Editor: Nhung
Nhạc Tuyết Vi nghe xong, vội vàng giữ chặt Hàn Thiên Lỗi, vừa tức vừa giận.
Lúc này, sắc mặt cô tái nhợt, tóc mái và hai bên tóc mai đều ướt nhẹp, dáng vẻ rất thảm hại, Hàn Thiên Lỗi cúi đầu nhìn Nhạc Tuyết Vi, hàng mi dài ướt nước, sống mũi cao thẳng, môi mím chặt, dáng vẻ rất quật cường.
“Cậu đừng làm loạn! Ở yên tại đây, đừng gây phiền phức cho chú của cậu nữa, có được không?"
Hàn Thiên Lỗi không thể phản bác, khoanh tay cúi đầu đứng trước mặt Nhạc Tuyết Vi. Nhạc Tuyết Vi ẩn cậu ta ra, đi về chỗ cũ, không cẩn thận bị trượt chân ngã sóng xoài, chân trái đập mạnh xuống đất, cảm giác đau đớn bỗng truyền từ mắt cá chân tới tim.
“A…… Đau quá!” Nhạc Tuyết Vi vô cùng đau đớn, xoay người ôm lấy chân trái, đau gần chết.
“Chuyện gì vậy?" Hàn Thiên Lỗi khẩn trương bước tới, nhìn thấy cô ôm chân trái, vội hỏi, “Chệch khớp? Để tôi xem một chút."
Không để Nhạc Tuyết Vi từ chối, Hàn Thiên Lỗi đã giữ được chân cô, cởi tất thì thấy mắt cá chân bên trái đã sưng đỏ lên.
“Sưng rồi, tôi đưa cô đến khách sạn trước được không? Hiện tại cô có ở đây cũng không ích gì."
“Không cần cậu lo." Nhạc Tuyết Vi nóng nảy ngắt lời Hàn Thiên Lỗi, đẩy cậu ta ra, “Cậu muốn thì đi đi. Tôi muốn ở đây chờ anh ấy lên!"
Hàn Thiên Lỗi không khỏi ngạc nhiên, một người con gái mảnh mai như cô sao lại có thể quật cường đến thế?
“Tuyết Vi……” Hàn Thiên Lỗi đột nhiên gọi tên Nhạc Tuyết Vi, cậu cảm thấy, cô gái trước mặt đã thật lòng nghiêm túc với chú ba. Tuy rằng cậu đã từng nói cho cô ấy biết không cần nghiêm túc, nhưng với sức hấp dẫn của chú ba, xưa nay không có người phụ nữ nào có thể tránh được.... Nhạc Tuyết Vi cũng không có cách nào thoát khỏi sao?
Hình như Nhạc Tuyết Vi không nghe thấy tiếng Hàn Thiên Lỗi gọi mình, đôi mắt đen láy, một mực nhìn chăm chú xuống phía dưới……
....
Trải qua thời gian chờ đợi dài dằng dặc, phía dưới cuối cùng cũng có động tĩnh.
“Thiên Lỗi, đỡ tôi."
Nhạc Tuyết Vi vịn Hàn Thiên Lỗi chậm rãi đứng dậy, khi chân trái đạp giẫm lên mặt đất, Nhạc Tuyết Vi rùng mình một cái, cơn đau từ mắt cá chân truyền đến tận đỉnh đầu, khiến cô đứng không vững. Sắc mặt cô tái nhợt.
“Sao vậy? Rất đau sao?” Hàn Thiên Lỗi cẩn thận ôm cô vào lòng, kéo cô dựa trên người mình, cố gắng giúp cô giảm bớt cơn đau ở chân.
Phía dưới nền phát ra tiếng bước chân, có người đi lên.
Nhạc Tuyết Vi vội vàng đi phía trước, lúc này cái chân đau kia có là gì? An nguy của Hàn Thừa Nghị mới là quan trọng nhất.
Hàn Thừa Nghị không bị sao, chỉ là cả người ẩm ướt, dính đầy bùn lầy, dáng vẻ hơi chật vật.
“Hàn Thừa Nghị!”
