Editor: Chi Misaki
Khoảnh khắc khi nhìn thấy Hàn Thiên Lỗi kia, trong lòng Nhạc Tuyết Vi liền không nén khỏi thất vọng.
Thì ra thật là một giấc mộng...Nhạc Tuyết Vi biết chuyện hôm qua cô bị rơi vào động đá vôi, về sau cũng loáng thoáng biết chính mình được cứu, bởi vì đầu óc có chút mơ hồ mà cô còn tưởng là Hàn Thừa Nghị tới cứu cô. Hiện tại xem ra, tình huống tựa hồ cũng không phải như cô nghĩ.
"Thiên Lỗi, chú, chú Ba cậu đi rồi sao?" Nhạc Tuyết Vi vẫn chưa từ bỏ ý định, cảm thụ chân thật như thế, làm sao có thể là một giấc mộng chứ?
Hàn Thiên Lỗi thành thành thật thật gật đầu: "Đi rồi nha! Chú ấy bận rộn như vậy..."
"Ưhm." Bả vai Nhạc Tuyết Vi có chút suy sụp, quả nhiên là cô đã nghĩ nhiều, không phải Hàn Thừa Nghị... Hàn Thừa Nghị làm sao có thể tới cứu cô a? Anh chán ghét cô như vậy, còn nói về sau cũng không muốn gặp lại cô nữa.
Hàn Thiên Lỗi nhìn thấy bộ dáng cô thẫn thờ, vừa tỉnh dậy liền hỏi chú ba, mà hôm qua chú ba còn lo lắng cho Nhạc Tuyết Vi như vậy... Trong lòng không khỏi suy nghĩ, chú ba cùng cô thực sự đã cắt đứt rồi sao? Nếu bọn họ không rời nhau được thì sao? Chú ba đã có Kiều Vũ Vi rồi.
"Tuyết Vi." Hàn Thiên Lỗi nhìn Nhạc Tuyết Vi, trên khuôn mặt sáng tỏ lại có chút u buồn.
"Uh`m?" Nhạc Tuyết Vi mờ mịt nhìn Hàn Thiên Lỗi, thấy cậu một bộ dáng muốn nói lại thôi, lại càng thêm khó hiểu: “ Cậu có lời muốn nói? Vậy cậu nói đi, làm chi mà ấp a ấp úng như vậy?”
Hàn Thiên Lỗi gãi đầu, hạ quyết tâm nói: "Tuyết Vi, cô cùng chú ba tôi, có phải còn cái gì đó không? Cô không cần gạt tôi, tôi muốn nghe lời nói thật."
Nhạc Tuyết Vi bị hỏi liền trở tay không kịp, sửng sốt một hồi lâu mới cười khổ lắc lắc đầu: "Cậu cảm thấy tôi cùng chú ba cậu còn có thể có cái gì nữa sao? Không phải tôi đã nói với cậu rồi à? Tôi cùng anh ấy đã nói rõ ràng. Anh ấy đã có vị hôn thế, tôi cũng không có ngốc đến nỗi đi làm kẻ thứ ba."
"Thật sự?" Hàn Thiên Lỗi vẫn thấy có chút lo lắng, cảm giác như có gì đó không thích hợp:" Cô cảm thấy giữa hai người còn có vấn đề khác xảy ra?"
"Uh`m." Nhạc Tuyết Vi gật đầu, thừa nhận: "Là có vấn đề, anh ấy vì chuyện lần trước tôi đánh mất ‘ Khóa bình an’ mà cực kỳ giận tôi, nói về sau cũng không muốn gặp tôi nữa."
Là như vậy sao? Hàn Thiên Lỗi nghi hoặc, bộ dáng của chú ba ngày hôm qua vô cùng lo lắng cho Nhạc Tuyết Vi! Cho tới bây giờ, cậu chưa từng thấy qua chú ba vì người nào, vì chuyện gì mà khẩn trương như vậy. Có điều... Việc này cậu vẫn là không muốn nói cho Tuyết Vi biết, chú Ba đã có Kiều Vũ Vi, không thể để cho Tuyết Vi còn có chút ảo tưởng nào với chú ấy!
" Chuyện "Khóa bình an ", cô hiểu cho chú tôi đi! Cha tôi đối với chú ba mà nói, tuy là anh em, nhưng kỳ thật càng giống cha con hơn, tình cảm của hai người bọn họ cực kỳ tốt, lúc cha tôi còn sống, vẫn rất thương yêu, coi trọng chú ba, cho nên..."
