Editor: Chi Misaki
Kiều Vũ Vi dựa theo những lời Khang Tuệ Trân dạy, lúc hẹn hò với Hàn Thừa Nghị, liền bắt đầu hỏi anh.
"Nào, ăn đi!"
Hàn Thừa Nghị cắt thịt bò xong liền đẩy tới trước mặt Kiều Vũ Vi, anh vẫn luôn chăm sóc cô ta chu đáo như thế.
Kiều Vũ Vi một bên ăn thịt bò, một bên ngẩng đầu nhìn Hàn Thừa Nghị, ở trong lòng đang tìm kiếm từ ngữ thích hợp để hỏi Hàn Thừa Nghị: "Thừa Nghị, anh có thể nói chuyện 10 năm trước chúng ta quen biết nhau thế nào không?"
Hàn thừa Nghị đang cắt thịt bò cho mình liền ngừng lại, im lặng một lúc mới nở nụ cười, nghĩ đến chuyện mười năm trước, nụ cười của anh đặc biệt trở nên ấm áp: "Em thật đúng là... Mười năm trước tuy em còn rất nhỏ, nhưng chuyện lớn như vậy, em thực sự không nhớ một chút nào sao?"
Trong lòng Kiều Vũ Vi liền nhảy dựng lên, mười năm trước... Đã xảy ra chuyện rất lớn? Chuyện gì? Cô ta một chút ấn tượng cũng không có!
Hàn Thừa Nghị cười lắc đầu, thay cô rót thêm chút rượu đỏ, rũ mắt nói: "Tôi còn tưởng rằng ở chung với tôi lâu như vậy, ít nhiều em cũng sẽ nhớ ra. Xem ra, bộ dạng ngày đó của tôi quả thực quá thảm, lâu rồi mà em vẫn chưa nhận ra tôi."
Lời anh nói khiến cho Kiều Vũ Vi càng nghe càng hồ đồ.
"Mười năm trước, tại vùng núi "Ẩn hồ", em còn nhớ rõ không?" Hàn Thừa Nghị đặt dao nĩa xuống, thong dong nhìn Kiều Vũ Vi.
Mười năm trước ở vùng núi "Ẩn hồ"? Kiều Vũ Vi mờ mịt nhìn Hàn Thừa Nghị, trong lòng bắt đầu bối rối... Cho tới bây giờ cô ta vẫn chưa từng đi qua "Ẩn hồ", cô ta thức sự chưa từng đi qua ‘Ẩn hồ’!
Hàn Thừa Nghị cười đầy bao dung, đôi mắt khép hờ, ánh mắt như nhìn về một nơi xa xôi.
"Mười năm trước, tôi xảy ra tai nạn xe cộ tại "Ẩn hồ", xe treo trên vách núi... Tôi tưởng mình đã chết chắc rồi, nhưng chính lúc đó lại có một cô gái nhỏ xuất hiện, gõ cửa kính xe của tôi, hỏi tôi có còn sống không." Hàn Thừa Nghị im lặng, hỏi Kiều Vũ Vi: "Còn nhớ không?"
Kiều Vũ Vi không biết là nên nhớ tới hay là không nhớ ra, bởi vì anh nói chuyện này cô ta vô cùng khẳng định chuyện này không xảy ra với cô ta!
May mắn, Hàn Thừa Nghị không có tiếp tục hỏi cô ta, tiếp tục nói: "Cô gái nhỏ biết tôi còn sống... Lại dựa vào nghị lực kinh người, cứu tôi từ trên vách núi đem lên, kéo tôi đến bên đường quốc lộ, đưa tôi vào bệnh viện. Nếu không phải có cô ấy, tôi đã chết..."
Ánh mắt Hàn Thừa Nghị càng trở nên dịu dàng hơn, không khỏi cầm lấy tay Kiều Vũ Vi vẫn đặt trên bàn, nụ cười đầy ấm áp: " Nghĩ ra chưa? Em chính là cô gái nhỏ kia."
"..." Kiều Vũ Vi hoàn toàn hóa đá, đã không còn từ ngữ nào có thể hình dung sự khiếp sợ của cô ta lúc này.
