Editor: Thanh Tâm
Kế hoạch “ẩn hồ’’ đang được triển khai, tất cả những người tham gia lần này đều bận đến túi bụi.
Hàn Thiên Lỗi là nhà thiết kế chính, tự nhiên phải đứng mũi chịu sào. Bởi vì là anh tự mình phụ trách mọi hạng mục, cho nên anh cũng đặc biệt để tâm, có đôi khi vì giám sát công trình, cùng công nhân ăn ở tại công trường cũng là chuyện thường xuyên xảy ra.
Thời điểm Hàn Thừa Nghị tới, vừa lúc Hàn Thiên Lỗi đi ra công trường, không có mặt tại ‘ đại bản doanh ’.
Công nhân thấy cứ ngắn ngủn mấy ngày, tổng tài lại tới nữa, mà Hàn tổng công lại không có mặt, đành phải đem chuyện này báo cáo cho trợ công là Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi nghe được tin tức từ trong văn phòng, một đường chạy tới trước mặt Hàn Thừa Nghị, khoảng thời gian vừa rồi hai người tách xa nhau,tuy là trong lòng cô bất hòa với anh, nhưng chân chính nhìn thấy anh, trong lòng lại là vui mừng.
“Tổng tài, ngài đã tới?” Gương mặt trắng sứ của Nhạc Tuyết Vi hơi hơi phiếm hồng, hơi ngượng ngùng chỉ chỉ trên lầu, “Ngài đi lên trên ngồi đi? Hàn tổng công đang đi công trường, đêm nay có khả cô sẽ không trở lại, ngài gọi một cuộc điện thoại trước khi đến thì đã tốt rồi.”
Hàn Thừa Nghị một đường đi tới phía trước, nghe lời này của cô, đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại nhìn cô một cái, mặt vô cảm nói: “Tôi là tới gặp em.”
“……” Nhạc Tuyết Vi sửng sốt, anh nói trắng ra kiểu này, làm cô trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Đi theo sau anh vào văn phòng, trong lòng lặp lại câu nói kia của anh, gương mặt sớm đã trở nên nóng bỏng.
Trên đời này, luôn có một người như vậy, làm cho lòng bàn tay bạn đổ mồ hôi, tim đập nhanh hơn, gương mặt nóng lên, người này, chính là người bạn yêu.
Tới văn phòng, Hàn Thừa Nghị bỗng dưng dừng lại, cao lớn thân ảnh phút chốc xoay người lại, hai tròng mắt sắc bén nhìn Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi cúi đầu, cũng không dám nhìn anh, quan hệ của bọn họ diễn biến thành như bây giờ, cô đã không biết nên như thế nào đối mặt với anh.
Hàn Thừa Nghị từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, từ ngực áo móc ra một xấp ảnh chụp ném tới trước mặt Nhạc Tuyết Vi, lạnh giọng chất vấn: “Nhìn người này đi, em quen sao?”
“……” Nhạc Tuyết Vi không biết đã xảy ra cái gì, chỉ cảm thấy khí tức trên người anh rất không ổn, mờ mịt ngồi xổm xuống, nhặt ảnh chụp trên mặt đất, mắt vừa thấy, sắc mặt tức khắc thay đổi, người này, không phải là tên “ tóc vàng” qua lại cùng với Kiều Vũ Vi sao?
Hàn Thừa Nghị như thế nào lại có ảnh chụp của tên này? Chẳng lẽ anh đã biết Kiều Vũ Vi cùng “ tóc vàng” dây dưa không rõ?
Biểu tình của Nhạc Tuyết Vi bị Hàn Thừa Nghị thu hết vào đáy mắt, vốn dĩ anh vẫn níu một tia mong đợi hiện tại đã biến mất hầu như không còn! biểu tình này của cô nói cho anh biết, cô quen người này! Nói cách khác, Trần Tấn Văn không bịa đặt? là cô trăm phương ngàn kế trộm “khóa bình an” đi bán, lại còn ở trước mặt anh giả bộ vô tội?
Nhạc Tuyết Vi hồn nhiên không biết chuyện này, ngốc ngếch hỏi: “Anh tại sao lại có mấy tấm ảnh này?”
