Editor: Chi Misaki
Nhạc Tuyết Vi không muốn cãi nhau với Kiều Vũ Vi tại nơi chùa miếu Phật Môn thanh tịnh như thế này, huống chi, hôm nay còn là "Ngày giỗ" của Hàn Thừa Kiên.
"Xin nhường cho."
Đối với Kiều Vũ Vi, Nhạc Tuyết Vi thực sự không thể cho cô ta sắc mặt hòa nhã.
"Thái độ của cô là gì đây?" Kiều Vũ Vi nghiêng người ngăn cản Nhạc Tuyết Vi, một bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến: "Cô chớ quên... Cô chỉ là thư ký của Hàn Thừa Nghị, mà tôi là bạn gái của anh ấy, lập tức sẽ đính hôn! Cô, chỉ là người làm mà thôi!"
Nhạc Tuyết Vi bất đắc dĩ hừ lạnh một tiếng, thật không rõ vợ chồng Kiều Vạn Đông hoa mắt nện tiền lên người Kiều Vũ Vi như thế nào để cho cô ta từ trung học đã đi ra nước ngoài. Ở nước ngoài rốt cuộc cô ta đã học được những gì? Nhân phẩm thay đổi so với trước đây còn tồi hơn?
"Kiều tiểu thư, tôi còn có việc phải làm, nếu ngài không có gì dặn dò, tôi phải vào vội, xin cô nhường đường chút."
Không muốn đấu võ mồm, tranh giành vô vị với cô ta, Nhạc Tuyết Vi hạ thấp người nói.
Sắc mặt Kiều Vũ Vi rốt cục cũng đẹp lên một chút, liếc mắt nhìn đến chiếc hộp gỗ tử đàn trên tay Nhạc Tuyết Vi, đáy mắt sáng lên, hỏi: "Đây là cái gì?"
" Khóa bình an." Nhạc Tuyết Vi trả lời đơn giản, cũng không nói lời vô nghĩa, vòng qua Kiều Vũ Vi đi tới phòng nghỉ.
Hoàng hôn buông xuống, bên trong tế đường.
Hàn Thừa Vận cùng Tô Nhạc Quân bởi vì quá đau lòng, chống đỡ không nổi đành đến phòng nghỉ ngơi, các tân khách cũng đã rời đi, ở tế đường chỉ còn chú cháu Hàn Thừa Nghị và Hàn Thiên Lỗi vẫn còn đang quỳ.
Nhạc Tuyết Vi bước đến bên người Hàn Thiên Lỗi, ngồi xổm xuống, khuyên cậu: "Thiên Lỗi, cậu cũng đi ăn chút gì đi, sau đó nghỉ ngơi một chút, vẫn còn trông chừng đến rạng sáng, không ăn không uống, thân thể sẽ không chịu nổi."
"Uh`m, được." Hàn Thiên Lỗi nhìn nhìn Nhạc Tuyết Vi, vịn tay cô đứng lên: "Cô thì sao?"
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Cậu đi đi! Tôi đã ăn qua, tôi trực ở chỗ này, vạn nhất chú ba của cậu còn muốn cái gì cũng sẽ thuận tiện hơn."
"Uh`m." Hàn Thiên Lỗi đáp ứng, đi đến phòng nghỉ ngơi.
Lúc này, chỉ còn lại Hàn Thừa Nghị vẫn đang quỳ. So với lúc Nhạc Tuyết Vi rời đi, Hàn Thừa Nghị vẫn quỳ thẳng sống lưng, tư thế chưa từng thay đổi giống như một pho tượng. Nhạc Tuyết Vi nhìn mà thấy đau lòng không thôi, lúc này ở tế đường không có người, Nhạc Tuyết Vi liền quỳ gối bên người Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị nhìn chăm chú vào linh bài không nói một lời, Nhạc Tuyết Vi liền cùng anh quỳ, cũng không nói một lời nào. Một cơn gió khẽ thoảng qua, vén lên mái tóc phủ xuống trên trán anh, khuôn mặt điển trai tuấn tú trong ánh hoàng hôn cùng gió đêm khẽ trở nên mờ mịt.