Đối với chuyện " Khóa bình an ", Hàn Thiên Lỗi không thể không vì chú ba của cậu mà nói đỡ hai câu.
"Uh`m, tôi có thể hiểu, tôi không trách anh ấy." Nhạc Tuyết Vi đáp lại bằng một nụ cười, cô thực sự không trách Hàn Thừa Nghị.
"Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt nhé, chuyện "Ẩn hồ" bên kia còn có nhiều việc đang chờ tôi, tôi đi trước đây."
"Uh`m."
Nhạc Tuyết Vi tĩnh dưỡng ở bệnh viện hai ngày, vừa vặn Hàn Thừa Nghị vẫn luôn bận rộn với công việc, ban ngày căn bản không có thời gian rảnh rỗi đến thăm cô, mà đợi cho đến khi anh rốt cục cũng xong việc thì cũng là vào rạng sáng rồi, lúc này Nhạc Tuyết Vi hẳn là đang ngủ. Đến ngày thứ ba, nếu không có xảy ra tình huống gì đặc biệt, Nhạc Tuyết Vi sẽ làm thủ tục xuất viện.
Chuyện trong bệnh viện là do Nghê Tuấn sắp xếp, cho nên nếu Nhạc Tuyết Vi muốn xuất viện, việc đầu tiên đương nhiên là phải thông báo cho Nghê Tuấn biết.
Đang họp, Nghê Tuấn liền gọi điện thoại lại cho Nhạc Tuyết Vi.
"Ưhm? Nhạc tiểu thư, tôi là Nghê Tuấn."
"A... Nghê tiên sinh." Nhạc Tuyết Vi nhận được điện thoại, có chút ngoài ý muốn, mà hơn đó là chờ mong, Nghê Tuấn gọi điện thoại cho cô, chẳng lẽ Hàn Thừa Nghị muốn tìm cô?" Anh, anh có chuyện gì sao?"
"Nhạc tiểu thư, hiện tại cô ở bệnh viện chờ một lát có được không? Hai ngày nay Tam Thiếu rất bận, muốn bớt một chút thời gian tới thăm cô cũng không được, hiện tại ngài ấy vẫn đang họp… Rất nhanh là có thể kết thúc rồi, Nhạc tiểu thư, cô chậm một chút có được không? Tam Thiếu hẳn có chuyện muốn nói với cô."
Hàn Thừa Nghị muốn gặp cô? Có chuyện muốn nói với cô? Nghe Nghê Tuấn nói, trong lòng Nhạc Tuyết Vi có chút dao động. Trên thực tế, cô cũng rất muốn... Thấy anh, tối hôm đó, hai người nháo lớn như thế, buổi sáng hôm sau, thái độ của anh lại thay đổi, hiển nhiên là có chuyện muốn nói với cô.
Nghĩ như vậy, Nhạc Tuyết Vi đồng ý: "Uh`m, tôi ở chỗ này chờ anh ấy."
Cúp điện thoại, tâm trạng Nhạc Tuyết Vi trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, cô đứng dậy chờ đợi, thời gian tựa hồ như cực kỳ dài, nhưng chỉ cần có hi vọng, cô sẽ không sợ...
Mà Hàn Thừa Nghị ở bên này, hội nghị cuối cùng cũng đã kết thúc.
"Tam Thiếu, ngài mau đến bệnh viện đi! Nhạc tiểu thư đã làm thủ tục xuất viện... Ngài yên tâm, tôi đã nói chuyện với cô ấy, cô ấy đang chờ ngài." Hội nghị vừa kết thúc, Nghê Tuấn tiện đem chuyện tình của Nhạc Tuyết Vi báo cáo nhanh cho Hàn Thừa Nghị biết.
Hàn Thừa Nghị mày rậm khẽ nhíu lại, trong mắt không che dấu nổi hưng phấn, mấy ngày liên tiếp mệt mỏi tựa hồ như ở một giây kia liền tan biến... Tiểu Tuyết đang chờ anh!
"Được, cậu ở lại xử lý việc tiếp theo, không cần đi theo tôi."
Hàn Thừa Nghị ném một đống chuyện tình sau hội nghị lại cho Nghê Tuấn, chính mình xoay người bước nhanh tới thang máy, xuống thẳng dưới lầu, lái xe đã chờ ở cửa.
