Editor: Nhung
Sáng thứ hai, Hàn Thừa Nghị ở ngoài văn phòng nhìn thấy mọi thứ đều đã được Nhạc Tuyết Vi sắp xếp đâu vào đó.
Nhạc Tuyết Vi bắt đầu phân công công việc cho thư ký, xoay người chuẩn bị đi vào bên trong, lại đối mặt với Hàn Thừa Nghị và Nghê Tuấn đang đi vào.
“Chào buổi sáng tổng giám đốc, Nghê tiên sinh."
Nhạc Tuyết Vi vẫn duy trì nụ cười công việc. Hàn Thừa Nghị thấy vậy thì như được thả lỏng, tiểu nha đầu này thật là xấu xa, lúc nào cũng thích hù dọa anh! Ngày đó còn nói muốn từ chức, hôm nay lại ngoan ngoãn xuất hiện ở chỗ này?
Chờ giao phó công việc cho Nghê Tuấn xong, văn phòng chỉ còn lại hai người, Hàn Thừa Nghị thản nhiên ôm Nhạc Tuyết Vi vào lòng.
“Tổng giám đốc, anh... anh làm gì vậy? Mong anh bỏ tay ra." Thân mình Nhạc Tuyết Vi cứng đờ, không giãy giụa, chỉ là bình tĩnh khuyên anh.
Hàn thừa nghị nhắm mắt lại, thở dài một hơi, cười khẽ: “Đừng làm loạn nữa, tôi biết tôi dọa sợ em. Mà em vẫn còn giận tôi, có đúng không? Chỉ cần em đáp ứng tôi, không lại gần những người đàn ông kia thì tôi cam đoan, sẽ không chọc tức em."
Nhạc Tuyết Vi xoay người, duỗi tay đẩy Hàn Thừa Nghị ra: “Tổng giám đốc, anh nói gì tôi nghe không hiểu. Còn nữa, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Sở dĩ tôi còn ở nơi này là không muốn gây phiền phức đến công việc của anh, mong anh sớm tuyển thư kí riêng khác đi. Chờ khi anh tìm được người thích hợp, tôi sẽ rời đi."
Hàn Thừa Nghị ngẩn ra, nét tươi cười trên mặt không kịp thu lại, cánh tay đang ôm ấp cũng chậm rãi buông ra.
“Vậy, tôi đi làm việc."
Nhạc Tuyết Vi xoay người, mái tóc đuôi ngựa đen nhánh khẽ hất lên, giống như đâm vào người Hàn Thừa Nghị một nhát bằng bóng lưng mảnh khảnh ấy.
Tan làm, Nhạc Tuyết Vi bất ngờ nhận được điện thoại của Kiều Vũ Vi.
Di động không hiện tên người gọi, nhưng Nhạc Tuyết Vi lại nhớ giọng nói của Kiều Vũ Vi, “…… Có chuyện gì sao?”
Kiều Vũ Vi ở đầu bên kia nói, rõ ràng là không can tâm tình nguyện: "Ba nói cô về ăn cơm."
"Ừ, tôi biết rồi. Vừa rồi ba đã gọi cho tôi." Nhạc Tuyết Vi đương nhiên biết Kiều Vũ Vi gọi đến không chỉ vì chuyện này, có lẽ là vì ngày đó đã bị cô bắt gặp ở trạm xe bus.... Nhưng Kiều Vũ Vi vẫn chưa tắt điện thoại.
“Cô còn có việc gì sao?"
“…… Chờ cô về rồi hẵng nói."
“Được.” Nhạc Tuyết Vi cong môi cười, cho dù là gọi bằng điện thoại, nhưng cô cũng có thể tưởng tượng được gương mặt kinh ngạc của Kiều Vũ Vi.
"Tuyết Vi tới. Hiệu trưởng Kiều, Tuyết Vi về rồi."
