Editor: Chi Misaki
Sáng sớm hôm sau, Hàn Thừa Nghị mang theo hai vành mắt thâm cuồng đến văn phòng Tổng giám đốc.
Nhạc Tuyết Vi vẫn theo lẽ thường đi đến, xử lý xong mấy việc vặt vãnh, rồi cùng Hàn Thừa Nghị ngồi xuống, sau đó đưa cho anh thời gian biểu lịch trình của ngày hôm nay: "Tổng giám đốc, lịch trình ngày hôm nay, anh xem thử xem có cần phải thay đổi cái gì không?"
Hàn Thừa Nghị không yên lòng lật xem thời gian biểu ngày hôm nay, khóe mắt thi thoảng còn liếc nhìn Nhạc Tuyết Vi. Nhìn theo mái tóc của cô một đường đi xuống, trọng điểm rơi vào trên cổ cô, Nhạc Tuyết Vi tối qua không về ký túc xá, cô ngủ ở bên ngoài! Chuyện này giống như một cái kim đâm sâu vào trong lòng anh, quấy nhiễu khiến anh thức trắng đêm không ngủ được.
Nhưng hôm nay Nhạc Tuyết Vi lại mặc một chiếc áo cánh sen, áo trong màu bạc hà, nút áo cài quy củ, vừa vặn che kín cần cổ.
Hàn Thừa Nghị cái gì cũng nhìn không thấy, lại càng nhịn không được mà miên man suy nghĩ, nhớ tới da thịt trắng như tuyết ở phía dưới, có phải đã bị người ta hạ ấn ký chết lên trên hay không!
Nhạc Tuyết Vi biết Hàn Thừa Nghị vẫn đang chăm chú nhìn cô, nhưng cô đã quyết tâm không muốn có bất cứ liên quan gì đến anh rồi, vì thế cô tận lực không nhìn anh, chỉ chuyên chú vào công việc của mình. Mà phản ứng này của cô, lại biến thành biểu hiện chột dạ trong mắt Hàn Thừa Nghị!
Hai người ở trong một phòng làm việc, lại còn là quan hệ thân mật như vậy, trốn cũng không trốn nổi.
Hàn Thừa Nghị không thể nào cản được suy nghĩ cùng ghen tỵ trong lòng, anh cảm thấy chính mình đã nhẫn nại đến cực điểm, cũng sắp không thể khống chế nổi nữa! Mà cảm xúc của anh, rốt cục cũng tại một cú điện thoại trước khi tan việc của Nhạc Tuyết Vi mà triệt để bạo phát!
“Ừhm? Sư huynh. A... Đúng vậy, lần trước đã đồng ý với anh, được, được, đêm nay không có( việc bận), vậy được, không cần đến đón tôi, tôi sẽ trực tiếp đi qua."
Nhạc Tuyết Vi cúp điện thoại, thu dọn đồ dùng đứng lên xin phép Hàn Thừa Nghị: "Tổng giám đốc, xong việc rồi, tôi đi trước đây."
Không đợi Hàn Thừa Nghị trả lời, Nhạc Tuyết Vi liền xoay người lời đi, Hàn Thừa Nghị rốt cuộc cũng không nhịn được, đột nhiên quát một tiếng: "Đứng lại cho tôi!"
"Uh`m?" Nhạc Tuyết Vi hoảng sợ, khó hiểu xoay người nhìn về phía anh: "Anh còn có chuyện gì sao? Đêm nay không có tiệc xã giao a..."
Hàn Thừa Nghị thấy cô vội vàng muốn đi, lại càng nổi trận lôi đình, đi nhanh tới, ngang ngạnh nắm chặt lấy cổ tay cô: "Không được đi... Chuyện đêm qua, tôi liền coi như chưa xảy ra, nhưng mà hôm nay em không được đi nữa!"
Cái gì mà chuyện đêm qua? Nhạc Tuyết Vi căn bản là nghe không hiểu, cũng không muốn biết, cô chẳng muốn lãng phí thời gian trên người đàn ông này thêm nữa.
