Editor: Nhung
Nghê Tuấn đi trước Hàn Thừa Nghị, mở cửa phòng tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc, chào buổi sáng."
Nhạc Tuyết Vi mặc đồng phục công sở, trông giống như một hoa ngọc lan duyên dáng yêu kiều, đặt tay xuống thắt lưng, khom người mỉm cười chào Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị giật mình, gân xanh nổi lên, nhiệt huyết dâng trào nhưng trong lòng như nở hoa.
"Sao... Sao em lại ở chỗ này?"
Nhạc Tuyết Vi cười nhạt, đi đến trước mặt Hàn Thừa Nghị trước mặt, đặt tay đến cổ áo anh, giúp anh cởi bỏ áo khoác ngoài: "Tôi ở chỗ này, lạ lắm sao? Không phải anh nói, muốn cho tôi về làm thư kí riêng của anh thêm lần nữa sao? Hay là, tổng giám đốc đã tìm được nhân viên khác rồi? Nếu vậy, để tôi về lại bộ phận thiết kế. Tổng giám đốc, Nghê tiên sinh, quấy rầy rồi."
Nói xong, cô đưa áo khoác của Hàn Thừa Nghị cho Nghê Tuấn, bước đi, trong lòng thầm đếm: một, hai....
Cô còn chưa đếm đến ba, cổ tay đã bị giữ lại.
“Nghê Tuấn, ra ngoài đi.” Hàn Thừa Nghị giữ chặt Nhạc Tuyết Vi, đáy mắt màu trà hiện lên vẻ vui mừng, còn đầy ắp nhu tình.
Nghê Tuấn vừa mới đóng cửa lại, Hàn Thừa Nghị gấp gáp ôm Nhạc Tuyết Vi vào lòng.
“Nghĩ thông suốt rồi sao? Có phải cố tình giày vò tôi không? Đêm qua còn dùng giọng điệu đó……” Hàn Thừa Nghị cúi
đầu dùng chóp mũi cọ Nhạc Tuyết Vi, đôi môi mỏng muốn áp lên môi cô, nhưng đột nhiên lại bị Nhạc Tuyết Vi ngăn lại.
“Đừng.” Nhạc Tuyết Vi che miệng anh lại, hơi ngửa người ra sau: "Tôi trở về không phải là vì thay đổi chủ ý, tôi chỉ chấp nhận làm thư kí riêng chứ chưa từng chấp nhận trở về làm tình nhân của anh. Tổng giám đốc, tôi chỉ là cấp dưới của anh, chúng ta không có bất kì quan hệ gì khác, nói như vậy, anh hiểu rồi chứ?"
Hàn Thừa Nghị đáy mắt động hỏa rồi bỗng tắt, hừ lạnh nói: “Có ý gì? Để cho tôi thấy, không cho tôi ăn? Đùa tôi sao?"
Nhạc Tuyết Vi nhún nhún vai, nói: “Tôi nào dám như vậy. Tôi đến đây thật sự là muốn giúp anh, nếu anh không cần, vậy càng tốt, dù gì đồ của tôi vẫn còn đang ở bộ phận thiết kế, tôi sẽ trở về đó ngay." Nói xong, cô đẩy Hàn Thừa Nghị ra định đi.
Hàn Thừa Nghị sao lại để cô làm vậy được, hai tay giữ chặt cô, thấp giọng cười lạnh, "Được. Em muốn làm thư kí riêng, chỉ làm thư kí riêng, tôi đồng ý. Chỉ là, tôi muốn nhìn xem em có thể làm bộ thanh cao bao lâu. Nhạc Tuyết Vi, đừng quên, em đâu không lại tôi đâu, tôi sẽ khiến em ngoan ngoãn ở
bên cạnh tôi."
“Vậy sao? Anh tự tin quá rồi, nhưng tôi thì không cho là như vậy." Tuyết Vi nhếch khóe môi, dáng vẻ rất tự tin.
"Vậy chúng ta cùng nhìn xem."
