Editor: Anh Cung
Beta: zizi
==========================
Tiêu Quốc Chấn nhìn thấy hai người đang đi đến, trong phút chốc ánh mắt nheo lại, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng quỷ dị, ngay sau đó hắn nhảy dựng lên, hướng về phía người nọ hô: “Viễn Chinh chạy mau! Có người muốn bắt con!”
Tiêu Viễn Chinh sửng sốt một chút, bước chân dừng lại, khiếp sợ nhìn Tiêu Quốc Chấn, ánh mắt tràn đầy sự không thể tin được. Lúc này Tiêu Quốc Chấn đột nhiên giống như thay đổi thành người khác, điên cuồng lao đến chắn trước mặt Kiều Úc và Tùng Dung, hướng về phía Tiêu Viễn Chinh hô to: “Chạy mau đi! Cha giúp con chặn lại! Con đi mau!”
Tiêu Viễn Chinh hoàn toàn choáng váng, hắn ta vô cùng sợ hãi nhìn Tiêu Quốc Chấn, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Tiêu Quốc Chấn liền lập tức hoảng sợ chạy ra bên ngoài.
Tiêu Quốc Chấn lúc này giống như tất cả các bậc cha mẹ vì con cái mà không để ý tới bất kỳ điều gì, vừa túm vừa kéo Kiều Úc và Tùng Dung lại, hoàn toàn không còn một chút bộ dạng ôn hòa nhã nhặn vừa rồi.
Tùng Dung ngại ông ta là người lớn tuổi nên không dám động thủ, mà Kiều Úc lo lắng đang ở trước mặt Tùng Dung nên cũng không dám thi thố tài năng, mắt thấy Tiêu Viễn Chinh sắp chạy mất, Kiều Úc nhanh trí khẽ ra tay, lấy dao giải phẫu ném về hướng đó.
Tùng Dung kéo mạnh ống tay áo cậu: “Đừng giết hắn!”
Tay Kiều Úc khựng lại, nhưng lực tay quá lớn, căn bản không kịp thu về. Dao giải phẫu ‘hoa phá trường không’, mang theo sát khí lạnh thấu xương bay ra, trưc tiếp cắm trên đùi Tiêu Viễn Chinh.
“A_______!” Trong nháy mắt hắn té nhào trên mặt đất, máu tươi trào ra nhiễm đỏ mặt cỏ dưới chân.
Tùng Dung tức đỏ mắt, nắm cổ áo Kiều Úc rống: “Cậu điên rồi sao! Ra tay với hắn ác như vậy, hắn bây giờ còn không phải là tội phạm! Cậu dài người mà não ngắn thế!”
Kiều Úc đẩy Tùng Dung ra, lạnh lùng nhìn y một cái: “Hắn vừa nhìn thấy chúng ta liền bỏ chạy, không phải có tật giật mình thì là cái gì? Tôi làm như vậy cũng là vì ngăn chặn hắn bỏ trốn, cũng không phải thật lòng muốn giết hắn.”
Tim Tùng Dung bỗng nhói một cái, toàn thân rét lạnh từng trận, y chưa bao giờ nghĩ Lê Dạ Tinh là người như thế, không biết phân biệt trắng đen, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích như vậy khác gì kẻ sát nhân, đây có đúng là Lê Dạ Tinh y biết nhát gan, hay sợ sệt? Đứa nhỏ mảnh khảnh nhìn thấy thi thể sẽ kêu lên sợ hãi, như thế nào lại biến thành… cái dạng này?
Tiêu Quốc Chấn nhìn thấy Tiêu Viễn Chinh đau đớn té trên mặt đất rên rỉ, cả người cũng trở nên kích động, mắt ông ta đỏ như máu, không cùng Kiều Úc dây dưa nữa, trực tiếp bổ nhào đến bên con trai, một tay ôm cổ, một tay ôm ngang thân hắn, vết máu nhuộm đỏ một mảng trên chiếc áo dài màu trắng.
“Viễn Chinh, Viễn Chinh! Con tỉnh lại đi, cha đưa con đi bệnh viện…” Tiêu Viễn Chinh đau đến tái mét cả mặt, giãy dụa muốn đứng lên cùng Kiều Úc liều mạng, nhưng khi quét qua ánh mắt của Tiêu Quốc Chấn đồng tử bỗng nhiên co lại, lộ ra vẻ mặt kỳ quái, hắn quay đầu nắm lấy tay Tiêu Quốc Chấn, một câu cũng không nói.
Tùng Dung đi tới ngồi xổm xuống, cúi người muốn kiểm tra vết thương của Tiêu Viễn Chinh lại bị Tiêu Quốc Chấn một phen đẩy ra: “Đừng chạm vào nó! Tôi nhất định sẽ khởi tố, các người cứ chờ xem! Là cảnh sát thì có thể tùy tiện đả thương người sao? Bây giờ còn có luật pháp hay không!?”