"Tổng giám đốc, tôi không biết anh đang nói cái gì, tôi có hẹn với người khác, đến muộn là hành vi bất lịch sự, mời anh buông tay." Nhạc Tuyết Vi cực kỳ khách khí thỉnh cầu Hàn Thừa Nghị, so với việc cô kiêu ngạo ngang ngược quát anh trong quá khứ, anh lại càng thích cô quát anh hơn, cô như vậy khiến anh có cảm giác vô cùng xa cách!
"Em là muốn đi gặp anh ta? Tối qua còn làm chưa đủ sao? Đêm nay vẫn còn muốn tới?"
Hàn Thừa Nghị không thể ngăn cản ghen tuông điên cuồng đang gào thét trong lòng, lời này nói ra, trong miệng cũng đầy chua xót, lưỡi còn có cảm giác như muốn rút gân!
"Làm?"Nhạc Tuyết Vi cất cao giọng nói, thở dài, thật không biết nói gì cho phải, bị anh nói như vậy, cô thực sự khó che nổi giận dữ và xấu hổ, hai cánh môi run run: "Hàn Thừa Nghị, anh không cần mở miệng ngậm miệng đều vũ nhục tôi! Anh đừng tưởng rằng, mua tôi một lần, cả đời này anh đều có thể nhục nhã tôi!"
Lời này của cô, kỳ thật chính là phủ nhận việc cô có quan hệ với người đàn ông khác, nhưng Hàn Thừa Nghị lại không tin! Bà ngoại Nhạc Tuyết Vi nằm viện, cô lại cùng bạn thân tốt nhất ở trong ký túc xá của trường, cô không đến chỗ bà ngoại, cũng không về ký túc xá, đêm không về ngủ thì còn có thể đi đâu?
"Tôi vũ nhục em? Vậy tối qua em đi đâu? Em nói rõ ràng với tôi đi!" Hàn Thừa Nghị bóp chặt lấy tay Nhạc Tuyết Vi không rời, thật muốn như phải làm rõ ràng chuyện này.
"Tôi phải nói rõ ràng cái gì? Tôi nói thì anh sẽ tin sao?" Nhạc Tuyết Vi cảm thấy quả thực không thể cùng anh cãi lý, nên vùng vẫy muốn tránh thoát.
Hàn Thừa Nghị lại bị thái độ này của cô chọc giận, rốt cục cũng không thể nhịn được nữa, bàn tay giơ lên cởi cúc áo của cô ra, có hay không anh cũng muốn dùng mắt để điều tra! Anh là đàn ông, anh đương nhiên biết làm loại chuyện này không thể không để lại dấu vết gì trên người, hơn nữa đối tượng là Nhạc Tuyết Vi- một cực phẩm trong cực phẩm!
"Anh muốn làm gì?" Ý thức được việc anh đang muốn cởi đồ, Nhạc Tuyết Vi kinh hoảng muốn giơ tay lên để che ngực.
Nhưng mà việc mà Hàn Thừa Nghị đã khư khư cố chấp, cô nào có thể là đối thủ của anh? Hàn Thừa Nghị cơ hồ là không cần tốn chút thời gian liền có thẻ cởi quần áo trong của cô... Sau đó, da thịt trắng nõn tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật hiện lên trước mắt anh. Chỉ có điều cái gì cũng không có, cái gì cũng đều không có!
Hàn Thừa Nghị lo lắng, tay anh lấy đi mảnh vải che chắn cuối cùng trên người cô, đương nhiên một chút cũng không phí sức.
Nhưng không có, cái gì cũng không có!
Ánh mắt Hàn Thừa Nghị càng lúc càng sáng, tức giận cũng từ từ tiêu tan, nhưng mà anh vẫn rất lo lắng!
Nhạc Tuyết Vi đã sớm bị hành động điên cuồng ‘Kiểm tra’ này của anh mà khuất nhục đến phát khóc, khóc không thành tiếng: "Hu hu... Hàn Thừa Nghị, anh đồ khốn nạn!"
Hàn Thừa Nghị mắt điếc tai ngơ, ôm cô, hôn lên khóe mắt cô mà dỗ giành: "Ngoan, để cho tôi nhìn một chút, để cho tôi nhìn một chút, xác định không có cái gì, tôi sẽ thả em, Uh`m? Tôi không xem như thế nào có thể yên tâm được? Cả đêm em không về ký túc xá, tôi một đêm cũng không chợp mắt..."
