Editor: Chi Misaki
Hàn Thừa Nghị nhíu mày, anh cảm thấy kỳ lạ tại sao Nhạc Tuyết Vi lại biết rõ điều này, nhưng càng làm cho anh để ý hơn chính là phản ứng của cô. Lúc biết anh có vị hôn thê, cô cũng không có biểu hiện gì, nhưng bây giờ khi biết đó là Kiều Vũ Vi, phản ứng của cô lại như vậy?
"Phải... Làm sao em biết? Tiểu Tuyết, em sao vậy?"
Trực giác nói cho anh biết, quan hệ của Nhạc Tuyết Vi cùng Kiều gia nhất định là không bình thường! Nhớ tới Kiều Vạn Đông từng nhiều lần quấy rầy cô, chẳng lẽ là bởi vì Kiều Vạn Đông? Kiều Vũ Vi cũng biết chuyện cha mình có...dây dưa với sinh viên trong trường? Nếu là như thế thì nói không chừng là Kiều Vũ Vi cùng Nhạc Tuyết Vi đã xảy ra xung đột...
Cho nên, hiện tại Nhạc Tuyết Vi có loại phản ứng này thì không có gì là lạ rồi!
Nghĩ như vậy, Hàn Thừa Nghị liền chuyển từ tò mò sang phẫn nộ, cao giọng chất vấn: " Em như thế là vì Kiều Vạn Đông?"
Nhạc Tuyết Vi ngẩn ra, bộ dạng kinh hoàng như là bị Hàn Thừa Nghị nói trúng! Mà vẻ mặt này lại càng thêm kích thích Hàn Thừa Nghị đã gần như bốc hỏa!
"Nhạc Tuyết Vi!" Hàn Thừa Nghị bóp chặt cổ tay Nhạc Tuyết, sắc mặt lạnh đến cực điểm:" Không phải đã nói là em không có gì đối với Kiều Vạn Đông hay sao? Chẳng lẽ ông ta đối với em không phải một bên tình nguyện? Bây giờ vẻ mặt này của em là có ý gì?"
"Haha..." Nhạc Tuyết Vi kinh sợ không khỏi nở nụ cười, lặp lại:" "Một bên tình nguyện"?"Một bên tình nguyện"? Phải, chẳng qua chỉ là một bên tình nguyện!"
Rồi sau đó, cô đột nhiên ngừng cười, ánh mắt sắc bén quét về phía Hàn Thừa Nghị, lời nói như chém đinh chặt sắt:" Hàn Thừa Nghị, chuyện trở lại bên cạnh anh, tôi cũng không cần suy nghĩ nữa rồi! Vị hôn thê của anh thực sự là Kiều Vũ Vi? Anh biết không? Người của Kiều gia, tất cả đều khiến cho tôi có cảm giác vô cùng ghê tởm! Chúc mừng anh! Không nghĩ tới cô gái mà anh đã thích 10 năm, thì ra chính là loại mặt hàng như Kiều Vũ Vi! Haha... Cười chết tôi mất! Thì ra ánh mắt của Hàn tổng ngài lại độc đáo đến vậy, khẩu vị nặng như vậy? Anh thích loại chè xanh như Kiều Vũ Vi? Haha... Vậy tôi xin chúc phúc cho hai người, tôi sẽ mở to mắt ra mà xem, nhìn xem các người ân ái gắn bó keo sơn như thế nào, thiên trường địa cửu như thế nào!"
Nói xong hết thảy, cả người Nhạc Tuyết Vi liền nhịn không được mà run rẩy, trên cánh tay thon dài cũng sởn cả gai ốc, Hàn Thừa Nghị vẫn nhíu mày nhìn cô, trong mắt tất cả đều là không thể tin được... cô vì sao lại kích động như vậy? Nghe khẩu khí này giống như cô cùng Kiều gia có mối thù không đội trời chung vậy!
Nhạc Tuyết Vi rũ mắt nhìn về phía Hàn Thừa Nghị vẫn đang giữ chặt tay mình, quát: "Buông ra."
Hàn Thừa Nghị kiên quyết không buông.
"Tôi nói anh buông tôi ra!" Nhạc Tuyết Vi lại hét lên, hai mắt cũng đã ửng đỏ, giống như con thú đang bị vây khốn lại.
