Editor: Nhung
"Chú ba?"
Hàn Thiên Lỗi vừa mới đưa Nhạc Tuyết Vi về ký túc xá đã gặp ngay Hàn Thừa Nghị đang vội vã chạy đến.
Hàn Thừa Nghị không để ý đến cháu trai, gật đầu có lệ rồi lấy điện thoại gọi cho Nhạc Tuyết Vi.
“Chú ba, vừa rồi Nhạc Tuyết Vi rơi xuống ao, điện thoại của cô ấy lại để trong túi xách cho nên,... dính nước, không dùng được, cho nên chú gọi không được." Hàn Thiên Lỗi tốt bụng nhắc nhở Hàn Thừa Nghị. Có điều cậu không hiểu vì sao Hàn Thừa Nghị đã chia tay với Tuyết Vi vậy mà còn đến đây tìm cô ấy.
Hàn Thừa Nghị cố chấp gọi tới, quả nhiên là di động của Nhạc Tuyết Vi đã tắt. Tức giận, anh chỉ muốn vứt bỏ điện thoại.
Liên lạc không được với Nhạc Tuyết Vi, không có cách nào khác, Hàn Thừa Nghị không thể xông vào ký túc xá của sinh viên nữ nên đành quay đầu nhìn cháu trai,
"Cô ấy có khỏe không?"
Hàn Thiên Lỗi gật gật đầu, nói sự thật: “Khá tốt, cô ấy biết bơi nên không vấn đề gì. Chỉ là hai cô gái đánh nhau, đâu thể xảy ra việc gì? Nhưng mà bộ dạng hai người họ cũng hơi khó coi một chút. Aida, vợ hiệu trưởng Kiều rất đáng sợ, hiệu trưởng Kiều thấy Nhạc Tuyết Vi không ba không mẹ, có chút đáng thương nên người làm chú bác muốn chiếu cố cô ấy một chút, vậy mà bà ta lại tức giận như vậy……”
Hàn Thừa Nghị nhíu mày không nói lời nào, chuyện này Nhạc Tuyết Vi sớm đã nói với anh, nhưng mà nhìn tình hình tối nay, anh lại bắt đầu hoài nghi, thật sự là Kiều Vạn Đông đối với Nhạc Tuyết Vi quá tốt.
“Cô ấy…… Có nói gì về chú không?” Hàn Thừa Nghị cân nhắc, hỏi vấn đề này, thế nhưng trong lòng có chút thấp thỏm không yên, tiểu nha đầu này nhất định là hận chết anh.
Hàn Thiên Lỗi mờ mịt lắc lắc đầu: “Không có. Tuyết Vi nói về chú cái gì? Cô ấy không có nhắc đến chú.
“……” Hàn Thừa Nghị kiềm chế, cô không hề nhắc đến anh? Anh bị cho ăn bơ rồi hả?
Không cam lòng, Hàn Thừa ngẩng đầu nhìn về phía kí túc xá của Nhạc Tuyết Vi, cửa sổ vẫn sáng đèn. Nhưng anh vừa nhìn lên một chút thì đèn tắt, tiểu nha đầu đã tắt đèn đi ngủ rồi sao? Anh ở chỗ này vì cô mà tức giận, chờ cô giải thích, vậy mà cô lại nằm đó ngủ ngon?
“Chú ba, chú ba?” Hàn Thiên Lỗi lắc lắc người Hàn Thừa Nghị khi thấy anh đứng thất thần.
“Lắc cái gì mà lắc, đi thôi!" Hàn Thừa Nghị cố nhỏ giọng, quát Hàn Thiên Lỗi, không thể làm gì khác ngoài xoay người rời đi.
Mà lúc này, ở ban công phòng kí túc xá 607, Nhạc Tuyết Vi đứng lặng lẽ trong vách tường, nhìn thấy bóng lưng Hàn Thừa Nghị, cười không ra tiếng.
Mà vừa khéo, sự kiện Ẩn hồ kết thúc sẽ là hai ngày nghỉ cuối tuần, như thế, Nhạc Tuyết Vi có thể trắng trợn táo bạo không để ý tới Hàn Thừa Nghị, dù sao di động của cô cũng bị hỏng rồi, vừa đúng có lý do.
