Editor: Chi Misaki
Cừ Lễ Dương bị Hàn Thừa Nghị làm cho thất điên bát đảo, vô luận là về thân thể hay là khí thế, anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Hàn Thừa Nghị.
"Khụ khụ, Hàn tổng... Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì! Tôi... Tuyết Vi, làm sao có thể hòa hảo? Khụ khụ..."
Nhân lúc có thể thở, Cừ Lễ Dương gian nan nói ra những lời này: " Hơn nữa tôi cũng không có bạn gái khác!"
"Mày là kẻ bất lực! Dám làm không dám nhận!" Hàn Thừa Nghị không tin cậu ta, một tay xách áo cậu ta lên: "Vừa rồi tận mắt tao nhìn thấy Tiểu Tuyết đưa tiền cho mày! Nói! Mày đã lừa của cô ấy bao nhiêu tiền? Còn có, vừa rồi người phụ nữ mày ôm kia là ai?"
"..." Cừ Lễ Dương ngẩn người, đột nhiên ôm mặt cười: "Ha ha... Hàn tổng, tôi mượn của Tuyết Vi 5000, còn người phụ nữ kia là chị họ tôi."
Một chút kinh ngạc thoáng qua đáy mắt Hàn Thừa Nghị, lại nhìn khuôn mặt tươi cười cùng giọng nói mang chút mỉa mai của Cừ Lễ Dương.
Sau gáy anh không khỏi có chút cứng nhắc, huyết áp tựa hồ lại lên cao rồi! Anh đây là... Thật sự lại hiểu lầm Tiểu Tuyết?
Hàn Thừa Nghị vẫn không tin truy hỏi Cừ Lễ Dương: "Cậu không nói dối? Cậu thật sự không hòa hảo cùng Tiểu Tuyết? Không có lừa tiền của cô ấy?"
"Không có." Cừ Lễ Dương kiên định lắc đầu không chút do dự, cười đáp: "Nếu có thể tôi càng hy vọng mình có thể hòa hảo cùng Tuyết Vi hơn..."
"Cậu nói cái gì?" Hàn Thừa Nghị lần thứ hai có ý định bóp chết Cừ Lễ Dương, dám có ý nghĩ này với Tiểu Tuyết của anh quả thực là không đáng tha thứ.
"Hàn tổng, anh đừng kích động, tôi cùng Tuyết Vi tuyệt đối là không có khả năng, điều này tôi biết." Cừ Lễ Dương ngược lại trấn định hơn nhiều so với vừa nãy, để mặc cho Hàn Thừa Nghị bóp chặt cổ họng, nói chuyện khó khăn mà tốn sức: "Nhưng mà, Hàn tổng, Tuyết Vi cực kỳ ngốc, anh xem cô ấy bị tôi lừa đến thảm như thế là biết rồi? Tôi thấy Tuyết Vi cô ấy rất thích anh. Hàn tổng, nếu anh đến cuối cùng vẫn là phụ cô ấy thì hiện tại hãy buông tha cho cô ấy đi! Tuy cô ấy rất đơn thuần, thiện lương, nhưng cô ấy sẽ không thể chịu được loại đả kích này thêm một lần nữa đâu... Nghe nói anh đã có vị hôn thê, vậy thì xin anh hãy buông tha cho Tuyết Vi đi!"
Nghe Cừ Lễ Dương nói, sắc mặt Hàn Thừa Nghị trở nên lo lắng phức tạp, mệt mỏi bất lực.
Hai tay không khỏi tự giác buông lỏng Cừ Lễ Dương, đứng lên, xoay người, bước chân chậm rãi tiến về phía trước.
"Tam Thiếu, đuổi theo Nhạc tiểu thư ạ?" Nghê Tuấn sau lưng anh đắn đo đoán suy nghĩ của anh.
Hàn Thừa Nghị dừng lại một chút, ngay cả Nghê Tuấn trong ngày thường ít nói cũng đã khuyên anh như vậy, chính anh làm sao còn chưa thông?