"Tiểu Tuyết." Hàn thừa Nghị kiên trì không buông, Nhạc Tuyết Vi như vậy khiến cho anh rất lo lắng, rất đau lòng, rốt cuộc thì trong lúc đó cô cùng Kiều Vạn Đông đã xảy ra chuyện gì, để cho cô bây giờ phải hận người nhà họ Kiều như vậy?
"Không buông phải không?" Nhạc Tuyết Vi hỏi lại lần nữa, tránh cũng không thoát được, cô liền giơ tay bị Hàn Thừa Nghị nắm lấy đưa lên miệng cắn một cái vào mu bàn tay anh.
"A!" Hàn Thừa Nghị ăn đau, đành phải buông lỏng tay ra: "Tiểu Tuyết... Rôt cuộc là làm sao em lại như vậy?"
Nhạc Tuyết Vi nhìn cũng không thèm nhìn Hàn Thừa Nghị lấy một cái, liền xoay người chạy ra khỏi bệnh viện.
Hai chân của cô không ngừng chạy, trong đầu lại chỉ toàn là suy nghĩ Kiều Vũ Vi là vị hôn thê của Hàn Thừa Nghị... Cô nhất định phải cùng người nhà họ Kiều dây dưa, ân oán không ngừng sao? Kiều vạn Đông ruồng bỏ vợ cả, cùng Khang Tuệ Trân tằng tịu, từ âm thầm trở thành công khai, Khang Tuệ Trân đoạt chồng của mẹ cô, cha của cô, hiện tại lại đến lượt Kiều Vũ Vi sao?
Vì cái gì không phải người khác? Vì sao lại cứ phải là Kiều Vũ Vi?
"A, a..." Nhạc Tuyết Vi thở hổn hển đứng ở ngã tư đường, đứng giữa dòng xe cộ đông như nước chảy, đầu óc thành một mảnh hỗn độn!
Đột nhiên, “Kíttttt.....” một tiếng, một chiếc xe phanh gấp tại trước mặt cô, Nhạc Tuyết Vi không kịp phản ứng, eo đã bị người khác mạnh mẽ kéo lại, thân thể được ôm lấy lùi về phía sau.
Lái xe từ trong cửa xe thò đầu ra, hổn hển chửi ầm lên: "Muốn chết à! Muốn chết cũng đừng ở chỗ này tìm chết! Tìm một chỗ mà nhảy xuống đi, bằng không thì trở về nhà mà thắt cổ!"
Hàn Thừa Nghị một đường đuổi theo, vừa kéo được Nhạc Tuyết Vi ý thức mơ hồ thoát khỏi tử thần, chưa kịp an ủi cô, lại nghe thấy lái xe chửi bậy, anh làm sao còn có thể chịu được?
Anh để Nhạc Tuyết Vi ở một bên, đi thẳng về phía lái xe, cửa xe vừa mở ra, cánh tay dài duỗi vào trong, trực tiếp xách người từ bên trong ra, tay phải giơ lên không chút lưu tình đấm thẳng một quyền, lái xe vừa rồi còn hung hăng nhất thời trên mặt chỉ toàn là máu!
"Rất thích mắng chửi người phải không? Mày muốn chết kiểu nào cứ nói? Nói ra, dù là cách nào tao cũng sẽ thỏa mãn mày!"
Hàn Thừa Nghị một bộ dáng ngang ngược thô bạo, một người lái xe bình thường như anh ta làm sao mà chịu nổi, răng bị đánh đến rơi mất vài cái, lời van xin tha thứ nói ra cũng không rõ: "Không, không, không... Mắng!"
"Nghê Tuấn! Hỏi cho rõ, tốt cuộc là hắn muốn chết như thế nào!"
Hàn Thừa Nghị không buồn xử lý loại tôm tép này, nếu không phải vừa rồi thiếu chút nữa hắn đụng trúng Nhạc Tuyết Vi, lại còn mắng cô, thì anh thực sự chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.
"Tam Thiếu..." Nghê Tuấn có chút kinh hoảng, nói: " Nhạc tiểu thư đi mất rồi!"
Hàn Thừa Nghị ngẩn ra, quay đầu lại thì Nhạc Tuyết Vi cũng đã không còn ở đó nữa:” Sao lại không giữ cô ấy lại?"
