nhiêu mới biến cô đói thành thế này.
Hàn Thừa Nghị ngồi xuống bên người cô, cân nhắc mở miệng:"Việc kia... Chuyện cùng Lương Tư Văn đính hôn, em không thể suy xét chút sao?"
"Hửm?" Miệng Lạc Tuyết Vi nhét đồ ăn, lời nói có chút không rõ, "Em cũng biết là không ổn, em muốn tìm anh ấy nói chuyện chẳng qua chưa có cơ hội."
"Vậy em... Em nhanh lên chút, nếu chuyện hôn ước của em với cậu ta công bố ra ngoài, mẹ anh thấy được, anh làm sao giải thích?" Đem bản thân Hàn Thừa Nghị khuyên nhủ không hữu dụng, đành phải đem mẹ kéo vào, con dâu đều sợ mẹ chồng mà, cũng không biết chiêu này có dùng được hay không?
Lạc Tuyết Vi quả nhiên sửng sốt một chút, do dự.
Mắt Hàn Thừa Nghị sáng lên, ôm lấy Lạc Tuyết Vi, cắn vành tai cô, "Tiểu Tuyết, chúng ta cũng đã làm lành rồi, không phải sao? Sau này chúng ta còn muốn ở bên nhau, chẳng lẽ em không nghĩ như vậy? Anh biết, những việc anh làm vẫn chưa đủ tốt, nhưng là em phải cho anh cơ hội cùng thời gian để chứng minh!"
"Ừ..."
Lạc Tuyết Vi lâm vào trầm tư, chính xác, bất luận là tình cảm hay đạo lý mà nói, việc này cô hiện tại không thể giúp Lương Tư Văn được nữa.
Ngay khi Hàn Thừa Nghị cùng Lạc Tuyết Vi tại khu nghỉ dưỡng quyến luyến, đồng thời một người khác cũng đi vào khu nghỉ dưỡng.
Lương Giai Văn trực tiếp đi văn phòng quản lí, tìm được quản lí khu nghỉ dưỡng.
"Lương tiểu thư, cô sao lại đại giá quang lâm? Có nhã hứng đến vậy, có... Có yêu cầu gì muốn tôi giúp sao?" Quản lí khách khí đứng lên chào đón Lương Giai Văn, Lương gia một trong bốn đại gia tộc ở Đế Đô, đại gia tộc, đắc tội không nổi.
Lương Giai Văn mỉm cười:"Tôi muốn đi vào phòng an ninh theo dõi, nhẫn của tôi lúc nãy đi thang máy phát hiện không có, tôi muốn biết nó rớt ở đâu, hay là... Không cẩn thận bị ai trộm rồi.“
"Ơ..."
Quản lí suy nghĩ một lát, rõ ràng lý do này của Lương Giai Văn là muốn xem camera. Mặc kệ cô có mục đích gì, Lương Giai Văn nếu muốn xem, ông cũng không thể cản.
"Như thế nào, không được sao?" Ánh mắt Lương Giai Văn lạnh lùng.
"Không... Đương nhiên không phải, Lương tiểu thư, mời!"
Quản lí dẫn Lương Giai Văn đến phòng theo dõi, khi ra khỏi văn phòng lặng lẽ phân phó thư kí:"Nhanh đi báo cáo Nghê tiên sinh, nói là Lương Giai Văn không biết vì cái gì muốn xem camera của hội quán."
"Vâng.“ Thư kí trả lời, lặng lẽ rời đi.
Mà Lương Giai Văn theo quản lí đi đến phòng theo dõi, từng phần đều nhìn kỹ. Vừa nãy cô thu đến tin nói Hàn Thừa Nghị đến khu nghỉ dưỡng này, còn mang theo một người phụ nữ, cô liền lập tức chạy tới. Chẳng qua, vẫn là chậm một bước, không có nhìn thấy người phụ nữ kia.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể chạy đến phòng camera.
"Lương tiểu thư, cô còn nhớ mình để quên ở đâu không? Đại khái là lúc nào, chúng tôi sẽ thu hẹp phạm vi."
Lương Giai Văn không để ý tới quản lí, lập tức đi qua hỏi bảo vệ:”Khu nào là dùng riêng cho tổng tài?"