Bên này cô đang chiến tranh lạnh với Hàn Thừa Nghị thì bên kia lại bị Kiều Vạn Đông gọi đến phòng hiệu trưởng.
“Ba ba? Có chuyện gì vậy?"
Từ khi làm lành với Kiều Vạn Đông đến nay, quan hệ giữa hai cha con tốt hẳn lên, phảng phất có nét giống tình cảm khi cô còn nhỏ.
“Đứa nhỏ này, ngồi xuống đây."
Nhạc Tuyết Vi lúc này mới thấy ở kế cửa sổ có một người thanh niên trẻ tuổi. Người này mặc đồng phục của công nhân viên chức đại học T, đều là áo sơ mi trắng quần tây đen, còn đeo cả kính gọng đen, dáng vẻ lịch sự và xuất sắc.Từ khí chất mà nói, có lẽ người này cũng làm giáo viên? Tuyết Vi nghĩ thầm.
“Người này có việc mà ba còn gọi con tới? Chờ ba xong việc con sẽ vào.” Nhạc Tuyết Vi cho rằng đây là cấp dưới của Kiều Vạn Đông đang có việc, nhưng cô vừa mới đứng lên thì đã bị Kiều Vạn Đông kéo lại, người thanh niên kia cũng đứng lên.
“Tuyết Vi, ngồi xuống.” Kiều Vạn Đông kéo con gái ngồi xuống, cười nói với người kia, “Con bé còn nhỏ, so với cậu còn nhỏ hơn mấy tuổi, về sau nhờ cậu chiếu cố con bé một chút. Tuy rằng bề ngoài nó có vẻ còn trẻ con nhưng thật ra rất hiểu chuyện."
Người kia nho nhã lễ độ gật đầu mỉm cười, mở miệng nói chuyện: “Thầy khách sáo rồi, em gái đáng yêu như vậy, có gì để phải chiếu cố đâu chứ?"
Nhạc Tuyết Vi: “……”
Bên trái nhìn Kiều Vạn Đông, nhìn bên phải là cậu thanh niên kia một chút, cô bắt đầu cảm thấy bầu không khí có chút kì lạ? Có ý gì vậy? Cảm giác giống như.... xem mắt? Không phải chứ, lão già này bắt đầu làm bà mai rồi hả?
Kiều Vạn Đông bảo người kia ngồi xuống một lần nữa, vui vẻ giới thiệu cho Tuyết Vi biết về người kia.
“Minh Sâm, đây là con gái thầy, Tuyết Vi…… Tuyết Vi, đây là học sinh của ba, Cố Minh Sâm. Cậu ấy vừa du học trở về, tốt nghiệp ngành y, hiện tại đang theo ba làm dự án, nhà cậu ấy có truyền thống nghề Y. Hơn thế nữa, cậu ấy lại là con một."
Nhạc Tuyết Vi bấu lấy ba cô, dựa vào Kiều Vạn Đông thấp giọng nói: “Không được rồi, nhìn cách người này nói chuyện, thật quê mùa."
Kiều Vạn Đông sắc mặt cứng đờ, xấu hổ nhìn Cố Minh Sâm cười cười: “Con bé này, tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện…… Minh Sâm ng để ý.”
“Hứ!” Nhạc Tuyết Vi không để bụng chép miệng, cố ý nhìn về phía Cố Minh Sâm nhếch môi cười, “Anh đừng nghe ba tôi nói, từ nhỏ tôi đã không ở cạnh ông ấy, ông ấy không hiểu rõ tôi. Tôi biết ông ấy tốt với tôi nhưng chúng ta thật sự không hợp……”
Đối với người này, Nhạc Tuyết Vi thật sự không ưa, rất khó chịu, nên ngồi nói chuyện cũng không giữ lại mặt mũi cho anh ta. Kiều Vạn Đông đúng là nhiều chuyện.