"..." Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc, anh vậy mà vì cô... Trong lúc cô sững sờ, Hàn Thừa Nghị liền nhân cơ hội lần thứ hai thực hiện được ý đồ...
"A!" Thật giống như là đánh xong một trận chiến, Hàn Thừa Nghị "Kiểm tra" xong, rốt cục cũng thả lỏng được cơ thể ngã lên người Nhạc Tuyết Vi, ôm cô, không ngừng hôn môi cô, trong miệng còn nỉ non: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, đừng trách tôi..."
"Hỗn đản!" Nhạc Tuyết Vi cắn răng, nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy ra, dọc theo đôi má trắng nõn một đường rơi xuống."Hỗn đản!"
"Được, được, tôi là hỗn đản, tôi là hỗn đản."
Hàn Thừa Nghị yên tâm, lúc này Nhạc Tuyết Vi có mắng anh thế nào cũng được, Tiểu Tuyết chỉ có một người là anh, chuyện này so với bất cứ việc gì cũng khiến anh an tâm hơn.
Nhạc Tuyết Vi nức nở, lau nước mắt, che chở ở trước ngực, gượng gạo mở miệng: "Kiểm tra xong rồi sao? Tôi có thể đứng lên không?"
"..." Hàn Thừa Nghị dừng một chút, vội vàng đứng lên, đỡ Nhạc Tuyết Vi dậy, luống cuống tay chân giúp cô mặc quần áo, trong lúc đó cũng tránh không được mà có chút ma sát với da thịt cô.
Nước mắt Nhạc Tuyết Vi vừa mới ngừng lại, lại nhịn không được mà rơi xuống, chuyện tùy thời đều có thể bị anh nhục nhã này, rốt cuộc còn phải kéo dài tới khi nào? Nhạc Tuyết Vi đột nhiên đoạt lấy quần áo, quay lưng lại, cắn răng nhanh chóng mặc vào.
Sau khi mặc xong, cô cũng không thèm nhìn tới Hàn Thừa Nghị, liền nhặt túi xách lên rời đi.
"Tiểu Tuyết!"
Hàn Thừa Nghị không cam lòng giữ chặt lấy cô, Nhạc Tuyết Vi mạnh mẽ xoay người lại, hung hăng đánh về phía anh! Hàn thừa Nghị không biết là tránh không kịp, hay là không muốn tránh, liền trúng một cái tát này, gương mặt liền nghiêng sang một bên không nói chuyện.
"Hỗn đản! Đừng có chạm vào tôi!" Nhạc Tuyết Vi cất giọng khàn khàn quát anh, hàng mi run rẩy hạ xuống một bóng mờ.
Cửa phòng Tổng giám đốc bị kéo mạnh, Nhạc Tuyết Vi chạy thẳng ra ngoài, Hàn Thừa Nghị thì vẫn duy trì tư thế bị tát đó, anh cùng cái bóng của mình cô độc trên mặt đất, thật lâu sau vẫn không có phản ứng gì...
"Tam Thiếu, tìm thấy Nhạc tiểu thư rồi, cô ấy đang ở phố buôn bán cùng giảng viên đại học lần trước, bọn họ đã ăn cơm xong, hiện tại đã vào trung tâm mua sắm, hình như là mua thứ gì đó."
Nghê Tuấn tra được tin tức, liền báo cáo tỉ mỉ từng cái một cho Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị đi ra khỏi văn phòng, miễn cưỡng nói: "Thôi, không cần theo dõi nữa, rút hết về đây đi!"
“Vâng ạ!”
Hàn Thừa Nghị đi ra khỏi công ty, ngồi vào trong xe, sờ sờ bên má bị Nhạc Tuyết Vi đáng qua, lại nhớ tới bộ dáng cô khóc mắng anh là đồ hỗn đản, ủy khuất như thế, điềm đạm đáng yêu như thế... Trong lòng Hàn Thừa Nghị liền chua xót, thật muốn cứ như vậy ôm cô nâng niu trong lòng bàn tay, yêu cô, sủng cô, chiều chuộng cô cả đời!
"Đến phố buôn bán!"
Chỉ là trong nháy mắt, Hàn Thừa Nghị lại thay đổi chủ ý, vô luận có khuyên bản thân mình như thế nào, anh cũng đều không thể thuyết phục chính mình buông tha, có lẽ cả đời này, anh cứ như vậy mà cố chấp muốn một người, chỉ có thể như vậy thôi!