“Ha?” Hàn Thừa Nghị ngửa mặt lên trời bật cười, thất vọng tột đỉnh, lại trợn mắt, ánh mắt như chim ưng bắn về phía Nhạc Tuyết Vi, thanh âm trầm thấp, nhưng lại lạnh nhạt xa cách, “Nói như vậy, thật là em làm? Vì cái gì? Em muốn cái gì mà tôi không cho em? Vì sao lại trộm ‘ khóa bình an ’ đi bán?”
Nhạc Tuyết Vi ngây ngốc, anh nói cái gì? cô hoàn toàn nghe không hiểu! Tại sao lại là cô trộm ‘ khóa bình an ’ đi bán? Lần trước không phải anh nói, đã tìm được tên trộm sao? Hiện tại sao lại thành cô trộm ‘ khóa bình an ’?
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì!” Nhạc Tuyết Vi vô tội mà mờ mịt nhìn Hàn Thừa Nghị.
“Hừ!” Hàn Thừa Nghị cười lạnh một tiếng, lúc này,anh đã không tin cô lời nói! “Nghe không hiểu? Không cần ngụy biện! Sự tình là cái dạng gì, ảnh chụp này đã từ đầu chí cuối đã nói lên tất cả! em còn muốn phủ nhận cái gì?”
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, phủ nhận nói: “Anh ta nói cho anh cái gì? Tôi căn bản là không quen biết anh ta!”
“Ha?” Hàn Thừa Nghị như là nghe được chuyện cười, khóe môi gợi lên nụ cười trào phúng, “ hiện tại lại nói không quen biết? Chính là biểu tình vừa rồi của em không phải như thế! em vừa rồi không phải đã hỏi tôi sao? tại sao lại có ảnh của người này! Nói cách khác, em biết hắn, đúng hay không? Em chẳng những quen biết hắn, hơn nữa còn sai hắn trộm ‘khóa bình an ’ đi bán! Tiền bán được, hắn cũng giao cho em, có phải hay không?”
“Không, không……” Nhạc Tuyết Vi không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể một mực lắc đầu.
Đáng tiếc, Hàn Thừa Nghị căn bản không tin lời biện bạch của cô.
“Em thiếu tiền sao? Muốn tiền? em một bên bày ra dáng vẻ không muốn dây dưa với tôi, bên kia lại trộm đồ của tôi đi bán! Nhạc Tuyết Vi, em đến tột cùng muốn làm cái gì? Thật là không thấy được, em là loại con gái có tâm cơ như vậy?”
Hàn Thừa Nghị giơ tay bóp trụ cằm cô, ngón tay thon dài vô tình bấm vào da thịt non mềm.
Nhạc Tuyết Vi bị đau đến nhíu mày, liên tục phủ nhận: “Tôi không có! Anh tin tôi đi!”
“Chuyện tới nước này, em cảm thấy tôi sẽ tin emsao?” Hàn Thừa Nghị môi mỏng mím lại, từng chút một đều là lạnh lùng, lời anh nói, không có ai có thể phản bác!
Nhạc Tuyết Vi nhìn anh, gằn từng chữ một hỏi: “Có phải hay không tôi nói cái gì, anh đều không tin?”
“Đúng! Tôi chỉ cần em nói cho tôi, vì cái gì? Vì cái gì muốn làm như vậy?” Hàn Thừa Nghị không chút do dự trả lời, tàn nhẫn xé nát ý niệm muốn giải thích của Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi mí mắt rũ xuống, thảm thiết cười, huyết sắc trên gương mặt trắng sứ hoàn toàn biến mất, “Được, một khi đã như vậy, tôi còn có cái gì để nói? Anh nói cái gì, thì chính là cái đó!”
cô thừa nhận! cô thừa nhận! Thật là cô làm!
Hàn Thừa Nghị điên rồi, trên tay dùng lực, đem Nhạc Tuyết Vi hung hăng đẩy ngã trên mặt đất, không đợi cô bò dậy, liền cúi xuống, bóp trụ bả vai cô, quát: “ vì cái gì em muốn làm như vậy? Tôi đối với em còn chưa đủtốt sao? Trừ bỏ không thể cưới em, tôi cái gì đều có thể cho em! vì sao em muốn làm như vậy? em không biết ‘ khóa bình an ’ kia đối với tôi mà nói có ý nghĩa gì sao? Đó là ‘khóa bình an ’ của anh trai tôi! Em muốn cái gì cũng được, sao nhất định phải là cái đấy? Em muốn bao nhiêu tiền, em nói với tôi thì tôi sẽ không cho em sao?”