Tùng Dung bất đắc dĩ nhíu mày, trên mặt mang theo áy náy nói: “Tiêu tiên sinh, đó là hiểu lầm, đồng nghiệp của tôi hành động lỗ mãng, thật xin lỗi ngài, về phần ngài muốn khởi tố tôi cũng không có biện pháp, nhưng chúng tôi nhất định phải mang Tiêu Viễn Chinh đi.”
Sắc mặt Tiêu Quốc Chấn tức giận đến phát xanh, cả người run rẩy: “Con tôi không hề giết người! Các người dựa vào cái gì mà dẫn nó đi!”
Kiều Úc đứng một bên lạnh lùng thờ ơ, lúc này hừ lạnh nói: “Giết người hay không cũng không phải do ông nói là được, nếu hắn chưa từng làm sự tình trái với lương tâm vì sao vừa nhìn thấy chúng tôi liền chạy? Hẳn là có tật giật mình đi.”
Tiêu Viễn Chinh vừa nghe thấy chuyện này cả người đều căng cứng, không quản miệng vết thương trên đùi, giãy giụa đứng thẳng dậy đối mặt với Kiều Úc rống: “Giết người!? Anh đang nói đùa cái gì vậy! Thật ra anh đang nói tôi giết ai, tôi mợ nó có bệnh hả! Đệch!”
Tùng Dung nhịn không được nữa, từ trong túi áo lấy ra một tấm ảnh chụp đưa cho Tiêu Viễn Chinh xem: “Nữ sinh trên tấm ảnh chụp này, cậu hẳn là biết đi, cô ấy bị giết hại, mà qua điều tra ban đầu chúng tôi phát hiện cùng ngày vụ án xảy ra cậu và cô ấy đã gặp nhau, dẫn cậu đi đơn giản chỉ là tiếp nhận điều tra, nếu cậu trong sạch chúng tôi đương nhiên cũng không làm khó dễ cậu.”
Tiêu Viễn Chinh nhìn thấy tấm ảnh, trong nháy mắt mặt cắt không còn giọt máu, hắn ta co rúm người lùi về phía sau mấy bước, không thể tin nổi nói: “Con tiện nhân này bị người ta giết? Chuyện xảy ra khi nào?”
Kiều Úc vừa định mở miệng, liếc mắt nhìn thấy Tiêu Quốc Chấn trong tích tắc khi nhìn ảnh chụp của Lý Hiểu Mẫn, mắt hơi nheo lại, khóe miệng hiện ra một nụ cười tàn nhẫn, nhưng chớp mắt lại biết mất không còn dấu vết, Kiều Úc ngay lập tức đề phòng, giả sử nếu Tiêu Quốc Chấn không biết Lý Hiểu Mẫn thì khi nghe tin cô ấy bị sát hại sẽ không có biểu cảm như vậy.
Nhìn bộ dạng này của ông ta rõ ràng là trong lòng có quỷ.
Tùng Dung không muốn cùng Tiêu Quốc Chấn dây dưa nhiều, cũng không muốn ở trên địa bàn của Tiêu gia để lộ quá nhiều tình tiết của vụ án, ngồi xổm xuống muốn băng bó vết thương cho Tiêu Viễn Chinh, lại bị Tiêu Quốc Chấn đẩy ra: “Các người đừng chạm vào nó! Các người muốn dẫn nó đi ư, không có cửa đâu, trừ khi bước qua xác tôi.”
Kiểu Úc cười lạnh, lẳng lặng quan sát sắc mặt của Tiêu gia phụ tử, phát hiện chỉ cần Tiêu Quốc Chấn tới gần biểu tình trên mặt Tiêu Viễn Chinh sẽ cứng đờ, vô cùng mất tự nhiên. Như thể đó không phải cha của mình, mà giống như là rắn độc bất kể lúc nào cũng có thể cắn người.
Bởi vì Tiêu Quốc Chấn dùng mọi cách ngăn cản, Tùng Dung và Kiều Úc không thể lục soát Tiêu gia, cuối cùng đành phải gọi tới rất nhiều cảnh sát và phóng viên. Tùng Dung lạnh lùng nhìn Tiêu Quốc Chấn, thản nhiên nói: “Tiêu tiên sinh, một người quản không được hai chuyện, tôi khuyên ngài tốt nhất hãy để chúng tôi dẫn con trai ngài đi, nếu không làm lớn chuyện lên thì tổn thất vẫn là bản thân ngài. Hiện tại có rất nhiều cảnh sát và phóng viên đang ở dưới chân núi, chỉ cần tôi gọi một cú điện thoại bọn họ đều có thể đi lên, ngài không muốn đầu đề của báo chí ngày mai là chuyên gia đồ gốm nổi tiếng bị tình nghi liên quan đến vụ án giết người đi?”