Dì Ngô vui vẻ đứng đón Nhạc Tuyết Vi ở trước cửa, còn nhiệt tình lấy dép lê cho cô: "Đây, Tuyết Vi, cái dép lê này là ba cháu vừa mua, hôm qua dì còn cọ lại sạch sẽ, còn xịt nước hoa, chắc chắn đi vào rất dễ chịu."
"Hihi. Cảm ơn dì Ngô."
Nhạc Tuyết Vi ngoan ngoan thơm lên mặt dì Ngô một cái, khiến dì cười không khép miệng được.
“Tuyết Vi, đến rồi, mau vào đi."
Đang nói chuyện, Kiều Vạn Đông đã ra đón, Tuyết Vi vừa nhìn thấy ba thì từ sàn nhà nhảy lên một cái, úp sấp trên lưng ba, nũng nịu muốn ông cõng: "Ba, con mệt quá, bận bịu cả ngày, ba cõng con đi có được không?"
“Ha ha, được, bảo bối công chúa muốn thế nào cũng được, chỉ cõng thôi sao? Có muốn ba nằm sấp xuống làm ngựa cho con cưỡi không." Kiều Vạn Đông cưng chiều con gái vô cùng.
“Ha ha…… Cái đó để sau đi ạ!” Nhạc Tuyết Vi vui vẻ cười.
Dáng vẻ hai cha con hòa thuận này thật khiến mẹ con Khang Tuệ Trân nhìn không nổi, toàn thân khó chịu.
Nhạc Tuyết Vi lạnh mặt liếc mắt về phía hai mẹ con Khang Tuệ Trân, trong lòng âm thầm cười lạnh, nhưng trên mặt lại vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào, ngoan ngoãn từ trên lưng Kiều Vạn Đông tụt xuống, khoanh tay gọi: "Dì! Chị!"
Hai mẹ con Khang Tuệ Trân liếc nhau, hệt như khi thấy quỷ. Nhạc Tuyết Vi này uống nhầm thuốc gì rồi vậy?
Nhìn vợ và con gái lớn như vậy, sắc mặt Kiều Vạn Đông trầm xuống: "Hai người đang làm gì đó? Hiếm khi Tuyết Vi về nhà ăn cơm, đối với hai người cũng vô cùng khách khí, vậy mà người làm dì làm chị lại có thái độ này sao?"
“Ba ba!” Kiều Vũ Vi ngang ngược đã quen, làm sao chịu được việc bị ba chỉ trích? Lập tức nhảy dựng lên.
“Vũ Vi!” Khang Tuệ Trân nhanh tay giữ chặt con gái, nháy mắt với cô, Kiều Vũ Vi lúc này mới chịu thôi. Khang Tuệ Trân vẫn giữ bộ mặt không cam lòng, cười chào hỏi Tuyết Vi: "Tuyết Vi tới rồi, khi con không ở nhà, ba con một ngày nhắc tới con không biết bao nhiêu lần. Hôm nay con tới, ba con nhắc tên còn càng nhiều hơn."
Nhạc Tuyết Vi chớp mắt, tò mò hỏi: “Dì, dì không nhớ con sao? Còn chị nữ, chị không nhớ em sao?"
Cô đây gặp chiêu nào là phải phá chiêu đó, không hề nhường nhịn.
“……” Khang Tuệ Trân ăn quả đắng, móng tay cắm thẳng vào lòng bàn tay, tận lực nén lửa giận, run rẩy mà cười: "Đứa nhỏ này, nói gì vậy. Dì đương nhiên là... nhớ con rồi!"
“Vậy lát nữa, dì giúp con lột vỏ tôm nhé? Con rất thích ăn tôm, nhưng mà lại không yêu nổi việc phải lột vỏ nó." Tuyết Vi nghiêng đầu, cười ngây thơ.
Khang Tuệ Trân trừng mắt, phổi như muốn nổ tung, nhưng trước mặt Kiều Vạn Đông, bà chỉ có thể cười haha: "Được, để dì lột cho con ăn. Nhớ ăn nhiều một chút..."
“Tuyết Vi, tới đây cùng ba đi ăn nào." Kiều Vạn Đông hài lòng gật nhẹ, kéo con gái ngồi xuống ghế.