"Đi bệnh viện..."
Vừa mới dặn dò lái xe xong, di động trong túi Hàn Thừa Nghị liền vang lên, anh có chút hưng phấn lấy điện thoại ra, vốn cho rằng là Nhạc Tuyết Vi gọi đến, nào ngờ vừa lấy ra thì lại là’ Kiều Vũ Vi".
Hàn Thừa Nghị không tự giác liền nhăn mày, bất đắc dĩ nhấn nút nghe: "Ừ, Vũ Vi, chuyện gì? Hiện tại tôi bề bộn rất nhiều việc, nếu em không có chuyện gì khác, tôi xong việc sẽ gọi điện thoại cho em được không?"
"Hu hu..." Đầu bên kia điện thoại lại truyền đến thanh âm khóc lóc của Kiều Vũ Vi, tiếp theo là việc cô ta không ngừng tỏ ra bối rối, khóc lóc kể lể: " Nếu anh còn có việc, em đây phải làm sao bây giờ? Hu hu... Ba mẹ em đều không có ở nhà!"
Hàn Thừa Nghị vừa nghe thấy Kiều Vũ Vi khóc, lưng hơi cứng lại, môi mỏng khẽ mím, vội vàng hỏi: "Vũ Vi, em đừng khóc... Xảy ra chuyện gì? Sao em lại khóc? Em đừng sợ, trong nhà như thế nào lại chỉ có mình em? Tới cùng là làm sao vậy? Từ từ nói!"
"Hu hu..." Kiều Vũ Vi vẫn chỉ có khóc, giọng nói mơ hồ truyền đến: "Ba mẹ đều đã đi ra ngoài rồi, em không biết, bụng em đau quá, đau quá... Anh còn bận việc, em phải làm sao bây giờ?"
"Em đừng khóc, tôi lập tức tới!" Hàn Thừa Nghị trấn an Kiều Vũ Vi xong liền cúp điện thoại, nói với lái xe: "Đến nhà hiệu trưởng Kiều! Nhanh!"
Lái xe sửng sốt, nghi hoặc xin chỉ thị: "Tổng giám đốc, không đi bệnh viện sao?"
Mi tâm Hàn Thừa Nghị cau chặt, Đúng vậy a, Tiểu Tuyết còn đang ở bệnh viện chờ anh, anh có quá nhiều điều muốn nói với cô, nhưng mà... Chuyện của Kiều Vũ Vi anh lại không thể không quản! Vô cùng khó chọn, cuối cùng Hàn Thừa Nghị chỉ có thể cắn răng buông tha cho việc gặp Nhạc Tuyết Vi.
"Đến nhà hiệu trưởng Kiều trước."
Nói xong, Hàn Thừa Nghị liền gọi điện thoại qua cho Nhạc Tuyết Vi.
"Ừ?" Nhạc Tuyết Vi rất nhanh liền nhận điện thoại, bởi vì chờ mong cho nên giọng nói có chút run rẩy.
"Tiểu Tuyết, bên này tôi xảy ra chút chuyện, em có thể chờ tôi thêm một lúc nữa không?" Giọng nói Hàn Thừa Nghị trầm thấp mang theo chút cầu khẩn.
Nhạc Tuyết Vi không có nghi ngờ gì khác, đi theo bên người anh lâu như vậy, tự nhiên cô cũng biết được công việc của anh rất bận, vì thế liền đồng ý luôn: "Uh`m, được, không có việc gì, tôi không vội, nếu anh vội thì mau quay lại đi!"
"Tiểu Tuyết..."Cô nhu thuận khéo léo như vậy, trong lòng Hàn Thừa Nghị đột nhiên nảy sinh ra một chút cảm giác tội lỗi, nhưng cho dù có ác hơn nữa, anh cũng không muốn buông tay!"Tôi rất nhớ em, có rất nhiều lời muốn nói với em, em chờ tôi, ngàn lần không cần đi, được không?"
"... Uh`m." Nhạc Tuyết Vi nắm chặt di động, rất lâu mới lên tiếng, hai má lập tức nóng như lửa đốt...
Hàn Thừa Nghị vội vàng chạy tới Kiều gia, trong nhà quả nhiên chỉ có một mình Kiều Vũ Vi. Kiều Vũ Vi làm tổ ở trên ghế sofa, trên người vẫn còn đang mặc áo ngủ, tóc tai rối bời, sắc mặt tái nhợt, hai tay ôm bụng, khuôn mặt thống khổ xoắn xuýt thành một cục, cả người tiều tụy không chịu nổi.