Nhạc Tuyết Vi nghiêng đầu chăm chú nhìn anh, giống như có thể cảm nhận được bi thương cùng áp lực của anh.
"Aizzz." Nhạc Tuyết Vi khẽ than thở.
Hàn Thừa Nghị nghe thấy, vẫn như cũ không hề động đậy, chỉ nói: "Quỳ rất vất vả, em đi nghỉ đi!"
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, nói: "Anh không mệt sao?"
"Tôi nên như thế, em không cần khuyên tôi, tôi vất vả cũng không bằng anh cả." Hàn Thừa Nghị cắn răng, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Nhạc Tuyết Vi cúi đầu, lấy ra từ trong túi một thanh chocolate, lột vỏ, nói: "Tôi không phải tới khuyên anh nghỉ ngơi, tôi biết, có khuyên anh cũng sẽ không đi. Nhưng mà từ sáng tới giờ anh chưa có ăn gì, cũng không uống nước, nha... Anh ăn thanh shocolate này, bổ sung thêm chút năng lượng, uh`m?"
Không gian tĩnh lặng, trong tế đường bỗng tản mát ra một cỗ hương vị ngọt thơm nhàn nhạt.
Rốt cục Hàn Thừa Nghị cũng khẽ động, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi. Nhạc Tuyết Vi quỳ gối bên người anh, sống lưng cũng thẳng tắp, ánh sáng ảm đạm chiếu lên càng làm nổi bật da thịt trắng như tuyết, tóc đen như mực, cô giơ cao thanh chocolate chuyển đến bên miệng Hàn Thừa Nghị.
"A..."Nhạc Tuyết Vi há miệng, nhỏ giọng khuyên Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị do dự trong chốc lát liền mở ra môi mỏng, ngậm lấy viên socola kia. Nhạc Tuyết Vi hé miệng cười, nụ cười không sâu, nhưng cực kỳ thỏa mãn... Tốt xấu gì cũng khuyên được anh ăn một miếng socola, nếu không thì cả ngày cũng không có thêm chút năng lượng nào, không biết có thể sẽ bị tụt huyết áp mà té xỉu hay không?
Không biết vì sao, trong lòng Nhạc Tuyết Vi lại dâng lên một cỗ chua xót, quay mặt đi, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Bờ vai nhỏ của cô khẽ run rẩy, Hàn Thừa Nghị nhìn thấy liền sững sờ, cô đang khóc?
"Tiểu Tuyết?"
Hàn Thừa Nghị giơ tay lên, đặt lên vai Nhạc Tuyết Vi: "Làm sao vậy? Em… Sao lại khóc?"
Bị phát hiện, Nhạc Tuyết Vi cũng không che giấu, quay đầu nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, hai mắt đã mông lung đẫm lệ, cô lắc đầu: "Tôi cũng không biết, không biết sao lại vậy, chỉ là, chỉ là nhìn thấy linh bài anh trai anh, trong lòng cảm thấy rất khổ sở. Tôi không biết anh trai anh mất như thế nào, chỉ là cảm giác, cảm giác rất thảm thương... Thảm thương!"
Nhạc Tuyết Vi vừa nói, một bên vừa bắt lấy cánh tay Hàn Thừa Nghị, giọng nói đầy đè nén, tiếng khóc cực kỳ cực kỳ bi thương! Liền ngay cả Hàn Thừa Nghị cũng cảm giác được, bi thương này là xuất phát từ tận đáy lòng cô. Nhưng mà Hàn Thừa Nghị không hiểu, đây là anh trai anh, hai người hoàn toàn không có liên quan gì đến nhau a! Nhạc Tuyết Vi thậm chí còn chưa từng nhìn qua anh trai anh, cô vì sao lại đau lòng như vậy?
"Thực xin lỗi!"
Nhạc Tuyết Vi lúc này khóc có chút không khống chế được, vội vàng đứng lên, đi ra khỏi tế đường, cô là một người ngoài, cô không có tư cách để quỳ ở trong này!
Chạy ra khỏi tế đường, thật vô cùng kỳ lạ, cô cũng không có đau lòng như vừa rồi nữa, nỗi đau đớn kia tựa hồ như chỉ xuất hiện khi cô nhìn thấy linh bài của Hàn Thừa Kiên.