Hạ quyết tâm, Hàn Thừa Nghị lấy điện thoại gọi cho Nghê Tuấn: "Là tôi, cô ấy ở đâu?"
Nghê Tuấn nhanh chóng báo cáo địa chỉ.
Trong một khu mua sắm tại phố thương mại, Nhạc tuyết Vi đang cùng Cố Minh Sâm chọn đồng hồ tại quầy ở "Vacheron Constantin".
Nhân viên mậu dịch đeo gang tay trắng, lấy ra một chiếc đồng hồ giành cho phái nữ đưa đến trước mặt Cố Minh Sâm, Cố Minh Sâm nhận lấy, hất cằm nhìn Nhạc Tuyết Vi. Nhạc Tuyết Vi khẽ cười, giơ lên tay trái đến trước mặt anh: " Làm phiền sư huynh đeo giúp rồi?"
" Vô cùng vinh hạnh."
"Ha ha."
Chiếc đồng hồ cực kỳ tinh tế, đeo trên cổ tay Nhạc Tuyết Vi lại càng tôn lên nước da của cô, khiến cho ngay cả chiếc đồng hồ này cũng sáng giá hơn hẳn, nhân viên cửa hàng cũng không khỏi niềm nở: "Tiên sinh, chiếc đồng hồ này cực kỳ phù hợp với bạn gái anh, bạn gái anh có thể đeo chiếc đồng hồ này quả thực là vinh hạnh của chúng tôi."
Không hổ là nhân viên giao dịch chuyên nghiệp được luyện tập hàng ngày, lời nói đều vô cùng tiêu chuẩn.
Cố Minh Sâm nháy mắt mấy cái với Nhạc Tuyết Vi, hỏi: "Như thế nào?"
Nhạc Tuyết Vi gật gật đầu: "Tốt, rất được, tôi cho 10 điểm."
Nghe thấy lời nhận xét của cô, Cố Minh Sâm liền quyết định, "Vậy lấy nó đi, phiền cô gói lại cho tôi, gói đẹp một chút."
Nhân viên mậu dịch một bên cười đáp ứng, một bên vừa nói: "Tiên sinh anh quả thực là người lãng mạn, bạn gái cũng đã biết rõ, vẫn còn gói lại...Là muốn chọn một bầu không khí thích hợp để đeo cho cô ấy lần nữa sao? Bạn gái anh thật có phúc."
Cố Minh Sâm nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi còn đang đứng ở một bên cười không khép miệng, cười nói: "Em cười cái gì? Người ta là khen tôi, còn nói em là người có phúc nha!"
Nhạc Tuyết Vi cũng không nói gì, chỉ là che miệng cười khẽ.
Mà Hàn Thừa Nghị đứng cách bọn họ mấy quầy hàng đều xem không chớp mắt một màn này, đôi mắt đen trắng rõ ràng dần nổi lên những tia máu li ti!
May mắn thay, điểm kế tiếp Cố Minh Sâm cũng chỉ tiễn cô trở về ký túc xá, thậm chí anh ta còn không xuống xe, Nhạc Tuyết Vi tự mình mở cửa xe xuống đi lên lầu. Hàn Thừa Nghị cong khóe miệng cười lạnh: "Hừ, đàn ông kiểu gì vậy? Thật không biết chăm sóc con gái!"
"Nghê Tuấn!"
"Có ạ."
"Gọi điện thoại cho ông già trốn ở Thụy Sĩ, bắt ông ấy bò ra, tôi muốn một chiếc đồng hồ giành cho phái nữ."
"Này, Tam Thiếu... Người kia cũng đã về hưu rồi."
"Tôi mặc kệ, cậu nghĩ cách, tóm lại tôi muốn nhìn thấy một chiếc đồng hồ có khắc tên ‘ Tiểu Tuyết’ độc nhất vô nhị trên đời!" Đôi mắt Hàn Thừa Nghị khẽ thoáng qua ánh sáng lạnh, cố chấp không phân rõ phải trái, nhưng lại làm cho người ta không thể phản bác.
Nghê Tuấn hạ mi mắt, cung kính đáp: “Vâng ạ.”
