Editor: Sơn Ngư
"Chuyện này, mẹ Viên Hi Lãng, mẹ Dương Bằng, nếu chuyện này hai đứa nhỏ đều sai, tôi thấy, liền nói lời xin lỗi với đối phương, về nhà cố gắng dạy dỗ là được, hai người nói sao?" Hiệu trưởng đề nghị.
Người phụ nữ trung niên béo tốt không có vẻ mặt kiêu ngạo như vừa nãy, sắc mặt không được tự nhiên, "Nếu Hiệu trưởng đã nói như vậy, cứ làm như thế! Tôi cũng không phải hạng người tính toán chi li, không nói đạo lí buông chặt người không thả."
"..." Lạc Tuyết Vi kinh ngạc nhìn qua, lại ngại trước mặt hai đứa nhỏ không thể nổi giận, cho nên nói, dạy dỗ đứa nhỏ ngay từ lúc nhỏ rất quan trọng.
" Viên Hi Lãng, chạy đến xin lỗi bạn ngay!" Lạc Tuyết Vi ôm chầm lấy đứa con lớn, cúi đầu nói nhỏ vào tai bé, "Ngoan ngoãn cho mẹ, nhanh nào!"
Viên Hi Lãng cương cổ nói, "Mẹ, bắt nó xin lỗi Tiểu Bảo trước! Nó bắt nạt Tiểu Bảo trước!"
" Viên Hi Lãng!" Lạc Tuyết Vi tức giận, đứa con lớn này chẳng biết giống ai, một chút thiệt thòi cũng không chịu, đương nhiên cô sẽ không thừa nhận là giống cô.
Hiệu trưởng nhìn Viên Hi Lãng chu miệng, quai hàm cũng phồng lên, chỉ sợ bé lại nổi tính bướng bỉnh, nhanh chóng kéo nhóc mập đến trước mặt Viên Hi Trà, "Được được, Hiệu trưởng làm chủ, bạn nhỏ Dương Bằng trước xin lỗi với bạn Viên Hi Trà, chuyện này là bạn Dương Bằng không đúng trước, hắn là bé phải xin lỗi trước!"
Nhóc mập xoa xoa cái mũi, nói:" Thực xin lỗi."
Nghe được nhóc mập chịu nhẫn lỗi, Viên Hi Lãng không tình nguyện hừ câu:" Hừ... Thực xin lỗi!"
" Mặc kệ thế nào, đánh nhau đều là không đúng, sau này không được trêu chọc bạn học, cũng không được tùy tiện động tay đánh người, các con rõ chưa?"
Hiệu trưởng lải nhải giáo dục ba đứa nhỏ một trận, nhóm phụ huynh mới từng người dẫn đứa nhỏ rời khỏi nhà trẻ.
Lạc Tuyết Vi cũng không để ý hai đứa nhỏ, cùng Nguyễn Đan Ninh nói chuyện, phía sau hai đứa nhỏ với đôi chân ngắn chạy chậm phía sau hai người. Hai đứa nhỏ hiện tại rất thành thật, ngay cả Viên Hi Lãng cũng không kiêu ngạo như vừa rồi.
Tiểu Bảo đưa tay chọt chọt mặt anh trai, đôi mắt to vụt sáng.
Trên mặt Đại Bảo còn có thương, bị Tiểu Bảo chọt như vậy, đau đến nhe răng trợn mắt, "Á! Tiểu Bảo, đừng chọt anh, đau!"
Tiểu Bảo đáng yêu gật gật đầu, nhìn bóng dáng mẹ ở đằng trước, nói:"Mẹ..."
Hai anh em tâm linh tương thông, anh trai Đại Bảo biết ý em trai Tiểu Bảo, mẹ tức giận. Hít hít mũi, không nói lời nào, mỗi lần bé cùng người ta đánh nhau, mẹ liền tức giận. Bé không hiểu được, chuyện này có gì mà phải nổi giận? Thân là nam tử hán đại trượng phu, nếu ngay cả em trai mình đều không thể bảo vệ được, thì làm con trai làm gì?