Nhạc Tuyết Vi trong lòng vui vẻ, vội đẩy Hàn Thiên Lỗi ra chạy về phía Hàn Thừa Nghị…… Nhưng rồi bỗng dừng lạidừng lại. Hàn Thừa Nghị không đi một mình, trong lòng anh, còn ôm một người nữa, người kia dựa vào ngực anh, không thấy rõ mặt, nhưng nhìn qua thân hình cũng biết là cái nữ.
…… Ngoài Hách Tích Âm ra thì còn có thể là ai?
“Tam thiếu.”
“Giám đốc."
“Chú ba, chú không sao chứ?” Mọi người la lên, Hàn Thiên Lỗi đành đứng chịu trận.
Hàn Thừa Nghị mỏi mệt lắc đầu, thấy Hàn Thiên Lỗi bình yên vô sự liền thở hắt ra, khẽ cười: “Tiểu tử thối, may là cháu không bị gì. Dọa chết chú ba rồi!"
Hàn Thiên Lỗi ngượng ngùng gãi gãi đầu, đưa tay tới đón Hách Tích Âm trong lòng Hàn Thừa Nghị, nói: “Để cháu ôm chị Tích Âm cho? Chị ấy bị gì sao?"
“Móng nhà bị sập, hòn đá từ trên rơi xuống, cô ấy đỡ thay chú. Bảo người lập tức đưa cô ấy đi bệnh viện, báo cho các bác sĩ chuẩn bị sẵn sàng."
Hàn Thừa Nghị dặn dò ngắn gọn, rồi đưa Hách Tích Âm cho Hàn Thiên Lỗi. Lúc sau, anh thay Hàn Thiên Lỗi trực tiếp bế Hách Tích Âm lên xe. Suốt cả quá trình, anh không nhìn, cũng không hỏi gì về Tuyết Vi, cứ thế mà quên cô đi.
Loại cảm giác bị bỏ rơi này, thật không dễ chịu. Nhạc Tuyết Vi ngây ngốc đứng trong mưa, nhìn người đến người đi, ồn ào mà huyên náo, nhưng lại không có chút liên quan nào đến cô, tựa như cô là người dư thừa.
“Tuyết Vi.”
Cuối cùng, vẫn là Hàn Thiên Lỗi không thấy cô, quay lại tìm, thấy cô đứng ngây ngốc, sắc mặt lại tệ, cho rằng là chân cô bị thương nghiêm trọng, vội vàng bế cô chạy về phía xe, miệng lẩm bẩm, “Kiên trì một chút, chúng ta sẽ trở về ngay.”
Nhạc Tuyết Vi không nghe rõ nữa, trong đầu cô toàn là hình ảnh Hàn Thừa Nghị ôm Hách Tích Âm, không hỏi cô, cũng không nhìn cô……Ở trong lòng Hàn Thiên Lỗi, cô bỗng hiểu được một điều.
…… Hàn Thiên Lỗi này đúng là miệng quạ, nói như tiên tri! Hình như cô thật sự nghiêm túc rồi.
……
Tới bệnh viện thành phố T, chụp X-quang, dây chằng chân trái Nhạc Tuyết Vi bị tổn thương nhẹ, không có vấn đề gì lớn, bác sĩ xử lí vết thương, bôi thuốc ngoài da rồi dặn dò chú ý một chút là xong.
Ngược lại, mấy người công nhân kia đang trong tình trạng nguy cấp đã được đưa đến phòng phẫu thuật.
Những chuyện đó cô không quan tâm, hiện tại cô chỉ muốn biết Hách Tích Âm hiện giờ ra sao.
“Hách Tích Âm…… Sao rồi?” Nhạc Tuyết Vi cúi đầu hỏi lúc Hàn Thiên Lỗi đang dán cao cho cô.
Hàn Thiên Lỗi chăm chú dán, đầu cũng không ngẩng lên, “Không rõ lắm, có điều cô đừng lo lắng, có chú tôi đi theo. Nhất định chú ấy sẽ mời cho cô ấy bác sĩ giỏi nhất, dùng thuốc tốt nhất, không để cô ấy xảy ra chuyện gì đâu."
