Editor: Chi Misaki
Chuyện Nhạc Tuyết Vi trở lại thành phố T, rất nhanh người nhà họ Kiều đều biết. Mà người thứ nhất biết đến là Kiều Vũ Vi.
Làm thư ký của Hàn Thừa Nghị, lịch trình của anh hoàn toàn do cô an bài, trong đó đương nhiên còn bao gồm cả việc chọn đặt nhà hàng cho anh cùng Kiều Vũ Vi hẹn hò. Nếu Hàn Thừa Nghị không rảnh, cô còn phải phụ trách gọi điện nhắc Kiều Vũ Vi, hơn nữa còn phải phái xe đi đến cô ta.
Hôm nay, Nhạc Tuyết Vi gọi điện cho Kiều Vũ Vi trước hai tiếng, nhắc nhở cô ta buổi tối còn có hẹn.
"Ừhm, là Kiều tiểu thư sao? Tôi là thư ký tổng giám đốc, muốn nhắc cô buổi tối 7 giờ 30, sẽ có xe ở trước cửa nhà đón cô tới ‘Xuân Tứ Quý’."
Bên kia Kiều Vũ Vi dừng lại hồi lâu, đại khái là nghe giọng nói rất quen thuộc, nhưng nhất thời không ngờ đến chính là Nhạc Tuyết Vi vốn nên ở ‘Ẩn Hồ’, nên liền kiêu căng ngang ngược đáp: "Biết rồi!"
Nhạc Tuyết Vi bĩu môi cúp điện thoại, cái giá cũng thực lớn nha!
Vẫn đang ở giai đoạn làm quen thôi, đính hôn còn chưa có, cũng đã lên giọng thế này rồi, về sau nếu thực sự cùng Hàn Thừa Nghị kết hôn, thành phu nhân tổng giám đốc thì sẽ thế nào nữa? Nhạc Tuyết Vi có thể tưởng tượng ra bộ dáng lỗ mũi hếch lên tận trời của hai mẹ con Khang Tuệ Trân.
Trước giờ tan tầm, Nhạc Tuyết Vi lại nhắc nhở Hàn Thừa Nghị một lần: "Tổng giám đốc, 7 rưỡi, ngài có một cuộc hẹn với Kiều tiểu thư, ngài chớ quên, hiện tại đã sắp 7 giờ rồi."
Hàn Thừa Nghị chợt nhíu mày, buông việc trong tay ra, ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi, nhìn kỹ cô. Mấy ngày này, cô làm việc anh đều quan sát... Cô thay anh sắp xếp cuộc hẹn với Kiều Vũ Vi, việc chọn hoa và quà tặng cho Kiều Vũ Vi cũng đều do một tay cô xử lý.
Có thể nói, năng lực làm việc của Nhạc Tuyết Vi, tuyệt đối không thua kém Hách Tích Âm đã từng theo anh nhiều năm.
Nhưng trong lòng Hàn Thừa Nghị cũng không thoải mái như vậy. Nhìn cô cứ coi như không có việc gì đi làm chuyện này, Hàn Thừa Nghị nhịn không được mà suy nghĩ, cô làm việc này trong lòng có suy nghĩ gì? Nếu trong lòng một người phụ nữ có người đàn ông ấy thì làm sao có thể thay người đó an bài một cuộc hẹn với người phụ nữa khác?
Kỳ thật việc này, Hàn Thừa Nghị có thể giao cho Nghê Tuấn đi làm, nhưng anh lại không làm vậy, anh muốn nhìn một chút xem Nhạc Tuyết Vi sẽ có phản ứng gì. Anh thậm chí đã nghĩ nếu cô vì vậy mà ghen thì tốt biết bao.
Nhưng kết quả phải khiến anh thất vọng rồi, Nhạc Tuyết Vi chẳng những không có ghen, cáu kỉnh, mà còn làm vô cùng tốt. Nói cách khác cô thật sự làm như anh nói, thoải mái đặt xuống mọi thứ, lần nữa bắt đầu lại!
Phụ nữ tuyệt tình, quả nhiên còn ngoan độc hơn so với đàn ông.