“Ba ba, về sau chuyện như thế này nhất định phải hỏi qua ý kiến con, ba nhìn xem... Người ta tốt nghiệp tiến sĩ ở nước ngoài về, cả nhà làm y, là quý công tử, người như vậy sao có thể vừa mắt con. Con xấu hổ lắm, thật mất mặt. Vậy không có chuyện gì con đi trước đây!”
Nhạc Tuyết Vi căn bản không để cho Kiều Vạn Đông và Cố Minh Sâm có cơ hội nói chuyện, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài. Người này lịch sự như vậy, mà cô lại ghét nhất kiểu đàn ông nho nhã như thế. Không có vị đàn ông gì cả! Nghĩ vậy, trong đầu cô hiện ra hiện ra hình ảnh Hàn Thừa Nghị kia bá đạo không ai bì nổi cùng khuôn mặt tuấn tú!
Mà ở văn phòng hiệu trưởng, Kiều Vạn Đông xấu hổ không biết làm sao cho phải, “Minh Sâm... cậu xem việc này... Con bé này thật là!"
Cố Minh Sâm cười cười: “Không sao đâu thầy, em cảm thấy, sư muội thật sự rất đáng yêu……”
Nhạc Tuyết Vi xoay người về ký túc xá, vừa tới phòng trực phía dưới thì dì quản túc đã gọi cô lại, đưa cho cô một hộp đồ chuyển phát nhanh.
“Cháu không mua đồ mà?" Nhạc Tuyết Vi một bên nghi hoặc, một bên mở hộp. Mở ra thấy, là một chiếc điện thoại thời thượng kiểu dáng mới nhất, sim đã lắp, pin cũng đầy: "Chuyện gì vậy?"
Đang loay hoay, di động đột nhiên vang lên, dọa Nhạc Tuyết Vi nhảy dựng, vội vàng bắt máy: "A lô"
“Nghe điện thoại rồi? Bây giờ em đang ở dưới lầu kí túc xá sao? Vậy mau ra cửa sau trường học đi." Hàn Thừa Nghị kiềm chế cảm giác tức giận, tuy nhiên Nhạc Tuyết Vi vẫn nhận ra, tuy giọng nói của anh không lớn nhưng rõ ràng là đang không vui.
Nhạc Tuyết Vi khinh thường cười lạnh: “Thực xin lỗi, tổng giám đốc, hôm nay tôi rất bận, không có thời gian tăng ca.”
“Em... Em còn muốn giận dỗi với tôi? Chuyện ngày hôm qua, là ai sai? Em không can tâm?" Bị Nhạc Tuyết Vi cự tuyệt, anh đã không bình tĩnh nổi mà phát giận.
Chỉ tiếc, Nhạc Tuyết Vi cũng không thèm để ý đến sự tức giận này của anh. Nếu trong lòng anh chỉ có Kiều Vũ Vi, vậy thì cô cũng chẳng muốn tranh giành làm gì nữa, cứ để bọn họ hạnh phúc bên nhau đi.
“Tôi thật sự đang bận. Chuyện hôm qua là tôi sai, không phải tôi đã nói rồi sao, anh muốn thế nào cũng được, muốn bắt tôi vào tù cũng là tùy anh.” Nhạc Tuyết Vi nói xong câu này liền muốn cúp điện thoại.
Hàn Thừa Nghị vội vàng hét lên với cô: "Em bận cái gì? Chỉ là một sinh viên, có thể bận việc gì?"
"Xem mắt." Nhạc Tuyết Vi liền nhớ tới người tên Cố Minh Sâm vừa mới gặp qua.
“……” Hàn Thừa Nghị lặng im hai giây, như đang tiêu hóa lời nói của cô, sau đó, nổi trận lôi đình gầm lên: "Nhạc Tuyết Vi, em dám?"
“Tôi dám!” Nhạc Tuyết Vi căn bản không sợ anh, anh có quyền gì mà quản cô? Anh ta có vị hôn thê, mà lại không cho cô xem mắt. Bọn họ có quan hệ gì chứ? Cô quả quyết cúp điện thoại, đem điện thoại di động đắt tiền nhét vào túi, dù sao đi nữa thì nó cũng vô tội.