Thì ra đây là nguyên nhân Hàn Thừa Nghị đối xử tốt với cô ta, nói muốn cưới cô ta làm vợ! Trách không được, cảm thấy anh đối xử với cô ta tốt không lý do, thậm chí tốt đến mức quá phận! Hóa ra anh coi cô ta là ân nhân cứu mạng của mình!
Nhưng Kiều Vũ Vi có thể chắc chắn khẳng định, người kia căn bản không phải cô ta! Vậy thì cái gì đã khiến cho Hàn Thừa Nghị hiểu lầm?
"Như thế nào, làm sao có thể..." Kiều Vũ Vi khẩn trương nắm chặt hai tay, sợ sẽ tiết lộ tâm tư của mình lúc này. Nếu như bị Hàn Thừa Nghị biết cô ta không phải là bé gái cứu mạng anh ngày đó, anh còn có thể đối tốt với cô ta, nguyện ý cưới cô ta sao?
Hàn Thừa Nghị liền giải thích ý nghĩa câu nói của Kiều Vũ Vi là: "Tôi làm sao có thể nhớ rõ em, làm sao có thể tìm đến em, phải không?"
Kiều Vũ Vi đờ đẫn nhìn Hàn Thừa Nghị, hoảng hốt nuốt nước miếng.
"Lúc ấy, tôi túm được bảng tên của em, mặt trên có viết Kiều Vũ Vi lớp 4 ban A... Như thế nào, lúc em trở về cũng không phát hiện ra bảng tên của mình bị mất sao?” Hàn Thừa Nghị lại nghĩ tới bảng tên kia đến giờ anh vẫn còn cất giữ, không khỏi cười tự đắc nói: "Biết không? Bảng tên kia đến bây giờ tôi vẫn còn cất giữ."
‘Onggg’… Một tiếng, đầu óc Kiều Vũ Vi như muốn nổ tung!
Trong lòng cô ta rất rõ bé gái kia không phải là mình, đừng nói là cô ta chưa từng đi qua "Ẩn hồ", cho dù có thật gặp phải chuyện như thế, coi tính cách của cô ta, làm sao có thể không biết tự lượng sức mình đến vách núi cứu một người đàn ông dở sống dở chết lên?
Nhưng cô ta hiểu, cô ta không thể nói ra chân tướng! Nếu Hàn Thừa Nghị đã cho rằng cô ta là bé gái kia, cô ta nhất định phải là bé gái kia! Hơn nữa còn phải nghĩ mọi biện pháp để bảo vệ bí mật này, để cho Hàn Thừa Nghị cả đời vẫn cho rằng như thế!
Xem ra đây là ý trời, không biết chuyện này rốt cuộc là ai làm, đã vậy còn mang theo ‘bảng tên" của cô ta?
Bỗng dưng, Kiều Vũ Vi nhớ tới một người, đáy lòng lập tức bị một cỗ sợ hãi bao trùm! Người mặc đồng phục, đeo bảng tên của cô ta... Chẳng lẽ chính là Nhạc Tuyết Vi? Đột nhiên nhớ ra, mười năm trước, Nhạc Tuyết Vi tựa hồ đã từng đi qua "Ẩn hồ", nói là lớp học tổ chức hoạt động dã ngoại ngoài thành!
Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, một bữa cơm này Kiều Vũ Vi ăn trong nỗi sợ hãi, lo lắng cùng không yên lòng.
Lúc không biết Hàn Thừa Nghị vì sao lại đối tốt với cô ta như vậy, nhưng khi đã biết rồi, cô ta liền thấy sợ hãi không thôi... Một khi lời nói dối bị vạch trần, cô ta có khả năng sẽ bị đánh cho hiện nguyên hình! Không được, cô ta không thể để cho chuyện này xảy ra!
Hàn Thừa Nghị không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì, còn tưởng rằng cô ta đang nghĩ tới chuyện 10 năm trước, nhíu mày đầy suy tư, anh liền trấn an: "Nghĩ không ra cũng không vội, em thiện lương như thế, chắc là đã làm nhiều việc tốt nên cũng không để chuyện này ở trong lòng."
Kiều Vũ Vi cười gượng hai tiếng, khẩn trương nói: "Không phải đâu! Em nhớ rồi, anh nói thế em liền nhớ ra rồi."