“Tôi không cần! anh biết tôi muốn cái gì!” Đối diện với sự chất vấn của Hàn Thừa Nghị, Nhạc Tuyết Vi đột nhiên cất cao giọng, phản bác, “Anh biết tôi muốn cái gì! Tôi không cần tiền,cái tôi muốn chính là danh phận danh chính ngôn thuận, nhưng, điều này anh hoàn toàn không thể cho tôi!”
Đối với điều này, Hàn Thừa Nghị sửng sốt, không thể phản bác, chính là, anh vẫn là không thể lý giải, cô trộm ‘khóa bình an ’ đi bán, đến tột cùng vì cái gì? “Em đòi tiền làm gì? Trả lời tôi!”
“Ha hả…… Đúng vậy, tôi đòi tiền làm gì?” Nhạc Tuyết Vi vẻ mặt ai oán, tự sa ngã hỏi lại, trên thực tế, cô nên trả lời như thế nào khi điều này hoàn toàn không tồn tại?
cô không biết nên trả lời thế nào, di động ở túi cô vang lên.
Nhạc Tuyết Vi còn chưa bắt máy, đã bị Hàn Thừa Nghị một phen đoạt lại lấy, màn hình hiện ba chữ ‘ Cừ Lễ Dương ’ hoàn toàn làm Hàn Thừa Nghị mất đi lý trí, nhận định cô ‘ trộm đạo ’là sự thật!
“Cừ Lễ Dương?” Hàn Thừa Nghị nắm di động, mắt lạnh hướng Nhạc Tuyết Vi, hàm răng tựa hồ như dã thú cắn xé, phẫn hận nói, “Em không cần nói cho ta, em đến bây giờ còn cùng người này lui tới!”
Bỗng dưng, anh như là nghĩ tới cái gì, đột nhiên trừng lớn mắt nhìn Nhạc Tuyết Vi, lắc đầu nói: “Em sẽ không phải là vì hắn, trộm ‘ khóa bình an ’ đi bán đi?”
Nhạc Tuyết Vi ngơ ngẩn, hai điều này có chút nào liên quan đến nhau, anh làm sao lại liên tưởng đến cùng nhau? Bất quá, anh nếu cho rằng là cô trộm ‘ khóa bình an ’, như vậy, chuyện khác, cô cũng đều không để bụng. Bất đắc dĩ lắc đầu, Nhạc Tuyết Vi cười đến: “Anh nói như thế nào, thì đúng là như thế.”
“A!” Hàn Thừa Nghị ấn đường nhíu lại, thống khổ nhắm mắt, nhẹ lắc đầu, thương tiếc nói, “Hảo! Thật tốt quá! Thực tốt! Nhạc Tuyết Vi, nếu em đối với mối tình đầu như vậy quyến luyến không quên, cần gì phải ở trước mặt tôi làm ra một bộ dáng yêu thích? Làm tôi giống như kẻ ngốc tin là thật? Hảo, vô luận tôi làm cái gì, chung quy cũng không thắng nổi địa vị của tên cặn bã này ở trong lòng em! Cũng đúng, hắn thật tốt! Em nếu là không thích hắn, lúc trước cũng sẽ không biết rõ hắn phản bội em, còn nguyện ý cùng hắn ở bên nhau, sau này cũng sẽ không bởi vì hắn mà kí giấy nợ! Tôi thật là ngu xuẩn, cư nhiên cho rằng, em thật sự thích tôi! Tôi cùng người như em, sao có thể nhắc đến tình yêu?”
Nói xong, Hàn Thừa Nghị bỗng dưng đẩy ra Nhạc Tuyết Vi, đem cô hất xuống đất, bước nhanh ra văn phòng.
Nhạc Tuyết Vi sau khi anh đi rồi, lúc sau, rốt cuộc chống đỡ không được, nằm ở trên mặt đất, ôm đầu gối gào khóc! Vì cái gì, anh cái gì đều không hỏi cô, liền nhận định sự tình là cô làm? cô cái gì cũng chưa nói, đã bị anh định rồi tội!