" Đừng lo, tâm tư phụ nữ, trở về dỗ lại dỗ một chút sẽ không sao, Tiểu Bảo không cần lo lắng." Anh trai Đại Bảo vỗ vỗ ngực, ra vẻ rất là hiểu biết.
Lạc Tuyết Vi với Nguyễn Đan Ninh không quay đầu lại, nhưng hai đứa nhỏ nói chuyện với nhau đều nghe rành mạch, chỉ biết nhìn nhau mà cười. Hai đứa nhỏ tinh quái suốt ngày gây rắc rối, thật sự là từ bụng cô chui ra sao? Cô khi còn nhỏ cũng không nghịch ngợm như vậy, xem ra là giống cha bọn nó.
Nghĩ đến từ "cha", ánh mắt Lạc Tuyết Vi tối sầm, nên nói thế nào với Hàn Thừa Nghị? Hàn Thừa Nghị nếu biết, sẽ như thế nào? Bốn năm trước, anh vì hai đứa nhỏ mà phế đi ngón tay! Lời Nghê Tuấn tuy nói không rõ ràng, nhưng cô đại khái đoán được là có liên qua đến Hàn gia.
Đại Bảo khuyến khích Tiểu Bảo, "Tiểu Bảo, em đi.. Em đi ôm mẹ, mẹ thương em nhất, em kêu mẹ nhiều một chút, mẹ sẽ vui vẻ ngay."
Tiểu Bảo chớp mắt to, gật gật đầu, lời anh trai Đại Bảo nói nhất định đúng, trừ mẹ ra, yêu nhất chính là anh trai Đại Bảo.
Đôi chân ngắn chạy thẳng hướng về phía Lạc Tuyết Vi, ôm cẳng chân mẹ, ngẩng đầu, lấy lòng hét lên:" Mẹ... Mẹ..." Bé sẽ không nói nhiều lắm, nói trôi chảy nhất chính là chữ này.
Lạc Tuyết Vi cúi đầu nhìn con trai nhỏ, trong lòng mềm nhũn, có giận bao nhiêu cũng biến mất.
"Ai, Tiểu Bảo ngoan." Lạc Tuyết Vi ngồi xổm người xuống bế Tiểu Bảo lên.
Đại Bảo nhanh chóng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hướng mẹ duỗi hai cái cánh tay, "Mẹ, còn có Đại Bảo nữa!"
Lạc Tuyết Vi cười khúc khích, "Mẹ chỉ có thể ôm một đứa thôi!"
Đại Bảo thất vọng trề môi, chẳng qua, làm anh trai, bé sẽ không cùng em trai đoạt. Ngược lại xoay về hướng Nguyễn Đan Ninh, "Đan Đan..."
Nguyễn Đan Ninh bật cười:"A, sao nào, mẹ con không cần con, con lúc này mới nhớ đến Dì! Thằng nhóc không lương tâm!" Tuy nói như vậy, cô vẫn bế Đại Bảo lên. Đại Bảo chui vào lòng Nguyễn Đan Ninh, dựa vào tai cô lặng lẽ nói, "Đan Đan, Dì không cần tức giận, mẹ là mẹ của con, còn dì là người mà con thích!"
"Á..." Nguyễn Đan Ninh đen mặt, thằng nhóc này, ai tới nói cho cô là ngây thơ trong sáng hay là trưởng thành sớm đây?
Thời gian cùng con trai ở chung một chỗ luôn vui vẻ mà ngắn ngủi, tuy rằng Lạc Tuyết Vi tạm thời bị cách chức, nhưng cô cũng không thể ở lại nước A quá lâu, bởi vì ngày đính hôn của cô và Lương Tư Văn đến rồi, cô phải trở về hoàn thành lễ đính hôn.