Hàn Thừa Nghị đứng ngồi không yên, tiểu nha đầu này ghê gớm thật. Muốn làm loạn? Anh cưng chiều cô như vậy cũng vô dụng? Kiều Vạn Đông, Cừ Lễ Dương, Hàn Thiên Lỗi,... Vậy mà giờ còn dám đi xem mắt.
Điện thoại lại reo lên, cô chậm rãi nhấn nghe.
“Tổng giám đốc, còn có việc gì sao?"
"Ra đây, tôi chờ em."
“Không được, giờ này tôi phải đi ăn trưa.” Nhạc Tuyết Vi nhìn di động, sắp đến 12 giờ rồi.
“Ra đây, em muốn ăn gì tôi sẽ mua cho em cái đó. Mãn hán toàn tịch (*) được không?" Hàn Thừa Nghị cắn răng nghiến lợi khẩn cầu cô, quả thật đây là lần đầu tiên anh làm vậy, xưa nay chưa từng có.
(*) tiệc ăn theo kiểu triều đình nhà Thanh
Mãn hán toàn tịch? Nghe rất hấp dẫn... hừ... Nhạc Tuyết Vi cười lạnh, chỉ tiếc, cô không có thèm.
"Nghe lời đi, tôi chờ em."
Như là sợ Nhạc Tuyết Vi cự tuyệt, Hàn Thừa Nghị nói xong liền cúp điện thoại.
Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc, vậy cũng được sao? Tưởng làm vậy là có thể khiến cô ngoan ngoãn đi ăn cơm? Được, thích chờ? Khiến cho anh chờ đủ luôn, chờ đến một nghìn một vạn năm sau! Tuyết Vi vứt lời đề nghị của Hàn Thừa Nghị ra sau, xách theo túi đi tới căn tin chuẩn bị ăn cơm.
Nhưng mà, mới đi được nửa đường đã gặp ngay người vừa mới ngồi ở văn phòng hiệu trưởng.... Cố Minh Sâm.
"Chú ba?"
Hàn Thiên Lỗi vừa mới đưa Nhạc Tuyết Vi về ký túc xá đã gặp ngay Hàn Thừa Nghị đang vội vã chạy đến.
Hàn Thừa Nghị không để ý đến cháu trai, gật đầu có lệ rồi lấy điện thoại gọi cho Nhạc Tuyết Vi.
“Chú ba, vừa rồi Nhạc Tuyết Vi rơi xuống ao, điện thoại của cô ấy lại để trong túi xách cho nên,... dính nước, không dùng được, cho nên chú gọi không được." Hàn Thiên Lỗi tốt bụng nhắc nhở Hàn Thừa Nghị. Có điều cậu không hiểu vì sao Hàn Thừa Nghị đã chia tay với Tuyết Vi vậy mà còn đến đây tìm cô ấy.
Hàn Thừa Nghị cố chấp gọi tới, quả nhiên là di động của Nhạc Tuyết Vi đã tắt. Tức giận, anh chỉ muốn vứt bỏ điện thoại.
Liên lạc không được với Nhạc Tuyết Vi, không có cách nào khác, Hàn Thừa Nghị không thể xông vào ký túc xá của sinh viên nữ nên đành quay đầu nhìn cháu trai,
"Cô ấy có khỏe không?"
Hàn Thiên Lỗi gật gật đầu, nói sự thật: “Khá tốt, cô ấy biết bơi nên không vấn đề gì. Chỉ là hai cô gái đánh nhau, đâu thể xảy ra việc gì? Nhưng mà bộ dạng hai người họ cũng hơi khó coi một chút. Aida, vợ hiệu trưởng Kiều rất đáng sợ, hiệu trưởng Kiều thấy Nhạc Tuyết Vi không ba không mẹ, có chút đáng thương nên người làm chú bác muốn chiếu cố cô ấy một chút, vậy mà bà ta lại tức giận như vậy……”
Hàn Thừa Nghị nhíu mày không nói lời nào, chuyện này Nhạc Tuyết Vi sớm đã nói với anh, nhưng mà nhìn tình hình tối nay, anh lại bắt đầu hoài nghi, thật sự là Kiều Vạn Đông đối với Nhạc Tuyết Vi quá tốt.