Vì cái gì, anh đối cô một chút tín nhiệm đều không có? cô ở trong mắt anh, chính là loại con gái vì tiền tài có thể làm ra loại chuyện này sao? Vì cái gì, vì cái gì? Anh không tin cô thích anh?
Lớn như vậy, cô còn chưa từng yêu thích một người như vậy! Ngay cả Cừ Lễ Dương, cũng chỉ bảo trì ở giai đoạn ngây ngô động tâm, nhưng đối Hàn Thừa Nghị, lại bất giác, đã thích tới độ biết rõ anh có Kiều Vũ Vi cũng không muốn buông tay!
Anh lại nói, cùng với cô, sao có thể có loại chuyện như tình yêu? Tình cảm của cô, ở trong mắt anh, không đáng một đồng!
“Ô ô……” Nhạc Tuyết Vi cắn ngón tay, kiên quyết không chịu khóc thành tiếng tới, cô mới không cần vì một người không tín nhiệm cô mà khóc!
Bị ngã trên mặt đất, di động ngoài ý muốn lại vang lên, Nhạc Tuyết Vi sờ qua tới vừa thấy, lại là Cừ Lễ Dương! Hắn ta vì cái gì phải gọi điện thoại cho cô? Nhạc Tuyết Vi giận chó đánh mèo với Cừ Lễ Dương, tiếp điện thoại mắng: “Sao anh cứ gọi điện cho tôi? Cừ Lễ Dương, anh có bệnh à? Anh cho rằng tôi còn sẽ nhận điện thoại của anh sao? Chúng ta không phải bằng hữu! Anh cũng đừng tưởng rằng, tôi và anh nói qua nói mấy câu, chúng ta còn có thể làm bằng hữu, thậm chí là trở lại như trước kia! Nói cho anh biết, không có khả năng! Tôi cầu xin anh, anh đừng làm phiền tôi nữa!”
Rống xong một hồi, Nhạc Tuyết Vi không chút do dự cúp điện thoại, hơn nữa điện thoại đóng, ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt cũng ngăn không được, chua xót cùng khổ sở cũng ngăn không được.
Kế hoạch “ẩn hồ’’ đang được triển khai, tất cả những người tham gia lần này đều bận đến túi bụi.
Hàn Thiên Lỗi là nhà thiết kế chính, tự nhiên phải đứng mũi chịu sào. Bởi vì là anh tự mình phụ trách mọi hạng mục, cho nên anh cũng đặc biệt để tâm, có đôi khi vì giám sát công trình, cùng công nhân ăn ở tại công trường cũng là chuyện thường xuyên xảy ra.
Thời điểm Hàn Thừa Nghị tới, vừa lúc Hàn Thiên Lỗi đi ra công trường, không có mặt tại ‘ đại bản doanh ’.
Công nhân thấy cứ ngắn ngủn mấy ngày, tổng tài lại tới nữa, mà Hàn tổng công lại không có mặt, đành phải đem chuyện này báo cáo cho trợ công là Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi nghe được tin tức từ trong văn phòng, một đường chạy tới trước mặt Hàn Thừa Nghị, khoảng thời gian vừa rồi hai người tách xa nhau,tuy là trong lòng cô bất hòa với anh, nhưng chân chính nhìn thấy anh, trong lòng lại là vui mừng.
“Tổng tài, ngài đã tới?” Gương mặt trắng sứ của Nhạc Tuyết Vi hơi hơi phiếm hồng, hơi ngượng ngùng chỉ chỉ trên lầu, “Ngài đi lên trên ngồi đi? Hàn tổng công đang đi công trường, đêm nay có khả cô sẽ không trở lại, ngài gọi một cuộc điện thoại trước khi đến thì đã tốt rồi.”
Hàn Thừa Nghị một đường đi tới phía trước, nghe lời này của cô, đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại nhìn cô một cái, mặt vô cảm nói: “Tôi là tới gặp em.”
“……” Nhạc Tuyết Vi sửng sốt, anh nói trắng ra kiểu này, làm cô trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Đi theo sau anh vào văn phòng, trong lòng lặp lại câu nói kia của anh, gương mặt sớm đã trở nên nóng bỏng.