Trong sân bay, Lạc Tuyết Vi ôm hai đứa con trai luyến tiếc buông tay.
"Mẹ, không cần đi nhanh như vậy được không? Đại Bảo, Tiểu Bảo không nỡ!"
Hai đứa con trai đứng hai bên song song cầm tay cô, khuôn mặt nhỏ nhắn như nhau, ánh mắt ủ rũ, miệng méo, nước mắt liền rớt xuống.
Lạc Tuyết Vi vừa đau lòng lại luyến tiếc, thời gian này, cô có bao nhiêu không nỡ? Con mới được ba tuổi, nhưng thời gian cô ở bên cạnh không nhiều lắm, bởi vì không có cha, cô phải nỗ lực làm việc, mới có thể gánh được chi phí nuôi nấng hai đứa nhỏ, hơn nữa chi phí trị bệnh cho Tiểu Bảo rất lớn.
Nguyễn Đan Ninh ở một bên nhìn, cái mũi chua xót. Bạn thân của cô, mệnh thật sự khổ.
"Được rồi, Đại Bảo Tiểu Bảo, các con là đàn ông con trai... Không thể làm mẹ khóc, muốn ngoan ngoãn, mẹ mới có thể ở bên ngoài làm việc, có phải hay không?"
Vừa nghe lời này của Nguyễn Đan Ninh, hai đứa nhỏ lập tức cắn răng, ngậm chặt miệng, rõ ràng muốn khóc lại liều mạng chịu đựng.
" Tuyết Vi, cậu cũng đừng khóc, thời gian không sai biệt lắm, vào đi thôi! Yên tâm, Đại Bảo Tiểu Bảo cũng chẳng khác gì con của mình, mình sẽ chăm sóc cẩn thận... Chờ Tiểu Bảo trị bệnh xong rồi, cậu có thể yên tâm đón bọn nó qua đó."
"Ừ." Lạc Tuyết Vi gật gật đầu, lau khô nước mắt, hôn má hai đứa con trai, đứng dậy hướng cửa kiểm tra mà đi.
" Đại Bảo, Tiểu Bảo, nói tạm biệt với mẹ đi."
" Mẹ tạm biệt."
" Mẹ..."
Mỗi bước Lạc Tuyết Vi quay đầu ba lần, tất nhiên là vạn phần không muốn.
Lạc Tuyết Vi vừa xuống máy bay đã nhận được Lương Tư Văn điện thoại.
Không cần phải nói, ngày mai chính là ngày bọn họ đính hôn, ngay lúc này Lương Tư Văn lại không liên lạc được với cô, đương nhiên là khá lo lắng.
"Alô, Tư Văn." Lạc Tuyết Vi nhận điện thoại, không đợi Lương Tư Văn hỏi, liền thành thật nói, "Anh đứng sốt ruột, tôi đã trở về, hiện tại ở sân bay, lập tức trở về, yên tâm, tôi chỉ là ra ngoài giải sầu không mở di dộng."
" Ôi, tiểu tổ tông của anh à, em thấy ngột ngạt thì nói với anh một tiếng, muốn dọa anh chết sao? Có biết ngày mai là ngày gì không!" Lương Tư Văn sao có thể không nóng này? "Không riêng gì anh, ngay cả ba mẹ anh cũng lo muốn chết, em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Lạc Tuyết Vi ngạc nhiên, nghe khẩu khí Lương Tư Văn, anh hình như vẫn không biết chuyện cô tạm thời cách chức vì bị nghi ngờ sao chép bản thiết kế? Vì cái gì? Chuyện lớn như vậy, Lương Giai Văn cũng là trợ lý phải biết chứ! Ý nghĩ nhen lên trong lòng, chẳng lẽ là Hàn Thừa Nghị cứng rắn đem chuyện này đè xuống?
Anh làm như vậy, rõ ràng là đang che chở cô. Lạc Tuyết Vi biểu môi, biết lần này mình lại tùy hứng.