Kiều vũ vi một dậm chân, gầm nhẹ nói: “Mẹ! Con nha đầu chết tiệt này đang muốn làm phản."
“Xuỵt nói nhỏ thôi, cẩn thận ba con nghe thấy."
……
Trên bàn cơm, Kiểu Vạn Đông tỉ mỉ quan tâm đến Tuyết Vi từng chút một, chỉ hận không thể cầm cái muỗng tự tay đút cho cô ăn.
Kiều vũ vi nhìn chằm chằm Nhạc Tuyết Vi, hai tròng mắt tràn ngập sự ghen ghét.
Nhạc Tuyết Vi ăn một ngụm canh, vừa chỉ Khang Tuệ Trân: “Dì, mau lột tôm khô, ăn xong rồi!"
Kiều Vạn Đông thấy bát của công chúa nhỏ còn trống, trừng mắt liếc vợ, tỏ vẻ không vui: "Nhanh một chút, chỉ lo ăn cho mình thì làm sao chăm lo cho con bé được."
Khang Tuệ Trân lột vỏ tôm một hồi, nhìn hai ba con này, Nhạc Tuyết Vi là đứa trẻ 5 tuổi sao? Vì sao còn phải hầu hạ như thế? Có điều bà lại không dám trước mặt chồng mà tỏ thái độ ra được.
Một bữa cơm, Nhạc Tuyết Vi ăn no căng bụng, còn Khang Tuệ Trân thì không ăn được gì cả, cả bụng toàn là cơn tức giận.
Sau khi ăn xong, Kiều Vạn Đông kéo con gái lên xem ti vi, ông bưng đĩa trái cây cầm từng xiên quả đút cho cô ăn. Nhạc Tuyết Vi nhìn chằm chằm vào ti vi, ăn xong thì sẽ há miệng, Kiều Vạn Đông tự khắc sẽ đưa hoa quả vào miệng.
Đang xem, Kiều Vạn Đông phải ra ngoài nghe điện thoại, ông vừa đi thì Kiều Vũ Vi đã ngồi xuống.
"Này!" Kiều Vũ Vi thét to.
Nhạc Tuyết Vi nhìn chằm chằm TV, đương nhiên không nghe thấy, là người mà không nói tiếng người, cũng không nên trách cô.
“Này, tôi gọi cô đó, không nghe thấy sao?" Kiều Vũ Vi cầm điều khiển từ xa, tắt ti vi.
Nhạc Tuyết Vi ném xiên hoa quả vào đĩa đựng trái câu, hai mắt sắc như dao nhìn về phía Kiều Vũ Vi, dáng vẻ này đúng là đã dọa Kiều Vũ Vi sợ tới kêu lên một tiếng.
“Cô... Sao cô nhìn tôi như thế? Tôi là chị của cô đấy. Còn nữa, lần trước những thứ cô nhìn thấy ở trạm xe bus, không phải như cô nghĩ đâu. Đừng nói lung tung ra bên ngoài."
Nhạc Tuyết Vi bình tĩnh nhìn cô ta, ánh mắt ngây thơ như trẻ nhỏ, Kiều Vũ Vi quả thật không nhìn ra cô đang nghĩ gì.
"Này, cô có nghe thấy không?” Kiều vũ vi sốt ruột.
Nhạc Tuyết Vi một lần nữa cầm hoa quả lên, nhai nhai, lắc đầu nói: “Cô yên tâm, tôi không thích xen vào chuyện của người khác. Huống hồ, tôi cũng không nhìn thấy gì cả, cô đừng nghĩ nhiều."
Kiều Vũ Vi nghe thấy vậy, vui vẻ ra mặt: "Thật sao? Cô không gạt tôi chứ?"
Nhạc tuyết vi chân thành gật gật đầu: “Không lừa cô.”
“Thật sao?” Kiều Vũ Vi càng vui vẻ, “Với cả, nếu cô đồng ý giữ bí mật này cho tôi, tôi sẽ đưa cô một lọ nước hoa, là Hàn Thừa Nghị mua tặng tôi. Cô chờ ở đó."