"Tổng giám đốc, ngài còn có việc sao?" Nhạc Tuyết Vi thấy Hàn Thừa Nghị cứ ngây ngốc nhìn mình, khó hiểu hỏi.
"Không có việc gì, em tan tầm đi!" Hàn Thừa Nghị bất đắc dĩ thở dài, phất tay với Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi thu thập xong, đi ra khỏi văn phòng. Vừa đến cửa thang máy, không nghĩ tới lại gặp phải Kiều Vũ Vi, hai người đều lấy làm kinh hãi.
"Cô..." Kiều Vũ Vi chỉ vào Nhạc Tuyết Vi, nhớ tới cuộc điện thoại buổi chiều, liền bừng tỉnh đại ngộ: "A! Tôi nói sao giọng nói này lại quen thế... Thì ra là cô! Làm sao cô đã trở lại? Không phải cô bị điều đến ‘Ẩn Hồ’ sao? Cô lại về văn phòng Tổng giám đốc rồi?"
Đối với vấn đề của cô ta, một cái Nhạc Tuyết Vi cũng khong muốn trả lời, nhưng nơi này lại là công ty, cô chỉ có thể duy trì lễ phép cười, nói: "Kiều tiểu thư, sao ngài lại không trực tiếp đến ‘Xuân Tứ Quý’? Tổng giám đốc thay quần áo xong sẽ đến, như vậy tôi đi trước đây, tạm biệt."
Nói xong, Nhạc Tuyết Vi lưu loát xoay người, hoàn toàn không muốn nhiều lời cùng Kiều Vũ Vi.
Nhạc Tuyết Vi không muốn gây chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa là Kiều Vũ Vi sẽ buông tha cho cô!
"Cô không được đi!" Kiều Vũ Vi tiến lên ngăn cản Nhạc Tuyết Vi, không có ý tốt liếc xéo cô: " Cô dùng thủ đoạn nào để trở lại bên cạnh anh ấy? Đừng cho là tôi không biết cô có suy nghĩ gì! Cô cho rằng ỷ vào mình có vài phần tư sắc là có thể câu dẫn anh ấy sao? Hừ... Bà mẹ đã chết kia của cô còn xinh đẹp hơn cô! Nhưng kết quả thì sao? Người thắng cuối cùng còn không phải là mẹ tôi?"
Nhạc Tuyết Vi nhìn chung quanh, bảo vệ còn đang đi theo sau Kiều Vũ Vi, cô ta làm như vậy thực sự không biết là rất dọa người sao? Người chị này của cô, chỉ số thông minh thật sự… Không chấp nhận nổi.
"Kiều tiểu thư, thời gian không còn sớm, nếu ngài muốn lên thì nhanh lên đi!" Nhạc Tuyết Vi thật không muốn dây dưa nhàm chán với cô ta, nên vòng qua người cô ta rảo bước đi tiếp.
"Không cho đi, nói rõ ràng đã!" Kiều Vũ Vi nóng nảy, cắn chặt lấy Nhạc Tuyết Vi không buông.
Nhạc Tuyết Vi thật không thể nhịn được nữa, lườm Kiều Vũ Vi đang bóp cổ tay mình, cất giọng đầy mỉa mai cười: “ Cô muốn biết? Tôi đây sẽ nói cho cô biết, cái gì tôi cũng chưa dùng, là anh ấy gọi tôi trở về. Nếu như tôi có thể ỷ vào nhan sắc của mình mà câu dẫn anh ấy, chuyện bây giờ còn khó có thể nói... Được chưa?"
"Cô!" Kiều Vũ Vi vừa nghe thấy, trên mặt hết trắng rồi lại hồng, thiếu kiên nhẫn liền giơ tay lên muốn đánh Nhạc Tuyết Vi: “ Làm sao cô lại có thể không biết xấu hổ như vậy?"
Nhưng cái tát này lại không như mong muốn của cô ta rơi vào trên mặt Nhạc Tuyết Vi, mà là... Kiều Vũ Vi quay đầu kinh ngạc nhìn về phía người bắt lấy tay cô ta, cư nhiên là Hàn Thừa Nghị không biết đã đi ra khỏi thang máy từ lúc nào!
