Editor: Nhung
Hàn Thừa Nghị đưa tập văn kiện vừa kí xong cho Nhạc Tuyết Vi, cô nhận lấy rồi định quay người đi.
“Tiểu tuyết.” Hàn Thừa Nghị cất tiếng gọi cô.
“Vâng, tổng giám đốc.” Nhạc Tuyết Vi cung kính nhìn anh, việc công xử theo phép công, cố tình xa cách, Hàn Thừa Nghị không thể không thừa nhận, tiểu nha đầu này chỉ để anh thấy, không cho anh ăn. Việc này quả thật rất có tác động đến anh, cô lúc gần lúc xa, thật khiến sự kiên nhẫn của anh càng ngày càng giảm sút.
Hàn Thừa Nghị mím môi: "Tiểu Tuyết, tiệc ở Ẩn Hồ, em muốn đi cùng tôi?"
"Ý anh là gì?" Nhạc Tuyết Vi có phần không hiểu.
“Cần tôi nhắc nhở chút không? Buổi dạ hội tối nay, em phải mặc lễ phục.” Hàn Thừa Nghị hướng lưng ghế thượng một dựa, nửa híp mắt cười như không cười nói đến, “Em có sao?”
Nhạc Tuyết Vi ngẩn ra, đúng như lời Hàn Thừa Nghị, cô không có lễ phục. Vậy nên cô thành thật lắc đầu,
“Không có……”
“Vậy tan làm, để tôi giúp em……” Hàn Thừa Nghị đương nhiên biết cô không có, anh đang chờ chính câu trả lời này của cô. Nếu hôm nay còn không có cơ hội ăn cô, chắc ông trời muốn anh nhẫn mãi thành phật tổ luôn mất.
“Có điều, anh yên tâm. Tôi nhất định sẽ tự chuẩn bị được, nhất định sẽ không làm anh mất mặt." Nhạc Tuyết Vi ngắt lời Hàn Thừa Nghị, anh ta có ý đồ gì, cô đều biết rõ. Nhưng cô tuyệt đối không thể để anh ta dễ dàng đạt được mục đích.
“Em tự chuẩn bị?” Hàn Thừa Nghị tươi cười, “Tôi nói em nghe, lễ phục rất đắt."
Nhạc Tuyết Vi bình tĩnh lắc đầu cười khẽ: “Tôi biết, nhưng mỗi tháng tiền lương tổng giám đốc phát cho tôi nhiều như vậy, một bộ lễ phục chắc chắn mua được." Nói xong, cô quay người đi vội.
Hàn Thừa Nghị nắm chặt tay! Phòng tài vụ một tháng phát cho cô bao nhiêu tiền, không có việc gì vì sao phải phát lương nhiều như vậy?
Trên thực tế, một tháng tiền lương của Nhạc Tuyết Vi tuy rằng không ít, nhưng mà trước nay cô cũng chưa từng phải tiêu tiền cho mình, bây giờ không phải đã có người muốn tiêu tiền cho cô sao? Trước kia cô thật là ngốc, Kiều Vạn Đông đưa tiền cho cô mà cô cũng không dùng 1 xu.
Giờ ngẫm lại thấy mình thật là ngốc, những thứ đó vốn đều là của cô.
Cho nên Nhạc Tuyết Vi nhắn tin cho Kiều Vạn Đông muốn ông đưa cô đi mua lễ phục. Mà Kiều Vạn Đông lập tức đồng ý, không cần suy nghĩ.
Đứng trước cửa hàng thời trang, Nhạc Tuyết Vi có hơi giật mình, rõ ràng cô muốn moi thật nhiều tiền từ Kiều Vạn Đông, nhưng không nghĩ ông lại hào phóng đến vậy: "Ba, không cần phải đến chỗ tốt như thế này đâu."
Kiều Vạn Đông lại không thèm để ý lắc đầu, cười nói: “Không được. Tiểu công chúa của ba lần đầu tham dự dạ tiệc của công ty nên phải ăn mặc thật xinh đẹp để trở thành tiêu điểm của công ty chứ."