“Cô ấy…… Có nói gì về chú không?” Hàn Thừa Nghị cân nhắc, hỏi vấn đề này, thế nhưng trong lòng có chút thấp thỏm không yên, tiểu nha đầu này nhất định là hận chết anh.
Hàn Thiên Lỗi mờ mịt lắc lắc đầu: “Không có. Tuyết Vi nói về chú cái gì? Cô ấy không có nhắc đến chú.
“……” Hàn Thừa Nghị kiềm chế, cô không hề nhắc đến anh? Anh bị cho ăn bơ rồi hả?
Không cam lòng, Hàn Thừa ngẩng đầu nhìn về phía kí túc xá của Nhạc Tuyết Vi, cửa sổ vẫn sáng đèn. Nhưng anh vừa nhìn lên một chút thì đèn tắt, tiểu nha đầu đã tắt đèn đi ngủ rồi sao? Anh ở chỗ này vì cô mà tức giận, chờ cô giải thích, vậy mà cô lại nằm đó ngủ ngon?
“Chú ba, chú ba?” Hàn Thiên Lỗi lắc lắc người Hàn Thừa Nghị khi thấy anh đứng thất thần.
“Lắc cái gì mà lắc, đi thôi!" Hàn Thừa Nghị cố nhỏ giọng, quát Hàn Thiên Lỗi, không thể làm gì khác ngoài xoay người rời đi.
Mà lúc này, ở ban công phòng kí túc xá 607, Nhạc Tuyết Vi đứng lặng lẽ trong vách tường, nhìn thấy bóng lưng Hàn Thừa Nghị, cười không ra tiếng.
Mà vừa khéo, sự kiện Ẩn hồ kết thúc sẽ là hai ngày nghỉ cuối tuần, như thế, Nhạc Tuyết Vi có thể trắng trợn táo bạo không để ý tới Hàn Thừa Nghị, dù sao di động của cô cũng bị hỏng rồi, vừa đúng có lý do.
Bên này cô đang chiến tranh lạnh với Hàn Thừa Nghị thì bên kia lại bị Kiều Vạn Đông gọi đến phòng hiệu trưởng.
“Ba ba? Có chuyện gì vậy?"
Từ khi làm lành với Kiều Vạn Đông đến nay, quan hệ giữa hai cha con tốt hẳn lên, phảng phất có nét giống tình cảm khi cô còn nhỏ.
“Đứa nhỏ này, ngồi xuống đây."
Nhạc Tuyết Vi lúc này mới thấy ở kế cửa sổ có một người thanh niên trẻ tuổi. Người này mặc đồng phục của công nhân viên chức đại học T, đều là áo sơ mi trắng quần tây đen, còn đeo cả kính gọng đen, dáng vẻ lịch sự và xuất sắc.Từ khí chất mà nói, có lẽ người này cũng làm giáo viên? Tuyết Vi nghĩ thầm.
“Người này có việc mà ba còn gọi con tới? Chờ ba xong việc con sẽ vào.” Nhạc Tuyết Vi cho rằng đây là cấp dưới của Kiều Vạn Đông đang có việc, nhưng cô vừa mới đứng lên thì đã bị Kiều Vạn Đông kéo lại, người thanh niên kia cũng đứng lên.
“Tuyết Vi, ngồi xuống.” Kiều Vạn Đông kéo con gái ngồi xuống, cười nói với người kia, “Con bé còn nhỏ, so với cậu còn nhỏ hơn mấy tuổi, về sau nhờ cậu chiếu cố con bé một chút. Tuy rằng bề ngoài nó có vẻ còn trẻ con nhưng thật ra rất hiểu chuyện."
Người kia nho nhã lễ độ gật đầu mỉm cười, mở miệng nói chuyện: “Thầy khách sáo rồi, em gái đáng yêu như vậy, có gì để phải chiếu cố đâu chứ?"