Tiêu Quốc Chấn tức giận cả người run rẩy, bộ dạng nho nhã thường ngày đã sớm biến mất, trong nháy mắt cơ thể cũng già nua đi không ít, ông ta ôm chặt Tiêu Viễn Chinh, hung hăng trừng Tùng Dung và Kiều Úc: “Cậu uy hiếp tôi? Các người là lũ cặn bã, căn bản không xứng đáng được mặc cảnh phục!”
Tùng Dung mỉm cười không nói gì, lạnh nhạt nhìn Tiêu Quốc Chấn. Kỳ thực Tiêu Quốc Chấn nói không sai, Tùng Dung y tuyệt đối là vô lại, vì đạt được mục đích không từ mọi thủ đoạn, chỉ là y sẽ dùng biện pháp thông minh, không xúc động giống như Lê Dạ Tinh bị Tiêu Quốc Chấn làm cho kích động.
Kiều Úc lúc này không quan tâm Tùng Dung và Tiêu Quốc Chấn đang đối chọi gay gắt, toàn bộ tầm mắt đều đặt trên người Tiêu Viễn Chinh.
Tiêu Viễn Chinh bởi vì mất nhiều máu nên sắc mặt đã trắng đến dọa người, thế mà Tiêu Quốc Chấn còn có thời gian tranh cãi với Tùng Dung, ông ta không cho người khác băng bó cho con mình, chính bản thân cũng không cầm máu cho nó, cứ như vậy nhìn đứa con trong lòng chảy máu.
Đây là điều mà một người cha liều lĩnh làm để bảo vệ con trai của mình sao? Kiều Úc cười lạnh, cảm thấy đã hiểu rõ, Tiêu Quốc Chấn căn bản không nên diễn một đoạn phụ từ tử hiếu, hết lần này tới lần khác quên chuyện tình quan trọng như vậy, thật đúng là hành động vụng về a.
Cuối cùng Tiêu Quốc Chấn cũng không chịu nổi áp lực từ bên ngoài, để cho Tùng Dung mang Tiêu Viễn Chinh đi, trước khi đi còn ôm đứa con khóc nháo một trận, một chút bộ dạng trưởng bối đều không có.
“Viễn Chinh, cha sẽ liên hệ luật sư tốt nhất cho con! Nhất định sẽ đưa con ra ngoài, con hãy tin tưởng cha.”
Tùng Dung bất giác nhíu mày, Tiêu Quốc Chấn vừa nghe thấy nhà báo sắp tới liền giao người, con trai sắp ngất xỉu đến nơi còn có thời gian nói mấy cái này, nói lưu manh có văn hóa chính là để chỉ những người như ông ta.
Tới chân núi, xe cấp cứu nhanh chóng dùng cáng mang Tiêu Viễn Chinh đi, Tiêu Quốc Chấn ngại một lượng lớn phóng viên ở hiện trường nên không xuống núi. Phần lớn cảnh sát đều dời đi, hiện trường chỉ còn lại Tùng Dung và Kiều Úc.
Tùng Dung lạnh lùng nhìn Kiều Úc, tự mình lấy điếu thuốc ngậm trong miệng, Kiều Úc biết y còn đang tức giận vì hành động vừa rồi tự ý ra tay của mình, cậu đi đến phía trước giật lấy điếu thuốc, vò nát trong tay.
“Trở về thôi, mọi việc chờ sau khi Tiêu Viễn Chinh tỉnh chúng ta sẽ thẩm tra.”
Tùng Dung đẩy cậu ra, đứng lên bước về phía trước, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cấp cho Kiều Úc. Trong trí nhớ, Lê Dạ Tinh luôn nhát gan sợ sệt đi sau mông tổ trọng án, thỉnh thoảng còn mơ mơ màng màng cản trở cả đội, còn Lê Dạ Tinh vừa rồi không phân biệt tốt xấu ra tay rất nặng, hai bản chất như vậy làm cho đầu y ong ong vang lên.
Cười với vẻ mặt ngây thơ là cậu ta, ở trong nhà xác sợ đến chảy nước mắt là cậu ta, lạnh lùng vô tình bất chấp tổn hại pháp lý cũng là cậu ta… Tùng Dung cứ ngỡ mình đã sớm nhìn thấu Lê Dạ Tinh, kết quả phát hiện từ đầu chí cuối y không có chân chính hiểu được con người này, tuy rằng cậu ta luôn đứng trước mặt mình, thế nhưng lại làm cho người khác cảm thấy xa lạ tới đáng sợ.