Thuận miệng hỏi một, lại biết được Hàn Thừa Nghị đi theo Hách Tích Âm suốt hành trình. Thì ra, anh ta đối tốt với cô ta như vậy. Có điều, dù sao cũng là Hách Tích Âm vì anh mà bị thương. Thế nhưng, sao lòng cô lại cảm thấy khó chịu thế này?
Chân Nhạc Tuyết Vi không sao, ban đêm liền cùng Hàn Thiên Lỗi trở về bán hạ sơn trang, nhưng đêm này, Hàn Thừa Nghị lại không trở về, anh ở bệnh viện chăm sóc Hách Tích Âm suốt cả một đêm.
Nhạc Tuyết Vi rửa mặt rồi ra khỏi phòng, lại gặp đúng quản gia Thiệu, trên tay còn cầm quần áo của Hàn Thừa Nghị.
Nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi, quản gia cười nói: “Đúng lúc, vốn dĩ đang định tìm cô để nói chuyện này. Đây là y phục của tam thiếu, lát nữa cậu ấy sẽ đi từ bệnh viện đến thẳng công ty nên nhờ cô mang đến đó, tôi không cần phải bảo người khác đi nữa."
“Được.”
Nhạc Tuyết Vi nhận quần áo, xuống lầu ăn cơm rồi đến công ty.
Cô đến sớm nửa tiếng để giải quyết mấy việc vặt ở đây. Cho nên, trong lúc chờ Hàn Thừa Nghị tới văn phòng, cô đem lịch trình hôm nay đặt sẵn trên mặt bàn.
Nhìn về phía bàn công tác có bóng người nhỏ bé đang bận rộn, Hàn Thừa Nghị nhăn nhăn mày, có chút tự trách.
Nhạc Tuyết Vi cảm nhận ánh nhìn chăm chú từ Hàn Thừa Nghị, nhưng lại chỉ có thể làm bộ như không để ý, không ngừng cảnh cáo bản thân mình, không được nghiêm túc với người đàn ông này.
“Giám đốc, đây là cà phê của ngài.” Nhạc Tuyết Vi đem đưa tới cho Hàn Thừa Nghị……
“Tiểu Tuyết.” Hàn Thừa Nghị bỗng dưng cầm tay cô, môi mỏng giật giật, dừng lại một lát, chậm chạp mở miệng, “Em có chuyện gì không? Hôm qua tình huống quá hỗn loạn, tôi nhất thời quên mất... Em và Thiên Lỗi cùng nhau về sao?"
Cuối cùng anh ta cũng nhớ tới cô?
Nhạc Tuyết Vi duy trì nụ cười tươi, nhưng tim lại giống như bị gai đâm trúng, “Không có gì. Cảm ơn giám đốc quan tâm. Tôi và Hàn thiếu gia cùng trở về, nếu không có gì nữa, tôi xin phép làm việc."
Hàn Thừa Nghị nhìn chằm chằm Nhạc Tuyết Vi, trực giác khiến anh cảm thấy có chỗ là lạ, nhưng lại không nói ra được, chỉ có thể buông cô ra.
Tới gần giữa trưa, Hàn Thừa Nghị giữ chặt Nhạc Tuyết Vi, “Tiểu Tuyết, cùng ăn cơm trưa đi."
Nhạc Tuyết Vi vừa định cự tuyệt, di động Hàn Thừa Nghị liền vang lên.
“Xin lỗi, chờ một lát." Là điện thoại của bệnh viện gọi tới, Hàn Thừa Nghị đến cửa sổ nghe, nói hai câu liền kết thúc cuộc trò chuyện, quay đầu nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi nói, “Buổi trưa có chút không tiện, hay là để đến……”
“Không sao, vừa hay tôi cũng muốn đi ăn cùng mọi người, ngài đi làm việc đi!” Nhạc Tuyết Vi cười.
Không chỉ có vậy, cô còn mang áo khoác tới giúp Hàn Thừa Nghị mặc vào, còn nhắc nhở anh “Tổng giám đốc, buổi chiều 2 giờ ngài nhất định phải đến để họp bồi thường vụ "Ẩn Hồ", các cổ đông cần thương lượng với ngài."