“Ba ba.” Nhạc Tuyết Vi trong lòng có chút chua xót…… Kiều Vạn Đông thật sự thương cô, mà cô lại đang lợi dụng ông, vậy có được không?
“Đi, vào đi thôi! Ba đã gọi điện thoại qua rồi."
Kiều Vạn Đông cười hì hì lôi kéo Nhạc Tuyết Vi vào trong tiệm.
“Xin chào, cho hỏi hai vị có gọi điện trước không?” Nhân viên cửa hàng lễ phép đi lên tiếp đãi.
“Có, 10 giờ, họ Kiều.” Kiều Vạn Đông gật gật đầu.
Kiểm tra điện thoại xong, nhân viên dẫn Kiều Vạn Đông và Tuyết Vi đi vào bên trong: "Hai vị, mời. Nhà thiết kế đã đợi ở bên trong, cô ấy sẽ lựa trang phục dựa theo vóc người của tiểu thư đây. Nếu hai vị có yêu cầu gì cũng có thể trực tiếp trao đổi với cô ấy."
“Cám ơn.”
“Không cần khách khí, mời.”
Nhân viên tiếp đãi Nhạc Tuyết Vi rất thân thiện, luôn luôn tươi cười.
“Dáng người của cô đẹp như vậy, đúng là mặc gì cũng đẹp.”
Đây tuyệt đối không chỉ là câu nói khen lấy lòng, Nhạc Tuyết Vi thân hình cân đối, lại có gương mặt xinh đẹp tựa búp bê. Hiển nhiên, cô là chiếc móc treo quần áo, mặc gì cũng đẹp.
Nhạc Tuyết Vi lần đầu thử lễ phục, có chút vui mừng, đôi mắt lấp lánh nhìn về phía Kiều Vạn Đông, hỏi: "Có đẹp không ạ?"
Kiều Vạn Đông nhất thời ngây người…… Dáng vẻ của cô con gái này, thật giống người vợ đã mất của ông như đúc.
"A Từ." Hốc mắt Kiều Vạn Đông ươn ướt, tiếng gọi nỉ non.
Nhạc Tuyết Vi thu lại nụ cười, nhấc vạt váy lễ phục đi đến trước mặt Kiều Vạn Đông, chậm rãi kéo tay ông: "Ba, ba.... nhớ mẹ sao?"
Kiều Vạn Đông hai mắt vẩn đục, nghe được con gái hỏi như thế, có chút mất khống chế, nhắm mắt lại, hai hàng lệ rơi xuống: "Nhớ. Sao lại không nhớ được? 14 năm qua không có ngày nào ba không nhớ, A Từ, trên đời này nhất định không còn A Từ thứ hai."
"Vậy vì sao? Vì sao ba lại có lỗi với mẹ? Nếu mẹ còn sống, ba sẽ đối mặt với mẹ như thế nào?" Hốc mắt Nhạc Tuyết Vi đã đỏ cả lên, cô khóc, tất cả bất hạnh của cô, đều bắt đầu từ khi mẹ cô mất. Cô vốn dĩ sống cuộc sống viên mãn, nhưng mọi thứ đã sụp đổ từ đó.
Kiều Vạn Đông nói không nên lời, “Tuyết vi, đừng khóc……”
"Được, ba cũng đừng khóc."
Nhưng hai ba con lại khóc không ngừng, ở ngoài phòng thay đồ ôm nhau khóc, an ủi lẫn nhau nhưng vẫn không ngừng khóc được.
Ở phòng thay đồ đối diện, Kiều Vũ Vi đi ra, nhân viên giúp cô nâng vạt váy nhưng cô ta lại tỏ vẻ không hài lòng: "Không có? Chỉ có mấy món đồ này thôi sao? Chẳng đẹp chút nào, nhìn tới nhìn lui nhưng không có gì đặc biệt cả."