"Tôi đây rửa mắt chờ mong."
Nhân lúc nghỉ trưa, Nhạc Tuyết Vi xuống bộ phận thiết kế thu xếp đồ đạc, không ngờ lại gặp Hàn Thiên Lỗi.
“Thiên Lỗi! Về rồi sao? Cậu đi công tác lâu thật đó, hại tôi muốn học hỏi mấy thứ mà cũng không có cơ hội!" Nhạc Tuyết Vi nhìn thấy Hàn Thiên Lỗi thì rất vui vẻ, cô và cậu ta bằng tuổi nhau, tính cách cũng rất hợp, tuy mới quen chưa lâu nhưng đã rất thân thiết.
Hàn Thiên Lỗi không cười đùa giống như mọi khi mà trầm mặc nhìn cô, dáng vẻ nghiêm túc này của cậu ta, rất giống Hàn Thiên Lỗi.
“Sao thế? Sao lại làm mặt lạnh như này? Đừng học mấy thứ không tốt đó ở chỗ chú cậu, cậu cười lên mới là đẹp trai nhất." Nhạc Tuyết Vi đi qua, đưa tay đặt lên mặt Hàn Thiên Lỗi, véo hai bên má cậu tạo nên gương mặt vui cười.
“Ha ha……”
Chỉ có cô cười, Hàn Thiên Lỗi không hề cười.
Nhạc Tuyết Vi cũng không cười nữa, kéo ra ghế dựa ngồi xuống, bắt đầu thu xếp đồ đạc.
Tiểu tử thối, không biết có việc gì mà lại bày ra vẻ mặt này.
“Tuyết Vi……”
Hàn Thiên Lỗi trầm mặc, không lâu sau đã không kiềm chế được, giữ bàn tay đang thu dọn đồ đạc của Nhạc Tuyết Vi lại, cô quay đầu nhìn về phía cậu: "Nói đi, có chuyện gì vậy? Gương mặt cậu lúc này giống y chang chú ba cậu đó!"
Nghe được Nhạc Tuyết Vi nhắc tới Hàn Thừa Nghị, Hàn Thiên Lỗi nóng nảy, “Tuyết Vi, bọn họ đều nói cô đã trở về bên chú ba? Có đúng vậy không?"
Nhạc Tuyết Vi dừng một chút, hỏi lại: “Trở về bên chú ba cậu, là ý nào?"
“Chính là…… Chính là…… Cô lại làm thư kí riêng của chú ấy? Có phải cô... cô định chuyển về bán hạ sơn trang cùng chú ấy... cùng chú ấy……” Hàn Thiên Lỗi ấp a ấp úng, vò đầu bứt tai, câu kế tiếp, cậu thật sự không nói được.
“Aida!” Nhạc Tuyết Vi lắc đầu thở dài, “Đúng là tôi làm thư kí riêng của anh ta. Nhưng chuyển về sơn trang? Vì sao tôi phải về sơn trang? Tôi và chú cậu không phải kiểu quan hệ đó."
Mặt Hàn Thiên Lỗi lộ vẻ nghi hoặc, nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ của một chàng trai vui vẻ.
“Là vậy sao! Vậy là tôi hiểu nhầm cô, tôi còn tưởng rằng... Híc, tôi sai rồi!"
“Hứ! Suy nghĩ lung tung cái gì vậy?" Nhạc Tuyết Vi đánh nhẹ vào đầu Hàn Thiên Lỗi, giả vờ tức giận quát, “Đi công tác có mang quà về cho tôi không? Nếu cậu nói không mang thì tôi nói cho cậu biết, chúng ta không còn là bằng hữu nữa."
Hàn Thiên Lỗi chạy nhanh cười hì hì đến bàn công tác móc ra một hộp gấm, đưa cho Nhạc Tuyết Vi.
“Cho cô. Mua trong một cửa hàng nhỏ, không phải thứ đáng tiền, không biết cô có thích không."