Bảo vệ sửng sốt, ngốc ngốc chỉ vào một khung theo dõi:"Là cái này."
Ánh mắt Lương Giai Văn sáng lên, đi qua đẩy ra bảo vệ, bản thân tự mình xem xét. Sau đó, ngón tay dừng lại, ánh mắt cứng đờ, cả người cũng không thể động... Gương mặt này, người phụ nữ Hàn Thừa Nghị ôm, không phải là Viên Tinh Tinh sắp đính hôn với Lương Tư Văn em trai của cô sao?
Hàn Thừa Nghị sao lại có thể cùng cô ta một chỗ? Bọn họ còn thân mật như vậy!
Lương Giai Văn như rớt xuống hồ nước lạnh, cả người lạnh thấu xương! Cô còn xem Viên Tinh Tinh như em gái ruột mà chăm sóc! Không nghĩ tới, cô ta mới chính là kẻ cầm đầu cản trở hạnh phúc của mình! Từ từ, Kiều Vũ Vi không phải nói, cô gái kia tên là Lạc Tuyết Vi sao? Nhưng, cô ta chính là Viên Tinh Tinh!
Chuyện khúc mắc này còn có gì mà cô không biết? Rời khỏi Hàn Thừa Nghị bốn năm, anh cuối cùng đã trải qua những chuyện gì?
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, quản lí nhanh chóng đi ra ngoài đón người:" Nghê tiên sinh, anh tới rồi."
Lương Giai Văn quay đầu, hiểu rõ nở nụ cười, Nghê Tuấn nhanh như vậy đã tới rồi? Hàn Thừa Nghị quả nhiên là không nuôi người không hữu dụng. Chẳng qua, vẫn là tới chậm một bước, nên biết, cô cũng đã biết. Mặc kệ Viên Tinh Tinh cùng Lạc Tuyết Vi có cái gì quan hệ, cô ta có phải là Lạc Tuyết Vi hay không, dám tiếp cận Hàn Thừa Nghị, cô tuyệt đối sẽ không nương tay!
" Lương tiểu thư, cô có yêu cầu gì muốn hỗ trợ sao?" Nghê Tuấn khách khí khom lưng chào Lương Giai Văn.
Lương Giai Văn lắc đầu cười khẽ, mày khẽ nhướng, "Không có, mất chiếc nhẫn, chẳng qua không tìm ra, bỏ đi, cũng không có giá trị gì, mất thì thôi."
Nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.
Nghê Tuấn nhíu mày, vì tìm chiếc nhẫn? Điều này sao có thể? Chuyện sẽ không đơn giản như vậy...
Lương Giai Văn về đến nhà, ở gara nhìn thấy em trai Lương Tư Văn cũng về muộn.
"Chị, trễ thế này?" Lương Tư Văn xuống xe, lôi kéo Lương Giai Văn cùng đi vào.
Lương Giai Văn đăm chiêu đánh giá Lương Tư Văn, hoài nghi hỏi:" Tư Văn, Viên Tinh Tinh... Tình cảm hai em tốt không?"
Lương Tư Văn im lặng, mất tự nhiên cười cười:"Chị, chị hỏi gì vậy? Tình cảm không tốt, sao có thể đính hôn?"
"À, vậy sao?" Lương Giai Văn cho rằng, Lương Tư Văn còn không biết chuyện "bị phản bội". Trong lòng càng oán hận Lạc Tuyết Vi! Sao lại có người phụ nữ đáng ghét thế này? Một bên dụ dỗ em trai cô đính hôn, một bên lại cùng với Hàn Thừa Nghị!
Thật sự là tiện nhân! Hai nam nhân ưu tú nhất Đế Đô, liền bị cô đừa bỡn trong tay!
Mắt Lương Giai Văn nheo lại, lộ ra âm hiểm cùng giả dối! Cô sẽ không cho tiện nhân này thực hiện được. Cho dù không phải vì bản thân, không phải vì Hàn Thừa Nghị, nói gì cô cũng không để Lương gia chịu nhục như vậy! Một thiết kế nhỏ nhỏ, sao lại có lá gan lớn đến thế?
Cô nhất định phải khiến cô ta thân bại danh liệt!