Gần sáng, đừng nói là tế đường, liền ngay cả ngôi chùa, đều đắm chìm trong một không gian vô cùng tĩnh lặng.
Giờ phút này người nhà Hàn gia đều tập trong ở tế đường, chỉ cần đem "Khóa Bình an" dâng lên, "Ngày giỗ" hôm nay liền kết thúc tại đây.
Nhạc Tuyết Vi ôm một hộp gỗ từ trong phòng nghỉ đi đến tế đường, cung kính đưa vật này tớit trên tay Hàn Thừa Nghị. Hàn Thừa Nghị nhận lấy, thoáng nhíu mày, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, liền đưa hộp này cho phương trượng trong chùa. Phương trượng tiếp nhận, đặt vật này lên trên bàn, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra.
"..."
Đột nhiên, phương trượng sợ hãi xoay người qua, kinh ngạc nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, sau đó lại đưa mắt nhìn sang Nhạc Tuyết Vi."Này, này..."
"Phương trượng, làm sao vậy?"
Hàn Thừa Nghị cảm thấy tình huống có chút không ổn, khuôn mặt khẽ nghiêm lại, ánh mắt nhìn về phía phượng trượng ý hỏi.
Phương trượng lắc đầu, tránh thân thể sang một bên, cái gì cũng chưa nói, chỉ tay về phía cái hộp gỗ tử đàn trên mặt bàn! Vì thế, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn qua, chỉ thấy bên trong hộp gỗ trống không! Chiếc’ Khóa bình an bằng vàng" to bằng nắm tay đàn ông đã không cánh mà bay!
"A!"
Nhạc Tuyết Vi thất kinh, hai tay che miệng lại, tại sao có thể như vậy? Buổi chiều lúc cô đến phòng nghỉ vẫn còn cố ý xem qua một cái, nó vẫn còn nằm nguyên vẹn bên trong! Hiện tại như thế nào lại không thấy? Chiếc hộp bằng gỗ tử đàn này, từ ngày Hàn Thừa Nghị giao cho cô, cũng chỉ có một mình cô tiếp xúc qua!
Không chút ngoài ý muốn, Hàn Thừa Nghị liền đem ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi.
"Không..." Trong lòng Nhạc Tuyết Vi liền lạnh xuống, bất lực nhìn Hàn Thừa Nghị lắc đầu: "Không..."
Trừ bỏ chữ "Không", cô không biết nên nói cái gì, cô muốn nói là không biết? Không liên quan gì tới cô? Hay là không phải cô lấy? Mà trên thực tế, trên tay cô cái gì cũng không có!
Ánh mắt Hàn Thừa Nghị cũng lạnh dần giống như cái lạnh ở trong hầm băng. Nhạc Tuyết Vi không còn lời nào để nói, cũng không phản bác được! Anh đem vật quan trọng như vậy cho cô bảo quản, cô lại phụ sự tín nhiệm của anh! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
"Tốt a! Là cô đánh mất " Khóa Bình an "?"
Tô Nhạc Quân thấy tình huống như vậy, hiển nhiên là đổ hết mọi trách nhiệm lên người Nhạc Tuyết Vi rồi! Nha đầu chết tiệt này, từ lần đầu nhìn thấy cô, bà ta đã thấy không vừa mắt rồi, hiện tại dám làm ra chuyện lớn như vậy, hủy đi ngày giỗ của chồng bà! Tô Nhạc Quân bước nhanh hai bước, đứng ở trước mặt Nhạc Tuyết Vi, vung tay lên, hung hăng tát một cái xuống mặt cô!
"Bốp" một tiếng vang lên cùng với đó là âm thanh da thịt bị xé rách.
Nhạc Tuyết Vi vuốt ve khóe miệng, rách rồi.
"Mẹ, mẹ làm gì?" Hàn Thiên Lỗi khẩn trương tiến lên ngăn cản Tô Nhạc Quân, " Sao mẹ lại đánh người khác? Sự tình còn chưa rõ ràng mà!”