"Uh`m, em yên tâm, tôi sẽ luôn đối xử tốt với em. Đời này mạng của tôi chính là của em, cho nên, cái gì tốt nhất, tôi đều nguyện ý trao cho em." Hàn Thừa Nghị nhẹ nắm lấy tay Kiều Vũ Vi, vẻ mặt chuyên chú, lời thề son sắt.
Về đến nhà, Kiều Vũ Vi liền đi tìm Khang Tuệ Trân.
"Mẹ, mẹ, làm sao bây giờ? Mẹ phải nghĩ cách nhanh chóng tống con nhỏ Nhạc Tuyết Vi kia ra khỏi nước, tốt nhất là để cho nó vĩnh viễn cũng không trở lại nữa!" Kiều Vũ Vi thiếu kiên nhẫn, nghĩ đến khả năng rất lớn đứa trẻ mà Hàn Thừa Nghị nói đến kia là Nhạc Tuyết Vi.
"Xảy ra chuyện gì? Sao con lại lo lắng vậy? Không phải đã làm xong sao?" Khang Tuệ Trân không thể nhìn nổi bộ dáng con gái xảy ra chút chuyện liền dậm chân, năm đó nếu bà ta cũng như thế này thì làm sao có thể đảm nhận nổi cương vị phu nhân hiệu trưởng đây.
"Mẹ..." Kiều Vũ Vi quản không được nhiều chuyện như vậy, sốt ruột vội vàng hoảng sợ nói lại một lần lời Hàn Thừa Nghị đã nói với cô ta.
Khang Tuệ Trân nghe xong cũng trở nên mơ hồ rồi. Hai mẹ con đều nghĩ giống nhau, bé gái mà Hàn Thừa Nghị muốn tìm, chỉ sợ thật là... Nhạc Tuyết Vi!
Đầu tiên, Nhạc Tuyết Vi do bà ngoại nuôi lớn, điều kiện gia đình cực kỳ túng quẫn, Khang Tuệ Trân bị Kiều Vạn Đông tạo áp lực, cũng có vài lần đi thăm Nhạc Tuyết Vi, mỗi lần đi cũng đều mang theo mấy thứ quần áo mà Kiều Vũ Vi hay mặc đến, trong số đó đương nhiên có đồng phục cũ của Kiều Vũ Vi!
Thứ hai, loại chuyện cứu người từ trên vách núi xuống này, vừa nghe thấy tuyệt đối giống việc nha đầu kia có thể làm, cùng người mẹ đoản mệnh Nhạc Từ của mình giống nhau, trời sinh Nhạc Tuyết Vi ở phương điện này cũng ngu ngốc như thế!
Thứ ba, Khang Tuệ Trân không phải Kiều Vũ Vi, chuyện mười năm trước, bà ta nhớ rõ hơn Kiều Vũ Vi nhiều! Mười năm trước Nhạc Tuyết Vi quả thật đã từng đi qua vùng núi "Ẩn hồ", hơn nữa, tựa hồ còn xảy ra chuyện rất lớn ở đó, trở về sau mấy ngày liền bị bệnh nặng một trận.
Bởi vì lần bị bệnh kia tương đối nặng, Nhạc Tuyết Vi sốt cao không lùi, nói mê không ngừng, Kiều Vạn Đông phải ở trong bệnh viện trông coi mấy ngày đêm... Cho nên, Khang Tuệ Trân đặc biệt nhớ rõ!
Căn bản không cần chứng thực, Khang Tuệ Trân đã trăm phần trăm khẳng định, người mà Hàn Thừa Nghị muốn tìm là Nhạc Tuyết Vi chứ không phải là Kiều Vũ Vi!
Nhưng Khang Tuệ Trân làm sao có thể chắp tay dâng miếng bánh thịt từ trên trời rơi xuống cho người khác?
"Con bé chết tiệt kia, vận số thật kém... Làm chuyện tốt thế này mà lại không có mệnh hưởng. Chuyện này coi như ong trời đã định trước, lại để cho Hàn Thừa Nghị nghĩ rằng đó là con, Vũ Vi, vận may của con đã đến, ngàn vạn lần phải bắt lấy!"