Nhân viên vẫn tươi cười giải thích: "Kiều tiểu thư, mấy món vừa rồi cô thử đều không tệ mà. Cô mặc lên nhìn cũng rất đẹp, sao cô lại không thích vậy?"
Nhân viên miệng thì tươi cười nhưng trong đầu đã chửi bậy, làm việc ở đây cô gặp không ít người xuất thân quý tộc tính tình khó chiều cũng đã nhiều, nhưng gặp người như cô này... Không có phẩm vị còn muốn vờ vịt, đòi này đòi kia thì đúng là hiếm thấy.
Nếu không phải tổng giám đốc tập đoàn D.S đưa cô ta đến thì một người như cô ta, sao có tư cách thử đồ ở đây? Thật không hiểu người như cô ta có điểm gì để tổng giám đốc ấy phải coi trọng.
“Sao vậy? Đều không thích?” Hàn Thừa Nghị nhíu mày, đến gần Kiều Vũ Vi.
Kiều Vũ Vi vừa thấy Hàn Thừa Nghị tới, lập tức thu lại dáng vẻ kiêu ngạo, bày ra bộ dạng thiếu nữ ấm ức nói: “Có phải là vấn đề của chính em không? Sao em lại cảm thấy mình ăn mặc rất khó coi."
Nhân viên cửa hàng ở một bên thầm trợn mắt, cuối cùng cô ta cũng nói lời thật lòng rồi haha.
“Sao lại vậy được? Là bọn họ làm không tốt, em mặc gì nhìn cũng đẹp hết." Hàn Thừa Nghị dịu dàng an ủi Kiều Vũ Vi, thái độ của anh khiến Kiều Vũ Vi hết sức vui mừng.
Bỗng nhiên, Kiều Vũ Vi quay người lại, thấy ở bên đối diện Nhạc Tuyết Vi đang thử y phục, mà người bên cạnh cô ta không phải ba cô Kiều Vạn Đông sao? Sao bọn họ lại ở đây?
"Sao vậy?" Hàn Thừa Nghị hỏi, mắt cũng dõi theo phía Kiều Vũ Vi đang nhìn.
……
Kiều Vạn Đông và Nhạc Tuyết Vi ổn định cảm xúc, đưa tay lấy khăn giấy lau nước mắt cho con gái... Không biết ông nói gì, đùa gì mà làm cho Nhạc Tuyết Vi mỉm cười.
Hàn Thừa Nghị toàn bộ thân mình đột nhiên căng thẳng, trên trán nổi rõ gân xanh! Tiểu nha đầu nói tự mình chuẩn bị lễ phục, hóa ra là chuẩn bị như vậy sao? Để lão già Kiều Vạn Đông này mua? Cô ấy không muốn anh mua?
Hai người còn thân mật như thế, lại còn sờ mặt, lại còn nhìn nhau cười! Nói cái gì trưởng bối với vãn bối? Trưởng bối đó cũng là cái nam nhân!
“Vũ Vi, không ngờ chúng ta lại gặp ba em ở đây, chúng ta tới đó chào hỏi chứ?"
Gương mặt tuấn tú của Hàn Thừa Nghị chuyển đen, không đợi Kiều Vũ Vi trả lời, anh trực tiếp kéo cô sang bên đó, dừng lại trước mặt Kiều Vạn Đông và Nhạc Tuyết Vi.
“Hiệu trưởng Kiều, thật trùng hợp!"
Hàn Thừa Nghị khẽ hếch cằm, tư thế cao ngạo, mặc dù là hỏi thăm nhưng lại khiến người ta không nhận thấy ý tốt. Anh nhìn nhìn Kiều Vạn Đông, ngay sau đó chuyển tầm mắt về phía Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi cũng không nghĩ tới chuyện gặp hai người kia ở chỗ này, theo bản năng lui về sau một bước, kéo tay Kiều Vạn Đông, đứng phía sau lưng ông.
…… Đây, là hành động vô thức tìm kiếm sự bảo vệ.