Kiều Vũ Vi vui rạo rực, vui sướng xoay người lên lầu đi, Nhạc Tuyết Vi buồn cười lắc đầu, người chị này của cô so với mẹ kế Khang Tuệ Trân đúng là thua kém nhiều, không có diện mạo xinh đẹp, còn không có đầu óc.
Cô cũng thấy kì quái, không hiểu Hàn Thừa Nghị thích cô ta ở điểm nào? Có lẽ là đúng như câu nói kia, thứ mình thích lúc nào cũng là tốt nhất.
Kiều Vũ Vi chạy xuống rất nhanh, cầm lọ nước hoa nhét vào tay Nhạc Tuyết Vi. Opium, quả nhiên là đồ tốt. Chỉ là, đã bị bóc ra, hẳn là Kiều Vũ Vi đã dùng qua.
Nhạc Tuyết Vi hừ nhẹ, người chị này từ nhỏ đến lớn đúng là đã có thói quen tuồn đồ cũ lại cho cô. Nhạc Tuyết Vi còn nhớ rõ, thời tiểu học, chỉ vì tiết kiệm chút chi phí mà cô phải mặc đồng phục của Kiều Vũ Vi bỏ lại.
“Cám ơn.” Nhạc Tuyết Vi giật giật khóe miệng, không sao, cô nhận lấy.
Đột nhiên cô nghĩ ra, hỏi: "Kiều Vũ Vi, Hàn Thừa Nghị có được không? Đối với cô có tốt không?"
Nhắc tới Hàn Hàn Thừa Nghị, Kiều Vũ Vi không khỏi lộ ra dáng vẻ thiếu nữ đang yêu, vuốt tóc nói: "Cô, cô hỏi cái này để làm gì? Thừa Nghị, anh ấy đương nhiên là tốt, đối với tôi cũng rất tốt."
"Vậy được." Nhạc Tuyết Vi thở phào, buông đĩa trái cây, đứng dậy, hét về phía lầu hai: "Ba, con phải đi rồi."
Kiều Vạn Đông vọi vàng cúp điện thoại, chạy xuống lầu: "Sao lại muốn đi? Muộn thế này rồi con còn muốn về đâu? Ở lại đây ngủ một tối đã."
Nhạc Tuyết Vi nhìn rõ vẻ không chào đón mình của mẹ con Khang Tuệ Trân, cười đáp: "Không cần đâu ạ, phòng ngủ chưa dọn dẹp xong, con không có chỗ ở lại."
“Sao lại thế? Ba sẽ đi ngủ ở thư phòng, để chị con theo dì ở, con ngủ ở phòng chị con, có được không?" Kiều Vạn Đông cấp tốc nghĩ ra phương án.
Nhạc Tuyết Vi nghĩ nghĩ, gật gật đầu, nhìn ánh mắt thát vọng của mẹ con Khang Tuệ Trân, đồng ý: "Được ạ."
Mặc đồ ngủ của Kiều Vũ Vi, nằm trên giường của cô ta, Nhạc Tuyết Vi cười lạnh, thấp giọng, nói: "Mẹ. Con về nhà rồi. Mẹ yên tâm, con sẽ không để bọn họ bắt nạt nữa đâu, đây là nhà của chúng ta, nhất định con sẽ cướp về."
Trên bàn, di động kêu, Nhạc Tuyết Vi bắt máy: "A lô?"
“Tiểu Tuyết, là tôi, sao em còn chưa về? Tôi ở dưới kí túc xá chờ em, phòng em không hề bật đèn." Là giọng nói trầm ấm của Hàn Thừa Nghị.
Nhạc Tuyết Vi đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, nói đơn giản: “Đêm nay tôi không trở về ký túc xá, tôi buồn ngủ rồi, tạm biệt.” Nói xong, cô liền cúp điện thoại, để lại sự yên lặng ở bên đầu dây của Hàn Thừa Nghị
Sáng thứ hai, Hàn Thừa Nghị ở ngoài văn phòng nhìn thấy mọi thứ đều đã được Nhạc Tuyết Vi sắp xếp đâu vào đó.