Khang Tuệ Trân lộ ra ý cười gian trá, ánh mắt tràn ngập tham lam cùng tà ác.
Kiều Vũ Vi vội vàng hùa theo mẹ mình: "Con biết, con sẽ, nhưng mà mẹ...Mẹ phải sớm nghĩ cách tống nó ra nước ngoài mới được, nó còn ở đây chung quy vẫn là một tai họa!"
"Yên tâm, mẹ sẽ thúc giục ba con!"
Dước sự thúc đẩy cực lực của Kiều Vạn Đông, Nhạc Tuyết Vi không thể không đem chuyện này thành chuyện lớn cần thảo luận trong ngày. Chỉ là, xét thấy kinh nghiệm mỗi lần từ chức đều thất bại trong quá khứ, Nhạc Tuyết Vi còn chưa biết mở miệng với Hàn Thừa Nghị thế nào.
Chủ nhật, lúc bà ngoại chuyển nhà, không cần phải nói, chuyện này đương nhiên là Nghê Tuấn đã sắp xếp thật tốt. Kỳ thật cũng không cần chuyển cái gì, nhà mà Nghê Tuấn đã chọn đương nhiên có thể ở.
Hàn Thừa Nghị cư nhiên cũng đến đây, hơn nữa bà ngoại còn đặc biệt thích anh, thấy anh trên mặt đều nở nụ cười.
Chuyển nhà xong, dàn xếp tốt mọi thứ, bà ngoại bắt đầu cắt dưa hấu cho Hàn Thừa Nghị, một bên cắt, một bên nói: "Thừa Nghị vất vả rồi... Tới, dưa hấu này ăn rất ngọt."
"Cảm ơn bà ngoại." Hàn Thừa Nghị ở trước mặt bà ngoại tuyệt đối ngoan ngoãn làm cho người ta không bắt bẻ được gì.
Đối với chuyện này, Nhạc Tuyết Vi đã không còn cảm xúc gì rồi, anh thích lừa mình dối người thì tùy anh thôi.
Vừa lúc, thừa dịp bà ngoại ở đây, trước mặt Hàn Thừa Nghị, Nhạc Tuyết Vi muốn nói chuyện mình sẽ ra nước ngoài.
"Bà ngoại, con muốn ra nước ngoài học." Lúc Nhạc Tuyết Vi nói lời này chỉ nhìn bà ngoại, không hề nhìn Hàn Thừa Nghị.
Hôm nay Hàn Thừa Nghị không mặc Tây phục, một thân quần áo ở nhà thoải mái, cổ áo rộng mở lệch sang một bên lộ một phần xương quai xanh, cả người có vẻ lười biếng mà tùy ý. Vừa nghe thấy Nhạc Tuyết Vi bất thình lình nói ra điều này, vốn đang thảnh thơi ăn dưa hấu, động tác trong tay liền cứng lại.
Bà ngoại nghe xong, thật cao hứng: "Thật sao? Quyết định rồi hả? Aizz... bà đã nói cháu thông minh, vẫn luôn khuyên cháu ra nước ngoài học, cháu vẫn không muốn đi là do phí học..."
Nhạc Tuyết Vi cảm nhận được hai luồng ánh mắt nóng bỏng của Hàn Thừa Nghị chiếu thẳng lên người mình, chỉ có thể cố tình làm như không thấy, tiếp tục nói với bà ngoại: "Bà ngoại, chi phí người không cần lo lắng, cháu nằm trong danh sách trường học cử đi. Sang bên kia cháu có thể tranh thủ làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, tiền học phí cùng tiền ăn đều là nhà trường cung cấp."
"A! Thật sự?" Bà ngoại vô cùng mừng rỡ, vỗ tay cười đáp: "Vậy thì tốt quá rồi! Bà ngoại vẫn biết Tuyết Vi rất thông minh, cháu rất giống mẹ cháu!"
Đột nhiên, "Cạch" một tiếng giòn vang, là âm thanh Hàn Thừa Nghị đặt hoa quả lên mâm đựng trái cây, không biết có phải anh cố ý không, một tiếng này... Âm thanh có vẻ rất lớn. Ngay cả bà ngoại cũng cảm thấy anh có chút không thích hợp, quay đầu kinh ngạc nhìn về phía anh.
