Editor: Chi Misaki
Hàng An Chi đi, Hàn Thừa Nghị theo Nhạc Tuyết Vi vào nhà trọ. Bọn họ đã rất nhiều ngày không gặp, chỉ có ngày Nhạc Tuyết Vi xuất viện anh gặp cô được vài giây ngắn ngủi, những ngày còn lại có gặp thì cũng có sự xuất hiện của Lương Tư Văn, Hàn Thừa Nghị không nói được mấy câu với cô.
Hai người im lặng đi đến trước cửa nhà Nhạc Tuyết Vi, sau đó cả hai đều ngây người sửng sốt.
Một người phụ nữ toàn thân phú quý đứng trước cửa, người này đúng là Hàn phu nhân, mẹ của Hàn Thừa Nghị.
"Mẹ,... Sao mẹ lại tới đây?"
Hàn phu nhân nhìn con trai theo sau Nhạc Tuyết Vi, bộ dáng cẩn thận, lấy lòng, không khỏi nổi giận, trừng mắt nhìn con trai: "Mở cửa, vào rồi nói, mẹ cũng không muốn mất mặt xấu hổ ở chỗ này với hai đứa!"
Nhạc Tuyết Vi lấy chìa khóa, trong lòng không yên mở cửa.
"Hừ!" Hàn phu nhân đẩy cửa ra tiến vào, liếc mắt nhìn xung quanh nhà trọ một lượt, cười lạnh:"Đây là nơi mà ngày nào con cũng chạy tới? Mẹ thật không nhìn ra chỗ này có gì đáng để con lưu luyến? Ở trong nhà không tốt, chỗ này có gì bắt mắt hồn con sao?"
Mỗi câu chữ không hề đề cập tới Nhạc Tuyết Vi nhưng từng ý đều nhắm về phía Nhạc Tuyết Vi.
"Mẹ, mẹ muốn làm gì? Trước kia mẹ cực kỳ thích Tiểu Tuyết, vì sao hiện tại cứ phải làm khó cô ấy?" Hàn Thừa Nghị cản ở trước mặt mẹ mình, bộ dạng này của mẹ anh, hiển nhiên là có ý tới làm khó Tiểu Tuyết, nói chuyện không tốt.
"Mẹ muốn làm gì?" Hàn phu nhân bị dáng vẻ như gà mẹ bảo vệ này của con trai làm cho đau mắt, cao giọng quát: "Mẹ mới là người muốn hỏi con, con đang làm gì? Chẳng lẽ mẹ có thể ăn sống cô ta? Không sai mẹ trước kia rất thích cô ta. Con cũng đã 30 tuổi, vẫn không kết hôn, đột nhiên lại dẫn về một cô gái, nói muốn ở bên con bé cả đời, mẹ có thể không vui sao? Không vui sao? Nhưng con lại không nói cho mẹ biết, cô ta là loại phụ nữ đi quyến rũ anh rể mình! Lúc đó Kiều Vũ Vi vẫn là chị gái cô ta, sao cô ta có thể làm ra loại chuyện đó? Lúc ấy, con đã quyết định kết hôn với Kiều Vũ Vi, nhưng cô ta còn chen ngang phải không?"
Sắc mặt Hàn Thừa Nghị thay đổi, chuyện này anh chưa từng nói với mẹ: "Mẹ, mẹ... Đây là Kiều Vũ Vi nói cho mẹ? Mẹ không thể nghe lời nói phiến diện từ cô ta!"
Hàn phu nhân lắc đầu cười lạnh: "Không sai, là Vũ Vi nói cho mẹ biết. Nếu con bé không nói, mẹ còn không biết nó phải chịu ủy khuất như thế nào! Lời nói phiến diện? Mẹ đã hỏi chị dâu cùng chị gái con, trong ngày giỗ anh trai con, không phải con dẫn theo Kiều Vũ Vi tới? Đây cũng là lời phiến diện? Mẹ tin lời con nói, kia mới là lời phiến diện!"