Nhạc Tuyết Vi bắt đầu phân công công việc cho thư ký, xoay người chuẩn bị đi vào bên trong, lại đối mặt với Hàn Thừa Nghị và Nghê Tuấn đang đi vào.
“Chào buổi sáng tổng giám đốc, Nghê tiên sinh."
Nhạc Tuyết Vi vẫn duy trì nụ cười công việc. Hàn Thừa Nghị thấy vậy thì như được thả lỏng, tiểu nha đầu này thật là xấu xa, lúc nào cũng thích hù dọa anh! Ngày đó còn nói muốn từ chức, hôm nay lại ngoan ngoãn xuất hiện ở chỗ này?
Chờ giao phó công việc cho Nghê Tuấn xong, văn phòng chỉ còn lại hai người, Hàn Thừa Nghị thản nhiên ôm Nhạc Tuyết Vi vào lòng.
“Tổng giám đốc, anh... anh làm gì vậy? Mong anh bỏ tay ra." Thân mình Nhạc Tuyết Vi cứng đờ, không giãy giụa, chỉ là bình tĩnh khuyên anh.
Hàn thừa nghị nhắm mắt lại, thở dài một hơi, cười khẽ: “Đừng làm loạn nữa, tôi biết tôi dọa sợ em. Mà em vẫn còn giận tôi, có đúng không? Chỉ cần em đáp ứng tôi, không lại gần những người đàn ông kia thì tôi cam đoan, sẽ không chọc tức em."
Nhạc Tuyết Vi xoay người, duỗi tay đẩy Hàn Thừa Nghị ra: “Tổng giám đốc, anh nói gì tôi nghe không hiểu. Còn nữa, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Sở dĩ tôi còn ở nơi này là không muốn gây phiền phức đến công việc của anh, mong anh sớm tuyển thư kí riêng khác đi. Chờ khi anh tìm được người thích hợp, tôi sẽ rời đi."
Hàn Thừa Nghị ngẩn ra, nét tươi cười trên mặt không kịp thu lại, cánh tay đang ôm ấp cũng chậm rãi buông ra.
“Vậy, tôi đi làm việc."
Nhạc Tuyết Vi xoay người, mái tóc đuôi ngựa đen nhánh khẽ hất lên, giống như đâm vào người Hàn Thừa Nghị một nhát bằng bóng lưng mảnh khảnh ấy.
Tan làm, Nhạc Tuyết Vi bất ngờ nhận được điện thoại của Kiều Vũ Vi.
Di động không hiện tên người gọi, nhưng Nhạc Tuyết Vi lại nhớ giọng nói của Kiều Vũ Vi, “…… Có chuyện gì sao?”
Kiều Vũ Vi ở đầu bên kia nói, rõ ràng là không can tâm tình nguyện: "Ba nói cô về ăn cơm."
"Ừ, tôi biết rồi. Vừa rồi ba đã gọi cho tôi." Nhạc Tuyết Vi đương nhiên biết Kiều Vũ Vi gọi đến không chỉ vì chuyện này, có lẽ là vì ngày đó đã bị cô bắt gặp ở trạm xe bus.... Nhưng Kiều Vũ Vi vẫn chưa tắt điện thoại.
“Cô còn có việc gì sao?"
“…… Chờ cô về rồi hẵng nói."
“Được.” Nhạc Tuyết Vi cong môi cười, cho dù là gọi bằng điện thoại, nhưng cô cũng có thể tưởng tượng được gương mặt kinh ngạc của Kiều Vũ Vi.
"Tuyết Vi tới. Hiệu trưởng Kiều, Tuyết Vi về rồi."