"Thừa, Thừa Nghị!" Giờ phút này Kiều Vũ Vi ảo não hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Vẫn luôn giả danh thục nữ một thời gian dài trước mặt Hàn Thừa Nghị, rốt cục hôm nay cũng bị lòi đuôi sao? Đều do Nhạc Tuyết Vi con ranh chết tiệt này, nếu không phải nó, cô ta cũng sẽ không tức giận như vậy!
Hàn Thừa Nghị nhíu mày, trong lòng không vui nói: "Em đang làm cái gì?"
"Em..." Kiều Vũ Vi ấp úng không biết nên giải thích như thế nào, cô ta cảm thấy Hàn Thừa Nghị rất không vui. Anh lại chưa từng tức giận qua với cô lần nào! Lại là vì Nhạc Tuyết Vi.
Hàn Thừa Nghị trái lại nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi, cẩn thận nhìn mặt cô một hồi, xác nhận cô không có bị đánh, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Em đi trước đi!"
Nhạc Tuyết Vi ngầm cười lạnh, quả nhiên Kiều Vũ Vi có chút khác biệt, nếu những người khác dám đối xử với cô như vậy, người nọ đã sớm nhận được một cú đấm chào hỏi của anh rồi! Cô được coi là gì đây? Vĩnh viễn cũng bại trên tay Kiều Vũ Vi, nhớ tới khoảng thời gian vui đùa bên anh khi ấy, cô cũng chỉ được coi như một sủng vật thôi sao?
Cảm giác này rất tệ! Nhạc Tuyết Vi không nói một lời, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng quật cường của cô, Hàn Thừa Nghị không tự chủ được liền bước lên hai bước, nhưng cánh tay anh lại bị Kiều Vũ Vi quấn lấy.
"Thừa Nghị, anh giận em sao?" Hai mắt Kiều Vũ Vi phủ sương, đáng thương tội nghiệp nhìn Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị đành để Nhạc Tuyết Vi rời đi, chuyển qua trấn an Kiều Vũ Vi: "Tôi không tức giận, tôi vĩnh viễn cũng không tức giận với em."
Sau khi kết thúc buổi hẹn hò với Hàn Thừa Nghị, Kiều Vũ Vi vừa về nhà liền oán giận nói chuyện với Khang Tuệ Trân.
"Mẹ, con nhỏ chết tiệt kia không biết vì sao lại chạy về bên cạnh Hàn Thừa Nghị rồi!" Kiều Vũ Vi mặc dù có chút ngu xuẩn, nhưng cũng ý thức được nguy cơ cận kề, biết người em gái thông minh xinh đẹp Nhạc Tuyết Vi này chính là một cái uy hiếp lớn.
"Hừ!"
Khang Tuệ Trân quả thực cũng bị con gái làm cho tức chết rồi, bà ta nháy mắt với con gái một cái: "Nói nhỏ chút, con bé kia đang ở trên phòng làm việc nói chuyện với ba con đó! Con lớn tiếng như vậy, là muốn để cho ba con nghe thấy sao?"
"Mẹ!" Kiều Vũ Vi phẫn hận ném cái túi xách trong tay đi, ngồi xuống trên ghế sofa, đè thấp giọng nói bắt đầu oán giận, đem chuyện hôm nay từ đầu đến cuối kể cho Khang Tuệ Trân nghe.
Khang Tuệ Trân vừa nghe xong liền thấy không ổn, nha dầu Nhạc Tuyết Vi kia đúng là có tiềm chất làm hồ ly tinh! Nếu không bắt nó đi, còn đặt ở bên người Hàn Thừa Nghị, đây tuyệt đối là một tai họa ngầm, nhưng phàm là đàn ông, nếu phải chọn giữa một trong hai chị em tuyệt đối sẽ chọn Nhạc Tuyết Vi chứ không chọn Kiều Vũ Vi!
"Vũ Vi à, Hàn thừa Nghị chưa từng tức giận với con, cậu ta vì sao lại nhìn trúng con thế?"
Về điểm này, Khang Tuệ Trân nghi ngờ rất lâu rồi. Càng nghĩ càng thấy đưa con gái này của bà, thật sự không thể có được sức quyến rũ khiến cho đàn ông nhất kiến chung tình nhất quyết không buông tha.