"Cô ấy không cho thuộc hạ chạm vào." Nghê Tuấn cực kỳ khó xử.
Nhớ lại bộ dáng hoảng hốt của Nhạc Tuyết Vi, lại nhìn con đường xe cộ đi lại chen chúc nhau thế này, Hàn Thừa Nghị nôn nóng quát nhẹ: "Tìm! Tìm được thì cho người đi theo, bây giờ cảm xúc của cô ấy không ổn định, đừng quá tiếp sát cô ấy, đừng để cho cô ấy phát hiện!"
“Vâng ạ!”
...
Nhạc Tuyết Vi cũng không đi đâu mà quay trở lại trường học.
Vừa mới đến cổng trường, liền gặp phải Kiều Vạn Đông. Kiều Vạn Đông dừng xe ở cửa trường học, cả người tựa vào trên cửa xe hút thuốc, ông đặc biệt tới đây tìm Nhạc Tuyết Vi, vốn cũng không ôm ấp quá nhiều hy vọng, thật không ngờ là lại có thể gặp cô.
"Tuyết Vi." Kiều Vạn Đông dập tắt điếu thuốc, trên mặt nở nụ cười tiến lại gần.
Nhạc Tuyết Vi thờ ơ lườm ông ta, trong đầu thì nghĩ, chắc giờ ông ta đang rất đắc ý đi?Con gái bảo bối được tổng giám đốc tập đoàn D.S để ý tới... Khó trách lần trước kỷ niệm ngày thành lập trường, Hàn Thừa Nghị tôn quý phải hạ giá đến đại học T, khó trách Hàn Thừa Nghị sẽ bỏ vốn đầu tư cho Kiều Vạn Đông, thì ra là vì lấy lòng “Lão nhân gia”!
"Có chuyện gì?" Nhạc Tuyết Vi mỉm cười ngọt ngào, cùng với thái độ đối xử với Kiều Vạn Đông trong dĩ vãng, quả thực tựa như hai người.
"Tuyết Vi..." Kiều Vạn Đông thụ sủng nhược kinh, ngược lại lại không biết nên nói gì.
Nhạc Tuyết Vi tinh tế đánh giá Kiều Vạn Đông, tâm trạng cực kỳ tốt, thậm chí còn giơ tay thay Kiều Vạn Đông phủi phủi tóc bị rơi trên đầu vai áo, cười đáp: "Có chuyện gì a? Ngài tới cũng thực khéo, hôm nay tôi vừa lúc phải trở lại trường thi, không cần đến công ty đi làm."
"Tuyết, Tuyết Vi?" Kiều Vạn Đông triệt để hóa đá luôn, con gái nhỏ đã 14 năm rồi chưa từng thân thiết với ông như vậy.
Đôi con ngươi Nhạc Tuyết Vi đảo một vòng nhìn quanh trong lúc đó cực giống người vợ đã mất của ông! Kiều vạn Đông càng nhìn càng không khỏi thấy nhớ... Nếu như Nhạc Từ còn sống, bọn họ hẳn đã là một gia đình hạnh phúc?
"Ba." Ánh mắt Nhạc Tuyết Vi vừa chuyển, trong lòng đã có chủ ý.
"Tuyết Vi..." Kiều Vạn Đông xúc động, ngay cả tên của con gái nhỏ cũng chưa từng nói quá ba chữ.
"Là đến thăm con sao?" Nhạc Tuyết Vi vô cùng thân thiết bám lấy cánh tay của ông, bàn tay xinh xắn nắm lấy bàn tay rộng rãi của ông.
"Ừ, ba muốn xem con sống có tốt không." Kiều Vạn Đông cảm thấy bản thân mình cũng già rồi, một bó tuổi, bị con gái nhỏ tựa vào gần, cư nhiên kích động đến muốn khóc:" Ba thực sự rất quan tâm đến con..."
Nhạc Tuyết Vi mấp máy miệng, gật đầu: "Con biết, ba... Là con trước kia không nghe lời khiến cho ba phải khổ cực rồi."
"Không, không, Tuyết Vi con đừng nói như vậy, đều là ba không tốt, con không sai, nếu ba biết đưa dì cùng chị con trở về, lại khiến cho con rời nhà đi... Ba, ba tuyệt đối sẽ không làm như vậy! Tuyết Vi, ba có lỗi với con!"