Sau đó cậu xoay người lại nhìn Nhạc Tuyết Vi, thân thiết muốn nhìn xem mặt cô: "Tuyết Vi, có sao không? Để cho tôi nhìn xem... Có đau lắm không?"
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, tia máu nhiễm đỏ khóe miệng, Hàn Thiên Lỗi nhìn thấy mà kinh hãi, nhìn mẹ mình khẽ quát: "Mẹ! Sao mẹ có thể xuống tay nặng vậy! Miệng Tuyết Vi cũng đã bị rách ra rồi!"
Tô Nhạc Quân đột nhiên phát hiện sự tình có điểm không thích hợp, tại sao con trai mình lại che chở cho thư ký của Hàn Thừa Nghị như vậy? Vốn dĩ thấy khuôn mặt nha đầu này đã giống hồ ly tinh rồi, nhất định là có quan hệ không rõ ràng với Hàn Thừa Nghị, hiện tại thấy bộ dáng này của con trai, chẳng lẽ cô ta cùng con trai mình cũng có cái gì đó sao?
Nghĩ thế, trong lòng bà ta càng thêm chán ghét Nhạc Tuyết Vi, hừ lạnh nói: "Hàn Thiên Lỗi! Con suy nghĩ lại cho rõ ràng, đây là tình huống gì! Đây là ngày giỗ của cha con! Làm trưởng tôn Hàn gia, lúc này con lại đi che chở cho người đã đánh mất’ Khóa bình an’ của cha mình, phép tắc của con ở đâu?"
"Con..." Đối mặt với chỉ trích của mẹ mình, Hàn Thiên Lỗi không thể phản bác, cứng họng mặt đỏ tai hồng, chỉ có thể từ bỏ.
"Hừ!" Tô Nhạc Quân cười lạnh một tiếng: "Lão Tam, chú thấy rõ rồi chứ? Đây là năng lực làm việc của cô ta! Chị khuyên chú vẫn nên điều Hách Tích Âm về bên người vẫn hơn! Loại phụ nữ này, trừ bỏ có vẻ ngoài ra, một chút năng lực làm viêc cũng không có!"
Nhạc Tuyết Vi che miệng, ngẩng đầu nhìn Hàn Thừa Nghị, người khác nghĩ như thế nào, cô cũng thấy không sao cả, cô để ý suy nghĩ của anh! Cô biết cô làm việc không tốt, cô không trông cậy vào việc anh sẽ tha thứ cho cô, nhưng mà... Có thể đừng dùng ánh mắt xa lạ như vậy để nhìn cô được không?
Giống như không có nhận thấy ánh mắt khẩn cầu của Nhạc Tuyết Vi, Hàn Thừa Nghị rũ mắt xuống, đồng ý với lời nói của Tô Nhạc Quân: "Vâng, chị dâu nói phải, xảy ra chuyện này, quả thực là không có khả năng đảm nhận vị trí này."
"..." Nhạc Tuyết Vi lảo đảo, dưới chân bất ổn, liên tiếp lui về sau một bước dài, sắc mặt xám như tro tàn nhìn về phía Hàn Thừa Nghị. Anh tức giận! Anh tức giận vì cô đánh mất’ Khóa bình an’ của anh trai anh. Toàn bộ đều là lỗi của cô, sao cô có thể không cẩn thận như vậy? Vật quan trọng như thế, sao cô có thể để nó không cánh mà bay chứ?
Không có " Khóa Bình an ", chỉ có thể dùng ngày sinh tháng đẻ của Hàn Thừa Kiên để thay thế, ngày sau sẽ lại bổ sung thêm’ Khóa bình an’ vậy.
Sau một hồi rắc rối, ‘người có tội’ Nhạc Tuyết Vi đã không còn tư cách nhúng tay vào việc này nữa! Hàn Thừa Nghị cũng không liếc nhìn cô lấy một cái...
Mà lúc này, lại không có ai chú ý tới, Kiều Vũ Vi vẫn đứng một mình trong góc, vẻ mặt nơm nớp lo sợ, biểu tình bất an không yên, có người Hàn gia đổ hết tội lỗi lên đầu Nhạc Tuyết Vi, bộ dáng kia của cô ta quả thực như trút được gánh nặng!