Dì Ngô vui vẻ đứng đón Nhạc Tuyết Vi ở trước cửa, còn nhiệt tình lấy dép lê cho cô: "Đây, Tuyết Vi, cái dép lê này là ba cháu vừa mua, hôm qua dì còn cọ lại sạch sẽ, còn xịt nước hoa, chắc chắn đi vào rất dễ chịu."
"Hihi. Cảm ơn dì Ngô."
Nhạc Tuyết Vi ngoan ngoan thơm lên mặt dì Ngô một cái, khiến dì cười không khép miệng được.
“Tuyết Vi, đến rồi, mau vào đi."
Đang nói chuyện, Kiều Vạn Đông đã ra đón, Tuyết Vi vừa nhìn thấy ba thì từ sàn nhà nhảy lên một cái, úp sấp trên lưng ba, nũng nịu muốn ông cõng: "Ba, con mệt quá, bận bịu cả ngày, ba cõng con đi có được không?"
“Ha ha, được, bảo bối công chúa muốn thế nào cũng được, chỉ cõng thôi sao? Có muốn ba nằm sấp xuống làm ngựa cho con cưỡi không." Kiều Vạn Đông cưng chiều con gái vô cùng.
“Ha ha…… Cái đó để sau đi ạ!” Nhạc Tuyết Vi vui vẻ cười.
Dáng vẻ hai cha con hòa thuận này thật khiến mẹ con Khang Tuệ Trân nhìn không nổi, toàn thân khó chịu.
Nhạc Tuyết Vi lạnh mặt liếc mắt về phía hai mẹ con Khang Tuệ Trân, trong lòng âm thầm cười lạnh, nhưng trên mặt lại vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào, ngoan ngoãn từ trên lưng Kiều Vạn Đông tụt xuống, khoanh tay gọi: "Dì! Chị!"
Hai mẹ con Khang Tuệ Trân liếc nhau, hệt như khi thấy quỷ. Nhạc Tuyết Vi này uống nhầm thuốc gì rồi vậy?
Nhìn vợ và con gái lớn như vậy, sắc mặt Kiều Vạn Đông trầm xuống: "Hai người đang làm gì đó? Hiếm khi Tuyết Vi về nhà ăn cơm, đối với hai người cũng vô cùng khách khí, vậy mà người làm dì làm chị lại có thái độ này sao?"
“Ba ba!” Kiều Vũ Vi ngang ngược đã quen, làm sao chịu được việc bị ba chỉ trích? Lập tức nhảy dựng lên.
“Vũ Vi!” Khang Tuệ Trân nhanh tay giữ chặt con gái, nháy mắt với cô, Kiều Vũ Vi lúc này mới chịu thôi. Khang Tuệ Trân vẫn giữ bộ mặt không cam lòng, cười chào hỏi Tuyết Vi: "Tuyết Vi tới rồi, khi con không ở nhà, ba con một ngày nhắc tới con không biết bao nhiêu lần. Hôm nay con tới, ba con nhắc tên còn càng nhiều hơn."
Nhạc Tuyết Vi chớp mắt, tò mò hỏi: “Dì, dì không nhớ con sao? Còn chị nữ, chị không nhớ em sao?"
Cô đây gặp chiêu nào là phải phá chiêu đó, không hề nhường nhịn.
“……” Khang Tuệ Trân ăn quả đắng, móng tay cắm thẳng vào lòng bàn tay, tận lực nén lửa giận, run rẩy mà cười: "Đứa nhỏ này, nói gì vậy. Dì đương nhiên là... nhớ con rồi!"
“Vậy lát nữa, dì giúp con lột vỏ tôm nhé? Con rất thích ăn tôm, nhưng mà lại không yêu nổi việc phải lột vỏ nó." Tuyết Vi nghiêng đầu, cười ngây thơ.
Khang Tuệ Trân trừng mắt, phổi như muốn nổ tung, nhưng trước mặt Kiều Vạn Đông, bà chỉ có thể cười haha: "Được, để dì lột cho con ăn. Nhớ ăn nhiều một chút..."
“Tuyết Vi, tới đây cùng ba đi ăn nào." Kiều Vạn Đông hài lòng gật nhẹ, kéo con gái ngồi xuống ghế.