Hàn Thừa Nghị nheo mắt, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén bắn về phía Nhạc Tuyết Vi.
Kiều Vạn Đông vỗ vỗ mu bàn tay của con gái, ý bảo cô không cần phải sợ: " Tổng giám đốc Hàn, đúng là trùng hợp thật, vậy cậu và Vũ Vi cứ ở đây, tôi đưa....."
“Ba ba!” Kiều Vũ Vi đột nhiên cao giọng ngắt lời Kiều Vạn Đông, cô biết tiếp theo ba cô sẽ nói "đưa con gái Tuyết Vi" nhưng mà Kiều Vũ Vi cô sao có thể để ông ấy nói ra.
Hàn Thừa Nghị luôn cho rằng tình cảm của ba mẹ cô rất tốt, cũng nghĩ rằng cô là con một, nếu anh biết chuyện của cô như vậy, có khi giấc mộng được gả vào nhà quyền quý của cô sẽ tan vỡ mất.
Kiều Vũ Vi đột nhiên cao giọng khiến mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Nhạc Tuyết Vi khẽ nhếch khóe miệng, cười lạnh, đã nhiều năm như vậy rồi mà Kiều Vũ Vi không hề tiến bộ một chút nào.
“Chuyện gì vậy?” Hàn Thừa Nghị nhíu mày cúi đầu nhìn về phía Kiều Vũ Vi.
Kiều Vũ Vi sắc mặt tái nhợt, hoảng tới nỗi tay ra đầy mồ hôi, đột nhiên cô chỉ vào Nhạc Tuyết Vi nói: “Cái kia! Em cảm thấy bộ lễ phục trên người cô ấy không tệ. Thừa Nghị, em muốn thử xem."
“Hả?” Nhạc Tuyết Vi thật sự không kiềm được, cười, “Cô nói gì? Kiều Vũ Vi, cô thật buồn cười."
Vậy là chiến tranh giữa hai chị em, chính thức bắt đầu.
Hàn Thừa Nghị đưa tập văn kiện vừa kí xong cho Nhạc Tuyết Vi, cô nhận lấy rồi định quay người đi.
“Tiểu tuyết.” Hàn Thừa Nghị cất tiếng gọi cô.
“Vâng, tổng giám đốc.” Nhạc Tuyết Vi cung kính nhìn anh, việc công xử theo phép công, cố tình xa cách, Hàn Thừa Nghị không thể không thừa nhận, tiểu nha đầu này chỉ để anh thấy, không cho anh ăn. Việc này quả thật rất có tác động đến anh, cô lúc gần lúc xa, thật khiến sự kiên nhẫn của anh càng ngày càng giảm sút.
Hàn Thừa Nghị mím môi: "Tiểu Tuyết, tiệc ở Ẩn Hồ, em muốn đi cùng tôi?"
"Ý anh là gì?" Nhạc Tuyết Vi có phần không hiểu.
“Cần tôi nhắc nhở chút không? Buổi dạ hội tối nay, em phải mặc lễ phục.” Hàn Thừa Nghị hướng lưng ghế thượng một dựa, nửa híp mắt cười như không cười nói đến, “Em có sao?”
Nhạc Tuyết Vi ngẩn ra, đúng như lời Hàn Thừa Nghị, cô không có lễ phục. Vậy nên cô thành thật lắc đầu,
“Không có……”
“Vậy tan làm, để tôi giúp em……” Hàn Thừa Nghị đương nhiên biết cô không có, anh đang chờ chính câu trả lời này của cô. Nếu hôm nay còn không có cơ hội ăn cô, chắc ông trời muốn anh nhẫn mãi thành phật tổ luôn mất.
“Có điều, anh yên tâm. Tôi nhất định sẽ tự chuẩn bị được, nhất định sẽ không làm anh mất mặt." Nhạc Tuyết Vi ngắt lời Hàn Thừa Nghị, anh ta có ý đồ gì, cô đều biết rõ. Nhưng cô tuyệt đối không thể để anh ta dễ dàng đạt được mục đích.