Nhạc Tuyết Vi không muốn cãi nhau với Kiều Vũ Vi tại nơi chùa miếu Phật Môn thanh tịnh như thế này, huống chi, hôm nay còn là "Ngày giỗ" của Hàn Thừa Kiên.
"Xin nhường cho."
Đối với Kiều Vũ Vi, Nhạc Tuyết Vi thực sự không thể cho cô ta sắc mặt hòa nhã.
"Thái độ của cô là gì đây?" Kiều Vũ Vi nghiêng người ngăn cản Nhạc Tuyết Vi, một bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến: "Cô chớ quên... Cô chỉ là thư ký của Hàn Thừa Nghị, mà tôi là bạn gái của anh ấy, lập tức sẽ đính hôn! Cô, chỉ là người làm mà thôi!"
Nhạc Tuyết Vi bất đắc dĩ hừ lạnh một tiếng, thật không rõ vợ chồng Kiều Vạn Đông hoa mắt nện tiền lên người Kiều Vũ Vi như thế nào để cho cô ta từ trung học đã đi ra nước ngoài. Ở nước ngoài rốt cuộc cô ta đã học được những gì? Nhân phẩm thay đổi so với trước đây còn tồi hơn?
"Kiều tiểu thư, tôi còn có việc phải làm, nếu ngài không có gì dặn dò, tôi phải vào vội, xin cô nhường đường chút."
Không muốn đấu võ mồm, tranh giành vô vị với cô ta, Nhạc Tuyết Vi hạ thấp người nói.
Sắc mặt Kiều Vũ Vi rốt cục cũng đẹp lên một chút, liếc mắt nhìn đến chiếc hộp gỗ tử đàn trên tay Nhạc Tuyết Vi, đáy mắt sáng lên, hỏi: "Đây là cái gì?"
" Khóa bình an." Nhạc Tuyết Vi trả lời đơn giản, cũng không nói lời vô nghĩa, vòng qua Kiều Vũ Vi đi tới phòng nghỉ.
Hoàng hôn buông xuống, bên trong tế đường.
Hàn Thừa Vận cùng Tô Nhạc Quân bởi vì quá đau lòng, chống đỡ không nổi đành đến phòng nghỉ ngơi, các tân khách cũng đã rời đi, ở tế đường chỉ còn chú cháu Hàn Thừa Nghị và Hàn Thiên Lỗi vẫn còn đang quỳ.
Nhạc Tuyết Vi bước đến bên người Hàn Thiên Lỗi, ngồi xổm xuống, khuyên cậu: "Thiên Lỗi, cậu cũng đi ăn chút gì đi, sau đó nghỉ ngơi một chút, vẫn còn trông chừng đến rạng sáng, không ăn không uống, thân thể sẽ không chịu nổi."
"Uh`m, được." Hàn Thiên Lỗi nhìn nhìn Nhạc Tuyết Vi, vịn tay cô đứng lên: "Cô thì sao?"
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Cậu đi đi! Tôi đã ăn qua, tôi trực ở chỗ này, vạn nhất chú ba của cậu còn muốn cái gì cũng sẽ thuận tiện hơn."
"Uh`m." Hàn Thiên Lỗi đáp ứng, đi đến phòng nghỉ ngơi.
Lúc này, chỉ còn lại Hàn Thừa Nghị vẫn đang quỳ. So với lúc Nhạc Tuyết Vi rời đi, Hàn Thừa Nghị vẫn quỳ thẳng sống lưng, tư thế chưa từng thay đổi giống như một pho tượng. Nhạc Tuyết Vi nhìn mà thấy đau lòng không thôi, lúc này ở tế đường không có người, Nhạc Tuyết Vi liền quỳ gối bên người Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị nhìn chăm chú vào linh bài không nói một lời, Nhạc Tuyết Vi liền cùng anh quỳ, cũng không nói một lời nào. Một cơn gió khẽ thoảng qua, vén lên mái tóc phủ xuống trên trán anh, khuôn mặt điển trai tuấn tú trong ánh hoàng hôn cùng gió đêm khẽ trở nên mờ mịt.