Kiều vũ vi một dậm chân, gầm nhẹ nói: “Mẹ! Con nha đầu chết tiệt này đang muốn làm phản."
“Xuỵt nói nhỏ thôi, cẩn thận ba con nghe thấy."
……
Trên bàn cơm, Kiểu Vạn Đông tỉ mỉ quan tâm đến Tuyết Vi từng chút một, chỉ hận không thể cầm cái muỗng tự tay đút cho cô ăn.
Kiều vũ vi nhìn chằm chằm Nhạc Tuyết Vi, hai tròng mắt tràn ngập sự ghen ghét.
Nhạc Tuyết Vi ăn một ngụm canh, vừa chỉ Khang Tuệ Trân: “Dì, mau lột tôm khô, ăn xong rồi!"
Kiều Vạn Đông thấy bát của công chúa nhỏ còn trống, trừng mắt liếc vợ, tỏ vẻ không vui: "Nhanh một chút, chỉ lo ăn cho mình thì làm sao chăm lo cho con bé được."
Khang Tuệ Trân lột vỏ tôm một hồi, nhìn hai ba con này, Nhạc Tuyết Vi là đứa trẻ 5 tuổi sao? Vì sao còn phải hầu hạ như thế? Có điều bà lại không dám trước mặt chồng mà tỏ thái độ ra được.
Một bữa cơm, Nhạc Tuyết Vi ăn no căng bụng, còn Khang Tuệ Trân thì không ăn được gì cả, cả bụng toàn là cơn tức giận.
Sau khi ăn xong, Kiều Vạn Đông kéo con gái lên xem ti vi, ông bưng đĩa trái cây cầm từng xiên quả đút cho cô ăn. Nhạc Tuyết Vi nhìn chằm chằm vào ti vi, ăn xong thì sẽ há miệng, Kiều Vạn Đông tự khắc sẽ đưa hoa quả vào miệng.
Đang xem, Kiều Vạn Đông phải ra ngoài nghe điện thoại, ông vừa đi thì Kiều Vũ Vi đã ngồi xuống.
"Này!" Kiều Vũ Vi thét to.
Nhạc Tuyết Vi nhìn chằm chằm TV, đương nhiên không nghe thấy, là người mà không nói tiếng người, cũng không nên trách cô.
“Này, tôi gọi cô đó, không nghe thấy sao?" Kiều Vũ Vi cầm điều khiển từ xa, tắt ti vi.
Nhạc Tuyết Vi ném xiên hoa quả vào đĩa đựng trái câu, hai mắt sắc như dao nhìn về phía Kiều Vũ Vi, dáng vẻ này đúng là đã dọa Kiều Vũ Vi sợ tới kêu lên một tiếng.
“Cô... Sao cô nhìn tôi như thế? Tôi là chị của cô đấy. Còn nữa, lần trước những thứ cô nhìn thấy ở trạm xe bus, không phải như cô nghĩ đâu. Đừng nói lung tung ra bên ngoài."
Nhạc Tuyết Vi bình tĩnh nhìn cô ta, ánh mắt ngây thơ như trẻ nhỏ, Kiều Vũ Vi quả thật không nhìn ra cô đang nghĩ gì.
"Này, cô có nghe thấy không?” Kiều vũ vi sốt ruột.
Nhạc Tuyết Vi một lần nữa cầm hoa quả lên, nhai nhai, lắc đầu nói: “Cô yên tâm, tôi không thích xen vào chuyện của người khác. Huống hồ, tôi cũng không nhìn thấy gì cả, cô đừng nghĩ nhiều."
Kiều Vũ Vi nghe thấy vậy, vui vẻ ra mặt: "Thật sao? Cô không gạt tôi chứ?"
Nhạc tuyết vi chân thành gật gật đầu: “Không lừa cô.”
“Thật sao?” Kiều Vũ Vi càng vui vẻ, “Với cả, nếu cô đồng ý giữ bí mật này cho tôi, tôi sẽ đưa cô một lọ nước hoa, là Hàn Thừa Nghị mua tặng tôi. Cô chờ ở đó."