Kiều Vũ Vi dựa theo những lời Khang Tuệ Trân dạy, lúc hẹn hò với Hàn Thừa Nghị, liền bắt đầu hỏi anh.
"Nào, ăn đi!"
Hàn Thừa Nghị cắt thịt bò xong liền đẩy tới trước mặt Kiều Vũ Vi, anh vẫn luôn chăm sóc cô ta chu đáo như thế.
Kiều Vũ Vi một bên ăn thịt bò, một bên ngẩng đầu nhìn Hàn Thừa Nghị, ở trong lòng đang tìm kiếm từ ngữ thích hợp để hỏi Hàn Thừa Nghị: "Thừa Nghị, anh có thể nói chuyện 10 năm trước chúng ta quen biết nhau thế nào không?"
Hàn thừa Nghị đang cắt thịt bò cho mình liền ngừng lại, im lặng một lúc mới nở nụ cười, nghĩ đến chuyện mười năm trước, nụ cười của anh đặc biệt trở nên ấm áp: "Em thật đúng là... Mười năm trước tuy em còn rất nhỏ, nhưng chuyện lớn như vậy, em thực sự không nhớ một chút nào sao?"
Trong lòng Kiều Vũ Vi liền nhảy dựng lên, mười năm trước... Đã xảy ra chuyện rất lớn? Chuyện gì? Cô ta một chút ấn tượng cũng không có!
Hàn Thừa Nghị cười lắc đầu, thay cô rót thêm chút rượu đỏ, rũ mắt nói: "Tôi còn tưởng rằng ở chung với tôi lâu như vậy, ít nhiều em cũng sẽ nhớ ra. Xem ra, bộ dạng ngày đó của tôi quả thực quá thảm, lâu rồi mà em vẫn chưa nhận ra tôi."
Lời anh nói khiến cho Kiều Vũ Vi càng nghe càng hồ đồ.
"Mười năm trước, tại vùng núi "Ẩn hồ", em còn nhớ rõ không?" Hàn Thừa Nghị đặt dao nĩa xuống, thong dong nhìn Kiều Vũ Vi.
Mười năm trước ở vùng núi "Ẩn hồ"? Kiều Vũ Vi mờ mịt nhìn Hàn Thừa Nghị, trong lòng bắt đầu bối rối... Cho tới bây giờ cô ta vẫn chưa từng đi qua "Ẩn hồ", cô ta thức sự chưa từng đi qua ‘Ẩn hồ’!
Hàn Thừa Nghị cười đầy bao dung, đôi mắt khép hờ, ánh mắt như nhìn về một nơi xa xôi.
"Mười năm trước, tôi xảy ra tai nạn xe cộ tại "Ẩn hồ", xe treo trên vách núi... Tôi tưởng mình đã chết chắc rồi, nhưng chính lúc đó lại có một cô gái nhỏ xuất hiện, gõ cửa kính xe của tôi, hỏi tôi có còn sống không." Hàn Thừa Nghị im lặng, hỏi Kiều Vũ Vi: "Còn nhớ không?"
Kiều Vũ Vi không biết là nên nhớ tới hay là không nhớ ra, bởi vì anh nói chuyện này cô ta vô cùng khẳng định chuyện này không xảy ra với cô ta!
May mắn, Hàn Thừa Nghị không có tiếp tục hỏi cô ta, tiếp tục nói: "Cô gái nhỏ biết tôi còn sống... Lại dựa vào nghị lực kinh người, cứu tôi từ trên vách núi đem lên, kéo tôi đến bên đường quốc lộ, đưa tôi vào bệnh viện. Nếu không phải có cô ấy, tôi đã chết..."
Ánh mắt Hàn Thừa Nghị càng trở nên dịu dàng hơn, không khỏi cầm lấy tay Kiều Vũ Vi vẫn đặt trên bàn, nụ cười đầy ấm áp: " Nghĩ ra chưa? Em chính là cô gái nhỏ kia."
"..." Kiều Vũ Vi hoàn toàn hóa đá, đã không còn từ ngữ nào có thể hình dung sự khiếp sợ của cô ta lúc này.