"Vũ Vi? Vũ Vi em làm sao vậy?"
Hàn Thừa Nghị bước nhanh đến bên cạnh ghế sofa ngồi xổm xuống, Kiều Vũ Vi cả người vô lực, đầu óc choáng váng, lắp bắp nhìn Hàn Thừa Nghị: "Anh đã đến rồi? Em... Em cái kia đến, chảy nhiều máu quá, trong bụng rất đau, đau đến không chịu nổi!"
Này... Loại tình huống này, trước kia Hàn Thừa Nghị cũng chưa từng gặp qua, thời điểm này phụ nữ cần gì?
Mặc kệ như thế nào, thấy Kiều Vũ Vi thống khổ như vậy, trước cứ đưa cô tới bệnh viện đã!
"Đi, chúng ta tới bệnh viện."
Nói xong, Hàn Thừa Nghị khẽ vươn tay bế Kiều Vũ Vi lên, chạy ra khỏi nhà, lên xe, dặn dò lái xe: "Đến bệnh viện!"
"Thừa Nghị, em đau quá, em sợ!"
"Đừng sợ, tôi sẽ không để cho em có việc gì."
Kiều Vũ Vi ru rú ở trong lòng Hàn Thừa Nghị, cố ý làm ra một bộ dáng thống khổ đến chết đi sống lại, lo lắng hãi hùng! Kỳ thật, tình trạng của cô ta cũng không nghiêm trọng như thế, đau bụng kinh thôi mà, nhiều phụ nữ vẫn luôn có bệnh này( ý là đau bụng khi có kinh ạ), cô ta sở dĩ làm như vậy, là vì đoạn thời gian này Hàn Thừa Nghị luôn nói bận bịu, không có thời gian bồi cô, cũng không biết là thật hay giả.
Vì thế, hôm nay Khang Tuệ Trân mới nghĩ ra cách làm như vậy. Cố ý để dì giúp việc cùng Kiều Vạn Đông rời khỏi nhà để cho Kiều Vũ Vi lấy cớ này thử Hàn Thừa Nghị...
Không nghĩ tới, chỉ thử một lần, Kiều Vũ Vi đã cực kỳ hài lòng! Hàn Thừa Nghị quả nhiên là vật trong túi cô ta, cho dù công việc có bận rộn đi nữa, vừa nghe thấy cô ta có việc liền lập tức chạy qua, bộ dáng còn lo lắng như vậy.
"Thừa Nghị, anh đối với em thật tốt."
Hai tay Kiều Vũ Vi ôm lấy Hàn Thừa Nghị, Hàn Thừa Nghị không tự chủ được liền nhíu mày, trong lòng vậy mà đối với sự thân cận của Kiều Vũ Vi lại có chút bài xích.
Đến bệnh viện, Hàn Thừa Nghị trực tiếp ôm Kiều Vũ Vi đến khoa phụ sản, loại chuyện như đau bụng kinh này, hẳn là nên vào khoa phụ sản đi? Kiến thức cơ bản này, anh vẫn có.
"Thừa Nghị, em sợ..." Đến cửa phòng khám, Kiều Vũ Vi cầm lấy tay Hàn Thừa Nghị không chịu buông.
"Nghe lời, đi vào để bác sĩ khám cho em, tôi ở bên ngoài chờ em, không cần sợ, được không?" Hàn Thừa Nghị rất kiên nhẫn khuyên giải an ủi Kiều Vũ Vi, từ giọng nói vẻ mặt cử chỉ đều không hoảng, lúc này Kiều Vũ Vi mới buông anh ra đi vào phòng khám.
Mà lúc này, bởi vì phải chờ Hàn Thừa Nghị cho nên Nhạc Tuyết Vi cảm thấy có chút nhàm chán liền ra khỏi phòng bệnh tùy ý đi dạo, ai biết dạo đi dạo lại, lại nhìn thấy xe của Hàn Thừa Nghị lái vào bệnh viện. Cô còn tưởng rằng anh tới gặp cô, ai biết, anh lại ôm Kiều Vũ Vi quần áo không chỉnh tề đi xuống!