Nhạc Tuyết Vi nghiêng đầu chăm chú nhìn anh, giống như có thể cảm nhận được bi thương cùng áp lực của anh.
"Aizzz." Nhạc Tuyết Vi khẽ than thở.
Hàn Thừa Nghị nghe thấy, vẫn như cũ không hề động đậy, chỉ nói: "Quỳ rất vất vả, em đi nghỉ đi!"
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, nói: "Anh không mệt sao?"
"Tôi nên như thế, em không cần khuyên tôi, tôi vất vả cũng không bằng anh cả." Hàn Thừa Nghị cắn răng, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Nhạc Tuyết Vi cúi đầu, lấy ra từ trong túi một thanh chocolate, lột vỏ, nói: "Tôi không phải tới khuyên anh nghỉ ngơi, tôi biết, có khuyên anh cũng sẽ không đi. Nhưng mà từ sáng tới giờ anh chưa có ăn gì, cũng không uống nước, nha... Anh ăn thanh shocolate này, bổ sung thêm chút năng lượng, uh`m?"
Không gian tĩnh lặng, trong tế đường bỗng tản mát ra một cỗ hương vị ngọt thơm nhàn nhạt.
Rốt cục Hàn Thừa Nghị cũng khẽ động, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi. Nhạc Tuyết Vi quỳ gối bên người anh, sống lưng cũng thẳng tắp, ánh sáng ảm đạm chiếu lên càng làm nổi bật da thịt trắng như tuyết, tóc đen như mực, cô giơ cao thanh chocolate chuyển đến bên miệng Hàn Thừa Nghị.
"A..."Nhạc Tuyết Vi há miệng, nhỏ giọng khuyên Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị do dự trong chốc lát liền mở ra môi mỏng, ngậm lấy viên socola kia. Nhạc Tuyết Vi hé miệng cười, nụ cười không sâu, nhưng cực kỳ thỏa mãn... Tốt xấu gì cũng khuyên được anh ăn một miếng socola, nếu không thì cả ngày cũng không có thêm chút năng lượng nào, không biết có thể sẽ bị tụt huyết áp mà té xỉu hay không?
Không biết vì sao, trong lòng Nhạc Tuyết Vi lại dâng lên một cỗ chua xót, quay mặt đi, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Bờ vai nhỏ của cô khẽ run rẩy, Hàn Thừa Nghị nhìn thấy liền sững sờ, cô đang khóc?
"Tiểu Tuyết?"
Hàn Thừa Nghị giơ tay lên, đặt lên vai Nhạc Tuyết Vi: "Làm sao vậy? Em… Sao lại khóc?"
Bị phát hiện, Nhạc Tuyết Vi cũng không che giấu, quay đầu nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, hai mắt đã mông lung đẫm lệ, cô lắc đầu: "Tôi cũng không biết, không biết sao lại vậy, chỉ là, chỉ là nhìn thấy linh bài anh trai anh, trong lòng cảm thấy rất khổ sở. Tôi không biết anh trai anh mất như thế nào, chỉ là cảm giác, cảm giác rất thảm thương... Thảm thương!"
Nhạc Tuyết Vi vừa nói, một bên vừa bắt lấy cánh tay Hàn Thừa Nghị, giọng nói đầy đè nén, tiếng khóc cực kỳ cực kỳ bi thương! Liền ngay cả Hàn Thừa Nghị cũng cảm giác được, bi thương này là xuất phát từ tận đáy lòng cô. Nhưng mà Hàn Thừa Nghị không hiểu, đây là anh trai anh, hai người hoàn toàn không có liên quan gì đến nhau a! Nhạc Tuyết Vi thậm chí còn chưa từng nhìn qua anh trai anh, cô vì sao lại đau lòng như vậy?
"Thực xin lỗi!"
Nhạc Tuyết Vi lúc này khóc có chút không khống chế được, vội vàng đứng lên, đi ra khỏi tế đường, cô là một người ngoài, cô không có tư cách để quỳ ở trong này!
Chạy ra khỏi tế đường, thật vô cùng kỳ lạ, cô cũng không có đau lòng như vừa rồi nữa, nỗi đau đớn kia tựa hồ như chỉ xuất hiện khi cô nhìn thấy linh bài của Hàn Thừa Kiên.