"..." Kiều Vũ Vi mờ mịt lắc đầu: " Anh ấy nói 10 năm trước bọn con đã biết nhau, mười năm trước tuy con không nhớ lắm, nhưng người giống như anh ấy, nếu con đã gặp qua làm sao có thể quên? Mẹ cũng biết cảm giác của con đối với kẻ có tiền tuyệt đối rất mẫn cảm!"
Khang Tuệ Trân chậc lưỡi nói: " Con tìm cách hỏi cậu ta, xem 10 năm trước rốt cục đã xảy ra chuyện gì, điều này rất quan trọng, chúng ta biết rõ cũng sẽ có chuẩn bị trước."
"Mẹ, con nhỏ chết tiệt kia phải làm sao bây giờ?" Kiều Vũ Vi lo lắng nhất vẫn lại là Nhạc Tuyết Vi.
Trên mặt Khang Tuệ Trân liền xuất hiện một nụ cười âm hiểm: "Nó không phải vẫn nghĩ ra nước ngoài sao? Chuyện này ba con vẫn luôn muốn nó làm, nếu bọn họ đều nghĩ vậy, chúng ta sẽ tiễn nó ra nước ngoài! Vừa giải quyết được phiền toái này không nói còn khiến cho ba con vui vẻ!"
Kiều Vũ Vi vừa nghe thấy liền nghĩ đây quả thực là biện pháp tốt! Nhạc Tuyết Vi vừa đi, Hàn Thừa Nghị có tâm tư đối với cô ta cũng vô dụng.
"Mẹ, vẫn là mẹ nghĩ chu đáo!"
Hai mẹ con thương nghị xong, buổi tối liền nói chuyện này cho Kiều Vạn Đông biết.
Kiều Vạn Đông vui mừng quá đỗi, tuy chuyện con gái ra nước ngoài không cần vợ ông đồng ý, nhưng nếu bà đã chủ động nói ra, ông vẫn rất vui mừng.
Vì thế, Kiều Vạn Đông liền đi trưng cầu ý kiến của Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi vừa nghe, đôi con ngươi di chuyển, chẳng tốn thời gian cũng đoán ra được tâm tư vớ vẩn này của mẹ con Khang Tuệ Trân.
"Là dì chủ động nói ra?"
Nhạc Tuyết Vi cười đầy mỉa mai, Kiều Vũ Vi hành động cũng thật nhanh, vừa mới biết cô trở về bên người Hàn Thừa Nghị, đã bắt đầu có hành động rồi. Có điều cô cũng không trách cô ta, vừa đúng cô cũng không muốn ở bên cạnh Hàn Thừa Nghị, cô đối với chuyện làm tiểu tam một chút hứng thú cũng không có.
Kiều Vạn Đông gật đầu: " Dì con nói, vừa lúc để cho con biết, trước giờ ba vẫn luôn nghĩ cách thuyết phục. Con không ra nước ngoài học chuyên sâu thì thật đáng tiếc."
Nhạc Tuyết Vi đương nhiên cũng hiểu điều này, suy nghĩ rồi nói: "Để con đến công ty nói chuyện cùng tổng giám đốc đã. Dù sao con thực tập ở đây cũng có quan hệ với anh ấy."
"Aizz, muốn nói gì? Để cho chị con đi nói đi... Hàn Thừa Nghị dù có nhất quyết không thả người, chị con mà nói cậu ta vẫn phải nghe. Con không biết đâu, chị con nói gì Hàn Thừa Nghị cũng đều nghe theo."
Kiều Vạn Đông càng nói càng kích động: "Chờ sắp xếp xong chuyện con đi du học, còn phải tìm kiếm đối tượng cho con nữa. Không nhất định phải có tiền giống Hàn Thừa Nghị, chỉ cần đối xử tốt với con là được..."
Trong khi ba cô đang suy tính chuyện tương lai cho cô, Nhạc Tuyết Vi lại nghĩ, nếu Kiều Vũ Vi muốn Hàn Thừa Nghị buông tha cho cô, anh thực sự sẽ buông sao? Cô ba lần bốn lượt muốn đi cũng chưa thành, nói cho cùng vẫn là anh không nỡ buông cô.