“Em tự chuẩn bị?” Hàn Thừa Nghị tươi cười, “Tôi nói em nghe, lễ phục rất đắt."
Nhạc Tuyết Vi bình tĩnh lắc đầu cười khẽ: “Tôi biết, nhưng mỗi tháng tiền lương tổng giám đốc phát cho tôi nhiều như vậy, một bộ lễ phục chắc chắn mua được." Nói xong, cô quay người đi vội.
Hàn Thừa Nghị nắm chặt tay! Phòng tài vụ một tháng phát cho cô bao nhiêu tiền, không có việc gì vì sao phải phát lương nhiều như vậy?
Trên thực tế, một tháng tiền lương của Nhạc Tuyết Vi tuy rằng không ít, nhưng mà trước nay cô cũng chưa từng phải tiêu tiền cho mình, bây giờ không phải đã có người muốn tiêu tiền cho cô sao? Trước kia cô thật là ngốc, Kiều Vạn Đông đưa tiền cho cô mà cô cũng không dùng 1 xu.
Giờ ngẫm lại thấy mình thật là ngốc, những thứ đó vốn đều là của cô.
Cho nên Nhạc Tuyết Vi nhắn tin cho Kiều Vạn Đông muốn ông đưa cô đi mua lễ phục. Mà Kiều Vạn Đông lập tức đồng ý, không cần suy nghĩ.
Đứng trước cửa hàng thời trang, Nhạc Tuyết Vi có hơi giật mình, rõ ràng cô muốn moi thật nhiều tiền từ Kiều Vạn Đông, nhưng không nghĩ ông lại hào phóng đến vậy: "Ba, không cần phải đến chỗ tốt như thế này đâu."
Kiều Vạn Đông lại không thèm để ý lắc đầu, cười nói: “Không được. Tiểu công chúa của ba lần đầu tham dự dạ tiệc của công ty nên phải ăn mặc thật xinh đẹp để trở thành tiêu điểm của công ty chứ."
“Ba ba.” Nhạc Tuyết Vi trong lòng có chút chua xót…… Kiều Vạn Đông thật sự thương cô, mà cô lại đang lợi dụng ông, vậy có được không?
“Đi, vào đi thôi! Ba đã gọi điện thoại qua rồi."
Kiều Vạn Đông cười hì hì lôi kéo Nhạc Tuyết Vi vào trong tiệm.
“Xin chào, cho hỏi hai vị có gọi điện trước không?” Nhân viên cửa hàng lễ phép đi lên tiếp đãi.
“Có, 10 giờ, họ Kiều.” Kiều Vạn Đông gật gật đầu.
Kiểm tra điện thoại xong, nhân viên dẫn Kiều Vạn Đông và Tuyết Vi đi vào bên trong: "Hai vị, mời. Nhà thiết kế đã đợi ở bên trong, cô ấy sẽ lựa trang phục dựa theo vóc người của tiểu thư đây. Nếu hai vị có yêu cầu gì cũng có thể trực tiếp trao đổi với cô ấy."
“Cám ơn.”
“Không cần khách khí, mời.”
Nhân viên tiếp đãi Nhạc Tuyết Vi rất thân thiện, luôn luôn tươi cười.
“Dáng người của cô đẹp như vậy, đúng là mặc gì cũng đẹp.”
Đây tuyệt đối không chỉ là câu nói khen lấy lòng, Nhạc Tuyết Vi thân hình cân đối, lại có gương mặt xinh đẹp tựa búp bê. Hiển nhiên, cô là chiếc móc treo quần áo, mặc gì cũng đẹp.
Nhạc Tuyết Vi lần đầu thử lễ phục, có chút vui mừng, đôi mắt lấp lánh nhìn về phía Kiều Vạn Đông, hỏi: "Có đẹp không ạ?"