"Đi!"
Quyết tâm kiên định, Hàn Thừa Nghị lên xe, dặn dò lái xe quay đầu xe, đi về phía đại học T.
Nhưng lúc này Nhạc Tuyết Vi đã rời khỏi đại học T. Cô không nhìn thấy Nguyễn Đan Ninh ở ký túc xá, không muốn một mình đi dạo phố, nên đã trở về nhà để thăm bà ngoại. Bà ngoại xuất viện đã được một thời gian, hiện tại cô đi làm ở "Ẩn hồ", một tuần cũng không thể gặp bà ngoại lấy một lần.
"Không ở ký túc xá?"
Hàn Thừa Nghị vồ hụt rồi.
"Tam Thiếu, Nhạc tiểu thư khó khăn lắm mới về nội thành được một chuyến, rất có thể là đi thăm bà ngoại." Nghê Tuấn nhắc nhở anh.
Hàn Thừa Nghị gật gật đầu: "Đi!"
Tuy nhiên, lúc này anh lại vồ hụt lần nữa. Lúc anh tới nhà bà ngoại Tuyết Vi, cô đã đi mất rồi.
Bà ngoại Nhạc Tuyết Vi đã lớn tuổi, thân thể không tốt, nhưng trí nhớ lại rất tốt, còn nhớ rõ lần đó bà bị thương ở chân là Hàn Thừa Nghị đưa bà vào bệnh viện giúp bà sắp xếp chữa bệnh. Lão nhân gia nhìn Hàn Thừa Nghị, cười hiền lành: "Là cháu nha! Tuyết Vi đến nhà ga rồi, nó nói là muốn trở về làm việc. Như thế nào, con bé không nó cho cháu biết? Cháu cùng Tuyết Vi cãi nhau à?"
Hàn Thừa Nghị sửng sốt, đối với lão nhân gia không biết nói cái gì cho phải, cứ tính là... Cãi nhau đi?
Bà ngoại liền bắt đầu quở trách anh: "Không phải bà ngoại bất công đâu! Đây là cháu không đúng, cháu lớn hơn Tuyết Vi, lại là đàn ông, chuyện gì có thể nhường nó thì hãy cố gắng nhường, biết không?"
Hàn Thừa Nghị bị bà ngoại giáo huấn, không nói được một lời, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Bà ngoại giáo huấn anh xong lại bắt đầu "Trấn an" anh, cười tít mắt nói: "Cháu cũng không nên gấp gáp, Tuyết Vi nhà chúng ta là đứa chỉ cần dỗ một chút là được, nó không giống với những cô gái khác thích quà tặng, cháu chỉ cần nói với con bé hai câu dễ nghe, con bé nhất định sẽ tha thứ cho cháu, không tin, cháu thử xem, nghe bà ngoại không sai đâu!"
Nghe ý tứ này của bà ngoại Hàn Thừa Nghị liền cảm thấy rất hài lòng. Về điểm này, Hàn Thừa Nghị bày tỏ anh vô cùng tán thành.
Một bên anh đồng ý với bà ngoại, một bên đánh giá căn nhà mà bà ngoại đang ở... Căn nhà này cũng đã ‘có tuổi’, diện tích nhỏ không nói, đã vậy trên vách tường vôi trắng cũng đã loang lổ khắp nơi. Tiểu Tuyết nói qua, bà ngoại là người thân duy nhất trên đời của cô, trong lòng Hàn Thừa Nghị không khỏi thay bà ngoại tính toán.
"Bà ngoại, con đang vội tìm Tiểu Tuyết, con đi trước đây, bà giữ gìn sức khỏe nhé."
"Ai, nhớ rồi, dỗ dành cho tốt nha!"
Từ nhà bà ngoại đi ra, Hàn Thừa Nghị vừa dặn dò lái xe ra nhà ga, vừa căn dặn Nghê Tuấn: "Nghê Tuấn, "Thủy Ngạn Danh Đô” bên kia, cậu tìm lý do đưa bà ngoại Tiểu Tuyết qua đấy,phải tìm nhà ở tầng một có sân ở trước cửa, nhớ đừng để lại dấu vết."