Kiều Vạn Đông nói được hai câu, cổ họng cũng đã nghẹn ngào.
Nhạc Tuyết Vi không tự giác được liền nhíu mày, một chút oán hận trong lòng đối với người cha này cũng giảm bớt, cũng không quen nhìn ông rõ ràng làm chuyện vô lương tâm lại lộ ra một mặt bi thương như vậy! Nếu là trong quá khứ, cô khẳng định sẽ không chút lưu tình mà đẩy ông ra ngoài!
Nhưng mà, hiện tại, cô không thể! Cô thay đổi chủ ý rồi!
Mẹ con Khang Tuệ Trân đã cướp đi toàn bộ thuộc về cô, cô muốn đoạt lại toàn bộ của họ. Người cha Kiều Vạn Đông này, tuy cô không muốn, nhưng nếu đón nhận ông mà khiến cho mẹ con Khang Tuệ Trân không thoải mái, thì vì sao cô lại không làm?
Còn có Hàn Thừa Nghị! Kiều Vũ Vi không phải là vị hôn thê của anh sao? Được thôi! Khang Tuệ Trân đoạt chồng của mẹ cô, cô cũng muốn khiến cho con gái của bà ta nếm thử mùi vị hoành đao đoạt ái là như thế nào! Hận ý tích lũy từ nhỏ, chỉ trong một giây này liền giống như hạt giống nảy mầm.
Quyết tâm đã định, trong đôi mắt đen láy của Nhạc Tuyết Vi khẽ lướt qua một tia oán độc. Chợt ánh mắt nhìn về phía cách đó không xa, dưới gốc cây cổ thụ có một chiếc xe đang đậu. Chiếc xe này cô vô cùng quen thuộc, là xe bảo tiêu của Hàn Thừa Nghị. Hàn Thừa Nghị phái người theo dõi cô?
Giờ phút này, Nhạc Tuyết Vi chẳng những không oán hận, khóe môi ngược lại còn mang theo ý cười... Nếu đã vậy thì để Hàn Thừa Nghị cùng xem trò hay này đi!
"Ba!"
Nhạc Tuyết Vi gọi Kiều Vạn Đông một tiếng, đột nhiên hai tay mở ra nhào vào lòng ông, lại giống như đứa trẻ nhỏ làm nũng với cha mình: "Ba, từ lúc con thi xong đến giờ còn chưa có ăn gì, rất đói bụng!”
Kiều Vạn Đông vỗ về con gái, trong lúc này, trăm mối cảm xúc ngổn ngang: "Đói bụng? Tốt, theo ba về nhà ăn cơm..."
"Hừ!" Nhạc Tuyết Vi quệt miệng một cái, hờn dỗi trừng mắt nhìn cha mình: "Không đi! Con không muốn gặp mẹ con hai người kia!"
"Được, được, đươc, không đi, không đi!" Khó khăn lắm con gái nhỏ mới đồng ý gần gũi với ông, giờ phút này Kiều Vạn Đông đương nhiên là con gái nói gì ông làm nấy: "Vậy con muốn đi ăn ở chỗ nào? Con xem ba đã rất lâu không được ăn cơm cùng con rồi, cũng không biết hiện tại con thích ăn cái gì..."
Đôi mắt Nhạc Tuyết Vi đảo một vòng, cười nói: " "Di ngõ hẻm" đi! Lần trước không phải một nhà ba người đoàn tụ ở đấy sao? Con còn chưa được nếm qua, nghe nói ở trong đó cái gì ăn cũng rất ngon?" Đương nhiên, cũng cực kỳ đắt, đây mới là trọng điểm!
Kiều Vạn Đông không chút do dự gật đầu đáp ứng: " Được, lên xe đi, ba đưa con đi ăn."
Dưới gốc cây đại thụ, bảo tiêu đã hạ cửa kính xe xuống, Nhạc Tuyết Vi thấy một người đàn ông cầm trong tay điện thoại giơ lên.
Thấy vậy cô liền nhoẻn miệng cười, kiễng chân lên, hôn một cái lên má Kiều Vạn Đông, "Ba thật tốt!"
Mà một màn này, vừa đúng lúc được bảo tiêu quay lại, sau khi Kiều Vạn Đông cùng Nhạc Tuyết Vi rời đi liền được gửi tới di động của Hàn Thừa Nghị!