Kiều Vũ Vi vui rạo rực, vui sướng xoay người lên lầu đi, Nhạc Tuyết Vi buồn cười lắc đầu, người chị này của cô so với mẹ kế Khang Tuệ Trân đúng là thua kém nhiều, không có diện mạo xinh đẹp, còn không có đầu óc.
Cô cũng thấy kì quái, không hiểu Hàn Thừa Nghị thích cô ta ở điểm nào? Có lẽ là đúng như câu nói kia, thứ mình thích lúc nào cũng là tốt nhất.
Kiều Vũ Vi chạy xuống rất nhanh, cầm lọ nước hoa nhét vào tay Nhạc Tuyết Vi. Opium, quả nhiên là đồ tốt. Chỉ là, đã bị bóc ra, hẳn là Kiều Vũ Vi đã dùng qua.
Nhạc Tuyết Vi hừ nhẹ, người chị này từ nhỏ đến lớn đúng là đã có thói quen tuồn đồ cũ lại cho cô. Nhạc Tuyết Vi còn nhớ rõ, thời tiểu học, chỉ vì tiết kiệm chút chi phí mà cô phải mặc đồng phục của Kiều Vũ Vi bỏ lại.
“Cám ơn.” Nhạc Tuyết Vi giật giật khóe miệng, không sao, cô nhận lấy.
Đột nhiên cô nghĩ ra, hỏi: "Kiều Vũ Vi, Hàn Thừa Nghị có được không? Đối với cô có tốt không?"
Nhắc tới Hàn Hàn Thừa Nghị, Kiều Vũ Vi không khỏi lộ ra dáng vẻ thiếu nữ đang yêu, vuốt tóc nói: "Cô, cô hỏi cái này để làm gì? Thừa Nghị, anh ấy đương nhiên là tốt, đối với tôi cũng rất tốt."
"Vậy được." Nhạc Tuyết Vi thở phào, buông đĩa trái cây, đứng dậy, hét về phía lầu hai: "Ba, con phải đi rồi."
Kiều Vạn Đông vọi vàng cúp điện thoại, chạy xuống lầu: "Sao lại muốn đi? Muộn thế này rồi con còn muốn về đâu? Ở lại đây ngủ một tối đã."
Nhạc Tuyết Vi nhìn rõ vẻ không chào đón mình của mẹ con Khang Tuệ Trân, cười đáp: "Không cần đâu ạ, phòng ngủ chưa dọn dẹp xong, con không có chỗ ở lại."
“Sao lại thế? Ba sẽ đi ngủ ở thư phòng, để chị con theo dì ở, con ngủ ở phòng chị con, có được không?" Kiều Vạn Đông cấp tốc nghĩ ra phương án.
Nhạc Tuyết Vi nghĩ nghĩ, gật gật đầu, nhìn ánh mắt thát vọng của mẹ con Khang Tuệ Trân, đồng ý: "Được ạ."
Mặc đồ ngủ của Kiều Vũ Vi, nằm trên giường của cô ta, Nhạc Tuyết Vi cười lạnh, thấp giọng, nói: "Mẹ. Con về nhà rồi. Mẹ yên tâm, con sẽ không để bọn họ bắt nạt nữa đâu, đây là nhà của chúng ta, nhất định con sẽ cướp về."
Trên bàn, di động kêu, Nhạc Tuyết Vi bắt máy: "A lô?"
“Tiểu Tuyết, là tôi, sao em còn chưa về? Tôi ở dưới kí túc xá chờ em, phòng em không hề bật đèn." Là giọng nói trầm ấm của Hàn Thừa Nghị.
Nhạc Tuyết Vi đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, nói đơn giản: “Đêm nay tôi không trở về ký túc xá, tôi buồn ngủ rồi, tạm biệt.” Nói xong, cô liền cúp điện thoại, để lại sự yên lặng ở bên đầu dây của Hàn Thừa Nghị