Thì ra đây là nguyên nhân Hàn Thừa Nghị đối xử tốt với cô ta, nói muốn cưới cô ta làm vợ! Trách không được, cảm thấy anh đối xử với cô ta tốt không lý do, thậm chí tốt đến mức quá phận! Hóa ra anh coi cô ta là ân nhân cứu mạng của mình!
Nhưng Kiều Vũ Vi có thể chắc chắn khẳng định, người kia căn bản không phải cô ta! Vậy thì cái gì đã khiến cho Hàn Thừa Nghị hiểu lầm?
"Như thế nào, làm sao có thể..." Kiều Vũ Vi khẩn trương nắm chặt hai tay, sợ sẽ tiết lộ tâm tư của mình lúc này. Nếu như bị Hàn Thừa Nghị biết cô ta không phải là bé gái cứu mạng anh ngày đó, anh còn có thể đối tốt với cô ta, nguyện ý cưới cô ta sao?
Hàn Thừa Nghị liền giải thích ý nghĩa câu nói của Kiều Vũ Vi là: "Tôi làm sao có thể nhớ rõ em, làm sao có thể tìm đến em, phải không?"
Kiều Vũ Vi đờ đẫn nhìn Hàn Thừa Nghị, hoảng hốt nuốt nước miếng.
"Lúc ấy, tôi túm được bảng tên của em, mặt trên có viết Kiều Vũ Vi lớp 4 ban A... Như thế nào, lúc em trở về cũng không phát hiện ra bảng tên của mình bị mất sao?” Hàn Thừa Nghị lại nghĩ tới bảng tên kia đến giờ anh vẫn còn cất giữ, không khỏi cười tự đắc nói: "Biết không? Bảng tên kia đến bây giờ tôi vẫn còn cất giữ."
‘Onggg’… Một tiếng, đầu óc Kiều Vũ Vi như muốn nổ tung!
Trong lòng cô ta rất rõ bé gái kia không phải là mình, đừng nói là cô ta chưa từng đi qua "Ẩn hồ", cho dù có thật gặp phải chuyện như thế, coi tính cách của cô ta, làm sao có thể không biết tự lượng sức mình đến vách núi cứu một người đàn ông dở sống dở chết lên?
Nhưng cô ta hiểu, cô ta không thể nói ra chân tướng! Nếu Hàn Thừa Nghị đã cho rằng cô ta là bé gái kia, cô ta nhất định phải là bé gái kia! Hơn nữa còn phải nghĩ mọi biện pháp để bảo vệ bí mật này, để cho Hàn Thừa Nghị cả đời vẫn cho rằng như thế!
Xem ra đây là ý trời, không biết chuyện này rốt cuộc là ai làm, đã vậy còn mang theo ‘bảng tên" của cô ta?
Bỗng dưng, Kiều Vũ Vi nhớ tới một người, đáy lòng lập tức bị một cỗ sợ hãi bao trùm! Người mặc đồng phục, đeo bảng tên của cô ta... Chẳng lẽ chính là Nhạc Tuyết Vi? Đột nhiên nhớ ra, mười năm trước, Nhạc Tuyết Vi tựa hồ đã từng đi qua "Ẩn hồ", nói là lớp học tổ chức hoạt động dã ngoại ngoài thành!
Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, một bữa cơm này Kiều Vũ Vi ăn trong nỗi sợ hãi, lo lắng cùng không yên lòng.
Lúc không biết Hàn Thừa Nghị vì sao lại đối tốt với cô ta như vậy, nhưng khi đã biết rồi, cô ta liền thấy sợ hãi không thôi... Một khi lời nói dối bị vạch trần, cô ta có khả năng sẽ bị đánh cho hiện nguyên hình! Không được, cô ta không thể để cho chuyện này xảy ra!
Hàn Thừa Nghị không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì, còn tưởng rằng cô ta đang nghĩ tới chuyện 10 năm trước, nhíu mày đầy suy tư, anh liền trấn an: "Nghĩ không ra cũng không vội, em thiện lương như thế, chắc là đã làm nhiều việc tốt nên cũng không để chuyện này ở trong lòng."
Kiều Vũ Vi cười gượng hai tiếng, khẩn trương nói: "Không phải đâu! Em nhớ rồi, anh nói thế em liền nhớ ra rồi."