"Mẹ! Đừng nói nữa." Hàn Thừa Nghị chán nản day day mi tâm, loại chuyện này anh không biết nên giải thích thế nào.
Nhạc Tuyết Vi im lặng đứng ở một bên, cô không có gì để nói, không thể so sánh Hàn phu nhân với Hàng Trạch Hạo, cô có thể lấy cường quyền của đối phương để bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình, nhưng cô lại không thể chống đối Hàn phu nhân.
Hàn phu nhân liếc mắt nhìn Nhạc Tuyết Vi, tiếp tục nói: "Con, đứa nhỏ này, con là bị quỷ ám rồi! Con thích cô ta ở điểm nào? Khuôn mặt xinh đẹp? Con còn chưa thấy qua cô gái nào có khuôn mặt xinh đẹp hơn cô ta à? Về nhân phẩm đạo đức, cô ta cũng không xứng với con! Mẹ đã từng nói, mẹ không trông chờ vào việc con lấy người phụ nữ có gia thế hiển hách, lớn lên có xinh đẹp hay không, chỉ cần gia thế trong sạch, là người tốt là được! Cô ta... Trước quyến rũ anh rể, sau lại có quan hệ không rõ ràng với Lương tư Văn, tuyệt đối không được!"
"Hàn phu nhân... Xin ngài đừng nói nữa." Nhạc Tuyết Vi không dám phản bác, cúi đầu, bàn tay nắm chặt nói ra câu này.
Trong lòng Hàn Thừa Nghị chợt cảm thấy lạnh, đi qua ôm cô vào trong ngực, cầu xin mẹ mình: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa... Không phải là cô ấy quấn lấy con, là con, là con trai của mẹ quấn lấy cô ấy. Hiện tại, không phải cô ấy không thể không có con, là con không thể thiếu cô ấy!"
Hàn phu nhân không để ý tới con trai, chỉ nhìn Nhạc Tuyết Vi.
"Viên tiểu thư, điều tôi muốn chắc cô cũng biết, Kiều Vũ Vi có thân phận gì. Con bé là con gái của Tổng Thống Hàng Trạch Hạo! Tuy Hàn gia chúng tôi không cần phải leo lên nhà phú quý, nhưng cô không biết là so với cô Kiều Vũ Vi càng thích hợp với Thừa Nghị hơn sao? Cô muốn Thừa Nghị nhà chúng tôi biến thành trò cười cho cả Đế Đô?"
"Cháu..." Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu, đón ánh mắt cố tình gây chuyện của Hàn phu nhân, không biết nên phản bác thế nào.
Hàn phu nhân cho rằng cô đã khuất phục, bèn thở dài, "Trước mặt Thừa Nghị, tôi một lần nữa hỏi cô, chia tay với Thừa Nghị, rời khỏi nó, cô làm được không?"
"..." Nhạc Tuyết Vi mở to hai mắt, nhìn Hàn phu nhân, không nói được một lời.
Trong lòng Hàn Thừa Nghị hoảng hốt, ôm chặt Nhạc Tuyết Vi, cúi đầu sốt ruột: "Tiểu Tuyết, đừng đồng ý...Ngàn lần đừng đồng ý."
"Lão Tam, con im miệng!" Hàn phu nhân gầm nhẹ.
Mấy ngày liên tiếp, Nhạc Tuyết Vi đã chịu đủ những loại cảnh cáo kiểu này, cho tới giờ cô chưa từng chủ động quấn lấy anh, nhưng vì sao lại bắt cô phải chịu những lời cảnh cáo này? Nhạc Tuyết Vi không kiên nhẫn nhíu mày, nhìn về phía Hàn phu nhân.
"Hàn phu nhân, ý ngài cháu hiểu, cháu đồng ý, về sau tuyệt đối sẽ không quấn lấy anh ấy, cũng xin ngài nói với anh ấy, đừng để anh ấy quay lại làm rối loạn sinh hoạt cá nhân của cháu!"