Hình như từ sau khi cậu ta bị thương thì trở thành như hiện tại, Lê Dạ Tinh, hay cho một Lê Dạ Tinh.
Tùng Dung cảm thấy ngực thật khó chịu, có cái gì đó không thể kiểm soát đang dũng mãnh trào ra, nhưng cụ thể là cái gì y cũng không nói rõ được.
Y hiểu rõ bản thân rất yêu thích Lê Dạ Tinh hiện tại, là một loại cảm tình mà chính mình cũng không hiểu rõ, nhìn thấy cậu ta cùng mình đấu võ mồm, nhìn thấy cậu ta cùng mấy người tổ trọng án đùa giỡn… những việc này khiến cho Tùng Dung cảm thấy Lê Dạ Tinh sống lại không hề giống trước đây hay buồn bực không nói một câu, thế nhưng hiện tại y lại đột nhiên hoài niệm Lê Dạ Tinh trước đây, chí ít trước kia cậu ta sẽ không giết người vô tội lung tung như vậy.
Kiều Úc đuổi kịp bước chân của Tùng Dung: “Anh rốt cuộc tức giận cái gì? Tôi làm như vậy sai chỗ nào, nếu không ngăn cản Tiêu Viễn Chinh, hắn đã sớm chạy mất.”
Tùng Dung cười khẩy, ngẩng đầu nhìn Kiều Úc nói: “Giữ hắn ở lại có vô số phương pháp, nhưng cậu lại chọn phương pháp thối rữa nhất. Cậu là cảnh sát, không phải mafia Mỹ, những đạo lý đó chẳng lẽ còn muốn tôi dạy sao? Hiện tại Tiêu Viễn Chinh chỉ là nghi phạm, cho dù hắn ta thực sự là kẻ giết người cũng không tới phiên cậu động thủ với hắn, một dao này của cậu phi ra, với loại tính khí của Tiêu Quốc Chấn, cậu nghĩ ông ta chịu để yên? Đến lúc đó ông ta có khả năng cáo trạng cậu cố ý giết người, cậu có nghĩ đến chưa!”
Kiều Úc bỗng nhiên không biết nói gì, cậu sững sờ đứng tại chỗ, trên tay còn cầm điếu thuốc đoạt từ trong tay Tùng Dung, sự việc rõ ràng không phải như thế a.
“…. Tôi, tôi không muốn giết hắn.” Nếu tôi thực sự động thủ, hắn cùng Tiêu Quốc Chấn một người cũng sống không được. Câu nói kế tiếp cậu không nói ra, cũng không có cách nào nói ra khỏi miệng.
Hừ, cậu thật có dũng khí. Được rồi, Lê Dạ Tinh, về sau những vụ án này cậu không cần tham gia, chuyên tâm làm nghề pháp y của cậu đi. Nếu như Tiêu Quốc Chấn khởi tố, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho cậu, nhưng đây là lần cuối cùng.”
Nói xong Tùng Dung xoay người bước đi, nhanh nhẹn lưu loát tựa như tính cách của y, chưa bao giờ dây dưa, thân hình cao lớn chậm rãi xa dần tầm mắt, Kiều Úc ngây ngốc đứng tại chỗ, vậy mà không biết phản bác lại như thế nào, thậm chí đến khi Tùng Dung đi xa cậu cùng không đuổi theo.
Kiều Úc lần đầu tiên cảm thấy bất lực như vậy, từ nhỏ cậu đã tiếp nhận giáo dục để đạt được mục đích thì không thể từ bỏ, chỉ cần kết quả như mình muốn, còn quá trình trung gian ra sao căn bản không cần quan tâm. Cậu tưởng rằng chỉ cần ngăn cản đường đi của Tiêu Viễn Chinh, người có thể bắt được, vừa rồi trong nháy mắt đại não không kịp suy nghĩ, cơ thể đã ra tay trước.
Trong lòng nổi lên một trận chua xót, nhưng không thể không thừa nhận những gì Tùng Dung nói đều đúng, cậu hiện tại là Lê Dạ Tinh, là một cảnh sát, không phải là Kiều Úc có thể không kiêng nể gì. Nếu đã có cơ hội sống lại một lần nữa, trên vai cũng phải gánh trách nhiệm, tàn nhẫn giết chóc cùng nhuốm máu không phải là phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề, nhưng mà…
Kiều Úc ngồi xổm trên mặt đất, nhìn lên trời: “Tôi đã muốn sửa lại, tôi thực sự không muốn giết Tiêu Viễn Chinh… Tùng Dung, anh vì cái gì không tin tưởng tôi…”
Beta: zizi
==========================
Tiêu Quốc Chấn nhìn thấy hai người đang đi đến, trong phút chốc ánh mắt nheo lại, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng quỷ dị, ngay sau đó hắn nhảy dựng lên, hướng về phía người nọ hô: “Viễn Chinh chạy mau! Có người muốn bắt con!”