"À, không có việc gì... Tôi trở về nước A một chuyến, gặp mấy đứa bạn." Lạc Tuyết Vi tránh nặng tìm nhẹ, nếu Lương Tư Văn không biết, cô cũng không tính toán nói.
"Haiz..." Ở bên kia Lương Tư Văn thở dài, "Ngày mai chúng ta muốn đính hôn, em ngàn vạn lần đừng đến lúc đó lại có chuyện, ngày mai!"
Lạc Tuyết Vi kinh ngạc, quả nhiên là hào môn, lễ đính hôn thôi cũng muốn làm to như vậy? Cô bây giờ thật sự sợ mẹ chồng cũng đến, chẳng qua, hiện tại muốn đổi ý thật có lỗi với Lương Tư Văn, chỉ có thể kiên trì tiến tới.
"Em hiện tại không cần động, anh lập tức đến đón em, em hôm này cũng đừng về nhà, ngày mai muốn thức dậy rất sớm, hôm nay trực tiếp đến nhà anh, hiểu chưa?"
"Ừ." Lạc Tuyết Vi đồng ý, ngẫm lại chuyện ngày mai, da đầu cô run một trận, không biết làm như vậy đến cuối cùng có đúng hay không. Vẫn là giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô, chuyện này có gì đó không đúng, lễ đính hôn ngày mai có thể thuận lợi không? Cô giúp bạn như vậy, là đúng phải không?
Trong thời gian chờ đợi Lương Tư Văn, Hàn Thừa Nghị cũng gọi điện thoại tới.
Khoảng thời gian này, đối với chuyện bản thiết kế, kỳ thật Lạc Tuyết Vi chẳng giận nữa rồi, tỉnh táo lại có thể hiểu rõ Hàn Thừa Nghị lập trường. Nhưng ngay ngày mại là lễ đính hôn với Lương Tư Văn, lúc này nếu nhận Hàn Thừa Nghị điện thoại, Lạc Tuyết Vi sợ không hạ được quyết tâm.
" Tinh Tinh!"
Lương Tư Văn đến rất nhanh, đón Lạc Tuyết Vi đến Lương gia.
Lạc Tuyết Vi nhìn dáng vẻ Lương Tư Văn khẩn trương, không khỏi cười đáp:"Anh đừng nghiêm túc như vậy, làm như là thật không bằng!"
Lương Tư Văn dừng một chút, sắc mặt có chút khó coi, trầm giọng hỏi lại:" Như thế nào, em cảm thấy, đây là một trò đùa, là có thể không cần nghiêm túc? Tinh Tinh, anh thật nghiêm túc, ngày mai họ hàng gần Lương gia đều sẽ đến, không thể có sơ xuất!"
Nhìn ra anh mất hứng, Lạc Tuyết Vi chột dạ rụt cổ, lắc đầu:" Không phải, anh đứng giận, tôi không có không thừa nhận. Tôi nhất định nghiêm túc, càm đoan lễ đính hôn thuận lợi hoàn thành có được hay không?"
"Chuyện này, Tư Văn, lễ đính hôn ngày mai, thật sự không có vấn đề gì chứ?" Lạc Tuyết Vi thật cẩn thận nhìn Lương Tư Văn, nguyên bản không có áp lực phối hợp diễn một chút, vì cái gì lại khiến cô ngày càng bất an mãnh liệt?
"Em cảm thấy có cái vấn đề gì? Chúng ta không phải đã nói rõ rồi sao?" Lương Tư Văn hỏi một đằng trả lời một nẻo, hại Lạc Tuyết Vi không biết nói tiếp như thế nào, nhưng càng ngày càng âm thầm lo lắng.
Lương Tư Văn không nói gì thêm, trầm mặc nhìn phía trước. Lạc Tuyết Vi càng thêm nghi hoặc bất an, anh là làm sao vậy? Cùng bình thường không giống nhau lắm?