Hàn Thừa Nghị không được tự nhiên. Có điều, rất nhanh sau đó, loại cảm giác này đã biến mất.
Đi xuống lầu, vừa mới chuẩn bị bước ra thang máy Hàn Thừa Nghị phát hiện ra mình quên mang theo di động, thời gian còn sớm, liền quay lại lấy thì thấy ở ghế dài cuối hành lang, Nhạc Tuyết Vi vén ống quần lên cho Hàn Thiên Lỗi xem.
Hàn Thừa Nghị vừa đi, Nhạc Tuyết Vi đang chuẩn bị đi ăn, vừa ra khỏi văn phòng, liền thấy Hàn Thiên Lỗi đứng ở cửa chờ cô, tay cầm thuốc dán cười hì hì nói, “Tôi tới giúp cô thay cao dán, bác sĩ nói, buổi sáng đổi một lần, buổi tối đổi một lần. Chắc chắn cô không nhớ đổi, có đúng không?"
Nhạc Tuyết Vi vỗ đầu một cái, cũng cười…… Đúng là cô quên mất.
Thế là, cô liền bị Hàn Thiên Lỗi kéo đến ghế ở hành lang ngồi. Hàn Thiên Lỗi giúp cô kiểm tra mắt cá chân, giờ nó đã sưng đỏ cả lên rồi.
“Thuốc này dùng rất tốt. Cô nhớ phải nghe lời bác sĩ thay nó hai lần một ngày."
Dáng vẻ càu nhàu lắm lời của Hàn Thiên Lỗi, thật giống một cụ già. Nhạc Tuyết Vi thấy vậy, nhìn không nổi cười, “Được được. Nhất định tôi sẽ thay, cậu lợi hại như vậy, tôi không thay cũng không dám nói không thay! Ha ha……”
Hai người trẻ tuổi dựa vào nhau thân mật, nhìn nhau cười…… Hàn Thừa Nghị nheo mắt, bước chân thong thả, chậm rãi đi tới.
Nhạc Tuyết Vi nghe xong, vội vàng giữ chặt Hàn Thiên Lỗi, vừa tức vừa giận.
Lúc này, sắc mặt cô tái nhợt, tóc mái và hai bên tóc mai đều ướt nhẹp, dáng vẻ rất thảm hại, Hàn Thiên Lỗi cúi đầu nhìn Nhạc Tuyết Vi, hàng mi dài ướt nước, sống mũi cao thẳng, môi mím chặt, dáng vẻ rất quật cường.
“Cậu đừng làm loạn! Ở yên tại đây, đừng gây phiền phức cho chú của cậu nữa, có được không?"
Hàn Thiên Lỗi không thể phản bác, khoanh tay cúi đầu đứng trước mặt Nhạc Tuyết Vi. Nhạc Tuyết Vi ẩn cậu ta ra, đi về chỗ cũ, không cẩn thận bị trượt chân ngã sóng xoài, chân trái đập mạnh xuống đất, cảm giác đau đớn bỗng truyền từ mắt cá chân tới tim.
“A…… Đau quá!” Nhạc Tuyết Vi vô cùng đau đớn, xoay người ôm lấy chân trái, đau gần chết.
“Chuyện gì vậy?" Hàn Thiên Lỗi khẩn trương bước tới, nhìn thấy cô ôm chân trái, vội hỏi, “Chệch khớp? Để tôi xem một chút."
Không để Nhạc Tuyết Vi từ chối, Hàn Thiên Lỗi đã giữ được chân cô, cởi tất thì thấy mắt cá chân bên trái đã sưng đỏ lên.
“Sưng rồi, tôi đưa cô đến khách sạn trước được không? Hiện tại cô có ở đây cũng không ích gì."
“Không cần cậu lo." Nhạc Tuyết Vi nóng nảy ngắt lời Hàn Thiên Lỗi, đẩy cậu ta ra, “Cậu muốn thì đi đi. Tôi muốn ở đây chờ anh ấy lên!"