Hàn phu nhân ngẩn ra, không nghĩ thái độ Nhạc Tuyết Vi lại quả quyết như vậy, bà cười lạnh nhìn con trai: "Con nghe rõ chứ? Những lời này chính miệng cô ta nói, con một lòng với cô ta, nhưng cô ta không cho là vậy! Con còn chưa từ bỏ ý định?"
"Tiểu Tuyết?" Hàn Thừa Nghị không thể tin những gì chính mình nghe được, anh cảm thấy trái tim như bị đặt lên lò nướng, mấy ngày liền chịu dày vò vì không được gặp cô cuối cùng lại bị câu nói này của cô đả kích nặng nề! Cô dễ dàng nói lời buông tay thế sao?
Nhạc Tuyết Vi tránh né ánh mắt Hàn Thừa Nghị, lòng bàn tay phát lạnh.
Điện thoại trong túi rung lên, Nhạc Tuyết Vi quấn quýt xoay người trả lời: "Alo, Tư Văn? Vâng, em ở nhà, có rảnh... được..."
Nghe cô tiếp điện thoại, sắc mặt Hàn Thừa Nghị càng thêm khó coi, tiến lên hai bước nắm chặt lấy cổ tay cô, giọng nói tràn đầy tức giận:"Cúp máy! Anh bảo em cúp máy!"
Nhạc Tuyết Vi trừng mắt nhìn anh: "Anh buông tay! Anh không có tư cách yêu cầu em... Buông!"
"Anh không có tư cách? Nhạc Tuyết Vi, em phải hiểu rõ, em là vợ của anh, mặc kệ có bao nhiêu người không thừa nhận, trong lòng em luôn phải hiểu rõ điều này!" Hàn Thừa Nghị như núi lửa bạo phát, phẫn nộ như nước vỡ bờ, giữ chặt Nhạc Tuyết Vi gầm thét.
"..." Nhạc Tuyết Vi cả kinh, xin giúp đỡ nhìn về phía Hàn phu nhân, cô sợ nếu không ai làm gì cô sẽ mềm lòng.
Hàn phu nhân lắc đầu nhìn con trai thở dài: "Thừa Nghị, con buông tay đi! Vừa rồi con không nghe thấy sao? Cô ta vẫn còn quan hệ với Lương Tư Văn! Các con đây là bị sao thế?? Cô ta lúc trái lúc phải, rốt cuộc thì có gì tốt? Mấy đứa trẻ ngoan như cấc con đều bị cô ta mê hoặc!"
Hàn Thừa Nghị không để ý tới mẹ mình, chỉ nhìn Nhạc Tuyết Vi: "Em nói cho anh biết, em muốn đi gặp cậu ta?"
Trong mắt anh đầy đau lòng, trái tim Nhạc Tuyết Vi như vỡ vụn, cô rất muốn nói không phải, nhưng... Lập trường của Hàn phu nhân rất kiên định, nếu bức ép cô lần nữa, cô phải làm sao đây? Để cho mẹ con bọn họ bất hòa? Nhạc Tuyết Vi gian nan gật đầu: "Vâng..."
Trên tay bỗng dưng thả lỏng, Nhạc Tuyết Vi lui về sau một bước dài, Hàn Thừa Nghị đã xoay người đi ra ngoài.
Hàn phu nhân ý vị thâm trường lắc đầu nhìn Nhạc Tuyết Vi, sau đó cũng đi theo.
Nhạc Tuyết Vi che ngực, làm sao lại đau như thế? Mỗi lần cô như nhìn thấy hạnh phúc cách xa mình thêm một chút, cuối cùng vẫn là hai bàn tay trắng... Đã như vậy còn không bằng dập tắt mọi hy vọng!
Hoàng hôn, tòa nhà Trường Hạ.
Trong phòng ăn, người hầu lần lượt mang thức ăn lên, Tô Nhạc Quân cùng Hàn Thừa Vận ngồi vào vị trí của mình, trước mặt người hầu đang múc canh cho bọn họ.
Trước cửa phòng, Kiều Vũ Vi ngồi xe được y tá đẩy vào.