Tiêu Viễn Chinh sửng sốt một chút, bước chân dừng lại, khiếp sợ nhìn Tiêu Quốc Chấn, ánh mắt tràn đầy sự không thể tin được. Lúc này Tiêu Quốc Chấn đột nhiên giống như thay đổi thành người khác, điên cuồng lao đến chắn trước mặt Kiều Úc và Tùng Dung, hướng về phía Tiêu Viễn Chinh hô to: “Chạy mau đi! Cha giúp con chặn lại! Con đi mau!”
Tiêu Viễn Chinh hoàn toàn choáng váng, hắn ta vô cùng sợ hãi nhìn Tiêu Quốc Chấn, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Tiêu Quốc Chấn liền lập tức hoảng sợ chạy ra bên ngoài.
Tiêu Quốc Chấn lúc này giống như tất cả các bậc cha mẹ vì con cái mà không để ý tới bất kỳ điều gì, vừa túm vừa kéo Kiều Úc và Tùng Dung lại, hoàn toàn không còn một chút bộ dạng ôn hòa nhã nhặn vừa rồi.
Tùng Dung ngại ông ta là người lớn tuổi nên không dám động thủ, mà Kiều Úc lo lắng đang ở trước mặt Tùng Dung nên cũng không dám thi thố tài năng, mắt thấy Tiêu Viễn Chinh sắp chạy mất, Kiều Úc nhanh trí khẽ ra tay, lấy dao giải phẫu ném về hướng đó.
Tùng Dung kéo mạnh ống tay áo cậu: “Đừng giết hắn!”
Tay Kiều Úc khựng lại, nhưng lực tay quá lớn, căn bản không kịp thu về. Dao giải phẫu ‘hoa phá trường không’, mang theo sát khí lạnh thấu xương bay ra, trưc tiếp cắm trên đùi Tiêu Viễn Chinh.
“A_______!” Trong nháy mắt hắn té nhào trên mặt đất, máu tươi trào ra nhiễm đỏ mặt cỏ dưới chân.
Tùng Dung tức đỏ mắt, nắm cổ áo Kiều Úc rống: “Cậu điên rồi sao! Ra tay với hắn ác như vậy, hắn bây giờ còn không phải là tội phạm! Cậu dài người mà não ngắn thế!”
Kiều Úc đẩy Tùng Dung ra, lạnh lùng nhìn y một cái: “Hắn vừa nhìn thấy chúng ta liền bỏ chạy, không phải có tật giật mình thì là cái gì? Tôi làm như vậy cũng là vì ngăn chặn hắn bỏ trốn, cũng không phải thật lòng muốn giết hắn.”
Tim Tùng Dung bỗng nhói một cái, toàn thân rét lạnh từng trận, y chưa bao giờ nghĩ Lê Dạ Tinh là người như thế, không biết phân biệt trắng đen, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích như vậy khác gì kẻ sát nhân, đây có đúng là Lê Dạ Tinh y biết nhát gan, hay sợ sệt? Đứa nhỏ mảnh khảnh nhìn thấy thi thể sẽ kêu lên sợ hãi, như thế nào lại biến thành… cái dạng này?
Tiêu Quốc Chấn nhìn thấy Tiêu Viễn Chinh đau đớn té trên mặt đất rên rỉ, cả người cũng trở nên kích động, mắt ông ta đỏ như máu, không cùng Kiều Úc dây dưa nữa, trực tiếp bổ nhào đến bên con trai, một tay ôm cổ, một tay ôm ngang thân hắn, vết máu nhuộm đỏ một mảng trên chiếc áo dài màu trắng.
“Viễn Chinh, Viễn Chinh! Con tỉnh lại đi, cha đưa con đi bệnh viện…” Tiêu Viễn Chinh đau đến tái mét cả mặt, giãy dụa muốn đứng lên cùng Kiều Úc liều mạng, nhưng khi quét qua ánh mắt của Tiêu Quốc Chấn đồng tử bỗng nhiên co lại, lộ ra vẻ mặt kỳ quái, hắn quay đầu nắm lấy tay Tiêu Quốc Chấn, một câu cũng không nói.
Tùng Dung đi tới ngồi xổm xuống, cúi người muốn kiểm tra vết thương của Tiêu Viễn Chinh lại bị Tiêu Quốc Chấn một phen đẩy ra: “Đừng chạm vào nó! Tôi nhất định sẽ khởi tố, các người cứ chờ xem! Là cảnh sát thì có thể tùy tiện đả thương người sao? Bây giờ còn có luật pháp hay không!?”