Trên đời này, luôn có một người như vậy, làm cho lòng bàn tay bạn đổ mồ hôi, tim đập nhanh hơn, gương mặt nóng lên, người này, chính là người bạn yêu.
Tới văn phòng, Hàn Thừa Nghị bỗng dưng dừng lại, cao lớn thân ảnh phút chốc xoay người lại, hai tròng mắt sắc bén nhìn Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi cúi đầu, cũng không dám nhìn anh, quan hệ của bọn họ diễn biến thành như bây giờ, cô đã không biết nên như thế nào đối mặt với anh.
Hàn Thừa Nghị từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, từ ngực áo móc ra một xấp ảnh chụp ném tới trước mặt Nhạc Tuyết Vi, lạnh giọng chất vấn: “Nhìn người này đi, em quen sao?”
“……” Nhạc Tuyết Vi không biết đã xảy ra cái gì, chỉ cảm thấy khí tức trên người anh rất không ổn, mờ mịt ngồi xổm xuống, nhặt ảnh chụp trên mặt đất, mắt vừa thấy, sắc mặt tức khắc thay đổi, người này, không phải là tên “ tóc vàng” qua lại cùng với Kiều Vũ Vi sao?
Hàn Thừa Nghị như thế nào lại có ảnh chụp của tên này? Chẳng lẽ anh đã biết Kiều Vũ Vi cùng “ tóc vàng” dây dưa không rõ?
Biểu tình của Nhạc Tuyết Vi bị Hàn Thừa Nghị thu hết vào đáy mắt, vốn dĩ anh vẫn níu một tia mong đợi hiện tại đã biến mất hầu như không còn! biểu tình này của cô nói cho anh biết, cô quen người này! Nói cách khác, Trần Tấn Văn không bịa đặt? là cô trăm phương ngàn kế trộm “khóa bình an” đi bán, lại còn ở trước mặt anh giả bộ vô tội?
Nhạc Tuyết Vi hồn nhiên không biết chuyện này, ngốc ngếch hỏi: “Anh tại sao lại có mấy tấm ảnh này?”
“Ha?” Hàn Thừa Nghị ngửa mặt lên trời bật cười, thất vọng tột đỉnh, lại trợn mắt, ánh mắt như chim ưng bắn về phía Nhạc Tuyết Vi, thanh âm trầm thấp, nhưng lại lạnh nhạt xa cách, “Nói như vậy, thật là em làm? Vì cái gì? Em muốn cái gì mà tôi không cho em? Vì sao lại trộm ‘ khóa bình an ’ đi bán?”
Nhạc Tuyết Vi ngây ngốc, anh nói cái gì? cô hoàn toàn nghe không hiểu! Tại sao lại là cô trộm ‘ khóa bình an ’ đi bán? Lần trước không phải anh nói, đã tìm được tên trộm sao? Hiện tại sao lại thành cô trộm ‘ khóa bình an ’?
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì!” Nhạc Tuyết Vi vô tội mà mờ mịt nhìn Hàn Thừa Nghị.
“Hừ!” Hàn Thừa Nghị cười lạnh một tiếng, lúc này,anh đã không tin cô lời nói! “Nghe không hiểu? Không cần ngụy biện! Sự tình là cái dạng gì, ảnh chụp này đã từ đầu chí cuối đã nói lên tất cả! em còn muốn phủ nhận cái gì?”
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, phủ nhận nói: “Anh ta nói cho anh cái gì? Tôi căn bản là không quen biết anh ta!”
“Ha?” Hàn Thừa Nghị như là nghe được chuyện cười, khóe môi gợi lên nụ cười trào phúng, “ hiện tại lại nói không quen biết? Chính là biểu tình vừa rồi của em không phải như thế! em vừa rồi không phải đã hỏi tôi sao? tại sao lại có ảnh của người này! Nói cách khác, em biết hắn, đúng hay không? Em chẳng những quen biết hắn, hơn nữa còn sai hắn trộm ‘khóa bình an ’ đi bán! Tiền bán được, hắn cũng giao cho em, có phải hay không?”
“Không, không……” Nhạc Tuyết Vi không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể một mực lắc đầu.
Đáng tiếc, Hàn Thừa Nghị căn bản không tin lời biện bạch của cô.