Lão nhân gia lớn tuổi, thân thể lại không tốt, ở lại trong căn nhà này đã bất tiện, đối với sức khỏe cũng không tốt. Nếu là lão nhân gia lại xảy ra chuyện gì, Tiểu Tuyết nhất định sẽ đau lòng rơi nước mắt.
"Vâng, thuộc hạ sẽ làm tốt."
Dặn dò xong toàn bộ, xe liền chạy như bay đến nhà ga.
Hàn Thừa Nghị xuống xe đứng ở cạnh cửa xe, Nghê Tuấn dẫn người đi hỏi số tàu.
Đột nhiên, Hàn Thừa Nghị bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Váy dài màu vàng nhạt chiffon, tóc đuôi ngựa búi cao, dáng người nhỏ mảnh mai cao gầy, trên vai mang một cái balo, thoạt nhìn non nớt như nữ sinh trung học... Không phải là Tiểu Tuyết thì là ai?
"Tiểu Tuyết!"
Hàn Thừa Nghị đuổi theo Nhạc Tuyết Vi.
Nhưng Nhạc Tuyết Vi lại không nghe thấy anh gọi, cứ thế lên xe, cửa xe sau lưng cô đang chậm rãi khép lại. Hàn Thừa Nghị gấp không chịu được, một bên chạy như điên, một bên lớn tiếng hô: "Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Là anh! Tiểu Tuyết!"
Nhạc Tuyết Vi đã lên xe làm sao còn nghe thấy giọng nói của anh đây?
"Tiên sinh, nơi này phải dừng xe, anh không thể đi vào..."
"Tiên sinh, chậm đã, xin hỏi anh đã mua vé chưa? Không có vé không thể đi vào!"
Mắt thấy sắp đến gần chỗ Nhạc Tuyết Vi, Hàn Thừa Nghị gấp đến độ không còn cách nào khác liền lấy ví tiền ra, rút bừa một sấp tiền mặt ném về phía nhân viên nhà ga, quát: "Đã đủ chưa? Không đủ đều cho cậu!"
Khó khăn vượt qua chiếc xe cùng đường, Hàn Thừa Nghị đuổi theo chiếc xe mà Nhạc Tuyết Vi đang ngồi, nhưng xe cũng đã bắt đầu đi.
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết!"
Hàn Thừa Nghị một mạch đuổi theo phía sau, một bên gọi, một bên bấm số gọi điện thoại cho Nhạc Tuyết Vi: "Tiểu Tuyết, nghe điện thoại, nhanh nghe điện thoại!"
Ở trong xe Nhạc Tuyết Vi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, vừa lấy ra tên thấy người gọi đến, sắc mặt liền thay đổi. Nhưng cô không có nhận, mà đặt điện thoại sang chế độ ‘Im lặng’. Hàn Thừa Nghị không gọi được, nhưng không bỏ cuộc mà tiếp tục gọi, cũng không quên chạy sát sau xe.
Hành khách trên xe đều phát hiện ra anh nên thảo luận sôi nổi: "Mau nhìn kia, ở sau còn có người đang đuổi theo!"
"Người này là ai vậy?"
" Chúa tôi, mặc armani để đuổi theo xe? Chắc say rồi..."
"Có ai biết anh ta không? Hình như anh ta đuổi theo chiếc xe này thì phải..."
...
Mọi người bàn tán xôn xao, Nhạc Tuyết Vi lại mắt điếc tai ngơ, trong tai cô còn nhét tai nghe, nghe âm nhạc, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ầm ĩ ở bên ngoài hoàn toàn không liên quan tới cô.
Xe đã đi xa, Hàn Thừa Nghị thở hổn hển, bất đắc dĩ ngừng lại, mồ hôi dọc theo hai bên tóc mai chảy xuống, rơi vào cần cổ, thấm ướt vạt áo.