Nhạc Tuyết Vi: “……”
Bên trái nhìn Kiều Vạn Đông, nhìn bên phải là cậu thanh niên kia một chút, cô bắt đầu cảm thấy bầu không khí có chút kì lạ? Có ý gì vậy? Cảm giác giống như.... xem mắt? Không phải chứ, lão già này bắt đầu làm bà mai rồi hả?
Kiều Vạn Đông bảo người kia ngồi xuống một lần nữa, vui vẻ giới thiệu cho Tuyết Vi biết về người kia.
“Minh Sâm, đây là con gái thầy, Tuyết Vi…… Tuyết Vi, đây là học sinh của ba, Cố Minh Sâm. Cậu ấy vừa du học trở về, tốt nghiệp ngành y, hiện tại đang theo ba làm dự án, nhà cậu ấy có truyền thống nghề Y. Hơn thế nữa, cậu ấy lại là con một."
Nhạc Tuyết Vi bấu lấy ba cô, dựa vào Kiều Vạn Đông thấp giọng nói: “Không được rồi, nhìn cách người này nói chuyện, thật quê mùa."
Kiều Vạn Đông sắc mặt cứng đờ, xấu hổ nhìn Cố Minh Sâm cười cười: “Con bé này, tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện…… Minh Sâm ng để ý.”
“Hứ!” Nhạc Tuyết Vi không để bụng chép miệng, cố ý nhìn về phía Cố Minh Sâm nhếch môi cười, “Anh đừng nghe ba tôi nói, từ nhỏ tôi đã không ở cạnh ông ấy, ông ấy không hiểu rõ tôi. Tôi biết ông ấy tốt với tôi nhưng chúng ta thật sự không hợp……”
Đối với người này, Nhạc Tuyết Vi thật sự không ưa, rất khó chịu, nên ngồi nói chuyện cũng không giữ lại mặt mũi cho anh ta. Kiều Vạn Đông đúng là nhiều chuyện.
“Ba ba, về sau chuyện như thế này nhất định phải hỏi qua ý kiến con, ba nhìn xem... Người ta tốt nghiệp tiến sĩ ở nước ngoài về, cả nhà làm y, là quý công tử, người như vậy sao có thể vừa mắt con. Con xấu hổ lắm, thật mất mặt. Vậy không có chuyện gì con đi trước đây!”
Nhạc Tuyết Vi căn bản không để cho Kiều Vạn Đông và Cố Minh Sâm có cơ hội nói chuyện, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài. Người này lịch sự như vậy, mà cô lại ghét nhất kiểu đàn ông nho nhã như thế. Không có vị đàn ông gì cả! Nghĩ vậy, trong đầu cô hiện ra hiện ra hình ảnh Hàn Thừa Nghị kia bá đạo không ai bì nổi cùng khuôn mặt tuấn tú!
Mà ở văn phòng hiệu trưởng, Kiều Vạn Đông xấu hổ không biết làm sao cho phải, “Minh Sâm... cậu xem việc này... Con bé này thật là!"
Cố Minh Sâm cười cười: “Không sao đâu thầy, em cảm thấy, sư muội thật sự rất đáng yêu……”
Nhạc Tuyết Vi xoay người về ký túc xá, vừa tới phòng trực phía dưới thì dì quản túc đã gọi cô lại, đưa cho cô một hộp đồ chuyển phát nhanh.
“Cháu không mua đồ mà?" Nhạc Tuyết Vi một bên nghi hoặc, một bên mở hộp. Mở ra thấy, là một chiếc điện thoại thời thượng kiểu dáng mới nhất, sim đã lắp, pin cũng đầy: "Chuyện gì vậy?"
Đang loay hoay, di động đột nhiên vang lên, dọa Nhạc Tuyết Vi nhảy dựng, vội vàng bắt máy: "A lô"
“Nghe điện thoại rồi? Bây giờ em đang ở dưới lầu kí túc xá sao? Vậy mau ra cửa sau trường học đi." Hàn Thừa Nghị kiềm chế cảm giác tức giận, tuy nhiên Nhạc Tuyết Vi vẫn nhận ra, tuy giọng nói của anh không lớn nhưng rõ ràng là đang không vui.