"Chuyện này, mẹ Viên Hi Lãng, mẹ Dương Bằng, nếu chuyện này hai đứa nhỏ đều sai, tôi thấy, liền nói lời xin lỗi với đối phương, về nhà cố gắng dạy dỗ là được, hai người nói sao?" Hiệu trưởng đề nghị.
Người phụ nữ trung niên béo tốt không có vẻ mặt kiêu ngạo như vừa nãy, sắc mặt không được tự nhiên, "Nếu Hiệu trưởng đã nói như vậy, cứ làm như thế! Tôi cũng không phải hạng người tính toán chi li, không nói đạo lí buông chặt người không thả."
"..." Lạc Tuyết Vi kinh ngạc nhìn qua, lại ngại trước mặt hai đứa nhỏ không thể nổi giận, cho nên nói, dạy dỗ đứa nhỏ ngay từ lúc nhỏ rất quan trọng.
" Viên Hi Lãng, chạy đến xin lỗi bạn ngay!" Lạc Tuyết Vi ôm chầm lấy đứa con lớn, cúi đầu nói nhỏ vào tai bé, "Ngoan ngoãn cho mẹ, nhanh nào!"
Viên Hi Lãng cương cổ nói, "Mẹ, bắt nó xin lỗi Tiểu Bảo trước! Nó bắt nạt Tiểu Bảo trước!"
" Viên Hi Lãng!" Lạc Tuyết Vi tức giận, đứa con lớn này chẳng biết giống ai, một chút thiệt thòi cũng không chịu, đương nhiên cô sẽ không thừa nhận là giống cô.
Hiệu trưởng nhìn Viên Hi Lãng chu miệng, quai hàm cũng phồng lên, chỉ sợ bé lại nổi tính bướng bỉnh, nhanh chóng kéo nhóc mập đến trước mặt Viên Hi Trà, "Được được, Hiệu trưởng làm chủ, bạn nhỏ Dương Bằng trước xin lỗi với bạn Viên Hi Trà, chuyện này là bạn Dương Bằng không đúng trước, hắn là bé phải xin lỗi trước!"
Nhóc mập xoa xoa cái mũi, nói:" Thực xin lỗi."
Nghe được nhóc mập chịu nhẫn lỗi, Viên Hi Lãng không tình nguyện hừ câu:" Hừ... Thực xin lỗi!"
" Mặc kệ thế nào, đánh nhau đều là không đúng, sau này không được trêu chọc bạn học, cũng không được tùy tiện động tay đánh người, các con rõ chưa?"
Hiệu trưởng lải nhải giáo dục ba đứa nhỏ một trận, nhóm phụ huynh mới từng người dẫn đứa nhỏ rời khỏi nhà trẻ.
Lạc Tuyết Vi cũng không để ý hai đứa nhỏ, cùng Nguyễn Đan Ninh nói chuyện, phía sau hai đứa nhỏ với đôi chân ngắn chạy chậm phía sau hai người. Hai đứa nhỏ hiện tại rất thành thật, ngay cả Viên Hi Lãng cũng không kiêu ngạo như vừa rồi.
Tiểu Bảo đưa tay chọt chọt mặt anh trai, đôi mắt to vụt sáng.
Trên mặt Đại Bảo còn có thương, bị Tiểu Bảo chọt như vậy, đau đến nhe răng trợn mắt, "Á! Tiểu Bảo, đừng chọt anh, đau!"
Tiểu Bảo đáng yêu gật gật đầu, nhìn bóng dáng mẹ ở đằng trước, nói:"Mẹ..."
Hai anh em tâm linh tương thông, anh trai Đại Bảo biết ý em trai Tiểu Bảo, mẹ tức giận. Hít hít mũi, không nói lời nào, mỗi lần bé cùng người ta đánh nhau, mẹ liền tức giận. Bé không hiểu được, chuyện này có gì mà phải nổi giận? Thân là nam tử hán đại trượng phu, nếu ngay cả em trai mình đều không thể bảo vệ được, thì làm con trai làm gì?