Nhạc Tuyết Vi nhận lấy, mở ra thấy, là vòng cổ rất xinh đẹp. Mắt Nhạc Tuyết Vi sáng lấp lánh, cười đáp: "Rất đẹp! Tôi rất thích, đáng yêu quá."
Hàn Thiên Lỗi ngượng ngùng xoa xoa cái mũi, “Cô thích thì tốt rồi. Không phải thứ đáng giá, đây chính là tiền lương của tôi, cho nên, không mua nổi thứ gì quá đắt."
Nhạc Tuyết Vi không thèm để ý lắc đầu, đưa dây lên cổ định đeo nhưng mãi không đeo vào được, cô mất kiên nhẫn, kêu Hàn Thiên Lỗi: "Sao chỉ đứng nhìn? Mau tới đây giúp tôi một chút..."
Hàn Thiên Lỗi chạy nhanh đến sau lưng cô, vén mái tóc đuôi ngựa của cô lên, giúp cô đeo vòng cổ.
Ngón tay cậu vô tình chạm vào phần cổ Nhạc Tuyết Vi, cảm giác mềm mại truyền từ đầu ngón tay vào tận tim... Nhất thời, gương mặt cậu nóng bừng lên, tim đập như trống, làm sao bây giờ? Có phải cậu đã có cảm giác với người đã từng là của chú ba?
Trở về làm việc ở văn phòng tổng giám đốc, Nhạc Tuyết Vi đã có thể về đúng giờ tan tầm rồi.
“Tôi đưa em về trường."
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, mỉm cười: “Không cần, không phải anh còn có hẹn với Kiều tiểu thư sao? Tôi không làm phiền anh." Người này vừa mới nói với Kiều Vũ Vi qua điện thoại rằng sẽ cùng nhau ăn cơm buổi tối, vì sao còn nói muốn đưa cô về?
“Không phiền, lái xe rất nhanh.” Hàn Thừa Nghị sớm biết rằng cô sẽ không dễ dàng đồng ý, nhưng anh cũng không phải người dễ dàng từ bỏ.
Nhạc Tuyết Vi vẫn lắc đầu: “Thật ngại quá, tôi không về trường. Tôi có hẹn."
“Hẹn? Cùng ai?” Hàn Thừa Nghị lập tức khẩn trương.
Nhạc Tuyết Vi cầm túi, suy nghĩ rồi nói: “Vấn đề này, tôi có thể không trả lời không? Chuyện này là việc riêng tư của cấp dưới, chắc sẽ không cần nói cho anh?"
Hàn Thừa Nghị giữ chặt cô không buông, “Ai nói vậy? Là cấp trên tôi muốn hiểu rõ, quan tâm cấp dưới, nếu cấp dưới không xử lý tốt vấn đề cá nhân sẽ ảnh hưởng đến công việc của toàn tập đoàn, dẫn đến tổn thất không lường trước được."
“……” Nhạc Tuyết Vi không còn gì để nói.
“Vậy được, tôi sẽ nói. Tôi đi gặp bạn học Nguyễn Đan Ninh, có được không?"
Nguyễn Đan Ninh? Hàn Thừa Nghị nhớ rõ, đó là bạn thân của cô, có điều ấn tượng của anh về cô gái đó cũng không được tốt! Nhếch khóe miệng, hừ lạnh rồi nói: “Tuy rằng cả hai đều là nữ nhưng cũng nên để ý cử chỉ hành vi, đừng quá thân mật, dễ gây hiểu lầm.”
Nhạc Tuyết Vi có điểm không hiểu, cô và Đan Ninh làm sao? Sao lại hiểu lầm? Cô nghe không hiểu, nhưng cũng không có ý định hỏi.
“Vậy tôi đi trước.”
Nói lời tạm biệt với Hàn Thừa Nghị xong, vừa ra khỏi tòa nhà của tập đoàn D.S, Kiều Vạn Đông đã đợi dưới lầu. Vừa mới làm hòa cùng con gái, Kiều Vạn Đông đem hết tâm tư đặt trên người cô, hận không thể bồi thường 14 năm không có tình cha cho cô chỉ trong 1 ngày.