Sáng sớm hôm sau, Hàn Thừa Nghị mang theo hai vành mắt thâm cuồng đến văn phòng Tổng giám đốc.
Nhạc Tuyết Vi vẫn theo lẽ thường đi đến, xử lý xong mấy việc vặt vãnh, rồi cùng Hàn Thừa Nghị ngồi xuống, sau đó đưa cho anh thời gian biểu lịch trình của ngày hôm nay: "Tổng giám đốc, lịch trình ngày hôm nay, anh xem thử xem có cần phải thay đổi cái gì không?"
Hàn Thừa Nghị không yên lòng lật xem thời gian biểu ngày hôm nay, khóe mắt thi thoảng còn liếc nhìn Nhạc Tuyết Vi. Nhìn theo mái tóc của cô một đường đi xuống, trọng điểm rơi vào trên cổ cô, Nhạc Tuyết Vi tối qua không về ký túc xá, cô ngủ ở bên ngoài! Chuyện này giống như một cái kim đâm sâu vào trong lòng anh, quấy nhiễu khiến anh thức trắng đêm không ngủ được.
Nhưng hôm nay Nhạc Tuyết Vi lại mặc một chiếc áo cánh sen, áo trong màu bạc hà, nút áo cài quy củ, vừa vặn che kín cần cổ.
Hàn Thừa Nghị cái gì cũng nhìn không thấy, lại càng nhịn không được mà miên man suy nghĩ, nhớ tới da thịt trắng như tuyết ở phía dưới, có phải đã bị người ta hạ ấn ký chết lên trên hay không!
Nhạc Tuyết Vi biết Hàn Thừa Nghị vẫn đang chăm chú nhìn cô, nhưng cô đã quyết tâm không muốn có bất cứ liên quan gì đến anh rồi, vì thế cô tận lực không nhìn anh, chỉ chuyên chú vào công việc của mình. Mà phản ứng này của cô, lại biến thành biểu hiện chột dạ trong mắt Hàn Thừa Nghị!
Hai người ở trong một phòng làm việc, lại còn là quan hệ thân mật như vậy, trốn cũng không trốn nổi.
Hàn Thừa Nghị không thể nào cản được suy nghĩ cùng ghen tỵ trong lòng, anh cảm thấy chính mình đã nhẫn nại đến cực điểm, cũng sắp không thể khống chế nổi nữa! Mà cảm xúc của anh, rốt cục cũng tại một cú điện thoại trước khi tan việc của Nhạc Tuyết Vi mà triệt để bạo phát!
“Ừhm? Sư huynh. A... Đúng vậy, lần trước đã đồng ý với anh, được, được, đêm nay không có( việc bận), vậy được, không cần đến đón tôi, tôi sẽ trực tiếp đi qua."
Nhạc Tuyết Vi cúp điện thoại, thu dọn đồ dùng đứng lên xin phép Hàn Thừa Nghị: "Tổng giám đốc, xong việc rồi, tôi đi trước đây."
Không đợi Hàn Thừa Nghị trả lời, Nhạc Tuyết Vi liền xoay người lời đi, Hàn Thừa Nghị rốt cuộc cũng không nhịn được, đột nhiên quát một tiếng: "Đứng lại cho tôi!"
"Uh`m?" Nhạc Tuyết Vi hoảng sợ, khó hiểu xoay người nhìn về phía anh: "Anh còn có chuyện gì sao? Đêm nay không có tiệc xã giao a..."
Hàn Thừa Nghị thấy cô vội vàng muốn đi, lại càng nổi trận lôi đình, đi nhanh tới, ngang ngạnh nắm chặt lấy cổ tay cô: "Không được đi... Chuyện đêm qua, tôi liền coi như chưa xảy ra, nhưng mà hôm nay em không được đi nữa!"
Cái gì mà chuyện đêm qua? Nhạc Tuyết Vi căn bản là nghe không hiểu, cũng không muốn biết, cô chẳng muốn lãng phí thời gian trên người đàn ông này thêm nữa.