Kiều Vạn Đông nhất thời ngây người…… Dáng vẻ của cô con gái này, thật giống người vợ đã mất của ông như đúc.
"A Từ." Hốc mắt Kiều Vạn Đông ươn ướt, tiếng gọi nỉ non.
Nhạc Tuyết Vi thu lại nụ cười, nhấc vạt váy lễ phục đi đến trước mặt Kiều Vạn Đông, chậm rãi kéo tay ông: "Ba, ba.... nhớ mẹ sao?"
Kiều Vạn Đông hai mắt vẩn đục, nghe được con gái hỏi như thế, có chút mất khống chế, nhắm mắt lại, hai hàng lệ rơi xuống: "Nhớ. Sao lại không nhớ được? 14 năm qua không có ngày nào ba không nhớ, A Từ, trên đời này nhất định không còn A Từ thứ hai."
"Vậy vì sao? Vì sao ba lại có lỗi với mẹ? Nếu mẹ còn sống, ba sẽ đối mặt với mẹ như thế nào?" Hốc mắt Nhạc Tuyết Vi đã đỏ cả lên, cô khóc, tất cả bất hạnh của cô, đều bắt đầu từ khi mẹ cô mất. Cô vốn dĩ sống cuộc sống viên mãn, nhưng mọi thứ đã sụp đổ từ đó.
Kiều Vạn Đông nói không nên lời, “Tuyết vi, đừng khóc……”
"Được, ba cũng đừng khóc."
Nhưng hai ba con lại khóc không ngừng, ở ngoài phòng thay đồ ôm nhau khóc, an ủi lẫn nhau nhưng vẫn không ngừng khóc được.
Ở phòng thay đồ đối diện, Kiều Vũ Vi đi ra, nhân viên giúp cô nâng vạt váy nhưng cô ta lại tỏ vẻ không hài lòng: "Không có? Chỉ có mấy món đồ này thôi sao? Chẳng đẹp chút nào, nhìn tới nhìn lui nhưng không có gì đặc biệt cả."
Nhân viên vẫn tươi cười giải thích: "Kiều tiểu thư, mấy món vừa rồi cô thử đều không tệ mà. Cô mặc lên nhìn cũng rất đẹp, sao cô lại không thích vậy?"
Nhân viên miệng thì tươi cười nhưng trong đầu đã chửi bậy, làm việc ở đây cô gặp không ít người xuất thân quý tộc tính tình khó chiều cũng đã nhiều, nhưng gặp người như cô này... Không có phẩm vị còn muốn vờ vịt, đòi này đòi kia thì đúng là hiếm thấy.
Nếu không phải tổng giám đốc tập đoàn D.S đưa cô ta đến thì một người như cô ta, sao có tư cách thử đồ ở đây? Thật không hiểu người như cô ta có điểm gì để tổng giám đốc ấy phải coi trọng.
“Sao vậy? Đều không thích?” Hàn Thừa Nghị nhíu mày, đến gần Kiều Vũ Vi.
Kiều Vũ Vi vừa thấy Hàn Thừa Nghị tới, lập tức thu lại dáng vẻ kiêu ngạo, bày ra bộ dạng thiếu nữ ấm ức nói: “Có phải là vấn đề của chính em không? Sao em lại cảm thấy mình ăn mặc rất khó coi."
Nhân viên cửa hàng ở một bên thầm trợn mắt, cuối cùng cô ta cũng nói lời thật lòng rồi haha.
“Sao lại vậy được? Là bọn họ làm không tốt, em mặc gì nhìn cũng đẹp hết." Hàn Thừa Nghị dịu dàng an ủi Kiều Vũ Vi, thái độ của anh khiến Kiều Vũ Vi hết sức vui mừng.
Bỗng nhiên, Kiều Vũ Vi quay người lại, thấy ở bên đối diện Nhạc Tuyết Vi đang thử y phục, mà người bên cạnh cô ta không phải ba cô Kiều Vạn Đông sao? Sao bọn họ lại ở đây?