" Đừng lo, tâm tư phụ nữ, trở về dỗ lại dỗ một chút sẽ không sao, Tiểu Bảo không cần lo lắng." Anh trai Đại Bảo vỗ vỗ ngực, ra vẻ rất là hiểu biết.
Lạc Tuyết Vi với Nguyễn Đan Ninh không quay đầu lại, nhưng hai đứa nhỏ nói chuyện với nhau đều nghe rành mạch, chỉ biết nhìn nhau mà cười. Hai đứa nhỏ tinh quái suốt ngày gây rắc rối, thật sự là từ bụng cô chui ra sao? Cô khi còn nhỏ cũng không nghịch ngợm như vậy, xem ra là giống cha bọn nó.
Nghĩ đến từ "cha", ánh mắt Lạc Tuyết Vi tối sầm, nên nói thế nào với Hàn Thừa Nghị? Hàn Thừa Nghị nếu biết, sẽ như thế nào? Bốn năm trước, anh vì hai đứa nhỏ mà phế đi ngón tay! Lời Nghê Tuấn tuy nói không rõ ràng, nhưng cô đại khái đoán được là có liên qua đến Hàn gia.
Đại Bảo khuyến khích Tiểu Bảo, "Tiểu Bảo, em đi.. Em đi ôm mẹ, mẹ thương em nhất, em kêu mẹ nhiều một chút, mẹ sẽ vui vẻ ngay."
Tiểu Bảo chớp mắt to, gật gật đầu, lời anh trai Đại Bảo nói nhất định đúng, trừ mẹ ra, yêu nhất chính là anh trai Đại Bảo.
Đôi chân ngắn chạy thẳng hướng về phía Lạc Tuyết Vi, ôm cẳng chân mẹ, ngẩng đầu, lấy lòng hét lên:" Mẹ... Mẹ..." Bé sẽ không nói nhiều lắm, nói trôi chảy nhất chính là chữ này.
Lạc Tuyết Vi cúi đầu nhìn con trai nhỏ, trong lòng mềm nhũn, có giận bao nhiêu cũng biến mất.
"Ai, Tiểu Bảo ngoan." Lạc Tuyết Vi ngồi xổm người xuống bế Tiểu Bảo lên.
Đại Bảo nhanh chóng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hướng mẹ duỗi hai cái cánh tay, "Mẹ, còn có Đại Bảo nữa!"
Lạc Tuyết Vi cười khúc khích, "Mẹ chỉ có thể ôm một đứa thôi!"
Đại Bảo thất vọng trề môi, chẳng qua, làm anh trai, bé sẽ không cùng em trai đoạt. Ngược lại xoay về hướng Nguyễn Đan Ninh, "Đan Đan..."
Nguyễn Đan Ninh bật cười:"A, sao nào, mẹ con không cần con, con lúc này mới nhớ đến Dì! Thằng nhóc không lương tâm!" Tuy nói như vậy, cô vẫn bế Đại Bảo lên. Đại Bảo chui vào lòng Nguyễn Đan Ninh, dựa vào tai cô lặng lẽ nói, "Đan Đan, Dì không cần tức giận, mẹ là mẹ của con, còn dì là người mà con thích!"
"Á..." Nguyễn Đan Ninh đen mặt, thằng nhóc này, ai tới nói cho cô là ngây thơ trong sáng hay là trưởng thành sớm đây?
Thời gian cùng con trai ở chung một chỗ luôn vui vẻ mà ngắn ngủi, tuy rằng Lạc Tuyết Vi tạm thời bị cách chức, nhưng cô cũng không thể ở lại nước A quá lâu, bởi vì ngày đính hôn của cô và Lương Tư Văn đến rồi, cô phải trở về hoàn thành lễ đính hôn.