"Tổng giám đốc, tôi không biết anh đang nói cái gì, tôi có hẹn với người khác, đến muộn là hành vi bất lịch sự, mời anh buông tay." Nhạc Tuyết Vi cực kỳ khách khí thỉnh cầu Hàn Thừa Nghị, so với việc cô kiêu ngạo ngang ngược quát anh trong quá khứ, anh lại càng thích cô quát anh hơn, cô như vậy khiến anh có cảm giác vô cùng xa cách!
"Em là muốn đi gặp anh ta? Tối qua còn làm chưa đủ sao? Đêm nay vẫn còn muốn tới?"
Hàn Thừa Nghị không thể ngăn cản ghen tuông điên cuồng đang gào thét trong lòng, lời này nói ra, trong miệng cũng đầy chua xót, lưỡi còn có cảm giác như muốn rút gân!
"Làm?"Nhạc Tuyết Vi cất cao giọng nói, thở dài, thật không biết nói gì cho phải, bị anh nói như vậy, cô thực sự khó che nổi giận dữ và xấu hổ, hai cánh môi run run: "Hàn Thừa Nghị, anh không cần mở miệng ngậm miệng đều vũ nhục tôi! Anh đừng tưởng rằng, mua tôi một lần, cả đời này anh đều có thể nhục nhã tôi!"
Lời này của cô, kỳ thật chính là phủ nhận việc cô có quan hệ với người đàn ông khác, nhưng Hàn Thừa Nghị lại không tin! Bà ngoại Nhạc Tuyết Vi nằm viện, cô lại cùng bạn thân tốt nhất ở trong ký túc xá của trường, cô không đến chỗ bà ngoại, cũng không về ký túc xá, đêm không về ngủ thì còn có thể đi đâu?
"Tôi vũ nhục em? Vậy tối qua em đi đâu? Em nói rõ ràng với tôi đi!" Hàn Thừa Nghị bóp chặt lấy tay Nhạc Tuyết Vi không rời, thật muốn như phải làm rõ ràng chuyện này.
"Tôi phải nói rõ ràng cái gì? Tôi nói thì anh sẽ tin sao?" Nhạc Tuyết Vi cảm thấy quả thực không thể cùng anh cãi lý, nên vùng vẫy muốn tránh thoát.
Hàn Thừa Nghị lại bị thái độ này của cô chọc giận, rốt cục cũng không thể nhịn được nữa, bàn tay giơ lên cởi cúc áo của cô ra, có hay không anh cũng muốn dùng mắt để điều tra! Anh là đàn ông, anh đương nhiên biết làm loại chuyện này không thể không để lại dấu vết gì trên người, hơn nữa đối tượng là Nhạc Tuyết Vi- một cực phẩm trong cực phẩm!
"Anh muốn làm gì?" Ý thức được việc anh đang muốn cởi đồ, Nhạc Tuyết Vi kinh hoảng muốn giơ tay lên để che ngực.
Nhưng mà việc mà Hàn Thừa Nghị đã khư khư cố chấp, cô nào có thể là đối thủ của anh? Hàn Thừa Nghị cơ hồ là không cần tốn chút thời gian liền có thẻ cởi quần áo trong của cô... Sau đó, da thịt trắng nõn tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật hiện lên trước mắt anh. Chỉ có điều cái gì cũng không có, cái gì cũng đều không có!
Hàn Thừa Nghị lo lắng, tay anh lấy đi mảnh vải che chắn cuối cùng trên người cô, đương nhiên một chút cũng không phí sức.
Nhưng không có, cái gì cũng không có!
Ánh mắt Hàn Thừa Nghị càng lúc càng sáng, tức giận cũng từ từ tiêu tan, nhưng mà anh vẫn rất lo lắng!
Nhạc Tuyết Vi đã sớm bị hành động điên cuồng ‘Kiểm tra’ này của anh mà khuất nhục đến phát khóc, khóc không thành tiếng: "Hu hu... Hàn Thừa Nghị, anh đồ khốn nạn!"
Hàn Thừa Nghị mắt điếc tai ngơ, ôm cô, hôn lên khóe mắt cô mà dỗ giành: "Ngoan, để cho tôi nhìn một chút, để cho tôi nhìn một chút, xác định không có cái gì, tôi sẽ thả em, Uh`m? Tôi không xem như thế nào có thể yên tâm được? Cả đêm em không về ký túc xá, tôi một đêm cũng không chợp mắt..."