"Sao vậy?" Hàn Thừa Nghị hỏi, mắt cũng dõi theo phía Kiều Vũ Vi đang nhìn.
……
Kiều Vạn Đông và Nhạc Tuyết Vi ổn định cảm xúc, đưa tay lấy khăn giấy lau nước mắt cho con gái... Không biết ông nói gì, đùa gì mà làm cho Nhạc Tuyết Vi mỉm cười.
Hàn Thừa Nghị toàn bộ thân mình đột nhiên căng thẳng, trên trán nổi rõ gân xanh! Tiểu nha đầu nói tự mình chuẩn bị lễ phục, hóa ra là chuẩn bị như vậy sao? Để lão già Kiều Vạn Đông này mua? Cô ấy không muốn anh mua?
Hai người còn thân mật như thế, lại còn sờ mặt, lại còn nhìn nhau cười! Nói cái gì trưởng bối với vãn bối? Trưởng bối đó cũng là cái nam nhân!
“Vũ Vi, không ngờ chúng ta lại gặp ba em ở đây, chúng ta tới đó chào hỏi chứ?"
Gương mặt tuấn tú của Hàn Thừa Nghị chuyển đen, không đợi Kiều Vũ Vi trả lời, anh trực tiếp kéo cô sang bên đó, dừng lại trước mặt Kiều Vạn Đông và Nhạc Tuyết Vi.
“Hiệu trưởng Kiều, thật trùng hợp!"
Hàn Thừa Nghị khẽ hếch cằm, tư thế cao ngạo, mặc dù là hỏi thăm nhưng lại khiến người ta không nhận thấy ý tốt. Anh nhìn nhìn Kiều Vạn Đông, ngay sau đó chuyển tầm mắt về phía Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi cũng không nghĩ tới chuyện gặp hai người kia ở chỗ này, theo bản năng lui về sau một bước, kéo tay Kiều Vạn Đông, đứng phía sau lưng ông.
…… Đây, là hành động vô thức tìm kiếm sự bảo vệ.
Hàn Thừa Nghị nheo mắt, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén bắn về phía Nhạc Tuyết Vi.
Kiều Vạn Đông vỗ vỗ mu bàn tay của con gái, ý bảo cô không cần phải sợ: " Tổng giám đốc Hàn, đúng là trùng hợp thật, vậy cậu và Vũ Vi cứ ở đây, tôi đưa....."
“Ba ba!” Kiều Vũ Vi đột nhiên cao giọng ngắt lời Kiều Vạn Đông, cô biết tiếp theo ba cô sẽ nói "đưa con gái Tuyết Vi" nhưng mà Kiều Vũ Vi cô sao có thể để ông ấy nói ra.
Hàn Thừa Nghị luôn cho rằng tình cảm của ba mẹ cô rất tốt, cũng nghĩ rằng cô là con một, nếu anh biết chuyện của cô như vậy, có khi giấc mộng được gả vào nhà quyền quý của cô sẽ tan vỡ mất.
Kiều Vũ Vi đột nhiên cao giọng khiến mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Nhạc Tuyết Vi khẽ nhếch khóe miệng, cười lạnh, đã nhiều năm như vậy rồi mà Kiều Vũ Vi không hề tiến bộ một chút nào.
“Chuyện gì vậy?” Hàn Thừa Nghị nhíu mày cúi đầu nhìn về phía Kiều Vũ Vi.
Kiều Vũ Vi sắc mặt tái nhợt, hoảng tới nỗi tay ra đầy mồ hôi, đột nhiên cô chỉ vào Nhạc Tuyết Vi nói: “Cái kia! Em cảm thấy bộ lễ phục trên người cô ấy không tệ. Thừa Nghị, em muốn thử xem."
“Hả?” Nhạc Tuyết Vi thật sự không kiềm được, cười, “Cô nói gì? Kiều Vũ Vi, cô thật buồn cười."
Vậy là chiến tranh giữa hai chị em, chính thức bắt đầu.