Trong sân bay, Lạc Tuyết Vi ôm hai đứa con trai luyến tiếc buông tay.
"Mẹ, không cần đi nhanh như vậy được không? Đại Bảo, Tiểu Bảo không nỡ!"
Hai đứa con trai đứng hai bên song song cầm tay cô, khuôn mặt nhỏ nhắn như nhau, ánh mắt ủ rũ, miệng méo, nước mắt liền rớt xuống.
Lạc Tuyết Vi vừa đau lòng lại luyến tiếc, thời gian này, cô có bao nhiêu không nỡ? Con mới được ba tuổi, nhưng thời gian cô ở bên cạnh không nhiều lắm, bởi vì không có cha, cô phải nỗ lực làm việc, mới có thể gánh được chi phí nuôi nấng hai đứa nhỏ, hơn nữa chi phí trị bệnh cho Tiểu Bảo rất lớn.
Nguyễn Đan Ninh ở một bên nhìn, cái mũi chua xót. Bạn thân của cô, mệnh thật sự khổ.
"Được rồi, Đại Bảo Tiểu Bảo, các con là đàn ông con trai... Không thể làm mẹ khóc, muốn ngoan ngoãn, mẹ mới có thể ở bên ngoài làm việc, có phải hay không?"
Vừa nghe lời này của Nguyễn Đan Ninh, hai đứa nhỏ lập tức cắn răng, ngậm chặt miệng, rõ ràng muốn khóc lại liều mạng chịu đựng.
" Tuyết Vi, cậu cũng đừng khóc, thời gian không sai biệt lắm, vào đi thôi! Yên tâm, Đại Bảo Tiểu Bảo cũng chẳng khác gì con của mình, mình sẽ chăm sóc cẩn thận... Chờ Tiểu Bảo trị bệnh xong rồi, cậu có thể yên tâm đón bọn nó qua đó."
"Ừ." Lạc Tuyết Vi gật gật đầu, lau khô nước mắt, hôn má hai đứa con trai, đứng dậy hướng cửa kiểm tra mà đi.
" Đại Bảo, Tiểu Bảo, nói tạm biệt với mẹ đi."
" Mẹ tạm biệt."
" Mẹ..."
Mỗi bước Lạc Tuyết Vi quay đầu ba lần, tất nhiên là vạn phần không muốn.
Lạc Tuyết Vi vừa xuống máy bay đã nhận được Lương Tư Văn điện thoại.
Không cần phải nói, ngày mai chính là ngày bọn họ đính hôn, ngay lúc này Lương Tư Văn lại không liên lạc được với cô, đương nhiên là khá lo lắng.
"Alô, Tư Văn." Lạc Tuyết Vi nhận điện thoại, không đợi Lương Tư Văn hỏi, liền thành thật nói, "Anh đứng sốt ruột, tôi đã trở về, hiện tại ở sân bay, lập tức trở về, yên tâm, tôi chỉ là ra ngoài giải sầu không mở di dộng."
" Ôi, tiểu tổ tông của anh à, em thấy ngột ngạt thì nói với anh một tiếng, muốn dọa anh chết sao? Có biết ngày mai là ngày gì không!" Lương Tư Văn sao có thể không nóng này? "Không riêng gì anh, ngay cả ba mẹ anh cũng lo muốn chết, em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Lạc Tuyết Vi ngạc nhiên, nghe khẩu khí Lương Tư Văn, anh hình như vẫn không biết chuyện cô tạm thời cách chức vì bị nghi ngờ sao chép bản thiết kế? Vì cái gì? Chuyện lớn như vậy, Lương Giai Văn cũng là trợ lý phải biết chứ! Ý nghĩ nhen lên trong lòng, chẳng lẽ là Hàn Thừa Nghị cứng rắn đem chuyện này đè xuống?
Anh làm như vậy, rõ ràng là đang che chở cô. Lạc Tuyết Vi biểu môi, biết lần này mình lại tùy hứng.