Nhạc Tuyết Vi khinh thường cười lạnh: “Thực xin lỗi, tổng giám đốc, hôm nay tôi rất bận, không có thời gian tăng ca.”
“Em... Em còn muốn giận dỗi với tôi? Chuyện ngày hôm qua, là ai sai? Em không can tâm?" Bị Nhạc Tuyết Vi cự tuyệt, anh đã không bình tĩnh nổi mà phát giận.
Chỉ tiếc, Nhạc Tuyết Vi cũng không thèm để ý đến sự tức giận này của anh. Nếu trong lòng anh chỉ có Kiều Vũ Vi, vậy thì cô cũng chẳng muốn tranh giành làm gì nữa, cứ để bọn họ hạnh phúc bên nhau đi.
“Tôi thật sự đang bận. Chuyện hôm qua là tôi sai, không phải tôi đã nói rồi sao, anh muốn thế nào cũng được, muốn bắt tôi vào tù cũng là tùy anh.” Nhạc Tuyết Vi nói xong câu này liền muốn cúp điện thoại.
Hàn Thừa Nghị vội vàng hét lên với cô: "Em bận cái gì? Chỉ là một sinh viên, có thể bận việc gì?"
"Xem mắt." Nhạc Tuyết Vi liền nhớ tới người tên Cố Minh Sâm vừa mới gặp qua.
“……” Hàn Thừa Nghị lặng im hai giây, như đang tiêu hóa lời nói của cô, sau đó, nổi trận lôi đình gầm lên: "Nhạc Tuyết Vi, em dám?"
“Tôi dám!” Nhạc Tuyết Vi căn bản không sợ anh, anh có quyền gì mà quản cô? Anh ta có vị hôn thê, mà lại không cho cô xem mắt. Bọn họ có quan hệ gì chứ? Cô quả quyết cúp điện thoại, đem điện thoại di động đắt tiền nhét vào túi, dù sao đi nữa thì nó cũng vô tội.
Hàn Thừa Nghị đứng ngồi không yên, tiểu nha đầu này ghê gớm thật. Muốn làm loạn? Anh cưng chiều cô như vậy cũng vô dụng? Kiều Vạn Đông, Cừ Lễ Dương, Hàn Thiên Lỗi,... Vậy mà giờ còn dám đi xem mắt.
Điện thoại lại reo lên, cô chậm rãi nhấn nghe.
“Tổng giám đốc, còn có việc gì sao?"
"Ra đây, tôi chờ em."
“Không được, giờ này tôi phải đi ăn trưa.” Nhạc Tuyết Vi nhìn di động, sắp đến 12 giờ rồi.
“Ra đây, em muốn ăn gì tôi sẽ mua cho em cái đó. Mãn hán toàn tịch (*) được không?" Hàn Thừa Nghị cắn răng nghiến lợi khẩn cầu cô, quả thật đây là lần đầu tiên anh làm vậy, xưa nay chưa từng có.
(*) tiệc ăn theo kiểu triều đình nhà Thanh
Mãn hán toàn tịch? Nghe rất hấp dẫn... hừ... Nhạc Tuyết Vi cười lạnh, chỉ tiếc, cô không có thèm.
"Nghe lời đi, tôi chờ em."
Như là sợ Nhạc Tuyết Vi cự tuyệt, Hàn Thừa Nghị nói xong liền cúp điện thoại.
Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc, vậy cũng được sao? Tưởng làm vậy là có thể khiến cô ngoan ngoãn đi ăn cơm? Được, thích chờ? Khiến cho anh chờ đủ luôn, chờ đến một nghìn một vạn năm sau! Tuyết Vi vứt lời đề nghị của Hàn Thừa Nghị ra sau, xách theo túi đi tới căn tin chuẩn bị ăn cơm.
Nhưng mà, mới đi được nửa đường đã gặp ngay người vừa mới ngồi ở văn phòng hiệu trưởng.... Cố Minh Sâm.