Gần sáng, đừng nói là tế đường, liền ngay cả ngôi chùa, đều đắm chìm trong một không gian vô cùng tĩnh lặng.
Giờ phút này người nhà Hàn gia đều tập trong ở tế đường, chỉ cần đem "Khóa Bình an" dâng lên, "Ngày giỗ" hôm nay liền kết thúc tại đây.
Nhạc Tuyết Vi ôm một hộp gỗ từ trong phòng nghỉ đi đến tế đường, cung kính đưa vật này tớit trên tay Hàn Thừa Nghị. Hàn Thừa Nghị nhận lấy, thoáng nhíu mày, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, liền đưa hộp này cho phương trượng trong chùa. Phương trượng tiếp nhận, đặt vật này lên trên bàn, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra.
"..."
Đột nhiên, phương trượng sợ hãi xoay người qua, kinh ngạc nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, sau đó lại đưa mắt nhìn sang Nhạc Tuyết Vi."Này, này..."
"Phương trượng, làm sao vậy?"
Hàn Thừa Nghị cảm thấy tình huống có chút không ổn, khuôn mặt khẽ nghiêm lại, ánh mắt nhìn về phía phượng trượng ý hỏi.
Phương trượng lắc đầu, tránh thân thể sang một bên, cái gì cũng chưa nói, chỉ tay về phía cái hộp gỗ tử đàn trên mặt bàn! Vì thế, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn qua, chỉ thấy bên trong hộp gỗ trống không! Chiếc’ Khóa bình an bằng vàng" to bằng nắm tay đàn ông đã không cánh mà bay!
"A!"
Nhạc Tuyết Vi thất kinh, hai tay che miệng lại, tại sao có thể như vậy? Buổi chiều lúc cô đến phòng nghỉ vẫn còn cố ý xem qua một cái, nó vẫn còn nằm nguyên vẹn bên trong! Hiện tại như thế nào lại không thấy? Chiếc hộp bằng gỗ tử đàn này, từ ngày Hàn Thừa Nghị giao cho cô, cũng chỉ có một mình cô tiếp xúc qua!
Không chút ngoài ý muốn, Hàn Thừa Nghị liền đem ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi.
"Không..." Trong lòng Nhạc Tuyết Vi liền lạnh xuống, bất lực nhìn Hàn Thừa Nghị lắc đầu: "Không..."
Trừ bỏ chữ "Không", cô không biết nên nói cái gì, cô muốn nói là không biết? Không liên quan gì tới cô? Hay là không phải cô lấy? Mà trên thực tế, trên tay cô cái gì cũng không có!
Ánh mắt Hàn Thừa Nghị cũng lạnh dần giống như cái lạnh ở trong hầm băng. Nhạc Tuyết Vi không còn lời nào để nói, cũng không phản bác được! Anh đem vật quan trọng như vậy cho cô bảo quản, cô lại phụ sự tín nhiệm của anh! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
"Tốt a! Là cô đánh mất " Khóa Bình an "?"
Tô Nhạc Quân thấy tình huống như vậy, hiển nhiên là đổ hết mọi trách nhiệm lên người Nhạc Tuyết Vi rồi! Nha đầu chết tiệt này, từ lần đầu nhìn thấy cô, bà ta đã thấy không vừa mắt rồi, hiện tại dám làm ra chuyện lớn như vậy, hủy đi ngày giỗ của chồng bà! Tô Nhạc Quân bước nhanh hai bước, đứng ở trước mặt Nhạc Tuyết Vi, vung tay lên, hung hăng tát một cái xuống mặt cô!
"Bốp" một tiếng vang lên cùng với đó là âm thanh da thịt bị xé rách.
Nhạc Tuyết Vi vuốt ve khóe miệng, rách rồi.
"Mẹ, mẹ làm gì?" Hàn Thiên Lỗi khẩn trương tiến lên ngăn cản Tô Nhạc Quân, " Sao mẹ lại đánh người khác? Sự tình còn chưa rõ ràng mà!”