Hàn Thiên Lỗi không khỏi ngạc nhiên, một người con gái mảnh mai như cô sao lại có thể quật cường đến thế?
“Tuyết Vi……” Hàn Thiên Lỗi đột nhiên gọi tên Nhạc Tuyết Vi, cậu cảm thấy, cô gái trước mặt đã thật lòng nghiêm túc với chú ba. Tuy rằng cậu đã từng nói cho cô ấy biết không cần nghiêm túc, nhưng với sức hấp dẫn của chú ba, xưa nay không có người phụ nữ nào có thể tránh được.... Nhạc Tuyết Vi cũng không có cách nào thoát khỏi sao?
Hình như Nhạc Tuyết Vi không nghe thấy tiếng Hàn Thiên Lỗi gọi mình, đôi mắt đen láy, một mực nhìn chăm chú xuống phía dưới……
....
Trải qua thời gian chờ đợi dài dằng dặc, phía dưới cuối cùng cũng có động tĩnh.
“Thiên Lỗi, đỡ tôi."
Nhạc Tuyết Vi vịn Hàn Thiên Lỗi chậm rãi đứng dậy, khi chân trái đạp giẫm lên mặt đất, Nhạc Tuyết Vi rùng mình một cái, cơn đau từ mắt cá chân truyền đến tận đỉnh đầu, khiến cô đứng không vững. Sắc mặt cô tái nhợt.
“Sao vậy? Rất đau sao?” Hàn Thiên Lỗi cẩn thận ôm cô vào lòng, kéo cô dựa trên người mình, cố gắng giúp cô giảm bớt cơn đau ở chân.
Phía dưới nền phát ra tiếng bước chân, có người đi lên.
Nhạc Tuyết Vi vội vàng đi phía trước, lúc này cái chân đau kia có là gì? An nguy của Hàn Thừa Nghị mới là quan trọng nhất.
Hàn Thừa Nghị không bị sao, chỉ là cả người ẩm ướt, dính đầy bùn lầy, dáng vẻ hơi chật vật.
“Hàn Thừa Nghị!”
Nhạc Tuyết Vi trong lòng vui vẻ, vội đẩy Hàn Thiên Lỗi ra chạy về phía Hàn Thừa Nghị…… Nhưng rồi bỗng dừng lạidừng lại. Hàn Thừa Nghị không đi một mình, trong lòng anh, còn ôm một người nữa, người kia dựa vào ngực anh, không thấy rõ mặt, nhưng nhìn qua thân hình cũng biết là cái nữ.
…… Ngoài Hách Tích Âm ra thì còn có thể là ai?
“Tam thiếu.”
“Giám đốc."
“Chú ba, chú không sao chứ?” Mọi người la lên, Hàn Thiên Lỗi đành đứng chịu trận.
Hàn Thừa Nghị mỏi mệt lắc đầu, thấy Hàn Thiên Lỗi bình yên vô sự liền thở hắt ra, khẽ cười: “Tiểu tử thối, may là cháu không bị gì. Dọa chết chú ba rồi!"
Hàn Thiên Lỗi ngượng ngùng gãi gãi đầu, đưa tay tới đón Hách Tích Âm trong lòng Hàn Thừa Nghị, nói: “Để cháu ôm chị Tích Âm cho? Chị ấy bị gì sao?"
“Móng nhà bị sập, hòn đá từ trên rơi xuống, cô ấy đỡ thay chú. Bảo người lập tức đưa cô ấy đi bệnh viện, báo cho các bác sĩ chuẩn bị sẵn sàng."
Hàn Thừa Nghị dặn dò ngắn gọn, rồi đưa Hách Tích Âm cho Hàn Thiên Lỗi. Lúc sau, anh thay Hàn Thiên Lỗi trực tiếp bế Hách Tích Âm lên xe. Suốt cả quá trình, anh không nhìn, cũng không hỏi gì về Tuyết Vi, cứ thế mà quên cô đi.
Loại cảm giác bị bỏ rơi này, thật không dễ chịu. Nhạc Tuyết Vi ngây ngốc đứng trong mưa, nhìn người đến người đi, ồn ào mà huyên náo, nhưng lại không có chút liên quan nào đến cô, tựa như cô là người dư thừa.