Chuyện Nhạc Tuyết Vi trở lại thành phố T, rất nhanh người nhà họ Kiều đều biết. Mà người thứ nhất biết đến là Kiều Vũ Vi.
Làm thư ký của Hàn Thừa Nghị, lịch trình của anh hoàn toàn do cô an bài, trong đó đương nhiên còn bao gồm cả việc chọn đặt nhà hàng cho anh cùng Kiều Vũ Vi hẹn hò. Nếu Hàn Thừa Nghị không rảnh, cô còn phải phụ trách gọi điện nhắc Kiều Vũ Vi, hơn nữa còn phải phái xe đi đến cô ta.
Hôm nay, Nhạc Tuyết Vi gọi điện cho Kiều Vũ Vi trước hai tiếng, nhắc nhở cô ta buổi tối còn có hẹn.
"Ừhm, là Kiều tiểu thư sao? Tôi là thư ký tổng giám đốc, muốn nhắc cô buổi tối 7 giờ 30, sẽ có xe ở trước cửa nhà đón cô tới ‘Xuân Tứ Quý’."
Bên kia Kiều Vũ Vi dừng lại hồi lâu, đại khái là nghe giọng nói rất quen thuộc, nhưng nhất thời không ngờ đến chính là Nhạc Tuyết Vi vốn nên ở ‘Ẩn Hồ’, nên liền kiêu căng ngang ngược đáp: "Biết rồi!"
Nhạc Tuyết Vi bĩu môi cúp điện thoại, cái giá cũng thực lớn nha!
Vẫn đang ở giai đoạn làm quen thôi, đính hôn còn chưa có, cũng đã lên giọng thế này rồi, về sau nếu thực sự cùng Hàn Thừa Nghị kết hôn, thành phu nhân tổng giám đốc thì sẽ thế nào nữa? Nhạc Tuyết Vi có thể tưởng tượng ra bộ dáng lỗ mũi hếch lên tận trời của hai mẹ con Khang Tuệ Trân.
Trước giờ tan tầm, Nhạc Tuyết Vi lại nhắc nhở Hàn Thừa Nghị một lần: "Tổng giám đốc, 7 rưỡi, ngài có một cuộc hẹn với Kiều tiểu thư, ngài chớ quên, hiện tại đã sắp 7 giờ rồi."
Hàn Thừa Nghị chợt nhíu mày, buông việc trong tay ra, ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi, nhìn kỹ cô. Mấy ngày này, cô làm việc anh đều quan sát... Cô thay anh sắp xếp cuộc hẹn với Kiều Vũ Vi, việc chọn hoa và quà tặng cho Kiều Vũ Vi cũng đều do một tay cô xử lý.
Có thể nói, năng lực làm việc của Nhạc Tuyết Vi, tuyệt đối không thua kém Hách Tích Âm đã từng theo anh nhiều năm.
Nhưng trong lòng Hàn Thừa Nghị cũng không thoải mái như vậy. Nhìn cô cứ coi như không có việc gì đi làm chuyện này, Hàn Thừa Nghị nhịn không được mà suy nghĩ, cô làm việc này trong lòng có suy nghĩ gì? Nếu trong lòng một người phụ nữ có người đàn ông ấy thì làm sao có thể thay người đó an bài một cuộc hẹn với người phụ nữa khác?
Kỳ thật việc này, Hàn Thừa Nghị có thể giao cho Nghê Tuấn đi làm, nhưng anh lại không làm vậy, anh muốn nhìn một chút xem Nhạc Tuyết Vi sẽ có phản ứng gì. Anh thậm chí đã nghĩ nếu cô vì vậy mà ghen thì tốt biết bao.
Nhưng kết quả phải khiến anh thất vọng rồi, Nhạc Tuyết Vi chẳng những không có ghen, cáu kỉnh, mà còn làm vô cùng tốt. Nói cách khác cô thật sự làm như anh nói, thoải mái đặt xuống mọi thứ, lần nữa bắt đầu lại!
Phụ nữ tuyệt tình, quả nhiên còn ngoan độc hơn so với đàn ông.