"Tam Thiếu, lên xe đuổi theo chứ ạ?" Nghê Tuấn mang theo bảo tiêu vội vàng chạy tới.
Hàn Thừa Nghị vô lực lắc đầu: "Thôi, trở về đi!"
Đuổi theo thì thế nào? Đuổi kịp cô thì có thể thay đổi được cái gì? Chuyện Cừ Lễ Dương ngày hôm nay, chỉ có thể chứng minh cô không tái hợp lại với cậu ta, cái khác đều không thể nói lên cái gì cả... Cho dù có giống như Nghê Tuấn nói, chuyện này nhất định có gì đó kỳ quặc, cô có giải thích cũng không muốn giải thích với anh!
Nói không chừng, đây là mục đích của cô, có thể nhân cơ hội này, triệt để phân rõ giới hạn với anh! Nếu cô nghĩ thế, anh chỉ có thể thành toàn cho cô! Quấn quít làm phiền phụ nữ không phải là tác phong của anh********, anh vẫn rất coi trong chuyện hai bên cùng tình nguyện.
"Lên xe, trở về."
Hàn Thừa Nghị xoay người lên xe, chuyện của Nhạc Tuyết Vi anh không muốn kiên trì nữa, cứ theo như lời Cừ Lễ Dương nói, Tiểu Tuyết khó có thể chịu được đả kích lần nữa! Anh không nỡ... Là bắt đầu từ lúc nào, anh đối với cô đã không nỡ?
Ngồi trên xe, hành khách ngồi bên cạnh đột nhiên lại ồn ào nói không dứt, kích động vỗ vỗ bả vai Nhạc Tuyết Vi, trong tay vẫn đang cầm điện thoại đến cứng nhắc: "Này, cô xem! Cô xem! Là anh ta, chính là anh ta! Vừa rồi đuổi theo xe là anh ta! Tôi nói thế nào lại nhìn quen mắt vậy, thì ra là tổng giám đốc tập đoàn D.S!"
"..." Nhạc Tuyết Vi cả kinh, cứng nhắc chỉ vào ảnh chụp Hàn Thừa Nghị, hỏi người nọ: "Cô nói cái gì? Anh ấy vừa rồi vẫn đuổi theo chiếc xe này?"
"Đúng vậy?" Vẻ mặt người nọ chấn kinh cùng khó hiểu: " Không thể nào! Vừa rồi bọn tôi nói lớn tiếng như vậy cô lại không nghe thấy?"
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, đột nhiên đứng lên, chạy đến bên cạnh lái xe, nói to: "Bác lái xe, làm phiền bác dừng lại! Cháu muốn xuống xe!"
"A? Cái gì? Cô gái nhỏ, sắp vào đường cao tốc rồi!" Lái xe có ý nhắc nhở cô: "Đây là chuyến cuối cùng trong ngày đi "Ẩn hồ"."
"Cháu biết, cháu muốn xuống xe!" Nhạc Tuyết Vi vội vàng cầu xin bác lái xe, trong lòng ảo não muốn chết, vừa rồi cô đã làm cái gì? Vì sao lại không nhìn thấy Hàn Thừa Nghị đuổi theo xe? Anh ấy nhất định là đuổi theo cô! Đúng rồi, anh có gọi điện cho cô, nhưng mà cô không có nhận! Cô đã không nhận điện thoại, lại còn để anh đuổi theo sau xe, khiến anh thành công dã tràng!
Bác lái xe vẫn ngừng xe lại, Nhạc Tuyết Vi vội vàng cảm ơn rồi xuống xe, một đường chạy về, xe vừa mới đi không xa, nói không chừng Hàn Thừa Nghị vẫn còn đang chờ cô! Tính cách anh cao ngạo như thế, cư nhiên lại có thể đuổi theo xe vì cô?
Không được, cô nhất định phải quay lại tìm anh, cô cũng rất muốn thấy anh, cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, chỉ cần anh chịu nghe, cô liền muốn giải thích, cho dù là chia tay, cô cũng không muốn bị anh hiểu lầm!