“Ba ba!”
Nhạc Tuyết Vi chạy đến chỗ Kiều Vạn Đông, họ đã hẹn cùng ăn cơm rồi đi đến viện thăm bà ngoại.
"Có mệt hay không? Vừa này đến đây ba đã mua được cho con món điểm tâm này, không phải con nói thích nhất ăn pudding chanh ở hẻm Di sao? Buổi chiều ba đã qua đó mua, giờ vẫn đang để trên xe đó.”
“Dạ, cám ơn ba ba, ba ba thật tốt.” Nhạc Tuyết Vi ngoan ngoãn dựa đầu lên vai Kiều Vạn Đông, nghịch ngợm liếm miệng.
“Mèo nhỏ ham ăn."
Kiều Vạn Đông yêu thương nhéo nhéo mũi con gái nhỏ, kéo cô lên xe, lái xe rời đi.
Mà ở cửa tập đoàn D.S, Hàn Thừa Nghị đã nhìn thấy tất cả. Anh không nghe thấy hai người nói gì, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh.
Vậy mà cô ấy dám lừa anh là đi gặp Nguyễn Đan Ninh, vậy mà bây giờ lại ở cạnh Kiều Vạn Đông?
Vì anh có vị hôn thê, cô cự tuyệt không làm người của anh! Vậy mà giờ cô và Kiều Vạn Đông đang có chuyện gì? Kiều Vạn Đông tuổi đã già rồi, đừng nói là vị hôn thê, vợ cũng có, con gái còn lớn tuổi hơn cả cô.
Nhạc Tuyết Vi không chịu ở bên cạnh anh, nhưng lại đi theo Kiều Vạn Đông? Chuyện như vậy sao anh có thể chấp nhận được? Hàn Thừa Nghị cảm thấy mình sắp điên rồi, sắp bị nha đầu này làm hỏng lý trí rồi!
Nghê Tuấn đi trước Hàn Thừa Nghị, mở cửa phòng tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc, chào buổi sáng."
Nhạc Tuyết Vi mặc đồng phục công sở, trông giống như một hoa ngọc lan duyên dáng yêu kiều, đặt tay xuống thắt lưng, khom người mỉm cười chào Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị giật mình, gân xanh nổi lên, nhiệt huyết dâng trào nhưng trong lòng như nở hoa.
"Sao... Sao em lại ở chỗ này?"
Nhạc Tuyết Vi cười nhạt, đi đến trước mặt Hàn Thừa Nghị trước mặt, đặt tay đến cổ áo anh, giúp anh cởi bỏ áo khoác ngoài: "Tôi ở chỗ này, lạ lắm sao? Không phải anh nói, muốn cho tôi về làm thư kí riêng của anh thêm lần nữa sao? Hay là, tổng giám đốc đã tìm được nhân viên khác rồi? Nếu vậy, để tôi về lại bộ phận thiết kế. Tổng giám đốc, Nghê tiên sinh, quấy rầy rồi."
Nói xong, cô đưa áo khoác của Hàn Thừa Nghị cho Nghê Tuấn, bước đi, trong lòng thầm đếm: một, hai....
Cô còn chưa đếm đến ba, cổ tay đã bị giữ lại.
“Nghê Tuấn, ra ngoài đi.” Hàn Thừa Nghị giữ chặt Nhạc Tuyết Vi, đáy mắt màu trà hiện lên vẻ vui mừng, còn đầy ắp nhu tình.
Nghê Tuấn vừa mới đóng cửa lại, Hàn Thừa Nghị gấp gáp ôm Nhạc Tuyết Vi vào lòng.
“Nghĩ thông suốt rồi sao? Có phải cố tình giày vò tôi không? Đêm qua còn dùng giọng điệu đó……” Hàn Thừa Nghị cúi
đầu dùng chóp mũi cọ Nhạc Tuyết Vi, đôi môi mỏng muốn áp lên môi cô, nhưng đột nhiên lại bị Nhạc Tuyết Vi ngăn lại.