Tùng Dung bất đắc dĩ nhíu mày, trên mặt mang theo áy náy nói: “Tiêu tiên sinh, đó là hiểu lầm, đồng nghiệp của tôi hành động lỗ mãng, thật xin lỗi ngài, về phần ngài muốn khởi tố tôi cũng không có biện pháp, nhưng chúng tôi nhất định phải mang Tiêu Viễn Chinh đi.”
Sắc mặt Tiêu Quốc Chấn tức giận đến phát xanh, cả người run rẩy: “Con tôi không hề giết người! Các người dựa vào cái gì mà dẫn nó đi!”
Kiều Úc đứng một bên lạnh lùng thờ ơ, lúc này hừ lạnh nói: “Giết người hay không cũng không phải do ông nói là được, nếu hắn chưa từng làm sự tình trái với lương tâm vì sao vừa nhìn thấy chúng tôi liền chạy? Hẳn là có tật giật mình đi.”
Tiêu Viễn Chinh vừa nghe thấy chuyện này cả người đều căng cứng, không quản miệng vết thương trên đùi, giãy giụa đứng thẳng dậy đối mặt với Kiều Úc rống: “Giết người!? Anh đang nói đùa cái gì vậy! Thật ra anh đang nói tôi giết ai, tôi mợ nó có bệnh hả! Đệch!”
Tùng Dung nhịn không được nữa, từ trong túi áo lấy ra một tấm ảnh chụp đưa cho Tiêu Viễn Chinh xem: “Nữ sinh trên tấm ảnh chụp này, cậu hẳn là biết đi, cô ấy bị giết hại, mà qua điều tra ban đầu chúng tôi phát hiện cùng ngày vụ án xảy ra cậu và cô ấy đã gặp nhau, dẫn cậu đi đơn giản chỉ là tiếp nhận điều tra, nếu cậu trong sạch chúng tôi đương nhiên cũng không làm khó dễ cậu.”
Tiêu Viễn Chinh nhìn thấy tấm ảnh, trong nháy mắt mặt cắt không còn giọt máu, hắn ta co rúm người lùi về phía sau mấy bước, không thể tin nổi nói: “Con tiện nhân này bị người ta giết? Chuyện xảy ra khi nào?”
Kiều Úc vừa định mở miệng, liếc mắt nhìn thấy Tiêu Quốc Chấn trong tích tắc khi nhìn ảnh chụp của Lý Hiểu Mẫn, mắt hơi nheo lại, khóe miệng hiện ra một nụ cười tàn nhẫn, nhưng chớp mắt lại biết mất không còn dấu vết, Kiều Úc ngay lập tức đề phòng, giả sử nếu Tiêu Quốc Chấn không biết Lý Hiểu Mẫn thì khi nghe tin cô ấy bị sát hại sẽ không có biểu cảm như vậy.
Nhìn bộ dạng này của ông ta rõ ràng là trong lòng có quỷ.
Tùng Dung không muốn cùng Tiêu Quốc Chấn dây dưa nhiều, cũng không muốn ở trên địa bàn của Tiêu gia để lộ quá nhiều tình tiết của vụ án, ngồi xổm xuống muốn băng bó vết thương cho Tiêu Viễn Chinh, lại bị Tiêu Quốc Chấn đẩy ra: “Các người đừng chạm vào nó! Các người muốn dẫn nó đi ư, không có cửa đâu, trừ khi bước qua xác tôi.”
Kiểu Úc cười lạnh, lẳng lặng quan sát sắc mặt của Tiêu gia phụ tử, phát hiện chỉ cần Tiêu Quốc Chấn tới gần biểu tình trên mặt Tiêu Viễn Chinh sẽ cứng đờ, vô cùng mất tự nhiên. Như thể đó không phải cha của mình, mà giống như là rắn độc bất kể lúc nào cũng có thể cắn người.
Bởi vì Tiêu Quốc Chấn dùng mọi cách ngăn cản, Tùng Dung và Kiều Úc không thể lục soát Tiêu gia, cuối cùng đành phải gọi tới rất nhiều cảnh sát và phóng viên. Tùng Dung lạnh lùng nhìn Tiêu Quốc Chấn, thản nhiên nói: “Tiêu tiên sinh, một người quản không được hai chuyện, tôi khuyên ngài tốt nhất hãy để chúng tôi dẫn con trai ngài đi, nếu không làm lớn chuyện lên thì tổn thất vẫn là bản thân ngài. Hiện tại có rất nhiều cảnh sát và phóng viên đang ở dưới chân núi, chỉ cần tôi gọi một cú điện thoại bọn họ đều có thể đi lên, ngài không muốn đầu đề của báo chí ngày mai là chuyên gia đồ gốm nổi tiếng bị tình nghi liên quan đến vụ án giết người đi?”