Cừ Lễ Dương bị Hàn Thừa Nghị làm cho thất điên bát đảo, vô luận là về thân thể hay là khí thế, anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Hàn Thừa Nghị.
"Khụ khụ, Hàn tổng... Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì! Tôi... Tuyết Vi, làm sao có thể hòa hảo? Khụ khụ..."
Nhân lúc có thể thở, Cừ Lễ Dương gian nan nói ra những lời này: " Hơn nữa tôi cũng không có bạn gái khác!"
"Mày là kẻ bất lực! Dám làm không dám nhận!" Hàn Thừa Nghị không tin cậu ta, một tay xách áo cậu ta lên: "Vừa rồi tận mắt tao nhìn thấy Tiểu Tuyết đưa tiền cho mày! Nói! Mày đã lừa của cô ấy bao nhiêu tiền? Còn có, vừa rồi người phụ nữ mày ôm kia là ai?"
"..." Cừ Lễ Dương ngẩn người, đột nhiên ôm mặt cười: "Ha ha... Hàn tổng, tôi mượn của Tuyết Vi 5000, còn người phụ nữ kia là chị họ tôi."
Một chút kinh ngạc thoáng qua đáy mắt Hàn Thừa Nghị, lại nhìn khuôn mặt tươi cười cùng giọng nói mang chút mỉa mai của Cừ Lễ Dương.
Sau gáy anh không khỏi có chút cứng nhắc, huyết áp tựa hồ lại lên cao rồi! Anh đây là... Thật sự lại hiểu lầm Tiểu Tuyết?
Hàn Thừa Nghị vẫn không tin truy hỏi Cừ Lễ Dương: "Cậu không nói dối? Cậu thật sự không hòa hảo cùng Tiểu Tuyết? Không có lừa tiền của cô ấy?"
"Không có." Cừ Lễ Dương kiên định lắc đầu không chút do dự, cười đáp: "Nếu có thể tôi càng hy vọng mình có thể hòa hảo cùng Tuyết Vi hơn..."
"Cậu nói cái gì?" Hàn Thừa Nghị lần thứ hai có ý định bóp chết Cừ Lễ Dương, dám có ý nghĩ này với Tiểu Tuyết của anh quả thực là không đáng tha thứ.
"Hàn tổng, anh đừng kích động, tôi cùng Tuyết Vi tuyệt đối là không có khả năng, điều này tôi biết." Cừ Lễ Dương ngược lại trấn định hơn nhiều so với vừa nãy, để mặc cho Hàn Thừa Nghị bóp chặt cổ họng, nói chuyện khó khăn mà tốn sức: "Nhưng mà, Hàn tổng, Tuyết Vi cực kỳ ngốc, anh xem cô ấy bị tôi lừa đến thảm như thế là biết rồi? Tôi thấy Tuyết Vi cô ấy rất thích anh. Hàn tổng, nếu anh đến cuối cùng vẫn là phụ cô ấy thì hiện tại hãy buông tha cho cô ấy đi! Tuy cô ấy rất đơn thuần, thiện lương, nhưng cô ấy sẽ không thể chịu được loại đả kích này thêm một lần nữa đâu... Nghe nói anh đã có vị hôn thê, vậy thì xin anh hãy buông tha cho Tuyết Vi đi!"
Nghe Cừ Lễ Dương nói, sắc mặt Hàn Thừa Nghị trở nên lo lắng phức tạp, mệt mỏi bất lực.
Hai tay không khỏi tự giác buông lỏng Cừ Lễ Dương, đứng lên, xoay người, bước chân chậm rãi tiến về phía trước.
"Tam Thiếu, đuổi theo Nhạc tiểu thư ạ?" Nghê Tuấn sau lưng anh đắn đo đoán suy nghĩ của anh.
Hàn Thừa Nghị dừng lại một chút, ngay cả Nghê Tuấn trong ngày thường ít nói cũng đã khuyên anh như vậy, chính anh làm sao còn chưa thông?
"Đi!"