"Uh`m, em yên tâm, tôi sẽ luôn đối xử tốt với em. Đời này mạng của tôi chính là của em, cho nên, cái gì tốt nhất, tôi đều nguyện ý trao cho em." Hàn Thừa Nghị nhẹ nắm lấy tay Kiều Vũ Vi, vẻ mặt chuyên chú, lời thề son sắt.
Về đến nhà, Kiều Vũ Vi liền đi tìm Khang Tuệ Trân.
"Mẹ, mẹ, làm sao bây giờ? Mẹ phải nghĩ cách nhanh chóng tống con nhỏ Nhạc Tuyết Vi kia ra khỏi nước, tốt nhất là để cho nó vĩnh viễn cũng không trở lại nữa!" Kiều Vũ Vi thiếu kiên nhẫn, nghĩ đến khả năng rất lớn đứa trẻ mà Hàn Thừa Nghị nói đến kia là Nhạc Tuyết Vi.
"Xảy ra chuyện gì? Sao con lại lo lắng vậy? Không phải đã làm xong sao?" Khang Tuệ Trân không thể nhìn nổi bộ dáng con gái xảy ra chút chuyện liền dậm chân, năm đó nếu bà ta cũng như thế này thì làm sao có thể đảm nhận nổi cương vị phu nhân hiệu trưởng đây.
"Mẹ..." Kiều Vũ Vi quản không được nhiều chuyện như vậy, sốt ruột vội vàng hoảng sợ nói lại một lần lời Hàn Thừa Nghị đã nói với cô ta.
Khang Tuệ Trân nghe xong cũng trở nên mơ hồ rồi. Hai mẹ con đều nghĩ giống nhau, bé gái mà Hàn Thừa Nghị muốn tìm, chỉ sợ thật là... Nhạc Tuyết Vi!
Đầu tiên, Nhạc Tuyết Vi do bà ngoại nuôi lớn, điều kiện gia đình cực kỳ túng quẫn, Khang Tuệ Trân bị Kiều Vạn Đông tạo áp lực, cũng có vài lần đi thăm Nhạc Tuyết Vi, mỗi lần đi cũng đều mang theo mấy thứ quần áo mà Kiều Vũ Vi hay mặc đến, trong số đó đương nhiên có đồng phục cũ của Kiều Vũ Vi!
Thứ hai, loại chuyện cứu người từ trên vách núi xuống này, vừa nghe thấy tuyệt đối giống việc nha đầu kia có thể làm, cùng người mẹ đoản mệnh Nhạc Từ của mình giống nhau, trời sinh Nhạc Tuyết Vi ở phương điện này cũng ngu ngốc như thế!
Thứ ba, Khang Tuệ Trân không phải Kiều Vũ Vi, chuyện mười năm trước, bà ta nhớ rõ hơn Kiều Vũ Vi nhiều! Mười năm trước Nhạc Tuyết Vi quả thật đã từng đi qua vùng núi "Ẩn hồ", hơn nữa, tựa hồ còn xảy ra chuyện rất lớn ở đó, trở về sau mấy ngày liền bị bệnh nặng một trận.
Bởi vì lần bị bệnh kia tương đối nặng, Nhạc Tuyết Vi sốt cao không lùi, nói mê không ngừng, Kiều Vạn Đông phải ở trong bệnh viện trông coi mấy ngày đêm... Cho nên, Khang Tuệ Trân đặc biệt nhớ rõ!
Căn bản không cần chứng thực, Khang Tuệ Trân đã trăm phần trăm khẳng định, người mà Hàn Thừa Nghị muốn tìm là Nhạc Tuyết Vi chứ không phải là Kiều Vũ Vi!
Nhưng Khang Tuệ Trân làm sao có thể chắp tay dâng miếng bánh thịt từ trên trời rơi xuống cho người khác?
"Con bé chết tiệt kia, vận số thật kém... Làm chuyện tốt thế này mà lại không có mệnh hưởng. Chuyện này coi như ong trời đã định trước, lại để cho Hàn Thừa Nghị nghĩ rằng đó là con, Vũ Vi, vận may của con đã đến, ngàn vạn lần phải bắt lấy!"