“Tuyết Vi.”
Cuối cùng, vẫn là Hàn Thiên Lỗi không thấy cô, quay lại tìm, thấy cô đứng ngây ngốc, sắc mặt lại tệ, cho rằng là chân cô bị thương nghiêm trọng, vội vàng bế cô chạy về phía xe, miệng lẩm bẩm, “Kiên trì một chút, chúng ta sẽ trở về ngay.”
Nhạc Tuyết Vi không nghe rõ nữa, trong đầu cô toàn là hình ảnh Hàn Thừa Nghị ôm Hách Tích Âm, không hỏi cô, cũng không nhìn cô……Ở trong lòng Hàn Thiên Lỗi, cô bỗng hiểu được một điều.
…… Hàn Thiên Lỗi này đúng là miệng quạ, nói như tiên tri! Hình như cô thật sự nghiêm túc rồi.
……
Tới bệnh viện thành phố T, chụp X-quang, dây chằng chân trái Nhạc Tuyết Vi bị tổn thương nhẹ, không có vấn đề gì lớn, bác sĩ xử lí vết thương, bôi thuốc ngoài da rồi dặn dò chú ý một chút là xong.
Ngược lại, mấy người công nhân kia đang trong tình trạng nguy cấp đã được đưa đến phòng phẫu thuật.
Những chuyện đó cô không quan tâm, hiện tại cô chỉ muốn biết Hách Tích Âm hiện giờ ra sao.
“Hách Tích Âm…… Sao rồi?” Nhạc Tuyết Vi cúi đầu hỏi lúc Hàn Thiên Lỗi đang dán cao cho cô.
Hàn Thiên Lỗi chăm chú dán, đầu cũng không ngẩng lên, “Không rõ lắm, có điều cô đừng lo lắng, có chú tôi đi theo. Nhất định chú ấy sẽ mời cho cô ấy bác sĩ giỏi nhất, dùng thuốc tốt nhất, không để cô ấy xảy ra chuyện gì đâu."
Thuận miệng hỏi một, lại biết được Hàn Thừa Nghị đi theo Hách Tích Âm suốt hành trình. Thì ra, anh ta đối tốt với cô ta như vậy. Có điều, dù sao cũng là Hách Tích Âm vì anh mà bị thương. Thế nhưng, sao lòng cô lại cảm thấy khó chịu thế này?
Chân Nhạc Tuyết Vi không sao, ban đêm liền cùng Hàn Thiên Lỗi trở về bán hạ sơn trang, nhưng đêm này, Hàn Thừa Nghị lại không trở về, anh ở bệnh viện chăm sóc Hách Tích Âm suốt cả một đêm.
Nhạc Tuyết Vi rửa mặt rồi ra khỏi phòng, lại gặp đúng quản gia Thiệu, trên tay còn cầm quần áo của Hàn Thừa Nghị.
Nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi, quản gia cười nói: “Đúng lúc, vốn dĩ đang định tìm cô để nói chuyện này. Đây là y phục của tam thiếu, lát nữa cậu ấy sẽ đi từ bệnh viện đến thẳng công ty nên nhờ cô mang đến đó, tôi không cần phải bảo người khác đi nữa."
“Được.”
Nhạc Tuyết Vi nhận quần áo, xuống lầu ăn cơm rồi đến công ty.
Cô đến sớm nửa tiếng để giải quyết mấy việc vặt ở đây. Cho nên, trong lúc chờ Hàn Thừa Nghị tới văn phòng, cô đem lịch trình hôm nay đặt sẵn trên mặt bàn.
Nhìn về phía bàn công tác có bóng người nhỏ bé đang bận rộn, Hàn Thừa Nghị nhăn nhăn mày, có chút tự trách.
Nhạc Tuyết Vi cảm nhận ánh nhìn chăm chú từ Hàn Thừa Nghị, nhưng lại chỉ có thể làm bộ như không để ý, không ngừng cảnh cáo bản thân mình, không được nghiêm túc với người đàn ông này.