Quyết tâm kiên định, Hàn Thừa Nghị lên xe, dặn dò lái xe quay đầu xe, đi về phía đại học T.
Nhưng lúc này Nhạc Tuyết Vi đã rời khỏi đại học T. Cô không nhìn thấy Nguyễn Đan Ninh ở ký túc xá, không muốn một mình đi dạo phố, nên đã trở về nhà để thăm bà ngoại. Bà ngoại xuất viện đã được một thời gian, hiện tại cô đi làm ở "Ẩn hồ", một tuần cũng không thể gặp bà ngoại lấy một lần.
"Không ở ký túc xá?"
Hàn Thừa Nghị vồ hụt rồi.
"Tam Thiếu, Nhạc tiểu thư khó khăn lắm mới về nội thành được một chuyến, rất có thể là đi thăm bà ngoại." Nghê Tuấn nhắc nhở anh.
Hàn Thừa Nghị gật gật đầu: "Đi!"
Tuy nhiên, lúc này anh lại vồ hụt lần nữa. Lúc anh tới nhà bà ngoại Tuyết Vi, cô đã đi mất rồi.
Bà ngoại Nhạc Tuyết Vi đã lớn tuổi, thân thể không tốt, nhưng trí nhớ lại rất tốt, còn nhớ rõ lần đó bà bị thương ở chân là Hàn Thừa Nghị đưa bà vào bệnh viện giúp bà sắp xếp chữa bệnh. Lão nhân gia nhìn Hàn Thừa Nghị, cười hiền lành: "Là cháu nha! Tuyết Vi đến nhà ga rồi, nó nói là muốn trở về làm việc. Như thế nào, con bé không nó cho cháu biết? Cháu cùng Tuyết Vi cãi nhau à?"
Hàn Thừa Nghị sửng sốt, đối với lão nhân gia không biết nói cái gì cho phải, cứ tính là... Cãi nhau đi?
Bà ngoại liền bắt đầu quở trách anh: "Không phải bà ngoại bất công đâu! Đây là cháu không đúng, cháu lớn hơn Tuyết Vi, lại là đàn ông, chuyện gì có thể nhường nó thì hãy cố gắng nhường, biết không?"
Hàn Thừa Nghị bị bà ngoại giáo huấn, không nói được một lời, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Bà ngoại giáo huấn anh xong lại bắt đầu "Trấn an" anh, cười tít mắt nói: "Cháu cũng không nên gấp gáp, Tuyết Vi nhà chúng ta là đứa chỉ cần dỗ một chút là được, nó không giống với những cô gái khác thích quà tặng, cháu chỉ cần nói với con bé hai câu dễ nghe, con bé nhất định sẽ tha thứ cho cháu, không tin, cháu thử xem, nghe bà ngoại không sai đâu!"
Nghe ý tứ này của bà ngoại Hàn Thừa Nghị liền cảm thấy rất hài lòng. Về điểm này, Hàn Thừa Nghị bày tỏ anh vô cùng tán thành.
Một bên anh đồng ý với bà ngoại, một bên đánh giá căn nhà mà bà ngoại đang ở... Căn nhà này cũng đã ‘có tuổi’, diện tích nhỏ không nói, đã vậy trên vách tường vôi trắng cũng đã loang lổ khắp nơi. Tiểu Tuyết nói qua, bà ngoại là người thân duy nhất trên đời của cô, trong lòng Hàn Thừa Nghị không khỏi thay bà ngoại tính toán.
"Bà ngoại, con đang vội tìm Tiểu Tuyết, con đi trước đây, bà giữ gìn sức khỏe nhé."
"Ai, nhớ rồi, dỗ dành cho tốt nha!"
Từ nhà bà ngoại đi ra, Hàn Thừa Nghị vừa dặn dò lái xe ra nhà ga, vừa căn dặn Nghê Tuấn: "Nghê Tuấn, "Thủy Ngạn Danh Đô” bên kia, cậu tìm lý do đưa bà ngoại Tiểu Tuyết qua đấy,phải tìm nhà ở tầng một có sân ở trước cửa, nhớ đừng để lại dấu vết."