Hàn Thừa Nghị nhíu mày, anh cảm thấy kỳ lạ tại sao Nhạc Tuyết Vi lại biết rõ điều này, nhưng càng làm cho anh để ý hơn chính là phản ứng của cô. Lúc biết anh có vị hôn thê, cô cũng không có biểu hiện gì, nhưng bây giờ khi biết đó là Kiều Vũ Vi, phản ứng của cô lại như vậy?
"Phải... Làm sao em biết? Tiểu Tuyết, em sao vậy?"
Trực giác nói cho anh biết, quan hệ của Nhạc Tuyết Vi cùng Kiều gia nhất định là không bình thường! Nhớ tới Kiều Vạn Đông từng nhiều lần quấy rầy cô, chẳng lẽ là bởi vì Kiều Vạn Đông? Kiều Vũ Vi cũng biết chuyện cha mình có...dây dưa với sinh viên trong trường? Nếu là như thế thì nói không chừng là Kiều Vũ Vi cùng Nhạc Tuyết Vi đã xảy ra xung đột...
Cho nên, hiện tại Nhạc Tuyết Vi có loại phản ứng này thì không có gì là lạ rồi!
Nghĩ như vậy, Hàn Thừa Nghị liền chuyển từ tò mò sang phẫn nộ, cao giọng chất vấn: " Em như thế là vì Kiều Vạn Đông?"
Nhạc Tuyết Vi ngẩn ra, bộ dạng kinh hoàng như là bị Hàn Thừa Nghị nói trúng! Mà vẻ mặt này lại càng thêm kích thích Hàn Thừa Nghị đã gần như bốc hỏa!
"Nhạc Tuyết Vi!" Hàn Thừa Nghị bóp chặt cổ tay Nhạc Tuyết, sắc mặt lạnh đến cực điểm:" Không phải đã nói là em không có gì đối với Kiều Vạn Đông hay sao? Chẳng lẽ ông ta đối với em không phải một bên tình nguyện? Bây giờ vẻ mặt này của em là có ý gì?"
"Haha..." Nhạc Tuyết Vi kinh sợ không khỏi nở nụ cười, lặp lại:" "Một bên tình nguyện"?"Một bên tình nguyện"? Phải, chẳng qua chỉ là một bên tình nguyện!"
Rồi sau đó, cô đột nhiên ngừng cười, ánh mắt sắc bén quét về phía Hàn Thừa Nghị, lời nói như chém đinh chặt sắt:" Hàn Thừa Nghị, chuyện trở lại bên cạnh anh, tôi cũng không cần suy nghĩ nữa rồi! Vị hôn thê của anh thực sự là Kiều Vũ Vi? Anh biết không? Người của Kiều gia, tất cả đều khiến cho tôi có cảm giác vô cùng ghê tởm! Chúc mừng anh! Không nghĩ tới cô gái mà anh đã thích 10 năm, thì ra chính là loại mặt hàng như Kiều Vũ Vi! Haha... Cười chết tôi mất! Thì ra ánh mắt của Hàn tổng ngài lại độc đáo đến vậy, khẩu vị nặng như vậy? Anh thích loại chè xanh như Kiều Vũ Vi? Haha... Vậy tôi xin chúc phúc cho hai người, tôi sẽ mở to mắt ra mà xem, nhìn xem các người ân ái gắn bó keo sơn như thế nào, thiên trường địa cửu như thế nào!"
Nói xong hết thảy, cả người Nhạc Tuyết Vi liền nhịn không được mà run rẩy, trên cánh tay thon dài cũng sởn cả gai ốc, Hàn Thừa Nghị vẫn nhíu mày nhìn cô, trong mắt tất cả đều là không thể tin được... cô vì sao lại kích động như vậy? Nghe khẩu khí này giống như cô cùng Kiều gia có mối thù không đội trời chung vậy!
Nhạc Tuyết Vi rũ mắt nhìn về phía Hàn Thừa Nghị vẫn đang giữ chặt tay mình, quát: "Buông ra."
Hàn Thừa Nghị kiên quyết không buông.
"Tôi nói anh buông tôi ra!" Nhạc Tuyết Vi lại hét lên, hai mắt cũng đã ửng đỏ, giống như con thú đang bị vây khốn lại.