“Đừng.” Nhạc Tuyết Vi che miệng anh lại, hơi ngửa người ra sau: "Tôi trở về không phải là vì thay đổi chủ ý, tôi chỉ chấp nhận làm thư kí riêng chứ chưa từng chấp nhận trở về làm tình nhân của anh. Tổng giám đốc, tôi chỉ là cấp dưới của anh, chúng ta không có bất kì quan hệ gì khác, nói như vậy, anh hiểu rồi chứ?"
Hàn Thừa Nghị đáy mắt động hỏa rồi bỗng tắt, hừ lạnh nói: “Có ý gì? Để cho tôi thấy, không cho tôi ăn? Đùa tôi sao?"
Nhạc Tuyết Vi nhún nhún vai, nói: “Tôi nào dám như vậy. Tôi đến đây thật sự là muốn giúp anh, nếu anh không cần, vậy càng tốt, dù gì đồ của tôi vẫn còn đang ở bộ phận thiết kế, tôi sẽ trở về đó ngay." Nói xong, cô đẩy Hàn Thừa Nghị ra định đi.
Hàn Thừa Nghị sao lại để cô làm vậy được, hai tay giữ chặt cô, thấp giọng cười lạnh, "Được. Em muốn làm thư kí riêng, chỉ làm thư kí riêng, tôi đồng ý. Chỉ là, tôi muốn nhìn xem em có thể làm bộ thanh cao bao lâu. Nhạc Tuyết Vi, đừng quên, em đâu không lại tôi đâu, tôi sẽ khiến em ngoan ngoãn ở
bên cạnh tôi."
“Vậy sao? Anh tự tin quá rồi, nhưng tôi thì không cho là như vậy." Tuyết Vi nhếch khóe môi, dáng vẻ rất tự tin.
"Vậy chúng ta cùng nhìn xem."
"Tôi đây rửa mắt chờ mong."
Nhân lúc nghỉ trưa, Nhạc Tuyết Vi xuống bộ phận thiết kế thu xếp đồ đạc, không ngờ lại gặp Hàn Thiên Lỗi.
“Thiên Lỗi! Về rồi sao? Cậu đi công tác lâu thật đó, hại tôi muốn học hỏi mấy thứ mà cũng không có cơ hội!" Nhạc Tuyết Vi nhìn thấy Hàn Thiên Lỗi thì rất vui vẻ, cô và cậu ta bằng tuổi nhau, tính cách cũng rất hợp, tuy mới quen chưa lâu nhưng đã rất thân thiết.
Hàn Thiên Lỗi không cười đùa giống như mọi khi mà trầm mặc nhìn cô, dáng vẻ nghiêm túc này của cậu ta, rất giống Hàn Thiên Lỗi.
“Sao thế? Sao lại làm mặt lạnh như này? Đừng học mấy thứ không tốt đó ở chỗ chú cậu, cậu cười lên mới là đẹp trai nhất." Nhạc Tuyết Vi đi qua, đưa tay đặt lên mặt Hàn Thiên Lỗi, véo hai bên má cậu tạo nên gương mặt vui cười.
“Ha ha……”
Chỉ có cô cười, Hàn Thiên Lỗi không hề cười.
Nhạc Tuyết Vi cũng không cười nữa, kéo ra ghế dựa ngồi xuống, bắt đầu thu xếp đồ đạc.
Tiểu tử thối, không biết có việc gì mà lại bày ra vẻ mặt này.
“Tuyết Vi……”
Hàn Thiên Lỗi trầm mặc, không lâu sau đã không kiềm chế được, giữ bàn tay đang thu dọn đồ đạc của Nhạc Tuyết Vi lại, cô quay đầu nhìn về phía cậu: "Nói đi, có chuyện gì vậy? Gương mặt cậu lúc này giống y chang chú ba cậu đó!"