Vì thế, Nhạc Tuyết Vi ở sau lưng anh, nhìn anh một mạch ôm Kiều Vũ Vi đi vào phòng khám khoa phụ sản…
Khoảnh khắc khi nhìn thấy Hàn Thiên Lỗi kia, trong lòng Nhạc Tuyết Vi liền không nén khỏi thất vọng.
Thì ra thật là một giấc mộng...Nhạc Tuyết Vi biết chuyện hôm qua cô bị rơi vào động đá vôi, về sau cũng loáng thoáng biết chính mình được cứu, bởi vì đầu óc có chút mơ hồ mà cô còn tưởng là Hàn Thừa Nghị tới cứu cô. Hiện tại xem ra, tình huống tựa hồ cũng không phải như cô nghĩ.
"Thiên Lỗi, chú, chú Ba cậu đi rồi sao?" Nhạc Tuyết Vi vẫn chưa từ bỏ ý định, cảm thụ chân thật như thế, làm sao có thể là một giấc mộng chứ?
Hàn Thiên Lỗi thành thành thật thật gật đầu: "Đi rồi nha! Chú ấy bận rộn như vậy..."
"Ưhm." Bả vai Nhạc Tuyết Vi có chút suy sụp, quả nhiên là cô đã nghĩ nhiều, không phải Hàn Thừa Nghị... Hàn Thừa Nghị làm sao có thể tới cứu cô a? Anh chán ghét cô như vậy, còn nói về sau cũng không muốn gặp lại cô nữa.
Hàn Thiên Lỗi nhìn thấy bộ dáng cô thẫn thờ, vừa tỉnh dậy liền hỏi chú ba, mà hôm qua chú ba còn lo lắng cho Nhạc Tuyết Vi như vậy... Trong lòng không khỏi suy nghĩ, chú ba cùng cô thực sự đã cắt đứt rồi sao? Nếu bọn họ không rời nhau được thì sao? Chú ba đã có Kiều Vũ Vi rồi.
"Tuyết Vi." Hàn Thiên Lỗi nhìn Nhạc Tuyết Vi, trên khuôn mặt sáng tỏ lại có chút u buồn.
"Uh`m?" Nhạc Tuyết Vi mờ mịt nhìn Hàn Thiên Lỗi, thấy cậu một bộ dáng muốn nói lại thôi, lại càng thêm khó hiểu: “ Cậu có lời muốn nói? Vậy cậu nói đi, làm chi mà ấp a ấp úng như vậy?”
Hàn Thiên Lỗi gãi đầu, hạ quyết tâm nói: "Tuyết Vi, cô cùng chú ba tôi, có phải còn cái gì đó không? Cô không cần gạt tôi, tôi muốn nghe lời nói thật."
Nhạc Tuyết Vi bị hỏi liền trở tay không kịp, sửng sốt một hồi lâu mới cười khổ lắc lắc đầu: "Cậu cảm thấy tôi cùng chú ba cậu còn có thể có cái gì nữa sao? Không phải tôi đã nói với cậu rồi à? Tôi cùng anh ấy đã nói rõ ràng. Anh ấy đã có vị hôn thế, tôi cũng không có ngốc đến nỗi đi làm kẻ thứ ba."
"Thật sự?" Hàn Thiên Lỗi vẫn thấy có chút lo lắng, cảm giác như có gì đó không thích hợp:" Cô cảm thấy giữa hai người còn có vấn đề khác xảy ra?"
"Uh`m." Nhạc Tuyết Vi gật đầu, thừa nhận: "Là có vấn đề, anh ấy vì chuyện lần trước tôi đánh mất ‘ Khóa bình an’ mà cực kỳ giận tôi, nói về sau cũng không muốn gặp tôi nữa."
Là như vậy sao? Hàn Thiên Lỗi nghi hoặc, bộ dáng của chú ba ngày hôm qua vô cùng lo lắng cho Nhạc Tuyết Vi! Cho tới bây giờ, cậu chưa từng thấy qua chú ba vì người nào, vì chuyện gì mà khẩn trương như vậy. Có điều... Việc này cậu vẫn là không muốn nói cho Tuyết Vi biết, chú Ba đã có Kiều Vũ Vi, không thể để cho Tuyết Vi còn có chút ảo tưởng nào với chú ấy!
" Chuyện "Khóa bình an ", cô hiểu cho chú tôi đi! Cha tôi đối với chú ba mà nói, tuy là anh em, nhưng kỳ thật càng giống cha con hơn, tình cảm của hai người bọn họ cực kỳ tốt, lúc cha tôi còn sống, vẫn rất thương yêu, coi trọng chú ba, cho nên..."