Sau đó cậu xoay người lại nhìn Nhạc Tuyết Vi, thân thiết muốn nhìn xem mặt cô: "Tuyết Vi, có sao không? Để cho tôi nhìn xem... Có đau lắm không?"
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, tia máu nhiễm đỏ khóe miệng, Hàn Thiên Lỗi nhìn thấy mà kinh hãi, nhìn mẹ mình khẽ quát: "Mẹ! Sao mẹ có thể xuống tay nặng vậy! Miệng Tuyết Vi cũng đã bị rách ra rồi!"
Tô Nhạc Quân đột nhiên phát hiện sự tình có điểm không thích hợp, tại sao con trai mình lại che chở cho thư ký của Hàn Thừa Nghị như vậy? Vốn dĩ thấy khuôn mặt nha đầu này đã giống hồ ly tinh rồi, nhất định là có quan hệ không rõ ràng với Hàn Thừa Nghị, hiện tại thấy bộ dáng này của con trai, chẳng lẽ cô ta cùng con trai mình cũng có cái gì đó sao?
Nghĩ thế, trong lòng bà ta càng thêm chán ghét Nhạc Tuyết Vi, hừ lạnh nói: "Hàn Thiên Lỗi! Con suy nghĩ lại cho rõ ràng, đây là tình huống gì! Đây là ngày giỗ của cha con! Làm trưởng tôn Hàn gia, lúc này con lại đi che chở cho người đã đánh mất’ Khóa bình an’ của cha mình, phép tắc của con ở đâu?"
"Con..." Đối mặt với chỉ trích của mẹ mình, Hàn Thiên Lỗi không thể phản bác, cứng họng mặt đỏ tai hồng, chỉ có thể từ bỏ.
"Hừ!" Tô Nhạc Quân cười lạnh một tiếng: "Lão Tam, chú thấy rõ rồi chứ? Đây là năng lực làm việc của cô ta! Chị khuyên chú vẫn nên điều Hách Tích Âm về bên người vẫn hơn! Loại phụ nữ này, trừ bỏ có vẻ ngoài ra, một chút năng lực làm viêc cũng không có!"
Nhạc Tuyết Vi che miệng, ngẩng đầu nhìn Hàn Thừa Nghị, người khác nghĩ như thế nào, cô cũng thấy không sao cả, cô để ý suy nghĩ của anh! Cô biết cô làm việc không tốt, cô không trông cậy vào việc anh sẽ tha thứ cho cô, nhưng mà... Có thể đừng dùng ánh mắt xa lạ như vậy để nhìn cô được không?
Giống như không có nhận thấy ánh mắt khẩn cầu của Nhạc Tuyết Vi, Hàn Thừa Nghị rũ mắt xuống, đồng ý với lời nói của Tô Nhạc Quân: "Vâng, chị dâu nói phải, xảy ra chuyện này, quả thực là không có khả năng đảm nhận vị trí này."
"..." Nhạc Tuyết Vi lảo đảo, dưới chân bất ổn, liên tiếp lui về sau một bước dài, sắc mặt xám như tro tàn nhìn về phía Hàn Thừa Nghị. Anh tức giận! Anh tức giận vì cô đánh mất’ Khóa bình an’ của anh trai anh. Toàn bộ đều là lỗi của cô, sao cô có thể không cẩn thận như vậy? Vật quan trọng như thế, sao cô có thể để nó không cánh mà bay chứ?
Không có " Khóa Bình an ", chỉ có thể dùng ngày sinh tháng đẻ của Hàn Thừa Kiên để thay thế, ngày sau sẽ lại bổ sung thêm’ Khóa bình an’ vậy.
Sau một hồi rắc rối, ‘người có tội’ Nhạc Tuyết Vi đã không còn tư cách nhúng tay vào việc này nữa! Hàn Thừa Nghị cũng không liếc nhìn cô lấy một cái...
Mà lúc này, lại không có ai chú ý tới, Kiều Vũ Vi vẫn đứng một mình trong góc, vẻ mặt nơm nớp lo sợ, biểu tình bất an không yên, có người Hàn gia đổ hết tội lỗi lên đầu Nhạc Tuyết Vi, bộ dáng kia của cô ta quả thực như trút được gánh nặng!