"Tổng giám đốc, ngài còn có việc sao?" Nhạc Tuyết Vi thấy Hàn Thừa Nghị cứ ngây ngốc nhìn mình, khó hiểu hỏi.
"Không có việc gì, em tan tầm đi!" Hàn Thừa Nghị bất đắc dĩ thở dài, phất tay với Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi thu thập xong, đi ra khỏi văn phòng. Vừa đến cửa thang máy, không nghĩ tới lại gặp phải Kiều Vũ Vi, hai người đều lấy làm kinh hãi.
"Cô..." Kiều Vũ Vi chỉ vào Nhạc Tuyết Vi, nhớ tới cuộc điện thoại buổi chiều, liền bừng tỉnh đại ngộ: "A! Tôi nói sao giọng nói này lại quen thế... Thì ra là cô! Làm sao cô đã trở lại? Không phải cô bị điều đến ‘Ẩn Hồ’ sao? Cô lại về văn phòng Tổng giám đốc rồi?"
Đối với vấn đề của cô ta, một cái Nhạc Tuyết Vi cũng khong muốn trả lời, nhưng nơi này lại là công ty, cô chỉ có thể duy trì lễ phép cười, nói: "Kiều tiểu thư, sao ngài lại không trực tiếp đến ‘Xuân Tứ Quý’? Tổng giám đốc thay quần áo xong sẽ đến, như vậy tôi đi trước đây, tạm biệt."
Nói xong, Nhạc Tuyết Vi lưu loát xoay người, hoàn toàn không muốn nhiều lời cùng Kiều Vũ Vi.
Nhạc Tuyết Vi không muốn gây chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa là Kiều Vũ Vi sẽ buông tha cho cô!
"Cô không được đi!" Kiều Vũ Vi tiến lên ngăn cản Nhạc Tuyết Vi, không có ý tốt liếc xéo cô: " Cô dùng thủ đoạn nào để trở lại bên cạnh anh ấy? Đừng cho là tôi không biết cô có suy nghĩ gì! Cô cho rằng ỷ vào mình có vài phần tư sắc là có thể câu dẫn anh ấy sao? Hừ... Bà mẹ đã chết kia của cô còn xinh đẹp hơn cô! Nhưng kết quả thì sao? Người thắng cuối cùng còn không phải là mẹ tôi?"
Nhạc Tuyết Vi nhìn chung quanh, bảo vệ còn đang đi theo sau Kiều Vũ Vi, cô ta làm như vậy thực sự không biết là rất dọa người sao? Người chị này của cô, chỉ số thông minh thật sự… Không chấp nhận nổi.
"Kiều tiểu thư, thời gian không còn sớm, nếu ngài muốn lên thì nhanh lên đi!" Nhạc Tuyết Vi thật không muốn dây dưa nhàm chán với cô ta, nên vòng qua người cô ta rảo bước đi tiếp.
"Không cho đi, nói rõ ràng đã!" Kiều Vũ Vi nóng nảy, cắn chặt lấy Nhạc Tuyết Vi không buông.
Nhạc Tuyết Vi thật không thể nhịn được nữa, lườm Kiều Vũ Vi đang bóp cổ tay mình, cất giọng đầy mỉa mai cười: “ Cô muốn biết? Tôi đây sẽ nói cho cô biết, cái gì tôi cũng chưa dùng, là anh ấy gọi tôi trở về. Nếu như tôi có thể ỷ vào nhan sắc của mình mà câu dẫn anh ấy, chuyện bây giờ còn khó có thể nói... Được chưa?"
"Cô!" Kiều Vũ Vi vừa nghe thấy, trên mặt hết trắng rồi lại hồng, thiếu kiên nhẫn liền giơ tay lên muốn đánh Nhạc Tuyết Vi: “ Làm sao cô lại có thể không biết xấu hổ như vậy?"
Nhưng cái tát này lại không như mong muốn của cô ta rơi vào trên mặt Nhạc Tuyết Vi, mà là... Kiều Vũ Vi quay đầu kinh ngạc nhìn về phía người bắt lấy tay cô ta, cư nhiên là Hàn Thừa Nghị không biết đã đi ra khỏi thang máy từ lúc nào!