Nghe được Nhạc Tuyết Vi nhắc tới Hàn Thừa Nghị, Hàn Thiên Lỗi nóng nảy, “Tuyết Vi, bọn họ đều nói cô đã trở về bên chú ba? Có đúng vậy không?"
Nhạc Tuyết Vi dừng một chút, hỏi lại: “Trở về bên chú ba cậu, là ý nào?"
“Chính là…… Chính là…… Cô lại làm thư kí riêng của chú ấy? Có phải cô... cô định chuyển về bán hạ sơn trang cùng chú ấy... cùng chú ấy……” Hàn Thiên Lỗi ấp a ấp úng, vò đầu bứt tai, câu kế tiếp, cậu thật sự không nói được.
“Aida!” Nhạc Tuyết Vi lắc đầu thở dài, “Đúng là tôi làm thư kí riêng của anh ta. Nhưng chuyển về sơn trang? Vì sao tôi phải về sơn trang? Tôi và chú cậu không phải kiểu quan hệ đó."
Mặt Hàn Thiên Lỗi lộ vẻ nghi hoặc, nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ của một chàng trai vui vẻ.
“Là vậy sao! Vậy là tôi hiểu nhầm cô, tôi còn tưởng rằng... Híc, tôi sai rồi!"
“Hứ! Suy nghĩ lung tung cái gì vậy?" Nhạc Tuyết Vi đánh nhẹ vào đầu Hàn Thiên Lỗi, giả vờ tức giận quát, “Đi công tác có mang quà về cho tôi không? Nếu cậu nói không mang thì tôi nói cho cậu biết, chúng ta không còn là bằng hữu nữa."
Hàn Thiên Lỗi chạy nhanh cười hì hì đến bàn công tác móc ra một hộp gấm, đưa cho Nhạc Tuyết Vi.
“Cho cô. Mua trong một cửa hàng nhỏ, không phải thứ đáng tiền, không biết cô có thích không."
Nhạc Tuyết Vi nhận lấy, mở ra thấy, là vòng cổ rất xinh đẹp. Mắt Nhạc Tuyết Vi sáng lấp lánh, cười đáp: "Rất đẹp! Tôi rất thích, đáng yêu quá."
Hàn Thiên Lỗi ngượng ngùng xoa xoa cái mũi, “Cô thích thì tốt rồi. Không phải thứ đáng giá, đây chính là tiền lương của tôi, cho nên, không mua nổi thứ gì quá đắt."
Nhạc Tuyết Vi không thèm để ý lắc đầu, đưa dây lên cổ định đeo nhưng mãi không đeo vào được, cô mất kiên nhẫn, kêu Hàn Thiên Lỗi: "Sao chỉ đứng nhìn? Mau tới đây giúp tôi một chút..."
Hàn Thiên Lỗi chạy nhanh đến sau lưng cô, vén mái tóc đuôi ngựa của cô lên, giúp cô đeo vòng cổ.
Ngón tay cậu vô tình chạm vào phần cổ Nhạc Tuyết Vi, cảm giác mềm mại truyền từ đầu ngón tay vào tận tim... Nhất thời, gương mặt cậu nóng bừng lên, tim đập như trống, làm sao bây giờ? Có phải cậu đã có cảm giác với người đã từng là của chú ba?
Trở về làm việc ở văn phòng tổng giám đốc, Nhạc Tuyết Vi đã có thể về đúng giờ tan tầm rồi.
“Tôi đưa em về trường."
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, mỉm cười: “Không cần, không phải anh còn có hẹn với Kiều tiểu thư sao? Tôi không làm phiền anh." Người này vừa mới nói với Kiều Vũ Vi qua điện thoại rằng sẽ cùng nhau ăn cơm buổi tối, vì sao còn nói muốn đưa cô về?
“Không phiền, lái xe rất nhanh.” Hàn Thừa Nghị sớm biết rằng cô sẽ không dễ dàng đồng ý, nhưng anh cũng không phải người dễ dàng từ bỏ.