Đối với chuyện " Khóa bình an ", Hàn Thiên Lỗi không thể không vì chú ba của cậu mà nói đỡ hai câu.
"Uh`m, tôi có thể hiểu, tôi không trách anh ấy." Nhạc Tuyết Vi đáp lại bằng một nụ cười, cô thực sự không trách Hàn Thừa Nghị.
"Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt nhé, chuyện "Ẩn hồ" bên kia còn có nhiều việc đang chờ tôi, tôi đi trước đây."
"Uh`m."
Nhạc Tuyết Vi tĩnh dưỡng ở bệnh viện hai ngày, vừa vặn Hàn Thừa Nghị vẫn luôn bận rộn với công việc, ban ngày căn bản không có thời gian rảnh rỗi đến thăm cô, mà đợi cho đến khi anh rốt cục cũng xong việc thì cũng là vào rạng sáng rồi, lúc này Nhạc Tuyết Vi hẳn là đang ngủ. Đến ngày thứ ba, nếu không có xảy ra tình huống gì đặc biệt, Nhạc Tuyết Vi sẽ làm thủ tục xuất viện.
Chuyện trong bệnh viện là do Nghê Tuấn sắp xếp, cho nên nếu Nhạc Tuyết Vi muốn xuất viện, việc đầu tiên đương nhiên là phải thông báo cho Nghê Tuấn biết.
Đang họp, Nghê Tuấn liền gọi điện thoại lại cho Nhạc Tuyết Vi.
"Ưhm? Nhạc tiểu thư, tôi là Nghê Tuấn."
"A... Nghê tiên sinh." Nhạc Tuyết Vi nhận được điện thoại, có chút ngoài ý muốn, mà hơn đó là chờ mong, Nghê Tuấn gọi điện thoại cho cô, chẳng lẽ Hàn Thừa Nghị muốn tìm cô?" Anh, anh có chuyện gì sao?"
"Nhạc tiểu thư, hiện tại cô ở bệnh viện chờ một lát có được không? Hai ngày nay Tam Thiếu rất bận, muốn bớt một chút thời gian tới thăm cô cũng không được, hiện tại ngài ấy vẫn đang họp… Rất nhanh là có thể kết thúc rồi, Nhạc tiểu thư, cô chậm một chút có được không? Tam Thiếu hẳn có chuyện muốn nói với cô."
Hàn Thừa Nghị muốn gặp cô? Có chuyện muốn nói với cô? Nghe Nghê Tuấn nói, trong lòng Nhạc Tuyết Vi có chút dao động. Trên thực tế, cô cũng rất muốn... Thấy anh, tối hôm đó, hai người nháo lớn như thế, buổi sáng hôm sau, thái độ của anh lại thay đổi, hiển nhiên là có chuyện muốn nói với cô.
Nghĩ như vậy, Nhạc Tuyết Vi đồng ý: "Uh`m, tôi ở chỗ này chờ anh ấy."
Cúp điện thoại, tâm trạng Nhạc Tuyết Vi trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, cô đứng dậy chờ đợi, thời gian tựa hồ như cực kỳ dài, nhưng chỉ cần có hi vọng, cô sẽ không sợ...
Mà Hàn Thừa Nghị ở bên này, hội nghị cuối cùng cũng đã kết thúc.
"Tam Thiếu, ngài mau đến bệnh viện đi! Nhạc tiểu thư đã làm thủ tục xuất viện... Ngài yên tâm, tôi đã nói chuyện với cô ấy, cô ấy đang chờ ngài." Hội nghị vừa kết thúc, Nghê Tuấn tiện đem chuyện tình của Nhạc Tuyết Vi báo cáo nhanh cho Hàn Thừa Nghị biết.
Hàn Thừa Nghị mày rậm khẽ nhíu lại, trong mắt không che dấu nổi hưng phấn, mấy ngày liên tiếp mệt mỏi tựa hồ như ở một giây kia liền tan biến... Tiểu Tuyết đang chờ anh!
"Được, cậu ở lại xử lý việc tiếp theo, không cần đi theo tôi."
Hàn Thừa Nghị ném một đống chuyện tình sau hội nghị lại cho Nghê Tuấn, chính mình xoay người bước nhanh tới thang máy, xuống thẳng dưới lầu, lái xe đã chờ ở cửa.