“Giám đốc, đây là cà phê của ngài.” Nhạc Tuyết Vi đem đưa tới cho Hàn Thừa Nghị……
“Tiểu Tuyết.” Hàn Thừa Nghị bỗng dưng cầm tay cô, môi mỏng giật giật, dừng lại một lát, chậm chạp mở miệng, “Em có chuyện gì không? Hôm qua tình huống quá hỗn loạn, tôi nhất thời quên mất... Em và Thiên Lỗi cùng nhau về sao?"
Cuối cùng anh ta cũng nhớ tới cô?
Nhạc Tuyết Vi duy trì nụ cười tươi, nhưng tim lại giống như bị gai đâm trúng, “Không có gì. Cảm ơn giám đốc quan tâm. Tôi và Hàn thiếu gia cùng trở về, nếu không có gì nữa, tôi xin phép làm việc."
Hàn Thừa Nghị nhìn chằm chằm Nhạc Tuyết Vi, trực giác khiến anh cảm thấy có chỗ là lạ, nhưng lại không nói ra được, chỉ có thể buông cô ra.
Tới gần giữa trưa, Hàn Thừa Nghị giữ chặt Nhạc Tuyết Vi, “Tiểu Tuyết, cùng ăn cơm trưa đi."
Nhạc Tuyết Vi vừa định cự tuyệt, di động Hàn Thừa Nghị liền vang lên.
“Xin lỗi, chờ một lát." Là điện thoại của bệnh viện gọi tới, Hàn Thừa Nghị đến cửa sổ nghe, nói hai câu liền kết thúc cuộc trò chuyện, quay đầu nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi nói, “Buổi trưa có chút không tiện, hay là để đến……”
“Không sao, vừa hay tôi cũng muốn đi ăn cùng mọi người, ngài đi làm việc đi!” Nhạc Tuyết Vi cười.
Không chỉ có vậy, cô còn mang áo khoác tới giúp Hàn Thừa Nghị mặc vào, còn nhắc nhở anh “Tổng giám đốc, buổi chiều 2 giờ ngài nhất định phải đến để họp bồi thường vụ "Ẩn Hồ", các cổ đông cần thương lượng với ngài."
Hàn Thừa Nghị không được tự nhiên. Có điều, rất nhanh sau đó, loại cảm giác này đã biến mất.
Đi xuống lầu, vừa mới chuẩn bị bước ra thang máy Hàn Thừa Nghị phát hiện ra mình quên mang theo di động, thời gian còn sớm, liền quay lại lấy thì thấy ở ghế dài cuối hành lang, Nhạc Tuyết Vi vén ống quần lên cho Hàn Thiên Lỗi xem.
Hàn Thừa Nghị vừa đi, Nhạc Tuyết Vi đang chuẩn bị đi ăn, vừa ra khỏi văn phòng, liền thấy Hàn Thiên Lỗi đứng ở cửa chờ cô, tay cầm thuốc dán cười hì hì nói, “Tôi tới giúp cô thay cao dán, bác sĩ nói, buổi sáng đổi một lần, buổi tối đổi một lần. Chắc chắn cô không nhớ đổi, có đúng không?"
Nhạc Tuyết Vi vỗ đầu một cái, cũng cười…… Đúng là cô quên mất.
Thế là, cô liền bị Hàn Thiên Lỗi kéo đến ghế ở hành lang ngồi. Hàn Thiên Lỗi giúp cô kiểm tra mắt cá chân, giờ nó đã sưng đỏ cả lên rồi.
“Thuốc này dùng rất tốt. Cô nhớ phải nghe lời bác sĩ thay nó hai lần một ngày."
Dáng vẻ càu nhàu lắm lời của Hàn Thiên Lỗi, thật giống một cụ già. Nhạc Tuyết Vi thấy vậy, nhìn không nổi cười, “Được được. Nhất định tôi sẽ thay, cậu lợi hại như vậy, tôi không thay cũng không dám nói không thay! Ha ha……”
Hai người trẻ tuổi dựa vào nhau thân mật, nhìn nhau cười…… Hàn Thừa Nghị nheo mắt, bước chân thong thả, chậm rãi đi tới.