"Tiểu Tuyết." Hàn thừa Nghị kiên trì không buông, Nhạc Tuyết Vi như vậy khiến cho anh rất lo lắng, rất đau lòng, rốt cuộc thì trong lúc đó cô cùng Kiều Vạn Đông đã xảy ra chuyện gì, để cho cô bây giờ phải hận người nhà họ Kiều như vậy?
"Không buông phải không?" Nhạc Tuyết Vi hỏi lại lần nữa, tránh cũng không thoát được, cô liền giơ tay bị Hàn Thừa Nghị nắm lấy đưa lên miệng cắn một cái vào mu bàn tay anh.
"A!" Hàn Thừa Nghị ăn đau, đành phải buông lỏng tay ra: "Tiểu Tuyết... Rôt cuộc là làm sao em lại như vậy?"
Nhạc Tuyết Vi nhìn cũng không thèm nhìn Hàn Thừa Nghị lấy một cái, liền xoay người chạy ra khỏi bệnh viện.
Hai chân của cô không ngừng chạy, trong đầu lại chỉ toàn là suy nghĩ Kiều Vũ Vi là vị hôn thê của Hàn Thừa Nghị... Cô nhất định phải cùng người nhà họ Kiều dây dưa, ân oán không ngừng sao? Kiều vạn Đông ruồng bỏ vợ cả, cùng Khang Tuệ Trân tằng tịu, từ âm thầm trở thành công khai, Khang Tuệ Trân đoạt chồng của mẹ cô, cha của cô, hiện tại lại đến lượt Kiều Vũ Vi sao?
Vì cái gì không phải người khác? Vì sao lại cứ phải là Kiều Vũ Vi?
"A, a..." Nhạc Tuyết Vi thở hổn hển đứng ở ngã tư đường, đứng giữa dòng xe cộ đông như nước chảy, đầu óc thành một mảnh hỗn độn!
Đột nhiên, “Kíttttt.....” một tiếng, một chiếc xe phanh gấp tại trước mặt cô, Nhạc Tuyết Vi không kịp phản ứng, eo đã bị người khác mạnh mẽ kéo lại, thân thể được ôm lấy lùi về phía sau.
Lái xe từ trong cửa xe thò đầu ra, hổn hển chửi ầm lên: "Muốn chết à! Muốn chết cũng đừng ở chỗ này tìm chết! Tìm một chỗ mà nhảy xuống đi, bằng không thì trở về nhà mà thắt cổ!"
Hàn Thừa Nghị một đường đuổi theo, vừa kéo được Nhạc Tuyết Vi ý thức mơ hồ thoát khỏi tử thần, chưa kịp an ủi cô, lại nghe thấy lái xe chửi bậy, anh làm sao còn có thể chịu được?
Anh để Nhạc Tuyết Vi ở một bên, đi thẳng về phía lái xe, cửa xe vừa mở ra, cánh tay dài duỗi vào trong, trực tiếp xách người từ bên trong ra, tay phải giơ lên không chút lưu tình đấm thẳng một quyền, lái xe vừa rồi còn hung hăng nhất thời trên mặt chỉ toàn là máu!
"Rất thích mắng chửi người phải không? Mày muốn chết kiểu nào cứ nói? Nói ra, dù là cách nào tao cũng sẽ thỏa mãn mày!"
Hàn Thừa Nghị một bộ dáng ngang ngược thô bạo, một người lái xe bình thường như anh ta làm sao mà chịu nổi, răng bị đánh đến rơi mất vài cái, lời van xin tha thứ nói ra cũng không rõ: "Không, không, không... Mắng!"
"Nghê Tuấn! Hỏi cho rõ, tốt cuộc là hắn muốn chết như thế nào!"
Hàn Thừa Nghị không buồn xử lý loại tôm tép này, nếu không phải vừa rồi thiếu chút nữa hắn đụng trúng Nhạc Tuyết Vi, lại còn mắng cô, thì anh thực sự chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.
"Tam Thiếu..." Nghê Tuấn có chút kinh hoảng, nói: " Nhạc tiểu thư đi mất rồi!"
Hàn Thừa Nghị ngẩn ra, quay đầu lại thì Nhạc Tuyết Vi cũng đã không còn ở đó nữa:” Sao lại không giữ cô ấy lại?"
"Cô ấy không cho thuộc hạ chạm vào." Nghê Tuấn cực kỳ khó xử.