"Thừa, Thừa Nghị!" Giờ phút này Kiều Vũ Vi ảo não hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Vẫn luôn giả danh thục nữ một thời gian dài trước mặt Hàn Thừa Nghị, rốt cục hôm nay cũng bị lòi đuôi sao? Đều do Nhạc Tuyết Vi con ranh chết tiệt này, nếu không phải nó, cô ta cũng sẽ không tức giận như vậy!
Hàn Thừa Nghị nhíu mày, trong lòng không vui nói: "Em đang làm cái gì?"
"Em..." Kiều Vũ Vi ấp úng không biết nên giải thích như thế nào, cô ta cảm thấy Hàn Thừa Nghị rất không vui. Anh lại chưa từng tức giận qua với cô lần nào! Lại là vì Nhạc Tuyết Vi.
Hàn Thừa Nghị trái lại nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi, cẩn thận nhìn mặt cô một hồi, xác nhận cô không có bị đánh, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Em đi trước đi!"
Nhạc Tuyết Vi ngầm cười lạnh, quả nhiên Kiều Vũ Vi có chút khác biệt, nếu những người khác dám đối xử với cô như vậy, người nọ đã sớm nhận được một cú đấm chào hỏi của anh rồi! Cô được coi là gì đây? Vĩnh viễn cũng bại trên tay Kiều Vũ Vi, nhớ tới khoảng thời gian vui đùa bên anh khi ấy, cô cũng chỉ được coi như một sủng vật thôi sao?
Cảm giác này rất tệ! Nhạc Tuyết Vi không nói một lời, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng quật cường của cô, Hàn Thừa Nghị không tự chủ được liền bước lên hai bước, nhưng cánh tay anh lại bị Kiều Vũ Vi quấn lấy.
"Thừa Nghị, anh giận em sao?" Hai mắt Kiều Vũ Vi phủ sương, đáng thương tội nghiệp nhìn Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị đành để Nhạc Tuyết Vi rời đi, chuyển qua trấn an Kiều Vũ Vi: "Tôi không tức giận, tôi vĩnh viễn cũng không tức giận với em."
Sau khi kết thúc buổi hẹn hò với Hàn Thừa Nghị, Kiều Vũ Vi vừa về nhà liền oán giận nói chuyện với Khang Tuệ Trân.
"Mẹ, con nhỏ chết tiệt kia không biết vì sao lại chạy về bên cạnh Hàn Thừa Nghị rồi!" Kiều Vũ Vi mặc dù có chút ngu xuẩn, nhưng cũng ý thức được nguy cơ cận kề, biết người em gái thông minh xinh đẹp Nhạc Tuyết Vi này chính là một cái uy hiếp lớn.
"Hừ!"
Khang Tuệ Trân quả thực cũng bị con gái làm cho tức chết rồi, bà ta nháy mắt với con gái một cái: "Nói nhỏ chút, con bé kia đang ở trên phòng làm việc nói chuyện với ba con đó! Con lớn tiếng như vậy, là muốn để cho ba con nghe thấy sao?"
"Mẹ!" Kiều Vũ Vi phẫn hận ném cái túi xách trong tay đi, ngồi xuống trên ghế sofa, đè thấp giọng nói bắt đầu oán giận, đem chuyện hôm nay từ đầu đến cuối kể cho Khang Tuệ Trân nghe.
Khang Tuệ Trân vừa nghe xong liền thấy không ổn, nha dầu Nhạc Tuyết Vi kia đúng là có tiềm chất làm hồ ly tinh! Nếu không bắt nó đi, còn đặt ở bên người Hàn Thừa Nghị, đây tuyệt đối là một tai họa ngầm, nhưng phàm là đàn ông, nếu phải chọn giữa một trong hai chị em tuyệt đối sẽ chọn Nhạc Tuyết Vi chứ không chọn Kiều Vũ Vi!
"Vũ Vi à, Hàn thừa Nghị chưa từng tức giận với con, cậu ta vì sao lại nhìn trúng con thế?"
Về điểm này, Khang Tuệ Trân nghi ngờ rất lâu rồi. Càng nghĩ càng thấy đưa con gái này của bà, thật sự không thể có được sức quyến rũ khiến cho đàn ông nhất kiến chung tình nhất quyết không buông tha.