“Em thiếu tiền sao? Muốn tiền? em một bên bày ra dáng vẻ không muốn dây dưa với tôi, bên kia lại trộm đồ của tôi đi bán! Nhạc Tuyết Vi, em đến tột cùng muốn làm cái gì? Thật là không thấy được, em là loại con gái có tâm cơ như vậy?”
Hàn Thừa Nghị giơ tay bóp trụ cằm cô, ngón tay thon dài vô tình bấm vào da thịt non mềm.
Nhạc Tuyết Vi bị đau đến nhíu mày, liên tục phủ nhận: “Tôi không có! Anh tin tôi đi!”
“Chuyện tới nước này, em cảm thấy tôi sẽ tin emsao?” Hàn Thừa Nghị môi mỏng mím lại, từng chút một đều là lạnh lùng, lời anh nói, không có ai có thể phản bác!
Nhạc Tuyết Vi nhìn anh, gằn từng chữ một hỏi: “Có phải hay không tôi nói cái gì, anh đều không tin?”
“Đúng! Tôi chỉ cần em nói cho tôi, vì cái gì? Vì cái gì muốn làm như vậy?” Hàn Thừa Nghị không chút do dự trả lời, tàn nhẫn xé nát ý niệm muốn giải thích của Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi mí mắt rũ xuống, thảm thiết cười, huyết sắc trên gương mặt trắng sứ hoàn toàn biến mất, “Được, một khi đã như vậy, tôi còn có cái gì để nói? Anh nói cái gì, thì chính là cái đó!”
cô thừa nhận! cô thừa nhận! Thật là cô làm!
Hàn Thừa Nghị điên rồi, trên tay dùng lực, đem Nhạc Tuyết Vi hung hăng đẩy ngã trên mặt đất, không đợi cô bò dậy, liền cúi xuống, bóp trụ bả vai cô, quát: “ vì cái gì em muốn làm như vậy? Tôi đối với em còn chưa đủtốt sao? Trừ bỏ không thể cưới em, tôi cái gì đều có thể cho em! vì sao em muốn làm như vậy? em không biết ‘ khóa bình an ’ kia đối với tôi mà nói có ý nghĩa gì sao? Đó là ‘khóa bình an ’ của anh trai tôi! Em muốn cái gì cũng được, sao nhất định phải là cái đấy? Em muốn bao nhiêu tiền, em nói với tôi thì tôi sẽ không cho em sao?”
“Tôi không cần! anh biết tôi muốn cái gì!” Đối diện với sự chất vấn của Hàn Thừa Nghị, Nhạc Tuyết Vi đột nhiên cất cao giọng, phản bác, “Anh biết tôi muốn cái gì! Tôi không cần tiền,cái tôi muốn chính là danh phận danh chính ngôn thuận, nhưng, điều này anh hoàn toàn không thể cho tôi!”
Đối với điều này, Hàn Thừa Nghị sửng sốt, không thể phản bác, chính là, anh vẫn là không thể lý giải, cô trộm ‘khóa bình an ’ đi bán, đến tột cùng vì cái gì? “Em đòi tiền làm gì? Trả lời tôi!”
“Ha hả…… Đúng vậy, tôi đòi tiền làm gì?” Nhạc Tuyết Vi vẻ mặt ai oán, tự sa ngã hỏi lại, trên thực tế, cô nên trả lời như thế nào khi điều này hoàn toàn không tồn tại?
cô không biết nên trả lời thế nào, di động ở túi cô vang lên.
Nhạc Tuyết Vi còn chưa bắt máy, đã bị Hàn Thừa Nghị một phen đoạt lại lấy, màn hình hiện ba chữ ‘ Cừ Lễ Dương ’ hoàn toàn làm Hàn Thừa Nghị mất đi lý trí, nhận định cô ‘ trộm đạo ’là sự thật!
“Cừ Lễ Dương?” Hàn Thừa Nghị nắm di động, mắt lạnh hướng Nhạc Tuyết Vi, hàm răng tựa hồ như dã thú cắn xé, phẫn hận nói, “Em không cần nói cho ta, em đến bây giờ còn cùng người này lui tới!”
Bỗng dưng, anh như là nghĩ tới cái gì, đột nhiên trừng lớn mắt nhìn Nhạc Tuyết Vi, lắc đầu nói: “Em sẽ không phải là vì hắn, trộm ‘ khóa bình an ’ đi bán đi?”