Nhớ lại bộ dáng hoảng hốt của Nhạc Tuyết Vi, lại nhìn con đường xe cộ đi lại chen chúc nhau thế này, Hàn Thừa Nghị nôn nóng quát nhẹ: "Tìm! Tìm được thì cho người đi theo, bây giờ cảm xúc của cô ấy không ổn định, đừng quá tiếp sát cô ấy, đừng để cho cô ấy phát hiện!"
“Vâng ạ!”
...
Nhạc Tuyết Vi cũng không đi đâu mà quay trở lại trường học.
Vừa mới đến cổng trường, liền gặp phải Kiều Vạn Đông. Kiều Vạn Đông dừng xe ở cửa trường học, cả người tựa vào trên cửa xe hút thuốc, ông đặc biệt tới đây tìm Nhạc Tuyết Vi, vốn cũng không ôm ấp quá nhiều hy vọng, thật không ngờ là lại có thể gặp cô.
"Tuyết Vi." Kiều Vạn Đông dập tắt điếu thuốc, trên mặt nở nụ cười tiến lại gần.
Nhạc Tuyết Vi thờ ơ lườm ông ta, trong đầu thì nghĩ, chắc giờ ông ta đang rất đắc ý đi?Con gái bảo bối được tổng giám đốc tập đoàn D.S để ý tới... Khó trách lần trước kỷ niệm ngày thành lập trường, Hàn Thừa Nghị tôn quý phải hạ giá đến đại học T, khó trách Hàn Thừa Nghị sẽ bỏ vốn đầu tư cho Kiều Vạn Đông, thì ra là vì lấy lòng “Lão nhân gia”!
"Có chuyện gì?" Nhạc Tuyết Vi mỉm cười ngọt ngào, cùng với thái độ đối xử với Kiều Vạn Đông trong dĩ vãng, quả thực tựa như hai người.
"Tuyết Vi..." Kiều Vạn Đông thụ sủng nhược kinh, ngược lại lại không biết nên nói gì.
Nhạc Tuyết Vi tinh tế đánh giá Kiều Vạn Đông, tâm trạng cực kỳ tốt, thậm chí còn giơ tay thay Kiều Vạn Đông phủi phủi tóc bị rơi trên đầu vai áo, cười đáp: "Có chuyện gì a? Ngài tới cũng thực khéo, hôm nay tôi vừa lúc phải trở lại trường thi, không cần đến công ty đi làm."
"Tuyết, Tuyết Vi?" Kiều Vạn Đông triệt để hóa đá luôn, con gái nhỏ đã 14 năm rồi chưa từng thân thiết với ông như vậy.
Đôi con ngươi Nhạc Tuyết Vi đảo một vòng nhìn quanh trong lúc đó cực giống người vợ đã mất của ông! Kiều vạn Đông càng nhìn càng không khỏi thấy nhớ... Nếu như Nhạc Từ còn sống, bọn họ hẳn đã là một gia đình hạnh phúc?
"Ba." Ánh mắt Nhạc Tuyết Vi vừa chuyển, trong lòng đã có chủ ý.
"Tuyết Vi..." Kiều Vạn Đông xúc động, ngay cả tên của con gái nhỏ cũng chưa từng nói quá ba chữ.
"Là đến thăm con sao?" Nhạc Tuyết Vi vô cùng thân thiết bám lấy cánh tay của ông, bàn tay xinh xắn nắm lấy bàn tay rộng rãi của ông.
"Ừ, ba muốn xem con sống có tốt không." Kiều Vạn Đông cảm thấy bản thân mình cũng già rồi, một bó tuổi, bị con gái nhỏ tựa vào gần, cư nhiên kích động đến muốn khóc:" Ba thực sự rất quan tâm đến con..."
Nhạc Tuyết Vi mấp máy miệng, gật đầu: "Con biết, ba... Là con trước kia không nghe lời khiến cho ba phải khổ cực rồi."
"Không, không, Tuyết Vi con đừng nói như vậy, đều là ba không tốt, con không sai, nếu ba biết đưa dì cùng chị con trở về, lại khiến cho con rời nhà đi... Ba, ba tuyệt đối sẽ không làm như vậy! Tuyết Vi, ba có lỗi với con!"