"Đi bệnh viện..."
Vừa mới dặn dò lái xe xong, di động trong túi Hàn Thừa Nghị liền vang lên, anh có chút hưng phấn lấy điện thoại ra, vốn cho rằng là Nhạc Tuyết Vi gọi đến, nào ngờ vừa lấy ra thì lại là’ Kiều Vũ Vi".
Hàn Thừa Nghị không tự giác liền nhăn mày, bất đắc dĩ nhấn nút nghe: "Ừ, Vũ Vi, chuyện gì? Hiện tại tôi bề bộn rất nhiều việc, nếu em không có chuyện gì khác, tôi xong việc sẽ gọi điện thoại cho em được không?"
"Hu hu..." Đầu bên kia điện thoại lại truyền đến thanh âm khóc lóc của Kiều Vũ Vi, tiếp theo là việc cô ta không ngừng tỏ ra bối rối, khóc lóc kể lể: " Nếu anh còn có việc, em đây phải làm sao bây giờ? Hu hu... Ba mẹ em đều không có ở nhà!"
Hàn Thừa Nghị vừa nghe thấy Kiều Vũ Vi khóc, lưng hơi cứng lại, môi mỏng khẽ mím, vội vàng hỏi: "Vũ Vi, em đừng khóc... Xảy ra chuyện gì? Sao em lại khóc? Em đừng sợ, trong nhà như thế nào lại chỉ có mình em? Tới cùng là làm sao vậy? Từ từ nói!"
"Hu hu..." Kiều Vũ Vi vẫn chỉ có khóc, giọng nói mơ hồ truyền đến: "Ba mẹ đều đã đi ra ngoài rồi, em không biết, bụng em đau quá, đau quá... Anh còn bận việc, em phải làm sao bây giờ?"
"Em đừng khóc, tôi lập tức tới!" Hàn Thừa Nghị trấn an Kiều Vũ Vi xong liền cúp điện thoại, nói với lái xe: "Đến nhà hiệu trưởng Kiều! Nhanh!"
Lái xe sửng sốt, nghi hoặc xin chỉ thị: "Tổng giám đốc, không đi bệnh viện sao?"
Mi tâm Hàn Thừa Nghị cau chặt, Đúng vậy a, Tiểu Tuyết còn đang ở bệnh viện chờ anh, anh có quá nhiều điều muốn nói với cô, nhưng mà... Chuyện của Kiều Vũ Vi anh lại không thể không quản! Vô cùng khó chọn, cuối cùng Hàn Thừa Nghị chỉ có thể cắn răng buông tha cho việc gặp Nhạc Tuyết Vi.
"Đến nhà hiệu trưởng Kiều trước."
Nói xong, Hàn Thừa Nghị liền gọi điện thoại qua cho Nhạc Tuyết Vi.
"Ừ?" Nhạc Tuyết Vi rất nhanh liền nhận điện thoại, bởi vì chờ mong cho nên giọng nói có chút run rẩy.
"Tiểu Tuyết, bên này tôi xảy ra chút chuyện, em có thể chờ tôi thêm một lúc nữa không?" Giọng nói Hàn Thừa Nghị trầm thấp mang theo chút cầu khẩn.
Nhạc Tuyết Vi không có nghi ngờ gì khác, đi theo bên người anh lâu như vậy, tự nhiên cô cũng biết được công việc của anh rất bận, vì thế liền đồng ý luôn: "Uh`m, được, không có việc gì, tôi không vội, nếu anh vội thì mau quay lại đi!"
"Tiểu Tuyết..."Cô nhu thuận khéo léo như vậy, trong lòng Hàn Thừa Nghị đột nhiên nảy sinh ra một chút cảm giác tội lỗi, nhưng cho dù có ác hơn nữa, anh cũng không muốn buông tay!"Tôi rất nhớ em, có rất nhiều lời muốn nói với em, em chờ tôi, ngàn lần không cần đi, được không?"
"... Uh`m." Nhạc Tuyết Vi nắm chặt di động, rất lâu mới lên tiếng, hai má lập tức nóng như lửa đốt...
Hàn Thừa Nghị vội vàng chạy tới Kiều gia, trong nhà quả nhiên chỉ có một mình Kiều Vũ Vi. Kiều Vũ Vi làm tổ ở trên ghế sofa, trên người vẫn còn đang mặc áo ngủ, tóc tai rối bời, sắc mặt tái nhợt, hai tay ôm bụng, khuôn mặt thống khổ xoắn xuýt thành một cục, cả người tiều tụy không chịu nổi.