Nhạc Tuyết Vi ngơ ngẩn, hai điều này có chút nào liên quan đến nhau, anh làm sao lại liên tưởng đến cùng nhau? Bất quá, anh nếu cho rằng là cô trộm ‘ khóa bình an ’, như vậy, chuyện khác, cô cũng đều không để bụng. Bất đắc dĩ lắc đầu, Nhạc Tuyết Vi cười đến: “Anh nói như thế nào, thì đúng là như thế.”
“A!” Hàn Thừa Nghị ấn đường nhíu lại, thống khổ nhắm mắt, nhẹ lắc đầu, thương tiếc nói, “Hảo! Thật tốt quá! Thực tốt! Nhạc Tuyết Vi, nếu em đối với mối tình đầu như vậy quyến luyến không quên, cần gì phải ở trước mặt tôi làm ra một bộ dáng yêu thích? Làm tôi giống như kẻ ngốc tin là thật? Hảo, vô luận tôi làm cái gì, chung quy cũng không thắng nổi địa vị của tên cặn bã này ở trong lòng em! Cũng đúng, hắn thật tốt! Em nếu là không thích hắn, lúc trước cũng sẽ không biết rõ hắn phản bội em, còn nguyện ý cùng hắn ở bên nhau, sau này cũng sẽ không bởi vì hắn mà kí giấy nợ! Tôi thật là ngu xuẩn, cư nhiên cho rằng, em thật sự thích tôi! Tôi cùng người như em, sao có thể nhắc đến tình yêu?”
Nói xong, Hàn Thừa Nghị bỗng dưng đẩy ra Nhạc Tuyết Vi, đem cô hất xuống đất, bước nhanh ra văn phòng.
Nhạc Tuyết Vi sau khi anh đi rồi, lúc sau, rốt cuộc chống đỡ không được, nằm ở trên mặt đất, ôm đầu gối gào khóc! Vì cái gì, anh cái gì đều không hỏi cô, liền nhận định sự tình là cô làm? cô cái gì cũng chưa nói, đã bị anh định rồi tội!
Vì cái gì, anh đối cô một chút tín nhiệm đều không có? cô ở trong mắt anh, chính là loại con gái vì tiền tài có thể làm ra loại chuyện này sao? Vì cái gì, vì cái gì? Anh không tin cô thích anh?
Lớn như vậy, cô còn chưa từng yêu thích một người như vậy! Ngay cả Cừ Lễ Dương, cũng chỉ bảo trì ở giai đoạn ngây ngô động tâm, nhưng đối Hàn Thừa Nghị, lại bất giác, đã thích tới độ biết rõ anh có Kiều Vũ Vi cũng không muốn buông tay!
Anh lại nói, cùng với cô, sao có thể có loại chuyện như tình yêu? Tình cảm của cô, ở trong mắt anh, không đáng một đồng!
“Ô ô……” Nhạc Tuyết Vi cắn ngón tay, kiên quyết không chịu khóc thành tiếng tới, cô mới không cần vì một người không tín nhiệm cô mà khóc!
Bị ngã trên mặt đất, di động ngoài ý muốn lại vang lên, Nhạc Tuyết Vi sờ qua tới vừa thấy, lại là Cừ Lễ Dương! Hắn ta vì cái gì phải gọi điện thoại cho cô? Nhạc Tuyết Vi giận chó đánh mèo với Cừ Lễ Dương, tiếp điện thoại mắng: “Sao anh cứ gọi điện cho tôi? Cừ Lễ Dương, anh có bệnh à? Anh cho rằng tôi còn sẽ nhận điện thoại của anh sao? Chúng ta không phải bằng hữu! Anh cũng đừng tưởng rằng, tôi và anh nói qua nói mấy câu, chúng ta còn có thể làm bằng hữu, thậm chí là trở lại như trước kia! Nói cho anh biết, không có khả năng! Tôi cầu xin anh, anh đừng làm phiền tôi nữa!”
Rống xong một hồi, Nhạc Tuyết Vi không chút do dự cúp điện thoại, hơn nữa điện thoại đóng, ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt cũng ngăn không được, chua xót cùng khổ sở cũng ngăn không được.