"..." Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc, anh vậy mà vì cô... Trong lúc cô sững sờ, Hàn Thừa Nghị liền nhân cơ hội lần thứ hai thực hiện được ý đồ...
"A!" Thật giống như là đánh xong một trận chiến, Hàn Thừa Nghị "Kiểm tra" xong, rốt cục cũng thả lỏng được cơ thể ngã lên người Nhạc Tuyết Vi, ôm cô, không ngừng hôn môi cô, trong miệng còn nỉ non: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, đừng trách tôi..."
"Hỗn đản!" Nhạc Tuyết Vi cắn răng, nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy ra, dọc theo đôi má trắng nõn một đường rơi xuống."Hỗn đản!"
"Được, được, tôi là hỗn đản, tôi là hỗn đản."
Hàn Thừa Nghị yên tâm, lúc này Nhạc Tuyết Vi có mắng anh thế nào cũng được, Tiểu Tuyết chỉ có một người là anh, chuyện này so với bất cứ việc gì cũng khiến anh an tâm hơn.
Nhạc Tuyết Vi nức nở, lau nước mắt, che chở ở trước ngực, gượng gạo mở miệng: "Kiểm tra xong rồi sao? Tôi có thể đứng lên không?"
"..." Hàn Thừa Nghị dừng một chút, vội vàng đứng lên, đỡ Nhạc Tuyết Vi dậy, luống cuống tay chân giúp cô mặc quần áo, trong lúc đó cũng tránh không được mà có chút ma sát với da thịt cô.
Nước mắt Nhạc Tuyết Vi vừa mới ngừng lại, lại nhịn không được mà rơi xuống, chuyện tùy thời đều có thể bị anh nhục nhã này, rốt cuộc còn phải kéo dài tới khi nào? Nhạc Tuyết Vi đột nhiên đoạt lấy quần áo, quay lưng lại, cắn răng nhanh chóng mặc vào.
Sau khi mặc xong, cô cũng không thèm nhìn tới Hàn Thừa Nghị, liền nhặt túi xách lên rời đi.
"Tiểu Tuyết!"
Hàn Thừa Nghị không cam lòng giữ chặt lấy cô, Nhạc Tuyết Vi mạnh mẽ xoay người lại, hung hăng đánh về phía anh! Hàn thừa Nghị không biết là tránh không kịp, hay là không muốn tránh, liền trúng một cái tát này, gương mặt liền nghiêng sang một bên không nói chuyện.
"Hỗn đản! Đừng có chạm vào tôi!" Nhạc Tuyết Vi cất giọng khàn khàn quát anh, hàng mi run rẩy hạ xuống một bóng mờ.
Cửa phòng Tổng giám đốc bị kéo mạnh, Nhạc Tuyết Vi chạy thẳng ra ngoài, Hàn Thừa Nghị thì vẫn duy trì tư thế bị tát đó, anh cùng cái bóng của mình cô độc trên mặt đất, thật lâu sau vẫn không có phản ứng gì...
"Tam Thiếu, tìm thấy Nhạc tiểu thư rồi, cô ấy đang ở phố buôn bán cùng giảng viên đại học lần trước, bọn họ đã ăn cơm xong, hiện tại đã vào trung tâm mua sắm, hình như là mua thứ gì đó."
Nghê Tuấn tra được tin tức, liền báo cáo tỉ mỉ từng cái một cho Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị đi ra khỏi văn phòng, miễn cưỡng nói: "Thôi, không cần theo dõi nữa, rút hết về đây đi!"
“Vâng ạ!”
Hàn Thừa Nghị đi ra khỏi công ty, ngồi vào trong xe, sờ sờ bên má bị Nhạc Tuyết Vi đáng qua, lại nhớ tới bộ dáng cô khóc mắng anh là đồ hỗn đản, ủy khuất như thế, điềm đạm đáng yêu như thế... Trong lòng Hàn Thừa Nghị liền chua xót, thật muốn cứ như vậy ôm cô nâng niu trong lòng bàn tay, yêu cô, sủng cô, chiều chuộng cô cả đời!
"Đến phố buôn bán!"
Chỉ là trong nháy mắt, Hàn Thừa Nghị lại thay đổi chủ ý, vô luận có khuyên bản thân mình như thế nào, anh cũng đều không thể thuyết phục chính mình buông tha, có lẽ cả đời này, anh cứ như vậy mà cố chấp muốn một người, chỉ có thể như vậy thôi!