Lão nhân gia lớn tuổi, thân thể lại không tốt, ở lại trong căn nhà này đã bất tiện, đối với sức khỏe cũng không tốt. Nếu là lão nhân gia lại xảy ra chuyện gì, Tiểu Tuyết nhất định sẽ đau lòng rơi nước mắt.
"Vâng, thuộc hạ sẽ làm tốt."
Dặn dò xong toàn bộ, xe liền chạy như bay đến nhà ga.
Hàn Thừa Nghị xuống xe đứng ở cạnh cửa xe, Nghê Tuấn dẫn người đi hỏi số tàu.
Đột nhiên, Hàn Thừa Nghị bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Váy dài màu vàng nhạt chiffon, tóc đuôi ngựa búi cao, dáng người nhỏ mảnh mai cao gầy, trên vai mang một cái balo, thoạt nhìn non nớt như nữ sinh trung học... Không phải là Tiểu Tuyết thì là ai?
"Tiểu Tuyết!"
Hàn Thừa Nghị đuổi theo Nhạc Tuyết Vi.
Nhưng Nhạc Tuyết Vi lại không nghe thấy anh gọi, cứ thế lên xe, cửa xe sau lưng cô đang chậm rãi khép lại. Hàn Thừa Nghị gấp không chịu được, một bên chạy như điên, một bên lớn tiếng hô: "Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Là anh! Tiểu Tuyết!"
Nhạc Tuyết Vi đã lên xe làm sao còn nghe thấy giọng nói của anh đây?
"Tiên sinh, nơi này phải dừng xe, anh không thể đi vào..."
"Tiên sinh, chậm đã, xin hỏi anh đã mua vé chưa? Không có vé không thể đi vào!"
Mắt thấy sắp đến gần chỗ Nhạc Tuyết Vi, Hàn Thừa Nghị gấp đến độ không còn cách nào khác liền lấy ví tiền ra, rút bừa một sấp tiền mặt ném về phía nhân viên nhà ga, quát: "Đã đủ chưa? Không đủ đều cho cậu!"
Khó khăn vượt qua chiếc xe cùng đường, Hàn Thừa Nghị đuổi theo chiếc xe mà Nhạc Tuyết Vi đang ngồi, nhưng xe cũng đã bắt đầu đi.
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết!"
Hàn Thừa Nghị một mạch đuổi theo phía sau, một bên gọi, một bên bấm số gọi điện thoại cho Nhạc Tuyết Vi: "Tiểu Tuyết, nghe điện thoại, nhanh nghe điện thoại!"
Ở trong xe Nhạc Tuyết Vi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, vừa lấy ra tên thấy người gọi đến, sắc mặt liền thay đổi. Nhưng cô không có nhận, mà đặt điện thoại sang chế độ ‘Im lặng’. Hàn Thừa Nghị không gọi được, nhưng không bỏ cuộc mà tiếp tục gọi, cũng không quên chạy sát sau xe.
Hành khách trên xe đều phát hiện ra anh nên thảo luận sôi nổi: "Mau nhìn kia, ở sau còn có người đang đuổi theo!"
"Người này là ai vậy?"
" Chúa tôi, mặc armani để đuổi theo xe? Chắc say rồi..."
"Có ai biết anh ta không? Hình như anh ta đuổi theo chiếc xe này thì phải..."
...
Mọi người bàn tán xôn xao, Nhạc Tuyết Vi lại mắt điếc tai ngơ, trong tai cô còn nhét tai nghe, nghe âm nhạc, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ầm ĩ ở bên ngoài hoàn toàn không liên quan tới cô.
Xe đã đi xa, Hàn Thừa Nghị thở hổn hển, bất đắc dĩ ngừng lại, mồ hôi dọc theo hai bên tóc mai chảy xuống, rơi vào cần cổ, thấm ướt vạt áo.