Tiêu Quốc Chấn tức giận cả người run rẩy, bộ dạng nho nhã thường ngày đã sớm biến mất, trong nháy mắt cơ thể cũng già nua đi không ít, ông ta ôm chặt Tiêu Viễn Chinh, hung hăng trừng Tùng Dung và Kiều Úc: “Cậu uy hiếp tôi? Các người là lũ cặn bã, căn bản không xứng đáng được mặc cảnh phục!”
Tùng Dung mỉm cười không nói gì, lạnh nhạt nhìn Tiêu Quốc Chấn. Kỳ thực Tiêu Quốc Chấn nói không sai, Tùng Dung y tuyệt đối là vô lại, vì đạt được mục đích không từ mọi thủ đoạn, chỉ là y sẽ dùng biện pháp thông minh, không xúc động giống như Lê Dạ Tinh bị Tiêu Quốc Chấn làm cho kích động.
Kiều Úc lúc này không quan tâm Tùng Dung và Tiêu Quốc Chấn đang đối chọi gay gắt, toàn bộ tầm mắt đều đặt trên người Tiêu Viễn Chinh.
Tiêu Viễn Chinh bởi vì mất nhiều máu nên sắc mặt đã trắng đến dọa người, thế mà Tiêu Quốc Chấn còn có thời gian tranh cãi với Tùng Dung, ông ta không cho người khác băng bó cho con mình, chính bản thân cũng không cầm máu cho nó, cứ như vậy nhìn đứa con trong lòng chảy máu.
Đây là điều mà một người cha liều lĩnh làm để bảo vệ con trai của mình sao? Kiều Úc cười lạnh, cảm thấy đã hiểu rõ, Tiêu Quốc Chấn căn bản không nên diễn một đoạn phụ từ tử hiếu, hết lần này tới lần khác quên chuyện tình quan trọng như vậy, thật đúng là hành động vụng về a.
Cuối cùng Tiêu Quốc Chấn cũng không chịu nổi áp lực từ bên ngoài, để cho Tùng Dung mang Tiêu Viễn Chinh đi, trước khi đi còn ôm đứa con khóc nháo một trận, một chút bộ dạng trưởng bối đều không có.
“Viễn Chinh, cha sẽ liên hệ luật sư tốt nhất cho con! Nhất định sẽ đưa con ra ngoài, con hãy tin tưởng cha.”
Tùng Dung bất giác nhíu mày, Tiêu Quốc Chấn vừa nghe thấy nhà báo sắp tới liền giao người, con trai sắp ngất xỉu đến nơi còn có thời gian nói mấy cái này, nói lưu manh có văn hóa chính là để chỉ những người như ông ta.
Tới chân núi, xe cấp cứu nhanh chóng dùng cáng mang Tiêu Viễn Chinh đi, Tiêu Quốc Chấn ngại một lượng lớn phóng viên ở hiện trường nên không xuống núi. Phần lớn cảnh sát đều dời đi, hiện trường chỉ còn lại Tùng Dung và Kiều Úc.
Tùng Dung lạnh lùng nhìn Kiều Úc, tự mình lấy điếu thuốc ngậm trong miệng, Kiều Úc biết y còn đang tức giận vì hành động vừa rồi tự ý ra tay của mình, cậu đi đến phía trước giật lấy điếu thuốc, vò nát trong tay.
“Trở về thôi, mọi việc chờ sau khi Tiêu Viễn Chinh tỉnh chúng ta sẽ thẩm tra.”
Tùng Dung đẩy cậu ra, đứng lên bước về phía trước, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cấp cho Kiều Úc. Trong trí nhớ, Lê Dạ Tinh luôn nhát gan sợ sệt đi sau mông tổ trọng án, thỉnh thoảng còn mơ mơ màng màng cản trở cả đội, còn Lê Dạ Tinh vừa rồi không phân biệt tốt xấu ra tay rất nặng, hai bản chất như vậy làm cho đầu y ong ong vang lên.
Cười với vẻ mặt ngây thơ là cậu ta, ở trong nhà xác sợ đến chảy nước mắt là cậu ta, lạnh lùng vô tình bất chấp tổn hại pháp lý cũng là cậu ta… Tùng Dung cứ ngỡ mình đã sớm nhìn thấu Lê Dạ Tinh, kết quả phát hiện từ đầu chí cuối y không có chân chính hiểu được con người này, tuy rằng cậu ta luôn đứng trước mặt mình, thế nhưng lại làm cho người khác cảm thấy xa lạ tới đáng sợ.