Hạ quyết tâm, Hàn Thừa Nghị lấy điện thoại gọi cho Nghê Tuấn: "Là tôi, cô ấy ở đâu?"
Nghê Tuấn nhanh chóng báo cáo địa chỉ.
Trong một khu mua sắm tại phố thương mại, Nhạc tuyết Vi đang cùng Cố Minh Sâm chọn đồng hồ tại quầy ở "Vacheron Constantin".
Nhân viên mậu dịch đeo gang tay trắng, lấy ra một chiếc đồng hồ giành cho phái nữ đưa đến trước mặt Cố Minh Sâm, Cố Minh Sâm nhận lấy, hất cằm nhìn Nhạc Tuyết Vi. Nhạc Tuyết Vi khẽ cười, giơ lên tay trái đến trước mặt anh: " Làm phiền sư huynh đeo giúp rồi?"
" Vô cùng vinh hạnh."
"Ha ha."
Chiếc đồng hồ cực kỳ tinh tế, đeo trên cổ tay Nhạc Tuyết Vi lại càng tôn lên nước da của cô, khiến cho ngay cả chiếc đồng hồ này cũng sáng giá hơn hẳn, nhân viên cửa hàng cũng không khỏi niềm nở: "Tiên sinh, chiếc đồng hồ này cực kỳ phù hợp với bạn gái anh, bạn gái anh có thể đeo chiếc đồng hồ này quả thực là vinh hạnh của chúng tôi."
Không hổ là nhân viên giao dịch chuyên nghiệp được luyện tập hàng ngày, lời nói đều vô cùng tiêu chuẩn.
Cố Minh Sâm nháy mắt mấy cái với Nhạc Tuyết Vi, hỏi: "Như thế nào?"
Nhạc Tuyết Vi gật gật đầu: "Tốt, rất được, tôi cho 10 điểm."
Nghe thấy lời nhận xét của cô, Cố Minh Sâm liền quyết định, "Vậy lấy nó đi, phiền cô gói lại cho tôi, gói đẹp một chút."
Nhân viên mậu dịch một bên cười đáp ứng, một bên vừa nói: "Tiên sinh anh quả thực là người lãng mạn, bạn gái cũng đã biết rõ, vẫn còn gói lại...Là muốn chọn một bầu không khí thích hợp để đeo cho cô ấy lần nữa sao? Bạn gái anh thật có phúc."
Cố Minh Sâm nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi còn đang đứng ở một bên cười không khép miệng, cười nói: "Em cười cái gì? Người ta là khen tôi, còn nói em là người có phúc nha!"
Nhạc Tuyết Vi cũng không nói gì, chỉ là che miệng cười khẽ.
Mà Hàn Thừa Nghị đứng cách bọn họ mấy quầy hàng đều xem không chớp mắt một màn này, đôi mắt đen trắng rõ ràng dần nổi lên những tia máu li ti!
May mắn thay, điểm kế tiếp Cố Minh Sâm cũng chỉ tiễn cô trở về ký túc xá, thậm chí anh ta còn không xuống xe, Nhạc Tuyết Vi tự mình mở cửa xe xuống đi lên lầu. Hàn Thừa Nghị cong khóe miệng cười lạnh: "Hừ, đàn ông kiểu gì vậy? Thật không biết chăm sóc con gái!"
"Nghê Tuấn!"
"Có ạ."
"Gọi điện thoại cho ông già trốn ở Thụy Sĩ, bắt ông ấy bò ra, tôi muốn một chiếc đồng hồ giành cho phái nữ."
"Này, Tam Thiếu... Người kia cũng đã về hưu rồi."
"Tôi mặc kệ, cậu nghĩ cách, tóm lại tôi muốn nhìn thấy một chiếc đồng hồ có khắc tên ‘ Tiểu Tuyết’ độc nhất vô nhị trên đời!" Đôi mắt Hàn Thừa Nghị khẽ thoáng qua ánh sáng lạnh, cố chấp không phân rõ phải trái, nhưng lại làm cho người ta không thể phản bác.
Nghê Tuấn hạ mi mắt, cung kính đáp: “Vâng ạ.”