"..." Kiều Vũ Vi mờ mịt lắc đầu: " Anh ấy nói 10 năm trước bọn con đã biết nhau, mười năm trước tuy con không nhớ lắm, nhưng người giống như anh ấy, nếu con đã gặp qua làm sao có thể quên? Mẹ cũng biết cảm giác của con đối với kẻ có tiền tuyệt đối rất mẫn cảm!"
Khang Tuệ Trân chậc lưỡi nói: " Con tìm cách hỏi cậu ta, xem 10 năm trước rốt cục đã xảy ra chuyện gì, điều này rất quan trọng, chúng ta biết rõ cũng sẽ có chuẩn bị trước."
"Mẹ, con nhỏ chết tiệt kia phải làm sao bây giờ?" Kiều Vũ Vi lo lắng nhất vẫn lại là Nhạc Tuyết Vi.
Trên mặt Khang Tuệ Trân liền xuất hiện một nụ cười âm hiểm: "Nó không phải vẫn nghĩ ra nước ngoài sao? Chuyện này ba con vẫn luôn muốn nó làm, nếu bọn họ đều nghĩ vậy, chúng ta sẽ tiễn nó ra nước ngoài! Vừa giải quyết được phiền toái này không nói còn khiến cho ba con vui vẻ!"
Kiều Vũ Vi vừa nghe thấy liền nghĩ đây quả thực là biện pháp tốt! Nhạc Tuyết Vi vừa đi, Hàn Thừa Nghị có tâm tư đối với cô ta cũng vô dụng.
"Mẹ, vẫn là mẹ nghĩ chu đáo!"
Hai mẹ con thương nghị xong, buổi tối liền nói chuyện này cho Kiều Vạn Đông biết.
Kiều Vạn Đông vui mừng quá đỗi, tuy chuyện con gái ra nước ngoài không cần vợ ông đồng ý, nhưng nếu bà đã chủ động nói ra, ông vẫn rất vui mừng.
Vì thế, Kiều Vạn Đông liền đi trưng cầu ý kiến của Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi vừa nghe, đôi con ngươi di chuyển, chẳng tốn thời gian cũng đoán ra được tâm tư vớ vẩn này của mẹ con Khang Tuệ Trân.
"Là dì chủ động nói ra?"
Nhạc Tuyết Vi cười đầy mỉa mai, Kiều Vũ Vi hành động cũng thật nhanh, vừa mới biết cô trở về bên người Hàn Thừa Nghị, đã bắt đầu có hành động rồi. Có điều cô cũng không trách cô ta, vừa đúng cô cũng không muốn ở bên cạnh Hàn Thừa Nghị, cô đối với chuyện làm tiểu tam một chút hứng thú cũng không có.
Kiều Vạn Đông gật đầu: " Dì con nói, vừa lúc để cho con biết, trước giờ ba vẫn luôn nghĩ cách thuyết phục. Con không ra nước ngoài học chuyên sâu thì thật đáng tiếc."
Nhạc Tuyết Vi đương nhiên cũng hiểu điều này, suy nghĩ rồi nói: "Để con đến công ty nói chuyện cùng tổng giám đốc đã. Dù sao con thực tập ở đây cũng có quan hệ với anh ấy."
"Aizz, muốn nói gì? Để cho chị con đi nói đi... Hàn Thừa Nghị dù có nhất quyết không thả người, chị con mà nói cậu ta vẫn phải nghe. Con không biết đâu, chị con nói gì Hàn Thừa Nghị cũng đều nghe theo."
Kiều Vạn Đông càng nói càng kích động: "Chờ sắp xếp xong chuyện con đi du học, còn phải tìm kiếm đối tượng cho con nữa. Không nhất định phải có tiền giống Hàn Thừa Nghị, chỉ cần đối xử tốt với con là được..."
Trong khi ba cô đang suy tính chuyện tương lai cho cô, Nhạc Tuyết Vi lại nghĩ, nếu Kiều Vũ Vi muốn Hàn Thừa Nghị buông tha cho cô, anh thực sự sẽ buông sao? Cô ba lần bốn lượt muốn đi cũng chưa thành, nói cho cùng vẫn là anh không nỡ buông cô.