Tô Nhạc Quân nháy mắt nhìn Hàn Thừa Vận, hai người làm như không nhìn thấy cô ta tiếp tiếp tục uống canh.
Kiều Vũ Vi biết, Tô Nhạc Quân cùng Hàn Thừa Vận khinh thường cô ta, ban đầu cô ta là cô gái mồ côi bị mẹ vứt bỏ tại Đế Đô, hai người đã khinh thường, hiện tại... Cô ta trở thành con gái Hàng Trạch Hạo, bọn họ vẫn khinh thường cô ta!
Tiến vào trong, trên đường có thảm trải, y tá vẫn luôn chú ý không để cô ta bị sóc nảy.
Nhưng Kiều Vũ Vi vẫn vô lý nổi giận.
"Hừ, cô làm gì đấy? Có đẩy cái xe lăn cũng không xong?" Kiều Vũ Vi hung hăng, giơ tay cho y tá một cái tát: "Việc nhỏ thế cũng không làm được? Có phải trong mắt cô không coi tôi ra gì không?"
Y tá ôm mặt, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, không ngừng lắc đầu phủ nhận: "Tôi không có, Kiều tiểu thư, vừa rồi tôi đã rất cẩn thận... Thật sự."
"Cô còn cãi?" Kiều Vũ Vi quắc mắt nhìn, y tá lập tức ngậm miệng lại. Hầu hạ Kiều Vũ Vi đã một thời gian dài, đương nhiên hiểu rõ tính tình cáu kỉnh, động tí liền giơ tay đánh người của cô ta.
Tô Nhạc Quân cùng Hàn Thừa Vận liếc nhau một cái, biết Kiều Vũ Vi đây là chỉ cây dâu mắng cây hòe. Nếu là trước kia, hai người sẽ không để cho cô ta cả vú lấp miệng em, nhưng bây giờ không còn giống ngày xưa, tuy các cô vẫn khinh thường cô ta, nhưng thân phận cô ta còn treo ở đó, các cô không thể động vào, chỉ có thể coi như không nhìn thấy.
Kiều Vũ Vi thấy hai người không có phản ứng, trong bụng lại càng như phát hỏa.
Y tá đẩy cô ta đến chỗ ngồi, người hầu mới vừa bưng canh lên, cô ta lại bắt đầu bới móc.
"A!" Cánh môi Kiều Vũ Vi vừa mới dính vào thìa, liền ném cả bát canh với thìa xuống mặt đất, miệng kêu gào: "Đây là canh gì thế? Có biết làm không? Mang canh nóng lên là muốn bỏng chết tôi sao?"
Người hầu này làm ở Hàn gia đã vài chục năm, ngay cả Hàn phu nhân cũng chưa từng tỏ thái độ với bà như vậy nên sắc mặt bà lúc này rất khó coi, tức giận nói thầm một câu: "Cực kỳ nóng sao? Nhị tiểu thư cùng Đại thiếu phu nhân sao không kêu nóng?"
"Bà...Bà có ý gì, tôi đổ oan cho bà?" Kiều Vũ Vi trừng mắt nhìn người hầu, chất vấn.
Người nọ cũng không yếu thế, giật nhẹ khóe miệng cười đáp: "Tôi không nói như vậy!"
"Bà!" Kiều Vũ Vi đuối lý, được lắm! Tô Nhạc Quân cùng Hàn Thừa Vận khinh thường cô ta, hiện tại ngay cả người hầu cũng dám khinh thường cô ta?"Bà chờ đấy! Lát phu nhân trở về, tôi sẽ sa thải bà!"
Người hầu còn chưa kịp nói, Hàn Thiên Lỗi từ cửa lớn đi vào. Vừa mới vào anh đã nghe thấy Kiều Vũ Vi không biết cấp bậc lễ nghĩa, lời nói ỷ thế hiếp người, nghe không nổi, lại thêm vốn dĩ anh đã ghét Kiều Vũ Vi, Hàn phu nhân không có ở, vừa vặn cho anh cơ hội.