"Tam Thiếu, lên xe đuổi theo chứ ạ?" Nghê Tuấn mang theo bảo tiêu vội vàng chạy tới.
Hàn Thừa Nghị vô lực lắc đầu: "Thôi, trở về đi!"
Đuổi theo thì thế nào? Đuổi kịp cô thì có thể thay đổi được cái gì? Chuyện Cừ Lễ Dương ngày hôm nay, chỉ có thể chứng minh cô không tái hợp lại với cậu ta, cái khác đều không thể nói lên cái gì cả... Cho dù có giống như Nghê Tuấn nói, chuyện này nhất định có gì đó kỳ quặc, cô có giải thích cũng không muốn giải thích với anh!
Nói không chừng, đây là mục đích của cô, có thể nhân cơ hội này, triệt để phân rõ giới hạn với anh! Nếu cô nghĩ thế, anh chỉ có thể thành toàn cho cô! Quấn quít làm phiền phụ nữ không phải là tác phong của anh********, anh vẫn rất coi trong chuyện hai bên cùng tình nguyện.
"Lên xe, trở về."
Hàn Thừa Nghị xoay người lên xe, chuyện của Nhạc Tuyết Vi anh không muốn kiên trì nữa, cứ theo như lời Cừ Lễ Dương nói, Tiểu Tuyết khó có thể chịu được đả kích lần nữa! Anh không nỡ... Là bắt đầu từ lúc nào, anh đối với cô đã không nỡ?
Ngồi trên xe, hành khách ngồi bên cạnh đột nhiên lại ồn ào nói không dứt, kích động vỗ vỗ bả vai Nhạc Tuyết Vi, trong tay vẫn đang cầm điện thoại đến cứng nhắc: "Này, cô xem! Cô xem! Là anh ta, chính là anh ta! Vừa rồi đuổi theo xe là anh ta! Tôi nói thế nào lại nhìn quen mắt vậy, thì ra là tổng giám đốc tập đoàn D.S!"
"..." Nhạc Tuyết Vi cả kinh, cứng nhắc chỉ vào ảnh chụp Hàn Thừa Nghị, hỏi người nọ: "Cô nói cái gì? Anh ấy vừa rồi vẫn đuổi theo chiếc xe này?"
"Đúng vậy?" Vẻ mặt người nọ chấn kinh cùng khó hiểu: " Không thể nào! Vừa rồi bọn tôi nói lớn tiếng như vậy cô lại không nghe thấy?"
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, đột nhiên đứng lên, chạy đến bên cạnh lái xe, nói to: "Bác lái xe, làm phiền bác dừng lại! Cháu muốn xuống xe!"
"A? Cái gì? Cô gái nhỏ, sắp vào đường cao tốc rồi!" Lái xe có ý nhắc nhở cô: "Đây là chuyến cuối cùng trong ngày đi "Ẩn hồ"."
"Cháu biết, cháu muốn xuống xe!" Nhạc Tuyết Vi vội vàng cầu xin bác lái xe, trong lòng ảo não muốn chết, vừa rồi cô đã làm cái gì? Vì sao lại không nhìn thấy Hàn Thừa Nghị đuổi theo xe? Anh ấy nhất định là đuổi theo cô! Đúng rồi, anh có gọi điện cho cô, nhưng mà cô không có nhận! Cô đã không nhận điện thoại, lại còn để anh đuổi theo sau xe, khiến anh thành công dã tràng!
Bác lái xe vẫn ngừng xe lại, Nhạc Tuyết Vi vội vàng cảm ơn rồi xuống xe, một đường chạy về, xe vừa mới đi không xa, nói không chừng Hàn Thừa Nghị vẫn còn đang chờ cô! Tính cách anh cao ngạo như thế, cư nhiên lại có thể đuổi theo xe vì cô?
Không được, cô nhất định phải quay lại tìm anh, cô cũng rất muốn thấy anh, cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, chỉ cần anh chịu nghe, cô liền muốn giải thích, cho dù là chia tay, cô cũng không muốn bị anh hiểu lầm!