Khang Tuệ Trân lộ ra ý cười gian trá, ánh mắt tràn ngập tham lam cùng tà ác.
Kiều Vũ Vi vội vàng hùa theo mẹ mình: "Con biết, con sẽ, nhưng mà mẹ...Mẹ phải sớm nghĩ cách tống nó ra nước ngoài mới được, nó còn ở đây chung quy vẫn là một tai họa!"
"Yên tâm, mẹ sẽ thúc giục ba con!"
Dước sự thúc đẩy cực lực của Kiều Vạn Đông, Nhạc Tuyết Vi không thể không đem chuyện này thành chuyện lớn cần thảo luận trong ngày. Chỉ là, xét thấy kinh nghiệm mỗi lần từ chức đều thất bại trong quá khứ, Nhạc Tuyết Vi còn chưa biết mở miệng với Hàn Thừa Nghị thế nào.
Chủ nhật, lúc bà ngoại chuyển nhà, không cần phải nói, chuyện này đương nhiên là Nghê Tuấn đã sắp xếp thật tốt. Kỳ thật cũng không cần chuyển cái gì, nhà mà Nghê Tuấn đã chọn đương nhiên có thể ở.
Hàn Thừa Nghị cư nhiên cũng đến đây, hơn nữa bà ngoại còn đặc biệt thích anh, thấy anh trên mặt đều nở nụ cười.
Chuyển nhà xong, dàn xếp tốt mọi thứ, bà ngoại bắt đầu cắt dưa hấu cho Hàn Thừa Nghị, một bên cắt, một bên nói: "Thừa Nghị vất vả rồi... Tới, dưa hấu này ăn rất ngọt."
"Cảm ơn bà ngoại." Hàn Thừa Nghị ở trước mặt bà ngoại tuyệt đối ngoan ngoãn làm cho người ta không bắt bẻ được gì.
Đối với chuyện này, Nhạc Tuyết Vi đã không còn cảm xúc gì rồi, anh thích lừa mình dối người thì tùy anh thôi.
Vừa lúc, thừa dịp bà ngoại ở đây, trước mặt Hàn Thừa Nghị, Nhạc Tuyết Vi muốn nói chuyện mình sẽ ra nước ngoài.
"Bà ngoại, con muốn ra nước ngoài học." Lúc Nhạc Tuyết Vi nói lời này chỉ nhìn bà ngoại, không hề nhìn Hàn Thừa Nghị.
Hôm nay Hàn Thừa Nghị không mặc Tây phục, một thân quần áo ở nhà thoải mái, cổ áo rộng mở lệch sang một bên lộ một phần xương quai xanh, cả người có vẻ lười biếng mà tùy ý. Vừa nghe thấy Nhạc Tuyết Vi bất thình lình nói ra điều này, vốn đang thảnh thơi ăn dưa hấu, động tác trong tay liền cứng lại.
Bà ngoại nghe xong, thật cao hứng: "Thật sao? Quyết định rồi hả? Aizz... bà đã nói cháu thông minh, vẫn luôn khuyên cháu ra nước ngoài học, cháu vẫn không muốn đi là do phí học..."
Nhạc Tuyết Vi cảm nhận được hai luồng ánh mắt nóng bỏng của Hàn Thừa Nghị chiếu thẳng lên người mình, chỉ có thể cố tình làm như không thấy, tiếp tục nói với bà ngoại: "Bà ngoại, chi phí người không cần lo lắng, cháu nằm trong danh sách trường học cử đi. Sang bên kia cháu có thể tranh thủ làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, tiền học phí cùng tiền ăn đều là nhà trường cung cấp."
"A! Thật sự?" Bà ngoại vô cùng mừng rỡ, vỗ tay cười đáp: "Vậy thì tốt quá rồi! Bà ngoại vẫn biết Tuyết Vi rất thông minh, cháu rất giống mẹ cháu!"
Đột nhiên, "Cạch" một tiếng giòn vang, là âm thanh Hàn Thừa Nghị đặt hoa quả lên mâm đựng trái cây, không biết có phải anh cố ý không, một tiếng này... Âm thanh có vẻ rất lớn. Ngay cả bà ngoại cũng cảm thấy anh có chút không thích hợp, quay đầu kinh ngạc nhìn về phía anh.