Nhạc Tuyết Vi vẫn lắc đầu: “Thật ngại quá, tôi không về trường. Tôi có hẹn."
“Hẹn? Cùng ai?” Hàn Thừa Nghị lập tức khẩn trương.
Nhạc Tuyết Vi cầm túi, suy nghĩ rồi nói: “Vấn đề này, tôi có thể không trả lời không? Chuyện này là việc riêng tư của cấp dưới, chắc sẽ không cần nói cho anh?"
Hàn Thừa Nghị giữ chặt cô không buông, “Ai nói vậy? Là cấp trên tôi muốn hiểu rõ, quan tâm cấp dưới, nếu cấp dưới không xử lý tốt vấn đề cá nhân sẽ ảnh hưởng đến công việc của toàn tập đoàn, dẫn đến tổn thất không lường trước được."
“……” Nhạc Tuyết Vi không còn gì để nói.
“Vậy được, tôi sẽ nói. Tôi đi gặp bạn học Nguyễn Đan Ninh, có được không?"
Nguyễn Đan Ninh? Hàn Thừa Nghị nhớ rõ, đó là bạn thân của cô, có điều ấn tượng của anh về cô gái đó cũng không được tốt! Nhếch khóe miệng, hừ lạnh rồi nói: “Tuy rằng cả hai đều là nữ nhưng cũng nên để ý cử chỉ hành vi, đừng quá thân mật, dễ gây hiểu lầm.”
Nhạc Tuyết Vi có điểm không hiểu, cô và Đan Ninh làm sao? Sao lại hiểu lầm? Cô nghe không hiểu, nhưng cũng không có ý định hỏi.
“Vậy tôi đi trước.”
Nói lời tạm biệt với Hàn Thừa Nghị xong, vừa ra khỏi tòa nhà của tập đoàn D.S, Kiều Vạn Đông đã đợi dưới lầu. Vừa mới làm hòa cùng con gái, Kiều Vạn Đông đem hết tâm tư đặt trên người cô, hận không thể bồi thường 14 năm không có tình cha cho cô chỉ trong 1 ngày.
“Ba ba!”
Nhạc Tuyết Vi chạy đến chỗ Kiều Vạn Đông, họ đã hẹn cùng ăn cơm rồi đi đến viện thăm bà ngoại.
"Có mệt hay không? Vừa này đến đây ba đã mua được cho con món điểm tâm này, không phải con nói thích nhất ăn pudding chanh ở hẻm Di sao? Buổi chiều ba đã qua đó mua, giờ vẫn đang để trên xe đó.”
“Dạ, cám ơn ba ba, ba ba thật tốt.” Nhạc Tuyết Vi ngoan ngoãn dựa đầu lên vai Kiều Vạn Đông, nghịch ngợm liếm miệng.
“Mèo nhỏ ham ăn."
Kiều Vạn Đông yêu thương nhéo nhéo mũi con gái nhỏ, kéo cô lên xe, lái xe rời đi.
Mà ở cửa tập đoàn D.S, Hàn Thừa Nghị đã nhìn thấy tất cả. Anh không nghe thấy hai người nói gì, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh.
Vậy mà cô ấy dám lừa anh là đi gặp Nguyễn Đan Ninh, vậy mà bây giờ lại ở cạnh Kiều Vạn Đông?
Vì anh có vị hôn thê, cô cự tuyệt không làm người của anh! Vậy mà giờ cô và Kiều Vạn Đông đang có chuyện gì? Kiều Vạn Đông tuổi đã già rồi, đừng nói là vị hôn thê, vợ cũng có, con gái còn lớn tuổi hơn cả cô.
Nhạc Tuyết Vi không chịu ở bên cạnh anh, nhưng lại đi theo Kiều Vạn Đông? Chuyện như vậy sao anh có thể chấp nhận được? Hàn Thừa Nghị cảm thấy mình sắp điên rồi, sắp bị nha đầu này làm hỏng lý trí rồi!