Hình như từ sau khi cậu ta bị thương thì trở thành như hiện tại, Lê Dạ Tinh, hay cho một Lê Dạ Tinh.
Tùng Dung cảm thấy ngực thật khó chịu, có cái gì đó không thể kiểm soát đang dũng mãnh trào ra, nhưng cụ thể là cái gì y cũng không nói rõ được.
Y hiểu rõ bản thân rất yêu thích Lê Dạ Tinh hiện tại, là một loại cảm tình mà chính mình cũng không hiểu rõ, nhìn thấy cậu ta cùng mình đấu võ mồm, nhìn thấy cậu ta cùng mấy người tổ trọng án đùa giỡn… những việc này khiến cho Tùng Dung cảm thấy Lê Dạ Tinh sống lại không hề giống trước đây hay buồn bực không nói một câu, thế nhưng hiện tại y lại đột nhiên hoài niệm Lê Dạ Tinh trước đây, chí ít trước kia cậu ta sẽ không giết người vô tội lung tung như vậy.
Kiều Úc đuổi kịp bước chân của Tùng Dung: “Anh rốt cuộc tức giận cái gì? Tôi làm như vậy sai chỗ nào, nếu không ngăn cản Tiêu Viễn Chinh, hắn đã sớm chạy mất.”
Tùng Dung cười khẩy, ngẩng đầu nhìn Kiều Úc nói: “Giữ hắn ở lại có vô số phương pháp, nhưng cậu lại chọn phương pháp thối rữa nhất. Cậu là cảnh sát, không phải mafia Mỹ, những đạo lý đó chẳng lẽ còn muốn tôi dạy sao? Hiện tại Tiêu Viễn Chinh chỉ là nghi phạm, cho dù hắn ta thực sự là kẻ giết người cũng không tới phiên cậu động thủ với hắn, một dao này của cậu phi ra, với loại tính khí của Tiêu Quốc Chấn, cậu nghĩ ông ta chịu để yên? Đến lúc đó ông ta có khả năng cáo trạng cậu cố ý giết người, cậu có nghĩ đến chưa!”
Kiều Úc bỗng nhiên không biết nói gì, cậu sững sờ đứng tại chỗ, trên tay còn cầm điếu thuốc đoạt từ trong tay Tùng Dung, sự việc rõ ràng không phải như thế a.
“…. Tôi, tôi không muốn giết hắn.” Nếu tôi thực sự động thủ, hắn cùng Tiêu Quốc Chấn một người cũng sống không được. Câu nói kế tiếp cậu không nói ra, cũng không có cách nào nói ra khỏi miệng.
Hừ, cậu thật có dũng khí. Được rồi, Lê Dạ Tinh, về sau những vụ án này cậu không cần tham gia, chuyên tâm làm nghề pháp y của cậu đi. Nếu như Tiêu Quốc Chấn khởi tố, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho cậu, nhưng đây là lần cuối cùng.”
Nói xong Tùng Dung xoay người bước đi, nhanh nhẹn lưu loát tựa như tính cách của y, chưa bao giờ dây dưa, thân hình cao lớn chậm rãi xa dần tầm mắt, Kiều Úc ngây ngốc đứng tại chỗ, vậy mà không biết phản bác lại như thế nào, thậm chí đến khi Tùng Dung đi xa cậu cùng không đuổi theo.
Kiều Úc lần đầu tiên cảm thấy bất lực như vậy, từ nhỏ cậu đã tiếp nhận giáo dục để đạt được mục đích thì không thể từ bỏ, chỉ cần kết quả như mình muốn, còn quá trình trung gian ra sao căn bản không cần quan tâm. Cậu tưởng rằng chỉ cần ngăn cản đường đi của Tiêu Viễn Chinh, người có thể bắt được, vừa rồi trong nháy mắt đại não không kịp suy nghĩ, cơ thể đã ra tay trước.
Trong lòng nổi lên một trận chua xót, nhưng không thể không thừa nhận những gì Tùng Dung nói đều đúng, cậu hiện tại là Lê Dạ Tinh, là một cảnh sát, không phải là Kiều Úc có thể không kiêng nể gì. Nếu đã có cơ hội sống lại một lần nữa, trên vai cũng phải gánh trách nhiệm, tàn nhẫn giết chóc cùng nhuốm máu không phải là phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề, nhưng mà…
Kiều Úc ngồi xổm trên mặt đất, nhìn lên trời: “Tôi đã muốn sửa lại, tôi thực sự không muốn giết Tiêu Viễn Chinh… Tùng Dung, anh vì cái gì không tin tưởng tôi…”