"À, không có việc gì... Tôi trở về nước A một chuyến, gặp mấy đứa bạn." Lạc Tuyết Vi tránh nặng tìm nhẹ, nếu Lương Tư Văn không biết, cô cũng không tính toán nói.
"Haiz..." Ở bên kia Lương Tư Văn thở dài, "Ngày mai chúng ta muốn đính hôn, em ngàn vạn lần đừng đến lúc đó lại có chuyện, ngày mai!"
Lạc Tuyết Vi kinh ngạc, quả nhiên là hào môn, lễ đính hôn thôi cũng muốn làm to như vậy? Cô bây giờ thật sự sợ mẹ chồng cũng đến, chẳng qua, hiện tại muốn đổi ý thật có lỗi với Lương Tư Văn, chỉ có thể kiên trì tiến tới.
"Em hiện tại không cần động, anh lập tức đến đón em, em hôm này cũng đừng về nhà, ngày mai muốn thức dậy rất sớm, hôm nay trực tiếp đến nhà anh, hiểu chưa?"
"Ừ." Lạc Tuyết Vi đồng ý, ngẫm lại chuyện ngày mai, da đầu cô run một trận, không biết làm như vậy đến cuối cùng có đúng hay không. Vẫn là giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô, chuyện này có gì đó không đúng, lễ đính hôn ngày mai có thể thuận lợi không? Cô giúp bạn như vậy, là đúng phải không?
Trong thời gian chờ đợi Lương Tư Văn, Hàn Thừa Nghị cũng gọi điện thoại tới.
Khoảng thời gian này, đối với chuyện bản thiết kế, kỳ thật Lạc Tuyết Vi chẳng giận nữa rồi, tỉnh táo lại có thể hiểu rõ Hàn Thừa Nghị lập trường. Nhưng ngay ngày mại là lễ đính hôn với Lương Tư Văn, lúc này nếu nhận Hàn Thừa Nghị điện thoại, Lạc Tuyết Vi sợ không hạ được quyết tâm.
" Tinh Tinh!"
Lương Tư Văn đến rất nhanh, đón Lạc Tuyết Vi đến Lương gia.
Lạc Tuyết Vi nhìn dáng vẻ Lương Tư Văn khẩn trương, không khỏi cười đáp:"Anh đừng nghiêm túc như vậy, làm như là thật không bằng!"
Lương Tư Văn dừng một chút, sắc mặt có chút khó coi, trầm giọng hỏi lại:" Như thế nào, em cảm thấy, đây là một trò đùa, là có thể không cần nghiêm túc? Tinh Tinh, anh thật nghiêm túc, ngày mai họ hàng gần Lương gia đều sẽ đến, không thể có sơ xuất!"
Nhìn ra anh mất hứng, Lạc Tuyết Vi chột dạ rụt cổ, lắc đầu:" Không phải, anh đứng giận, tôi không có không thừa nhận. Tôi nhất định nghiêm túc, càm đoan lễ đính hôn thuận lợi hoàn thành có được hay không?"
"Chuyện này, Tư Văn, lễ đính hôn ngày mai, thật sự không có vấn đề gì chứ?" Lạc Tuyết Vi thật cẩn thận nhìn Lương Tư Văn, nguyên bản không có áp lực phối hợp diễn một chút, vì cái gì lại khiến cô ngày càng bất an mãnh liệt?
"Em cảm thấy có cái vấn đề gì? Chúng ta không phải đã nói rõ rồi sao?" Lương Tư Văn hỏi một đằng trả lời một nẻo, hại Lạc Tuyết Vi không biết nói tiếp như thế nào, nhưng càng ngày càng âm thầm lo lắng.
Lương Tư Văn không nói gì thêm, trầm mặc nhìn phía trước. Lạc Tuyết Vi càng thêm nghi hoặc bất an, anh là làm sao vậy? Cùng bình thường không giống nhau lắm?