Kiều Vạn Đông nói được hai câu, cổ họng cũng đã nghẹn ngào.
Nhạc Tuyết Vi không tự giác được liền nhíu mày, một chút oán hận trong lòng đối với người cha này cũng giảm bớt, cũng không quen nhìn ông rõ ràng làm chuyện vô lương tâm lại lộ ra một mặt bi thương như vậy! Nếu là trong quá khứ, cô khẳng định sẽ không chút lưu tình mà đẩy ông ra ngoài!
Nhưng mà, hiện tại, cô không thể! Cô thay đổi chủ ý rồi!
Mẹ con Khang Tuệ Trân đã cướp đi toàn bộ thuộc về cô, cô muốn đoạt lại toàn bộ của họ. Người cha Kiều Vạn Đông này, tuy cô không muốn, nhưng nếu đón nhận ông mà khiến cho mẹ con Khang Tuệ Trân không thoải mái, thì vì sao cô lại không làm?
Còn có Hàn Thừa Nghị! Kiều Vũ Vi không phải là vị hôn thê của anh sao? Được thôi! Khang Tuệ Trân đoạt chồng của mẹ cô, cô cũng muốn khiến cho con gái của bà ta nếm thử mùi vị hoành đao đoạt ái là như thế nào! Hận ý tích lũy từ nhỏ, chỉ trong một giây này liền giống như hạt giống nảy mầm.
Quyết tâm đã định, trong đôi mắt đen láy của Nhạc Tuyết Vi khẽ lướt qua một tia oán độc. Chợt ánh mắt nhìn về phía cách đó không xa, dưới gốc cây cổ thụ có một chiếc xe đang đậu. Chiếc xe này cô vô cùng quen thuộc, là xe bảo tiêu của Hàn Thừa Nghị. Hàn Thừa Nghị phái người theo dõi cô?
Giờ phút này, Nhạc Tuyết Vi chẳng những không oán hận, khóe môi ngược lại còn mang theo ý cười... Nếu đã vậy thì để Hàn Thừa Nghị cùng xem trò hay này đi!
"Ba!"
Nhạc Tuyết Vi gọi Kiều Vạn Đông một tiếng, đột nhiên hai tay mở ra nhào vào lòng ông, lại giống như đứa trẻ nhỏ làm nũng với cha mình: "Ba, từ lúc con thi xong đến giờ còn chưa có ăn gì, rất đói bụng!”
Kiều Vạn Đông vỗ về con gái, trong lúc này, trăm mối cảm xúc ngổn ngang: "Đói bụng? Tốt, theo ba về nhà ăn cơm..."
"Hừ!" Nhạc Tuyết Vi quệt miệng một cái, hờn dỗi trừng mắt nhìn cha mình: "Không đi! Con không muốn gặp mẹ con hai người kia!"
"Được, được, đươc, không đi, không đi!" Khó khăn lắm con gái nhỏ mới đồng ý gần gũi với ông, giờ phút này Kiều Vạn Đông đương nhiên là con gái nói gì ông làm nấy: "Vậy con muốn đi ăn ở chỗ nào? Con xem ba đã rất lâu không được ăn cơm cùng con rồi, cũng không biết hiện tại con thích ăn cái gì..."
Đôi mắt Nhạc Tuyết Vi đảo một vòng, cười nói: " "Di ngõ hẻm" đi! Lần trước không phải một nhà ba người đoàn tụ ở đấy sao? Con còn chưa được nếm qua, nghe nói ở trong đó cái gì ăn cũng rất ngon?" Đương nhiên, cũng cực kỳ đắt, đây mới là trọng điểm!
Kiều Vạn Đông không chút do dự gật đầu đáp ứng: " Được, lên xe đi, ba đưa con đi ăn."
Dưới gốc cây đại thụ, bảo tiêu đã hạ cửa kính xe xuống, Nhạc Tuyết Vi thấy một người đàn ông cầm trong tay điện thoại giơ lên.
Thấy vậy cô liền nhoẻn miệng cười, kiễng chân lên, hôn một cái lên má Kiều Vạn Đông, "Ba thật tốt!"
Mà một màn này, vừa đúng lúc được bảo tiêu quay lại, sau khi Kiều Vạn Đông cùng Nhạc Tuyết Vi rời đi liền được gửi tới di động của Hàn Thừa Nghị!