"Vũ Vi? Vũ Vi em làm sao vậy?"
Hàn Thừa Nghị bước nhanh đến bên cạnh ghế sofa ngồi xổm xuống, Kiều Vũ Vi cả người vô lực, đầu óc choáng váng, lắp bắp nhìn Hàn Thừa Nghị: "Anh đã đến rồi? Em... Em cái kia đến, chảy nhiều máu quá, trong bụng rất đau, đau đến không chịu nổi!"
Này... Loại tình huống này, trước kia Hàn Thừa Nghị cũng chưa từng gặp qua, thời điểm này phụ nữ cần gì?
Mặc kệ như thế nào, thấy Kiều Vũ Vi thống khổ như vậy, trước cứ đưa cô tới bệnh viện đã!
"Đi, chúng ta tới bệnh viện."
Nói xong, Hàn Thừa Nghị khẽ vươn tay bế Kiều Vũ Vi lên, chạy ra khỏi nhà, lên xe, dặn dò lái xe: "Đến bệnh viện!"
"Thừa Nghị, em đau quá, em sợ!"
"Đừng sợ, tôi sẽ không để cho em có việc gì."
Kiều Vũ Vi ru rú ở trong lòng Hàn Thừa Nghị, cố ý làm ra một bộ dáng thống khổ đến chết đi sống lại, lo lắng hãi hùng! Kỳ thật, tình trạng của cô ta cũng không nghiêm trọng như thế, đau bụng kinh thôi mà, nhiều phụ nữ vẫn luôn có bệnh này( ý là đau bụng khi có kinh ạ), cô ta sở dĩ làm như vậy, là vì đoạn thời gian này Hàn Thừa Nghị luôn nói bận bịu, không có thời gian bồi cô, cũng không biết là thật hay giả.
Vì thế, hôm nay Khang Tuệ Trân mới nghĩ ra cách làm như vậy. Cố ý để dì giúp việc cùng Kiều Vạn Đông rời khỏi nhà để cho Kiều Vũ Vi lấy cớ này thử Hàn Thừa Nghị...
Không nghĩ tới, chỉ thử một lần, Kiều Vũ Vi đã cực kỳ hài lòng! Hàn Thừa Nghị quả nhiên là vật trong túi cô ta, cho dù công việc có bận rộn đi nữa, vừa nghe thấy cô ta có việc liền lập tức chạy qua, bộ dáng còn lo lắng như vậy.
"Thừa Nghị, anh đối với em thật tốt."
Hai tay Kiều Vũ Vi ôm lấy Hàn Thừa Nghị, Hàn Thừa Nghị không tự chủ được liền nhíu mày, trong lòng vậy mà đối với sự thân cận của Kiều Vũ Vi lại có chút bài xích.
Đến bệnh viện, Hàn Thừa Nghị trực tiếp ôm Kiều Vũ Vi đến khoa phụ sản, loại chuyện như đau bụng kinh này, hẳn là nên vào khoa phụ sản đi? Kiến thức cơ bản này, anh vẫn có.
"Thừa Nghị, em sợ..." Đến cửa phòng khám, Kiều Vũ Vi cầm lấy tay Hàn Thừa Nghị không chịu buông.
"Nghe lời, đi vào để bác sĩ khám cho em, tôi ở bên ngoài chờ em, không cần sợ, được không?" Hàn Thừa Nghị rất kiên nhẫn khuyên giải an ủi Kiều Vũ Vi, từ giọng nói vẻ mặt cử chỉ đều không hoảng, lúc này Kiều Vũ Vi mới buông anh ra đi vào phòng khám.
Mà lúc này, bởi vì phải chờ Hàn Thừa Nghị cho nên Nhạc Tuyết Vi cảm thấy có chút nhàm chán liền ra khỏi phòng bệnh tùy ý đi dạo, ai biết dạo đi dạo lại, lại nhìn thấy xe của Hàn Thừa Nghị lái vào bệnh viện. Cô còn tưởng rằng anh tới gặp cô, ai biết, anh lại ôm Kiều Vũ Vi quần áo không chỉnh tề đi xuống!
Vì thế, Nhạc Tuyết Vi ở sau lưng anh, nhìn anh một mạch ôm Kiều Vũ Vi đi vào phòng khám khoa phụ sản…